Chương 83
Ngữ Tiếu Lan San
09/04/2016
“Chỉ chơi Blackjack thôi phải không?” Tô Nặc hỏi.
“Không.” Hàn Uy lắc đầu.
“Em chỉ biết chơi Blackjack thôi.” Tô Nặc cảm thấy hơi 囧, nếu vậy thì giúp thế nào được!
“Anh biết.” Hàn Uy đưa lon nước trái cây cho hắn, “Mấy cái còn lại anh sẽ tìm người khác.”
“Vậy bây giờ đã tìm được chưa?” Tô Nặc quan tâm hỏi.
“Nhất định sẽ tìm được, nhưng không yên tâm bằng em.” Hàn Uy nói, “Có điều hết cách rồi, tới đâu hay tới đó thôi.”
Tô Nặc gật đầu, sau đó tổng kết mọi thứ lại một chút, cảm thấy hơi chán nản khi không thể giúp anh hai nhiều hơn.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Hàn Uy vỗ vỗ vai em trai, “Anh nói rồi, thắng thua không quan trọng, đi nấu cơm đi.”
Nói thì nói thế nhưng không lo lắng sao được! Tô Nặc đứng trong bếp thái rau mà vẫn không yên tâm, chẳng những làm đồ ăn rơi vãi đầy đất mà còn thiếu chút nữa cắt trúng tay! Thậm chí ngay cả nguyên tắc nấu ăn cơ bản cũng lẫn lộn, thêm hết muỗng muối này tới muỗng muối khác, Hàn Uy ăn mà mặt mũi đen xì!
“Em cố ý phải không?” Hàn Uy tu nước ừng ực, có chút dở khóc dở cười.
Dĩ nhiên là không! Cũng vì lo lắng cho anh nên trong lòng mới bồn chồn không yên như thế! Tô Nặc im lặng thở dài, anh hai mình chẳng nhạy cảm gì cả.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Nặc ra lệnh cho Hàn Uy lên giường nghỉ ngơi, đợi đến khi anh hai ngủ say, Tô Nặc mới vội vàng chạy về công ty.
Mình đúng là một người bận rộn!
Tô Nặc vừa lái xe đến công ty vừa cảm thán! Không những phải chăm sóc cho giám đốc đẹp trai, quan tâm anh trai khí phách, kiếm tiền nuôi gia đình, mà còn phải đến công ty an ủi ái phi!
Bôn ba khắp nơi vì mọi người, thật sự rất cảm động!
Phải khen ngợi nhiệt liệt!
“Sau đây là thời gian dành cho mục âm nhạc, chúng ta hãy cùng nghe thử một đoạn ngắn trong ca khúc sắp phát hành của Khâu Tử Ngạn, tên là —” Không đợi DJ trên radio nói xong, Tô Nặc đã hung hăng chuyển kênh.
Thiệt mất hứng hết sức!
Thà nghe quảng cáo chữa vô sinh hiếm muộn còn hơn!
Tại sao lại có người đáng ghét như thế? Bơm silicon tạo cơ bụng giả thì thôi đi, còn bày đặt mặt dày đi hát nữa!
Tô Nặc dùng sức nắm chặt vô lăng.
Đúng là quá đáng lắm rồi!
Trong công ty giải trí, Đới An đang ngồi trong văn phòng vừa nghe nhạc vừa ăn bắp rang bơ sôcôla – Ở chung với dân ăn hàng đã lâu nên thói quen của ai kia cũng đã truyền cho hắn.
“Ái phi!” Tô Nặc hùng hổ kéo cửa ra.
“Sao vậy?” Đới An bị doạ nhảy dựng, “Gặp cướp à?”
“Có phải anh thật sự cảm thấy tôi không cần chen chân vào giới âm nhạc không?” Tô Nặc tha thiết nắm tay người đại diện, trong mắt tràn ngập chân thành!
“Cậu. . . . Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?” Đới An lúng túng nuốt lời định nói xuống.
Bởi vì cái tên cơ bụng đáng ghét kia sắp ra đĩa đơn còn tôi không có gì để so sánh với hắn cho nên tôi rất khó chịu tôi cũng muốn chuyển sang ca hát! Tô Nặc điên cuồng rít gào trong lòng, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt tủi thân pha lẫn hi vọng nhìn ái phi của mình!
Đới An cảm thấy trong lòng rối bời, biểu tình này thật sự làm người ta không thể xuống tay được.
“Tôi không thể hát thật sao?” Tô Nặc nắm tay hắn lắc lắc.
Cái này thật sự không thể. Đới An kiên định lắc đầu.
Trong nháy mắt, trên mặt Tô Nặc tràn ngập mấy câu lên án như “tôi rất buồn”, “tôi thật sự rất thất vọng”, “sao anh có thể đối xử với tôi như vậy”, . . . .
“Bây giờ chúng ta rất ổn, sao phải chạy đi ca hát?” Đới An đưa cho hắn ly trà sữa, “Mấy chuyện ca hát này chỉ có Khâu Tử Ngạn mới làm, bởi vì hắn không đủ nổi tiếng!” Đúng là không có tiết tháo.
“. . . . . .” Cho dù là thế, Tô Nặc vẫn rất muốn ca hát! Cảm giác cầm micro đứng trên sân khấu thật sự rất tuyệt! Còn rất ngầu nữa!
“Lúc phải lên giọng, nói không chừng gân xanh trên cổ đều nổi lên hết, cái này thì có gì hay.” Đới An tận tình khuyên bảo, “Khâu Tử Ngạn không đủ nổi tiếng mới chạy đi làm mấy chuyện đó, cậu chạy theo hắn để làm gì? Chúng ta không thể làm chuyện hạ thấp giá trị bản thân như thế, bởi vì chúng ta giỏi hơn hắn rất nhiều!”
Nghe có vẻ đúng!
Tô Nặc im lặng.
“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện ca hát nữa, chúng ta bàn một chút về lịch làm việc sắp tới đi!” Đới An thành công lảng sang chuyện khác, “Sau khi công việc của cậu và Khâu Tử Ngạn kết thúc, công ty sẽ tổ chức một buổi party nhỏ, có lẽ sẽ có rất nhiều người trong giới truyền thông đến hỏi cậu về chuyện của đạo diễn Chung. Cậu phải nhớ kĩ, không được để lộ bất cứ tin tức gì.”
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn gật đầu, “Còn gì cần chú ý nữa không?”
“Không, bây giờ chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện yêu đương của cậu.” Đới An nghiêm túc nói.
Tô Nặc phun cả ngụm trà sữa trong miệng ra, lâu vậy mà vẫn còn nhớ, đúng là không đỡ nổi!
“Mau khai ra.” Đới An quyết tâm hỏi cho bằng được!
Tô Nặc thở dài, “Nếu đây là thời cổ đại, chắc chắn anh đã bị lôi ra chém đầu.” Cư nhiên dám rống vào mặt hoàng thượng, đúng là chán sống rồi!
“Cho dù có bị tùng xẻo (hình phạt lóc thịt) tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng!” Đới An đột nhiên gào lên khiến Tô Nặc giật nảy mình, “Ái phi thô bạo quá.”
“Cậu muốn chọc tôi tức chết phải không?” Đới An lo lắng đưa hai tay ôm mặt Tô Nặc, “Tôi không cấm cậu yêu đương, nhưng ít nhất phải nói cho tôi biết người đó là ai?!”
“Vậy anh phải hứa sau khi nghe xong nhất định phải bình tĩnh.” Mặt Tô Nặc bị siết đến biến dạng.
“Quả nhiên là có!” Đới An đau đớn nói, “Cậu thật sự đang yêu đương!”
“Con người nào phải cây cỏ, sao có thể vô tình.” Tô Nặc nghiêm túc trả lời.
Đới An che ngực, “Nói đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Anh có tiền sử bệnh tim?” Tô Nặc bồn chồn hỏi.
“Không.” Đới An rầu rĩ trả lời.
“Còn cao huyết áp thì sao? Hô hấp khó khăn hay động kinh cũng không được, lỡ như tái phát đột xuất sẽ chết người đó.” Tô Nặc vẫn tiếp tục lải nhải.
“Nói nhanh đi!” Đới An nhéo mặt hắn.
“Là anh muốn biết đấy nhé.” Tô Nặc hắng giọng một cái, sau đó nhanh chóng nói ra một cái tên, “Tiêu Mị Mị.”
“Ai???!!!” Đới An có cảm giác như sét đánh ngang tai. Sét! Đánh! Ngang! Tai!
Tìm ai không tìm lại đi tìm cái con nhỏ chuyên đóng phim cấp ba đó?
Nhớ lại bộ phim 《Ngàn tầng sóng mãnh liệt》 mà cô ta vào vai một cô nàng lẳng lơ với bộ ngực F-cup, Đới An run lẩy bẩy, tay chân xụi lơ, mắt trợn trắng, chính thức tuyên bố ngất xỉu.
Đúng là thê thảm đến mức không thể thê thảm hơn!
“Ái phi!” Tô Nặc đỡ hắn dậy, “Anh đừng làm tôi sợ, tỉnh lại đi!” Sao đột nhiên lại lăn ra ngất xỉu thế này, đúng là hù chết người!
“Cậu. . . Tại sao cậu và cô ta lại. . . Ở. . . Chung với nhau. . .” Người đại diện nói không nên lời, trông rất giống mấy người sắp chết trong phim võ hiệp!
“Tôi không có ở chung với cô ta!” Tô Nặc nghiêm túc trả lời.
Cái gì? Đầu óc bị kéo căng của Đới An lập tức giãn ra, “không ở chung với nhau” là sao?
“Tôi chỉ tình cờ nhớ tới bộ phim mới của cô ta nên mới nói thế thôi.” Tô Nặc tỏ vẻ vô tội, “Mới có vậy mà anh đã ngất, anh phải cứng rắn hơn mới được! Phải học cách giữ bình tĩnh nữa!”
“Tôi vốn rất bình tĩnh, nhưng cậu lại đẩy tôi từ trên cao xuống bãi mìn!” Đới An ngồi thẳng dậy, đầu đổ đầy mồ hôi, “Thật sự không phải cô ta?”
“Đương nhiên không phải!” Tô Nặc giơ tay thề thốt, “Ngực lớn như thế, lỡ nửa đêm cô ta đè lên người tôi, tôi nhất định sẽ nghẹt thở chết tươi!”
“Không phải là tốt rồi.” Đới An rút khăn tay ra lau mồ hôi, “Đừng nói đến người khác nữa, nói về bạn gái của cậu đi.”
“Chúng ta đổi đề tài khác được không?” Tô Nặc thành khẩn đề nghị.
“Không!” Đới An nổi giận, “Nói mau!”
“Trẫm thật sự chiều hư nàng rồi.” Tô Nặc nâng trán thở dài, sau đó nói, “Khâu Tử Ngạn.”
“Đang êm đẹp nhắc tới hắn làm. . . . . . Á!” Đới An đột nhiên nghĩ đến một khả năng, sau đó mở to mắt nhìn Tô Nặc, “Cậu cậu cậu. . . . .”
“Tôi làm sao?” Tô Nặc dùng ánh mắt vô tội nhìn người đại diện.
“Cậu nói Khâu Tử Ngạn?” Đới An cảm thấy như trời đất đảo lộn, núi sụp đất lún, mấy lời đồn trên mạng là thật sao?! Dương cương kiên cường công và yêu nghiệt mỹ nhân thụ, á a a a a a, tiếng hét bi thảm kéo dài suốt năm phút!
“Anh lại bị choáng à?” Tô Nặc kéo hai tay hắn ra.
Đới An ôm đầu, “Cậu chờ tôi bình tĩnh một chút.”
Ái phi thật sự rất đáng thương.
Tô Nặc xoa đầu người đại diện, “Được rồi, tôi không chọc anh nữa, tôi không ở chung với Khâu Tử Ngạn.”
Cái gì?
Đới An luống cuống ngẩng đầu, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
“Gạt anh thôi.” Tô Nặc thâm tình nhìn ái phi của mình, nếu phía sau có thêm một câu “nàng đúng là tiểu yêu tinh chuyên quyến rũ người khác, trẫm chỉ dọa nàng thôi” thì đúng là cảnh tượng cẩu huyết kinh điển!
“Tô Nặc!” Đới An tức giận rít gào, đẩy hắn ngã xuống sô pha rồi ngồi lên trên!
Tô Nặc bị đè suýt hộc máu, “Ái phi bình tĩnh.”
“Sớm muộn gì tôi cũng bị cậu chọc tức chết!” Đới An nắm cổ áo hắn lắc như điên.
“Tôi muốn ói.” Tô Nặc nhăn nhó.
Đới An thả hắn nằm xuống, sau đó đi sang ghế khác ngồi.
Thật là hao tâm tổn sức.
“Anh giận hả?” Tô Nặc kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh người đại diện.
“Không có.” Đới An hầm hè.
“Được rồi, là lỗi của tôi.” Tô Nặc ngoan ngoãn nhận sai, “Tôi mua bộ áo giáp mới nhất của Iron Man cho anh nha, hay áo thun Green Lantern cũng không thành vấn đề, anh muốn gắn thêm đèn cũng được nữa!”
Đới An vẫn đen mặt ngồi yên.
“Ái phi!” Tô Nặc mặt dày ôm lấy người đại diện, “Anh đẹp trai như vậy, anh đừng giận mà!”
“Được rồi, tôi muốn làm việc.” Đới An đẩy hắn ra, xoay người mở máy tính.
“Tôi sẽ nói thật cho anh biết, được chưa?” Tô Nặc ra vẻ thành khẩn.
Đới An không để ý tới hắn, nhưng lỗ tai đã bắt đầu vểnh lên.
“Là Âu Dương Long.” Tô Nặc thành thật nói.
“Lại xạo nữa!!!” Đới An tức giận rống lên, vỗ mạnh xuống mặt bàn rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Xạo cái gì chứ tôi nói thật mà! Tô Nặc kéo tay ái phi của mình, “Tôi không có lừa anh!”
“Mệt cho cậu phải nghĩ ra cái tên như vậy!” Đới An vẫn còn rất tức giận.
“Là thật.” Tô Nặc giơ tay phải lên, “Tôi xin lấy đồ ăn ra thề, lấy cả vịt nướng và phật nhảy tường!”
. . . . .
Trong đầu Đới An nổ “ầm” một tiếng!
Một tên chuyên ăn hàng mà lại lấy đồ ăn ra thề.
Như vậy chứng tỏ. . . . . .
Mẹ nó!
Thế giới này!
Lập tức!
Lặng thinh!
Mười phút sau.
“Anh muốn uống chút nước không?” Tô Nặc đưa cho người đại diện một ly trà hoa cúc, bởi vì hắn nghe nói trà hoa cúc có tác dụng hạ hỏa! Bây giờ ái phi nhất định rất cần hạ hỏa!
“Đặt cái ly xuống đi!” Đới An bày ra tư thế người đại diện uy nghiêm, “Mau qua đây ngồi kế tôi rồi thanh thật trả lời mấy vấn đề của tôi!”
Muốn bắt đầu tra hỏi thật sao?
Tô Nặc thở dài trong lòng.
Một khi trở nên nghiêm túc, ái phi không đáng yêu chút nào.
Mai mốt nhất định sẽ ế chồng cho xem!
“Không.” Hàn Uy lắc đầu.
“Em chỉ biết chơi Blackjack thôi.” Tô Nặc cảm thấy hơi 囧, nếu vậy thì giúp thế nào được!
“Anh biết.” Hàn Uy đưa lon nước trái cây cho hắn, “Mấy cái còn lại anh sẽ tìm người khác.”
“Vậy bây giờ đã tìm được chưa?” Tô Nặc quan tâm hỏi.
“Nhất định sẽ tìm được, nhưng không yên tâm bằng em.” Hàn Uy nói, “Có điều hết cách rồi, tới đâu hay tới đó thôi.”
Tô Nặc gật đầu, sau đó tổng kết mọi thứ lại một chút, cảm thấy hơi chán nản khi không thể giúp anh hai nhiều hơn.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Hàn Uy vỗ vỗ vai em trai, “Anh nói rồi, thắng thua không quan trọng, đi nấu cơm đi.”
Nói thì nói thế nhưng không lo lắng sao được! Tô Nặc đứng trong bếp thái rau mà vẫn không yên tâm, chẳng những làm đồ ăn rơi vãi đầy đất mà còn thiếu chút nữa cắt trúng tay! Thậm chí ngay cả nguyên tắc nấu ăn cơ bản cũng lẫn lộn, thêm hết muỗng muối này tới muỗng muối khác, Hàn Uy ăn mà mặt mũi đen xì!
“Em cố ý phải không?” Hàn Uy tu nước ừng ực, có chút dở khóc dở cười.
Dĩ nhiên là không! Cũng vì lo lắng cho anh nên trong lòng mới bồn chồn không yên như thế! Tô Nặc im lặng thở dài, anh hai mình chẳng nhạy cảm gì cả.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Nặc ra lệnh cho Hàn Uy lên giường nghỉ ngơi, đợi đến khi anh hai ngủ say, Tô Nặc mới vội vàng chạy về công ty.
Mình đúng là một người bận rộn!
Tô Nặc vừa lái xe đến công ty vừa cảm thán! Không những phải chăm sóc cho giám đốc đẹp trai, quan tâm anh trai khí phách, kiếm tiền nuôi gia đình, mà còn phải đến công ty an ủi ái phi!
Bôn ba khắp nơi vì mọi người, thật sự rất cảm động!
Phải khen ngợi nhiệt liệt!
“Sau đây là thời gian dành cho mục âm nhạc, chúng ta hãy cùng nghe thử một đoạn ngắn trong ca khúc sắp phát hành của Khâu Tử Ngạn, tên là —” Không đợi DJ trên radio nói xong, Tô Nặc đã hung hăng chuyển kênh.
Thiệt mất hứng hết sức!
Thà nghe quảng cáo chữa vô sinh hiếm muộn còn hơn!
Tại sao lại có người đáng ghét như thế? Bơm silicon tạo cơ bụng giả thì thôi đi, còn bày đặt mặt dày đi hát nữa!
Tô Nặc dùng sức nắm chặt vô lăng.
Đúng là quá đáng lắm rồi!
Trong công ty giải trí, Đới An đang ngồi trong văn phòng vừa nghe nhạc vừa ăn bắp rang bơ sôcôla – Ở chung với dân ăn hàng đã lâu nên thói quen của ai kia cũng đã truyền cho hắn.
“Ái phi!” Tô Nặc hùng hổ kéo cửa ra.
“Sao vậy?” Đới An bị doạ nhảy dựng, “Gặp cướp à?”
“Có phải anh thật sự cảm thấy tôi không cần chen chân vào giới âm nhạc không?” Tô Nặc tha thiết nắm tay người đại diện, trong mắt tràn ngập chân thành!
“Cậu. . . . Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?” Đới An lúng túng nuốt lời định nói xuống.
Bởi vì cái tên cơ bụng đáng ghét kia sắp ra đĩa đơn còn tôi không có gì để so sánh với hắn cho nên tôi rất khó chịu tôi cũng muốn chuyển sang ca hát! Tô Nặc điên cuồng rít gào trong lòng, sau đó tiếp tục dùng ánh mắt tủi thân pha lẫn hi vọng nhìn ái phi của mình!
Đới An cảm thấy trong lòng rối bời, biểu tình này thật sự làm người ta không thể xuống tay được.
“Tôi không thể hát thật sao?” Tô Nặc nắm tay hắn lắc lắc.
Cái này thật sự không thể. Đới An kiên định lắc đầu.
Trong nháy mắt, trên mặt Tô Nặc tràn ngập mấy câu lên án như “tôi rất buồn”, “tôi thật sự rất thất vọng”, “sao anh có thể đối xử với tôi như vậy”, . . . .
“Bây giờ chúng ta rất ổn, sao phải chạy đi ca hát?” Đới An đưa cho hắn ly trà sữa, “Mấy chuyện ca hát này chỉ có Khâu Tử Ngạn mới làm, bởi vì hắn không đủ nổi tiếng!” Đúng là không có tiết tháo.
“. . . . . .” Cho dù là thế, Tô Nặc vẫn rất muốn ca hát! Cảm giác cầm micro đứng trên sân khấu thật sự rất tuyệt! Còn rất ngầu nữa!
“Lúc phải lên giọng, nói không chừng gân xanh trên cổ đều nổi lên hết, cái này thì có gì hay.” Đới An tận tình khuyên bảo, “Khâu Tử Ngạn không đủ nổi tiếng mới chạy đi làm mấy chuyện đó, cậu chạy theo hắn để làm gì? Chúng ta không thể làm chuyện hạ thấp giá trị bản thân như thế, bởi vì chúng ta giỏi hơn hắn rất nhiều!”
Nghe có vẻ đúng!
Tô Nặc im lặng.
“Được rồi, đừng nghĩ đến chuyện ca hát nữa, chúng ta bàn một chút về lịch làm việc sắp tới đi!” Đới An thành công lảng sang chuyện khác, “Sau khi công việc của cậu và Khâu Tử Ngạn kết thúc, công ty sẽ tổ chức một buổi party nhỏ, có lẽ sẽ có rất nhiều người trong giới truyền thông đến hỏi cậu về chuyện của đạo diễn Chung. Cậu phải nhớ kĩ, không được để lộ bất cứ tin tức gì.”
“Ừ.” Tô Nặc ngoan ngoãn gật đầu, “Còn gì cần chú ý nữa không?”
“Không, bây giờ chúng ta tiếp tục thảo luận chuyện yêu đương của cậu.” Đới An nghiêm túc nói.
Tô Nặc phun cả ngụm trà sữa trong miệng ra, lâu vậy mà vẫn còn nhớ, đúng là không đỡ nổi!
“Mau khai ra.” Đới An quyết tâm hỏi cho bằng được!
Tô Nặc thở dài, “Nếu đây là thời cổ đại, chắc chắn anh đã bị lôi ra chém đầu.” Cư nhiên dám rống vào mặt hoàng thượng, đúng là chán sống rồi!
“Cho dù có bị tùng xẻo (hình phạt lóc thịt) tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng!” Đới An đột nhiên gào lên khiến Tô Nặc giật nảy mình, “Ái phi thô bạo quá.”
“Cậu muốn chọc tôi tức chết phải không?” Đới An lo lắng đưa hai tay ôm mặt Tô Nặc, “Tôi không cấm cậu yêu đương, nhưng ít nhất phải nói cho tôi biết người đó là ai?!”
“Vậy anh phải hứa sau khi nghe xong nhất định phải bình tĩnh.” Mặt Tô Nặc bị siết đến biến dạng.
“Quả nhiên là có!” Đới An đau đớn nói, “Cậu thật sự đang yêu đương!”
“Con người nào phải cây cỏ, sao có thể vô tình.” Tô Nặc nghiêm túc trả lời.
Đới An che ngực, “Nói đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
“Anh có tiền sử bệnh tim?” Tô Nặc bồn chồn hỏi.
“Không.” Đới An rầu rĩ trả lời.
“Còn cao huyết áp thì sao? Hô hấp khó khăn hay động kinh cũng không được, lỡ như tái phát đột xuất sẽ chết người đó.” Tô Nặc vẫn tiếp tục lải nhải.
“Nói nhanh đi!” Đới An nhéo mặt hắn.
“Là anh muốn biết đấy nhé.” Tô Nặc hắng giọng một cái, sau đó nhanh chóng nói ra một cái tên, “Tiêu Mị Mị.”
“Ai???!!!” Đới An có cảm giác như sét đánh ngang tai. Sét! Đánh! Ngang! Tai!
Tìm ai không tìm lại đi tìm cái con nhỏ chuyên đóng phim cấp ba đó?
Nhớ lại bộ phim 《Ngàn tầng sóng mãnh liệt》 mà cô ta vào vai một cô nàng lẳng lơ với bộ ngực F-cup, Đới An run lẩy bẩy, tay chân xụi lơ, mắt trợn trắng, chính thức tuyên bố ngất xỉu.
Đúng là thê thảm đến mức không thể thê thảm hơn!
“Ái phi!” Tô Nặc đỡ hắn dậy, “Anh đừng làm tôi sợ, tỉnh lại đi!” Sao đột nhiên lại lăn ra ngất xỉu thế này, đúng là hù chết người!
“Cậu. . . Tại sao cậu và cô ta lại. . . Ở. . . Chung với nhau. . .” Người đại diện nói không nên lời, trông rất giống mấy người sắp chết trong phim võ hiệp!
“Tôi không có ở chung với cô ta!” Tô Nặc nghiêm túc trả lời.
Cái gì? Đầu óc bị kéo căng của Đới An lập tức giãn ra, “không ở chung với nhau” là sao?
“Tôi chỉ tình cờ nhớ tới bộ phim mới của cô ta nên mới nói thế thôi.” Tô Nặc tỏ vẻ vô tội, “Mới có vậy mà anh đã ngất, anh phải cứng rắn hơn mới được! Phải học cách giữ bình tĩnh nữa!”
“Tôi vốn rất bình tĩnh, nhưng cậu lại đẩy tôi từ trên cao xuống bãi mìn!” Đới An ngồi thẳng dậy, đầu đổ đầy mồ hôi, “Thật sự không phải cô ta?”
“Đương nhiên không phải!” Tô Nặc giơ tay thề thốt, “Ngực lớn như thế, lỡ nửa đêm cô ta đè lên người tôi, tôi nhất định sẽ nghẹt thở chết tươi!”
“Không phải là tốt rồi.” Đới An rút khăn tay ra lau mồ hôi, “Đừng nói đến người khác nữa, nói về bạn gái của cậu đi.”
“Chúng ta đổi đề tài khác được không?” Tô Nặc thành khẩn đề nghị.
“Không!” Đới An nổi giận, “Nói mau!”
“Trẫm thật sự chiều hư nàng rồi.” Tô Nặc nâng trán thở dài, sau đó nói, “Khâu Tử Ngạn.”
“Đang êm đẹp nhắc tới hắn làm. . . . . . Á!” Đới An đột nhiên nghĩ đến một khả năng, sau đó mở to mắt nhìn Tô Nặc, “Cậu cậu cậu. . . . .”
“Tôi làm sao?” Tô Nặc dùng ánh mắt vô tội nhìn người đại diện.
“Cậu nói Khâu Tử Ngạn?” Đới An cảm thấy như trời đất đảo lộn, núi sụp đất lún, mấy lời đồn trên mạng là thật sao?! Dương cương kiên cường công và yêu nghiệt mỹ nhân thụ, á a a a a a, tiếng hét bi thảm kéo dài suốt năm phút!
“Anh lại bị choáng à?” Tô Nặc kéo hai tay hắn ra.
Đới An ôm đầu, “Cậu chờ tôi bình tĩnh một chút.”
Ái phi thật sự rất đáng thương.
Tô Nặc xoa đầu người đại diện, “Được rồi, tôi không chọc anh nữa, tôi không ở chung với Khâu Tử Ngạn.”
Cái gì?
Đới An luống cuống ngẩng đầu, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
“Gạt anh thôi.” Tô Nặc thâm tình nhìn ái phi của mình, nếu phía sau có thêm một câu “nàng đúng là tiểu yêu tinh chuyên quyến rũ người khác, trẫm chỉ dọa nàng thôi” thì đúng là cảnh tượng cẩu huyết kinh điển!
“Tô Nặc!” Đới An tức giận rít gào, đẩy hắn ngã xuống sô pha rồi ngồi lên trên!
Tô Nặc bị đè suýt hộc máu, “Ái phi bình tĩnh.”
“Sớm muộn gì tôi cũng bị cậu chọc tức chết!” Đới An nắm cổ áo hắn lắc như điên.
“Tôi muốn ói.” Tô Nặc nhăn nhó.
Đới An thả hắn nằm xuống, sau đó đi sang ghế khác ngồi.
Thật là hao tâm tổn sức.
“Anh giận hả?” Tô Nặc kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh người đại diện.
“Không có.” Đới An hầm hè.
“Được rồi, là lỗi của tôi.” Tô Nặc ngoan ngoãn nhận sai, “Tôi mua bộ áo giáp mới nhất của Iron Man cho anh nha, hay áo thun Green Lantern cũng không thành vấn đề, anh muốn gắn thêm đèn cũng được nữa!”
Đới An vẫn đen mặt ngồi yên.
“Ái phi!” Tô Nặc mặt dày ôm lấy người đại diện, “Anh đẹp trai như vậy, anh đừng giận mà!”
“Được rồi, tôi muốn làm việc.” Đới An đẩy hắn ra, xoay người mở máy tính.
“Tôi sẽ nói thật cho anh biết, được chưa?” Tô Nặc ra vẻ thành khẩn.
Đới An không để ý tới hắn, nhưng lỗ tai đã bắt đầu vểnh lên.
“Là Âu Dương Long.” Tô Nặc thành thật nói.
“Lại xạo nữa!!!” Đới An tức giận rống lên, vỗ mạnh xuống mặt bàn rồi đứng dậy bỏ ra ngoài.
Xạo cái gì chứ tôi nói thật mà! Tô Nặc kéo tay ái phi của mình, “Tôi không có lừa anh!”
“Mệt cho cậu phải nghĩ ra cái tên như vậy!” Đới An vẫn còn rất tức giận.
“Là thật.” Tô Nặc giơ tay phải lên, “Tôi xin lấy đồ ăn ra thề, lấy cả vịt nướng và phật nhảy tường!”
. . . . .
Trong đầu Đới An nổ “ầm” một tiếng!
Một tên chuyên ăn hàng mà lại lấy đồ ăn ra thề.
Như vậy chứng tỏ. . . . . .
Mẹ nó!
Thế giới này!
Lập tức!
Lặng thinh!
Mười phút sau.
“Anh muốn uống chút nước không?” Tô Nặc đưa cho người đại diện một ly trà hoa cúc, bởi vì hắn nghe nói trà hoa cúc có tác dụng hạ hỏa! Bây giờ ái phi nhất định rất cần hạ hỏa!
“Đặt cái ly xuống đi!” Đới An bày ra tư thế người đại diện uy nghiêm, “Mau qua đây ngồi kế tôi rồi thanh thật trả lời mấy vấn đề của tôi!”
Muốn bắt đầu tra hỏi thật sao?
Tô Nặc thở dài trong lòng.
Một khi trở nên nghiêm túc, ái phi không đáng yêu chút nào.
Mai mốt nhất định sẽ ế chồng cho xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.