Chương 142: Ngoại truyện 5: Mang thai (2)
Lạc Lạc
03/06/2021
Mang thai quả là chuyện không đơn giản. Bụng Lâm An Nhi càng ngày càng
lớn, đi lại cũng rất khó khăn. Từ lúc cô mang thai Hàn Nhất Dương chuyển công việc ở công ty về làm hết, nếu có cuộc họp quan trọng anh mới đến
công ty còn không mọi thời gian anh đều ở bên cạnh cô
Cô bị ốm nghén nặng, chỉ ngửi thấy mùi đồ ăn thôi cũng buồn nôn. Anh nhìn mà xót
Có lúc cô hỏi anh là: "Anh thích con trai hay con gái"
Anh đặt nhẹ lên cái bụng nhô lên của cô, nói "Con gái hay con trai anh đều thích"
Người ta nói phụ nữ khi mang thai tính tình thường thất thường, hay cộc cằn, và cô cũng thế. Ví dụ như lúc ngủ dậy cô không thấy anh bên cạnh thì sẽ chửi ầm lên "Hàn Nhất Dương, mới sáng ra mà anh đi đâu vậy hả, cho anh 2 phút mà không có mặt trong phòng là biết tay tôi"
Hàn Nhất Dương: Anh đi nấu cháo thôi mà
Hay là lúc cô muốn đi ngoài mà anh không cho, cô cung sẽ ầm ỉ cả lên: "Hàn Nhất Dương, tại sao anh không cho em đi ra ngoài chơi hả, hay là anh nhân lúc tôi mang thai lén lút với cô nào rồi"
Bố mẹ Hàn chỉ biết nhìn nhau hiểu ý. Nhìn thằng con trai mình đang chạy đông chạy tây mà cười ha hả trong lòng. Trong lòng họ kiểu "Con cũng có ngày hôm nay"
Hàn Nhất Dương khóc không ra nước mắt thật, anh chỉ muốn cô ở nhà dưỡng thai thôi mà
Đến ngày sinh, Hàn Nhất Dương và mọi người đứng chờ bên ngoài lòng như lửa đốt. Nghe tiếng la hét bên trong phòng sinh anh thật sự đứng ngồi không yên. Anh không tin vào Đức Phật nhưng lúc đó anh lại cầu nguyện cho cô bình an sinh hạ bảo bảo
Sau khi trải qua việc chờ đợi dài dằng dặc, bác sĩ hộ sinh ra nói “Mẹ tròn con vuông” khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hàn Nhất Dương không để bác sĩ nói tiếp câu thứ 2 mà chạy thẳng vào phòng sinh
Nhìn cô gái ngủ say trên giường, lúc này anh mới yên tâm. Anh nắm lấy tay cô, nhỏ giọng "Vợ cực khổ rồi"
Lúc Lâm An Nhi tỉnh dậy thì thấy anh nằm ngủ cạnh giường, tay còn nắm lấy tay cô. Cô tính ngồi nhưng mới sinh xong nên còn đau nên cô la nhẹ một tiếng
Anh nghe tiếng la của cô giật mình tỉnh dậy, lo lắng đứng dậy, nói "Em sao không, đau chỗ nào không, hay là để anh gọi bác sĩ nhé"
Vừa mới sinh xong nên người còn hơi đau, cô cố nở nụ cười "Em không sao"
Anh đi lại ôm lấy cô, động tác rất dịu nhẹ nhàng "Em chịu khổ rồi"
Lúc bố mẹ Hàn và bố mẹ Lâm đi vào thì thấy cảnh ân ái của hai vợ chồng mà đỏ mặt. Hai bà mẹ mới được lên chức bà nội( bà ngoại) đi lại hỏi thăm cô
Nói chuyện một vài câu rồi cô mới để ý trên tay bố mình có ôm một đứa bé "Con của con phải không bố"
Bố Lâm đi lại đặt đứa bé vào tay cô, nói "Ừm. Là một bé trai cực kì kháu khỉnh"
Lâm An Nhi nhìn đứa trẻ nằm trong lòng mà cảm thấy hạnh phúc dâng trào, đôi mắt ươn ướt. Đây là bảo bảo của anh và cô, là kết tinh tình yêu của hai người họ
Hàn Nhất Dương nghe nói đến con cũng ló đầu sang nhìn. Lúc nãy lo cho cô quá nên anh chưa kịp nhìn đứa trẻ
"Anh lúc nãy giờ chưa nhìn con sao"
Hàn Nhất Dương chưa kịp trả lời thì mẹ Hàn đã lên tiếng "Bác sĩ vừa nói con sinh xong là thằng bé chạy vào xem con liền chứ có để ý con trai mình nữa đâu"
Anh nhỏ giọng đáng thương nói "Bởi vì em quan trọng hơn"
Cô bị ốm nghén nặng, chỉ ngửi thấy mùi đồ ăn thôi cũng buồn nôn. Anh nhìn mà xót
Có lúc cô hỏi anh là: "Anh thích con trai hay con gái"
Anh đặt nhẹ lên cái bụng nhô lên của cô, nói "Con gái hay con trai anh đều thích"
Người ta nói phụ nữ khi mang thai tính tình thường thất thường, hay cộc cằn, và cô cũng thế. Ví dụ như lúc ngủ dậy cô không thấy anh bên cạnh thì sẽ chửi ầm lên "Hàn Nhất Dương, mới sáng ra mà anh đi đâu vậy hả, cho anh 2 phút mà không có mặt trong phòng là biết tay tôi"
Hàn Nhất Dương: Anh đi nấu cháo thôi mà
Hay là lúc cô muốn đi ngoài mà anh không cho, cô cung sẽ ầm ỉ cả lên: "Hàn Nhất Dương, tại sao anh không cho em đi ra ngoài chơi hả, hay là anh nhân lúc tôi mang thai lén lút với cô nào rồi"
Bố mẹ Hàn chỉ biết nhìn nhau hiểu ý. Nhìn thằng con trai mình đang chạy đông chạy tây mà cười ha hả trong lòng. Trong lòng họ kiểu "Con cũng có ngày hôm nay"
Hàn Nhất Dương khóc không ra nước mắt thật, anh chỉ muốn cô ở nhà dưỡng thai thôi mà
Đến ngày sinh, Hàn Nhất Dương và mọi người đứng chờ bên ngoài lòng như lửa đốt. Nghe tiếng la hét bên trong phòng sinh anh thật sự đứng ngồi không yên. Anh không tin vào Đức Phật nhưng lúc đó anh lại cầu nguyện cho cô bình an sinh hạ bảo bảo
Sau khi trải qua việc chờ đợi dài dằng dặc, bác sĩ hộ sinh ra nói “Mẹ tròn con vuông” khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hàn Nhất Dương không để bác sĩ nói tiếp câu thứ 2 mà chạy thẳng vào phòng sinh
Nhìn cô gái ngủ say trên giường, lúc này anh mới yên tâm. Anh nắm lấy tay cô, nhỏ giọng "Vợ cực khổ rồi"
Lúc Lâm An Nhi tỉnh dậy thì thấy anh nằm ngủ cạnh giường, tay còn nắm lấy tay cô. Cô tính ngồi nhưng mới sinh xong nên còn đau nên cô la nhẹ một tiếng
Anh nghe tiếng la của cô giật mình tỉnh dậy, lo lắng đứng dậy, nói "Em sao không, đau chỗ nào không, hay là để anh gọi bác sĩ nhé"
Vừa mới sinh xong nên người còn hơi đau, cô cố nở nụ cười "Em không sao"
Anh đi lại ôm lấy cô, động tác rất dịu nhẹ nhàng "Em chịu khổ rồi"
Lúc bố mẹ Hàn và bố mẹ Lâm đi vào thì thấy cảnh ân ái của hai vợ chồng mà đỏ mặt. Hai bà mẹ mới được lên chức bà nội( bà ngoại) đi lại hỏi thăm cô
Nói chuyện một vài câu rồi cô mới để ý trên tay bố mình có ôm một đứa bé "Con của con phải không bố"
Bố Lâm đi lại đặt đứa bé vào tay cô, nói "Ừm. Là một bé trai cực kì kháu khỉnh"
Lâm An Nhi nhìn đứa trẻ nằm trong lòng mà cảm thấy hạnh phúc dâng trào, đôi mắt ươn ướt. Đây là bảo bảo của anh và cô, là kết tinh tình yêu của hai người họ
Hàn Nhất Dương nghe nói đến con cũng ló đầu sang nhìn. Lúc nãy lo cho cô quá nên anh chưa kịp nhìn đứa trẻ
"Anh lúc nãy giờ chưa nhìn con sao"
Hàn Nhất Dương chưa kịp trả lời thì mẹ Hàn đã lên tiếng "Bác sĩ vừa nói con sinh xong là thằng bé chạy vào xem con liền chứ có để ý con trai mình nữa đâu"
Anh nhỏ giọng đáng thương nói "Bởi vì em quan trọng hơn"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.