Chương 56: Từ nay có thể gọi anh là anh yêu?
Lữ Thiên Dật
05/06/2023
Tâm tình Lang Tĩnh Phong rối bời khiến khí rối loạn, hắn biến hóa không ổn định, bất chợt một đôi tai sói thò ra, chóp tai dựng thẳng đứng lên vì kích động.
“Vậy tối nay em ở nhà thầy được không?” Lang Tĩnh Phong vẫy đôi tai sói hỏi.
Bạch Nguyễn lo lắng: “Cha mẹ em có đồng ý không?”
“Em đã nói với bố mẹ rằng em cùng các bạn cùng lớp ra ngoài ăn mừng và chơi cả đêm.” Lang Tĩnh Phong nói, sợ Bạch Nguyễn sẽ hiểu lầm rằng hắn định nói với bố mẹ về chuyện của hai người họ, hắn nói thêm: “Em sẽ có một trận đấu long trời lở đất giữa em với bố mẹ sau khi kết quả tuyển sinh công bố. Bố mẹ rất lo lắng cho em, nhưng họ nhất định sẽ không phản đối chuyện của chúng ta đâu, bố mẹ em rất thích thầy”
Trong năm qua, mỗi khi Lang Thiến nói về sự tiến bộ và thay đổi của Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong ngay lập tức nhắc đến công lao to lớn của Bạch Nguyễn, nói rằng tất cả những gì hắn đạt được hôm nay đều là nhờ một tay thầy Bạch dìu dắt, thầy ấy dạy như thế nào, khuyến khích học sinh ra làm sao, chỉ đường dẫn lối cho học sinh đi đúng đường đã chọn, từng câu từng câu đều là tâng bốc Bạch Nguyễn một tấc lên trời. ngôn tình tổng tài
Bên lớn hơn, có thể có kinh nghiệm cùng sự tự do, nhưng bên trẻ hơn là bên bị kiểm soát chặt chẽ — trong mắt những người xa lạ, mối quan hệ như vậy cho dù trong sáng cũng khiến người khác dị nghị, rằng thầy giáo lại đi xúi giục và ép buộc học sinh, đó cũng là nguyên nhân khiến mối quan hệ thầy trò bị chỉ trích trên phương diện đạo đức, Bạch Nguyễn có thể hiểu được, đồng thời cũng biết rất khó để chứng minh mình trong sạch, cậu rất lo lắng không muốn bố mẹ Lang Tĩnh Phong khiếu nại.
Bạch Nguyễn giải thích ngắn gọn những suy nghĩ này với Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong suy nghĩ một lúc, đảo mắt rồi lập tức nảy ra một ý tưởng: “Nếu không thì em giả vờ theo đuổi thầy, sau đó cố ý để bố mẹ em biết, xong rồi em sẽ thừa nhận bản thân em yêu thầm thầy một năm nay rồi, nhưng sợ bị từ chối, sợ nói ra thầy sẽ tức giận nên phải đợi sau kì thi đại học mới dám bày tỏ. Thầy thấy như vậy có được không? Em sẽ giả vờ theo đuổi thầy vài tháng trước khi thầy đồng ý, thì cho dù có vấn đề về đạo đức cũng không sợ, cơ bản đó là tình yêu đơn phương của em với giáo viên, đó là lỗi của em, và bố mẹ em sẽ không làm khó được thầy”
Phương pháp này nghe qua thì cũng có vẻ khả thi, nhưng Bạch Nguyễn vẫn im lặng, ánh mắt đảo qua nhìn đông nhìn tây.
“Thầy thấy sao? Thầy nói đi.” Lang Tĩnh Phong ấn eo thúc giục.
Lông mi Bạch Nguyễn run lên, vội vàng liếc hắn một cái, sau đó cụp mắt xuống, thấp giọng như sợ bị ăn đòn, lẩm bẩm: “Ba mẹ em có thể tin loại lời nói này sao. Với tính cách của bố mẹ em nhất định sẽ buông tha em hay sao, khi đó họ khiến em tổn thương thì thầy..”
“ Thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong mừng rỡ, cắn môi ngăn nụ cười: “Đây chính là sự lo lắng của thầy dành cho em sao?”
Bạch Nguyễn gật đầu, rất nghe lời: “Thầy lo cho em.”
Lãng Tĩnh Phong: “…”
“Không sao, bố mẹ em chắc chắn sẽ tin.” Lang Tĩnh Phong nói, hắn cảm thấy khá buồn cười: “Thật ra mẹ em cho rằng em hoàn toàn bình thường, bà không có thời gian chăm sóc cho em nên bà ấy luôn cho rằng em chỉ là một thiếu niên nổi loạn không thích học, ngoài ra còn có chút nóng nảy… Thầy đang cười cái gì? Có buồn cười không? Tại sao thầy lại không cười khi em kể chuyện cười mà bây giờ lại cười lớn vậy? “
“Ha ha ha ha ha!” Bạch Nguyễn cười đến chảy nước mắt.
Thật ra, Lang Thiến thật sự không biết con trai mình sau lưng bà lại thành một chàng công thực thụ như vậy, cho nên ghép tính cách của một cậu bé ngây thơ trong sáng vào Lang Tĩnh Phong thật sự quá châm biếm rồi.
“Đừng cười nữa… sờ tai em đi, được không?” Lang Tĩnh Phong nắm lấy tay Bạch Nguyễn rồi ấn nó lên đôi tai sói của mình.
Đôi tai của con sói trong tay rất ấm, Bạch Nguyễn ngừng cười, mân mê chúng một lúc rồi nói: “Thật là dễ chịu.”
“Để em sờ của thầy.” Lang Tĩnh Phong đưa một tay đến eo Bạch Nguyễn, đầu ngón tay luồn vào mép quần, nhanh chóng đưa tay vào, “Em muốn sờ đuôi của thầy, thầy Bạch”
“Sau này em đừng gọi thầy là thầy Bạch nữa, nghe rất khó xử.” Bạch Nguyễn bị Lang Tĩnh Phong sờ mó toàn thân bừng lên yêu tình, ngay lập tức một chiếc “đuôi” ấm nóng dần dần dựng thẳng đứng, căng phồng nóng hổi đội lên trong quần
Ngay sau đó, lớp vải mềm của quần bó sát lại, hiện rõ hình một bàn tay.
“Đuôi” thỏ cũng giống như lưng thỏ, chúng rất sợ bị người chạm vào, Lang Tĩnh Phong vừa đặt tay lên, thân thể Bạch Nguyễn lập tức run lên bần bật, sau đó như có dòng điện chạy dọc thân thể cậu khiến hai chân yếu ớt không đứng nổi, đành phải đặt hai tay lên vai Lang Tĩnh Phong.
“Thầy cũng đừng gọi tên em, thầy lớn hơn em những tám tuổi, em cũng phải cung kính thầy một chút.” Lang Tĩnh Phong vừa chậm rãi nói vừa dùng bàn tay thô ráp của mình không ngừng nới lỏng rồi siết chặt dương v*t của cậu, thỉnh thoảng lại xòe năm ngón tay ra rồi lại dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu khấc, khiến dương v*t của Bạch Nguyễn run rẩy như chiếc lá mùa thu trước gió, “Từ nay về sau em có thể gọi thầy là anh yêu được không?”
“Được, gọi là anh yêu.” Bạch Nguyễn ríu cả môi ngoan ngoãn chịu đựng từng cơn khoái cảm, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào cổ Lang Tĩnh Phong, mặc cho đối phương hành hạ dương v*t của mình, “Anh, anh sướng sắp chết rồi.”
Chỉ mất chưa đầy một phút mà Bạch Nguyễn đã đạt đến cơn cực khoái tê dại, Lang Tĩnh Phong muốn để dành đến đêm nên hắn vội vàng buông dương v*t của cậu ra, dùng hết sức ôm lấy Bạch Nguyễn, giúp Bạch Nguyễn cài lại hai nút cổ áo đã phanh ra từ lúc nào.
“Các học sinh chắc là sắp đến rồi, anh phải đi.” Bạch Nguyễn vểnh tai nghe một hồi, nhân lúc hành lang không có người đi ra khỏi phòng chứa đồ, Lang Tĩnh Phong cũng nhân cơ hội mà rời đi.
Bạch Nguyễn đến phòng vệ sinh vốc nước lạnh lên mặt để giảm bớt vết đỏ. Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cười nói của các học sinh cấp ba trở lại trường, có người la hét trên sân thượng, có người xé sách ném qua cửa sổ, thậm chí còn có người có ý định trêu chọc giáo viên, Bạch Nguyễn nghe thấy tiếng gầm của Lưu Chấn và tiếng cười của các học sinh từ xa truyền đến, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với ông già bạo lực ngày thường “gây thù chuốc oán” với học sinh này.
Học sinh sau khi tốt nghiệp quay lại trả thù giáo viên cũng không có gì là lạ, Bạch Nguyễn hơi căng thẳng, cho rằng học sinh năm bốn phải có tư cách tương xứng, Lang Tĩnh Phong chậm rãi nói: “Yên tâm, em sẽ ném bất cứ đứa nào dám gây rắc rối với anh vào đài phun nước. Anh cứ tin ở em.”
Trước tòa nhà giảng dạy của trường trung học cơ sở số 2 có một đài phun nước quanh năm khô cạn, chỉ phun nước vào ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, mỗi năm chỉ hoạt động một ngày như sự xuất hiện của ông già Noel vậy.
Khoảng một tiếng sau, Bạch Nguyễn phát giấy chứng nhận tốt nghiệp và hướng dẫn nộp hồ sơ cho học sinh, bảo họ thu dọn đồ đạc trên bàn, Lang Tĩnh Phong xuống lầu giao sách lên xe của Lang Quân – một vệ sĩ sói đã được thuần hóa.
Tan học cũng đã chạng vạng tối, hai người quyết định đi ăn lẩu cùng với vịt uyên ương, sau đó thong thả dắt tay nhau về nhà.
Biết rằng Lang Tĩnh Phong sẽ không buông tha cho cậu tối nay, Bạch Nguyễn bất giác xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, dáng đi của cậu bắt đầu đông cứng lại, miệng thì lơ đãng không tập trung khi Lang Tĩnh Phong hỏi. Đến thang máy của căn hộ, khi cánh cửa thang máy vừa đóng lại, Lang Tĩnh Phong vội vàng gấp gáp ghì chặt lấy cổ của Bạch Nguyễn mà hôn ngấu nghiến, điên cuồng. “Thang máy có camera giám sát đấy.” Bạch Nguyễn đẩy nhẹ hắn ra phản đối
“Nghe tim anh đập này,” Lãng Tĩnh Phong cười dâm đãng thò tay sờ soạng vào ngực Bạch Nguyễn: “Em còn chưa làm cái gì, nhịp tim của anh đã đập loạn lên như thế này, lát nữa không chừng còn ngất ở trên giường.”
“Anh chỉ là có chút hồi hộp.” Bạch Nguyễn ngượng ngùng mím môi nói, cậu cũng cảm giác tim đập nhanh như vậy thật là quá mất mặt.
Ting một tiếng, đã đến lầu của hai người, hai người đi ra khỏi thang máy, Bạch Nguyễn lấy chìa khóa mở cửa.
Vừa đẩy cửa ra, phía sau liền có một lực đẩy không hề nhẹ, Bạch Nguyễn lảo đảo ngã vào trong phòng tối, cậu bị Lang Tĩnh Phong ghì chặt từ phía sau. Cánh cửa chống trộm đóng sầm lại, Lang Tĩnh Phong ôm lấy Bạch Nguyễn, đẩy cậu vào cửa rồi hôn cậu một cách điên cuồng
Không có ai bật đèn, chỉ có ánh trăng như nước tràn ngập phòng khách, một nhịp tim như trống trận phát ra từ lồng ngực Lang Tĩnh Phong, từng cái một đập vào lòng Bạch Nguyễn.
“Anh nghe xem, tim em đập nhanh đến mức muốn nổ tung rồi.” Lang Tĩnh Phong mê muội nói, hắn càng siết chặt lấy eo của Bạch Nguyễn, lồng ngực hai người càng khít vào nhau: “Anh cảm nhận xem, có nhanh hơn của anh không?”
“Nhanh hơn anh nhiều đấy.” Bạch Nguyễn cảm nhận tiếng tim đập một cách nghiêm túc rồi đánh giá cứng nhắc, Lang Tĩnh Phong bó tay trước bệnh nghề nghiệp của thầy giáo đáng yêu này.
“Thôi nào,” Bạch Nguyễn giãy giụa, “Để anh đi tắm đã…”
“Em tắm cho anh.” Lang Tĩnh Phong ôm eo Bạch Nguyễn, đi tới cửa phòng tắm, dùng vai đẩy công tắc, hai tay thuận tiện đem quần áo, thắt lưng, cà vạt của Bạch Nguyễn lột sạch ra, hắn đẩy Bạch Nguyễn nằm gọn lỏn vào bồn tắm, thô bạo đè lên người cậu, đưa đôi môi ấm nóng của mình chiếm đoạt lấy đôi môi hồng đào của Bạch Nguyễn, sau một cái hôn dài hắn đứng dậy nhanh chóng cầm vòi hoa sen ném xuống gạch lát nền bên ngoài bồn tắm, bật công tắc để nó xả nước, sau đó đẩy Bạch Nguyễn đang cố gắng vùng vẫy thoát ra, hất cậu trở lại bồn tắm tiếp tục hôn điên cuồng.
“Đợi đã, cho anh tắm đã!” Bạch Nguyễn quay mặt sang bên để tránh môi của Lang Tĩnh Phong, tranh giành cơ hội để nói với hắn.
“Em cũng cởi.” dương v*t to lớn của Lang Tĩnh Phong không còn cái gì ngăn chặn, bật tung ra ngoài như một con chiến mã.
“Em muốn nhìn thấy anh mặc sơ mi ướt”
Vừa nói, con sói gian ác vươn móng vuốt chộp lấy Bạch Nguyễn thô bạo mặc cho anh chiếc sơ mi trắng mỏng manh, nhìn xuống phía dưới cơ thể của Bạch Nguyễn, đôi mắt sói như sáng bừng ngọn lửa dâm tà.: “Anh hôm nay không mặc đồ lót phải không?”
“Không, anh không mặc.” Bạch Nguyễn nghĩ tới cảnh mình đang khỏa thân chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi ướt sũng, mỏng dính, cậu cảm thấy xấu hổ đến chóng mặt, cậu không hiểu làm thế nào mà một học sinh trung học nhỏ hơn mình bảy tám tuổi có thể bạo dạn, thuần thục như vậy.
Chẳng lẽ sắp tới mình thật sự phải ngất… Bạch Nguyễn bắt đầu cảm thấy mơ màng.
“Vậy tối nay em ở nhà thầy được không?” Lang Tĩnh Phong vẫy đôi tai sói hỏi.
Bạch Nguyễn lo lắng: “Cha mẹ em có đồng ý không?”
“Em đã nói với bố mẹ rằng em cùng các bạn cùng lớp ra ngoài ăn mừng và chơi cả đêm.” Lang Tĩnh Phong nói, sợ Bạch Nguyễn sẽ hiểu lầm rằng hắn định nói với bố mẹ về chuyện của hai người họ, hắn nói thêm: “Em sẽ có một trận đấu long trời lở đất giữa em với bố mẹ sau khi kết quả tuyển sinh công bố. Bố mẹ rất lo lắng cho em, nhưng họ nhất định sẽ không phản đối chuyện của chúng ta đâu, bố mẹ em rất thích thầy”
Trong năm qua, mỗi khi Lang Thiến nói về sự tiến bộ và thay đổi của Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong ngay lập tức nhắc đến công lao to lớn của Bạch Nguyễn, nói rằng tất cả những gì hắn đạt được hôm nay đều là nhờ một tay thầy Bạch dìu dắt, thầy ấy dạy như thế nào, khuyến khích học sinh ra làm sao, chỉ đường dẫn lối cho học sinh đi đúng đường đã chọn, từng câu từng câu đều là tâng bốc Bạch Nguyễn một tấc lên trời. ngôn tình tổng tài
Bên lớn hơn, có thể có kinh nghiệm cùng sự tự do, nhưng bên trẻ hơn là bên bị kiểm soát chặt chẽ — trong mắt những người xa lạ, mối quan hệ như vậy cho dù trong sáng cũng khiến người khác dị nghị, rằng thầy giáo lại đi xúi giục và ép buộc học sinh, đó cũng là nguyên nhân khiến mối quan hệ thầy trò bị chỉ trích trên phương diện đạo đức, Bạch Nguyễn có thể hiểu được, đồng thời cũng biết rất khó để chứng minh mình trong sạch, cậu rất lo lắng không muốn bố mẹ Lang Tĩnh Phong khiếu nại.
Bạch Nguyễn giải thích ngắn gọn những suy nghĩ này với Lang Tĩnh Phong, Lang Tĩnh Phong suy nghĩ một lúc, đảo mắt rồi lập tức nảy ra một ý tưởng: “Nếu không thì em giả vờ theo đuổi thầy, sau đó cố ý để bố mẹ em biết, xong rồi em sẽ thừa nhận bản thân em yêu thầm thầy một năm nay rồi, nhưng sợ bị từ chối, sợ nói ra thầy sẽ tức giận nên phải đợi sau kì thi đại học mới dám bày tỏ. Thầy thấy như vậy có được không? Em sẽ giả vờ theo đuổi thầy vài tháng trước khi thầy đồng ý, thì cho dù có vấn đề về đạo đức cũng không sợ, cơ bản đó là tình yêu đơn phương của em với giáo viên, đó là lỗi của em, và bố mẹ em sẽ không làm khó được thầy”
Phương pháp này nghe qua thì cũng có vẻ khả thi, nhưng Bạch Nguyễn vẫn im lặng, ánh mắt đảo qua nhìn đông nhìn tây.
“Thầy thấy sao? Thầy nói đi.” Lang Tĩnh Phong ấn eo thúc giục.
Lông mi Bạch Nguyễn run lên, vội vàng liếc hắn một cái, sau đó cụp mắt xuống, thấp giọng như sợ bị ăn đòn, lẩm bẩm: “Ba mẹ em có thể tin loại lời nói này sao. Với tính cách của bố mẹ em nhất định sẽ buông tha em hay sao, khi đó họ khiến em tổn thương thì thầy..”
“ Thầy Bạch.” Lang Tĩnh Phong mừng rỡ, cắn môi ngăn nụ cười: “Đây chính là sự lo lắng của thầy dành cho em sao?”
Bạch Nguyễn gật đầu, rất nghe lời: “Thầy lo cho em.”
Lãng Tĩnh Phong: “…”
“Không sao, bố mẹ em chắc chắn sẽ tin.” Lang Tĩnh Phong nói, hắn cảm thấy khá buồn cười: “Thật ra mẹ em cho rằng em hoàn toàn bình thường, bà không có thời gian chăm sóc cho em nên bà ấy luôn cho rằng em chỉ là một thiếu niên nổi loạn không thích học, ngoài ra còn có chút nóng nảy… Thầy đang cười cái gì? Có buồn cười không? Tại sao thầy lại không cười khi em kể chuyện cười mà bây giờ lại cười lớn vậy? “
“Ha ha ha ha ha!” Bạch Nguyễn cười đến chảy nước mắt.
Thật ra, Lang Thiến thật sự không biết con trai mình sau lưng bà lại thành một chàng công thực thụ như vậy, cho nên ghép tính cách của một cậu bé ngây thơ trong sáng vào Lang Tĩnh Phong thật sự quá châm biếm rồi.
“Đừng cười nữa… sờ tai em đi, được không?” Lang Tĩnh Phong nắm lấy tay Bạch Nguyễn rồi ấn nó lên đôi tai sói của mình.
Đôi tai của con sói trong tay rất ấm, Bạch Nguyễn ngừng cười, mân mê chúng một lúc rồi nói: “Thật là dễ chịu.”
“Để em sờ của thầy.” Lang Tĩnh Phong đưa một tay đến eo Bạch Nguyễn, đầu ngón tay luồn vào mép quần, nhanh chóng đưa tay vào, “Em muốn sờ đuôi của thầy, thầy Bạch”
“Sau này em đừng gọi thầy là thầy Bạch nữa, nghe rất khó xử.” Bạch Nguyễn bị Lang Tĩnh Phong sờ mó toàn thân bừng lên yêu tình, ngay lập tức một chiếc “đuôi” ấm nóng dần dần dựng thẳng đứng, căng phồng nóng hổi đội lên trong quần
Ngay sau đó, lớp vải mềm của quần bó sát lại, hiện rõ hình một bàn tay.
“Đuôi” thỏ cũng giống như lưng thỏ, chúng rất sợ bị người chạm vào, Lang Tĩnh Phong vừa đặt tay lên, thân thể Bạch Nguyễn lập tức run lên bần bật, sau đó như có dòng điện chạy dọc thân thể cậu khiến hai chân yếu ớt không đứng nổi, đành phải đặt hai tay lên vai Lang Tĩnh Phong.
“Thầy cũng đừng gọi tên em, thầy lớn hơn em những tám tuổi, em cũng phải cung kính thầy một chút.” Lang Tĩnh Phong vừa chậm rãi nói vừa dùng bàn tay thô ráp của mình không ngừng nới lỏng rồi siết chặt dương v*t của cậu, thỉnh thoảng lại xòe năm ngón tay ra rồi lại dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu khấc, khiến dương v*t của Bạch Nguyễn run rẩy như chiếc lá mùa thu trước gió, “Từ nay về sau em có thể gọi thầy là anh yêu được không?”
“Được, gọi là anh yêu.” Bạch Nguyễn ríu cả môi ngoan ngoãn chịu đựng từng cơn khoái cảm, vùi khuôn mặt đỏ bừng vào cổ Lang Tĩnh Phong, mặc cho đối phương hành hạ dương v*t của mình, “Anh, anh sướng sắp chết rồi.”
Chỉ mất chưa đầy một phút mà Bạch Nguyễn đã đạt đến cơn cực khoái tê dại, Lang Tĩnh Phong muốn để dành đến đêm nên hắn vội vàng buông dương v*t của cậu ra, dùng hết sức ôm lấy Bạch Nguyễn, giúp Bạch Nguyễn cài lại hai nút cổ áo đã phanh ra từ lúc nào.
“Các học sinh chắc là sắp đến rồi, anh phải đi.” Bạch Nguyễn vểnh tai nghe một hồi, nhân lúc hành lang không có người đi ra khỏi phòng chứa đồ, Lang Tĩnh Phong cũng nhân cơ hội mà rời đi.
Bạch Nguyễn đến phòng vệ sinh vốc nước lạnh lên mặt để giảm bớt vết đỏ. Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cười nói của các học sinh cấp ba trở lại trường, có người la hét trên sân thượng, có người xé sách ném qua cửa sổ, thậm chí còn có người có ý định trêu chọc giáo viên, Bạch Nguyễn nghe thấy tiếng gầm của Lưu Chấn và tiếng cười của các học sinh từ xa truyền đến, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với ông già bạo lực ngày thường “gây thù chuốc oán” với học sinh này.
Học sinh sau khi tốt nghiệp quay lại trả thù giáo viên cũng không có gì là lạ, Bạch Nguyễn hơi căng thẳng, cho rằng học sinh năm bốn phải có tư cách tương xứng, Lang Tĩnh Phong chậm rãi nói: “Yên tâm, em sẽ ném bất cứ đứa nào dám gây rắc rối với anh vào đài phun nước. Anh cứ tin ở em.”
Trước tòa nhà giảng dạy của trường trung học cơ sở số 2 có một đài phun nước quanh năm khô cạn, chỉ phun nước vào ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, mỗi năm chỉ hoạt động một ngày như sự xuất hiện của ông già Noel vậy.
Khoảng một tiếng sau, Bạch Nguyễn phát giấy chứng nhận tốt nghiệp và hướng dẫn nộp hồ sơ cho học sinh, bảo họ thu dọn đồ đạc trên bàn, Lang Tĩnh Phong xuống lầu giao sách lên xe của Lang Quân – một vệ sĩ sói đã được thuần hóa.
Tan học cũng đã chạng vạng tối, hai người quyết định đi ăn lẩu cùng với vịt uyên ương, sau đó thong thả dắt tay nhau về nhà.
Biết rằng Lang Tĩnh Phong sẽ không buông tha cho cậu tối nay, Bạch Nguyễn bất giác xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, dáng đi của cậu bắt đầu đông cứng lại, miệng thì lơ đãng không tập trung khi Lang Tĩnh Phong hỏi. Đến thang máy của căn hộ, khi cánh cửa thang máy vừa đóng lại, Lang Tĩnh Phong vội vàng gấp gáp ghì chặt lấy cổ của Bạch Nguyễn mà hôn ngấu nghiến, điên cuồng. “Thang máy có camera giám sát đấy.” Bạch Nguyễn đẩy nhẹ hắn ra phản đối
“Nghe tim anh đập này,” Lãng Tĩnh Phong cười dâm đãng thò tay sờ soạng vào ngực Bạch Nguyễn: “Em còn chưa làm cái gì, nhịp tim của anh đã đập loạn lên như thế này, lát nữa không chừng còn ngất ở trên giường.”
“Anh chỉ là có chút hồi hộp.” Bạch Nguyễn ngượng ngùng mím môi nói, cậu cũng cảm giác tim đập nhanh như vậy thật là quá mất mặt.
Ting một tiếng, đã đến lầu của hai người, hai người đi ra khỏi thang máy, Bạch Nguyễn lấy chìa khóa mở cửa.
Vừa đẩy cửa ra, phía sau liền có một lực đẩy không hề nhẹ, Bạch Nguyễn lảo đảo ngã vào trong phòng tối, cậu bị Lang Tĩnh Phong ghì chặt từ phía sau. Cánh cửa chống trộm đóng sầm lại, Lang Tĩnh Phong ôm lấy Bạch Nguyễn, đẩy cậu vào cửa rồi hôn cậu một cách điên cuồng
Không có ai bật đèn, chỉ có ánh trăng như nước tràn ngập phòng khách, một nhịp tim như trống trận phát ra từ lồng ngực Lang Tĩnh Phong, từng cái một đập vào lòng Bạch Nguyễn.
“Anh nghe xem, tim em đập nhanh đến mức muốn nổ tung rồi.” Lang Tĩnh Phong mê muội nói, hắn càng siết chặt lấy eo của Bạch Nguyễn, lồng ngực hai người càng khít vào nhau: “Anh cảm nhận xem, có nhanh hơn của anh không?”
“Nhanh hơn anh nhiều đấy.” Bạch Nguyễn cảm nhận tiếng tim đập một cách nghiêm túc rồi đánh giá cứng nhắc, Lang Tĩnh Phong bó tay trước bệnh nghề nghiệp của thầy giáo đáng yêu này.
“Thôi nào,” Bạch Nguyễn giãy giụa, “Để anh đi tắm đã…”
“Em tắm cho anh.” Lang Tĩnh Phong ôm eo Bạch Nguyễn, đi tới cửa phòng tắm, dùng vai đẩy công tắc, hai tay thuận tiện đem quần áo, thắt lưng, cà vạt của Bạch Nguyễn lột sạch ra, hắn đẩy Bạch Nguyễn nằm gọn lỏn vào bồn tắm, thô bạo đè lên người cậu, đưa đôi môi ấm nóng của mình chiếm đoạt lấy đôi môi hồng đào của Bạch Nguyễn, sau một cái hôn dài hắn đứng dậy nhanh chóng cầm vòi hoa sen ném xuống gạch lát nền bên ngoài bồn tắm, bật công tắc để nó xả nước, sau đó đẩy Bạch Nguyễn đang cố gắng vùng vẫy thoát ra, hất cậu trở lại bồn tắm tiếp tục hôn điên cuồng.
“Đợi đã, cho anh tắm đã!” Bạch Nguyễn quay mặt sang bên để tránh môi của Lang Tĩnh Phong, tranh giành cơ hội để nói với hắn.
“Em cũng cởi.” dương v*t to lớn của Lang Tĩnh Phong không còn cái gì ngăn chặn, bật tung ra ngoài như một con chiến mã.
“Em muốn nhìn thấy anh mặc sơ mi ướt”
Vừa nói, con sói gian ác vươn móng vuốt chộp lấy Bạch Nguyễn thô bạo mặc cho anh chiếc sơ mi trắng mỏng manh, nhìn xuống phía dưới cơ thể của Bạch Nguyễn, đôi mắt sói như sáng bừng ngọn lửa dâm tà.: “Anh hôm nay không mặc đồ lót phải không?”
“Không, anh không mặc.” Bạch Nguyễn nghĩ tới cảnh mình đang khỏa thân chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi ướt sũng, mỏng dính, cậu cảm thấy xấu hổ đến chóng mặt, cậu không hiểu làm thế nào mà một học sinh trung học nhỏ hơn mình bảy tám tuổi có thể bạo dạn, thuần thục như vậy.
Chẳng lẽ sắp tới mình thật sự phải ngất… Bạch Nguyễn bắt đầu cảm thấy mơ màng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.