Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 57: Toàn trường chấn động
Hạ Nguyệt
22/03/2024
Vì vậy phái chính đạo đã tổ chức một cuộc thanh trừ, bao. vây Lương Tuyết điện của Kinh Tuyết, lại mua chuộc những người hầu bên cạnh hạ độc hắn.
Kỳ thực không phải Kinh Tuyết không hay biết, chỉ là hẳn hiểu bản thân nên cho chính đạo một lời giải thích.
Ngay cả khi bị bôi nhọ, bị vu khống, cho dù chính đạo đã không còn là chính đạo của dĩ vãng, hắn cũng phải đưa ra một lời giải thích.
Không phải vì người khác, mà vì chính bản thân mình.
Kinh Tuyết ngồi trên ngai vàng trong Lương Tuyết điện, nửa khuôn mặt tuấn tú bị mái tóc bạc che khuất, hẳn dường như đang nâng mắt nhìn người phía dưới, khẽ cười một tiếng, lại giống như một tiếng thở dài: "... Sở Dao, ngươi tới rồi”.
Khi bái sư nhập môn vẫn là một thiếu niên năng nổ nhiệt huyết, giờ đây đã trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, Sở Dao nghiến răng, thấp giọng h:. Sư phụ”.
Kinh Tuyết hơi khựng lại, tiếp đó liền nghe thấy đồ đệ nói: “Đây là lần cuối ta gọi người là sư phụ”.
Kinh Tuyết phá lên cười. Lạnh lùng, nhàn nhạt, giống như băng tuyết vô cảm. “Ta vẫn luôn muốn hỏi người”.
Hắn nhìn tên ác ma với mái đầu bạc trắng ngạo nghễ trên cao: “Tại sao?”
“Tại sao?”, Kinh Tuyết lẩm bẩm.
Từng câu từng chữ của Sở Dao như nghiến ra từ kế răng: “Tại sao lại nhập ma? Tại sao lại phải trở thành tay sai của ma tôn? Tại sao phải tàn sát các sư huynh đệ của mình? Có phải là đến cuối cùng, ngay cả ta ngươi cũng không bỏ qua hay không?”
Trước một tràng chất vấn vang dội này Kinh Tuyết chỉ cười trừ, hắn mệt mỏi nhắm lại hai mắt, đáp nhẹ bãng: “Nào. có nhiều tại sao như vậy? Muốn làm thì làm, muốn giết liền giết, ngươi nói đúng lắm, ta quả thực cũng muốn giết chết ngươi”.
Hắn nhìn Sở Dao, nói tiếp: “Ta nuôi dạy ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi lại chĩa mũi kiếm vào ta”.
Bàn tay đang nắm trường kiếm của Sở Dao siết chặt lại hẳn cả gân xanh, nhìn Kinh Tuyết đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Sở Dao, nếu hôm nay ngươi không giết ta, ngày mai đội quân của ma tộc sẽ phá vỡ trận pháp Tiên môn, đến lúc đó, bất luận là tu chân giới hay phàm giới đầu đừng nghĩ tới việc có cuộc sống yên lành”.
“Ngươi!", hốc mắt Sở Dao đỏ lên.
Hắn không muốn tin rằng người sư phụ mang trong lòng cả thiên sẽ biến thành dáng vẻ như hiện tại, càng không muốn tin sư phụ từ bi lương thiện sẽ tàn nhẫn giết hại đồng môn, không lẽ thực sự giống như lời đồn đại, Kinh Tuyết hắn vốn dĩ là một thành viên của ma tộc ngay từ đầu?
Đợi Sở Dao hoàn hồn, trường kiếm trong tay đã cằm sâu vào trái tim Kinh Tuyết, hắn ngây người, ngón tay run rẩy, muốn lập tức rút kiếm ra, nhưng Kinh Tuyết lại giữ chặt tay hẳn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi làm rất tốt”.
“Không phụ công dạy bảo của ta”.
Rõ ràng đối phương đã nhập ma nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc này, nước mắt Sở Dao không kìm được lăn dài trên má: “... Sư phụ”.
"... Đừng gọi ta là sư phụ nữa, cũng đừng dính líu tới ta, như vậy ngươi mới có thể sống sót”.
Hắn ngước mắt nhìn lên mái vòm của đại điện, đáy mắt lại là một mảnh trống rỗng cô tịch: “Ta sinh ra trên cõi đời này, không hổ thẹn với lòng, không hổ thẹn với đạo, chết trong tay ngươi, cũng không thẹn với ngươi”.
Thanh âm lạnh nhạt hờ hững tản ra trong gió, rất nhanh liền biến mất vô hình, không lưu lại chút tung tích.
Nhưng những cảm xúc tưởng chừng như giải thoát, bất lực, như phẫn hận, thương tiếc lại khắc sâu trong lòng mỗi người.
'Tống Nhã Đình rất nhanh đã thoát vai, hỏi Lục Kiến Thân: “Lục ảnh đế, tôi không phụ lòng kỳ vọng của anh chứ?”
Lục Kiến Thân có chút nhướng mày ngạc nhiên: “Cô không chỉ không khiến tôi thất vọng mà ngược lại còn vượt xa mong đợi rất nhiều”.
'Tống Nhã Đình mỉm cười: “Cảm ơn”.
Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại.
Trần Sương đứng phắt dậy, kích động đến mức nói năng
lộn xộn: “Cái này... đây chính là Kinh Tuyết! Chính cô ấy... chỉ có cô ấy!"
Tuy rằng Quách Khánh Chí không thất thố như Trần Sương nhưng nội tâm cũng dậy sóng không thôi.
Thực sự không ngờ tới kỹ năng diễn xuất của thiếu nữ này đã đạt đến đỉnh cao như vậy!
Trích đoạn vừa rồi dễ như trở bàn tay lôi cuốn tất cả mọi người vào, cảm thụ niềm vui sướng của nhân vật, cũng thấu hiểu nỗi bi thương trong đó, đây là việc rất nhiều diễn viên lão làng làm không được!
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của rất nhiều người có mặt cũng đủ để chứng minh sự thành công của trích đoạn này!
Gương mặt Cảnh Lãng tràn ngập nét không tin.
Anh ta vốn cho răng trích đoạn vừa rồi của mình đã đủ xuất sắc để đè bẹp tất cả các ứng cử viên thử vai trước đó, nhân vật Kinh Tuyết này cũng đã định là vật nằm trong túi.
Anh ta thậm chí từng tưởng tượng đến việc được hàng ngàn người hâm mộ vây quanh trong tương lai, vươn tới đỉnh cao của ngành giải trí và sánh vai với những người như Lục Kiến Thân hay An Linh Sanh, nhưng...
Cô gái xấu xí này làm sao có thể! Cô ta sao có thể sở hữu kỹ năng diễn xuất nhập tâm như vậy!
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng. diễn xuất của Cảnh Lãng chẳng là gì trước mặt Tống Nhã Đình.
Trần Sương vội tiến lên nắm chặt lấy tay Tống Nhã Đình, nói: “Cô nói không sai, ngoài cô ra, không còn ai có thể diễn ra cái thần của Kinh Tuyết nữa... Bây giờ chúng ta ký hợp đồng luôn nhé, cô thấy thế nào?”
Kỳ thực không phải Kinh Tuyết không hay biết, chỉ là hẳn hiểu bản thân nên cho chính đạo một lời giải thích.
Ngay cả khi bị bôi nhọ, bị vu khống, cho dù chính đạo đã không còn là chính đạo của dĩ vãng, hắn cũng phải đưa ra một lời giải thích.
Không phải vì người khác, mà vì chính bản thân mình.
Kinh Tuyết ngồi trên ngai vàng trong Lương Tuyết điện, nửa khuôn mặt tuấn tú bị mái tóc bạc che khuất, hẳn dường như đang nâng mắt nhìn người phía dưới, khẽ cười một tiếng, lại giống như một tiếng thở dài: "... Sở Dao, ngươi tới rồi”.
Khi bái sư nhập môn vẫn là một thiếu niên năng nổ nhiệt huyết, giờ đây đã trở thành một người đàn ông đội trời đạp đất, Sở Dao nghiến răng, thấp giọng h:. Sư phụ”.
Kinh Tuyết hơi khựng lại, tiếp đó liền nghe thấy đồ đệ nói: “Đây là lần cuối ta gọi người là sư phụ”.
Kinh Tuyết phá lên cười. Lạnh lùng, nhàn nhạt, giống như băng tuyết vô cảm. “Ta vẫn luôn muốn hỏi người”.
Hắn nhìn tên ác ma với mái đầu bạc trắng ngạo nghễ trên cao: “Tại sao?”
“Tại sao?”, Kinh Tuyết lẩm bẩm.
Từng câu từng chữ của Sở Dao như nghiến ra từ kế răng: “Tại sao lại nhập ma? Tại sao lại phải trở thành tay sai của ma tôn? Tại sao phải tàn sát các sư huynh đệ của mình? Có phải là đến cuối cùng, ngay cả ta ngươi cũng không bỏ qua hay không?”
Trước một tràng chất vấn vang dội này Kinh Tuyết chỉ cười trừ, hắn mệt mỏi nhắm lại hai mắt, đáp nhẹ bãng: “Nào. có nhiều tại sao như vậy? Muốn làm thì làm, muốn giết liền giết, ngươi nói đúng lắm, ta quả thực cũng muốn giết chết ngươi”.
Hắn nhìn Sở Dao, nói tiếp: “Ta nuôi dạy ngươi lâu như vậy, cuối cùng ngươi lại chĩa mũi kiếm vào ta”.
Bàn tay đang nắm trường kiếm của Sở Dao siết chặt lại hẳn cả gân xanh, nhìn Kinh Tuyết đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Sở Dao, nếu hôm nay ngươi không giết ta, ngày mai đội quân của ma tộc sẽ phá vỡ trận pháp Tiên môn, đến lúc đó, bất luận là tu chân giới hay phàm giới đầu đừng nghĩ tới việc có cuộc sống yên lành”.
“Ngươi!", hốc mắt Sở Dao đỏ lên.
Hắn không muốn tin rằng người sư phụ mang trong lòng cả thiên sẽ biến thành dáng vẻ như hiện tại, càng không muốn tin sư phụ từ bi lương thiện sẽ tàn nhẫn giết hại đồng môn, không lẽ thực sự giống như lời đồn đại, Kinh Tuyết hắn vốn dĩ là một thành viên của ma tộc ngay từ đầu?
Đợi Sở Dao hoàn hồn, trường kiếm trong tay đã cằm sâu vào trái tim Kinh Tuyết, hắn ngây người, ngón tay run rẩy, muốn lập tức rút kiếm ra, nhưng Kinh Tuyết lại giữ chặt tay hẳn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi làm rất tốt”.
“Không phụ công dạy bảo của ta”.
Rõ ràng đối phương đã nhập ma nhưng nhìn khuôn mặt quen thuộc này, nước mắt Sở Dao không kìm được lăn dài trên má: “... Sư phụ”.
"... Đừng gọi ta là sư phụ nữa, cũng đừng dính líu tới ta, như vậy ngươi mới có thể sống sót”.
Hắn ngước mắt nhìn lên mái vòm của đại điện, đáy mắt lại là một mảnh trống rỗng cô tịch: “Ta sinh ra trên cõi đời này, không hổ thẹn với lòng, không hổ thẹn với đạo, chết trong tay ngươi, cũng không thẹn với ngươi”.
Thanh âm lạnh nhạt hờ hững tản ra trong gió, rất nhanh liền biến mất vô hình, không lưu lại chút tung tích.
Nhưng những cảm xúc tưởng chừng như giải thoát, bất lực, như phẫn hận, thương tiếc lại khắc sâu trong lòng mỗi người.
'Tống Nhã Đình rất nhanh đã thoát vai, hỏi Lục Kiến Thân: “Lục ảnh đế, tôi không phụ lòng kỳ vọng của anh chứ?”
Lục Kiến Thân có chút nhướng mày ngạc nhiên: “Cô không chỉ không khiến tôi thất vọng mà ngược lại còn vượt xa mong đợi rất nhiều”.
'Tống Nhã Đình mỉm cười: “Cảm ơn”.
Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại.
Trần Sương đứng phắt dậy, kích động đến mức nói năng
lộn xộn: “Cái này... đây chính là Kinh Tuyết! Chính cô ấy... chỉ có cô ấy!"
Tuy rằng Quách Khánh Chí không thất thố như Trần Sương nhưng nội tâm cũng dậy sóng không thôi.
Thực sự không ngờ tới kỹ năng diễn xuất của thiếu nữ này đã đạt đến đỉnh cao như vậy!
Trích đoạn vừa rồi dễ như trở bàn tay lôi cuốn tất cả mọi người vào, cảm thụ niềm vui sướng của nhân vật, cũng thấu hiểu nỗi bi thương trong đó, đây là việc rất nhiều diễn viên lão làng làm không được!
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của rất nhiều người có mặt cũng đủ để chứng minh sự thành công của trích đoạn này!
Gương mặt Cảnh Lãng tràn ngập nét không tin.
Anh ta vốn cho răng trích đoạn vừa rồi của mình đã đủ xuất sắc để đè bẹp tất cả các ứng cử viên thử vai trước đó, nhân vật Kinh Tuyết này cũng đã định là vật nằm trong túi.
Anh ta thậm chí từng tưởng tượng đến việc được hàng ngàn người hâm mộ vây quanh trong tương lai, vươn tới đỉnh cao của ngành giải trí và sánh vai với những người như Lục Kiến Thân hay An Linh Sanh, nhưng...
Cô gái xấu xí này làm sao có thể! Cô ta sao có thể sở hữu kỹ năng diễn xuất nhập tâm như vậy!
Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng. diễn xuất của Cảnh Lãng chẳng là gì trước mặt Tống Nhã Đình.
Trần Sương vội tiến lên nắm chặt lấy tay Tống Nhã Đình, nói: “Cô nói không sai, ngoài cô ra, không còn ai có thể diễn ra cái thần của Kinh Tuyết nữa... Bây giờ chúng ta ký hợp đồng luôn nhé, cô thấy thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.