Chương 12: Em là phục vụ ở LEMONtree phải không?!
Nguyễn An Dương
05/12/2022
Đêm qua khó ngủ khiến cô hiện tại mệt muốn chết, vệ sinh cá nhân cũng mất hai mươi phút. Cơ thể uể oải thu dọn đồ đạc trên bàn bỏ vào túi.
Sáng hôm nay, Vy có hẹn với chủ cửa hàng váy cưới cách đây khá xa nên phải đi sớm. Hi vọng trời sẽ nắng chứ có mấy bộ đồ cũng ướt hết rồi, nhìn đến đống đồ treo ngoài hiên khẽ thở dài.
Két... Tiếng cửa rỉ sét phòng bên cạnh mở ra.
- Chào bác ạ. - Như phép thường tình, cô gật đầu chào hàng xóm.
Có vẻ bà Hinh người phụ nữ trung niên dáng dấp gầy gò không thích, liếc mắt nhìn qua đầy ý ghét bỏ.
- Ờ. - Miệng lẩm bẩm cố ý để Vy nghe thấy. - Nhìn cái mặt đã thấy ghét. Mới sáng mở mắt đã gặp xui.
Nghe thế cô chỉ cười trừ. Ở đây ai cũng biết Vy là người vừa ra tù, cô không biết kẻ nào là người nói điều đó nhưng may sao chủ dãy trọ đồng ý cho Vy thuê trọ. Lý do chỉ vì cái chỗ này lọt thỏm trong khu phố, đi lại vô cùng khó khăn nên dù rẻ cũng ít người biết đến.
Vy khó khăn dắt chiếc xe máy cũ cả hai thập kỉ ra ngoài. Bề ngoài tàn tạ song chất lượng đặc biệt tốt sử dụng hai tháng mới đi thay ba lần lốp xe, chỉ mỗi cái kính đồng hồ rất mờ nhìn không nổi, tiếc tiền nên cô bỏ qua vấn đề này. Rồi, mấy lần xe hết xăng giữa đường lại phải dắt đến cây xăng. Cô định đi thay nhưng mãi cứ quên.
Kiểm tra bình xăng xong mới dám yên tâm đi.
Vân lái xe chở theo bạn mình ở phía sau nheo mắt nhìn. Người kia trông rất quen, là chị ấy phải không?!
- Này, cẩn thận đi Vân. - Thật sự Linh đang hối hận, hối hận khi để người cận 2 độ lái xe!
- Cậu cứ yên tâm. Mình lái được mà.
- Yên tâm thế nào được.
Dừng trước quán tạp hoá, Vy giật mình sực nhớ ra túi đồ quý giá:
- Túi?! Đâu rồi.
Lúc chỉnh lại tóc rõ ràng đã dặn phải đeo túi vào mà quên mất. Đi gần tới nơi lại phải chạy về lấy, không biết mấy giờ rồi?
- Hộc... Hộc... - Mệt quá!
- Sao lại không có?! - Cô gãi đầu đi loanh quanh tìm kiếm. - Chỉnh tóc xong mình có làm gì nữa đâu!
Từ dưới thấy có người đi lên tầng đoán chắc túi đồ mình đang cầm là của họ. Vân vội đuổi theo phía sau nói lớn:
- Chị ơi, cái này của chị ạ!
Ánh mắt lướt qua Vy trong tích tắc, tim như ngừng đập trong giây phút đó. Đây chẳng phải người Vân muốn gặp hay sao?! Vân không dám nghĩ mình có thể gặp được người cô chờ đợi ở nơi này.
Trong đôi mắt sắc sảo ấy sự bất ngờ cũng khẽ thoáng qua:
- Em là phục vụ ở LEMONtree phải không?!
Sáng hôm nay, Vy có hẹn với chủ cửa hàng váy cưới cách đây khá xa nên phải đi sớm. Hi vọng trời sẽ nắng chứ có mấy bộ đồ cũng ướt hết rồi, nhìn đến đống đồ treo ngoài hiên khẽ thở dài.
Két... Tiếng cửa rỉ sét phòng bên cạnh mở ra.
- Chào bác ạ. - Như phép thường tình, cô gật đầu chào hàng xóm.
Có vẻ bà Hinh người phụ nữ trung niên dáng dấp gầy gò không thích, liếc mắt nhìn qua đầy ý ghét bỏ.
- Ờ. - Miệng lẩm bẩm cố ý để Vy nghe thấy. - Nhìn cái mặt đã thấy ghét. Mới sáng mở mắt đã gặp xui.
Nghe thế cô chỉ cười trừ. Ở đây ai cũng biết Vy là người vừa ra tù, cô không biết kẻ nào là người nói điều đó nhưng may sao chủ dãy trọ đồng ý cho Vy thuê trọ. Lý do chỉ vì cái chỗ này lọt thỏm trong khu phố, đi lại vô cùng khó khăn nên dù rẻ cũng ít người biết đến.
Vy khó khăn dắt chiếc xe máy cũ cả hai thập kỉ ra ngoài. Bề ngoài tàn tạ song chất lượng đặc biệt tốt sử dụng hai tháng mới đi thay ba lần lốp xe, chỉ mỗi cái kính đồng hồ rất mờ nhìn không nổi, tiếc tiền nên cô bỏ qua vấn đề này. Rồi, mấy lần xe hết xăng giữa đường lại phải dắt đến cây xăng. Cô định đi thay nhưng mãi cứ quên.
Kiểm tra bình xăng xong mới dám yên tâm đi.
Vân lái xe chở theo bạn mình ở phía sau nheo mắt nhìn. Người kia trông rất quen, là chị ấy phải không?!
- Này, cẩn thận đi Vân. - Thật sự Linh đang hối hận, hối hận khi để người cận 2 độ lái xe!
- Cậu cứ yên tâm. Mình lái được mà.
- Yên tâm thế nào được.
Dừng trước quán tạp hoá, Vy giật mình sực nhớ ra túi đồ quý giá:
- Túi?! Đâu rồi.
Lúc chỉnh lại tóc rõ ràng đã dặn phải đeo túi vào mà quên mất. Đi gần tới nơi lại phải chạy về lấy, không biết mấy giờ rồi?
- Hộc... Hộc... - Mệt quá!
- Sao lại không có?! - Cô gãi đầu đi loanh quanh tìm kiếm. - Chỉnh tóc xong mình có làm gì nữa đâu!
Từ dưới thấy có người đi lên tầng đoán chắc túi đồ mình đang cầm là của họ. Vân vội đuổi theo phía sau nói lớn:
- Chị ơi, cái này của chị ạ!
Ánh mắt lướt qua Vy trong tích tắc, tim như ngừng đập trong giây phút đó. Đây chẳng phải người Vân muốn gặp hay sao?! Vân không dám nghĩ mình có thể gặp được người cô chờ đợi ở nơi này.
Trong đôi mắt sắc sảo ấy sự bất ngờ cũng khẽ thoáng qua:
- Em là phục vụ ở LEMONtree phải không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.