Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 60: Ghen
Hạ Nguyệt
22/03/2024
Thời Minh Quang ấn số gọi, sau vài giây đổ chuông, chỉ nghe thấy một tiếng bíp, một giọng nói ngọt ngào truyền tới từ đầu dây bên kia: “Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách gọi lại sau...”
Thời Minh Quang: "..."
Mọi người: "..."
Tang Du cảm thấy ngay cả ý định treo Tống Nhã Đình lên lóc xương lột da cậu ba cũng nảy ra trong đầu rồi.
Giọng nói của Thời Minh Quang lạnh như băng: “Vậy mà dám cúp điện thoại của tôi... mọc đủ lông đủ cánh rồi...
'Thanh âm nghe không ra chút dao động nhưng điện thoại trong tay như sắp bị bóp nát đến nơi.
Tang Du không muốn bị giận cá chép thớt, lập tức nói: “Có lẽ cô Tống đang bận chuyện gì đó, không phải cố ý tắt máy của cậu đâu...”
Thời Minh Quang nói đầy u ám: “Đang vội ăn cơm với ông chú nào đó rồi”.
Nói đoạn liền trừng mắt nhìn Tang Du: “Lão già đó là ai?” Tang Du: "II"
Cậu ba! Không đến mức đó đó chứ! Cậu là đang muốn giết người để trút giận sao?
Tang Du vừa định há miệng nói ra cái tên Điền Ngọc thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tôi về rồi đây!”
Mọi người bất giác ngoảnh đầu nhìn sang, chỉ thấy một thiếu nữ đang nhoẻn miệng cười duyên dáng xuất hiện ở cửa.
Lúc này đã là xế chiều, trên bầu trời trôi lững lờ từng mảng lớn mây màu đỏ cháy, đôi mắt mê người phản chiếu tia ráng chiều rực rỡ còn chói mắt hơn cả ánh hoàng hôn, chính là cô gái đang đứng dưới buổi chạng vạng.
Đường nét khuôn mặt cô tỉnh xảo, mày cong lá liễu, môi đỏ mũi dọc dừa với mái tóc màu bạc mềm mại rủ xuống vai, nụ cười của cô giống như gạo nếp bọc trong kẹo bông, ngọt ngào đến mức khiến người ta phải ngứa ngáy.
Mọi người: "2?" Người đẹp này là ai? Thời Minh Quang lườm Tống Nhã Đình với ánh mắt như
đang nhìn một người chết, cười lạnh một tiếng: “Cô còn biết đường trở về”.
'Tống Nhã Đình không biết người này lại trúng gió chỉ đặt cặp sách sang một bên, nói: “Đang ăn cơm à? Tôi ăn rồi nên không ăn nữa đâu”.
Tang Du: "II"
Lúc này anh ta mới nhận ra người trước mặt là Tống Nhã Đình, cũng vứt sau đầu niềm kinh ngạc vừa rồi, một phát túm
lấy rồi ấn cô ngồi xuống ghế: “Cô Tống! Cô phải ăn! Cô rất muốn ăn!”
Tống Nhã Đình: đó chứ?
?", không phải anh mắc bệnh thần kinh gì
Những người hầu xung quanh vẫn đang nhìn Tống Nhã Đình chăm chú, trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc cùng sững SỜ.
Làm việc tại một thế gia tộc hiển hách như nhà họ Thời, số lượng mỹ nhân họ được chạm mặt cũng nhiều hơn người thường, bản thân Thời Minh Quang cũng là “hạc giữa bầy gà, nhưng nhìn thấy Tống Nhã Đình vẫn không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Giọng nói pha lẫn sát khí của Thời Minh Quang truyền tới: “Đẹp không?” sp
Nhóm người hầu:
Bọn họ vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp, sợ hãi nhìn thêm một giây thôi sẽ bị cậu chủ móc mắt ra mất.
Thời Minh Quang lạnh băng ra lệnh: “Cút ra ngoài!”
Nhóm người hầu cuống quýt rời khỏi.
'Tống Nhã Đình bị ép cầm lấy đũa, trên mặt lộ vẻ mù mờ, nhỏ giọng phân trần: “Tôi ăn rồi...”
Tang Du nở nụ cười chết chóc: “Nhưng cô còn chưa no”.
Làm ơn đi mà bà cố nội của tôi ơi! Mau dỗ dành cậu ba ăn cơm đi! Cô tốt tôi tốt mọi người đều trôi qua yên ổn! Tất cả vì hòa bình thế giới!
'Tống Nhã Đình cuối cùng cũng phát giác ra được điều gì đó từ nụ cười gượng gạo này của Tang Du, nghiêm túc đáp: “.. Anh không nói tôi còn chưa cảm thấy gì, thực sự là ăn chưa no, vậy ăn thêm một chút đi”.
Vì vậy Tang Du liền nhạy bén phát hiện ra sự cáu giận trong mắt Thời Minh Quang đã hòa hoãn đi phần nào.
Tang Du: "..", cậu có phải quá dễ dụ rồi không. Tang Du xoa xoa mũi nói: "Vậy cậu ba, tôi đi trước nhé?”
Thời Minh Quang thản nhiên ừ một tiếng.
Phòng ăn trong chớp mắt chỉ còn lại Tống Nhã Đình và Thời Minh Quang hai người.
Thời Minh Quang chậm rãi cầm đũa lên, lạnh nhạt hỏi: “Cô ăn ở bên ngoài rồi à?”
“Ừm”, Tống Nhã Đình gật đầu. "Với ai?" "Một người bạn cũ của mẹ em, em gọi là chú”.
Thời Minh Quang đột nhiên cười khẩy: "Sao, cùng ông ta dùng bữa được nhưng lại không muốn cùng tôi ăn cơm à?”
"...", nhìn hành vi ấu trĩ này của Thời Minh Quang, Tống Nhã Đình bỗng nhiên có một suy đoán táo bạo.
Thời Minh Quang không phải là đang... ghen đó chứ?
Không đời nào đâu?
'Tống Nhã Đình nghi ngờ phân tích của mình sai rồi, lại cẩn thận ngẫm nghĩ một lượt, vẫn đưa ra kết luận tương tự: Thời Minh Quang, anh ghen rồi.
Hơn nữa còn ghen tuông với một ông già. Thành thật mà nói, cô khá vui mừng.
Thời Minh Quang vậy mà ghen tuông, điều đó có nghĩa là anh đã bắt đầu để tâm tới cô! Vậy viễn cảnh cô leo lên giường Thời Minh Quang, sinh cho anh một thằng cu cũng không còn xa xôi nữal
Chỉ cần giao dịch với bà cụ Thời hoàn thành, cô sẽ triệt để xóa sạch mọi khoản nợ với nhà họ Thời.
Về phần đứa trẻ... có lẽ Thời Minh Quang sẽ nể mặt bản thân là mẹ ruột của đứa nhỏ mà cho phép cô thăm bé mỗi tháng chăng?
Thời Minh Quang nhìn gương mặt xinh xản của Tống Nhã Đình bỗng dưng toát lên vẻ hưng phấn liền cảm thấy cô đang suy tính chuyện chẳng hay ho gì, lạnh giọng nói: “Cô đang nghĩ vẩn vơ gì đó?”
Thời Minh Quang: "..."
Mọi người: "..."
Tang Du cảm thấy ngay cả ý định treo Tống Nhã Đình lên lóc xương lột da cậu ba cũng nảy ra trong đầu rồi.
Giọng nói của Thời Minh Quang lạnh như băng: “Vậy mà dám cúp điện thoại của tôi... mọc đủ lông đủ cánh rồi...
'Thanh âm nghe không ra chút dao động nhưng điện thoại trong tay như sắp bị bóp nát đến nơi.
Tang Du không muốn bị giận cá chép thớt, lập tức nói: “Có lẽ cô Tống đang bận chuyện gì đó, không phải cố ý tắt máy của cậu đâu...”
Thời Minh Quang nói đầy u ám: “Đang vội ăn cơm với ông chú nào đó rồi”.
Nói đoạn liền trừng mắt nhìn Tang Du: “Lão già đó là ai?” Tang Du: "II"
Cậu ba! Không đến mức đó đó chứ! Cậu là đang muốn giết người để trút giận sao?
Tang Du vừa định há miệng nói ra cái tên Điền Ngọc thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Tôi về rồi đây!”
Mọi người bất giác ngoảnh đầu nhìn sang, chỉ thấy một thiếu nữ đang nhoẻn miệng cười duyên dáng xuất hiện ở cửa.
Lúc này đã là xế chiều, trên bầu trời trôi lững lờ từng mảng lớn mây màu đỏ cháy, đôi mắt mê người phản chiếu tia ráng chiều rực rỡ còn chói mắt hơn cả ánh hoàng hôn, chính là cô gái đang đứng dưới buổi chạng vạng.
Đường nét khuôn mặt cô tỉnh xảo, mày cong lá liễu, môi đỏ mũi dọc dừa với mái tóc màu bạc mềm mại rủ xuống vai, nụ cười của cô giống như gạo nếp bọc trong kẹo bông, ngọt ngào đến mức khiến người ta phải ngứa ngáy.
Mọi người: "2?" Người đẹp này là ai? Thời Minh Quang lườm Tống Nhã Đình với ánh mắt như
đang nhìn một người chết, cười lạnh một tiếng: “Cô còn biết đường trở về”.
'Tống Nhã Đình không biết người này lại trúng gió chỉ đặt cặp sách sang một bên, nói: “Đang ăn cơm à? Tôi ăn rồi nên không ăn nữa đâu”.
Tang Du: "II"
Lúc này anh ta mới nhận ra người trước mặt là Tống Nhã Đình, cũng vứt sau đầu niềm kinh ngạc vừa rồi, một phát túm
lấy rồi ấn cô ngồi xuống ghế: “Cô Tống! Cô phải ăn! Cô rất muốn ăn!”
Tống Nhã Đình: đó chứ?
?", không phải anh mắc bệnh thần kinh gì
Những người hầu xung quanh vẫn đang nhìn Tống Nhã Đình chăm chú, trong mắt họ tràn đầy kinh ngạc cùng sững SỜ.
Làm việc tại một thế gia tộc hiển hách như nhà họ Thời, số lượng mỹ nhân họ được chạm mặt cũng nhiều hơn người thường, bản thân Thời Minh Quang cũng là “hạc giữa bầy gà, nhưng nhìn thấy Tống Nhã Đình vẫn không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Giọng nói pha lẫn sát khí của Thời Minh Quang truyền tới: “Đẹp không?” sp
Nhóm người hầu:
Bọn họ vội vàng cúi đầu không dám nhìn tiếp, sợ hãi nhìn thêm một giây thôi sẽ bị cậu chủ móc mắt ra mất.
Thời Minh Quang lạnh băng ra lệnh: “Cút ra ngoài!”
Nhóm người hầu cuống quýt rời khỏi.
'Tống Nhã Đình bị ép cầm lấy đũa, trên mặt lộ vẻ mù mờ, nhỏ giọng phân trần: “Tôi ăn rồi...”
Tang Du nở nụ cười chết chóc: “Nhưng cô còn chưa no”.
Làm ơn đi mà bà cố nội của tôi ơi! Mau dỗ dành cậu ba ăn cơm đi! Cô tốt tôi tốt mọi người đều trôi qua yên ổn! Tất cả vì hòa bình thế giới!
'Tống Nhã Đình cuối cùng cũng phát giác ra được điều gì đó từ nụ cười gượng gạo này của Tang Du, nghiêm túc đáp: “.. Anh không nói tôi còn chưa cảm thấy gì, thực sự là ăn chưa no, vậy ăn thêm một chút đi”.
Vì vậy Tang Du liền nhạy bén phát hiện ra sự cáu giận trong mắt Thời Minh Quang đã hòa hoãn đi phần nào.
Tang Du: "..", cậu có phải quá dễ dụ rồi không. Tang Du xoa xoa mũi nói: "Vậy cậu ba, tôi đi trước nhé?”
Thời Minh Quang thản nhiên ừ một tiếng.
Phòng ăn trong chớp mắt chỉ còn lại Tống Nhã Đình và Thời Minh Quang hai người.
Thời Minh Quang chậm rãi cầm đũa lên, lạnh nhạt hỏi: “Cô ăn ở bên ngoài rồi à?”
“Ừm”, Tống Nhã Đình gật đầu. "Với ai?" "Một người bạn cũ của mẹ em, em gọi là chú”.
Thời Minh Quang đột nhiên cười khẩy: "Sao, cùng ông ta dùng bữa được nhưng lại không muốn cùng tôi ăn cơm à?”
"...", nhìn hành vi ấu trĩ này của Thời Minh Quang, Tống Nhã Đình bỗng nhiên có một suy đoán táo bạo.
Thời Minh Quang không phải là đang... ghen đó chứ?
Không đời nào đâu?
'Tống Nhã Đình nghi ngờ phân tích của mình sai rồi, lại cẩn thận ngẫm nghĩ một lượt, vẫn đưa ra kết luận tương tự: Thời Minh Quang, anh ghen rồi.
Hơn nữa còn ghen tuông với một ông già. Thành thật mà nói, cô khá vui mừng.
Thời Minh Quang vậy mà ghen tuông, điều đó có nghĩa là anh đã bắt đầu để tâm tới cô! Vậy viễn cảnh cô leo lên giường Thời Minh Quang, sinh cho anh một thằng cu cũng không còn xa xôi nữal
Chỉ cần giao dịch với bà cụ Thời hoàn thành, cô sẽ triệt để xóa sạch mọi khoản nợ với nhà họ Thời.
Về phần đứa trẻ... có lẽ Thời Minh Quang sẽ nể mặt bản thân là mẹ ruột của đứa nhỏ mà cho phép cô thăm bé mỗi tháng chăng?
Thời Minh Quang nhìn gương mặt xinh xản của Tống Nhã Đình bỗng dưng toát lên vẻ hưng phấn liền cảm thấy cô đang suy tính chuyện chẳng hay ho gì, lạnh giọng nói: “Cô đang nghĩ vẩn vơ gì đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.