Chương 44: Xem mắt chết tiệt và tôi không nói dối. . .
Ngữ Tiếu Lan San
30/03/2016
“Về nhà mình ở?” Hàn Uy nghe vậy thì rất ngạc nhiên, “Không muốn ở với anh?”
Thật ra cũng không phải, chỉ là nếu đem ra so sánh thì muốn ở với giám đốc hơn mà thôi! Tô Nặc kiếm cớ, “Em ở một mình quen rồi, hơn nữa anh và chị dâu cũng rất bận rộn.” Đúng là quá dối trá!
“Được rồi, tùy em.” Trước giờ Hàn Uy chưa bao giờ ép buộc hắn, lần này hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm, thầm khen ngợi trong lòng, anh hai mình thật dễ nói chuyện, đúng là anh hai tốt!
Nhưng không đợi hắn khen ngợi xong, Hàn Uy đột nhiên phán thêm một câu, “Sau khi xuất viện, anh giới thiệu một người cho em quen.”
Mẹ nó! Tô Nặc giật bắn mình, quen cái gì mà quen, anh hai vừa nói gì vậy?!
“Em cũng không còn nhỏ, vừa lúc anh biết một cô gái rất hợp với em.” Hàn Uy nói, “Thứ sáu tuần sau thế nào?”
Không được chút nào hết, đừng có gây thêm sóng gió! Tô Nặc 囧 囧, “Sao đột nhiên lại nói chuyện này.” Muốn doạ người cũng phải báo trước chứ!
“Em xem đi, là cô gái này nè.” Hàn Uy mở ra một tấm hình trong điện thoại di động.
Tô Nặc càng hoảng sợ hơn, hắn cảm thấy trên mặt anh hai đã mọc thêm một nốt ruồi bà mối! Thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh anh hai mặc váy quả lựu đỏ thẫm, đầu đội trâm cài hoa mẫu đơn, tựa vào cửa ngôi nhà bằng trúc, cười tươi như hoa nói “vị công tử này, có muốn vào trong xem cô nương mới tới của chúng ta không? Làn da trắng mịn tướng mạo xinh đẹp, trong nhà vừa có xe vừa có tiền”! Gió thổi váy bay lộ ra lông chân, kinh dị thấy ớn luôn, Tô Nặc nhịn không được rùng mình một cái!
“Con gái người ta đâu có khó coi như vậy?” Hàn Uy buồn bực.
“Trong ba năm tới em không muốn yêu đương!” Tô Nặc giơ lên năm ngón tay.
“Rốt cuộc là ba hay là năm?” Hàn Uy dở khóc dở cười.
“Tóm lại em không cần bạn gái.” Tô Nặc nghiêm túc từ chối, em chỉ cần bạn trai, hơn nữa em đã có bạn trai rồi, bạn trai vừa dịu dàng vừa anh tuấn nữa là khác!
“Dù sao bây giờ em cũng chưa có bạn gái, gặp một lần cũng chẳng mất gì.” Hàn Uy bám riết không tha.
“Em không muốn gặp.” Tô Nặc rít gào trong lòng, sao anh biết không mất gì, chắc chắn sẽ mất! Nếu như để giám đốc của em biết, anh ấy nhất định sẽ nổi giận! Nổi giận là một chuyện rất đáng sợ!
“Vậy em thích loại con gái nào, anh tìm giúp em.” Hàn Uy rất kiên trì.
Tô Nặc khóc thầm trong lòng, đây có phải là anh hai lạnh lùng âm hiểm ít lời của mình không! Sao bây giờ cứ như bị Nguyệt lão nhập thể vậy! Anh còn mở sòng bạc làm cái gì, đi mở trung tâm môi giới hôn nhân cho rồi đi, thuận tiện có thể đặt cho mình cái nghệ danh Bà mối Uy*, cái tên nghe thật đậm chất phương Tây!
*Tên này hơi thâm 红线姬·威 = Hồng tuyến cơ Uy.
Hồng tuyến là tơ hồng. Cơ là từ để gọi người con gái. Uy là tên của ông anh Hàn Uy. Ông anh đang định làm bà mai cho em => Bà mối Uy. Nhưng mà, 姬威 trong 红线姬·威 đọc là gì? Là /jī wēi/ GV đó, “đậm chất phương Tây” là như vậy (tên này phải cảm ơn các bạn trong vns đã giúp đỡ).
“Ngẩn ra đó làm gì?” Hàn Uy vỗ vỗ mặt hắn, “Anh đang hỏi em, em thích dạng con gái nào?”
“Em thích dạng mạnh mẽ một chút.” Tô Nặc bình tĩnh nói, “Tốt nhất phải có thật nhiều lông chân.”
. . . . .
Hàn Uy cảm thấy vô cùng phức tạp, mắt thẩm mĩ của em trai mình hư rồi à?!
“Hai điểm này không thể không có.” Tô Nặc ngã xuống giường phơi bụng, “Lông ngực thì tùy duyên, không bắt buộc.”
Hàn Uy dở khóc dở cười, “Chỉ có em mới dám dùng cách này đuổi anh.”
“Em thật sự không muốn tìm bạn gái.” Tô Nặc chui vào trong chăn, “Hơn nữa con gái đều cần được chăm sóc này nọ, em làm không được.”
Hàn Uy nghe vậy thì im lặng, thật ra hắn tin tưởng điều này. Vài năm trước lúc hắn chưa kết hôn, hai anh em vẫn còn ở nhà cũ. Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, gió rét mang theo bông tuyết mịt mù, thổi trúng mặt sẽ rất đau. Trùng hợp là lúc đó có rất nhiều việc cần phải ra ngoài thường xuyên, vì vậy một hôm Hàn Uy bị sốt, tài xế phải lái xe đưa hắn trở về nhà.
Tô Nặc ngoan ngoãn đỡ anh hai lên giường, nấu một chén cháo cho hắn, sau đó ngồi im không biết làm gì. Hàn Uy uể oải nói, “Em đi chơi đi, anh ngủ một lát là ổn thôi.”
“Vậy em sang phòng cách vách, không làm phiền anh nữa, anh cần gì thì cứ gọi em.” Tô Nặc rất biết điều, sau đó chạy vào phòng cách vách tựa lên bàn ngủ khò khò!
Hàn Uy mệt mỏi nằm trên giường, sốt đến choáng váng mặt mày, rất muốn uống một ly nước! Ai ngờ kêu mấy tiếng cũng không thấy em trai phản ứng, kết quả hắn đau khổ hôn mê bất tỉnh luôn.
Lúc ấy dì giúp việc xin nghỉ, vì vậy Hàn Uy bất tỉnh đến khi tự tỉnh lại. Càng tệ hơn là sau khi hắn tỉnh lại, Tô Nặc vẫn đang ngủ, hơn nữa còn ngủ đến cảm lạnh, nằm trên giường mê man suốt ba ngày! Chuyện này trở thành lịch sử đen tối mãi không phai.
“Anh đừng ép em tìm bạn gái nữa.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Em muốn lấy sự nghiệp làm trọng!”
Những lời này đúng là vừa dối trá nhưng cũng vừa đậm chất đàn ông!
Hàn Uy đành phải bó tay.
Sau khi tiễn bước anh hai, Tô Nặc sung sướng gọi điện thoại cho Âu Dương Long, muốn báo cáo sự thật tuyệt vời mình sắp ở chung với hắn!
Xin chào tương lai tươi sáng!!
“Nặc Nặc.” Đới An đẩy cửa bước vào.
“Ủa, sao anh không đi tham dự tiệc cám ơn của Tinh Phong?” Tô Nặc buồn bực hỏi.
“Đổi ngày rồi.” Đới An đặt hộp điểm tâm ngọt trong tay lên bàn, “Hôm qua nhận được thông báo, dời lại tuần sau cậu xuất viện.”
“Thật sao?” Tô Nặc vừa cảm thấy thụ sủng nhược kinh vừa cảm thấy khoái chí. Nếu mình nhớ không lầm, cái hoạt động kia còn mời cả Khâu Tử Ngạn và Dạ Phong Vũ, bây giờ lại vì mình mà đổi ngày, đúng là nể mặt mình quá xá!
*thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ hãi.
Thật sự nhịn không được muốn cười lớn ba tiếng!
“Dĩ nhiên là thật, bởi vì Khâu Tử Ngạn cũng xin phép, nói là trong nhà có việc gấp.” Đới An thở dài, “Chắc do nghe nói hai người đều xin phép nên Dạ Phong Vũ cũng nói mình bị cảm, không thể tham gia hoạt động được.” Ba khách quý quan trọng đều vắng mặt thì còn tổ chức lễ kỉ niệm một năm thế nào, cũng không thể thả một đống ngôi sao hạng hai hạng ba vô cho có lệ, vì vậy đành phải dời lại.
“Khâu Tử Ngạn cũng xin phép luôn?” Tô Nặc nghe vậy thì giật mình.
“Nhất định là hắn muốn tỏ ra sang chảnh hơn cậu!” Đới An dựa theo lệ thường bổ sung nửa câu sau giúp Tô Nặc.
Ai ngờ nghe Tô Nặc nghiêm mặt nói, “Có khi hắn thật sự có việc, anh không thể hẹp hòi như vậy!”
Đới An lập tức rơi lệ, tôi chỉ học theo cách nói chuyện của cậu thôi mà! Hồi đó ngày nào cũng vẽ bậy lên mặt Khâu Tử Ngạn trên bìa tạp chí mà còn dám bảo tôi hẹp hòi! Có dối trá cũng phải chừa cho người ta dối trá với chứ!
“Đúng rồi, lần này sau khi xuất viện có thể tôi sẽ không ở nhà thường xuyên.” Tô Nặc vừa ăn điểm tâm ngọt vừa nói.
“Vậy cậu muốn đi đâu ở?” Đới An buồn bực.
“Về nhà anh hai.” Tô Nặc nghiêm túc nói! Người nhà và người đại diện không tiếp xúc nhiều cũng có chỗ tốt, có thể nói dối với cả hai bên! Đúng là rất tiện lợi!
“Cũng được, vậy cậu cho tôi địa chỉ đi, mai mốt tôi tới đón cậu.” Đới An nói.
“Không cần đâu.” Tô Nặc lắc đầu, dĩ nhiên không cần, để anh đi đón chắc chắn sẽ lộ tẩy! Vì thế hắn thành khẩn nói, “Tôi tự lái xe là được rồi.”
“Vậy có cần tìm tài xế cho cậu không?” Đới An tiếp tục hỏi. Thật ra lúc trước công ty cũng có đề nghị này, nhưng do Tô Nặc thường xuyên ăn trong xe, vì che giấu bản chất ăn hàng nên mới không thuê tài xế.
Tô Nặc vẫn kiên quyết từ chối! Bại lộ bản chất ăn hàng chỉ là thứ yếu, lỡ tìm trúng một tài xế vừa đánh nhau vừa chọc xã hội đen như Đường Tiểu Ngữ thì phiền phức!
Nhưng trong lòng Khâu Tử Ngạn, Đường Tiểu Ngữ hiển nhiên không phiền chút nào.
“Anh họ, canh gà đến rồi.” Mạch Kha cầm hộp giữ nhiệt gõ cửa, sau đó rất biết điều chủ động tạm biệt —— Tuy rằng Khâu Tử Ngạn không nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghe “vì chăm sóc Đường Tiểu Ngữ nên không thể đi làm” là đã hiểu vấn đề rồi.
Là một người người đại diện rất hiểu tính tình của Khâu tiên sinh, Mạch Kha hiển nhiên sẽ không hỏi nhiều.
“Ăn chút gì đi.” Khâu Tử Ngạn ngồi xuống bên giường.
“Xin lỗi.” Đường Tiểu Ngữ cúi đầu nói xin lỗi.
“Có gì đâu mà xin lỗi.” Khâu Tử Ngạn lơ đãng nói, giúp cậu ta chỉnh gối dựa.
Đường Tiểu Ngữ cảm thấy càng thêm áy náy, “Thật ra tôi không sao, không cần để ý đến tôi.” Mình là tài xế, dĩ nhiên biết rõ lịch công tác của anh ấy, dựa theo kế hoạch ban đầu, hôm nay anh ấy có hai hoạt động phải tham gia chứ không phải ngồi ở đây chăm sóc mình.
“Tôi biết cậu không sao.” Khâu Tử Ngạn đút cậu ta ăn, “Nếu không tôi đâu có cho phép cậu bỏ nằm viện.”
“Tôi không nghĩ sẽ gặp mấy người đó ở bệnh viện.” Đường Tiểu Ngữ cố lấy can đảm nói.
“Có chịu nói cho tôi nghe không?” Khâu Tử Ngạn giúp Đường Tiểu Ngữ lau miệng. Từ lúc cậu ta bị bọn kia đánh đến bây giờ, mình chưa hỏi câu nào là vì muốn đợi cậu ta chủ động mở miệng.
“Được.” Đường Tiểu Ngữ gật đầu.
Khâu Tử Ngạn để chén cơm xuống, nắm hai tay cậu ta, “Cậu nói cái gì tôi cũng tin, vì vậy đừng có gạt tôi.”
Người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, thật lãng mạn làm sao! Độ ấm lòng bàn tay truyền cho nhau, trong phòng còn có mùi thơm của thức ăn, bầu không khí vừa ấm áp vừa bình dị.
“Lúc tôi còn rất nhỏ đã mất ba, mẹ tái giá, bố dượng thường xuyên đánh tôi.” Giọng nói của Đường Tiểu Ngữ rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác, “Lúc tôi học cấp hai, mẹ bị bệnh qua đời, bố dượng hiển nhiên sẽ không nhận nuôi tôi, tôi đành phải bỏ học ra đời lăn lộn, quen biết người xấu, cũng học được cách đánh bạc.”
“Những người đó đánh cậu vì nợ nần?” Khâu Tử Ngạn đoán.
“Tôi không có thiếu tiền ai hết.” Đường Tiểu Ngữ nói đúng sự thật, cậu rất thông minh cũng không tham tiền nên rất ít khi bị dụ dỗ.
“Trước khi làm tài xế cho tôi thì cậu làm cái gì?” Khâu Tử Ngạn nhẹ giọng hỏi. Hắn không sợ Đường Tiểu Ngữ mắc nợ, cũng không sợ cậu ta có quan hệ với xã hội đen, chỉ sợ cậu ta dính vào thuốc phiện. Lúc trước chú Đường chỉ nói mọi người trong nhà đều ít học, hi vọng mình có thể dạy dỗ cậu ta, nhưng lại không nói rõ rốt cuộc phải dạy cậu nhóc “không noi gương tốt” này như thế nào.
“Chẳng làm gì đàng hoàng cả, chỉ giúp người ta bắt gian trong sòng bạc, đủ nuôi sống bản thân thôi.” Đường Tiểu Ngữ cúi đầu, “Sau này chú Đường nói muốn giới thiệu công việc cho tôi làm nên tôi đã tới đây.”
Khâu Tử Ngạn thở dài, “Tôi nói rồi, tôi không muốn cậu gạt tôi.”
“Tôi không có nói dối.” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn.
“Lúc trước chú Đường nói, chú ấy giới thiệu cho cậu rất nhiều công việc nhưng cậu lại không nhận. Làm tài xế cho tôi không phải là sự lựa chọn tốt nhất trong số đó, sao cậu lại đồng ý?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày.
Đường Tiểu Ngữ á khẩu không trả lời được.
“Nếu cậu chịu nói tiếp, tôi sẽ tiếp tục nghe.” Khâu Tử Ngạn rất kiên nhẫn.
“Bởi vì tôi đắc tội một người, người đó rất có tiếng.” Tuy rằng thanh âm của Đường Tiểu Ngữ rất nhỏ nhưng Khâu Tử Ngạn vẫn nghe được, “Cậu đắc tội với ai?”
Thật ra cũng không phải, chỉ là nếu đem ra so sánh thì muốn ở với giám đốc hơn mà thôi! Tô Nặc kiếm cớ, “Em ở một mình quen rồi, hơn nữa anh và chị dâu cũng rất bận rộn.” Đúng là quá dối trá!
“Được rồi, tùy em.” Trước giờ Hàn Uy chưa bao giờ ép buộc hắn, lần này hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Tô Nặc thở phào nhẹ nhõm, thầm khen ngợi trong lòng, anh hai mình thật dễ nói chuyện, đúng là anh hai tốt!
Nhưng không đợi hắn khen ngợi xong, Hàn Uy đột nhiên phán thêm một câu, “Sau khi xuất viện, anh giới thiệu một người cho em quen.”
Mẹ nó! Tô Nặc giật bắn mình, quen cái gì mà quen, anh hai vừa nói gì vậy?!
“Em cũng không còn nhỏ, vừa lúc anh biết một cô gái rất hợp với em.” Hàn Uy nói, “Thứ sáu tuần sau thế nào?”
Không được chút nào hết, đừng có gây thêm sóng gió! Tô Nặc 囧 囧, “Sao đột nhiên lại nói chuyện này.” Muốn doạ người cũng phải báo trước chứ!
“Em xem đi, là cô gái này nè.” Hàn Uy mở ra một tấm hình trong điện thoại di động.
Tô Nặc càng hoảng sợ hơn, hắn cảm thấy trên mặt anh hai đã mọc thêm một nốt ruồi bà mối! Thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh anh hai mặc váy quả lựu đỏ thẫm, đầu đội trâm cài hoa mẫu đơn, tựa vào cửa ngôi nhà bằng trúc, cười tươi như hoa nói “vị công tử này, có muốn vào trong xem cô nương mới tới của chúng ta không? Làn da trắng mịn tướng mạo xinh đẹp, trong nhà vừa có xe vừa có tiền”! Gió thổi váy bay lộ ra lông chân, kinh dị thấy ớn luôn, Tô Nặc nhịn không được rùng mình một cái!
“Con gái người ta đâu có khó coi như vậy?” Hàn Uy buồn bực.
“Trong ba năm tới em không muốn yêu đương!” Tô Nặc giơ lên năm ngón tay.
“Rốt cuộc là ba hay là năm?” Hàn Uy dở khóc dở cười.
“Tóm lại em không cần bạn gái.” Tô Nặc nghiêm túc từ chối, em chỉ cần bạn trai, hơn nữa em đã có bạn trai rồi, bạn trai vừa dịu dàng vừa anh tuấn nữa là khác!
“Dù sao bây giờ em cũng chưa có bạn gái, gặp một lần cũng chẳng mất gì.” Hàn Uy bám riết không tha.
“Em không muốn gặp.” Tô Nặc rít gào trong lòng, sao anh biết không mất gì, chắc chắn sẽ mất! Nếu như để giám đốc của em biết, anh ấy nhất định sẽ nổi giận! Nổi giận là một chuyện rất đáng sợ!
“Vậy em thích loại con gái nào, anh tìm giúp em.” Hàn Uy rất kiên trì.
Tô Nặc khóc thầm trong lòng, đây có phải là anh hai lạnh lùng âm hiểm ít lời của mình không! Sao bây giờ cứ như bị Nguyệt lão nhập thể vậy! Anh còn mở sòng bạc làm cái gì, đi mở trung tâm môi giới hôn nhân cho rồi đi, thuận tiện có thể đặt cho mình cái nghệ danh Bà mối Uy*, cái tên nghe thật đậm chất phương Tây!
*Tên này hơi thâm 红线姬·威 = Hồng tuyến cơ Uy.
Hồng tuyến là tơ hồng. Cơ là từ để gọi người con gái. Uy là tên của ông anh Hàn Uy. Ông anh đang định làm bà mai cho em => Bà mối Uy. Nhưng mà, 姬威 trong 红线姬·威 đọc là gì? Là /jī wēi/ GV đó, “đậm chất phương Tây” là như vậy (tên này phải cảm ơn các bạn trong vns đã giúp đỡ).
“Ngẩn ra đó làm gì?” Hàn Uy vỗ vỗ mặt hắn, “Anh đang hỏi em, em thích dạng con gái nào?”
“Em thích dạng mạnh mẽ một chút.” Tô Nặc bình tĩnh nói, “Tốt nhất phải có thật nhiều lông chân.”
. . . . .
Hàn Uy cảm thấy vô cùng phức tạp, mắt thẩm mĩ của em trai mình hư rồi à?!
“Hai điểm này không thể không có.” Tô Nặc ngã xuống giường phơi bụng, “Lông ngực thì tùy duyên, không bắt buộc.”
Hàn Uy dở khóc dở cười, “Chỉ có em mới dám dùng cách này đuổi anh.”
“Em thật sự không muốn tìm bạn gái.” Tô Nặc chui vào trong chăn, “Hơn nữa con gái đều cần được chăm sóc này nọ, em làm không được.”
Hàn Uy nghe vậy thì im lặng, thật ra hắn tin tưởng điều này. Vài năm trước lúc hắn chưa kết hôn, hai anh em vẫn còn ở nhà cũ. Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, gió rét mang theo bông tuyết mịt mù, thổi trúng mặt sẽ rất đau. Trùng hợp là lúc đó có rất nhiều việc cần phải ra ngoài thường xuyên, vì vậy một hôm Hàn Uy bị sốt, tài xế phải lái xe đưa hắn trở về nhà.
Tô Nặc ngoan ngoãn đỡ anh hai lên giường, nấu một chén cháo cho hắn, sau đó ngồi im không biết làm gì. Hàn Uy uể oải nói, “Em đi chơi đi, anh ngủ một lát là ổn thôi.”
“Vậy em sang phòng cách vách, không làm phiền anh nữa, anh cần gì thì cứ gọi em.” Tô Nặc rất biết điều, sau đó chạy vào phòng cách vách tựa lên bàn ngủ khò khò!
Hàn Uy mệt mỏi nằm trên giường, sốt đến choáng váng mặt mày, rất muốn uống một ly nước! Ai ngờ kêu mấy tiếng cũng không thấy em trai phản ứng, kết quả hắn đau khổ hôn mê bất tỉnh luôn.
Lúc ấy dì giúp việc xin nghỉ, vì vậy Hàn Uy bất tỉnh đến khi tự tỉnh lại. Càng tệ hơn là sau khi hắn tỉnh lại, Tô Nặc vẫn đang ngủ, hơn nữa còn ngủ đến cảm lạnh, nằm trên giường mê man suốt ba ngày! Chuyện này trở thành lịch sử đen tối mãi không phai.
“Anh đừng ép em tìm bạn gái nữa.” Tô Nặc nghiêm túc nói, “Em muốn lấy sự nghiệp làm trọng!”
Những lời này đúng là vừa dối trá nhưng cũng vừa đậm chất đàn ông!
Hàn Uy đành phải bó tay.
Sau khi tiễn bước anh hai, Tô Nặc sung sướng gọi điện thoại cho Âu Dương Long, muốn báo cáo sự thật tuyệt vời mình sắp ở chung với hắn!
Xin chào tương lai tươi sáng!!
“Nặc Nặc.” Đới An đẩy cửa bước vào.
“Ủa, sao anh không đi tham dự tiệc cám ơn của Tinh Phong?” Tô Nặc buồn bực hỏi.
“Đổi ngày rồi.” Đới An đặt hộp điểm tâm ngọt trong tay lên bàn, “Hôm qua nhận được thông báo, dời lại tuần sau cậu xuất viện.”
“Thật sao?” Tô Nặc vừa cảm thấy thụ sủng nhược kinh vừa cảm thấy khoái chí. Nếu mình nhớ không lầm, cái hoạt động kia còn mời cả Khâu Tử Ngạn và Dạ Phong Vũ, bây giờ lại vì mình mà đổi ngày, đúng là nể mặt mình quá xá!
*thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ hãi.
Thật sự nhịn không được muốn cười lớn ba tiếng!
“Dĩ nhiên là thật, bởi vì Khâu Tử Ngạn cũng xin phép, nói là trong nhà có việc gấp.” Đới An thở dài, “Chắc do nghe nói hai người đều xin phép nên Dạ Phong Vũ cũng nói mình bị cảm, không thể tham gia hoạt động được.” Ba khách quý quan trọng đều vắng mặt thì còn tổ chức lễ kỉ niệm một năm thế nào, cũng không thể thả một đống ngôi sao hạng hai hạng ba vô cho có lệ, vì vậy đành phải dời lại.
“Khâu Tử Ngạn cũng xin phép luôn?” Tô Nặc nghe vậy thì giật mình.
“Nhất định là hắn muốn tỏ ra sang chảnh hơn cậu!” Đới An dựa theo lệ thường bổ sung nửa câu sau giúp Tô Nặc.
Ai ngờ nghe Tô Nặc nghiêm mặt nói, “Có khi hắn thật sự có việc, anh không thể hẹp hòi như vậy!”
Đới An lập tức rơi lệ, tôi chỉ học theo cách nói chuyện của cậu thôi mà! Hồi đó ngày nào cũng vẽ bậy lên mặt Khâu Tử Ngạn trên bìa tạp chí mà còn dám bảo tôi hẹp hòi! Có dối trá cũng phải chừa cho người ta dối trá với chứ!
“Đúng rồi, lần này sau khi xuất viện có thể tôi sẽ không ở nhà thường xuyên.” Tô Nặc vừa ăn điểm tâm ngọt vừa nói.
“Vậy cậu muốn đi đâu ở?” Đới An buồn bực.
“Về nhà anh hai.” Tô Nặc nghiêm túc nói! Người nhà và người đại diện không tiếp xúc nhiều cũng có chỗ tốt, có thể nói dối với cả hai bên! Đúng là rất tiện lợi!
“Cũng được, vậy cậu cho tôi địa chỉ đi, mai mốt tôi tới đón cậu.” Đới An nói.
“Không cần đâu.” Tô Nặc lắc đầu, dĩ nhiên không cần, để anh đi đón chắc chắn sẽ lộ tẩy! Vì thế hắn thành khẩn nói, “Tôi tự lái xe là được rồi.”
“Vậy có cần tìm tài xế cho cậu không?” Đới An tiếp tục hỏi. Thật ra lúc trước công ty cũng có đề nghị này, nhưng do Tô Nặc thường xuyên ăn trong xe, vì che giấu bản chất ăn hàng nên mới không thuê tài xế.
Tô Nặc vẫn kiên quyết từ chối! Bại lộ bản chất ăn hàng chỉ là thứ yếu, lỡ tìm trúng một tài xế vừa đánh nhau vừa chọc xã hội đen như Đường Tiểu Ngữ thì phiền phức!
Nhưng trong lòng Khâu Tử Ngạn, Đường Tiểu Ngữ hiển nhiên không phiền chút nào.
“Anh họ, canh gà đến rồi.” Mạch Kha cầm hộp giữ nhiệt gõ cửa, sau đó rất biết điều chủ động tạm biệt —— Tuy rằng Khâu Tử Ngạn không nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần nghe “vì chăm sóc Đường Tiểu Ngữ nên không thể đi làm” là đã hiểu vấn đề rồi.
Là một người người đại diện rất hiểu tính tình của Khâu tiên sinh, Mạch Kha hiển nhiên sẽ không hỏi nhiều.
“Ăn chút gì đi.” Khâu Tử Ngạn ngồi xuống bên giường.
“Xin lỗi.” Đường Tiểu Ngữ cúi đầu nói xin lỗi.
“Có gì đâu mà xin lỗi.” Khâu Tử Ngạn lơ đãng nói, giúp cậu ta chỉnh gối dựa.
Đường Tiểu Ngữ cảm thấy càng thêm áy náy, “Thật ra tôi không sao, không cần để ý đến tôi.” Mình là tài xế, dĩ nhiên biết rõ lịch công tác của anh ấy, dựa theo kế hoạch ban đầu, hôm nay anh ấy có hai hoạt động phải tham gia chứ không phải ngồi ở đây chăm sóc mình.
“Tôi biết cậu không sao.” Khâu Tử Ngạn đút cậu ta ăn, “Nếu không tôi đâu có cho phép cậu bỏ nằm viện.”
“Tôi không nghĩ sẽ gặp mấy người đó ở bệnh viện.” Đường Tiểu Ngữ cố lấy can đảm nói.
“Có chịu nói cho tôi nghe không?” Khâu Tử Ngạn giúp Đường Tiểu Ngữ lau miệng. Từ lúc cậu ta bị bọn kia đánh đến bây giờ, mình chưa hỏi câu nào là vì muốn đợi cậu ta chủ động mở miệng.
“Được.” Đường Tiểu Ngữ gật đầu.
Khâu Tử Ngạn để chén cơm xuống, nắm hai tay cậu ta, “Cậu nói cái gì tôi cũng tin, vì vậy đừng có gạt tôi.”
Người đàn ông vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, thật lãng mạn làm sao! Độ ấm lòng bàn tay truyền cho nhau, trong phòng còn có mùi thơm của thức ăn, bầu không khí vừa ấm áp vừa bình dị.
“Lúc tôi còn rất nhỏ đã mất ba, mẹ tái giá, bố dượng thường xuyên đánh tôi.” Giọng nói của Đường Tiểu Ngữ rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác, “Lúc tôi học cấp hai, mẹ bị bệnh qua đời, bố dượng hiển nhiên sẽ không nhận nuôi tôi, tôi đành phải bỏ học ra đời lăn lộn, quen biết người xấu, cũng học được cách đánh bạc.”
“Những người đó đánh cậu vì nợ nần?” Khâu Tử Ngạn đoán.
“Tôi không có thiếu tiền ai hết.” Đường Tiểu Ngữ nói đúng sự thật, cậu rất thông minh cũng không tham tiền nên rất ít khi bị dụ dỗ.
“Trước khi làm tài xế cho tôi thì cậu làm cái gì?” Khâu Tử Ngạn nhẹ giọng hỏi. Hắn không sợ Đường Tiểu Ngữ mắc nợ, cũng không sợ cậu ta có quan hệ với xã hội đen, chỉ sợ cậu ta dính vào thuốc phiện. Lúc trước chú Đường chỉ nói mọi người trong nhà đều ít học, hi vọng mình có thể dạy dỗ cậu ta, nhưng lại không nói rõ rốt cuộc phải dạy cậu nhóc “không noi gương tốt” này như thế nào.
“Chẳng làm gì đàng hoàng cả, chỉ giúp người ta bắt gian trong sòng bạc, đủ nuôi sống bản thân thôi.” Đường Tiểu Ngữ cúi đầu, “Sau này chú Đường nói muốn giới thiệu công việc cho tôi làm nên tôi đã tới đây.”
Khâu Tử Ngạn thở dài, “Tôi nói rồi, tôi không muốn cậu gạt tôi.”
“Tôi không có nói dối.” Đường Tiểu Ngữ nhìn hắn.
“Lúc trước chú Đường nói, chú ấy giới thiệu cho cậu rất nhiều công việc nhưng cậu lại không nhận. Làm tài xế cho tôi không phải là sự lựa chọn tốt nhất trong số đó, sao cậu lại đồng ý?” Khâu Tử Ngạn nhíu mày.
Đường Tiểu Ngữ á khẩu không trả lời được.
“Nếu cậu chịu nói tiếp, tôi sẽ tiếp tục nghe.” Khâu Tử Ngạn rất kiên nhẫn.
“Bởi vì tôi đắc tội một người, người đó rất có tiếng.” Tuy rằng thanh âm của Đường Tiểu Ngữ rất nhỏ nhưng Khâu Tử Ngạn vẫn nghe được, “Cậu đắc tội với ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.