Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi
Chương 86
Tiểu Tinh Nguyệt
05/11/2024
Cảnh Nghi lúc này đang đi cùng các vị công chúa, ngũ công chúa và tứ công chúa thì không có vấn đề gì, Cảnh Nghi ở chung cùng họ rất hòa hợp.
Còn về bát công chúa, từ trước đến nay Cảnh Nghi đều không hòa thuận được với nàng. Có điều, Cảnh Nghi cũng không tiện đắc tội với nàng ấy, bởi vì trong số các vị công chúa, thì hoàng thượng cưng chiều nàng ấy nhất.
Ngũ công chúa: "Cảnh Nghi tỉ tỉ, Vương Lam và Lạc My kia đúng là không có tố chất danh môn quý tộc.
Nhưng dựa vào thân phận hiện nay mà đi dương danh khắp nơi, làm người ta chán ghét."
Tứ công chúa: "Hoàng muội đừng nói nhiều, kẻo lại đến tai Lãnh hầu gia và Lý tướng quân lại không hay đầu."
Ngũ công chúa bĩu môi: "Không rõ hoàng tỉ là đang lo lắng cho muội, hay là lo Lý tướng quân ghét tỉ đây?"
Tứ công chúa: "Hoàng muội lại suy nghĩ sâu xa rồi, ta tất nhiên là lo lắng cho muội.
Dù sao vị thế của hai người đó ở trong hoàng triều này, ai cũng phải kiêng dè."
Cảnh Nghi: "Lãnh hầu gia ta còn suy nghĩ, bởi vì y có quý phi nương nương chống lưng ở phía sau.
Về phần Lý Tiêu Minh, ta không thấy có gì đặc biệt, ngoài việc hắn ta đang giữ phần lớn binh lực.
Phần binh lực đó, nếu như các bên còn lại hợp lực, e là hắn không thể chống đỡ."
Tứ công chúa: "Cảnh Nghi, muội nên biết rằng, để có một Dương Thiên Quốc thái bình thịnh trị như hôm nay, Lý tướng quân đã đánh đổi rất nhiều.
Chúng ta là phận nữ nhi, luôn bình an ở trong cung, quanh năm không cẩn cổ gắng, càng phải tôn trọng y hơn."
Cảnh Nghi cười: "Đúng, tứ công chúa nói không sai, nên là tôn trọng y."
Bát công chúa: "Đừng có nói được mà làm không được, Cảnh Nghi tỉ tỉ.
Nhớ năm xưa, chính tỉ là người ở trước mặt quần chúng, từ chối lời cầu thân của ngài.
Còn công khai chê bai ngài ấy, chỉ biết đánh võ, ngoài ra không biết một thứ gì."
Hai vị công chúa: "..."
Cảnh Nghi: "..."
Thấy rõ thái độ và biểu hiện khó xử của Cảnh Nghi, bát công chúa mỉm cười, nói bâng quơ: "Tỉ rất nhẫn tâm, luôn biết cách làm người ta đau khổ vì tỉ.
Ta đi đây, các người cứ tiếp tục.
Nói xong, bát công chúa cũng nhanh chân rời khỏi tiểu lầu nghỉ mát, mà hướng phía hổ sen mà đi đến.
Tứ công chúa và ngũ công chúa quay qua an ủi Cảnh Nghi, nói vài lời cho nàng nguồi giận, cũng không phải hai vị công chúa này a dua nịnh nọt gì Cảnh Nghi.
Vì với thân phận công chúa của họ, không cần thiết, nhưng họ nhận thấy phụ hoàng và các vị hoàng huynh đang tin tưởng Cảnh Nghi, do vậy lấy lòng nàng ta để hưởng ké chút lợi ích, cũng không tệ.
Xa xa nơi Cảnh Nghi đang ở, là một tiểu lâu khác, bọn người Vương Lam hiện đang ở đây trà bánh tán gầu.
Phương phủ được xây dựng rất rộng rãi, nếu không có người chỉ dẫn, e là sẽ lạc đường.
Cấu trúc cũng khá phức tạp chia ra nhiều khu, khu họ đang ở là nơi được xây dựng riêng, để chuyên tổ chức yến tiệc thiết đãi khách.
Nơi đây trăm hoa đua nở, hoa hiếm lạ không ít, được chia ra nhiều khu cố định, hay dọc đường đi, ngoài ra các tiểu lâu nghỉ mát lại được xây trên các hồ sen ở vị thế cao, giúp người ngồi trên đó có thể ngắm nhìn phong cảnh xa hơn.
Lãnh Hiên tay vừa cầm một miếng bánh đậu xanh, liền đưa qua cho Vương Lam: "Nào Vương Lam, muội ăn thử miếng bánh này đi, ta vừa ăn, rất ngon."
Hàn Nguyệt: "..."
Lạc My: "Lãnh ca ca, huynh tự mình ăn đi."
Vương Lam do dự, nhưng cuối cùng vẫn là vươn tay đón lấy miếng bánh, nhẹ nhàng ăn: "Lãnh Hiên, muội không thích đậu xanh."
Lãnh Hiên ngơ ra: "À... vậy để ta lấy một miếng khác."
Lãnh Hiên nhìn qua dĩa bánh quế hoa lấy một cái, y còn vui vẻ đưa trước mặt Vương Lam: "Nào muội ăn đi."
Lần này Lạc My không ngần ngại, mà cướp đi miếng bánh quế hoa trên tay của Lãnh Hiên, lắc đầu nói: "Vương Lam tỉ ấy thích nhất vẫn là đậu đỏ, huynh không nhớ hay là không biết đây?"
Lúc này không chỉ Lãnh Hiên mà Lý Tiêu Minh cũng ngạc nhiên theo, cả hai cùng đồng thanh: "Thích đậu đỏ."
Vương Lam thở dài gật đầu: "Không sai, đậu đỏ vẫn là ngon nhất."
Lý Tiêu Minh nhanh tay hơn Lãnh Hiên một bước, cầm dĩa bánh nếp nhân đậu đỏ đưa qua: "Đây, muội cứ ăn đi, nếu không đủ ta nhờ người lấy thêm."
Lãnh Hiên hậm hực nhìn Lý Tiêu Minh: "Ha ha... Vương Lam muội muốn ăn thêm loại bánh khác nhân đậu đỏ không?
Ta nhờ người đi lấy giúp?"
Vương Lam bắt đầu cảm thấy mệt mỏi: "Được rồi, hai người đừng làm quá như thế.
Ca ca, muội biết huynh rất chăm lo cho muội, nhưng không cần lúc nào cũng chăm chăm theo muội.
Còn Lãnh Hiên, huynh muốn gì cứ nói đi."
Lãnh Hiên: "Muội biết rồi à?"
Vương Lam: "Muội không biết nhưng cảm nhận được, huynh cứ nói."
Lãnh Hiên đi vào vấn đề: "Chính là... ta nghe nói, một lát nữa khi khách khứa đồng đủ, Phương gia có tổ chức các cuộc thi tài nghệ, ta nghĩ tìm một cái cớ để không phải tham gia a."
Hàn Nguyệt: "Có chuyện này?"
Lý Tiêu Minh: "Đúng là có"
Hàn Nguyệt bực mình liếc Lý Tiêu Minh và Lãnh Hiên: "'Sao hai người không báo tin tức này sớm hơn."
Lạc My: "Đây là đang chơi trò gì?"
Lãnh Hiên xua tay: "Ta và Lý tướng quân mới vừa nghe các nô tì bàn luận với nhau mà biết.
E là các vị khách nhân đến đây, cũng chưa được biết qua."
Lạc My: "Thì ra là vậy, vậy nội dung thi gồm những gì?"
Hàn Nguyệt ngừng ăn, tâm lý hoang mang nhẹ: "Muội còn muốn thi?"
Lạc My: "'Có thể tránh đi sao, nếu thể chúng ta chọn cách tránh né."
Lý Tiêu Minh: "Rất khó, chúng ta ít nhất phải có 2-3 người tham gia."
Vương Lam: "Bình thường tổ chức thi tài nghệ, chẳng phải là so tài võ nghệ, đàn, múa, ca, hát, thi thơ, vẽ tranh...
những loại đó thôi sao?"
Lý Tiêu Minh gật đầu: "Không sai"
Vương Lam: "Vậy Lãnh Hiên, huynh muốn tránh môn thi nào?"
Lãnh Hiên: "Ta không muốn tham gia bất kì môn nào."
Vương Lam: "Đã là thế, thì huynh nhất quyết không tham gia, ai nói cũng không được đồng ý.
Huynh yên tâm đi, những lúc thế này không đến lượt huynh đâu, sẽ có người khác tranh giành ra thi đấu."
Lý Tiêu Minh: "'Lãnh hầu gia yên tâm, có ta ở đây, ta hứa sẽ hỗ trợ cho huynh."
Lãnh Hiên: "Ai da... thôi vậy, tùy cơ ứng biến."
Vương Lam: "Có điều, không phải nói là tổ chức tiệc du ngoạn thư thả à, tổ chức so tài thế này, buổi tiệc hôm nay xem như không kết thúc vui vẻ rồi."
Mọi người đồng loạt gật đầu, bởi vì dù là ai thắng ai thua, cũng để lại mâu thuẫn, cùng chán ghét đối phương.
Chuyện này, theo ta thấy, gia chủ Phương gia là người vô cùng sâu xa và tính toán không ít, dường như ẩn giấu rất nhiều bí ẩn.
Ngồi được một lát, cả bọn đã được người của gia chủ đến gọi, Phương phủ muốn tất cả khách quý hôm nay đều sẽ đến khu lầu các trung tâm để thiết đãi, và nói hẳn ra là tìm lý do để tụ họp mọi người, bắt đầu sắp xếp khéo léo việc thi đấu.
Khách quý sau một hồi cũng đã đến đầy đủ, bọn người thái tử, Cảnh Nghi công chúa và người bên phía Hàn Nguyệt dường như không ưa thích gì nhau, tự động phân chia nơi đến, hai bên chọn lầu các đối diện nhau, như vậy tự nhiên hơn nhiều.
Phương gia chủ cũng bắt đầu tuyên bố lí do tổ chức buổi tiệc hôm nay, sẵn tiện công bố một thông tin quan trọng.
Gia chủ Phương gia, Phương Tri: "Rất cảm ơn các vị khách quý, vì hôm nay đã đến gia phủ của ta đây đề dự tiệc.
Trong khuôn viên phía Nam của Phương phủ đã bày trí yến tiệc, các vị có thể thoải mái đi dạo ở đó.
Hôm nay ta đã cho người chuẩn bị các món ăn ngon lạ từ khắp các nơi, đảm bảo các vị sẽ được thưởng thức những mỹ vị nhân gian hiếm gặp và xa lạ.
Ngoài ra, ta còn cho sắp xếp nhiều bảo vật quý hiếm để tặng cho các vị, đảm bảo các vị sẽ hài lòng."
"Phương gia chủ quả nhiên hào phóng vô cùng."
"Phải đó, phải đó, nghe mọi người luôn nói ngài hào phóng, thật không sai."
Phương gia chủ: "Bạn hữu khắp nơi ưu ái thôi, ta cũng làm hết sức lực.
Hôm nay ngoài những vị khách quý ở hai tiểu các, thì những bạn hữu đến đây đều danh tiếng lẫy lừng.
Nếu đã đến đây tham dự buổi tiệc, chỉ riêng ngắm hoa thưởng cảnh, thì quá nhàm chán.
Phương gia ta đã chuẩn bị bảo vật kỳ trân dị bảo, nếu các vị khách quý muốn lấy có thể lấy, chỉ là phải có chút thử thách."
Quần chúng bên dưới: "Là thử thách gì."
"Là so tài võ nghệ, hay là văn thơ."
Phương gia chủ: "Các vị không cần nóng vội, mỗi một cuộc thi sẽ có một phần thưởng xứng đáng, và đề thi đấu dĩ nhiên nhiều môn khác nhau."
Mộc các, nơi Vương Lam đang ở, Lãnh Hiên và mọi người đều đăm chiêu suy nghĩ, không rõ đề thi là gì, và những ai thi tài.
Bên phía Thủy các, thái tử và các vị công chúa thì nhàn nhã hơn, nói chung bọn họ là hoàng tộc, nếu không muốn tự thân ra ứng đấu, thì cho dù là Phương gia chủ, cũng không dám hé nửa lời.
Phương gia chủ: "Đầu tiên là ca hát, bất luận nam nữ đều có thể thi."
Vương Lam nhìn thẳng qua Phương gia chủ, thầm nghĩ, cái tên này, quá rảnh rỗi bày trò để người khác mua vui cho hẳn, phía thái tử không chỉnh hẳn là vì lý do gì?
Vương Lam: "Ca ca, Phương gia chủ đây có xuất thân như thế nào, ngài ấy mời được cả hoàng tộc đến, ắt hẳn thân phận không đơn giản."
Lý Tiêu Minh: "Úm... gia chủ Phương gia nhiều đời có công bảo vệ Dương Thiên quốc.
Ngoài đóng góp sức người, còn có tài vật, vì vậy, hoàng thượng nể trọng mấy phần."
Hàn Nguyệt: "Do đó ông ta mới có dịp lên mặt như thế à, haiz... vậy rốt cuộc đến hiện tại ông ta đã đóng góp được lợi ích gì chưa?"
"Theo như ta biết, thì là chưa"
Cả bọn người quay qua nhìn chăm chú nơi phát ra câu trả lời, người đến không ai khác là Phương Triết.
Lý Tiêu Minh là người ít nói, cảm xúc che giấu tốt, nhưng bây giờ y cũng ngạc nhiên vô cùng: "Phương Triết công tử."
Bọn người Hàn Nguyệt thì khỏi phải nói, mỗi người một phản ứng, ai nấy đều bất ngờ và khó hiểu.
Lạc My: "Phương công tử, ngài đây là đang đi nói xấu gia chủ của mình nha."
Phương Triết: "Cái này cũng không tính nói xấu, ta chỉ nói sự thật."
Lãnh Hiên hồ hởi: "Nào nào, Phương công tử mau đến đây ngồi đi, chúng ta tiếp tục trò chuyện."
Mọi người: "..."
Phương Triết cũng không ngại ngần mà trực tiếp ngồi xuống bàn, quây quần cùng bọn họ.
Vương Lam: "Phương công tử, Phương gia chủ là đang tính làm gì?"
Ừm câu này mới tính là câu hỏi quan trọng nhất lúc này, Phương gia chủ đang tính toán cái gì?
Còn về bát công chúa, từ trước đến nay Cảnh Nghi đều không hòa thuận được với nàng. Có điều, Cảnh Nghi cũng không tiện đắc tội với nàng ấy, bởi vì trong số các vị công chúa, thì hoàng thượng cưng chiều nàng ấy nhất.
Ngũ công chúa: "Cảnh Nghi tỉ tỉ, Vương Lam và Lạc My kia đúng là không có tố chất danh môn quý tộc.
Nhưng dựa vào thân phận hiện nay mà đi dương danh khắp nơi, làm người ta chán ghét."
Tứ công chúa: "Hoàng muội đừng nói nhiều, kẻo lại đến tai Lãnh hầu gia và Lý tướng quân lại không hay đầu."
Ngũ công chúa bĩu môi: "Không rõ hoàng tỉ là đang lo lắng cho muội, hay là lo Lý tướng quân ghét tỉ đây?"
Tứ công chúa: "Hoàng muội lại suy nghĩ sâu xa rồi, ta tất nhiên là lo lắng cho muội.
Dù sao vị thế của hai người đó ở trong hoàng triều này, ai cũng phải kiêng dè."
Cảnh Nghi: "Lãnh hầu gia ta còn suy nghĩ, bởi vì y có quý phi nương nương chống lưng ở phía sau.
Về phần Lý Tiêu Minh, ta không thấy có gì đặc biệt, ngoài việc hắn ta đang giữ phần lớn binh lực.
Phần binh lực đó, nếu như các bên còn lại hợp lực, e là hắn không thể chống đỡ."
Tứ công chúa: "Cảnh Nghi, muội nên biết rằng, để có một Dương Thiên Quốc thái bình thịnh trị như hôm nay, Lý tướng quân đã đánh đổi rất nhiều.
Chúng ta là phận nữ nhi, luôn bình an ở trong cung, quanh năm không cẩn cổ gắng, càng phải tôn trọng y hơn."
Cảnh Nghi cười: "Đúng, tứ công chúa nói không sai, nên là tôn trọng y."
Bát công chúa: "Đừng có nói được mà làm không được, Cảnh Nghi tỉ tỉ.
Nhớ năm xưa, chính tỉ là người ở trước mặt quần chúng, từ chối lời cầu thân của ngài.
Còn công khai chê bai ngài ấy, chỉ biết đánh võ, ngoài ra không biết một thứ gì."
Hai vị công chúa: "..."
Cảnh Nghi: "..."
Thấy rõ thái độ và biểu hiện khó xử của Cảnh Nghi, bát công chúa mỉm cười, nói bâng quơ: "Tỉ rất nhẫn tâm, luôn biết cách làm người ta đau khổ vì tỉ.
Ta đi đây, các người cứ tiếp tục.
Nói xong, bát công chúa cũng nhanh chân rời khỏi tiểu lầu nghỉ mát, mà hướng phía hổ sen mà đi đến.
Tứ công chúa và ngũ công chúa quay qua an ủi Cảnh Nghi, nói vài lời cho nàng nguồi giận, cũng không phải hai vị công chúa này a dua nịnh nọt gì Cảnh Nghi.
Vì với thân phận công chúa của họ, không cần thiết, nhưng họ nhận thấy phụ hoàng và các vị hoàng huynh đang tin tưởng Cảnh Nghi, do vậy lấy lòng nàng ta để hưởng ké chút lợi ích, cũng không tệ.
Xa xa nơi Cảnh Nghi đang ở, là một tiểu lâu khác, bọn người Vương Lam hiện đang ở đây trà bánh tán gầu.
Phương phủ được xây dựng rất rộng rãi, nếu không có người chỉ dẫn, e là sẽ lạc đường.
Cấu trúc cũng khá phức tạp chia ra nhiều khu, khu họ đang ở là nơi được xây dựng riêng, để chuyên tổ chức yến tiệc thiết đãi khách.
Nơi đây trăm hoa đua nở, hoa hiếm lạ không ít, được chia ra nhiều khu cố định, hay dọc đường đi, ngoài ra các tiểu lâu nghỉ mát lại được xây trên các hồ sen ở vị thế cao, giúp người ngồi trên đó có thể ngắm nhìn phong cảnh xa hơn.
Lãnh Hiên tay vừa cầm một miếng bánh đậu xanh, liền đưa qua cho Vương Lam: "Nào Vương Lam, muội ăn thử miếng bánh này đi, ta vừa ăn, rất ngon."
Hàn Nguyệt: "..."
Lạc My: "Lãnh ca ca, huynh tự mình ăn đi."
Vương Lam do dự, nhưng cuối cùng vẫn là vươn tay đón lấy miếng bánh, nhẹ nhàng ăn: "Lãnh Hiên, muội không thích đậu xanh."
Lãnh Hiên ngơ ra: "À... vậy để ta lấy một miếng khác."
Lãnh Hiên nhìn qua dĩa bánh quế hoa lấy một cái, y còn vui vẻ đưa trước mặt Vương Lam: "Nào muội ăn đi."
Lần này Lạc My không ngần ngại, mà cướp đi miếng bánh quế hoa trên tay của Lãnh Hiên, lắc đầu nói: "Vương Lam tỉ ấy thích nhất vẫn là đậu đỏ, huynh không nhớ hay là không biết đây?"
Lúc này không chỉ Lãnh Hiên mà Lý Tiêu Minh cũng ngạc nhiên theo, cả hai cùng đồng thanh: "Thích đậu đỏ."
Vương Lam thở dài gật đầu: "Không sai, đậu đỏ vẫn là ngon nhất."
Lý Tiêu Minh nhanh tay hơn Lãnh Hiên một bước, cầm dĩa bánh nếp nhân đậu đỏ đưa qua: "Đây, muội cứ ăn đi, nếu không đủ ta nhờ người lấy thêm."
Lãnh Hiên hậm hực nhìn Lý Tiêu Minh: "Ha ha... Vương Lam muội muốn ăn thêm loại bánh khác nhân đậu đỏ không?
Ta nhờ người đi lấy giúp?"
Vương Lam bắt đầu cảm thấy mệt mỏi: "Được rồi, hai người đừng làm quá như thế.
Ca ca, muội biết huynh rất chăm lo cho muội, nhưng không cần lúc nào cũng chăm chăm theo muội.
Còn Lãnh Hiên, huynh muốn gì cứ nói đi."
Lãnh Hiên: "Muội biết rồi à?"
Vương Lam: "Muội không biết nhưng cảm nhận được, huynh cứ nói."
Lãnh Hiên đi vào vấn đề: "Chính là... ta nghe nói, một lát nữa khi khách khứa đồng đủ, Phương gia có tổ chức các cuộc thi tài nghệ, ta nghĩ tìm một cái cớ để không phải tham gia a."
Hàn Nguyệt: "Có chuyện này?"
Lý Tiêu Minh: "Đúng là có"
Hàn Nguyệt bực mình liếc Lý Tiêu Minh và Lãnh Hiên: "'Sao hai người không báo tin tức này sớm hơn."
Lạc My: "Đây là đang chơi trò gì?"
Lãnh Hiên xua tay: "Ta và Lý tướng quân mới vừa nghe các nô tì bàn luận với nhau mà biết.
E là các vị khách nhân đến đây, cũng chưa được biết qua."
Lạc My: "Thì ra là vậy, vậy nội dung thi gồm những gì?"
Hàn Nguyệt ngừng ăn, tâm lý hoang mang nhẹ: "Muội còn muốn thi?"
Lạc My: "'Có thể tránh đi sao, nếu thể chúng ta chọn cách tránh né."
Lý Tiêu Minh: "Rất khó, chúng ta ít nhất phải có 2-3 người tham gia."
Vương Lam: "Bình thường tổ chức thi tài nghệ, chẳng phải là so tài võ nghệ, đàn, múa, ca, hát, thi thơ, vẽ tranh...
những loại đó thôi sao?"
Lý Tiêu Minh gật đầu: "Không sai"
Vương Lam: "Vậy Lãnh Hiên, huynh muốn tránh môn thi nào?"
Lãnh Hiên: "Ta không muốn tham gia bất kì môn nào."
Vương Lam: "Đã là thế, thì huynh nhất quyết không tham gia, ai nói cũng không được đồng ý.
Huynh yên tâm đi, những lúc thế này không đến lượt huynh đâu, sẽ có người khác tranh giành ra thi đấu."
Lý Tiêu Minh: "'Lãnh hầu gia yên tâm, có ta ở đây, ta hứa sẽ hỗ trợ cho huynh."
Lãnh Hiên: "Ai da... thôi vậy, tùy cơ ứng biến."
Vương Lam: "Có điều, không phải nói là tổ chức tiệc du ngoạn thư thả à, tổ chức so tài thế này, buổi tiệc hôm nay xem như không kết thúc vui vẻ rồi."
Mọi người đồng loạt gật đầu, bởi vì dù là ai thắng ai thua, cũng để lại mâu thuẫn, cùng chán ghét đối phương.
Chuyện này, theo ta thấy, gia chủ Phương gia là người vô cùng sâu xa và tính toán không ít, dường như ẩn giấu rất nhiều bí ẩn.
Ngồi được một lát, cả bọn đã được người của gia chủ đến gọi, Phương phủ muốn tất cả khách quý hôm nay đều sẽ đến khu lầu các trung tâm để thiết đãi, và nói hẳn ra là tìm lý do để tụ họp mọi người, bắt đầu sắp xếp khéo léo việc thi đấu.
Khách quý sau một hồi cũng đã đến đầy đủ, bọn người thái tử, Cảnh Nghi công chúa và người bên phía Hàn Nguyệt dường như không ưa thích gì nhau, tự động phân chia nơi đến, hai bên chọn lầu các đối diện nhau, như vậy tự nhiên hơn nhiều.
Phương gia chủ cũng bắt đầu tuyên bố lí do tổ chức buổi tiệc hôm nay, sẵn tiện công bố một thông tin quan trọng.
Gia chủ Phương gia, Phương Tri: "Rất cảm ơn các vị khách quý, vì hôm nay đã đến gia phủ của ta đây đề dự tiệc.
Trong khuôn viên phía Nam của Phương phủ đã bày trí yến tiệc, các vị có thể thoải mái đi dạo ở đó.
Hôm nay ta đã cho người chuẩn bị các món ăn ngon lạ từ khắp các nơi, đảm bảo các vị sẽ được thưởng thức những mỹ vị nhân gian hiếm gặp và xa lạ.
Ngoài ra, ta còn cho sắp xếp nhiều bảo vật quý hiếm để tặng cho các vị, đảm bảo các vị sẽ hài lòng."
"Phương gia chủ quả nhiên hào phóng vô cùng."
"Phải đó, phải đó, nghe mọi người luôn nói ngài hào phóng, thật không sai."
Phương gia chủ: "Bạn hữu khắp nơi ưu ái thôi, ta cũng làm hết sức lực.
Hôm nay ngoài những vị khách quý ở hai tiểu các, thì những bạn hữu đến đây đều danh tiếng lẫy lừng.
Nếu đã đến đây tham dự buổi tiệc, chỉ riêng ngắm hoa thưởng cảnh, thì quá nhàm chán.
Phương gia ta đã chuẩn bị bảo vật kỳ trân dị bảo, nếu các vị khách quý muốn lấy có thể lấy, chỉ là phải có chút thử thách."
Quần chúng bên dưới: "Là thử thách gì."
"Là so tài võ nghệ, hay là văn thơ."
Phương gia chủ: "Các vị không cần nóng vội, mỗi một cuộc thi sẽ có một phần thưởng xứng đáng, và đề thi đấu dĩ nhiên nhiều môn khác nhau."
Mộc các, nơi Vương Lam đang ở, Lãnh Hiên và mọi người đều đăm chiêu suy nghĩ, không rõ đề thi là gì, và những ai thi tài.
Bên phía Thủy các, thái tử và các vị công chúa thì nhàn nhã hơn, nói chung bọn họ là hoàng tộc, nếu không muốn tự thân ra ứng đấu, thì cho dù là Phương gia chủ, cũng không dám hé nửa lời.
Phương gia chủ: "Đầu tiên là ca hát, bất luận nam nữ đều có thể thi."
Vương Lam nhìn thẳng qua Phương gia chủ, thầm nghĩ, cái tên này, quá rảnh rỗi bày trò để người khác mua vui cho hẳn, phía thái tử không chỉnh hẳn là vì lý do gì?
Vương Lam: "Ca ca, Phương gia chủ đây có xuất thân như thế nào, ngài ấy mời được cả hoàng tộc đến, ắt hẳn thân phận không đơn giản."
Lý Tiêu Minh: "Úm... gia chủ Phương gia nhiều đời có công bảo vệ Dương Thiên quốc.
Ngoài đóng góp sức người, còn có tài vật, vì vậy, hoàng thượng nể trọng mấy phần."
Hàn Nguyệt: "Do đó ông ta mới có dịp lên mặt như thế à, haiz... vậy rốt cuộc đến hiện tại ông ta đã đóng góp được lợi ích gì chưa?"
"Theo như ta biết, thì là chưa"
Cả bọn người quay qua nhìn chăm chú nơi phát ra câu trả lời, người đến không ai khác là Phương Triết.
Lý Tiêu Minh là người ít nói, cảm xúc che giấu tốt, nhưng bây giờ y cũng ngạc nhiên vô cùng: "Phương Triết công tử."
Bọn người Hàn Nguyệt thì khỏi phải nói, mỗi người một phản ứng, ai nấy đều bất ngờ và khó hiểu.
Lạc My: "Phương công tử, ngài đây là đang đi nói xấu gia chủ của mình nha."
Phương Triết: "Cái này cũng không tính nói xấu, ta chỉ nói sự thật."
Lãnh Hiên hồ hởi: "Nào nào, Phương công tử mau đến đây ngồi đi, chúng ta tiếp tục trò chuyện."
Mọi người: "..."
Phương Triết cũng không ngại ngần mà trực tiếp ngồi xuống bàn, quây quần cùng bọn họ.
Vương Lam: "Phương công tử, Phương gia chủ là đang tính làm gì?"
Ừm câu này mới tính là câu hỏi quan trọng nhất lúc này, Phương gia chủ đang tính toán cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.