Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 45: Nhuộm trắng?
Hạ Nguyệt
22/03/2024
rúanhixuanoi biết mình lỡ miệng nên vội nói: “Mẹ, giờ chúng ta phải làm sao? Trong tay Tống Nhã Đình có 48% cổ phần công ty, cộng thêm của Điền Ngọc nữa là 58%, chúng ta hoàn toàn không thể lấy nổi Thần Tinh!”
Uông Tâm Nhụy ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiểu Thanh đâu?”
Với Tống Trì Thanh, Uông Tâm Nhụy cũng không dám đối xử với cậu ta giống như Tống Nhã Đình.
Dù sao Tống Trì Thanh cũng là con trai duy nhất của Tống Chính Nguyên, dù cậu ta do An Chi Tố sinh, Tống Chính Nguyên vẫn cực kỳ yêu thương thằng bé, vẫn luôn nuôi nấng theo cách là người thừa kế của mình.
Vì vậy, ngay từ đầu Uông Tâm Nhụy đã áp dụng hai cách khác nhau với hai chị em. Tống Nhã Đình thì bà ta bỏ mặc, còn Tống Trì Thanh lại được bà ta chiều hư, chiều cậu ta thành một thằng nhóc ăn hại.
Chỉ có như vậy, Uông Tâm Nhụy mới có thể đảm bảo sau này nhà họ Tống sẽ là của Tống Thải Vi.
Bà ta cực kỳ yêu thương Tống Trì Thanh, Tống Trì Thanh cũng rất thân thiết với bà ta nên cậu ta quả thật là một vũ khí sắc bén để đối phó với Tống Nhã Đình!
Tống Nhã Đình có thể không cần Tống Chính Nguyên, nhưng lẽ nào lại không cần em trai mình?
Tống Thải Vi bĩu môi đáp: “Ai biết nó, không phải đang đua xe với người ta thì chính là ở sòng bạc. Dù sao chính là không có đi học, lần trước lại bị 0 điểm khiến bố tức quá trời”.
“Đây không phải chuyện tốt hả?”
Uông Tâm Nhụy vuốt mái tóc con gái mình, khẽ nói: “Chị em nó càng vô dụng thì mới làm nổi bật sự xuất sắc của con, bố con mới có thể yên tâm giao mọi thứ cho con chứ”.
Tống Thải VI đắc ý cười: “Chỉ với Tống Nhã Đình với Tống Trì Thanh mà cũng đòi tranh VỚI con sao?”
Uống Tâm Nhụy lại nói: “Nói chuyện này với Tiếu Thanh đi, Thần Tinh là của An Chi Tố, dựa vào cái gì mà toàn bộ cổ phần công ty đều là của Tống Nhã Đình? Tống Nhã Đình lại vô cùng yêu thương em trai, nếu Tống Trì Thanh giận dỗi cãi nhau VỚI cô ta, cô ta chắc chắn sẽ giao một nửa cổ phần cho thằng nhỏ. Đến lúc đó, Thần Tinh còn chẳng phải của chúng ta?”
Tống Thải VI sáng mắt lên: “Đúng vậy! Trống Trì Thanh và Tống Nhã Đình là chị em ruột, nhưng An Chi Tố lại để Thần Tinh cho một mình Tống Nhã Đình, dựa vào cái gì chứ? Mẹ, giờ con sẽ gọi điện cho Tống Trì Thanh luôn!”
Uông Tâm Nhụy gật đầu, cong môi cười lạnh.
Tống Nhã Đình, dù mày có học thông minh hơn ở nước ngoài thì sao, chỉ cần em trai mày vẫn đứng về phía tao thì mày sẽ không bao giờ thắng nổi!
Sau khi Tống Nhã Đình rời khỏi Thần Tinh bèn tìm một tiệm cắt tóc.
Dù là thầy Tony thì thấy tạo hình kỳ lạ của cô cũng không khen nổi, hỏi Tống Nhã Đình: “Cô gội đầu hay là nhuộm tóc?”
Tống Nhã Đình đáp: “Cắt ngắn rồi nhuộm”.
Đây là một mối lớn, thầy Tony lập tức hăng hái nói: “Vậy cô muốn nhuộm màu gì? Màu đang hot năm này là màu
Tống Nhã Đình há miệng đáp: “Màu trắng”.
Thầy Tony: “… hở?”
Với khuôn mặt ấy của cô lại nhuộm tóc trắng là định đi ra ngoài hù chết người hả?
Thầy Tony có chút không bắt tay làm nổi, cảm thấy không thể đối xử tàn nhẫn VỚI mọi người như vậy.
Vốn dĩ thấy nhỏ này đã đủ cay mẳt, lại nhuộm bạc thì chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm trong đám đông, sẽ không lóe mù mắt người xem hả?
Vì thế, ông ta bèn khuyên: “Cái này, hay là cô chọn màu khác? Màu trắng rất kén người…”
Tống Nhã Đình lại như đã quyết tâm nói: “Màu trắng cơ”.
Khóe miệng thầy Tony giật giật đáp: “Được rồi, nếu kết quả không hài lòng thì không được hạch họe tôi đâu đấy…”
Tống Nhã Đình nhắm mắt lại nói: “Không đâu”.
Chờ đến khi Tống Nhã Đình rời khỏi tiệm cẳt tóc đã là 7 giờ tối.
Tóc của cô đã được cắt gọn mềm mại rũ trên vai, cũng không dài chỉ qua vai một chút.
Vi cô đã nhuộm thành màu trắng nên cực kỳ bắt mắt trong đêm.
Thuê xe sẽ không thể tiến vào nhà họ Thời nên cô đã nhắn cho Thời Minh Quang bảo anh cử người đến đón mình.
Tên khốn kia vẫn chưa trả lời, cũng chẳng biết có đọc được hay không, nhưng Tống Nhã Đình vân đứng đợi ở cửa tiệm cắt tóc một lát.
Chẳng bao lâu sau, cô bèn thấy một chiếc Maybach quen thuộc với biến số xe là một dãy sô’ 1 cực kỳ dễ nhớ chạy đến.
Uông Tâm Nhụy ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Tiểu Thanh đâu?”
Với Tống Trì Thanh, Uông Tâm Nhụy cũng không dám đối xử với cậu ta giống như Tống Nhã Đình.
Dù sao Tống Trì Thanh cũng là con trai duy nhất của Tống Chính Nguyên, dù cậu ta do An Chi Tố sinh, Tống Chính Nguyên vẫn cực kỳ yêu thương thằng bé, vẫn luôn nuôi nấng theo cách là người thừa kế của mình.
Vì vậy, ngay từ đầu Uông Tâm Nhụy đã áp dụng hai cách khác nhau với hai chị em. Tống Nhã Đình thì bà ta bỏ mặc, còn Tống Trì Thanh lại được bà ta chiều hư, chiều cậu ta thành một thằng nhóc ăn hại.
Chỉ có như vậy, Uông Tâm Nhụy mới có thể đảm bảo sau này nhà họ Tống sẽ là của Tống Thải Vi.
Bà ta cực kỳ yêu thương Tống Trì Thanh, Tống Trì Thanh cũng rất thân thiết với bà ta nên cậu ta quả thật là một vũ khí sắc bén để đối phó với Tống Nhã Đình!
Tống Nhã Đình có thể không cần Tống Chính Nguyên, nhưng lẽ nào lại không cần em trai mình?
Tống Thải Vi bĩu môi đáp: “Ai biết nó, không phải đang đua xe với người ta thì chính là ở sòng bạc. Dù sao chính là không có đi học, lần trước lại bị 0 điểm khiến bố tức quá trời”.
“Đây không phải chuyện tốt hả?”
Uông Tâm Nhụy vuốt mái tóc con gái mình, khẽ nói: “Chị em nó càng vô dụng thì mới làm nổi bật sự xuất sắc của con, bố con mới có thể yên tâm giao mọi thứ cho con chứ”.
Tống Thải VI đắc ý cười: “Chỉ với Tống Nhã Đình với Tống Trì Thanh mà cũng đòi tranh VỚI con sao?”
Uống Tâm Nhụy lại nói: “Nói chuyện này với Tiếu Thanh đi, Thần Tinh là của An Chi Tố, dựa vào cái gì mà toàn bộ cổ phần công ty đều là của Tống Nhã Đình? Tống Nhã Đình lại vô cùng yêu thương em trai, nếu Tống Trì Thanh giận dỗi cãi nhau VỚI cô ta, cô ta chắc chắn sẽ giao một nửa cổ phần cho thằng nhỏ. Đến lúc đó, Thần Tinh còn chẳng phải của chúng ta?”
Tống Thải VI sáng mắt lên: “Đúng vậy! Trống Trì Thanh và Tống Nhã Đình là chị em ruột, nhưng An Chi Tố lại để Thần Tinh cho một mình Tống Nhã Đình, dựa vào cái gì chứ? Mẹ, giờ con sẽ gọi điện cho Tống Trì Thanh luôn!”
Uông Tâm Nhụy gật đầu, cong môi cười lạnh.
Tống Nhã Đình, dù mày có học thông minh hơn ở nước ngoài thì sao, chỉ cần em trai mày vẫn đứng về phía tao thì mày sẽ không bao giờ thắng nổi!
Sau khi Tống Nhã Đình rời khỏi Thần Tinh bèn tìm một tiệm cắt tóc.
Dù là thầy Tony thì thấy tạo hình kỳ lạ của cô cũng không khen nổi, hỏi Tống Nhã Đình: “Cô gội đầu hay là nhuộm tóc?”
Tống Nhã Đình đáp: “Cắt ngắn rồi nhuộm”.
Đây là một mối lớn, thầy Tony lập tức hăng hái nói: “Vậy cô muốn nhuộm màu gì? Màu đang hot năm này là màu
Tống Nhã Đình há miệng đáp: “Màu trắng”.
Thầy Tony: “… hở?”
Với khuôn mặt ấy của cô lại nhuộm tóc trắng là định đi ra ngoài hù chết người hả?
Thầy Tony có chút không bắt tay làm nổi, cảm thấy không thể đối xử tàn nhẫn VỚI mọi người như vậy.
Vốn dĩ thấy nhỏ này đã đủ cay mẳt, lại nhuộm bạc thì chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm trong đám đông, sẽ không lóe mù mắt người xem hả?
Vì thế, ông ta bèn khuyên: “Cái này, hay là cô chọn màu khác? Màu trắng rất kén người…”
Tống Nhã Đình lại như đã quyết tâm nói: “Màu trắng cơ”.
Khóe miệng thầy Tony giật giật đáp: “Được rồi, nếu kết quả không hài lòng thì không được hạch họe tôi đâu đấy…”
Tống Nhã Đình nhắm mắt lại nói: “Không đâu”.
Chờ đến khi Tống Nhã Đình rời khỏi tiệm cẳt tóc đã là 7 giờ tối.
Tóc của cô đã được cắt gọn mềm mại rũ trên vai, cũng không dài chỉ qua vai một chút.
Vi cô đã nhuộm thành màu trắng nên cực kỳ bắt mắt trong đêm.
Thuê xe sẽ không thể tiến vào nhà họ Thời nên cô đã nhắn cho Thời Minh Quang bảo anh cử người đến đón mình.
Tên khốn kia vẫn chưa trả lời, cũng chẳng biết có đọc được hay không, nhưng Tống Nhã Đình vân đứng đợi ở cửa tiệm cắt tóc một lát.
Chẳng bao lâu sau, cô bèn thấy một chiếc Maybach quen thuộc với biến số xe là một dãy sô’ 1 cực kỳ dễ nhớ chạy đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.