Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Chương 39: Tống Nhã Đình hóa thân anh hùng
Hạ Nguyệt
22/03/2024
“Xin nghỉ?”, Thời Minh Quang hỏi: “Xin nghỉ làm gì?”
“Thì…”, Tống Nhã Đình ậm ừ: “Có việc bận…”
Thời Minh Quang đang định dạy dồ cô vài câu, bỗng dưng đối ý nói: “Muốn tôi gọi điện cho chủ nhiệm lớp của cô cũng được thôi”.
Tống Nhã Đình lập tức nói: “Thật hả, thật hả! Em biết ngay Cậu ba tốt nhất mà! Em yêu anh nhất, moa moa!”
Yêu của Tống Nhã Đình giống như ăn cơm uống nước vậy, Thời Minh Quang không thèm đế ý, lạnh lùng nói: “Cô gửi cho tôi một tấm tự chụp”.
“…?”, Tống Nhã Đình nghi ngờ mình nghe lộn: “Anh nói gì?”
“Gửi cho tôi một tấm ảnh của cô”, Thời Minh Quang nghiêm mặt nói: “Ngay bây giờ”.
Tống Nhã Đình: “…”
Đây là yêu cầu kỳ lạ gì vậy?
Cô ngẫm nghĩ rồi bảo: “Vậy anh đợi chút nhé”.
Cô cúp máy, mở máy ảnh lên tùy tiện chụp một cái rồi gửi qua cho Thời Minh Quang.
[Là Đình Đình nè]: Xong rồi! [mèo con ló đầu.jpg]
Thời Minh Quang mở ảnh ra, vừa thấy đã biết lúc chụp cũng chẳng chú tâm.
Ảnh được chụp rất tùy tiện, chỉ lộ ra mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, ánh sáng lu mờ lớp trang đỉểm đậm, thậm chí lại toát lên một nét đẹp mông lung mờ ảo.
Con ngươi Thời Minh Quang chậm rãi trở tối.
Cô gái mặc đồng phục học sinh, áo vét lỏng lẻo khoác lên người, bên trong là một chiếc áo màu trắng, nút cũng không cài hết, có mấy nút bị gỡ ra.
Góc chụp này vừa hay có thế thấy được xương quai xanh nhỏ lên.
Cô gái có nước da trắng nõn nà như ngọc, hai mảnh xương quai xanh như cánh bướm muốn vùng vẫy khỏi sự trói buộc của da thịt, cất cánh bay lên cao.
Xích xuống dưới, bên trái có một nốt ruồi son ần trong bóng ma khiến người xem không nhìn thấy rõ.
Thời Minh Quang bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt bị đảm một cái.
Trong mắt toàn bộ đều là một mảnh trắng nõn và điểm xuyết một nốt hồng son.
Tang Du sáp tới định ngó một cái, Thời Minh Quang lập tức tắt màn hình di động, lạnh lùng nhìn anh ta.
Tang Du xoa mũi, ho khan một tiếng nói: “Là cô Tống à? Để tôi gọi cho chủ nhiệm lớp của cô ấy nhé…”
Thời Minh Quang nói: “Đưa số điện thoại cho tôi”.
Tang Du khẽ giật mình, Thời Minh Quang thế mà lại muốn tự mình xin nghỉ cho Tống Nhã Đình?
Anh ta không dám hỏi nhiều, gửi số điện thoại Thời Minh Quang, quay đầu thấy cô thư ký kia vẫn còn ở đó thì VỘI vàng nói: “Cất tài liệu đi rồi ra ngoài đi”.
Thời Minh Quang nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không nói gì.
Cô thư ký thờ phào, cất tài liệu đi rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.
Thật kỉnh khủng! Ban nãy suýt nữa là cô ta bị đuổi việc rồi!
Có điều, rốt cuộc cõ Tống kla là thần thánh phương nào vậy… một cú điện thoại thôi đã khiến cho tổng giám đốc nguôi giận…
Tang Du nhìn đồ ăn gọi ngoài trong tay hỏi: “Cậu ba, còn ăn cơm trưa không?”
Tâm trạng Thời Minh Quang tốt hơn chút, mở tấm ảnh kia ra ngó một cái rồi nhấn lại, nhàn nhạt đáp: “Ăn”.
Tống Nhã Đình thuận lợi lấy được giấy xin nghi từ chỗ Hách Liên.
Cô nghênh ngang đi ra khỏi cống trường, khi đi ngang qua một cái hẻm nhỏ thì vừa hay thấy một đứa nhỏ bị chặn ở bên trong.
Một đám thiếu niẻn hư hỏng hút thuốc, uống rượu, uốn tóc vây quanh cậu nhóc, tên đầu têu còn cầm một con dao găm sắc bén như đang đe dọa cậu nhóc kia.
Cậu nhóc cũng chỉ mới 5 6 tuổi, mặc áo áo sơmi và quần yếm, khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa trông cực kỳ dễ thương.
Tống Nhã Đình nhìn mà trái tim như muốn tan chảy.
Cô nhìn đồng hồ, vẩn còn chút thời gian mới tới hai giờ.
Sau đó, Tống Nhã Đình thuận tay lấy ra một cây kẹo que ngậm trong miệng rồi bước tới.
“Làm gì thể’, Tống Nhã Đình thong dong nói: “Cướp bóc trẻ em à? Mấy người không thấy xấu hổ hả?”
Mấy tay côn đồ thấy cô thì hung hăng đe dọa: “Chuyện của mấy anh đây mà cô cũng dám chõ mũi vào à? Mau cút đi, không thì đánh cả cô luôn đấy!”
Tống Nhã Đình chẳng những không đi, còn đến gần vài bước nói: “Người anh em, nể mặt tôi xíu, bò qua nhe?”
Tên dẫn đầu cười lạnh nói: “Mẹ nó, cô là cái thá gì? Nể mặt cô? Cô cũng không hỏi thăm xem anh đây là ai!”
Gã lập tức nháy mắt ra hiệu cho hai bên: “Nhỏ xấu xí kia muốn chõ mũi vào chuyện của người khác, vậy anh đây sẽ cho cô biết sự lợi hại của anh!”
Thoáng chốc có hai tay ăn chơi khác xông về phía Tống Nhã Đình.
Cậu nhóc lo lắng nhìn cô như muốn nói gì đó, nhưng chẳng nói nên lời.
Tống Nhã Đình mỉm CƯỜI an ủi cậu nhóc.
Hai người kia đã xông tới trước mặt, không hề vì Tống Nhã Đình là nữ mà nương tay, trực tiếp dùng hết sức mình.
Con ngươi Tống Nhã Đình trở nên lạnh lẽo, vòng eo linh hoạt ngửa ra sau đã né được nắm tay của một người.
Cô rũ mắt chộp lấy cố tay của tên còn lại rồl vặn mạnh một cái.
Xương cốt trật khớp, người nọ phát ra một tiếng hét thảm như giết heo.
Tống Nhã Đình giơ chân đá mạnh lên ngực khiến gã bay ra ngoài mấy mét.
Trong mắt tên côn đồ còn lại toát ra vẻ sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Tống Nhã Đình khẽ cười, liếm cây kẹo trong miệng, nắm lấy bả vai gã, ngón tay dùng sức bẻ trật khớp một cánh tay rồi đá thắng vào khủy chân gã.
Tên côn đồ lập tức quỳ xuống đất, nước mắt tuôn như suối: “Đau! Đau! Bà cố nội ơi! Cô mau thả tay ra đi! A…”
“Thì…”, Tống Nhã Đình ậm ừ: “Có việc bận…”
Thời Minh Quang đang định dạy dồ cô vài câu, bỗng dưng đối ý nói: “Muốn tôi gọi điện cho chủ nhiệm lớp của cô cũng được thôi”.
Tống Nhã Đình lập tức nói: “Thật hả, thật hả! Em biết ngay Cậu ba tốt nhất mà! Em yêu anh nhất, moa moa!”
Yêu của Tống Nhã Đình giống như ăn cơm uống nước vậy, Thời Minh Quang không thèm đế ý, lạnh lùng nói: “Cô gửi cho tôi một tấm tự chụp”.
“…?”, Tống Nhã Đình nghi ngờ mình nghe lộn: “Anh nói gì?”
“Gửi cho tôi một tấm ảnh của cô”, Thời Minh Quang nghiêm mặt nói: “Ngay bây giờ”.
Tống Nhã Đình: “…”
Đây là yêu cầu kỳ lạ gì vậy?
Cô ngẫm nghĩ rồi bảo: “Vậy anh đợi chút nhé”.
Cô cúp máy, mở máy ảnh lên tùy tiện chụp một cái rồi gửi qua cho Thời Minh Quang.
[Là Đình Đình nè]: Xong rồi! [mèo con ló đầu.jpg]
Thời Minh Quang mở ảnh ra, vừa thấy đã biết lúc chụp cũng chẳng chú tâm.
Ảnh được chụp rất tùy tiện, chỉ lộ ra mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng, ánh sáng lu mờ lớp trang đỉểm đậm, thậm chí lại toát lên một nét đẹp mông lung mờ ảo.
Con ngươi Thời Minh Quang chậm rãi trở tối.
Cô gái mặc đồng phục học sinh, áo vét lỏng lẻo khoác lên người, bên trong là một chiếc áo màu trắng, nút cũng không cài hết, có mấy nút bị gỡ ra.
Góc chụp này vừa hay có thế thấy được xương quai xanh nhỏ lên.
Cô gái có nước da trắng nõn nà như ngọc, hai mảnh xương quai xanh như cánh bướm muốn vùng vẫy khỏi sự trói buộc của da thịt, cất cánh bay lên cao.
Xích xuống dưới, bên trái có một nốt ruồi son ần trong bóng ma khiến người xem không nhìn thấy rõ.
Thời Minh Quang bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt bị đảm một cái.
Trong mắt toàn bộ đều là một mảnh trắng nõn và điểm xuyết một nốt hồng son.
Tang Du sáp tới định ngó một cái, Thời Minh Quang lập tức tắt màn hình di động, lạnh lùng nhìn anh ta.
Tang Du xoa mũi, ho khan một tiếng nói: “Là cô Tống à? Để tôi gọi cho chủ nhiệm lớp của cô ấy nhé…”
Thời Minh Quang nói: “Đưa số điện thoại cho tôi”.
Tang Du khẽ giật mình, Thời Minh Quang thế mà lại muốn tự mình xin nghỉ cho Tống Nhã Đình?
Anh ta không dám hỏi nhiều, gửi số điện thoại Thời Minh Quang, quay đầu thấy cô thư ký kia vẫn còn ở đó thì VỘI vàng nói: “Cất tài liệu đi rồi ra ngoài đi”.
Thời Minh Quang nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không nói gì.
Cô thư ký thờ phào, cất tài liệu đi rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.
Thật kỉnh khủng! Ban nãy suýt nữa là cô ta bị đuổi việc rồi!
Có điều, rốt cuộc cõ Tống kla là thần thánh phương nào vậy… một cú điện thoại thôi đã khiến cho tổng giám đốc nguôi giận…
Tang Du nhìn đồ ăn gọi ngoài trong tay hỏi: “Cậu ba, còn ăn cơm trưa không?”
Tâm trạng Thời Minh Quang tốt hơn chút, mở tấm ảnh kia ra ngó một cái rồi nhấn lại, nhàn nhạt đáp: “Ăn”.
Tống Nhã Đình thuận lợi lấy được giấy xin nghi từ chỗ Hách Liên.
Cô nghênh ngang đi ra khỏi cống trường, khi đi ngang qua một cái hẻm nhỏ thì vừa hay thấy một đứa nhỏ bị chặn ở bên trong.
Một đám thiếu niẻn hư hỏng hút thuốc, uống rượu, uốn tóc vây quanh cậu nhóc, tên đầu têu còn cầm một con dao găm sắc bén như đang đe dọa cậu nhóc kia.
Cậu nhóc cũng chỉ mới 5 6 tuổi, mặc áo áo sơmi và quần yếm, khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa trông cực kỳ dễ thương.
Tống Nhã Đình nhìn mà trái tim như muốn tan chảy.
Cô nhìn đồng hồ, vẩn còn chút thời gian mới tới hai giờ.
Sau đó, Tống Nhã Đình thuận tay lấy ra một cây kẹo que ngậm trong miệng rồi bước tới.
“Làm gì thể’, Tống Nhã Đình thong dong nói: “Cướp bóc trẻ em à? Mấy người không thấy xấu hổ hả?”
Mấy tay côn đồ thấy cô thì hung hăng đe dọa: “Chuyện của mấy anh đây mà cô cũng dám chõ mũi vào à? Mau cút đi, không thì đánh cả cô luôn đấy!”
Tống Nhã Đình chẳng những không đi, còn đến gần vài bước nói: “Người anh em, nể mặt tôi xíu, bò qua nhe?”
Tên dẫn đầu cười lạnh nói: “Mẹ nó, cô là cái thá gì? Nể mặt cô? Cô cũng không hỏi thăm xem anh đây là ai!”
Gã lập tức nháy mắt ra hiệu cho hai bên: “Nhỏ xấu xí kia muốn chõ mũi vào chuyện của người khác, vậy anh đây sẽ cho cô biết sự lợi hại của anh!”
Thoáng chốc có hai tay ăn chơi khác xông về phía Tống Nhã Đình.
Cậu nhóc lo lắng nhìn cô như muốn nói gì đó, nhưng chẳng nói nên lời.
Tống Nhã Đình mỉm CƯỜI an ủi cậu nhóc.
Hai người kia đã xông tới trước mặt, không hề vì Tống Nhã Đình là nữ mà nương tay, trực tiếp dùng hết sức mình.
Con ngươi Tống Nhã Đình trở nên lạnh lẽo, vòng eo linh hoạt ngửa ra sau đã né được nắm tay của một người.
Cô rũ mắt chộp lấy cố tay của tên còn lại rồl vặn mạnh một cái.
Xương cốt trật khớp, người nọ phát ra một tiếng hét thảm như giết heo.
Tống Nhã Đình giơ chân đá mạnh lên ngực khiến gã bay ra ngoài mấy mét.
Trong mắt tên côn đồ còn lại toát ra vẻ sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Tống Nhã Đình khẽ cười, liếm cây kẹo trong miệng, nắm lấy bả vai gã, ngón tay dùng sức bẻ trật khớp một cánh tay rồi đá thắng vào khủy chân gã.
Tên côn đồ lập tức quỳ xuống đất, nước mắt tuôn như suối: “Đau! Đau! Bà cố nội ơi! Cô mau thả tay ra đi! A…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.