Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 32: Lo lẳng cho em à?
Hạ Nguyệt
22/03/2024
Anh dùng không đến hai phần sức lực, có thế đau đến mức nào?
Thời Minh Quang đột ngột vươn tay túm chặt gáy cô, ép người cô dựa sát vào cửa kính xe.
Tống Nhã Đình ngấn ra, chỉ thấy Thời Minh Quang bổng dựa gần vào mình, khoảng cách của hai người đã đủ đế cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tống Nhã Đình thậm chí còn đếm được rõ ràng từng sợi mi dài dày đang hơi rũ xuống của anh.
Sau đó cỏ nhìn chằm chằm vào người đàn õng đang dùng tư thế vô cùng ám muội nhưthế sắp hôn lên môi cô để nhẹ nhàng thổi hơi vào cằm cô.
Luồng hơi nhè nhẹ chạm lên da như bươm bướm vỗ cánh, nhẹ nhàng gợi lên một cơn gió lốc trong lòng.
Làm cho suy nghĩtrong đầu của Tống Nhã Đình trở nên đặc quánh, hồi lâu sau mới phản ứng lại được.
Thời Minh Quang buông cô ra, âm điệu lạnh lùng hỏi: “Không đau nữa?”
Tống Nhã Đình ngơ ngẩn: “… ừm”.
Cô vô thức vuốt cằm mình, dường như vẫn còn có thế cảm nhận được luồng hơi nhẹ nhàng kia.
Vừa rồi anh đến gần như thế, gần đến nỏi Tống Nhã Đình ngửi được mùi hương Bạch Đàn lành lạnh và trầm lắng trên người anh.
Khắp mặt Tang Du viết đầy bốn chữ: không thể tin nối.
Không phải, cậu ba thối cho người ta thật đấy à?
Đây còn là cậu ba không!!
Tống Nhã Đình không nghĩ đến Thời Minh Quang lại sẽ thối thật, trên cả đường về cô đều đặc biệt im lặng, không nói thêm câu gì nữa.
Đến lúc gần xuống xe, cô mới bổng nhớ ra: “Cậu ba… anh hõm nay sao lại đến đón em tan học?”
Thời Minh Quang chí thiếu nước viết lên mặt mấy chữ “Cô là đồ ngốc à?”
“Hõm qua cô đánh Thời Vân Chỉ, nếu như không có tôi, hôm nay khi cô vừa bước chân vào nhà là sẽ bị Cư Sơn Tinh đưa đi, cô có tin không?”
Tống Nhã Đình không nghĩ đến nguyên nhân này, Thời Minh Quang vậy mà lại vì lo lắng cho cô nên đã đích thân đi đón cô.
Cô mới rưng rưng cảm động chưa được hai giây liền nghe Thời Minh Quang lầm bầm: “Mấy năm gần đây, người mà nhìn bề ngoài có vẻ đưa cơm lại ngốc đã không còn nhiều nữa rồi, trong một chốc thì cũng hơi không nỡ đế cô đl chết”.
Tống Nhã Đình:
Ha, đàn ông chó, trả nước mắt lại
đây.
Hôm nay đến đi học mà Thời Vân chl cũng không đi, chỉ đợi ở trong sân nhà, chờ người làm mang con đĩ nhỏ Tống Nhã Đình về.
Cô ta đường đường là cô ba nhà họ Thời, trong cả thành phố Yến có ai mà không nế cô ta mấy phần, lại càng thêm chiều chuộng nâng niu, khách sáo nhường nhịn.
Thế mà riêng con đĩ nhỏ Tống Nhã Đình kia lại dám dùng roi đánh cô ta!
Mặc dù Thời Minh Quang cũng tham gia, nhưng mà Thời Minh Quang là anh cả trên danh nghĩa của cô ta, có bà nội che chở, cô ta không dám động vào.
Nhưng Tống Nhã Đình là cái thá gì? Cũng dám cưỡi lên đầu cô ta để tác oai tác quái.
Hôm qua sau khi trở về, cô ta khóc lóc một trận với Cư Sơn Tình, Cư Sơn Tình cũng tức muốn chết, dứt khoát nói, chí cần không đánh chết, tùy ý Thời Vân Chi muốn xử lý Tống Nhã Đình sao cũng được.
Thời Vân Chi đang nghĩ xem làm thế nào đế khiến cho Tống Nhã Đình sống dở chết dở, người làm vội vàng chạy vào: “Cô ba../’.
Thời Vân Chi nhíu mày: “Con đĩ nhỏ Tống Nhã Đình đâu?”
“… Cô ba”, người làm dè dặt đáp: “Chúng tôi không bắt được người…”.
Thời Vấn Chỉ nhấc chân đạp người làm nói: “Mấy người có cái tác dụng
gì!”
Người làm vội vàng kêu oan: “Cô ba, không phải chúng tôi vô dụng, Tống Nhã Đình và cậu cả cùng nhau về chung, chúng tôi đâu dám cướp người trước mặt cậu cả…”.
Thời Minh Quang! Lại là Thời Minh Quang!
Sắc mặt Thời Vân Chi âm u như sắp nhò ra nước, ngón tay siết chặt thành nắm đấm.
Vừa đúng lúc Cư Sơn Tình cũng từ bên ngoài trờ về, nước mắt cô ta cứ thế rơi tí tách: “Mẹ!”
Cư Sơn Tinh vội vàng ôm chặt con gái: “Sao thế?”
Thời Vân Chi vừa khóc vừa nói: “Anh cả bảo vệ Tống Nhã Đình! Con không có cơ hội bắt được người! Hôm qua anh ấy dạy dỗ con thì cũng thôi đi, hỏm nay còn làm con mất mặt thế này, rốt cuộc là có coi mẹ ra gì không?! Con thấy anh ấy sắp lật trời luôn rồi!”
Cư Sơn Tinh nghe vậy thì biến sắc mặt.
Bà ta vẫn luôn muốn hại chết Thời Minh Quang, dù gì Thời Minh Quang nếu không chết, quyền thừa kế của nhà họ Thời vẩn sẽ ở trong tay anh.
Nhưng mà bà Thời lại cứ bất công, chỉ lăm lăm bảo vệ Thời Minh Quang, bà ta mãi mà vẫn chưa thành cõng.
Cư Sơn Tinh vốn muốn đợi cho đến khi bà già kia chết đỉ rồi lại ra tay, dù gì bà già chết đi rồi, Thời Minh Quang còn không phải là con cá nằm trẽn thớt của bà ta hay sao?
Trước đây Thời Minh Quang lẳng lặng không rằng, bà ta cũng không định lấn lướt.
Nhưng bây giờ, Thời Minh Quang lại vì bảo vệ một người phụ nữ bên ngoài mà ức hiếp con gái của bà ta.
Cư Sơn Tinh lau nước mắt cho con gái, nói: “Khóc cái gì! Con cùng mẹ đi tìm nó!”
Thời Vân Chi thấy mẹ mình sắp đứng ra đòi lại công bằng cho mình thì vội nói: “Vâng!”
Tống Nhã Đình đặt cặp sách xuống, tiện tay lấy ra một xấp đề luyện thỉ.
Cũng không biết được phát cho từ lúc nào, cõ tiện tay nhét vào bên trong cặp sách.
Dù gì thì lúc này cũng chán, cô tiện tay rút ra một tờ đề luyện thi, là đề Toán, cô cầm bút lên bắt đầu viết xoèn xoẹt.
Tang Du đl ngang qua, ngạc nhiên nól: “Cô Tống, cô đang làm đề luyện thi đấy à?”
Tống Nhã Đình nói: “Vẽ chơi thôi”.
Tang Du:
Tang Du nghĩ cũng phải, với thành tích sáu môn tổng điếm hơn một trăm của Tống Nhã Đình thì đề luyện thi Toán cô ấy đọc có hiếu được không?
Vì vậy cũng không nghĩ ngợi nhiều, xoay người bỏ đi.
Tống Nhã Đình làm xong đề luyện thi thứ nhất rất nhanh, cô đang chuẩn bị đặt bút xuống thì nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, giọng điệu hơi giống với Thời Vân Chỉ.
Cỏ tiện tay vò tờ đề luyện thi thành một nắm vứt vào trong thùng rác sau đó đi ra ngoài.
Nếu như có người nào mờ tờ đề luyện thi kia ra, chắc chắn sẽ phát hiện, đáp án bên trên đều đúng hết, thậm chí còn ngắn gọn hơn cả đáp án tham khảo.
Thời Minh Quang đột ngột vươn tay túm chặt gáy cô, ép người cô dựa sát vào cửa kính xe.
Tống Nhã Đình ngấn ra, chỉ thấy Thời Minh Quang bổng dựa gần vào mình, khoảng cách của hai người đã đủ đế cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Tống Nhã Đình thậm chí còn đếm được rõ ràng từng sợi mi dài dày đang hơi rũ xuống của anh.
Sau đó cỏ nhìn chằm chằm vào người đàn õng đang dùng tư thế vô cùng ám muội nhưthế sắp hôn lên môi cô để nhẹ nhàng thổi hơi vào cằm cô.
Luồng hơi nhè nhẹ chạm lên da như bươm bướm vỗ cánh, nhẹ nhàng gợi lên một cơn gió lốc trong lòng.
Làm cho suy nghĩtrong đầu của Tống Nhã Đình trở nên đặc quánh, hồi lâu sau mới phản ứng lại được.
Thời Minh Quang buông cô ra, âm điệu lạnh lùng hỏi: “Không đau nữa?”
Tống Nhã Đình ngơ ngẩn: “… ừm”.
Cô vô thức vuốt cằm mình, dường như vẫn còn có thế cảm nhận được luồng hơi nhẹ nhàng kia.
Vừa rồi anh đến gần như thế, gần đến nỏi Tống Nhã Đình ngửi được mùi hương Bạch Đàn lành lạnh và trầm lắng trên người anh.
Khắp mặt Tang Du viết đầy bốn chữ: không thể tin nối.
Không phải, cậu ba thối cho người ta thật đấy à?
Đây còn là cậu ba không!!
Tống Nhã Đình không nghĩ đến Thời Minh Quang lại sẽ thối thật, trên cả đường về cô đều đặc biệt im lặng, không nói thêm câu gì nữa.
Đến lúc gần xuống xe, cô mới bổng nhớ ra: “Cậu ba… anh hõm nay sao lại đến đón em tan học?”
Thời Minh Quang chí thiếu nước viết lên mặt mấy chữ “Cô là đồ ngốc à?”
“Hõm qua cô đánh Thời Vân Chỉ, nếu như không có tôi, hôm nay khi cô vừa bước chân vào nhà là sẽ bị Cư Sơn Tinh đưa đi, cô có tin không?”
Tống Nhã Đình không nghĩ đến nguyên nhân này, Thời Minh Quang vậy mà lại vì lo lắng cho cô nên đã đích thân đi đón cô.
Cô mới rưng rưng cảm động chưa được hai giây liền nghe Thời Minh Quang lầm bầm: “Mấy năm gần đây, người mà nhìn bề ngoài có vẻ đưa cơm lại ngốc đã không còn nhiều nữa rồi, trong một chốc thì cũng hơi không nỡ đế cô đl chết”.
Tống Nhã Đình:
Ha, đàn ông chó, trả nước mắt lại
đây.
Hôm nay đến đi học mà Thời Vân chl cũng không đi, chỉ đợi ở trong sân nhà, chờ người làm mang con đĩ nhỏ Tống Nhã Đình về.
Cô ta đường đường là cô ba nhà họ Thời, trong cả thành phố Yến có ai mà không nế cô ta mấy phần, lại càng thêm chiều chuộng nâng niu, khách sáo nhường nhịn.
Thế mà riêng con đĩ nhỏ Tống Nhã Đình kia lại dám dùng roi đánh cô ta!
Mặc dù Thời Minh Quang cũng tham gia, nhưng mà Thời Minh Quang là anh cả trên danh nghĩa của cô ta, có bà nội che chở, cô ta không dám động vào.
Nhưng Tống Nhã Đình là cái thá gì? Cũng dám cưỡi lên đầu cô ta để tác oai tác quái.
Hôm qua sau khi trở về, cô ta khóc lóc một trận với Cư Sơn Tình, Cư Sơn Tình cũng tức muốn chết, dứt khoát nói, chí cần không đánh chết, tùy ý Thời Vân Chi muốn xử lý Tống Nhã Đình sao cũng được.
Thời Vân Chi đang nghĩ xem làm thế nào đế khiến cho Tống Nhã Đình sống dở chết dở, người làm vội vàng chạy vào: “Cô ba../’.
Thời Vân Chi nhíu mày: “Con đĩ nhỏ Tống Nhã Đình đâu?”
“… Cô ba”, người làm dè dặt đáp: “Chúng tôi không bắt được người…”.
Thời Vấn Chỉ nhấc chân đạp người làm nói: “Mấy người có cái tác dụng
gì!”
Người làm vội vàng kêu oan: “Cô ba, không phải chúng tôi vô dụng, Tống Nhã Đình và cậu cả cùng nhau về chung, chúng tôi đâu dám cướp người trước mặt cậu cả…”.
Thời Minh Quang! Lại là Thời Minh Quang!
Sắc mặt Thời Vân Chi âm u như sắp nhò ra nước, ngón tay siết chặt thành nắm đấm.
Vừa đúng lúc Cư Sơn Tình cũng từ bên ngoài trờ về, nước mắt cô ta cứ thế rơi tí tách: “Mẹ!”
Cư Sơn Tinh vội vàng ôm chặt con gái: “Sao thế?”
Thời Vân Chi vừa khóc vừa nói: “Anh cả bảo vệ Tống Nhã Đình! Con không có cơ hội bắt được người! Hôm qua anh ấy dạy dỗ con thì cũng thôi đi, hỏm nay còn làm con mất mặt thế này, rốt cuộc là có coi mẹ ra gì không?! Con thấy anh ấy sắp lật trời luôn rồi!”
Cư Sơn Tinh nghe vậy thì biến sắc mặt.
Bà ta vẫn luôn muốn hại chết Thời Minh Quang, dù gì Thời Minh Quang nếu không chết, quyền thừa kế của nhà họ Thời vẩn sẽ ở trong tay anh.
Nhưng mà bà Thời lại cứ bất công, chỉ lăm lăm bảo vệ Thời Minh Quang, bà ta mãi mà vẫn chưa thành cõng.
Cư Sơn Tinh vốn muốn đợi cho đến khi bà già kia chết đỉ rồi lại ra tay, dù gì bà già chết đi rồi, Thời Minh Quang còn không phải là con cá nằm trẽn thớt của bà ta hay sao?
Trước đây Thời Minh Quang lẳng lặng không rằng, bà ta cũng không định lấn lướt.
Nhưng bây giờ, Thời Minh Quang lại vì bảo vệ một người phụ nữ bên ngoài mà ức hiếp con gái của bà ta.
Cư Sơn Tinh lau nước mắt cho con gái, nói: “Khóc cái gì! Con cùng mẹ đi tìm nó!”
Thời Vân Chi thấy mẹ mình sắp đứng ra đòi lại công bằng cho mình thì vội nói: “Vâng!”
Tống Nhã Đình đặt cặp sách xuống, tiện tay lấy ra một xấp đề luyện thỉ.
Cũng không biết được phát cho từ lúc nào, cõ tiện tay nhét vào bên trong cặp sách.
Dù gì thì lúc này cũng chán, cô tiện tay rút ra một tờ đề luyện thi, là đề Toán, cô cầm bút lên bắt đầu viết xoèn xoẹt.
Tang Du đl ngang qua, ngạc nhiên nól: “Cô Tống, cô đang làm đề luyện thi đấy à?”
Tống Nhã Đình nói: “Vẽ chơi thôi”.
Tang Du:
Tang Du nghĩ cũng phải, với thành tích sáu môn tổng điếm hơn một trăm của Tống Nhã Đình thì đề luyện thi Toán cô ấy đọc có hiếu được không?
Vì vậy cũng không nghĩ ngợi nhiều, xoay người bỏ đi.
Tống Nhã Đình làm xong đề luyện thi thứ nhất rất nhanh, cô đang chuẩn bị đặt bút xuống thì nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, giọng điệu hơi giống với Thời Vân Chỉ.
Cỏ tiện tay vò tờ đề luyện thi thành một nắm vứt vào trong thùng rác sau đó đi ra ngoài.
Nếu như có người nào mờ tờ đề luyện thi kia ra, chắc chắn sẽ phát hiện, đáp án bên trên đều đúng hết, thậm chí còn ngắn gọn hơn cả đáp án tham khảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.