Chương 4
Cửu Nguyệt Hi
08/10/2015
Cậu thiếu niên quay đầu nhìn cô, sau một hồi lại nở nụ cười kỳ quặc. Cậu cúp mắt xuống, thoáng nhìn hai chiếc bánh bao cô đang cầm; Trần Niệm thấy vậy liền giơ chiếc túi ni lông lên trước mặt cậu: “Ăn không?”
Cậu nhíu mày, chẳng hề che giấu vẻ chán ghét. Chiếc túi ni lông nhỏ màu trắng nhăn nhúm, bên trong hấp đầy hơi nước và dầu mỡ, lại nhếch nhác.
Trần Niệm thấy thế mặt đỏ lên, rụt tay lại nói: “Nguội rồi.”
Khó ăn rồi.
Đi thêm vài bước, cậu hỏi: “Buổi tối cô ăn thứ này sao?”
Trần Niệm gật đầu.
Vài giây sau, cậu nói: “Cô điếc à?”
Trần Niệm lúc này mới biết vừa rồi cậu không nhìn thấy cô gật đầu, nên “Ừ” một tiếng không đầu không đuôi, cũng không biết là trả lời cho câu hỏi về bữa tối, hay về người điếc.
Cậu dừng bước, cau mày không vui, nhìn cô hồi lâu. Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, yên lặng và ngây thơ quay lại nhìn cậu. Cậu lừ mắt nhìn mãi cũng không ra kết quả, chắc hẳn là hết biết nói sao, cậu chẳng nói chẳng rằng tiếp tục đi về phía trước.
Trần Niệm đi chậm rãi, cũng không đuổi theo, tới ngã tư đường thì dừng lại, cậu đã đi đến giữa vạch trắng cho người đi bộ. Trần Niệm không cần sang đường, chuẩn bị rẽ về nhà mình, định mở miệng chào tạm biệt lại cảm thấy không cần thiết. Cô nghĩ sẽ không qua lại với nhau nữa, cứ thế mỗi người mỗi ngả thôi.
Cậu vắt chiếc áo khoác lên vai, đi đến giữa đường mới quay đầu lại. Trần Niệm yên lặng đứng thẳng ở giao lộ hệt như mầm cây nhỏ nhìn cậu. Đồng phục áo phông rộng thùng thình bao lấy thân hình gầy gò, yếu ớt của cô.
Cậu nheo mắt đứng dưới ánh nắng chiều. Cô chỉ bên tay trái, ý bảo nhà mình ở hướng kia. Tay Trần Niệm buông xuống, ôm cuộn áo khoác đồng phục, yên lặng nhìn cậu từ đằng xa.
Ánh nắng chiều tà, người đến xe đi. Cậu cũng không thèm quan tâm, đi thẳng tới con đường đối diện rồi nhìn lại, Trần Niệm đi theo đám người băng qua đường.
Cậu “hừ” một tiếng, khẽ nhếch khóe môi, đút tay vào túi quần đi về phía trước, đến cửa một tiệm ăn nhỏ, liền dừng lại ở bàn ăn bày bên ngoài, lấy ghế ngồi xuống, rút điếu thuốc ra hút.
Một lát sau, Trần Niệm mới đi tới, đứng bên cạnh nhìn cậu. Cậu cũng ngước mắt nhìn cô. Khuôn mặt cô trắng trẻo, nhỏ nhắn, đầu tóc chỉnh tề, vài sợi tóc rơi ra, buông xõa dưới ánh nắng chiều vàng óng.
Cậu thấy cô như con ốc sên, cách nói chuyện, đi đứng và làm bất cứ điều gì đều chậm chạp. Ngay cả khi có người đâm vào cô, râu của cô cũng rụt về quá chậm. Vài giây sau, cậu vẫy tay, ý bảo cô ngồi xuống.
“Muốn ăn gì?”
“Gì… cũng… được.”
“Gọi đồ ăn.”
Trần Niệm lắc đầu, đưa thực đơn lại cho cậu. Nói là thực đơn, chẳng qua chỉ là một tờ giấy phủ ni lông nhơm nhớp đầy dầu mỡ, cậu tuỳ ý nhìn qua, gọi ba món ăn.
Trần Niệm cúi đầu nhìn lớp khăn trải bằng ni lông vấy mỡ trên bàn, bên tai là tiếng còi xe và tiếng người nơi phố xá. Mặt trời sắp xuống núi, tia nắng đỏ rực cuối cùng của buổi chạng vạng chiếu lên mặt cô. Cô không mở nổi mắt.
Cậu đặt điếu thuốc lá lên mép chén trà rẻ tiền duy nhất trên bàn, gõ gõ rồi hỏi: “Cô học lớp mấy rồi?”
Trần Niệm ngước mắt, nắng chiều ánh lên hàng mi cô, cô nhìn không rõ mặt cậu lắm, đưa tay ra hiệu số “ba”.
“Lớp chín?” Cậu hỏi, có chút xảo quyệt hiếm thấy.
Trần Niệm biết cậu cố ý, nhưng vẫn lắc đầu: “Mười… hai.”
“Trông cô rõ nhỏ thó, giống y trẻ con.” Cậu liếc nhìn cô, ánh mắt xuyên thấu qua lớp áo nhìn vào bên trong, thản nhiên nói, “Dậy thì không tốt.”
Cô chợt thấy cả người nóng bừng vì xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng như phát ban. Bả vai càng thõng xuống giấu đi bộ ngực.
Cậu buông tha cô, nói: “Cũng sắp phải thi đại học rồi.”
Trần Niệm gật đầu.
Hút xong một điếu thuốc, cậu dụi đầu lọc xuống cốc nước trà đã ngả sang màu nâu, nhìn cô nói: “Cô không thích nói chuyện.”
“Tôi nói… nói chuyện, người ta… sẽ cười.”
Cậu bình tĩnh nhìn cô, đợi cô nói xong mới thản nhiên “à” một tiếng. Sau một hồi lại hỏi: “Tại sao lại cười? Vì cô là đồ nói lắp hả?”
Trần Niệm: “…”
Lần đầu tiên cậu gọi cô là “Đồ nói lắp”, cô không tức giận, cô phân biệt được giọng điệu mỗi người.
Sau khi thức ăn được bưng lên, cậu gọi thêm một chai bia lạnh, nghiêng người cầm miệng chai đổ vào cốc của cô, nói: “Uống một chút không?”
Trần Niệm vội vàng lắc đầu. Cậu cũng không làm khó cô.
Hai người không tiếp tục trao đổi nữa, cơm nước xong xuôi, cậu trả tiền. Trần Niệm muốn chia đôi, định mở miệng, lại không biêt phải gọi cậu như thế nào: “Ừm…”
Cậu quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, mơ hồ sắc bén, mày rậm khẽ nhíu lại: “Cô gọi tôi à?”
“Cậu… cậu tên… là gì?”
“Cô không biết ư?” Ánh mắt áp bức kia lại xuất hiện.
Trần Niệm không biết mình đã nghe tên cậu ở nơi nào.
“Đám anh em từng gọi tên tôi.” Cậu nói, “Hai lần.”
Ở ngoài tường rào sân trường và cả trên đường, nhưng Trần Niệm không chú ý. Cậu nhìn cô chằm chằm, không dời mắt, trên mí mắt hằn một đường sâu, song cuối cùng chuyển mắt, đá ghế nhựa bỏ đi.
Trần Niệm đi theo sau. Suốt quãng đường chẳng nói gì với nhau. Cậu đi chếch đằng trước, cô ngoan ngoãn theo sau. Thỉnh thoảng, cậu ra vẻ vô tình quay đầu nhìn lại, xác định cô vẫn đi theo.
Cô đi khá chậm, cậu đành phải chờ. Có lần cậu quay đầu lại, nhìn cô vài giây, nhổ bã kẹo cao su trong miệng ra gói vào giấy, rồi nâng cổ tay lên, ném về phía cô. Trần Niệm giật mình, cục giấy bay xẹt qua tai, rơi vào thùng rác sau đầu cô, vang lên một tiếng “bụp”.
Trần Niệm: “…”
Quả nhiên nam sinh thích chơi mấy trò xiếc như ném đồ vật ở cự ly xa. Cậu xoay người đi tiếp, Trần Niệm đi phía sau nhăn nhó xoa cổ, vừa rồi bị cậu doạ một trận, không cẩn thận nuốt luôn bã kẹo cao su đang nhai vào bụng.
Đi đến ngõ hẻm gần nhà thì trời cũng đã tối, không cùng đường nữa rồi.
Cậu liếc mắt nhìn ngõ hẻm, quay người lại hỏi: “Sợ à?”
Trần Niệm ngẩng đầu nhìn cậu, tròng mắt trong veo, đầu mày khẽ cau lại, vẻ mặt nói lên tất cả.
Cậu nói: “Đi thôi.”
Cậu đút tay vào túi đi về phía trước, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng theo phía sau, cậu khẽ nhoẻn môi. Đi được vài bước, cậu bất ngờ lấy một viên kẹo trong túi quần ra đưa cho cô. Trần Niệm lắc đầu. Cậu cũng không ép, đút lại vào túi lần nữa.
Đến cửa nhà, là một căn nhà tầng kiểu cũ tối om om. Cầu thang đi lên tầng hai là kiểu lộ thiên. Trần Niệm chỉ tầng nhà thứ hai, ý là cô ở trên đấy. Cậu đút điếu thuốc vào miệng, quay người rời đi. Trần Niệm vừa bước lên bậc thang lại nghe thấy một câu:
“Bắc Dã.”
Trần Niệm bỗng quay đầu lại, mái tóc dài buộc sau gáy tựa như chiếc váy lụa đen xoay một vòng. Cậu bất chợt nhìn thấy, điếu thuốc trong miệng khẽ lay động, lấy xuống.
“Tôi tên là Bắc Dã.” Cậu nói, “Nhớ lấy.”
Cậu đi về phía cô, người gầy nhưng cao, tư thế như một bức tường; Trần Niệm ngẩng đầu ngước nhìn cậu, vô thức bước lui về sau, sơ ý vấp phải bậc thang, ngã ngồi trên đó. Trần Niệm nhẹ nhàng ôm lấy đầu gối.
Cậu đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang bằng cô, nói: “Đọc.”
“Đọc… Đọc cái gì cơ?”
“Tên của tôi.”
“Bắc… Bắc Dã…” Cô nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn của cậu trong bóng đêm, lắp ba lắp bắp.
Cậu khe khẽ lắc đầu. Trần Niệm hiểu ý của cậu, xoa đôi bàn tay, cố gắng nói: “Bắc…” Lại mấp máy môi, “… Bắc…”
“Đọc theo tôi.” Cậu nói, “Bắc.”
“… Bắc.”
“Dã.”
“… Dã.”
“Bắc Dã.”
“…” Đôi mắt Trần Niệm đen láy tròn xoe như quả nho nhìn cậu.
“…” Cậu không hề mất kiên nhẫn, giống như dạy một đứa bé bập bõm học nói, “Bắc.”
“Bắc.”
“Dã.”
“Dã.”
“Bắc Dã.” Cậu nói.
“…” Trần Niệm thử đọc, tuy đã mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không cất nổi tiếng.
Cậu cũng không nói chuyện, cứ thế nhìn cô. Không biết là chờ đợi hay là đấu tranh.
Môi Trần Niệm mấp máy: “Bắc, Dã.” Cậu vẫn im lặng nhìn cô, vì thế cô lại chuẩn bị trong chốc lát, nói: “Bắc Dã.”
“Tốt.” Cậu nói, “Đọc mười lần.”
Trần Niệm nhìn cậu.
“Đọc đi.”
“Bắc Dã.” Trần Niệm đọc, giọng nói khẽ khàng, “Bắc Dã, Bắc Dã, Bắc Dã, Bắc Dã…”
Cô ngậm miệng, hai người nhìn nhau, cô ngồi đến nóng cả bậc thang, con dế trong bụi cỏ đang kêu rét rét. Cậu phả làn khói kia vào lỗ tai trắng ngần của cô, ngón tay vuốt ve vành tai cô, làn da mịn màng bị sờ một lát thoáng chốc vừa đỏ vừa nóng.
Cậu nói, “Tiếp tục.”
“Bắc Dã.” Cô vừa mở miệng, hơi chậm, “… Bắc Dã…”
Cậu như cười như không lắng tai nghe, lấy viên kẹo lúc trước ra, xé vỏ bỏ viên kẹo vào miệng mình, cô vẫn ngoan ngoãn đọc.
“Bắc Dã… Bắc Dã… Bắc Dã…”
Mười lần rồi.
Cô nhìn cậu, cậu cũng nhìn cô. Sau một lúc lâu, cô nói: “Đọc xong rồi.”
“Đồ nói lắp” Bàn tay cậu giữ chặt khuôn mặt tái nhợt của cô, nói, “Còn thiếu một lần.”
Trái tim Trần Niệm sắp vọt lên tai rồi, cô nói: “Không… thiếu.”
“Còn thiếu một lần.”
“Không…”
“Thiếu.”
Trần Niệm hết cách, chỉ cần qua lần này: “Bắc…”
Cậu quỳ một gối xuống, nắm lấy cằm cô, cúi đầu ngậm môi cô.
Khác với lần trước, lần này đầu lưỡi cậu đưa vào trong miệng cô. Vị quýt, vừa chua vừa ngọt, khuôn mặt cô nóng bỏng, lưỡi đau nhức, cô nghẹt thở đến mức khuôn mặt đỏ lên.
Sau cùng, cậu ngửi môi cô, đứng lên và nói: “Đọc giỏi lắm, thưởng cho em.”
Tay chân Trần Niệm nóng hầm hập, miệng ngậm viên kẹo trái cây vị quýt.
Cậu nhíu mày, chẳng hề che giấu vẻ chán ghét. Chiếc túi ni lông nhỏ màu trắng nhăn nhúm, bên trong hấp đầy hơi nước và dầu mỡ, lại nhếch nhác.
Trần Niệm thấy thế mặt đỏ lên, rụt tay lại nói: “Nguội rồi.”
Khó ăn rồi.
Đi thêm vài bước, cậu hỏi: “Buổi tối cô ăn thứ này sao?”
Trần Niệm gật đầu.
Vài giây sau, cậu nói: “Cô điếc à?”
Trần Niệm lúc này mới biết vừa rồi cậu không nhìn thấy cô gật đầu, nên “Ừ” một tiếng không đầu không đuôi, cũng không biết là trả lời cho câu hỏi về bữa tối, hay về người điếc.
Cậu dừng bước, cau mày không vui, nhìn cô hồi lâu. Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, yên lặng và ngây thơ quay lại nhìn cậu. Cậu lừ mắt nhìn mãi cũng không ra kết quả, chắc hẳn là hết biết nói sao, cậu chẳng nói chẳng rằng tiếp tục đi về phía trước.
Trần Niệm đi chậm rãi, cũng không đuổi theo, tới ngã tư đường thì dừng lại, cậu đã đi đến giữa vạch trắng cho người đi bộ. Trần Niệm không cần sang đường, chuẩn bị rẽ về nhà mình, định mở miệng chào tạm biệt lại cảm thấy không cần thiết. Cô nghĩ sẽ không qua lại với nhau nữa, cứ thế mỗi người mỗi ngả thôi.
Cậu vắt chiếc áo khoác lên vai, đi đến giữa đường mới quay đầu lại. Trần Niệm yên lặng đứng thẳng ở giao lộ hệt như mầm cây nhỏ nhìn cậu. Đồng phục áo phông rộng thùng thình bao lấy thân hình gầy gò, yếu ớt của cô.
Cậu nheo mắt đứng dưới ánh nắng chiều. Cô chỉ bên tay trái, ý bảo nhà mình ở hướng kia. Tay Trần Niệm buông xuống, ôm cuộn áo khoác đồng phục, yên lặng nhìn cậu từ đằng xa.
Ánh nắng chiều tà, người đến xe đi. Cậu cũng không thèm quan tâm, đi thẳng tới con đường đối diện rồi nhìn lại, Trần Niệm đi theo đám người băng qua đường.
Cậu “hừ” một tiếng, khẽ nhếch khóe môi, đút tay vào túi quần đi về phía trước, đến cửa một tiệm ăn nhỏ, liền dừng lại ở bàn ăn bày bên ngoài, lấy ghế ngồi xuống, rút điếu thuốc ra hút.
Một lát sau, Trần Niệm mới đi tới, đứng bên cạnh nhìn cậu. Cậu cũng ngước mắt nhìn cô. Khuôn mặt cô trắng trẻo, nhỏ nhắn, đầu tóc chỉnh tề, vài sợi tóc rơi ra, buông xõa dưới ánh nắng chiều vàng óng.
Cậu thấy cô như con ốc sên, cách nói chuyện, đi đứng và làm bất cứ điều gì đều chậm chạp. Ngay cả khi có người đâm vào cô, râu của cô cũng rụt về quá chậm. Vài giây sau, cậu vẫy tay, ý bảo cô ngồi xuống.
“Muốn ăn gì?”
“Gì… cũng… được.”
“Gọi đồ ăn.”
Trần Niệm lắc đầu, đưa thực đơn lại cho cậu. Nói là thực đơn, chẳng qua chỉ là một tờ giấy phủ ni lông nhơm nhớp đầy dầu mỡ, cậu tuỳ ý nhìn qua, gọi ba món ăn.
Trần Niệm cúi đầu nhìn lớp khăn trải bằng ni lông vấy mỡ trên bàn, bên tai là tiếng còi xe và tiếng người nơi phố xá. Mặt trời sắp xuống núi, tia nắng đỏ rực cuối cùng của buổi chạng vạng chiếu lên mặt cô. Cô không mở nổi mắt.
Cậu đặt điếu thuốc lá lên mép chén trà rẻ tiền duy nhất trên bàn, gõ gõ rồi hỏi: “Cô học lớp mấy rồi?”
Trần Niệm ngước mắt, nắng chiều ánh lên hàng mi cô, cô nhìn không rõ mặt cậu lắm, đưa tay ra hiệu số “ba”.
“Lớp chín?” Cậu hỏi, có chút xảo quyệt hiếm thấy.
Trần Niệm biết cậu cố ý, nhưng vẫn lắc đầu: “Mười… hai.”
“Trông cô rõ nhỏ thó, giống y trẻ con.” Cậu liếc nhìn cô, ánh mắt xuyên thấu qua lớp áo nhìn vào bên trong, thản nhiên nói, “Dậy thì không tốt.”
Cô chợt thấy cả người nóng bừng vì xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng như phát ban. Bả vai càng thõng xuống giấu đi bộ ngực.
Cậu buông tha cô, nói: “Cũng sắp phải thi đại học rồi.”
Trần Niệm gật đầu.
Hút xong một điếu thuốc, cậu dụi đầu lọc xuống cốc nước trà đã ngả sang màu nâu, nhìn cô nói: “Cô không thích nói chuyện.”
“Tôi nói… nói chuyện, người ta… sẽ cười.”
Cậu bình tĩnh nhìn cô, đợi cô nói xong mới thản nhiên “à” một tiếng. Sau một hồi lại hỏi: “Tại sao lại cười? Vì cô là đồ nói lắp hả?”
Trần Niệm: “…”
Lần đầu tiên cậu gọi cô là “Đồ nói lắp”, cô không tức giận, cô phân biệt được giọng điệu mỗi người.
Sau khi thức ăn được bưng lên, cậu gọi thêm một chai bia lạnh, nghiêng người cầm miệng chai đổ vào cốc của cô, nói: “Uống một chút không?”
Trần Niệm vội vàng lắc đầu. Cậu cũng không làm khó cô.
Hai người không tiếp tục trao đổi nữa, cơm nước xong xuôi, cậu trả tiền. Trần Niệm muốn chia đôi, định mở miệng, lại không biêt phải gọi cậu như thế nào: “Ừm…”
Cậu quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh, mơ hồ sắc bén, mày rậm khẽ nhíu lại: “Cô gọi tôi à?”
“Cậu… cậu tên… là gì?”
“Cô không biết ư?” Ánh mắt áp bức kia lại xuất hiện.
Trần Niệm không biết mình đã nghe tên cậu ở nơi nào.
“Đám anh em từng gọi tên tôi.” Cậu nói, “Hai lần.”
Ở ngoài tường rào sân trường và cả trên đường, nhưng Trần Niệm không chú ý. Cậu nhìn cô chằm chằm, không dời mắt, trên mí mắt hằn một đường sâu, song cuối cùng chuyển mắt, đá ghế nhựa bỏ đi.
Trần Niệm đi theo sau. Suốt quãng đường chẳng nói gì với nhau. Cậu đi chếch đằng trước, cô ngoan ngoãn theo sau. Thỉnh thoảng, cậu ra vẻ vô tình quay đầu nhìn lại, xác định cô vẫn đi theo.
Cô đi khá chậm, cậu đành phải chờ. Có lần cậu quay đầu lại, nhìn cô vài giây, nhổ bã kẹo cao su trong miệng ra gói vào giấy, rồi nâng cổ tay lên, ném về phía cô. Trần Niệm giật mình, cục giấy bay xẹt qua tai, rơi vào thùng rác sau đầu cô, vang lên một tiếng “bụp”.
Trần Niệm: “…”
Quả nhiên nam sinh thích chơi mấy trò xiếc như ném đồ vật ở cự ly xa. Cậu xoay người đi tiếp, Trần Niệm đi phía sau nhăn nhó xoa cổ, vừa rồi bị cậu doạ một trận, không cẩn thận nuốt luôn bã kẹo cao su đang nhai vào bụng.
Đi đến ngõ hẻm gần nhà thì trời cũng đã tối, không cùng đường nữa rồi.
Cậu liếc mắt nhìn ngõ hẻm, quay người lại hỏi: “Sợ à?”
Trần Niệm ngẩng đầu nhìn cậu, tròng mắt trong veo, đầu mày khẽ cau lại, vẻ mặt nói lên tất cả.
Cậu nói: “Đi thôi.”
Cậu đút tay vào túi đi về phía trước, nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng theo phía sau, cậu khẽ nhoẻn môi. Đi được vài bước, cậu bất ngờ lấy một viên kẹo trong túi quần ra đưa cho cô. Trần Niệm lắc đầu. Cậu cũng không ép, đút lại vào túi lần nữa.
Đến cửa nhà, là một căn nhà tầng kiểu cũ tối om om. Cầu thang đi lên tầng hai là kiểu lộ thiên. Trần Niệm chỉ tầng nhà thứ hai, ý là cô ở trên đấy. Cậu đút điếu thuốc vào miệng, quay người rời đi. Trần Niệm vừa bước lên bậc thang lại nghe thấy một câu:
“Bắc Dã.”
Trần Niệm bỗng quay đầu lại, mái tóc dài buộc sau gáy tựa như chiếc váy lụa đen xoay một vòng. Cậu bất chợt nhìn thấy, điếu thuốc trong miệng khẽ lay động, lấy xuống.
“Tôi tên là Bắc Dã.” Cậu nói, “Nhớ lấy.”
Cậu đi về phía cô, người gầy nhưng cao, tư thế như một bức tường; Trần Niệm ngẩng đầu ngước nhìn cậu, vô thức bước lui về sau, sơ ý vấp phải bậc thang, ngã ngồi trên đó. Trần Niệm nhẹ nhàng ôm lấy đầu gối.
Cậu đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang bằng cô, nói: “Đọc.”
“Đọc… Đọc cái gì cơ?”
“Tên của tôi.”
“Bắc… Bắc Dã…” Cô nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn của cậu trong bóng đêm, lắp ba lắp bắp.
Cậu khe khẽ lắc đầu. Trần Niệm hiểu ý của cậu, xoa đôi bàn tay, cố gắng nói: “Bắc…” Lại mấp máy môi, “… Bắc…”
“Đọc theo tôi.” Cậu nói, “Bắc.”
“… Bắc.”
“Dã.”
“… Dã.”
“Bắc Dã.”
“…” Đôi mắt Trần Niệm đen láy tròn xoe như quả nho nhìn cậu.
“…” Cậu không hề mất kiên nhẫn, giống như dạy một đứa bé bập bõm học nói, “Bắc.”
“Bắc.”
“Dã.”
“Dã.”
“Bắc Dã.” Cậu nói.
“…” Trần Niệm thử đọc, tuy đã mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không cất nổi tiếng.
Cậu cũng không nói chuyện, cứ thế nhìn cô. Không biết là chờ đợi hay là đấu tranh.
Môi Trần Niệm mấp máy: “Bắc, Dã.” Cậu vẫn im lặng nhìn cô, vì thế cô lại chuẩn bị trong chốc lát, nói: “Bắc Dã.”
“Tốt.” Cậu nói, “Đọc mười lần.”
Trần Niệm nhìn cậu.
“Đọc đi.”
“Bắc Dã.” Trần Niệm đọc, giọng nói khẽ khàng, “Bắc Dã, Bắc Dã, Bắc Dã, Bắc Dã…”
Cô ngậm miệng, hai người nhìn nhau, cô ngồi đến nóng cả bậc thang, con dế trong bụi cỏ đang kêu rét rét. Cậu phả làn khói kia vào lỗ tai trắng ngần của cô, ngón tay vuốt ve vành tai cô, làn da mịn màng bị sờ một lát thoáng chốc vừa đỏ vừa nóng.
Cậu nói, “Tiếp tục.”
“Bắc Dã.” Cô vừa mở miệng, hơi chậm, “… Bắc Dã…”
Cậu như cười như không lắng tai nghe, lấy viên kẹo lúc trước ra, xé vỏ bỏ viên kẹo vào miệng mình, cô vẫn ngoan ngoãn đọc.
“Bắc Dã… Bắc Dã… Bắc Dã…”
Mười lần rồi.
Cô nhìn cậu, cậu cũng nhìn cô. Sau một lúc lâu, cô nói: “Đọc xong rồi.”
“Đồ nói lắp” Bàn tay cậu giữ chặt khuôn mặt tái nhợt của cô, nói, “Còn thiếu một lần.”
Trái tim Trần Niệm sắp vọt lên tai rồi, cô nói: “Không… thiếu.”
“Còn thiếu một lần.”
“Không…”
“Thiếu.”
Trần Niệm hết cách, chỉ cần qua lần này: “Bắc…”
Cậu quỳ một gối xuống, nắm lấy cằm cô, cúi đầu ngậm môi cô.
Khác với lần trước, lần này đầu lưỡi cậu đưa vào trong miệng cô. Vị quýt, vừa chua vừa ngọt, khuôn mặt cô nóng bỏng, lưỡi đau nhức, cô nghẹt thở đến mức khuôn mặt đỏ lên.
Sau cùng, cậu ngửi môi cô, đứng lên và nói: “Đọc giỏi lắm, thưởng cho em.”
Tay chân Trần Niệm nóng hầm hập, miệng ngậm viên kẹo trái cây vị quýt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.