Chương 78: Phiên ngoại 15 [ Sư huynh tha mạng (mười hai)]
Lữ Thiên Dật
05/06/2023
Vân Thanh kêu ma gọi quỷ phát điên đủ rồi, cuối cùng cũng bình tĩnh một chút.
Hắn từ trong góc giường lôi Bạch Nguyễn ra, cầm một đoàn kia lắc qua lắc lại vài cái, uy hiếp nói: “Chuyện hôm nay không cho phép nói với ai, nghe không?”
Bạch Nguyễn bị đe đọa bóp cổ, cuống quít dùng hai chân trước che cái miệng ba cánh hoa, gật đầu lia lịa.
“Sách.” Vân Thanh đầu tiên là cáu kỉnh vò vò tóc, sau khi đảo mắt vài cái liền nhảy khỏi mặt đất chạy đến trước gương sửa sang lại mái tóc gãy, vuốt lại nếp gấp quần áo, sửa sang lại giống như chuẩn bị xuất môn. Trong gương, đạo sĩ trẻ tuổi anh tuấn nho nhã, trên gò má ửng đỏ còn chưa phai, càng làm nổi bật lên đôi mắt đen mày rậm, một vẻ đẹp làm cho người ta ngứa lòng.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thể cứ như vậy mà “kết án” sư huynh, tình huynh đệ hơn mười năm không dễ gì có được, đời này sợ là khó có lần thứ hai, vì vậy hắn phải thật cẩn trọng. Lỡ như trong chuyện này có sự hiểu lầm nào đó, là do Bạch Nguyễn tình cờ nhìn thấy những thứ đó ở nơi khác và nhớ sai, mà hắn lại suy nghĩ lung tung lại oan uổng cho sư huynh, đó là một tội nghiêm trọng, vì vậy hắn muốn dò xét thử.
……
Bên kia, Vân Chân cũng đang vô cùng bối rối. Anh đang ngồi bên cái bàn với tay lấy một cuốn sách cổ được buộc bằng chỉ mở ra để trước mặt. Cuốn sách cổ này rất quý giá, là cuốn duy nhất còn sót lại trên thế gian, ghi lại phương pháp xem bói, bói toán và vận may do sư phụ của họ sáng tạo ra. Bởi vì vạn vật linh trưởng, linh thức phong phú nhất, số mệnh biến đổi khó lường, cho nên cũng khó đoán được chính xác. Muốn học đoán mệnh người, trước hết phải học đoán mệnh trời, đất, sông núi, âm trạch dương trạch, nắm vững cách dùng phong thủy để đoán vận mệnh của vật chết, thì mới có thể bắt đầu học tập cách đoán mệnh cho con người. Không ngoa khi nói thầy tướng số cũng là cao thủ của đạo thuật.
Trong bảy đệ tử, Vân Chân tu hành tiến bộ nhanh nhất, hơn nữa anh đặc biệt tinh thông bói toán, đây chỉ là một cái thoáng qua trên con đường bói toán mà thôi. Từ khi anh bắt đầu học quyển sách này, mỗi lần học thêm một chút, đều không nhịn được mà dùng nó với sư đệ, anh muốn đoán vận mệnh của Vân Thanh, nhưng lại chưa từng đoán ra điều gì hữu dụng.
Lúc này Vân Chân thực sự không có tâm trí nào để đọc, anh bị giằng xé bởi nhiều cảm xúc riêng biệt, nỗi sợ hãi khi Vân Thanh nhìn ra sự thật khiến trái tim anh trống rỗng, như thể có một cơn gió mát thổi qua lỗ hổng trong lồng ngực anh, Làm cho anh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhưng khi ý niệm hoang đường của anh với Vân Thanh đột nhiên dâng lên, gió lạnh ùa vào liền hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt anh đến nỗi anh hận không thể nhảy dựng lên hét thật to, anh biết Vân Thanh ghét chuyện nam yêu nam, nhưng nếu chuyện đó không thể xảy ra, thì anh cũng có thể cho phép bản thân mơ mộng hảo huyền, cảm giác nóng bức và lạnh lẽo thay phiên nhau kích thích anh, làm cho anh không thể yên lòng.
Tất nhiên, cũng có thể Vân Thanh căn bản cũng không coi trọng.
Vân Chân khó khăn nuốt nước bọt, phát hiện yếu hầu khô đến phát đau.
Anh mở ngăn kéo nhỏ, nhìn thấy chiếc điện thoại mới, lấy ra cầm trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve như chơi với đồ cổ.
Đây là Vân Thanh đưa cho anh, tặng anh quà sinh nhật năm nay. Anh sống giống như cổ nhân, không dùng những cái hiện đại hóa, thông tin bên trong chỉ có một người là Vân Thanh, trong hòm thư tất cả đều là tin nhắn Vân Thanh gửi đến, anh đem những tin nhắn này mở ra xem, muốn từ những hàng chữ này nắm được một chút tình cảm mập mờ, nhưng lại vô ích.
Anh đem điện thoại bỏ lại vào ngăn kéo, trong lòng bị đè nén, đi ra khỏi phòng của đệ tử, muốn đi hít thở không khí.
Cuối tuần, có rất nhiều người đến chùa dâng hương, hai đệ tử thay phiên nhau túc trực, chịu trách nhiệm hướng dẫn khách hành hương, giải đáp thắc mắc. Vân Chân đi ngang qua sảnh phụ, nhìn thấy Vân Thanh đang ngồi sau chiếc bàn gỗ nhỏ mà đáng lẽ Vân Tĩnh phải ngồi canh giữ, mấy cô gái đang vây quanh chiếc bàn nhỏ nói chuyện, một trong số họ đang cầm tờ giấy xin giải sâm, nữ nhi dịu dàng cùng với giọng nói trong trẻo hòa cùng một chỗ, rất là dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng anh kêu vào mùa thu.
Lúc này, Vân Thanh nói cái gì đó, khi hắn cùng nữ nhi nói chuyện rất có ngữ khí, có chút nghịch ngợm, có chút nam tính, cũng có chút ý tứ trêu chọc —— nhưng hắn biết thể hiện vừa đủ, có thể làm cho người ta tim đập nhanh hơn, nhưng sẽ không ngả ngớn đến mức khiến cho người ta chán ghét. Hắn còn chưa nói xong, mấy nữ nhi đều cười lên, cười đến hai má ửng hồng.
Vân Chân mím môi thành một đường, bình tĩnh đứng cách mấy thước, hướng đôi mắt mong chờ nhìn sang.
Anh sợ Vân Thanh nghi ngờ, lo lắng không thôi, nên ngồi ngây ngốc trong phòng suy diễn mấy trăm trường hợp, từ đầu đến chân đều như đi trên mây, nhưng Vân Thanh nửa điểm cũng không để trong lòng, lại chạy đến đây giải sâm cho người khác.
Vân Chân chậm rãi thở dài một hơi, cũng không biết là yên tâm hơn hay là mất mác hơn.
Lúc này, Vân Thanh tựa hồ như xuyên qua khe hở trên tường người liếc nhìn anh, Vân Chân không dám chắc hắn có nhìn thấy mình hay không, có lẽ chỉ là một cái liếc mắt mà thôi.
“ Ta xem tay cho tỷ tỷ nha?” Vân Thanh lại cười nói.
Một cô gái rõ ràng lớn tuổi hơn Vân Thanh vội vàng đưa tay ra, cô gái này rất xinh đẹp, đôi tay mềm mại như bông, Vân Thanh nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay cô để kéo thẳng lòng bàn tay ra, sau đó lập tức hạ mắt xuống xem lòng bàn tay của cô, hắn mở miệng, là một chuỗi lời hay ý đẹp làm vui lòng người.
Cô nương này không biết, nhưng Vân Chân biết
Vân Thanh làm sao biết bói toán
Vân Thanh có thiên phú bình thường, xem phong thủy tốt hay xấu thì còn có thể, chứ hắn chưa học xem chỉ tay nên căn bản không xem được, không nên xem cho người khác.
……. Chắc không phải là muốn sờ tay người khác chứ!
Sắc mặt Vân Chân tối sầm lại, nghe Vân Thanh cùng cô gái vừa nói chuyện cười đùa, hai người trò chuyện càng lúc càng say sưa, lúc sau, trong lời nói mơ hồ có ẩn chứa chút giọng điệu tán tỉnh— mặc dù Vân Thanh bình thường thích trêu ghẹo người khác, nhưng chưa từng rõ ràng như vậy. Vân Chân thật sự muốn đi sang đó quát lên để ngăn lại, nhưng như vậy sẽ thể hiện anh để ý, cho dù anh có đần độn đến đâu, anh cũng biết rằng anh đang ghen, khi anh cất tiếng giọng sẽ chua thấu trời. Vì thế anh rối rắm một lúc lâu, quyết định sẽ giả bộ chưa thấy, cắn răng quay đầu bước đi.
Sau khi anh rời đi một lát, Vân Thanh dáo dác nhìn ra bên ngoài, thấy sư huynh đã đi rồi, hắn chắp tay hình chữ thập hành lễ với cô gái đã đồng ý diễn cùng hắn trước đó, cười nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự là người tốt.”
Cô gái kia cười khúc khích, vui vẻ nói: “Chỉ là người tốt thôi sao?”
Vẻ mặt Vân Thanh nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ là một đại mỹ nhân, tâm địa thiện lương, diễn xuất lại tốt.” Nói xong liền lấy ra một tấm bùa màu vàng gấp thành ô vuông nhỏ đưa tới, vui vẻ nói: “Đây là bùa bình an, đã được khai quang, được chính tay sư phụ ta vẽ, tỷ tỷ mang theo trên người thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bình an vô sự.
Cô nương kia nhận lấy tấm bùa, Vân Thanh nhanh chóng chạy theo hướng phòng của Vân Chân, muốn xem đến tột cùng vì sao sư huynh lại thành người như thế.
“Sư huynh có nhà không?” Vân Thanh gõ cửa, trong lòng lại có vài phần khẩn trương.
Vân Chân ở trong phòng kinh ngạc đến giật mình, trầm giọng nói: “…….Có, tìm ta có việc gì không?”
Tiểu bại hoại ngoài cửa không đáp, trực tiếp đẩy cửa đi vào, cửa gỗ mở ra một cái khe hở, mắt thấy hắn định đẩy ra, đầu Vân Chân nhảy dựng, biết rõ vẻ mặt của anh cực kỳ khó coi, sợ bị sư đệ nhìn ra được sơ hở, liền đẩy cửa lại, bấm khóa kêu răng rắc.
Vân Thanh: “…….”
Vân Chân: “……”
Trầm mặc một lát, Vân Thanh hỏi: “Huynh làm sao vậy?”
Vân Chân tựa lưng vào cửa, dường như sợ có người xông vào, quẫn bách đến nổi trên trán nổi gân xanh: “…Ta bị cảm, trong lòng khó chịu, nằm một lát.”
Cảm mạo là giả, nhưng khó chịu là thật.
Ngoài cửa yên tĩnh.
Sau vài giây im lặng, Vân Thanh như con khỉ bám lên thành cửa sổ trèo vào trong phòng, muốn ngăn cản cũng không kịp, Vân Thanh nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, đôi mắt bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào biến thành màu hổ phách, giống như hai vũng nước mật, nhìn về phía anh.
“Sắc mặt huynh sao khó coi như vậy?” Vân Thanh hỏi.
“Nghĩ ngơi là ổn rồi.” Vân Chân nói xong, liền liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia chua xót lại ôn nhu, nỗi lòng kích động.
Sau khi Vân Thanh quan sát lời nói cùng biểu cảm của anh, vô cùng nghi hoặc, khi bắt gặp ánh mắt kia, trong lòng liền trở nên rõ ràng, thậm chí nửa người đều bị sư huynh nhìn đến tê rần, giống như đột nhiên biến thành chiếc kẹo đường vỡ nát, khó có thể đứng vững, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền không đứng vững, té ngã trên mặt đất vỡ thành một đống đường vụn.
Vân Thanh sống mười tám năm chưa bao giờ có cảm giác quỷ dị này, hôm nay trong cùng một ngày nó lại xuất hiện liên tiếp hai lần, điều này làm cho trong lòng Vân Thanh lộn xộn.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ biết rằng mình không thích như vậy, hắn không thích bị mềm lòng, nhưng người đàn ông trước mắt này lại cố tình làm hắn mềm lòng. Hắn cảm thấy vừa phiền và xấu hổ, thậm chí còn có một chút sợ hãi rằng những bí mật không thể chịu được này sẽ bị phát hiện và phơi bày dưới ánh mặt trời— nỗi sợ hãi ma quái này đã khơi dậy một ngọn lửa không tên từ đáy lòng hắn. Hắn tức giận đến mức phải đấu tranh chống lại những ngọt ngào mà sư huynh mang đến, béo ngậy và tê liệt mà sư huynh mang đến, và để nó lăn càng xa càng tốt, muốn cho nó tránh càng xa càng tốt, sự thôi thúc này tạm thời áp đảo lý trí của hắn, khiến hắn giống như một con tiểu dã thú, nhe răng, giơ móng vuốt chiến đấu.
Vì thế, hắn nhìn chằm chằm Vân Chân đang bước nhanh về phía giường, bổng nhiên nở nụ cười, thay thành bộ dạng ngã ngớn, nói: “Đúng rồi, sư huynh thấy cô nương vừa rồi xinh đẹp không? Ta vừa xem chỉ tay cho cô ấy”.
Vân Chân buông xuống suy nghĩ, nặng nề ừ một tiếng.
Vân Thanh ho nhẹ, nói to hơn một chút: “Ta xin số điện thoại của cô ấy.”
“……Ừm.” Vân Chân thẩn thờ nằm trên giường, giày cũng chưa tháo, anh đặt đôi giày lấm lem bùn đất lên chiếc giường sạch sẽ, quay người dựa vào tường.
Anh có ngốc cũng hiểu được —- Vân Thanh nhất định đã hiểu được, đây là đang cự tuyệt anh, cố ý nói để anh chết tâm.
Vân Thanh bĩu môi, đuổi theo đi đến ngồi xuống mép giường, nóng lòng muốn bày tỏ lập trường, tuôn ra một đống lời nói vô nghĩa sắc như dao: “Đệ nghĩ đã đến lúc phải yêu đương rồi, trong môn quy cũng không nói là không được cưới vợ, ngay cả sư phụ cũng có sư mẫu, tốt nhất chính là năm nay yêu đương, năm sau tổ chức hôn lễ, năm sau… Năm sau là năm con ngựa, không tệ, hài tử tuổi mã cũng tốt, long mã hoạt bát nhanh nhẹn. Sư huynh cũng vậy, trưởng thành rồi mà tại sao không nhanh đi tìm đối tượng, hay là sau này ta thấy ai hợp liền hợp tác cho huynh?”
Kỳ thật hắn một chút cũng không muốn cùng nữ nhi yêu đương kết hôn, không chỉ có không nghĩ đến, mà hắn sẽ không bao giờ lấy, nhưng hắn muốn nói như vậy, bởi vì càng nói, hắn sẽ cảm thấy những cảm giác phiền toái cùng với xấu hổ vừa rồi vơi đi.
Hốc mắt Vân Chân sắp chảy nước, giọng run run nói: “Tốt”
“Vậy huynh nghĩ ngơi trước đi, ta đi giúp Vân Tịnh giải sâm.” Vân Thanh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Sư đệ……” Âm thanh phát run của Vân Chân truyền đến phía sau.
Cảm giác tê dại ngọt ngào bất thình lình xuất hiện lần thứ hai, Vân Thanh cố gắng nháy mắt để bình tĩnh lại, hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ Vân Chân sẽ nói điều gì đó làm cho hắn mềm lòng, thầm nghĩ phải nhanh chóng ra khỏi đây.
Hắn vừa mới bước được nửa bước, thắt lưng liền bị một cánh tay gầy nhưng mạnh mẽ kéo lại, hắn theo bản năng giãy giụa về phía trước, lại bị cánh tay ác độc kia kéo về phía sau, lảo đảo ngã vào trong lòng ngực anh, được một cánh tay cường tráng ôm lấy.
“……Đệ muốn bức điên ta sao?” Hơi nóng xẹt qua bên tai, cằm bị anh nắm, bàn tay kia quanh năm làm việc, sức rất lớn, Vân Thanh bị kéo không thể chống cự lại được, đầu nghiêng theo lực kéo, môi bị anh hôn mạnh.
Hắn từ trong góc giường lôi Bạch Nguyễn ra, cầm một đoàn kia lắc qua lắc lại vài cái, uy hiếp nói: “Chuyện hôm nay không cho phép nói với ai, nghe không?”
Bạch Nguyễn bị đe đọa bóp cổ, cuống quít dùng hai chân trước che cái miệng ba cánh hoa, gật đầu lia lịa.
“Sách.” Vân Thanh đầu tiên là cáu kỉnh vò vò tóc, sau khi đảo mắt vài cái liền nhảy khỏi mặt đất chạy đến trước gương sửa sang lại mái tóc gãy, vuốt lại nếp gấp quần áo, sửa sang lại giống như chuẩn bị xuất môn. Trong gương, đạo sĩ trẻ tuổi anh tuấn nho nhã, trên gò má ửng đỏ còn chưa phai, càng làm nổi bật lên đôi mắt đen mày rậm, một vẻ đẹp làm cho người ta ngứa lòng.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không thể cứ như vậy mà “kết án” sư huynh, tình huynh đệ hơn mười năm không dễ gì có được, đời này sợ là khó có lần thứ hai, vì vậy hắn phải thật cẩn trọng. Lỡ như trong chuyện này có sự hiểu lầm nào đó, là do Bạch Nguyễn tình cờ nhìn thấy những thứ đó ở nơi khác và nhớ sai, mà hắn lại suy nghĩ lung tung lại oan uổng cho sư huynh, đó là một tội nghiêm trọng, vì vậy hắn muốn dò xét thử.
……
Bên kia, Vân Chân cũng đang vô cùng bối rối. Anh đang ngồi bên cái bàn với tay lấy một cuốn sách cổ được buộc bằng chỉ mở ra để trước mặt. Cuốn sách cổ này rất quý giá, là cuốn duy nhất còn sót lại trên thế gian, ghi lại phương pháp xem bói, bói toán và vận may do sư phụ của họ sáng tạo ra. Bởi vì vạn vật linh trưởng, linh thức phong phú nhất, số mệnh biến đổi khó lường, cho nên cũng khó đoán được chính xác. Muốn học đoán mệnh người, trước hết phải học đoán mệnh trời, đất, sông núi, âm trạch dương trạch, nắm vững cách dùng phong thủy để đoán vận mệnh của vật chết, thì mới có thể bắt đầu học tập cách đoán mệnh cho con người. Không ngoa khi nói thầy tướng số cũng là cao thủ của đạo thuật.
Trong bảy đệ tử, Vân Chân tu hành tiến bộ nhanh nhất, hơn nữa anh đặc biệt tinh thông bói toán, đây chỉ là một cái thoáng qua trên con đường bói toán mà thôi. Từ khi anh bắt đầu học quyển sách này, mỗi lần học thêm một chút, đều không nhịn được mà dùng nó với sư đệ, anh muốn đoán vận mệnh của Vân Thanh, nhưng lại chưa từng đoán ra điều gì hữu dụng.
Lúc này Vân Chân thực sự không có tâm trí nào để đọc, anh bị giằng xé bởi nhiều cảm xúc riêng biệt, nỗi sợ hãi khi Vân Thanh nhìn ra sự thật khiến trái tim anh trống rỗng, như thể có một cơn gió mát thổi qua lỗ hổng trong lồng ngực anh, Làm cho anh cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nhưng khi ý niệm hoang đường của anh với Vân Thanh đột nhiên dâng lên, gió lạnh ùa vào liền hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt anh đến nỗi anh hận không thể nhảy dựng lên hét thật to, anh biết Vân Thanh ghét chuyện nam yêu nam, nhưng nếu chuyện đó không thể xảy ra, thì anh cũng có thể cho phép bản thân mơ mộng hảo huyền, cảm giác nóng bức và lạnh lẽo thay phiên nhau kích thích anh, làm cho anh không thể yên lòng.
Tất nhiên, cũng có thể Vân Thanh căn bản cũng không coi trọng.
Vân Chân khó khăn nuốt nước bọt, phát hiện yếu hầu khô đến phát đau.
Anh mở ngăn kéo nhỏ, nhìn thấy chiếc điện thoại mới, lấy ra cầm trên tay, nhẹ nhàng vuốt ve như chơi với đồ cổ.
Đây là Vân Thanh đưa cho anh, tặng anh quà sinh nhật năm nay. Anh sống giống như cổ nhân, không dùng những cái hiện đại hóa, thông tin bên trong chỉ có một người là Vân Thanh, trong hòm thư tất cả đều là tin nhắn Vân Thanh gửi đến, anh đem những tin nhắn này mở ra xem, muốn từ những hàng chữ này nắm được một chút tình cảm mập mờ, nhưng lại vô ích.
Anh đem điện thoại bỏ lại vào ngăn kéo, trong lòng bị đè nén, đi ra khỏi phòng của đệ tử, muốn đi hít thở không khí.
Cuối tuần, có rất nhiều người đến chùa dâng hương, hai đệ tử thay phiên nhau túc trực, chịu trách nhiệm hướng dẫn khách hành hương, giải đáp thắc mắc. Vân Chân đi ngang qua sảnh phụ, nhìn thấy Vân Thanh đang ngồi sau chiếc bàn gỗ nhỏ mà đáng lẽ Vân Tĩnh phải ngồi canh giữ, mấy cô gái đang vây quanh chiếc bàn nhỏ nói chuyện, một trong số họ đang cầm tờ giấy xin giải sâm, nữ nhi dịu dàng cùng với giọng nói trong trẻo hòa cùng một chỗ, rất là dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng anh kêu vào mùa thu.
Lúc này, Vân Thanh nói cái gì đó, khi hắn cùng nữ nhi nói chuyện rất có ngữ khí, có chút nghịch ngợm, có chút nam tính, cũng có chút ý tứ trêu chọc —— nhưng hắn biết thể hiện vừa đủ, có thể làm cho người ta tim đập nhanh hơn, nhưng sẽ không ngả ngớn đến mức khiến cho người ta chán ghét. Hắn còn chưa nói xong, mấy nữ nhi đều cười lên, cười đến hai má ửng hồng.
Vân Chân mím môi thành một đường, bình tĩnh đứng cách mấy thước, hướng đôi mắt mong chờ nhìn sang.
Anh sợ Vân Thanh nghi ngờ, lo lắng không thôi, nên ngồi ngây ngốc trong phòng suy diễn mấy trăm trường hợp, từ đầu đến chân đều như đi trên mây, nhưng Vân Thanh nửa điểm cũng không để trong lòng, lại chạy đến đây giải sâm cho người khác.
Vân Chân chậm rãi thở dài một hơi, cũng không biết là yên tâm hơn hay là mất mác hơn.
Lúc này, Vân Thanh tựa hồ như xuyên qua khe hở trên tường người liếc nhìn anh, Vân Chân không dám chắc hắn có nhìn thấy mình hay không, có lẽ chỉ là một cái liếc mắt mà thôi.
“ Ta xem tay cho tỷ tỷ nha?” Vân Thanh lại cười nói.
Một cô gái rõ ràng lớn tuổi hơn Vân Thanh vội vàng đưa tay ra, cô gái này rất xinh đẹp, đôi tay mềm mại như bông, Vân Thanh nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay cô để kéo thẳng lòng bàn tay ra, sau đó lập tức hạ mắt xuống xem lòng bàn tay của cô, hắn mở miệng, là một chuỗi lời hay ý đẹp làm vui lòng người.
Cô nương này không biết, nhưng Vân Chân biết
Vân Thanh làm sao biết bói toán
Vân Thanh có thiên phú bình thường, xem phong thủy tốt hay xấu thì còn có thể, chứ hắn chưa học xem chỉ tay nên căn bản không xem được, không nên xem cho người khác.
……. Chắc không phải là muốn sờ tay người khác chứ!
Sắc mặt Vân Chân tối sầm lại, nghe Vân Thanh cùng cô gái vừa nói chuyện cười đùa, hai người trò chuyện càng lúc càng say sưa, lúc sau, trong lời nói mơ hồ có ẩn chứa chút giọng điệu tán tỉnh— mặc dù Vân Thanh bình thường thích trêu ghẹo người khác, nhưng chưa từng rõ ràng như vậy. Vân Chân thật sự muốn đi sang đó quát lên để ngăn lại, nhưng như vậy sẽ thể hiện anh để ý, cho dù anh có đần độn đến đâu, anh cũng biết rằng anh đang ghen, khi anh cất tiếng giọng sẽ chua thấu trời. Vì thế anh rối rắm một lúc lâu, quyết định sẽ giả bộ chưa thấy, cắn răng quay đầu bước đi.
Sau khi anh rời đi một lát, Vân Thanh dáo dác nhìn ra bên ngoài, thấy sư huynh đã đi rồi, hắn chắp tay hình chữ thập hành lễ với cô gái đã đồng ý diễn cùng hắn trước đó, cười nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật sự là người tốt.”
Cô gái kia cười khúc khích, vui vẻ nói: “Chỉ là người tốt thôi sao?”
Vẻ mặt Vân Thanh nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ là một đại mỹ nhân, tâm địa thiện lương, diễn xuất lại tốt.” Nói xong liền lấy ra một tấm bùa màu vàng gấp thành ô vuông nhỏ đưa tới, vui vẻ nói: “Đây là bùa bình an, đã được khai quang, được chính tay sư phụ ta vẽ, tỷ tỷ mang theo trên người thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bình an vô sự.
Cô nương kia nhận lấy tấm bùa, Vân Thanh nhanh chóng chạy theo hướng phòng của Vân Chân, muốn xem đến tột cùng vì sao sư huynh lại thành người như thế.
“Sư huynh có nhà không?” Vân Thanh gõ cửa, trong lòng lại có vài phần khẩn trương.
Vân Chân ở trong phòng kinh ngạc đến giật mình, trầm giọng nói: “…….Có, tìm ta có việc gì không?”
Tiểu bại hoại ngoài cửa không đáp, trực tiếp đẩy cửa đi vào, cửa gỗ mở ra một cái khe hở, mắt thấy hắn định đẩy ra, đầu Vân Chân nhảy dựng, biết rõ vẻ mặt của anh cực kỳ khó coi, sợ bị sư đệ nhìn ra được sơ hở, liền đẩy cửa lại, bấm khóa kêu răng rắc.
Vân Thanh: “…….”
Vân Chân: “……”
Trầm mặc một lát, Vân Thanh hỏi: “Huynh làm sao vậy?”
Vân Chân tựa lưng vào cửa, dường như sợ có người xông vào, quẫn bách đến nổi trên trán nổi gân xanh: “…Ta bị cảm, trong lòng khó chịu, nằm một lát.”
Cảm mạo là giả, nhưng khó chịu là thật.
Ngoài cửa yên tĩnh.
Sau vài giây im lặng, Vân Thanh như con khỉ bám lên thành cửa sổ trèo vào trong phòng, muốn ngăn cản cũng không kịp, Vân Thanh nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, đôi mắt bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào biến thành màu hổ phách, giống như hai vũng nước mật, nhìn về phía anh.
“Sắc mặt huynh sao khó coi như vậy?” Vân Thanh hỏi.
“Nghĩ ngơi là ổn rồi.” Vân Chân nói xong, liền liếc mắt nhìn hắn một cái.
Ánh mắt kia chua xót lại ôn nhu, nỗi lòng kích động.
Sau khi Vân Thanh quan sát lời nói cùng biểu cảm của anh, vô cùng nghi hoặc, khi bắt gặp ánh mắt kia, trong lòng liền trở nên rõ ràng, thậm chí nửa người đều bị sư huynh nhìn đến tê rần, giống như đột nhiên biến thành chiếc kẹo đường vỡ nát, khó có thể đứng vững, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền không đứng vững, té ngã trên mặt đất vỡ thành một đống đường vụn.
Vân Thanh sống mười tám năm chưa bao giờ có cảm giác quỷ dị này, hôm nay trong cùng một ngày nó lại xuất hiện liên tiếp hai lần, điều này làm cho trong lòng Vân Thanh lộn xộn.
Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ biết rằng mình không thích như vậy, hắn không thích bị mềm lòng, nhưng người đàn ông trước mắt này lại cố tình làm hắn mềm lòng. Hắn cảm thấy vừa phiền và xấu hổ, thậm chí còn có một chút sợ hãi rằng những bí mật không thể chịu được này sẽ bị phát hiện và phơi bày dưới ánh mặt trời— nỗi sợ hãi ma quái này đã khơi dậy một ngọn lửa không tên từ đáy lòng hắn. Hắn tức giận đến mức phải đấu tranh chống lại những ngọt ngào mà sư huynh mang đến, béo ngậy và tê liệt mà sư huynh mang đến, và để nó lăn càng xa càng tốt, muốn cho nó tránh càng xa càng tốt, sự thôi thúc này tạm thời áp đảo lý trí của hắn, khiến hắn giống như một con tiểu dã thú, nhe răng, giơ móng vuốt chiến đấu.
Vì thế, hắn nhìn chằm chằm Vân Chân đang bước nhanh về phía giường, bổng nhiên nở nụ cười, thay thành bộ dạng ngã ngớn, nói: “Đúng rồi, sư huynh thấy cô nương vừa rồi xinh đẹp không? Ta vừa xem chỉ tay cho cô ấy”.
Vân Chân buông xuống suy nghĩ, nặng nề ừ một tiếng.
Vân Thanh ho nhẹ, nói to hơn một chút: “Ta xin số điện thoại của cô ấy.”
“……Ừm.” Vân Chân thẩn thờ nằm trên giường, giày cũng chưa tháo, anh đặt đôi giày lấm lem bùn đất lên chiếc giường sạch sẽ, quay người dựa vào tường.
Anh có ngốc cũng hiểu được —- Vân Thanh nhất định đã hiểu được, đây là đang cự tuyệt anh, cố ý nói để anh chết tâm.
Vân Thanh bĩu môi, đuổi theo đi đến ngồi xuống mép giường, nóng lòng muốn bày tỏ lập trường, tuôn ra một đống lời nói vô nghĩa sắc như dao: “Đệ nghĩ đã đến lúc phải yêu đương rồi, trong môn quy cũng không nói là không được cưới vợ, ngay cả sư phụ cũng có sư mẫu, tốt nhất chính là năm nay yêu đương, năm sau tổ chức hôn lễ, năm sau… Năm sau là năm con ngựa, không tệ, hài tử tuổi mã cũng tốt, long mã hoạt bát nhanh nhẹn. Sư huynh cũng vậy, trưởng thành rồi mà tại sao không nhanh đi tìm đối tượng, hay là sau này ta thấy ai hợp liền hợp tác cho huynh?”
Kỳ thật hắn một chút cũng không muốn cùng nữ nhi yêu đương kết hôn, không chỉ có không nghĩ đến, mà hắn sẽ không bao giờ lấy, nhưng hắn muốn nói như vậy, bởi vì càng nói, hắn sẽ cảm thấy những cảm giác phiền toái cùng với xấu hổ vừa rồi vơi đi.
Hốc mắt Vân Chân sắp chảy nước, giọng run run nói: “Tốt”
“Vậy huynh nghĩ ngơi trước đi, ta đi giúp Vân Tịnh giải sâm.” Vân Thanh đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Sư đệ……” Âm thanh phát run của Vân Chân truyền đến phía sau.
Cảm giác tê dại ngọt ngào bất thình lình xuất hiện lần thứ hai, Vân Thanh cố gắng nháy mắt để bình tĩnh lại, hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ Vân Chân sẽ nói điều gì đó làm cho hắn mềm lòng, thầm nghĩ phải nhanh chóng ra khỏi đây.
Hắn vừa mới bước được nửa bước, thắt lưng liền bị một cánh tay gầy nhưng mạnh mẽ kéo lại, hắn theo bản năng giãy giụa về phía trước, lại bị cánh tay ác độc kia kéo về phía sau, lảo đảo ngã vào trong lòng ngực anh, được một cánh tay cường tráng ôm lấy.
“……Đệ muốn bức điên ta sao?” Hơi nóng xẹt qua bên tai, cằm bị anh nắm, bàn tay kia quanh năm làm việc, sức rất lớn, Vân Thanh bị kéo không thể chống cự lại được, đầu nghiêng theo lực kéo, môi bị anh hôn mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.