Chương 44: Hỏa ngục
Trinh Xung
16/03/2021
Sushan nhìn vào hai người Thuốc Nổ, tay vẫn chỉ những dấu vết nằm khuất ở phía sau mạn sườn bên phải của con tàu. Đó là vô số đường cào sắc nhọn, sắp xếp không theo bất kỳ một trật tự nào cả. Thứ gây ra chúng chắc chắn phải cực kỳ nóng bởi vỏ tàu ở những khu vực đó vẫn còn tạo thành từng dải rất mỏng, thẳng đứng, chốc xuống dưới, kết quả của việc bị nóng chảy thành giọt nhỏ xuống trong quá khứ.
Thuốc Nổ sờ soạng một hồi, đối chiếu với quyển sổ tay các loại thú Hỏa Giới nhưng chẳng có con nào phù hợp với miêu tả. Lần này vào Hỏa Giới nếu đã gặp một con đại hình Hỏa Thú mới lạ như thế thì cũng không ngạc nhiên khi họ gặp phải vài loại Hỏa Thú khác không có trong quyển sổ. Thuốc Nổ dặn dò Sushan làm nhiệm vụ cảnh giới xung quanh, chỉ để Margarida tiếp tục kiểm tra vỏ tàu.
Cậu cần mẫn xem xét trong phòng điều khiển nửa ngày trời, cuối cùng nhận ra mình đã đánh giá quá thấp công nghệ của một nền văn minh cấp 7 như Lausiv. Cậu chỉ có thể hiểu được cách sử dụng của tầm 40% hệ thống máy móc trên tàu. Chừng đó còn chưa đủ để đưa con tàu này cất cánh ra vũ trụ chứ đừng nói gì tới đối phó với các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra.
Chẳng lẽ cậu phải dừng nhiệm vụ này lại ở đây.
Thuốc Nổ đành chuyển qua phương án hai đó là tìm kiếm xác chết của người Lausiv để xem có manh mối thêm gì không. Hoặc nếu thông tin tình báo của tên sĩ quan Zleck Vira kia là sai thì cậu tốt nhất có thể tìm được một người Lausiv còn sống. Dù sao hai bên có thể giao tiếp được qua máy dịch thuật, chỉ cần sinh vật có trí khôn thì có thể đàm phán được, vẫn đỡ hơn thế bí bây giờ.
Thuốc Nổ dặn dò hai người đồng hành một hồi rồi vác vũ khí đi trinh sát xung quanh. Cậu không có áo trùm nên chỉ đành liên lạc với Sushan bằng chiếc bộ đàm cực kỳ lỗi thời được phân phát như một trang bị cơ bản lúc vào Hỏa Giới.
Trước tiên, cậu bắt đầu leo xuống bên dưới của Hốc Trời. Từ trên đây nhìn xuống, phía dưới giống như một địa ngục dung nham sôi sùng sục. Từng mảng bọt khí nổi lên rồi nổ bôm bốp, từng mảng đất lửa bỏng cháy bị bắn cao lên rồi va chạm với vách đá xung quanh. Không gian nơi đây có một cảm giác im lìm chết chóc.
Thuốc Nổ càng đi xuống dưới càng thấy nóng nực không chịu nổi, vậy mà một cái bóng Hỏa Thú cũng không tìm được. Da cậu ánh lên một màu đỏ rực do protein bắt đầu biến tính ở nhiệt độ quá cao. Thuốc Nổ đi chừng hai mươi phút thì quyết định dừng lại, không đi xuống nữa, định bụng quay đầu trở ngược lên phía vách cao của Hốc Trời xem có manh mối nào mới.
Đúng lúc này, cậu quan sát được một khu vực bè ra theo chiều ngang chỉ cách cậu chưa đầy mười mét. Cậu lọ mọ leo xuống, chui vào bên trong thấy ở đây là một cái động đá rất lớn, bị thứ gì ăn mòn tới mức lởm chởm. Ở đầu cuối sâu tận cùng là một dãy cột chằng chịt đang khẽ rung động. Thuốc Nổ đề cao cảnh giác, tiến sát tới gần.
Cậu rút hợp kim kiếm ra, gõ mạnh vào một trong những cây cột. Cây cột vẫn cứ tiếp tục dao động với biên độ như cũ, hầu như không cho thấy bất cứ ảnh hưởng nào hay đáp lễ lại hành động khiêu khích này. Thuốc Nổ gia tăng lực lên một chút, vẫn không có dấu hiệu phản ứng gì. Tới lần thứ ba thì nó mới vang lên những tiếng lạo xạo, lạo xạo.
Phần đá bên ngoài rơi xuống để lộ ra bên trong một thứ đỏ hỏn đang phập phồng. Đường kính của nó cũng đạt tới gần hai mét. Thuốc Nổ đẩy thanh hợp kim kiếm vào thì cảm giác đàn hồi hết sức rõ rệt, cứ như mô thịt của một sinh vật sống vậy. Cậu thử đâm sâu thanh kiếm vào trong thì những dao động của cây cột thịt dừng hẳn lại. Thuốc Nổ đang định thí nghiệm tiếp, từ bên ngoài vang lên những tiếng sủi sùng sục.
Thuốc Nổ chạy ra vách động, nhìn xuống dưới thấy lớp magma trào sôi mãnh liệt như một ngọn núi lửa sắp phun trào, mực dung nham thì đang dâng dần dần lên. Cậu tràn đầy bất đắc dĩ vội vàng bỏ mặc mấy cây cột kia mà trèo ngược lại lên phía con tàu của người Lausiv. Chỉ là cậu chưa kịp tới nơi, trong bộ đàm đã vang lên tiếng gọi của Sushan:
“Anh Trần, tụi em bị tấn công, yêu cầu chi viện, khẩn cấp, khẩn cấp.”
Trong đó còn vang lên tiếng nổ súng liên tục của Sushan. Thuốc Nổ vội vàng tăng tốc chạy trở lại. Từ phía đằng xa đã trông thấy ánh lửa nóng súng sáng ngời trong bóng tối.
Thuốc Nổ hơi nheo mắt lại. Vây quanh bọn họ chính là lũ quái thú kỳ lạ nửa giống vi trùng, nửa giống rễ cây mà Thuốc Nổ từng thấy đứng trên vai của con đại hình Hỏa Thú kia, trước khi nó dùng tay phải bắn rớt Không Hạm. Sushan lúc này hiên ngang trên đỉnh nóc của phi thuyền, liên tục xả từng hàng băng đạn xuống bên dưới.
Với tốc độ bắn như vậy của cậu ta thì đừng nói là chỉ cấp lớp 1, ngay cả giàu như cấp lớp 2, 3 cũng sẽ bị bắn cho sạt nghiệp. Margarida đang hỗ trợ đằng sau, giảm áp lực bằng cách tự nhân bản tế bào gốc của mình sau đó ném từng miếng da thịt này cho bọn quái thú bên dưới. Cô ném tới đâu thì bọn kia bu lại từng mảng lớn như ruồi bâu tới đấy.
Nói thật là Thuốc Nổ còn chưa từng thấy kiểu cho ăn nào vừa nhiệt tình vừa kỳ cục tới như vậy. Cậu rút súng laser ra, từ đằng xa bắn điểm xạ một vòng. Bọn này cứng cáp hơn Hỏa Thú bình thường rất nhiều, bị quét qua thì chỉ có tầm một phần ba là ngã gục xuống, vẫn còn giãy giụa ghê lắm. Hai phần ba còn lại không chỉ còn sống nhăn mà quay qua tấn công Thuốc Nổ.
Thuốc Nổ không ngại ngùng dùng kiếm lao vào cận chiến. Ở tầm quan sát gần thì cậu đã lờ mờ nhận ra mình từng thấy bọn quái thú này ở một nơi nào đó trước kia nhưng không thể nhớ chính xác là thấy ở nơi nào. Kiếm của cậu chém vào chúng như kiếm thường chém vào đá, chỉ chớp ra lửa chứ không cắt xuyên qua được.
Thuốc Nổ phải rất vất vả dùng tối đa lực tay cộng thêm có đà vung kiếm thì mới chém đứt từng con một. Cậu tới làm cho áp lực của Sushan và Margarida giảm đi rất nhiều. Sushan không đợi cậu hỏi mà đã lên tiếng giải thích:
“Khoảng hơn mười lăm phút trước không biết xảy ra chuyện gì mà các vách tường của Hốc Trời chợt nứt ra. Từ đó chui ra bọn quái thú này. Lúc đầu chỉ có một hai con đi đơn lẻ thôi nên em và Margarida vẫn tạm thời có thể đối phó được. Tuy nhiên sau đó bọn này càng lúc càng đông, những con ra sau cũng to và khỏe hơn rất nhiều.”
Thuốc Nổ nhớ tới những gì chúng làm với con đại hình Hỏa Thú, chợt nảy ra một ý tưởng. Cậu cắn chốt một quả lựu đạn, quăng thẳng ra phía đầu xa. Quả nhiên bọn thú bí ẩn này bỏ mặc ba người Thuốc Nổ mà chạy theo quả lựu đạn. Thuốc Nổ từ từ nâng FLSR-24 lên, lại lắp vào đó một viên đạn khác, lần này là màu xanh lá cây.
Không hề có tiếng nổ nào như trong tưởng tượng, chỉ có vài tiếng xịt xịt của hơi bị xì ra. Thuốc Nổ cũng chẳng sở hữu ý định nổ chết bọn quái bằng lựu đạn. Cậu đã đạt được mục đích dồn chúng về một chỗ.
Đoàng một tiếng.
Viên đạn FLSR-24 lao ra khỏi nòng, cắm thẳng vào vị trí chính giữa đống quái thú bùi nhùi kinh tởm kia. Từ trong vị trí va chạm văng ra một thứ dung dịch không có màu rồi nhanh chóng chuyển sang màu vàng nhạt bắn lan xung quanh. Thứ dung dịch này xuất hiện tới đâu thì những con quái thú bị ăn mòn tới đấy, cứng mấy cũng không hề có ngoại lệ. Trong phạm vi hai mươi mét quái thú nằm chết la liệt.
Sushan vỗ tay một cái la lớn:
“Tuyệt vời, anh sử dụng thứ gì đấy?’
“Nước cường toan, viên đạn đấy không hề rẻ đâu.” – Thuốc Nổ bấm khớp ba ngón.
Bỗng nhiên cả Hốc Trời rung lên một cái giống như có động đất. Sushan và Margarida không đứng vững đều ngã chúi người ra khỏi nóc phi thuyền. Chấn động lớn này kéo dài hơn mười giây đồng hồ mới dừng lại hẳn. Cứ cách sau đó một lúc thì lại hơi hơi có dư chấn.
×— QUẢNG CÁO —
Tiếng ầm ào phía bên dưới ngày càng mạnh mẽ. Thuốc Nổ và hai người kia chiến đấu thêm gần nửa tiếng nữa mới diệt được hết bọn còn sót lại. Cậu tới kiểm tra thì mực dung nham đã lan tới ngang vị trí cái động mà cậu tiến xuống ban nãy, nhấn chìm hết một nửa. Thuốc Nổ quay sang Sushan và Margarida nói:
“Chuẩn bị đồ đạc đi, lúc nào cũng phải sẵn sàng di chuyển. Nếu không khởi động được con tàu vũ trụ này thì chúng ta sẽ quay ngược lại hang lúc ban đầu, tìm cách thoát ra ngoài thông qua đó. Bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc với Peaky để dự phòng tình huống xấu nhất, phải đăng xuất.”
“Anh thì sao?”
“Nếu bất lợi, tôi sẽ đăng xuất chung một chỗ với các cậu. Nếu không các cậu cứ đăng xuất trước, không cần quan tâm tới tôi.”
Đoạn cậu cũng không đợi hai người kia trả lời mà lần theo con đường bọn quái thú kia đã tràn tới đây. Chúng để lại từng hàng dấu vết lê lết trên mặt đất nên việc ngược dòng lên tìm kiếm chẳng hề khó khăn gì. Tầm năm phút thì cậu đã tới được nơi khởi nguồn của chúng ở trong một cái hốc đá lớn.
Khi trước bọn ba người ngang qua đây thì rõ ràng cái hốc này chưa hề tồn tại, hiển nhiên là mới được khơi thông sau khi bị cái gì kích thích. Cậu đi vào trong hốc, cẩn thận, chậm rãi soi đèn pin mà tiến lên. Ở đây chẳng có cái gì ngoài vài lớp vỏ da của bọn quái thú bị lột ra nằm bừa bãi suốt dọc lối đi.
Cuối con hốc, Thuốc Nổ đã tìm thấy thứ cậu cần, đó là mấy bộ xương của người Lausiv bị cắn dang dở, nằm ngổn ngang thành một đống. Thuốc Nổ soi rọi ánh sáng đèn pin từ từ tiến dần lên trên đỉnh hốc. Ngay bên trên đống xương là hằng hà sa số những cột đá ngang dọc chéo chằng chịt không hề khác với cái mà cậu đã kích thích ở bên dưới kia.
Lần này, cậu cũng không rỗi hơi mà đi chọc mấy cây cột thịt ẩn trong đá. Thuốc Nổ lục lọi số xương còn lại, nhận ra những phần xương cứng nhất nằm ở trung tâm khung xương hình nón đều còn lành lặn. Có điều không phải người Lausiv nào cũng sở hữu thứ này. Cậu chỉ tìm được đúng hai cái, hít sâu một hơi, rồi lần lượt mở chúng ra.
Một hộp trong đó chính là chứa cái máy định vị giống y với cái mà Thuốc Nổ đã tìm thấy ở con tàu vũ trụ số một. Cái còn lại là một tấm bảng kim loại được kẻ ngang vạch dọc từng đường cứ như ai đó đếm số ngày bị nhốt tại một nơi vậy. Thuốc Nổ không mất hi vọng, đưa nó ra sau vành tai, ngay vị trí máy dịch thuật.
Bỗng máy dịch thuật của cậu phản ứng lại:
[Phát hiện ngôn ngữ lạ]
[Đang đối chiếu với cơ sở dữ liệu]
[Xác định ngôn ngữ: Lausiv – Nền văn minh cấp 7]
[Đang tiến hành dịch sang Thủy Ngữ]
Cậu mừng như bắt được vàng, quả nhiên đây không phải là mấy đường vạch ngẫu nhiên mà đích thị chữ viết sử dụng của người Lausiv. Trước mắt Thuốc Nổ hiện ra một hình chiếu lập thể giống y như cái bảng kim loại, có điều chữ ở trên đó không còn là chữ Lausiv nữa mà là chữ Liên Bang.
Cậu đọc tới dòng đầu tiên “Bản thiết kế chi tiết của tàu vũ trụ” thì vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy về tập hợp với bọn Sushan và Margarida vừa đi vừa đọc. Đây không hẳn là một dạng bản thiết kế kỹ thuật mà là loại đơn giản được sử dụng cho các thuyền trưởng tập sự của tàu để nắm rõ kết cấu bên trong. Quân đội Liên Bang không thiếu kiểu tài liệu nội bộ như thế này.
Thuốc Nổ cũng chẳng cần một bản thiết kế kỹ thuật, thứ này đối với cậu là quá hữu dụng rồi. Từ đằng xa đã vang lên tiếng kêu không kiên nhẫn của Sushan:
“Làm sao bây giờ, có nên gọi cho anh ta không?”
Margarida nhận ra cậu đã trở lại liền vẫy vẫy tay. Đoạn hai người kia không nói năng gì mà chỉ ra hiệu cho Thuốc Nổ nhìn về phía vách vực. Cậu ló đầu ra, thấy dung nham đã lại dâng lên thêm một đoạn dài nữa. Bên trên đó đang có thứ gì cử động. Quan sát ngược sáng khiến Thuốc Nổ hoàn toàn không quen, phải nheo nheo mắt một lúc cậu mới nhận ra được hình ảnh kia.
Nó không phải thứ gì khác mà là một con đại hình Hỏa Thú đang nhô nửa người ra khỏi dung nham. Bàn tay khổng lồ cố gắng chống vào mặt đá xung quanh để nhấc người nó lên. Thuốc Nổ cũng thấy vài cái đầu khác tương tự, từ từ nhô ra bên cạnh. Trông bọn chúng chẳng khác nào một quân đoàn của Quỷ Satan.
Thuốc Nổ hít lấy một hơi dài, lòng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu quay đầu gọi:
“Tất cả lên tàu vũ trụ đi.”
Đoạn cậu cũng tiến vào bên trong, bắt đầu dựa theo hiểu biết của cậu về bản thiết kế mà khởi động con tàu. Sushan không kìm được mà thúc dục:
“Nhanh, nhanh lên đi!”
Sau một lát thì cả con tàu vang lên một tiếng ùm ùm lớn, rồi im bặt, động cơ của tàu đã được kích hoạt đi vào vận hành. Cái bộ động cơ này đã không được sử dụng biết bao nhiêu năm tháng nhưng hiệu suất vẫn hết sức ổn định. Thuốc Nổ nhìn vào dãy chỉ số thể hiện, không khỏi khâm phục công nghệ của một nền văn minh cấp 7 trong vũ trụ.
Quả nhiên là sự phân chia cấp độ này rất chặt chẽ, nếu Liên Bang nổ ra chiến tranh với những nền văn minh như Lausiv thì hẳn là chẳng trụ vững được bao lâu. Dù sao so với họ, gần 15 thiên niên kỷ phát triển của văn minh Liên Bang được xem là cực kỳ non trẻ.
Thuốc Nổ đã khởi tạo bộ định hướng lộ trình, chuẩn bị những bước cuối cùng để cất cánh, Sushan và Margarida nhìn ra cửa kính vẫn không ngừng dục những tiếng nhanh lên đi. Cậu xem xét tốc độ thao tác, hẳn không có vấn đề gì thì đột nhiên cả con tàu lại rung động một lần nữa.
×— QUẢNG CÁO —
Nguyên nhân sự việc chắc chắn không phải là do động cơ. Bọn ba người Thuốc Nổ còn chưa tìm hiểu kỹ càng thì chợt thấy thành phi thuyền chao nghiêng đi một cái, cả ba đều không tự chủ bị trượt về phía đuôi của con tàu. Độ nghiêng càng lúc càng lớn cho thấy con tàu đang trôi xuống đáy vực.
Nếu rơi vào dung nham rồi bị nó nướng chín động cơ thì còn gì là toàn mạng!
Giây phút nguy hiểm nhất, Thuốc Nổ bùng nổ tốc độ tay, hoàn toàn không màng so sánh với bảng thiết kế của tàu nữa mà dựa theo trí nhớ của cậu để khởi động phi thuyền. Tiếng hét của hai người kia càng lúc càng lớn. Thuốc Nổ kẹp hai chân vào một cái thanh kim loại nhô ra trên mặt sàn mới có thể giữ được tư thế để tiếp tục.
Sushan và Margarida thì đã rơi tự do phía bên trong phi thuyền. Phi Thuyền lại ngả nghiêng lắc lự lần nữa, rồi cảm giác bấu víu vào cái gì đó của nó biến mất, bị trọng lực kéo thẳng về phía dung nham. Đầu Thuốc Nổ tràn ra mồ hôi, một là vì làm việc cường độ cao, hai là nhiệt độ đúng là càng ngày càng tăng phi mã.
Đúng lúc này Thuốc Nổ la lớn:
“Hoàn thành rồi!”
Phi thuyền va chạm vào một thứ rất cứng bên dưới. Thuốc Nổ có thể nghe rõ tiếng gào thét đau điếc cả tai của con đại hình Hỏa Thú. Thời gian bây giờ chỉ còn được tính bằng giây trước khi nó vung tay lên đập nát bét cái phi thuyền này.
Mặt sàn tàu đã hoàn toàn nằm dọc theo phương thẳng đứng. Thuốc Nổ búng thân người, làm một động tác chạy ngang trên vách sàn cực kỳ khó. Sau đó cậu với tay móc lấy vỏ kim loại của một chiếc máy khác đang cố định trên sàn. Chỉ hai động tác xoay vòng lấy lực, cả thân người cậu đã bật ngược lên không trung rồi đáp ngay xuống vị trí gần bàn điều khiển.
Thuốc Nổ níu lấy cần gạt, sử dụng cả trọng lượng cơ thể để kéo cần đi theo đường thẳng xuống. Phi thuyền gầm lên một tiếng đáp lại con đại hình Hỏa Thú rồi bắn ra hai hàng tên lửa đẩy, vọt thẳng lên bầu trời, ngay trước khi hai bàn tay rực lửa của nó bắt được phi thuyền.
Cả đám ba người lúc này mới có cảm giác sống sót sau tai nạn. Thuốc Nổ lại đu tiếp hai vòng, rờ bên dưới một cái máy ở nơi góc, thấy một cái lỗ tròn lớn hơn nắm tay. Cậu rút máy định vị tìm thấy ở hang đá ra từ trong túi, gắn vào trong cái lỗ đó vừa khít. Cậu xoay xoay hai lần, con tàu lại một lần nữa rung động.
Thuốc Nổ, Sushan và Margarida đồng loạt cảm thấy một lực hút lớn kéo mình va vào mặt sàn tàu, ảnh hưởng của trọng lực tới tận bây giờ mới bị triệt tiêu. Sushan đang thở hồng hộc ở đầu đuôi tàu, chợt phát ra một tràng cười to:
“Tuyệt vời, tuyệt vời quá!”
Cậu ta nhanh chóng nhận một cái cốc đầu và ánh lườm khó chịu của Margarida. Thuốc Nổ chạm hai chân vào mặt sàn, đứng thẳng người dậy. Việc phải đặt cơ thể ở tư thế vuông góc với trọng lực như thế này cũng không quá lạ lẫm gì với cậu nên cậu có thể làm quen được ngay. Hai người kia thì vẫn còn thích thú với cảm giác rất mới mẻ.
Thuốc Nổ kiểm tra lại thông số của tàu, thấy vẫn hoàn toàn bình thường. Cú va chạm với con đại hình Hỏa Thú trong thời gian tương đối ngắn nên không đục xuyên qua được vỏ tàu. Cậu thờ phào nhẹ nhõm tiếp tục điều khiển con tàu tiến lên, một bên lại hỏi Margarida:
“Peaky có báo gì với em về việc tăng tiến độ nhiệm vụ hay chưa?”
Margarida lắc đầu nguây nguẩy. Sushan nhún nhún vai, câu trả lời chắc cũng chẳng khác gì. Thuốc Nổ xoa cằm một cái, lòng thầm nghĩ đáng lẽ ra với chừng đó thử thách thì nhiệm vụ thế giới của họ phải có thêm được độ hoàn thành dù ít dù nhiều rồi mới đúng chứ.
Con tàu vẫn cứ phóng thẳng lên trên cao. Đường hầm Hốc Trời này tối đen như mực, cảm giác kéo dài vô tận. Càng đi, ảnh hưởng của lực hút từ Hỏa Giới càng nhỏ lại, cơ thể của đám Thuốc Nổ dần trở về trạng thái bình thường. Sushan ngồi bệt luôn ở trên mặt đất, nhàm chán ngáp một hơi dài.
Sau một khoảng thời gian hành động điên cuồng từ lúc hôn mê tỉnh lại, cơ thể của cậu ta đang đạt tới giới hạn chịu đựng. Thuốc Nổ cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, đáng lẽ với tốc độ nãy giờ thì họ đã thoát ra ngoài vũ trụ rồi mới phải, tại sao cái Hốc Trời này vẫn chưa kết thúc. Hai bên vách của Hốc Trời chỉ có rặt một màu nâu nhạt của đá, chẳng có bất kỳ dấu mốc nào để họ so sánh cả.
Thuốc Nổ nhìn trọng lực kế gần như đã chỉ về số không, định dừng tàu lại để kiểm tra một chút xem sao thì đột nhiên cả Hốc Trời chấn động dữ dội. Từ bên trên, đá vụn bay tứ tung theo đủ mọi phương hướng lộn xộn. Ba người hoàn toàn không kịp phản ứng lại thì vách bên tay phải của Hốc Trời đã làm ra một cử động giật ngang hết sức phi thực tế.
Xét một cách tương đối trong vật lý thì việc vách của Hốc Trời va vào con tàu hay con tàu chủ động va vào vách là hai việc hoàn toàn giống nhau. Ba người Thuốc Nổ bị đánh văng ra khỏi vị trí ngồi, rồi kéo theo đó là một loạt hình ảnh đất đá bắn qua liên tục ngay trước màn hình quan sát bên ngoài. Nhận định về phương hướng trở nên xa xỉ, họ bị xoay vài vòng, đầu óc cả ba đều quay mòng mòng vì chóng mặt.
Được một lúc thì các chấn động mới dừng lại. Sushan và Margarida đều đã nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt sàn. Thuốc Nổ day day trán, trong não đau như búa bổ. Cậu định thần lại, nhìn ra bên ngoài.
Hóa ra đúng thật như cậu dự đoán, bọn ba người đã thoát ra tới vũ trụ từ lúc nào không hay. Kế bên cạnh là Hốc Trời vẫn còn đang không ngừng rung lắc. Nơi này thậm chí còn chưa đi tới được điểm tận cùng của Hốc Trời nữa. Thuốc Nổ đưa tầm mắt ra xa, nhận thấy Hốc Trời kéo dài vô hạn, hướng thẳng về phía một trong hai Mặt Trời của Hỏa Giới.
Khoảng không vũ trụ chỉ là một mảng tối, chẳng thể thấy bất kỳ ánh sao nào, làm cho cậu cảm giác mình đang nhìn ngắm bên trong những Vách Tường của Namuh. Thuốc Nổ quay đầu lại, chờ đợi cậu là một cảnh tượng bàng hoàng.
Hỏa Giới không còn có dạng hình cầu nữa mà từ chính giữa của nó hé ra một đường nứt đỏ kinh khủng có thể quan sát được từ ngoài không gian, như kéo xuống tận lõi của hành tinh. Hai cái Hốc Trời đối diện hai bán cầu đang không ngừng rung động liên tục. Ngay cả hai Mặt Trời của Hỏa Giới cứ như là đang rung động theo.
Đến lúc này thì Thuốc Nổ đã chợt nhớ ra là mình thấy những còn quái thú ở bên trong Hốc Trời từ nơi nào rồi. Chúng có cấu tạo rất giống với Neuron thần kinh của con người. Bởi vì bản thân Neuron thần kinh là vật chết nên ngay từ đầu Thuốc Nổ đã không liên tưởng bọn quái thú kia tới cơ chế của Neuron.
Nếu nói như vậy, không lẽ bản thân Hỏa Giới này, chẳng phải một hành tinh gì cả, mà chính là một con Hỏa Thú khổng lồ đang chuẩn bị thức tỉnh?
Thuốc Nổ sờ soạng một hồi, đối chiếu với quyển sổ tay các loại thú Hỏa Giới nhưng chẳng có con nào phù hợp với miêu tả. Lần này vào Hỏa Giới nếu đã gặp một con đại hình Hỏa Thú mới lạ như thế thì cũng không ngạc nhiên khi họ gặp phải vài loại Hỏa Thú khác không có trong quyển sổ. Thuốc Nổ dặn dò Sushan làm nhiệm vụ cảnh giới xung quanh, chỉ để Margarida tiếp tục kiểm tra vỏ tàu.
Cậu cần mẫn xem xét trong phòng điều khiển nửa ngày trời, cuối cùng nhận ra mình đã đánh giá quá thấp công nghệ của một nền văn minh cấp 7 như Lausiv. Cậu chỉ có thể hiểu được cách sử dụng của tầm 40% hệ thống máy móc trên tàu. Chừng đó còn chưa đủ để đưa con tàu này cất cánh ra vũ trụ chứ đừng nói gì tới đối phó với các tình huống khẩn cấp có thể xảy ra.
Chẳng lẽ cậu phải dừng nhiệm vụ này lại ở đây.
Thuốc Nổ đành chuyển qua phương án hai đó là tìm kiếm xác chết của người Lausiv để xem có manh mối thêm gì không. Hoặc nếu thông tin tình báo của tên sĩ quan Zleck Vira kia là sai thì cậu tốt nhất có thể tìm được một người Lausiv còn sống. Dù sao hai bên có thể giao tiếp được qua máy dịch thuật, chỉ cần sinh vật có trí khôn thì có thể đàm phán được, vẫn đỡ hơn thế bí bây giờ.
Thuốc Nổ dặn dò hai người đồng hành một hồi rồi vác vũ khí đi trinh sát xung quanh. Cậu không có áo trùm nên chỉ đành liên lạc với Sushan bằng chiếc bộ đàm cực kỳ lỗi thời được phân phát như một trang bị cơ bản lúc vào Hỏa Giới.
Trước tiên, cậu bắt đầu leo xuống bên dưới của Hốc Trời. Từ trên đây nhìn xuống, phía dưới giống như một địa ngục dung nham sôi sùng sục. Từng mảng bọt khí nổi lên rồi nổ bôm bốp, từng mảng đất lửa bỏng cháy bị bắn cao lên rồi va chạm với vách đá xung quanh. Không gian nơi đây có một cảm giác im lìm chết chóc.
Thuốc Nổ càng đi xuống dưới càng thấy nóng nực không chịu nổi, vậy mà một cái bóng Hỏa Thú cũng không tìm được. Da cậu ánh lên một màu đỏ rực do protein bắt đầu biến tính ở nhiệt độ quá cao. Thuốc Nổ đi chừng hai mươi phút thì quyết định dừng lại, không đi xuống nữa, định bụng quay đầu trở ngược lên phía vách cao của Hốc Trời xem có manh mối nào mới.
Đúng lúc này, cậu quan sát được một khu vực bè ra theo chiều ngang chỉ cách cậu chưa đầy mười mét. Cậu lọ mọ leo xuống, chui vào bên trong thấy ở đây là một cái động đá rất lớn, bị thứ gì ăn mòn tới mức lởm chởm. Ở đầu cuối sâu tận cùng là một dãy cột chằng chịt đang khẽ rung động. Thuốc Nổ đề cao cảnh giác, tiến sát tới gần.
Cậu rút hợp kim kiếm ra, gõ mạnh vào một trong những cây cột. Cây cột vẫn cứ tiếp tục dao động với biên độ như cũ, hầu như không cho thấy bất cứ ảnh hưởng nào hay đáp lễ lại hành động khiêu khích này. Thuốc Nổ gia tăng lực lên một chút, vẫn không có dấu hiệu phản ứng gì. Tới lần thứ ba thì nó mới vang lên những tiếng lạo xạo, lạo xạo.
Phần đá bên ngoài rơi xuống để lộ ra bên trong một thứ đỏ hỏn đang phập phồng. Đường kính của nó cũng đạt tới gần hai mét. Thuốc Nổ đẩy thanh hợp kim kiếm vào thì cảm giác đàn hồi hết sức rõ rệt, cứ như mô thịt của một sinh vật sống vậy. Cậu thử đâm sâu thanh kiếm vào trong thì những dao động của cây cột thịt dừng hẳn lại. Thuốc Nổ đang định thí nghiệm tiếp, từ bên ngoài vang lên những tiếng sủi sùng sục.
Thuốc Nổ chạy ra vách động, nhìn xuống dưới thấy lớp magma trào sôi mãnh liệt như một ngọn núi lửa sắp phun trào, mực dung nham thì đang dâng dần dần lên. Cậu tràn đầy bất đắc dĩ vội vàng bỏ mặc mấy cây cột kia mà trèo ngược lại lên phía con tàu của người Lausiv. Chỉ là cậu chưa kịp tới nơi, trong bộ đàm đã vang lên tiếng gọi của Sushan:
“Anh Trần, tụi em bị tấn công, yêu cầu chi viện, khẩn cấp, khẩn cấp.”
Trong đó còn vang lên tiếng nổ súng liên tục của Sushan. Thuốc Nổ vội vàng tăng tốc chạy trở lại. Từ phía đằng xa đã trông thấy ánh lửa nóng súng sáng ngời trong bóng tối.
Thuốc Nổ hơi nheo mắt lại. Vây quanh bọn họ chính là lũ quái thú kỳ lạ nửa giống vi trùng, nửa giống rễ cây mà Thuốc Nổ từng thấy đứng trên vai của con đại hình Hỏa Thú kia, trước khi nó dùng tay phải bắn rớt Không Hạm. Sushan lúc này hiên ngang trên đỉnh nóc của phi thuyền, liên tục xả từng hàng băng đạn xuống bên dưới.
Với tốc độ bắn như vậy của cậu ta thì đừng nói là chỉ cấp lớp 1, ngay cả giàu như cấp lớp 2, 3 cũng sẽ bị bắn cho sạt nghiệp. Margarida đang hỗ trợ đằng sau, giảm áp lực bằng cách tự nhân bản tế bào gốc của mình sau đó ném từng miếng da thịt này cho bọn quái thú bên dưới. Cô ném tới đâu thì bọn kia bu lại từng mảng lớn như ruồi bâu tới đấy.
Nói thật là Thuốc Nổ còn chưa từng thấy kiểu cho ăn nào vừa nhiệt tình vừa kỳ cục tới như vậy. Cậu rút súng laser ra, từ đằng xa bắn điểm xạ một vòng. Bọn này cứng cáp hơn Hỏa Thú bình thường rất nhiều, bị quét qua thì chỉ có tầm một phần ba là ngã gục xuống, vẫn còn giãy giụa ghê lắm. Hai phần ba còn lại không chỉ còn sống nhăn mà quay qua tấn công Thuốc Nổ.
Thuốc Nổ không ngại ngùng dùng kiếm lao vào cận chiến. Ở tầm quan sát gần thì cậu đã lờ mờ nhận ra mình từng thấy bọn quái thú này ở một nơi nào đó trước kia nhưng không thể nhớ chính xác là thấy ở nơi nào. Kiếm của cậu chém vào chúng như kiếm thường chém vào đá, chỉ chớp ra lửa chứ không cắt xuyên qua được.
Thuốc Nổ phải rất vất vả dùng tối đa lực tay cộng thêm có đà vung kiếm thì mới chém đứt từng con một. Cậu tới làm cho áp lực của Sushan và Margarida giảm đi rất nhiều. Sushan không đợi cậu hỏi mà đã lên tiếng giải thích:
“Khoảng hơn mười lăm phút trước không biết xảy ra chuyện gì mà các vách tường của Hốc Trời chợt nứt ra. Từ đó chui ra bọn quái thú này. Lúc đầu chỉ có một hai con đi đơn lẻ thôi nên em và Margarida vẫn tạm thời có thể đối phó được. Tuy nhiên sau đó bọn này càng lúc càng đông, những con ra sau cũng to và khỏe hơn rất nhiều.”
Thuốc Nổ nhớ tới những gì chúng làm với con đại hình Hỏa Thú, chợt nảy ra một ý tưởng. Cậu cắn chốt một quả lựu đạn, quăng thẳng ra phía đầu xa. Quả nhiên bọn thú bí ẩn này bỏ mặc ba người Thuốc Nổ mà chạy theo quả lựu đạn. Thuốc Nổ từ từ nâng FLSR-24 lên, lại lắp vào đó một viên đạn khác, lần này là màu xanh lá cây.
Không hề có tiếng nổ nào như trong tưởng tượng, chỉ có vài tiếng xịt xịt của hơi bị xì ra. Thuốc Nổ cũng chẳng sở hữu ý định nổ chết bọn quái bằng lựu đạn. Cậu đã đạt được mục đích dồn chúng về một chỗ.
Đoàng một tiếng.
Viên đạn FLSR-24 lao ra khỏi nòng, cắm thẳng vào vị trí chính giữa đống quái thú bùi nhùi kinh tởm kia. Từ trong vị trí va chạm văng ra một thứ dung dịch không có màu rồi nhanh chóng chuyển sang màu vàng nhạt bắn lan xung quanh. Thứ dung dịch này xuất hiện tới đâu thì những con quái thú bị ăn mòn tới đấy, cứng mấy cũng không hề có ngoại lệ. Trong phạm vi hai mươi mét quái thú nằm chết la liệt.
Sushan vỗ tay một cái la lớn:
“Tuyệt vời, anh sử dụng thứ gì đấy?’
“Nước cường toan, viên đạn đấy không hề rẻ đâu.” – Thuốc Nổ bấm khớp ba ngón.
Bỗng nhiên cả Hốc Trời rung lên một cái giống như có động đất. Sushan và Margarida không đứng vững đều ngã chúi người ra khỏi nóc phi thuyền. Chấn động lớn này kéo dài hơn mười giây đồng hồ mới dừng lại hẳn. Cứ cách sau đó một lúc thì lại hơi hơi có dư chấn.
×— QUẢNG CÁO —
Tiếng ầm ào phía bên dưới ngày càng mạnh mẽ. Thuốc Nổ và hai người kia chiến đấu thêm gần nửa tiếng nữa mới diệt được hết bọn còn sót lại. Cậu tới kiểm tra thì mực dung nham đã lan tới ngang vị trí cái động mà cậu tiến xuống ban nãy, nhấn chìm hết một nửa. Thuốc Nổ quay sang Sushan và Margarida nói:
“Chuẩn bị đồ đạc đi, lúc nào cũng phải sẵn sàng di chuyển. Nếu không khởi động được con tàu vũ trụ này thì chúng ta sẽ quay ngược lại hang lúc ban đầu, tìm cách thoát ra ngoài thông qua đó. Bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc với Peaky để dự phòng tình huống xấu nhất, phải đăng xuất.”
“Anh thì sao?”
“Nếu bất lợi, tôi sẽ đăng xuất chung một chỗ với các cậu. Nếu không các cậu cứ đăng xuất trước, không cần quan tâm tới tôi.”
Đoạn cậu cũng không đợi hai người kia trả lời mà lần theo con đường bọn quái thú kia đã tràn tới đây. Chúng để lại từng hàng dấu vết lê lết trên mặt đất nên việc ngược dòng lên tìm kiếm chẳng hề khó khăn gì. Tầm năm phút thì cậu đã tới được nơi khởi nguồn của chúng ở trong một cái hốc đá lớn.
Khi trước bọn ba người ngang qua đây thì rõ ràng cái hốc này chưa hề tồn tại, hiển nhiên là mới được khơi thông sau khi bị cái gì kích thích. Cậu đi vào trong hốc, cẩn thận, chậm rãi soi đèn pin mà tiến lên. Ở đây chẳng có cái gì ngoài vài lớp vỏ da của bọn quái thú bị lột ra nằm bừa bãi suốt dọc lối đi.
Cuối con hốc, Thuốc Nổ đã tìm thấy thứ cậu cần, đó là mấy bộ xương của người Lausiv bị cắn dang dở, nằm ngổn ngang thành một đống. Thuốc Nổ soi rọi ánh sáng đèn pin từ từ tiến dần lên trên đỉnh hốc. Ngay bên trên đống xương là hằng hà sa số những cột đá ngang dọc chéo chằng chịt không hề khác với cái mà cậu đã kích thích ở bên dưới kia.
Lần này, cậu cũng không rỗi hơi mà đi chọc mấy cây cột thịt ẩn trong đá. Thuốc Nổ lục lọi số xương còn lại, nhận ra những phần xương cứng nhất nằm ở trung tâm khung xương hình nón đều còn lành lặn. Có điều không phải người Lausiv nào cũng sở hữu thứ này. Cậu chỉ tìm được đúng hai cái, hít sâu một hơi, rồi lần lượt mở chúng ra.
Một hộp trong đó chính là chứa cái máy định vị giống y với cái mà Thuốc Nổ đã tìm thấy ở con tàu vũ trụ số một. Cái còn lại là một tấm bảng kim loại được kẻ ngang vạch dọc từng đường cứ như ai đó đếm số ngày bị nhốt tại một nơi vậy. Thuốc Nổ không mất hi vọng, đưa nó ra sau vành tai, ngay vị trí máy dịch thuật.
Bỗng máy dịch thuật của cậu phản ứng lại:
[Phát hiện ngôn ngữ lạ]
[Đang đối chiếu với cơ sở dữ liệu]
[Xác định ngôn ngữ: Lausiv – Nền văn minh cấp 7]
[Đang tiến hành dịch sang Thủy Ngữ]
Cậu mừng như bắt được vàng, quả nhiên đây không phải là mấy đường vạch ngẫu nhiên mà đích thị chữ viết sử dụng của người Lausiv. Trước mắt Thuốc Nổ hiện ra một hình chiếu lập thể giống y như cái bảng kim loại, có điều chữ ở trên đó không còn là chữ Lausiv nữa mà là chữ Liên Bang.
Cậu đọc tới dòng đầu tiên “Bản thiết kế chi tiết của tàu vũ trụ” thì vui mừng khôn xiết, vội vàng chạy về tập hợp với bọn Sushan và Margarida vừa đi vừa đọc. Đây không hẳn là một dạng bản thiết kế kỹ thuật mà là loại đơn giản được sử dụng cho các thuyền trưởng tập sự của tàu để nắm rõ kết cấu bên trong. Quân đội Liên Bang không thiếu kiểu tài liệu nội bộ như thế này.
Thuốc Nổ cũng chẳng cần một bản thiết kế kỹ thuật, thứ này đối với cậu là quá hữu dụng rồi. Từ đằng xa đã vang lên tiếng kêu không kiên nhẫn của Sushan:
“Làm sao bây giờ, có nên gọi cho anh ta không?”
Margarida nhận ra cậu đã trở lại liền vẫy vẫy tay. Đoạn hai người kia không nói năng gì mà chỉ ra hiệu cho Thuốc Nổ nhìn về phía vách vực. Cậu ló đầu ra, thấy dung nham đã lại dâng lên thêm một đoạn dài nữa. Bên trên đó đang có thứ gì cử động. Quan sát ngược sáng khiến Thuốc Nổ hoàn toàn không quen, phải nheo nheo mắt một lúc cậu mới nhận ra được hình ảnh kia.
Nó không phải thứ gì khác mà là một con đại hình Hỏa Thú đang nhô nửa người ra khỏi dung nham. Bàn tay khổng lồ cố gắng chống vào mặt đá xung quanh để nhấc người nó lên. Thuốc Nổ cũng thấy vài cái đầu khác tương tự, từ từ nhô ra bên cạnh. Trông bọn chúng chẳng khác nào một quân đoàn của Quỷ Satan.
Thuốc Nổ hít lấy một hơi dài, lòng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều. Cậu quay đầu gọi:
“Tất cả lên tàu vũ trụ đi.”
Đoạn cậu cũng tiến vào bên trong, bắt đầu dựa theo hiểu biết của cậu về bản thiết kế mà khởi động con tàu. Sushan không kìm được mà thúc dục:
“Nhanh, nhanh lên đi!”
Sau một lát thì cả con tàu vang lên một tiếng ùm ùm lớn, rồi im bặt, động cơ của tàu đã được kích hoạt đi vào vận hành. Cái bộ động cơ này đã không được sử dụng biết bao nhiêu năm tháng nhưng hiệu suất vẫn hết sức ổn định. Thuốc Nổ nhìn vào dãy chỉ số thể hiện, không khỏi khâm phục công nghệ của một nền văn minh cấp 7 trong vũ trụ.
Quả nhiên là sự phân chia cấp độ này rất chặt chẽ, nếu Liên Bang nổ ra chiến tranh với những nền văn minh như Lausiv thì hẳn là chẳng trụ vững được bao lâu. Dù sao so với họ, gần 15 thiên niên kỷ phát triển của văn minh Liên Bang được xem là cực kỳ non trẻ.
Thuốc Nổ đã khởi tạo bộ định hướng lộ trình, chuẩn bị những bước cuối cùng để cất cánh, Sushan và Margarida nhìn ra cửa kính vẫn không ngừng dục những tiếng nhanh lên đi. Cậu xem xét tốc độ thao tác, hẳn không có vấn đề gì thì đột nhiên cả con tàu lại rung động một lần nữa.
×— QUẢNG CÁO —
Nguyên nhân sự việc chắc chắn không phải là do động cơ. Bọn ba người Thuốc Nổ còn chưa tìm hiểu kỹ càng thì chợt thấy thành phi thuyền chao nghiêng đi một cái, cả ba đều không tự chủ bị trượt về phía đuôi của con tàu. Độ nghiêng càng lúc càng lớn cho thấy con tàu đang trôi xuống đáy vực.
Nếu rơi vào dung nham rồi bị nó nướng chín động cơ thì còn gì là toàn mạng!
Giây phút nguy hiểm nhất, Thuốc Nổ bùng nổ tốc độ tay, hoàn toàn không màng so sánh với bảng thiết kế của tàu nữa mà dựa theo trí nhớ của cậu để khởi động phi thuyền. Tiếng hét của hai người kia càng lúc càng lớn. Thuốc Nổ kẹp hai chân vào một cái thanh kim loại nhô ra trên mặt sàn mới có thể giữ được tư thế để tiếp tục.
Sushan và Margarida thì đã rơi tự do phía bên trong phi thuyền. Phi Thuyền lại ngả nghiêng lắc lự lần nữa, rồi cảm giác bấu víu vào cái gì đó của nó biến mất, bị trọng lực kéo thẳng về phía dung nham. Đầu Thuốc Nổ tràn ra mồ hôi, một là vì làm việc cường độ cao, hai là nhiệt độ đúng là càng ngày càng tăng phi mã.
Đúng lúc này Thuốc Nổ la lớn:
“Hoàn thành rồi!”
Phi thuyền va chạm vào một thứ rất cứng bên dưới. Thuốc Nổ có thể nghe rõ tiếng gào thét đau điếc cả tai của con đại hình Hỏa Thú. Thời gian bây giờ chỉ còn được tính bằng giây trước khi nó vung tay lên đập nát bét cái phi thuyền này.
Mặt sàn tàu đã hoàn toàn nằm dọc theo phương thẳng đứng. Thuốc Nổ búng thân người, làm một động tác chạy ngang trên vách sàn cực kỳ khó. Sau đó cậu với tay móc lấy vỏ kim loại của một chiếc máy khác đang cố định trên sàn. Chỉ hai động tác xoay vòng lấy lực, cả thân người cậu đã bật ngược lên không trung rồi đáp ngay xuống vị trí gần bàn điều khiển.
Thuốc Nổ níu lấy cần gạt, sử dụng cả trọng lượng cơ thể để kéo cần đi theo đường thẳng xuống. Phi thuyền gầm lên một tiếng đáp lại con đại hình Hỏa Thú rồi bắn ra hai hàng tên lửa đẩy, vọt thẳng lên bầu trời, ngay trước khi hai bàn tay rực lửa của nó bắt được phi thuyền.
Cả đám ba người lúc này mới có cảm giác sống sót sau tai nạn. Thuốc Nổ lại đu tiếp hai vòng, rờ bên dưới một cái máy ở nơi góc, thấy một cái lỗ tròn lớn hơn nắm tay. Cậu rút máy định vị tìm thấy ở hang đá ra từ trong túi, gắn vào trong cái lỗ đó vừa khít. Cậu xoay xoay hai lần, con tàu lại một lần nữa rung động.
Thuốc Nổ, Sushan và Margarida đồng loạt cảm thấy một lực hút lớn kéo mình va vào mặt sàn tàu, ảnh hưởng của trọng lực tới tận bây giờ mới bị triệt tiêu. Sushan đang thở hồng hộc ở đầu đuôi tàu, chợt phát ra một tràng cười to:
“Tuyệt vời, tuyệt vời quá!”
Cậu ta nhanh chóng nhận một cái cốc đầu và ánh lườm khó chịu của Margarida. Thuốc Nổ chạm hai chân vào mặt sàn, đứng thẳng người dậy. Việc phải đặt cơ thể ở tư thế vuông góc với trọng lực như thế này cũng không quá lạ lẫm gì với cậu nên cậu có thể làm quen được ngay. Hai người kia thì vẫn còn thích thú với cảm giác rất mới mẻ.
Thuốc Nổ kiểm tra lại thông số của tàu, thấy vẫn hoàn toàn bình thường. Cú va chạm với con đại hình Hỏa Thú trong thời gian tương đối ngắn nên không đục xuyên qua được vỏ tàu. Cậu thờ phào nhẹ nhõm tiếp tục điều khiển con tàu tiến lên, một bên lại hỏi Margarida:
“Peaky có báo gì với em về việc tăng tiến độ nhiệm vụ hay chưa?”
Margarida lắc đầu nguây nguẩy. Sushan nhún nhún vai, câu trả lời chắc cũng chẳng khác gì. Thuốc Nổ xoa cằm một cái, lòng thầm nghĩ đáng lẽ ra với chừng đó thử thách thì nhiệm vụ thế giới của họ phải có thêm được độ hoàn thành dù ít dù nhiều rồi mới đúng chứ.
Con tàu vẫn cứ phóng thẳng lên trên cao. Đường hầm Hốc Trời này tối đen như mực, cảm giác kéo dài vô tận. Càng đi, ảnh hưởng của lực hút từ Hỏa Giới càng nhỏ lại, cơ thể của đám Thuốc Nổ dần trở về trạng thái bình thường. Sushan ngồi bệt luôn ở trên mặt đất, nhàm chán ngáp một hơi dài.
Sau một khoảng thời gian hành động điên cuồng từ lúc hôn mê tỉnh lại, cơ thể của cậu ta đang đạt tới giới hạn chịu đựng. Thuốc Nổ cũng cảm thấy có gì đó không thích hợp, đáng lẽ với tốc độ nãy giờ thì họ đã thoát ra ngoài vũ trụ rồi mới phải, tại sao cái Hốc Trời này vẫn chưa kết thúc. Hai bên vách của Hốc Trời chỉ có rặt một màu nâu nhạt của đá, chẳng có bất kỳ dấu mốc nào để họ so sánh cả.
Thuốc Nổ nhìn trọng lực kế gần như đã chỉ về số không, định dừng tàu lại để kiểm tra một chút xem sao thì đột nhiên cả Hốc Trời chấn động dữ dội. Từ bên trên, đá vụn bay tứ tung theo đủ mọi phương hướng lộn xộn. Ba người hoàn toàn không kịp phản ứng lại thì vách bên tay phải của Hốc Trời đã làm ra một cử động giật ngang hết sức phi thực tế.
Xét một cách tương đối trong vật lý thì việc vách của Hốc Trời va vào con tàu hay con tàu chủ động va vào vách là hai việc hoàn toàn giống nhau. Ba người Thuốc Nổ bị đánh văng ra khỏi vị trí ngồi, rồi kéo theo đó là một loạt hình ảnh đất đá bắn qua liên tục ngay trước màn hình quan sát bên ngoài. Nhận định về phương hướng trở nên xa xỉ, họ bị xoay vài vòng, đầu óc cả ba đều quay mòng mòng vì chóng mặt.
Được một lúc thì các chấn động mới dừng lại. Sushan và Margarida đều đã nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt sàn. Thuốc Nổ day day trán, trong não đau như búa bổ. Cậu định thần lại, nhìn ra bên ngoài.
Hóa ra đúng thật như cậu dự đoán, bọn ba người đã thoát ra tới vũ trụ từ lúc nào không hay. Kế bên cạnh là Hốc Trời vẫn còn đang không ngừng rung lắc. Nơi này thậm chí còn chưa đi tới được điểm tận cùng của Hốc Trời nữa. Thuốc Nổ đưa tầm mắt ra xa, nhận thấy Hốc Trời kéo dài vô hạn, hướng thẳng về phía một trong hai Mặt Trời của Hỏa Giới.
Khoảng không vũ trụ chỉ là một mảng tối, chẳng thể thấy bất kỳ ánh sao nào, làm cho cậu cảm giác mình đang nhìn ngắm bên trong những Vách Tường của Namuh. Thuốc Nổ quay đầu lại, chờ đợi cậu là một cảnh tượng bàng hoàng.
Hỏa Giới không còn có dạng hình cầu nữa mà từ chính giữa của nó hé ra một đường nứt đỏ kinh khủng có thể quan sát được từ ngoài không gian, như kéo xuống tận lõi của hành tinh. Hai cái Hốc Trời đối diện hai bán cầu đang không ngừng rung động liên tục. Ngay cả hai Mặt Trời của Hỏa Giới cứ như là đang rung động theo.
Đến lúc này thì Thuốc Nổ đã chợt nhớ ra là mình thấy những còn quái thú ở bên trong Hốc Trời từ nơi nào rồi. Chúng có cấu tạo rất giống với Neuron thần kinh của con người. Bởi vì bản thân Neuron thần kinh là vật chết nên ngay từ đầu Thuốc Nổ đã không liên tưởng bọn quái thú kia tới cơ chế của Neuron.
Nếu nói như vậy, không lẽ bản thân Hỏa Giới này, chẳng phải một hành tinh gì cả, mà chính là một con Hỏa Thú khổng lồ đang chuẩn bị thức tỉnh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.