Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Chương 83

Tiểu Tinh Nguyệt

05/11/2024

Lý Tiêu Minh nghiêm giọng: "Ta đã biết."

Vương Lam có chút bất ngờ: "Nhanh như vậy đã đến nơi, xem ra vị trí phủ đệ của Phương phủ, cũng không phải ở

qนล์ xa kinh thanh."

Lý Tiêu Minh: "Việc này là tất nhiên, bọn họ ấy à... cuộc sống nơi phồn hoa quá lâu, sinh ra nhàm chán.

Do đó xây dựng thêm vài phủ đệ ở ngoại thành, để tiện đến đây tổ chức yến tiệc vừa thoải mái, vừa có khung cảnh nên thơ."

Vương Lam: "Quan trọng nhất chính là, nơi này cách xa kinh thành, muốn làm gì cũng đều thoải mái."

Lý Tiêu Minh: "Muội rất thông minh, ai lại nghĩ một vị tiểu thư không lớn lên từ trong phú quý, lại có sự hiểu biết

nhu vay."

Vương Lam cười nhẹ nhàng: "Đều nhờ ca ca chỉ dạy."

Lý Tiêu Minh: "Đúng a, người làm huynh trưởng như ta, đúng là thành công haha...

Chúng ta mau vào thôi."

Vương Lam gật đầu, nàng nhờ A Doanh xem xét qua y phục, sau khi xác định tất cả hợp ý, mới bắt đầu bước xuống xe ngựa. Dù sao... ta không thể làm mất mặt ca ca được.

Phía Vương Lam và Lý Tiêu Minh đã vào Phương phủ, nhưng mấy người kia vẫn còn đang trên đường đến, thật không biết đã đi đến đâu rồi đây.

Phương gia vừa nghe người báo tin khách quý đã đến, liền lập tức cho người ra đón tiếp.

Phương Triết: "Gặp qua Lý tướng quân."

Lý Tiêu Minh: "Ngươi là ai?"

Phương Triết: "Ta là nhị thiếu gia của Phương gia, tên Phương Triết."

Lý Tiêu Minh: "Thì ra là nhị thiếu gia."

Phương Triết nhìn qua Vương Lam: "Vị cô nương đây là..."

Lý Tiêu Minh đầy cảnh giác nhìn Phương Triết, nhưng theo lễ nghi vẫn phải ngươi hỏi ta đáp: "Là muội muội của ta Vương Lam."

Phương Triết: "Ra đây là vị biểu muội, mà tướng quân ngài đã tìm thấy.

Tại hạ Phương Triết, xin gặp qua Vương tiểu thư."

Vương Lam hành lễ: "Gặp qua Phương công tử."

Phương Triết: "Xin mời hai vị vào phủ, bên trong đều đã chuẩn bị đâu vào đấy."

Lý Tiêu Minh: "'Làm phiền nhị thiếu gia dẫn đường."

Phương Triết lắc đầu: "Không phiền, không phiền, mời theo ta."

Vương Lam ngẫm nghĩ, Phương gia này chắc chắn không đơn giản là gia đình có người làm quan trong triều, mà nguồn gốc ắt hẳn phải rất to.

Nếu không, làm sao có thể mời được những nhân vật quan trọng của kinh thành và hoàng thất.

Vào lúc này Lạc My vẫn đang ngồi trên xe ngựa cùng Lãnh Hiên, nàng vô thức cắn nhắn y, từ lúc xuất phát đến hiện tại, không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Lạc My: "Ca ca, huynh nói xem, chúng ta đã đi bao lâu rồi còn chưa đến nơi.

Giờ này hai người Vương Lam và Lý ca ca, có lẽ đã đến Phương phủ."

Lãnh Hiên: "À... có thể đi."

Lạc My liếc hắn: "Đừng trả lời nhẹ nhàng như thế, sáng nay nếu không do huynh chuẩn bị chậm chạp, chúng ta đã đi cùng lúc với họ."

Lãnh Hiên lạc quan, an ủi, đừng nóng vội, hai người họ có đến trước, thì cũng phải đợi chúng ta.

Muội đó, đừng lo lắng trễ giờ, bởi vì có những người còn trễ hơn cả chúng ta."

Lạc My ngạc nhiên: "Là ai vậy?"

Lãnh Hiên: "Không phải là một người, mà là nhiều người ha ha...

Sáng nay trước khi đi, Mặc Lương đã báo cáo sơ qua với ta, ngoài hai người Vương Lam xuất phát trước, thì chúng ta thứ hai, những người còn lại đều đi sau chúng ta nửa canh giờ."

Lạc My: "Có chuyện này sao, nếu thế, bọn người Hàn Nguyệt và Thiên Nhi có phải là chậm chạp hơn cả huynh à."

Lãnh Hiên: "..."



Lãnh Hiên tự cảm nhận, bản thân hắn là chuẩn bị lâu thôi, không phải chậm chạp a.

Lạc My: "Nhưng mà, mấy người đó xuất phát trễ là do có chuyện phát sinh, hay là cố tình đi muộn?"

Lãnh Hiên: "Muội muốn biết?"

Lạc My gật đầu: "Muốn biết"

Lãnh Hiên: "Đợi một lát khi gặp bọn họ, thì muội hỏi đi."

Lạc My không biết nên nói gì với Lãnh Hiên: "Huynh... huynh... thật khiến người ta bực tức mà."

Lãnh Hiên cười cười: "Đừng giận, muội đừng giận, ta đùa thôi.

Ta cùng ở đây với muội từ sáng, tình hình mấy người đó thế nào, ta thật không nắm rõ."

Lạc My thở dài: "Thôi mặc kệ đi, không quan tâm đến bọn họ, chỉ cần chúng ta không phải người đến sau cùng là

dudc."

Lãnh Hiên tự tin: "Tất nhiên chúng ta sẽ không muộn hơn họ, yên tâm đi."

Tình hình cãi nhau qua lại của hai người Lạc My và Lãnh Hiên chắc chắn không thể dừng lại hẳn hoi, nếu chưa đến Phương phủ nha.

Còn về mấy người Hàn Nguyệt và Thiên My, đúng là đã xuất phát sau hai nhóm người kia tận nửa canh giờ, về nguyên nhần thì phải nói từ trong hoàng cung.

Hàn Nguyệt ngồi im lặng trên xe ngựa khá lâu, hiện tại mất hết kiên nhẫn, liền hỏi han Cảnh Nghi công chúa.

Hàn Nguyệt: "Cảnh Nghi muội nói đi, tại sao chúng ta lại phải xuất phát sau bọn họ nửa canh giờ?"

Cảnh Nghi nhàn nhã mỉm cười nói: "Tất nhiên là vì, người quan trọng chẳng phải luôn xuất hiện ở phút chót hay sao?

Hơn nữa, chúng ta trễ một chút để xem những người kia sẽ tỏ thái độ thế nào khi chúng ta đến."

Hàn Nguyệt: "Như vậy là ý gì?"

Cảnh Nghi cười nhẹ: "Đến lúc đó ta sẽ nói cho tỉ biết sau vậy."

Hàn Nguyệt gật đầu: "Được thôi. Vấn đề thứ hai chính là, tại sao chúng ta phải đi cùng với các vị hoàng tử và công chúa."

Cảnh Nghi: "Dĩ nhiên là do hai người chúng ta là phận nữ nhi, lại không có võ công.

Tuy người đi theo hộ vệ không ít và cũng có năng lực, nhưng nhìn chung muội vẫn là không an tâm.

Vì thế, đi cùng với họ là biện pháp tốt nhất, không phải sao?"

Hàn Nguyệt liền nhanh chóng phản đối: "Nếu muội muốn an toàn, thì cũng đâu nhất thiết đi cùng mấy người họ.

Chúng ta có thể chọn lựa cùng xuất phát với Lạc My và Lãnh Hiên kia mà?"

Cảnh Nghi: "Không thể được, dù sao thân phận hiện tại của muội cũng là thuộc về hoàng thất, do đó muội đi cùng với người trong hoàng cung là hợp lý.

Đi lại quá mức thân thiết với hầu phủ, sẽ dễ làm người ta dị nghị."

Hàn Nguyệt: "Cũng không sai, nhưng tại sao ta lại có mặt ở đây?"

Cảnh Nghi: "Bởi vì... muội thích như thế, ngoài ra đi cùng với bọn muội, khi đến Phương phủ, chẳng phải còn nâng cao đia vi của tỉ à?"

Hàn Nguyệt lười đôi co với Cảnh Nghi, quan điểm và suy nghĩ của hai người không hòa hợp, có tiếp tục nói cũng không giải quyết vấn để, không chừng còn gây ra tranh cãi....

Hàn Nguyệt thể hiện thiện ý: "Muội rất đúng."

Cảnh Nghi vui vẻ: "Điều đó là tất nhiên."

Hàn Nguyệt thầm thở dài, Cảnh Nghi a, muội ấy rõ ràng đã rất khác so với trước kia, không trách được hiện tại

Vương Lam lại luồn suy nghĩ trước sau. Mặc kệ đi, bây giờ cứ tạm thời đi theo bọn họ là được.

Hai nhóm người của Hàn Nguyệt và Lạc My thành công đi đến Phương phủ, trên đường cũng không có chuyện gì đặc biệt.

Một khi đã không đến thì thôi, khi đến thì cả hai bên hầu như là cùng lúc, tại sao lại là cùng lúc nhưng rõ ràng trên

dudng deu khong cham mat.

Bởi vì lộ trình bọn họ đi không giống nhau, cũng giống như sáng nay, nhóm người của Vương Lam và Lý Tiêu Minh đi lại là một con đường khác biệt.

Người bên Phương phủ vừa thấy hai nhóm người từ xa kéo đến đã đoán biết thân phận thế nào, liền nhanh chóng chạy ra đón tiếp, đều là khách quý từ hoàng tộc, không thể đắc tội.

Hàn Nguyệt và Cảnh Nghi tao nhã bước xuống xe, theo sau là thái tử và các vị hoàng tử, xe ngựa ở cuối là hai vị công chúa.



Đối lập hướng còn lại, từ xe ngựa bước xuống là một đôi nam nữ, phong thái vô cùng quý tộc không kém, là Lãnh Hiên và Lạc My.

Lạc My và Lãnh Hiên bước đến hành lễ thái tử cùng các vị hoàng tử công chúa, riêng Hàn Nguyệt và Cảnh Nghi thì họ có phần thoải mái hơn.

Hàn Nguyệt vừa nhìn thấy đồng đội đã nhanh chân chạy qua bên đó cười nói vui vẻ, Hàn Nguyệt cảm nhận rằng, bây giờ nàng mới thật sự có không khí đi dã ngoại a.

Lạc My: "Hàn Nguyệt tỉ tỉ"

Hàn Nguyệt: "Lạc My muội muội, Lãnh hầu gia"

Lãnh Hiên: "Hàn Nguyệt tiểu thư"

Thái tử liếc nhìn: "Được rồi, các người đâu phải lâu ngày không gặp, đừng làm quá như vậy, mau đi thôi."

Hàn Nguyệt và Lạc My không thèm để ý đến thái tử, trực tiếp lơ hắn, giả vờ như đang nói chuyện tâm tình, không nghe qua, hai người còn cố ý vừa nói nói cười cười, vừa nhanh chân bước vào nội phủ.

Thái tử: "..."

Các vị hoàng tử: "..."

Ngũ công chúa: "Hứ... nàng ta chỉ là thiên kim tể tướng, còn dám làm lơ lời thái tử nói."

Cảnh Nghi: "Muội đừng giận chỉ là hai người họ thật sự không nghe, nếu nghe qua chắc chẳn không dám không trả lời."

Lãnh Hiên: "Đúng a, đúng a, các muội đừng giận, hai người đó chắc hẳn là không nghe thấy rồi đi."

Tam hoàng tử đứng kế bên thái tử cười nhẹ như không, hắn ta là đang nghĩ gì, không ai có thể rõ.

Nhị hoàng tử: "Cái đó còn phải nói sao, bọn họ chỉ là con dân của Dương Thiên Quốc chúng ta, mà họ Tề chúng ta mới là chủ của thiên hạ này, và còn..."

Thái tử ngắt ngang lời của hắn: "Được rồi, ngươi nhiều lời quá, đi thôi."

Mọi người ở đây về vai vế đều nhỏ hơn thái tử, vì vậy chỉ cần là lời y nói, tất cả đều phải làm theo, không dám chậm trễ.

Bên trong Phương phủ

Hàn Nguyệt và Lạc My vội vàng chạy vào như thế, mục đích chỉ có một, là đi tìm Vương Lam, bọn họ đi đâu đều phải đi cùng nhau a.

Không gian bên trong quả nhiên không nhỏ, người người đông đúc, cho dù là như vậy cũng không cản nổi bước chân của Hàn Nguyệt và Lạc My.

Lúc này, Vương Lam đang cùng Lý Tiêu Minh và Phương Triết ngồi uống trà trò chuyện, còn về câu chuyện đang nói cái gì, thì Hàn Nguyệt không nghe rõ.

Nàng nhanh tay kéo Lạc My chạy vào đó, vừa gặp Vương Lam thì liền ngồi kế cạnh nàng, không cần thiết hành lễ nghi chào hỏi gì hai người kia.

Lý Tiêu Minh: "..."

Phương Triết: "???" Hắn ta là đang bất ngờ thôi, hắn không hiểu được mối quan hệ thân thiết của mấy người bọn họ.

Vương Lam dùng tay vỗ về Hàn Nguyệt: "Hàn Nguyệt tỉ tỉ sao thế?"

Lạc My lắc đầu, ý nói nàng cũng không hiểu rõ, nên đang đợi Hàn Nguyệt mở lời giải thích.

Hàn Nguyệt: "Muội không biết đầu, hồm nay ta muốn đi cùng mọi người, thì lại phải đi cùng với Cảnh Nghi và các vị hoàng thất kia, thật sự rất mệt a."

Vương Lam: "À... muội hiểu rồi, không sao không sao, cứ mặc kệ họ, bây giờ tỉ đã đến đây là được.

Lúc vào lại thành, tỉ hãy đi cùng muội."

Hàn Nguyệt vui như mở hội: "Được a, được a, rất tốt."

Lạc My vừa định nói, nàng cũng muốn như thế, nhưng chợt nhận ra, nàng không nên bỏ lại Lãnh Hiên một mình, đành giữ im lặng.

Lý Tiêu Minh đành lên tiếng: "Hàn Nguyệt tiểu thư, ở đây là Phương phủ, không phải Lý phủ hay Hàn phủ, giữ ý tứ một chút đi."

Hàn Nguyệt: "A... đúng, ta nhất thời xúc động thôi."

Phương Triết: "Hai vị này là ai?"

Lý Tiêu Minh nghiêm túc giới thiệu: "Vị đang ngồi cạnh tiểu muội là thiên kim phủ tể tướng Hàn Nguyệt tiểu thư, còn vị cô nương đang ngồi cạnh ta Lạc My, tiểu thư của hầu phủ.

Phương Triết bất ngờ: "Phương Triết gặp qua hai vị, Lạc My tiểu thư và Vương Lam tiểu thư, gần đây hai người danh tiếng quả thật bay xa vô cùng."

Hàn Nguyệt: "Gần đây danh tiếng bay xa?"

Lạc My: "Xin chỉ giáo cho?"

Vương Lam cũng tò mò không kém, nàng muốn biết, độ nổi tiếng của nàng và Lạc My qua lời kể của Phương Triết sẽ như thế nào.

Lý Tiêu Minh: "Ý của Phương thiếu gia đây là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook