Chương 13: Trong nhà nuôi một con husky giống sói
Lữ Thiên Dật
05/06/2023
Lang Tĩnh Phong thật là động vật ăn thịt, không hề chạm vào một chút đồ ăn chay nào, những mâm thịt cứ nối tiếp nhau được đưa ra.
Trong nồi lẩu một bên toàn là những lát thịt đỏ và trắng đang tung tăng sống động, còn một bên thì trái ngược lại toàn một màu xanh lục bảo, xanh đậm, xanh nhạt.
“Nhìn giống như là em đang ngược đãi thầy, bạo lực gia đình không cho thầy ăn thịt.” Lang Tĩnh Phong múc một muỗng đầy thịt dê tươi mới.
Bạch Nguyễn nhét một miệng đầy đồ ăn, muốn hỏi người đối diện bạo lực gia đình là sao nhưng lại không có miệng để dùng, hơn nữa cũng không dám giương mắt trừng người, chỉ có thể hơi nhíu mày lại, nhìn thì giống như không có phản ứng gì.
Lang Tĩnh Phong thử thành công, đưa muỗng thịt về phía Bạch Nguyễn, hỏi xác nhận: “Là thật sự không thích ăn, không phải là khách khí với em đấy chứ?”
“Ưm.” Bạch Nguyễn lắc mạnh đầu, bị mùi thịt dê khiến cho buồn nôn.
Biểu tình của Bạch Nguyễn không giống như giả bộ, tim Lang Tĩnh Phong thả lỏng, đem thịt bỏ vào bát mình, vùi đầu vào ăn.
Đây là quán lẩu gia đình, chất lượng đồ ăn cũng bình thường, dựa vào giá cả phải chăng mà buôn bán, nhưng nhu cầu ăn thịt của Lang Tĩnh Phong quá lớn, hai người ăn hơn ba trăm, Bạch Nguyễn nghĩ tới Lang Tĩnh Phong nói đã tiêu hết tiền tiêu vặt, muốn cướp tính tiền, nhưng Lang Tĩnh Phong lại kiên quyết không chịu.
“Lúc trước không phải nói là em mời sao?” Lang Tĩnh Phong nhíu mày.
“Không phải là em đã tiêu hết tiền tiêu vặt rồi sao?” Bạch Nguyễn vô tội nói.
Lang Tĩnh Phong cười lấy chiếc ví căng phồng từ trong cặp ra, mỉm cười nói một cách cẩn thận: “Tiền tiêu vặt điện tử đã tiêu hết, nhưng tiền tiêu vặt tiền mặt thì vẫn còn không ít.”
Bạch Nguyễn cạn lời, cúi đầu chọc vài cái trên điện thoại di động, chuyển cho Lang Tĩnh Phong một nửa tiền cơm: “Kia AA.”
“A cái gì A,” Lang Tĩnh Phong xoay người đi về phía quầy tính tiền, khi đi ngang qua người Bạch Nguyễn còn không biết lớn nhỏ mà thổi nhẹ lên mái tóc mềm của thầy giáo tiểu Bạch, ra vẻ không kiên nhẫn nói: “Một chút đồ ăn mà thầy ăn cũng không đủ 10 đồng tiền.
“….” Bạch Nguyễn lúng túng rụt cổ lại, lại còn quên mất biện giải.
Ít nhất cũng có hai mươi đồng được chứ!?
Khi hai người đi ra khỏi quán lẩu cũng đã gần chín giờ, quán cách trạm tàu điện ngầm không xa, Bạch Nguyễn đi bộ tới trạm tàu điện ngầm, Lang Tĩnh Phong thì kêu xe.
Chín giờ hai mươi, Lang Tĩnh Phong về đến nhà.
Bảo mẫu Trương lén để cửa cho tiểu thiếu gia, bà rón ra rón rén chuồn ra ngăn Lang Tĩnh Phong, đưa Lang Tĩnh Phong vào nhà bằng cửa sau.
Bà Trương bị mù một con mắt, hình thể và yêu khí ở trong giới Sói yêu thuộc về loại nhỏ yếu, địa vị ở trong bầy sói là rất thấp. May mắn thay bà đảm đang việc nhà, hơn nữa có tay nghề làm thịt nướng rất ngon, gần trăm năm nay bà đã chăm lo cái ăn cái mặc của mọi người trong nhà Sói, mẹ của Lang Tĩnh Phong là một tay bà chăm sóc tới lớn. Cho nên ở trong lòng bà sói già này coi Lang Tĩnh Phong là cháu ngoại, thương yêu Lang Tĩnh Phong không hề có một nguyên tắc nào, là một bà ngoại sói hiền lành.
“Cám ơn bà Trương—“ Lang Tĩnh Phong lặng lẽ đi vào cửa sau, thì thầm nói.
Một con mắt còn lại của bà Trương sáng giống như kẻ trộm, chỉa chỉa về phía phòng bếp, ý bảo bà đã trộm để lại thịt cho Lang Tĩnh Phong.
Lang Tĩnh Phong khoát tay: “Con ăn rồi—–“
“Ù hú hú hú—-“ Bỗng nhiên lầu hai truyền tới tiếng sói tru.
Bà Trương cũng vươn cổ, cất tiếng hú ngắn: “Hú—-“
Lang Tĩnh Phong còn tính trẻ con kêu rõ to: “Ù hú hú—-“
Sau khi Lang Tĩnh Phong hú xong, sắc mặt của hai người đều là màu xanh.
Kế hoạch lẻn vào đã bị bản năng đánh bại!
“Hú!” Nhóc con! Một con sói mẹ trắng như tuyết từ lầu hai giết xuống dưới.
Lúc này tâm tình của Lang Tĩnh Phong giống như chim én nhỏ chuồn ra ngoài cung chơi, tới nửa đêm được cung nữ lén đưa hồi cung lại thấy hoàng hậu nương nương ngồi nghiêm chỉnh ở Thấu Phương Trai.
Sau một phút đồng hồ….
Một thân quần áo của Lang Tĩnh Phong tan mất biến trở về nguyên hình, bị sói mẹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép túm gáy ném ra khỏi cửa, bốn chân chấm đất đứng ở cửa.
Gia quy nhà sói: trước giờ quy định mà không về nhà, đêm đó sẽ không được đi vào nhà.
Đoạt lấy quần áo, ví tiền, chứng minh nhân dân là vì phòng ngừa Lang Tĩnh Phong chuồn đi khách sạn qua đêm, tuy nói nếu Lang Tĩnh Phong làm như vậy thì ngày hôm sau sẽ bị phạt càng nghiêm khắc hơn, theo lý thuyết thì không thể, nhưng ai biết y có thể vượt tường hay không đâu? Cho nên vẫn phải phòng bị.
Lang Tĩnh Phong đứng ở ngoài cửa một lát, dùng móng vuốt sói cào nhẹ cửa, nhỏ giọng kêu: “Ngao, ngao.”
Mẹ, đưa sách ngữ văn cho con.
Cửa lớn mở ra một khe nhỏ, một quyển sách ngữ văn mới tinh từ trong khe bay ra, rơi bên cạnh móng vuốt lông xù của Lang Tĩnh Phong.
Nhà Lang Tĩnh Phong ở biệt thự, có một khu vực rất lớn, dưới bầu trời tối đen đứng ở trong sân nhà mình cũng không sợ con người nhìn thấy nguyên hình, huống hồ cho dù bị người khác nhìn thấy, cũng có thể nói là trong nhà nuôi một em husky giống sói.
Lang Tĩnh Phong cúi đầu, ngậm lấy sách ngữ văn, tiền vào ổ chó bên cạnh vườn hoa, kỳ thật nhà gỗ cho chó này là cho hắn dùng mỗi khi bị phạt đêm, dùng mũi sói ủi mở sách ngữ văn, cọ từng tờ từng tờ tới trang 58, liền dưới ánh đèn trong vườn hoa bắt đầu đọc thuộc năm đoạn cuối cùng trong “Liêm Pha Lận Tương Như Liệt truyện”.
Lang Tĩnh Phong học thuộc một lúc, hàng năm không lo học tập đầu sói bắt đầu không khống chế được nghĩ tới Bạch Nguyễn.
Nghĩ tới khuôn mặt mềm mịn nhỏ nhắn khi nhai rau dưa hơi run lên của Bạch Nguyễn, ánh mắt bối rối của Bạch Nguyễn khi không cẩn thận nhìn thẳng vào y, khi Bạch Nguyễn nói chuyện với y sẽ lo lắng mất tự nhiên và nói lắp, khi Bạch Nguyễn tiếp xúc tứ chi với y sẽ giống như bị điện giật mà né tránh….
Dựa vào sự quan sát của Lang Tĩnh Phong đối với Bạch Nguyễn, y cho rằng tính cách của Bạch Nguyễn không phải là người ngại ngùng hướng nội, bởi vì khi Bạch Nguyễn nói chuyện với những học sinh khác đều rất rất bình thường, chỉ đối với y mới như vậy.
Nhưng nếu giải thích là sợ hãi, Lang Tĩnh Phong cũng không đồng ý, y nhìn ra ngay từ đầu Bạch Nguyễn quả thật là sợ y, cảm thấy y đánh thầy giáo thì y là người hay gây chuyện. Nhưng vào thứ năm tuần trước, sau khi y giải thích rõ ràng hơn nữa còn ra tay giúp đỡ Bạch Nguyễn và Chu Hạo Thần, sáng sớm ngày hôm sau thái độ của Bạch Nguyễn đối với y đã thay đổi 180 độ, hơn nữa khi ở trường y cũng chưa bao giờ chạm mặt Bạch Nguyễn, không trốn tiết, không nói chuyện không chống lại thầy giáo, như vậy mà Bạch Nguyễn còn sợ y, khẳng định là không thể nào nói nổi.
Lang Tĩnh Phong nóng nảy lắc lắc đuôi chó sói.
Còn nữa, cứ coi như Bạch Nguyễn vẫn sợ y, vậy vì sao Bạch Nguyễn vẫn cố vắt hết óc muốn hẹn hắn lên núi cho chim ăn chứ? Chẳng lẽ sau giờ học cậu nên tránh y mới đúng chứ? Nghe thấy ý tưởng y muốn làm thầy giáo thể dục cấp hai, sao có thể vui vẻ như vậy được chứ? Đây là phản ứng nên có của một người sợ y sao?
Huống hồ…. Bạch Nguyễn vừa mềm vừa trắng như vậy, vừa đáng yêu vừa nhát gan như vậy, vừa ôn nhu vừa thích khóc như vậy, quả thực chính là một tiểu thụ đích thực.
Lang Tĩnh Phong miên man suy nghĩ, trong thế giới tinh thần tha hồ sưu tầm một xe tải đầy những căn cứ xác định Bạch Nguyễn thích y, trong nhà gỗ của chó hai con mắt sói sáng như ánh đèn pha, não bộ thật vất vả học được vài câu cổ căn đã bị ba vạn đợt sóng nhấn một cái chìm vào dưới đáy biển.
“Ngao.” Lang Tĩnh Phong vẫy mạnh đầu sói, một lần nữa tập trung lại, với nối niềm muốn dỗ vợ vui vẻ mà bắt buộc mình học thuộc lòng cổ văn.
—— ngao: “Gào khóc, gào khóc ngao….”
—- liêm pha viết: “Ta vì nước Triệu, mà công thành lập công lao to lớn…..”
Thực mẹ nó khó học thuộc, Lang Tĩnh Phong đè nén cơn tức, kẹp chặt đuôi, đầu sói cố gắng ghi nhớ.
Tới giữa trưa, thời gian nghỉ trưa, Lang Tĩnh Phong bị Bạch Nguyễn gọi vào văn phòng học thuộc cổ văn.
Ngoài dự kiến của Bạch Nguyễn, Lang Tĩnh Phong thật sự học thuộc đoạn văn khó nhằn kia, tuy rằng có nhiều từ đọc sai, nhưng nhìn một cái cũng biết là có học thuộc.
“Học cũng không tệ lắm.” Lang Tĩnh Phong đọc xong câu cuối cùng, Bạch Nguyện cho một lời chấp nhận trước, lại nói: “Nhưng có một số chỗ vẫn chưa thông thạo lắm, có phải có câu không hiểu, nên đã học bằng cách nhớ?”
“Thầy nói thử xem, thầy giáo Bạch?” Lang Tĩnh Phong vui vẻ: “Mấy cái suy nghĩ của con người…. Không phải, mấy đồ chơi này, em cũng không hiểu ý của nó mấy, trên sách cũng không có phiên dịch, phía dưới cũng chỉ có mấy từ giải thích như vậy, xâu chuỗi lại ai mà hiểu được có ý gì.”
“Đoạn phiên dịch như lời em nói thật ra có thể tìm đại một cuốn sách tham khảo nào cũng có, trên mạng cũng có…. Quên đi.” Bạch Nguyễn sợ đả kích tới sói con nhỏ này, giọng nói hơi ôn nhu, từ trên bàn lấy ra một quyển sách tham khảo cũ đưa qua: “Em xem bản này.”
Vẻ mặt Lang Tĩnh Phong không chút để ý nhận lấy quyển sách, miễn cưỡng hỏi: “Thầy giáo Bạch, em đã học thuộc nhiều như vậy, thầy có vui hay không?”
Bạch Nguyễn thành thật đáp: “Vui vẻ, điều này nói rằng em bắt đầu có thái độ nghiêm túc.”
Khóe môi Lang Tĩnh Phong nhếch lên: “Được được, vậy em trở về sẽ tiếp tục học thuộc lòng.”
“Từ từ.” Bạch Nguyễn gọi y lại.
Hoạt động cho chim ăn sau khi kết thúc màu sắc công đức của Lang Tĩnh Phong đã phai nhạt đi không ít, nhưng vẫn chưa chắc là thoát khỏi bị trời phạt, người tốt chuyện tốt đương nhiên là không thể ngừng lại.
“Dạ?” Lang Tĩnh Phong cúi đầu nhìn Bạch Nguyễn.
“Này….” Bạch Nguyễn nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt Lang Tĩnh Phong, ra vẻ tự nhiên: “Tháng trước là Lôi Phong Nguyệt, trường học có tổ chức vài hoạt động về Lôi Phong, yêu cầu mỗi học sinh phải chụp lại ảnh lưu niệm khi tham gia hoạt động, tư liệu sẽ được ghi vào hồ sơ của trường. Em tháng tư mới chuyển trường tới nên không thể tham gia, nên thầy nhận được thông tin cần em bổ sung cho hoạt động này, nếu không…. Loại hoạt động mang ý nghĩa quan trọng như vậy mà có học sinh không tham gia sẽ ảnh hưởng tới đánh giá của lớp chúng ta.”
Đuôi lông mày của Lang Tĩnh Phong giơ lên, vẻ mặt viết hai chữ không tin hỏi: “Bổ sung như thế nào?”
“Hoạt động này yêu cầu thầy phải hướng dẫn em, sử dụng thời gian sau khi tan học làm một ít chuyện hoàn thành nguyện vọng của người khác”, Bạch Nguyễn nói dối khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng: “Đây cũng là vì không muốn lớp chúng ta bị ảnh hưởng, em nói có đúng hay không?”
Lang Tĩnh Phong cười ra tiếng, ánh mắt lợi hại đảo qua hai gò má đỏ hồng của Bạch Nguyễn.
“…. Hoạt động này đáng cười lắm sao?” Bạch Nguyễn mặt đỏ tai hồng cúi đầu, thầm nghĩ lấy cái cớ này thật sự chẳng ra gì, không bằng nói ra lời thật lòng cho thoải mái, cho dù là thiên địch, Lang Tĩnh Phong cũng không thể ăn cậu, huống chi cậu là có lòng tốt muốn giúp y.
“Không, không có gì đáng cười cả.” Lang Tĩnh Phong thu lại nụ cười.
“Vậy em bổ sung hay không?” Bạch Nguyễn nhỏ giọng hỏi.
Lang Tĩnh Phong: “Chỉ hai chúng ta sao?”
Bạch Nguyễn gật đầu: “Ừ.”
Lang Tĩnh Phong im lặng một lát, lại cười: “Được, bổ sung vậy.”
Bạch Nguyễn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý kéo Lang Tĩnh Phong vào WC để biến ra nguyên hình, còn bị Lang Tĩnh Phòng đùa nghịch cái đuôi, không nghĩ tới con sói con này lại đồng ý sảng khoái như vậy, liền hơi cảm thấy giống như mơ.
“Được rồi thầy giáo Bạch, khi nào có hoạt động thì thầy nói với em.” Lang Tĩnh Phong lắc lắc sách tham khảo trong tay: “Em trở về lớp đọc sách đây.”
Trong nồi lẩu một bên toàn là những lát thịt đỏ và trắng đang tung tăng sống động, còn một bên thì trái ngược lại toàn một màu xanh lục bảo, xanh đậm, xanh nhạt.
“Nhìn giống như là em đang ngược đãi thầy, bạo lực gia đình không cho thầy ăn thịt.” Lang Tĩnh Phong múc một muỗng đầy thịt dê tươi mới.
Bạch Nguyễn nhét một miệng đầy đồ ăn, muốn hỏi người đối diện bạo lực gia đình là sao nhưng lại không có miệng để dùng, hơn nữa cũng không dám giương mắt trừng người, chỉ có thể hơi nhíu mày lại, nhìn thì giống như không có phản ứng gì.
Lang Tĩnh Phong thử thành công, đưa muỗng thịt về phía Bạch Nguyễn, hỏi xác nhận: “Là thật sự không thích ăn, không phải là khách khí với em đấy chứ?”
“Ưm.” Bạch Nguyễn lắc mạnh đầu, bị mùi thịt dê khiến cho buồn nôn.
Biểu tình của Bạch Nguyễn không giống như giả bộ, tim Lang Tĩnh Phong thả lỏng, đem thịt bỏ vào bát mình, vùi đầu vào ăn.
Đây là quán lẩu gia đình, chất lượng đồ ăn cũng bình thường, dựa vào giá cả phải chăng mà buôn bán, nhưng nhu cầu ăn thịt của Lang Tĩnh Phong quá lớn, hai người ăn hơn ba trăm, Bạch Nguyễn nghĩ tới Lang Tĩnh Phong nói đã tiêu hết tiền tiêu vặt, muốn cướp tính tiền, nhưng Lang Tĩnh Phong lại kiên quyết không chịu.
“Lúc trước không phải nói là em mời sao?” Lang Tĩnh Phong nhíu mày.
“Không phải là em đã tiêu hết tiền tiêu vặt rồi sao?” Bạch Nguyễn vô tội nói.
Lang Tĩnh Phong cười lấy chiếc ví căng phồng từ trong cặp ra, mỉm cười nói một cách cẩn thận: “Tiền tiêu vặt điện tử đã tiêu hết, nhưng tiền tiêu vặt tiền mặt thì vẫn còn không ít.”
Bạch Nguyễn cạn lời, cúi đầu chọc vài cái trên điện thoại di động, chuyển cho Lang Tĩnh Phong một nửa tiền cơm: “Kia AA.”
“A cái gì A,” Lang Tĩnh Phong xoay người đi về phía quầy tính tiền, khi đi ngang qua người Bạch Nguyễn còn không biết lớn nhỏ mà thổi nhẹ lên mái tóc mềm của thầy giáo tiểu Bạch, ra vẻ không kiên nhẫn nói: “Một chút đồ ăn mà thầy ăn cũng không đủ 10 đồng tiền.
“….” Bạch Nguyễn lúng túng rụt cổ lại, lại còn quên mất biện giải.
Ít nhất cũng có hai mươi đồng được chứ!?
Khi hai người đi ra khỏi quán lẩu cũng đã gần chín giờ, quán cách trạm tàu điện ngầm không xa, Bạch Nguyễn đi bộ tới trạm tàu điện ngầm, Lang Tĩnh Phong thì kêu xe.
Chín giờ hai mươi, Lang Tĩnh Phong về đến nhà.
Bảo mẫu Trương lén để cửa cho tiểu thiếu gia, bà rón ra rón rén chuồn ra ngăn Lang Tĩnh Phong, đưa Lang Tĩnh Phong vào nhà bằng cửa sau.
Bà Trương bị mù một con mắt, hình thể và yêu khí ở trong giới Sói yêu thuộc về loại nhỏ yếu, địa vị ở trong bầy sói là rất thấp. May mắn thay bà đảm đang việc nhà, hơn nữa có tay nghề làm thịt nướng rất ngon, gần trăm năm nay bà đã chăm lo cái ăn cái mặc của mọi người trong nhà Sói, mẹ của Lang Tĩnh Phong là một tay bà chăm sóc tới lớn. Cho nên ở trong lòng bà sói già này coi Lang Tĩnh Phong là cháu ngoại, thương yêu Lang Tĩnh Phong không hề có một nguyên tắc nào, là một bà ngoại sói hiền lành.
“Cám ơn bà Trương—“ Lang Tĩnh Phong lặng lẽ đi vào cửa sau, thì thầm nói.
Một con mắt còn lại của bà Trương sáng giống như kẻ trộm, chỉa chỉa về phía phòng bếp, ý bảo bà đã trộm để lại thịt cho Lang Tĩnh Phong.
Lang Tĩnh Phong khoát tay: “Con ăn rồi—–“
“Ù hú hú hú—-“ Bỗng nhiên lầu hai truyền tới tiếng sói tru.
Bà Trương cũng vươn cổ, cất tiếng hú ngắn: “Hú—-“
Lang Tĩnh Phong còn tính trẻ con kêu rõ to: “Ù hú hú—-“
Sau khi Lang Tĩnh Phong hú xong, sắc mặt của hai người đều là màu xanh.
Kế hoạch lẻn vào đã bị bản năng đánh bại!
“Hú!” Nhóc con! Một con sói mẹ trắng như tuyết từ lầu hai giết xuống dưới.
Lúc này tâm tình của Lang Tĩnh Phong giống như chim én nhỏ chuồn ra ngoài cung chơi, tới nửa đêm được cung nữ lén đưa hồi cung lại thấy hoàng hậu nương nương ngồi nghiêm chỉnh ở Thấu Phương Trai.
Sau một phút đồng hồ….
Một thân quần áo của Lang Tĩnh Phong tan mất biến trở về nguyên hình, bị sói mẹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép túm gáy ném ra khỏi cửa, bốn chân chấm đất đứng ở cửa.
Gia quy nhà sói: trước giờ quy định mà không về nhà, đêm đó sẽ không được đi vào nhà.
Đoạt lấy quần áo, ví tiền, chứng minh nhân dân là vì phòng ngừa Lang Tĩnh Phong chuồn đi khách sạn qua đêm, tuy nói nếu Lang Tĩnh Phong làm như vậy thì ngày hôm sau sẽ bị phạt càng nghiêm khắc hơn, theo lý thuyết thì không thể, nhưng ai biết y có thể vượt tường hay không đâu? Cho nên vẫn phải phòng bị.
Lang Tĩnh Phong đứng ở ngoài cửa một lát, dùng móng vuốt sói cào nhẹ cửa, nhỏ giọng kêu: “Ngao, ngao.”
Mẹ, đưa sách ngữ văn cho con.
Cửa lớn mở ra một khe nhỏ, một quyển sách ngữ văn mới tinh từ trong khe bay ra, rơi bên cạnh móng vuốt lông xù của Lang Tĩnh Phong.
Nhà Lang Tĩnh Phong ở biệt thự, có một khu vực rất lớn, dưới bầu trời tối đen đứng ở trong sân nhà mình cũng không sợ con người nhìn thấy nguyên hình, huống hồ cho dù bị người khác nhìn thấy, cũng có thể nói là trong nhà nuôi một em husky giống sói.
Lang Tĩnh Phong cúi đầu, ngậm lấy sách ngữ văn, tiền vào ổ chó bên cạnh vườn hoa, kỳ thật nhà gỗ cho chó này là cho hắn dùng mỗi khi bị phạt đêm, dùng mũi sói ủi mở sách ngữ văn, cọ từng tờ từng tờ tới trang 58, liền dưới ánh đèn trong vườn hoa bắt đầu đọc thuộc năm đoạn cuối cùng trong “Liêm Pha Lận Tương Như Liệt truyện”.
Lang Tĩnh Phong học thuộc một lúc, hàng năm không lo học tập đầu sói bắt đầu không khống chế được nghĩ tới Bạch Nguyễn.
Nghĩ tới khuôn mặt mềm mịn nhỏ nhắn khi nhai rau dưa hơi run lên của Bạch Nguyễn, ánh mắt bối rối của Bạch Nguyễn khi không cẩn thận nhìn thẳng vào y, khi Bạch Nguyễn nói chuyện với y sẽ lo lắng mất tự nhiên và nói lắp, khi Bạch Nguyễn tiếp xúc tứ chi với y sẽ giống như bị điện giật mà né tránh….
Dựa vào sự quan sát của Lang Tĩnh Phong đối với Bạch Nguyễn, y cho rằng tính cách của Bạch Nguyễn không phải là người ngại ngùng hướng nội, bởi vì khi Bạch Nguyễn nói chuyện với những học sinh khác đều rất rất bình thường, chỉ đối với y mới như vậy.
Nhưng nếu giải thích là sợ hãi, Lang Tĩnh Phong cũng không đồng ý, y nhìn ra ngay từ đầu Bạch Nguyễn quả thật là sợ y, cảm thấy y đánh thầy giáo thì y là người hay gây chuyện. Nhưng vào thứ năm tuần trước, sau khi y giải thích rõ ràng hơn nữa còn ra tay giúp đỡ Bạch Nguyễn và Chu Hạo Thần, sáng sớm ngày hôm sau thái độ của Bạch Nguyễn đối với y đã thay đổi 180 độ, hơn nữa khi ở trường y cũng chưa bao giờ chạm mặt Bạch Nguyễn, không trốn tiết, không nói chuyện không chống lại thầy giáo, như vậy mà Bạch Nguyễn còn sợ y, khẳng định là không thể nào nói nổi.
Lang Tĩnh Phong nóng nảy lắc lắc đuôi chó sói.
Còn nữa, cứ coi như Bạch Nguyễn vẫn sợ y, vậy vì sao Bạch Nguyễn vẫn cố vắt hết óc muốn hẹn hắn lên núi cho chim ăn chứ? Chẳng lẽ sau giờ học cậu nên tránh y mới đúng chứ? Nghe thấy ý tưởng y muốn làm thầy giáo thể dục cấp hai, sao có thể vui vẻ như vậy được chứ? Đây là phản ứng nên có của một người sợ y sao?
Huống hồ…. Bạch Nguyễn vừa mềm vừa trắng như vậy, vừa đáng yêu vừa nhát gan như vậy, vừa ôn nhu vừa thích khóc như vậy, quả thực chính là một tiểu thụ đích thực.
Lang Tĩnh Phong miên man suy nghĩ, trong thế giới tinh thần tha hồ sưu tầm một xe tải đầy những căn cứ xác định Bạch Nguyễn thích y, trong nhà gỗ của chó hai con mắt sói sáng như ánh đèn pha, não bộ thật vất vả học được vài câu cổ căn đã bị ba vạn đợt sóng nhấn một cái chìm vào dưới đáy biển.
“Ngao.” Lang Tĩnh Phong vẫy mạnh đầu sói, một lần nữa tập trung lại, với nối niềm muốn dỗ vợ vui vẻ mà bắt buộc mình học thuộc lòng cổ văn.
—— ngao: “Gào khóc, gào khóc ngao….”
—- liêm pha viết: “Ta vì nước Triệu, mà công thành lập công lao to lớn…..”
Thực mẹ nó khó học thuộc, Lang Tĩnh Phong đè nén cơn tức, kẹp chặt đuôi, đầu sói cố gắng ghi nhớ.
Tới giữa trưa, thời gian nghỉ trưa, Lang Tĩnh Phong bị Bạch Nguyễn gọi vào văn phòng học thuộc cổ văn.
Ngoài dự kiến của Bạch Nguyễn, Lang Tĩnh Phong thật sự học thuộc đoạn văn khó nhằn kia, tuy rằng có nhiều từ đọc sai, nhưng nhìn một cái cũng biết là có học thuộc.
“Học cũng không tệ lắm.” Lang Tĩnh Phong đọc xong câu cuối cùng, Bạch Nguyện cho một lời chấp nhận trước, lại nói: “Nhưng có một số chỗ vẫn chưa thông thạo lắm, có phải có câu không hiểu, nên đã học bằng cách nhớ?”
“Thầy nói thử xem, thầy giáo Bạch?” Lang Tĩnh Phong vui vẻ: “Mấy cái suy nghĩ của con người…. Không phải, mấy đồ chơi này, em cũng không hiểu ý của nó mấy, trên sách cũng không có phiên dịch, phía dưới cũng chỉ có mấy từ giải thích như vậy, xâu chuỗi lại ai mà hiểu được có ý gì.”
“Đoạn phiên dịch như lời em nói thật ra có thể tìm đại một cuốn sách tham khảo nào cũng có, trên mạng cũng có…. Quên đi.” Bạch Nguyễn sợ đả kích tới sói con nhỏ này, giọng nói hơi ôn nhu, từ trên bàn lấy ra một quyển sách tham khảo cũ đưa qua: “Em xem bản này.”
Vẻ mặt Lang Tĩnh Phong không chút để ý nhận lấy quyển sách, miễn cưỡng hỏi: “Thầy giáo Bạch, em đã học thuộc nhiều như vậy, thầy có vui hay không?”
Bạch Nguyễn thành thật đáp: “Vui vẻ, điều này nói rằng em bắt đầu có thái độ nghiêm túc.”
Khóe môi Lang Tĩnh Phong nhếch lên: “Được được, vậy em trở về sẽ tiếp tục học thuộc lòng.”
“Từ từ.” Bạch Nguyễn gọi y lại.
Hoạt động cho chim ăn sau khi kết thúc màu sắc công đức của Lang Tĩnh Phong đã phai nhạt đi không ít, nhưng vẫn chưa chắc là thoát khỏi bị trời phạt, người tốt chuyện tốt đương nhiên là không thể ngừng lại.
“Dạ?” Lang Tĩnh Phong cúi đầu nhìn Bạch Nguyễn.
“Này….” Bạch Nguyễn nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt Lang Tĩnh Phong, ra vẻ tự nhiên: “Tháng trước là Lôi Phong Nguyệt, trường học có tổ chức vài hoạt động về Lôi Phong, yêu cầu mỗi học sinh phải chụp lại ảnh lưu niệm khi tham gia hoạt động, tư liệu sẽ được ghi vào hồ sơ của trường. Em tháng tư mới chuyển trường tới nên không thể tham gia, nên thầy nhận được thông tin cần em bổ sung cho hoạt động này, nếu không…. Loại hoạt động mang ý nghĩa quan trọng như vậy mà có học sinh không tham gia sẽ ảnh hưởng tới đánh giá của lớp chúng ta.”
Đuôi lông mày của Lang Tĩnh Phong giơ lên, vẻ mặt viết hai chữ không tin hỏi: “Bổ sung như thế nào?”
“Hoạt động này yêu cầu thầy phải hướng dẫn em, sử dụng thời gian sau khi tan học làm một ít chuyện hoàn thành nguyện vọng của người khác”, Bạch Nguyễn nói dối khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng: “Đây cũng là vì không muốn lớp chúng ta bị ảnh hưởng, em nói có đúng hay không?”
Lang Tĩnh Phong cười ra tiếng, ánh mắt lợi hại đảo qua hai gò má đỏ hồng của Bạch Nguyễn.
“…. Hoạt động này đáng cười lắm sao?” Bạch Nguyễn mặt đỏ tai hồng cúi đầu, thầm nghĩ lấy cái cớ này thật sự chẳng ra gì, không bằng nói ra lời thật lòng cho thoải mái, cho dù là thiên địch, Lang Tĩnh Phong cũng không thể ăn cậu, huống chi cậu là có lòng tốt muốn giúp y.
“Không, không có gì đáng cười cả.” Lang Tĩnh Phong thu lại nụ cười.
“Vậy em bổ sung hay không?” Bạch Nguyễn nhỏ giọng hỏi.
Lang Tĩnh Phong: “Chỉ hai chúng ta sao?”
Bạch Nguyễn gật đầu: “Ừ.”
Lang Tĩnh Phong im lặng một lát, lại cười: “Được, bổ sung vậy.”
Bạch Nguyễn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý kéo Lang Tĩnh Phong vào WC để biến ra nguyên hình, còn bị Lang Tĩnh Phòng đùa nghịch cái đuôi, không nghĩ tới con sói con này lại đồng ý sảng khoái như vậy, liền hơi cảm thấy giống như mơ.
“Được rồi thầy giáo Bạch, khi nào có hoạt động thì thầy nói với em.” Lang Tĩnh Phong lắc lắc sách tham khảo trong tay: “Em trở về lớp đọc sách đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.