Thói Quen Hằng Ngày Của Tôi Là Khoe Khoang Trên Các Chương Trình Tạp Kỹ Và Ăn Dưa
Chương 34: Khuôn Mặt Kia Nếu Là Tiến Giới Giải Trí, Quả Thực Muốn Phát Điên! (1)
Tụ Đường
21/06/2024
===============
Buổi tối, nhân viên tổ tiết mục đặc biệt hỏi Tạ Đình đối với ăn uống có chú ý gì hay không, thái độ kia hận không thể đem anh ấy làm thần phật cung phụng.
Mặc kệ Tạ Đình rốt cuộc có huyền học hay không, tất cả mọi người đều rất cẩn thận, không dám chậm trễ nữa.
Sau khi ăn uống no nê, Hứa Ánh Thư thương lượng với anh, " Tôi đã nói chuyện với tổ chương trình, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục ghi hình, nhưng tôi có một chuyện muốn thỉnh cầu đạo trưởng. "
Tạ Đình mở mắt, " Chuyện gì? "
Hứa Ánh Thư: " Sau khi Phương Nghi Tĩnh và Thạch Minh Phong rời đi, tổ chương trình sẽ mời khách mời mới tới ghi hình chương trình, tiếp theo chúng ta sẽ đi cùng khách mời mới.
Nếu... ý tôi là nếu, khách mời mới tới lại có người ngoại tình, có con riêng các loại, đạo trưởng ngài có thể lén nói với tôi, có thể hay không đừng nói ra trước mặt nhiều người như vậy được không? "
Ánh mắt Tạ Đình dừng lại trên mặt cô, " Có thể. "
Dễ nói như vậy sao?
Hứa Ánh Thư như có điều suy nghĩ đánh giá Tạ Đình, hồi tưởng lại đủ loại quen biết với hắn, rất không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như đạo trưởng chỉ là thần côn, hai trăm vạn có thể đem hắn mời xuống núi đi theo bên cạnh mình, còn có thể giải thích thông.
Nhưng nếu Tạ Đình thực sự có tài, hắn hoàn toàn có thể dựa vào chính mình tài năng để kiếm tiền, mà không đến mức hai trăm vạn liền mê muội muốn xả thân tương báo với mình.
Lui một vạn bước, hắn coi như cái gì cũng sẽ không, muốn tiền, chỉ bằng khuôn mặt này là đủ rồi, phú bà đông đảo có thể vì hắn chen nhau đánh nhau.
Hứa Ánh Thư ngồi xuống bên cạnh Tạ Đình. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, vừa tới gần hắn, cả người chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, hình như có một luồng gió mát phất qua.
Càng nhìn nam nhân bên cạnh, càng cảm thấy thuận mắt đẹp mắt.
" Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi đạo trưởng. "
" Cô nói đi. "
" Đạo trưởng nếu pháp lực ngài cao thâm như vậy, vì sao phải hạ mình ở nơi hẻo lánh không người biết đến Thanh Phong quan? "
Hỏi xong Hứa Ánh Thư liền hối hận không thôi, nếu mình nhặt được tiện nghi lớn, còn đào tận gốc rễ đem người đuổi đi thì làm sao bây giờ?
Trên người cô ấy còn có chú chưa cởi bỏ, nếu đạo trưởng đi rồi, cô ấy đi đâu tìm cao nhân giúp cô giải chú đây.
" Đạo trưởng, ngài nếu không muốn trả lời có thể không cần trả lời, tôi chính là tò mò thuận miệng hỏi như vậy thôi. "
" Bởi vì ta một mực chờ đợi một người. "
Rõ ràng khuôn mặt trẻ tuổi như vậy, có thể nói ra lời, lại để cho Hứa Ánh Thư nhìn thấy một chút cảm giác tang thương.
Buổi tối, nhân viên tổ tiết mục đặc biệt hỏi Tạ Đình đối với ăn uống có chú ý gì hay không, thái độ kia hận không thể đem anh ấy làm thần phật cung phụng.
Mặc kệ Tạ Đình rốt cuộc có huyền học hay không, tất cả mọi người đều rất cẩn thận, không dám chậm trễ nữa.
Sau khi ăn uống no nê, Hứa Ánh Thư thương lượng với anh, " Tôi đã nói chuyện với tổ chương trình, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục ghi hình, nhưng tôi có một chuyện muốn thỉnh cầu đạo trưởng. "
Tạ Đình mở mắt, " Chuyện gì? "
Hứa Ánh Thư: " Sau khi Phương Nghi Tĩnh và Thạch Minh Phong rời đi, tổ chương trình sẽ mời khách mời mới tới ghi hình chương trình, tiếp theo chúng ta sẽ đi cùng khách mời mới.
Nếu... ý tôi là nếu, khách mời mới tới lại có người ngoại tình, có con riêng các loại, đạo trưởng ngài có thể lén nói với tôi, có thể hay không đừng nói ra trước mặt nhiều người như vậy được không? "
Ánh mắt Tạ Đình dừng lại trên mặt cô, " Có thể. "
Dễ nói như vậy sao?
Hứa Ánh Thư như có điều suy nghĩ đánh giá Tạ Đình, hồi tưởng lại đủ loại quen biết với hắn, rất không thể tưởng tượng nổi.
Nếu như đạo trưởng chỉ là thần côn, hai trăm vạn có thể đem hắn mời xuống núi đi theo bên cạnh mình, còn có thể giải thích thông.
Nhưng nếu Tạ Đình thực sự có tài, hắn hoàn toàn có thể dựa vào chính mình tài năng để kiếm tiền, mà không đến mức hai trăm vạn liền mê muội muốn xả thân tương báo với mình.
Lui một vạn bước, hắn coi như cái gì cũng sẽ không, muốn tiền, chỉ bằng khuôn mặt này là đủ rồi, phú bà đông đảo có thể vì hắn chen nhau đánh nhau.
Hứa Ánh Thư ngồi xuống bên cạnh Tạ Đình. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, vừa tới gần hắn, cả người chợt cảm thấy thần thanh khí sảng, hình như có một luồng gió mát phất qua.
Càng nhìn nam nhân bên cạnh, càng cảm thấy thuận mắt đẹp mắt.
" Tôi còn có một vấn đề muốn hỏi đạo trưởng. "
" Cô nói đi. "
" Đạo trưởng nếu pháp lực ngài cao thâm như vậy, vì sao phải hạ mình ở nơi hẻo lánh không người biết đến Thanh Phong quan? "
Hỏi xong Hứa Ánh Thư liền hối hận không thôi, nếu mình nhặt được tiện nghi lớn, còn đào tận gốc rễ đem người đuổi đi thì làm sao bây giờ?
Trên người cô ấy còn có chú chưa cởi bỏ, nếu đạo trưởng đi rồi, cô ấy đi đâu tìm cao nhân giúp cô giải chú đây.
" Đạo trưởng, ngài nếu không muốn trả lời có thể không cần trả lời, tôi chính là tò mò thuận miệng hỏi như vậy thôi. "
" Bởi vì ta một mực chờ đợi một người. "
Rõ ràng khuôn mặt trẻ tuổi như vậy, có thể nói ra lời, lại để cho Hứa Ánh Thư nhìn thấy một chút cảm giác tang thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.