Thói Quen Hằng Ngày Của Tôi Là Khoe Khoang Trên Các Chương Trình Tạp Kỹ Và Ăn Dưa
Chương 22: Những Bí Mật Này, Hắn Rốt Cuộc Là Làm Sao Biết? (1)
Tụ Đường
21/06/2024
===============
Tạ Đình bước đi rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như im lặng.
Cho đến khi thân ảnh của anh xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người mới chú ý tới anh.
Rất kỳ quái, rõ ràng khuôn mặt kia đẹp đến chói mắt làm cho người ta dời không ra ánh mắt, nhưng cả người, tựa hồ cũng không có cảm giác tồn tại rất lớn.
Dù là những nhân viên vừa rồi còn âm thầm chê bai anh là người không có bằng cấp cũng không có việc làm, khi nhìn thấy Tạ Đình lần nữa, cũng xôn xao buông khúc mắc xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia ngẩn người.
Khó trách Hứa Ánh Thư nhất kiến chung tình với anh, ai có thể chịu đựng được. Các cô nếu là có tiền, cũng muốn dưỡng cái soái ca, mỗi ngày cung ăn cung uống, nhìn thôi tâm tình đều có thể thay đổi tốt.
Thời gian Hứa Ánh Thư tiếp xúc với Tạ Đình mặc dù không lâu, nhưng có thể cảm giác được tính tình hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Sao hắn lại đột nhiên xuống đây? Là đói bụng sao?
Hứa Ánh Thư nháy mắt với anh, " Không phải anh nói có chút không thoải mái sao? Đến lúc ăn cơm, em đi gọi anh. "
Áo trắng quần đen, kiểu dáng đơn giản thoải mái, mặc ở trên người Tạ Đình giống như là đặc biệt đo ni đóng giày cho anh, cực kỳ đẹp mắt.
Nói đến quần áo Tạ Đình mặc trên người, Hứa Ánh Thư có chút xấu hổ, không phải nhãn hiệu lớn gì, lúc đi dạo trung tâm thương mại gặp phải bán phá giá, toàn thân anh ta thêm giày, không đến ba trăm đồng.
Cũng không phải Hứa Ánh Thư keo kiệt, không muốn bỏ tiền mua thêm cho anh mấy bộ quần áo đắt tiền, là lúc cô và Tạ Đình đi dạo phố bị nhân viên cửa hàng cứng rắn kéo vào.
Sau khi tùy tiện thử hai bộ, nhân viên bán hàng nói trên cơ sở khuyến mãi vốn có trong cửa hàng, mua thêm một liền tặng ba.
Đây là Hứa Ánh Thư hai mươi sáu năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy một thương gia có lương tâm như vậy.
Tạ Đình đi về phía Hứa Ánh Thư, mỗi một bước vừa chậm vừa nhẹ, dừng lại ở bên cạnh Hứa Ánh Thư một mét, kéo qua một cái ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trên mặt mọi người bên cạnh bàn.
Người cùng hắn ánh mắt đối diện, trong lòng đột nhiên toát ra hàn ý cực lớn.
Hứa Ánh Thư nhớ tới những lời vừa rồi mọi người bàn tán về Tạ Đình, sợ Tạ Đình nghe được những lời đó tự tôn bị hao tổn, cười làm dịu bầu không khí, " Giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là bạn trai tôi Tạ Đình. "
Ngay sau đó, cô lại giới thiệu mọi người với Tạ Đình, " Vừa rồi mọi người còn nói về anh, nói anh đẹp trai, em có ánh mắt rất tốt đó. "
Khóe miệng mọi người cứng ngắc kéo kéo.
Mấy nữ khách mời còn muốn trào phúng Hứa Ánh Thư một phen, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Tạ Đình, lại ngượng ngùng há miệng.
Tạ Đình bước đi rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như im lặng.
Cho đến khi thân ảnh của anh xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người mới chú ý tới anh.
Rất kỳ quái, rõ ràng khuôn mặt kia đẹp đến chói mắt làm cho người ta dời không ra ánh mắt, nhưng cả người, tựa hồ cũng không có cảm giác tồn tại rất lớn.
Dù là những nhân viên vừa rồi còn âm thầm chê bai anh là người không có bằng cấp cũng không có việc làm, khi nhìn thấy Tạ Đình lần nữa, cũng xôn xao buông khúc mắc xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia ngẩn người.
Khó trách Hứa Ánh Thư nhất kiến chung tình với anh, ai có thể chịu đựng được. Các cô nếu là có tiền, cũng muốn dưỡng cái soái ca, mỗi ngày cung ăn cung uống, nhìn thôi tâm tình đều có thể thay đổi tốt.
Thời gian Hứa Ánh Thư tiếp xúc với Tạ Đình mặc dù không lâu, nhưng có thể cảm giác được tính tình hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích nói chuyện.
Sao hắn lại đột nhiên xuống đây? Là đói bụng sao?
Hứa Ánh Thư nháy mắt với anh, " Không phải anh nói có chút không thoải mái sao? Đến lúc ăn cơm, em đi gọi anh. "
Áo trắng quần đen, kiểu dáng đơn giản thoải mái, mặc ở trên người Tạ Đình giống như là đặc biệt đo ni đóng giày cho anh, cực kỳ đẹp mắt.
Nói đến quần áo Tạ Đình mặc trên người, Hứa Ánh Thư có chút xấu hổ, không phải nhãn hiệu lớn gì, lúc đi dạo trung tâm thương mại gặp phải bán phá giá, toàn thân anh ta thêm giày, không đến ba trăm đồng.
Cũng không phải Hứa Ánh Thư keo kiệt, không muốn bỏ tiền mua thêm cho anh mấy bộ quần áo đắt tiền, là lúc cô và Tạ Đình đi dạo phố bị nhân viên cửa hàng cứng rắn kéo vào.
Sau khi tùy tiện thử hai bộ, nhân viên bán hàng nói trên cơ sở khuyến mãi vốn có trong cửa hàng, mua thêm một liền tặng ba.
Đây là Hứa Ánh Thư hai mươi sáu năm qua, lần đầu tiên nhìn thấy một thương gia có lương tâm như vậy.
Tạ Đình đi về phía Hứa Ánh Thư, mỗi một bước vừa chậm vừa nhẹ, dừng lại ở bên cạnh Hứa Ánh Thư một mét, kéo qua một cái ghế đẩu ngồi xuống bên cạnh cô ấy, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua trên mặt mọi người bên cạnh bàn.
Người cùng hắn ánh mắt đối diện, trong lòng đột nhiên toát ra hàn ý cực lớn.
Hứa Ánh Thư nhớ tới những lời vừa rồi mọi người bàn tán về Tạ Đình, sợ Tạ Đình nghe được những lời đó tự tôn bị hao tổn, cười làm dịu bầu không khí, " Giới thiệu cho mọi người một chút, vị này chính là bạn trai tôi Tạ Đình. "
Ngay sau đó, cô lại giới thiệu mọi người với Tạ Đình, " Vừa rồi mọi người còn nói về anh, nói anh đẹp trai, em có ánh mắt rất tốt đó. "
Khóe miệng mọi người cứng ngắc kéo kéo.
Mấy nữ khách mời còn muốn trào phúng Hứa Ánh Thư một phen, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Tạ Đình, lại ngượng ngùng há miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.