Chương 3: Tập Thơ
Tây Tử Tình
25/07/2021
Biển hải đường Tây Vân Sơn, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trình Sơ đưa cho Yến Khinh mười vạn lượng bạc đổi lấy ba ngày ngắm hoa, thật đúng là khiến hắn cảm thấy tiền tiêu có giá trị, không chỉ có hoa đẹp, phục vụ còn tốt, hắn làm được cả một xấp thơ, mãi đến khi ba ngày ăn uống hưởng thụ trôi qua, lúc xuống núi hắn vẫn có cảm giác lưu luyến.
Bước vài bước liền quay đầu lại, lưu luyến chia tay biển hải đường.
Lưu Ly buồn cười, "Muội đã hiểu tại sao Tiểu Hầu gia Yến Khinh lại trao đổi với hắn rồi, hóa ra không chỉ giàu có nhiều bạc, mà còn thật sự là một người yêu thích hoa, hai thứ này đều không thiếu thứ nào."
"Thơ hắn viết như thế nào?"
"Là một người có tài, ba ngày nay làm thơ đủ đóng thành một tập.”
Lăng Họa gật đầu, "Sắp xếp cho Thi cục chúng ta xuất bản tập thơ cho hắn, ngày mai bắt đầu mở cửa Nam Sơn, chỉ cần có mười vạn lượng bạc, có thể ngắm hoa ba ngày."
Lưu Ly ngay lập tức vui vẻ, "Tiểu Hầu gia Yến Khinh nếu biết hành động này của hắn đã thành toàn cho mục đích ngân sách của chúng ta, không biết là nên khóc hay nên cười nữa."
Lăng Họa cong khóe môi, "Mặc kệ hắn khóc hay cười."
Sau khi Trình Sơ quay về kinh thành, ngay cả nhà cũng chưa về, đi thẳng đến Hậu phủ Đoan Kính.
Yến Khinh suy xét không biết có phải hắn hối hận muốn tìm tới đòi bạc hay không, cẩn thận hỏi hắn, "Trình huynh, hoa hải đường đẹp không?"
Trình Sơ kích động gật đầu, "Đẹp, cực kỳ đẹp, cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nhìn thấy hoa hải đường nào đẹp đến như vậy, đa tạ Yến Khinh huynh, phước đức ba đời, đời này không còn gì hối tiếc."
Yến Khinh: "... Vậy là tốt rồi."
Trình Sơ lấy ra một sọt tập thơ, kéo tay Yến Khinh, tràn đầy phấn khởi, "Yến Khinh huynh, ta làm được rất nhiều thơ, lại đây xem, huynh nhường ta cơ hội, không ngắm được biển hải đường, ta đem tất cả nét đẹp của hải đường đưa vào thơ, huynh thưởng thức nó trong thơ đi nhé."
Yến Khinh: "...."
Hắn nhìn thấy Trình Sơ tràn đầy phấn khởi, cũng muốn nhìn thấy giá trị thu hoạch được của mười vạn lượng bạc, nên miễn cưỡng tiến lại xem thử.
"Ồ, Trình huynh văn chương nổi bật, tài trí hơn người."
Trình Sơ vô cùng vui vẻ, "Yến Khinh huynh quá khen rồi!"
Yến Khinh kiên nhẫn nhìn vào xấp thơ, ôm đầu, "Trình huynh à, không ổn rồi, đầu ta đau, đau quá."
Trình Sơ hiền lành đột nhiên nhớ ra, vội vã dời xấp thơ đi vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi Yến Khinh huynh, ta quên mất huynh không xem được thơ."
Yến Khinh khẽ tránh xa xấp thơ một chút, ôm đầu khổ sở nói, "Trình huynh, huynh mang cho người khác xem đi!"
"Được được được, ta mang đi ngay đây." Trình Sơ không nói nhiều lời, thu thập tất cả xấp thơ, ngay lập tức cầm đi.
Sau khi hắn rời đi, Yến Khinh chậm rãi thả tay xuống.
Đoan Dương đi đến bên cạnh hắn, "Tiểu Hầu gia, người cần mời đại phu không?"
Yến Khinh phất tay, uể oải dựa vào bàn, sắc mặt không tốt lắm nói, "Không cần, nhiều nhất cũng chỉ đau ba ngày, ta vẫn chịu được, không cần uống thuốc đắng đâu."
Đoan Dương ngừng nói.
Yến Khinh nằm sấp một lúc, lẩm bẩm, "Hoa hải đường Tây Vân Sơn đẹp như vậy sao? Khiến cho Trình Sơ đần độn kia làm nhiều thơ như vậy.”
"Chắc là đẹp lắm!!"
"Lỗ rồi lỗ rồi, sớm biết vậy đã đòi hắn hai mươi vạn lượng rồi. Ta mất ba con hươu sao, còn bị liên lụy đau đầu ba ngày, không có lời rồi."
Đoan Dương: "..."
Trình Sơ mang tập thơ ra khỏi Hậu phủ Đoan Kính, định đi tìm các huynh đệ thưởng thức thơ của hắn, giữa đường bị người ngăn lại.
Người này hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh, chắp tay với Trình Sơ, "Trình công tử, tại hạ là chưởng quỹ Thi cục Tứ Hải, xấp thơ trong tay người, tại hạ nguyện ý cùng công tử hợp tác xuất bản tập thơ, không biết ý người thế nào?"
Trình Sơ sững sờ, "Ta... Ta còn chưa từng nghĩ sẽ xuất bản thành tập thơ."
Người kia mỉm cười, "Chẳng lẽ công tử không muốn thơ của người xuất bản được nhiều người đọc sao? Càng đặc biệt hơn nữa đây là ngòi bút của công tử ở hải đường Tây Vân Sơn, không thể để người đời chứng kiến được vẻ đẹp tuyệt vời này, rất đáng tiếc đấy."
"Đúng vậy, thật là đáng tiếc." Trình Sơ gật đầu.
"Công tử giao bản thảo thơ cho Thi cục Tứ Hải chúng tôi, chúng tôi xuất bản thành tập thơ, giúp cho những người hâm mộ Tây Vân Sơn đã lâu có thể tận mắt chứng kiến tài văn chương tuyệt vời như thế nào, cũng có thế nhìn thấy được hải đường ở Tây Vân Sơn đẹp đến mức nào, công tử còn có thể kiếm về một chút bạc, chẳng phải làm một được ba sao?"
"... Đúng vậy."
"Vậy công tử còn chần chờ gì nữa chứ? Chi bằng ngay bây giờ cùng tại hạ đi đến Thi cục Tứ Hải, Thi cục Tứ Hải của chúng tôi xuất bản rất nhanh, ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, sau ba ngày, công tử có thể đang cầm tập thơ đọc đấy, người còn có thể đưa cho tất cả bằng hữu nhân thủ mỗi người một tập thơ, để mọi người biết được rằng không có tập thơ nào đẳng cấp bằng. Cũng phù hợp với hải đường trân quý ở Tây Vân Sơn và tập thơ quý giá của công tử."
"Ngươi nói đúng." Trình Sơ bị thuyết phục, lại kích động, "Đi, chúng ta mau đi đến Thi cục Tứ Hải."
Người nọ gật đầu, dẫn Trình Sơ đến Thi cục Tứ Hải.
Bởi vì muốn làm ra tập thơ tuyệt phẩm, vậy nên trang giấy thành phẩm cũng cao cấp hơn so với giấy phổ thông, một tập thơ định giá ba lượng bạc, Trình Sơ ký thỏa thuận với Thi cục Tứ Hải, Thi cục Tứ Hải in ấn thành phẩm nhận một lượng bạc, hai lượng bạc còn lại sẽ chia 5-5 với Trình Sơ, Trình Sơ không có ý kiến gì, vui vẻ ký kết thỏa thuận với Thi cục Tứ Hải, song phương đóng dấu, ấn vân tay.
Sau ba ngày, Trình Sơ xuất bản năm vạn tập thơ. Trình Sơ thu được năm vạn lượng bạc, vừa có được sách thơ của bản thân, sách thơ tinh xảo như vậy, hắn chưa từng thấy bao giờ, trên thị trường cũng không hề có, hắn điên cuồng vui vẻ, lúc này tự mua một ngàn cuốn tập thơ, cho người dùng xe kéo đi, lần lượt gửi đến các phủ huynh đệ giao hảo, hiển nhiên cũng có cả Hậu phủ Đoan Kính.
Hắn vui vẻ trong lòng, dù Yến Khinh không thể đọc thơ, nhưng hắn cũng muốn biểu đạt cảm tạ của hắn, cho người khác một quyển, cho Yến Khinh mười quyển.
Lúc mười quyển thơ được quản gia đặt trên bàn Yến Khinh, bền ngoài tinh xảo hoa mỹ, vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.
Yến Khinh vừa mới kết thúc ba ngày đau đầu, nhìn lướt qua hỏi, "Tập thơ ở đâu ra vậy?"
Quản gia lập tức nói, "Trình công tử phái người đưa đến, sau hôm đem bản thảo thơ đến đây, Trình công tử đã xuất bản thành sách thơ, bây giờ đang gửi đến từng nhà thân bằng hảo hữu, để cảm tạ công tử người, gửi cho người mười bản, nói người không xem không sao cả, cứ nhận trước, ngày nào đó có thể xem thì xem.”
Yến Khinh: "..."
Ba ngày này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Hắn tò mò đi đến trước bàn, cầm lấy sách thơ, lật lật từng trang giấy, ném xuống, không nhìn thêm nữa, đưa ra đánh giá, "Chất lượng không tệ, Thi cục nhà ai xuất bản vậy?"
"Thi cục Tứ Hải."
Yến Khinh nhíu mày, "Lăng gia?"
"Đúng vậy."
Trình Sơ đưa cho Yến Khinh mười vạn lượng bạc đổi lấy ba ngày ngắm hoa, thật đúng là khiến hắn cảm thấy tiền tiêu có giá trị, không chỉ có hoa đẹp, phục vụ còn tốt, hắn làm được cả một xấp thơ, mãi đến khi ba ngày ăn uống hưởng thụ trôi qua, lúc xuống núi hắn vẫn có cảm giác lưu luyến.
Bước vài bước liền quay đầu lại, lưu luyến chia tay biển hải đường.
Lưu Ly buồn cười, "Muội đã hiểu tại sao Tiểu Hầu gia Yến Khinh lại trao đổi với hắn rồi, hóa ra không chỉ giàu có nhiều bạc, mà còn thật sự là một người yêu thích hoa, hai thứ này đều không thiếu thứ nào."
"Thơ hắn viết như thế nào?"
"Là một người có tài, ba ngày nay làm thơ đủ đóng thành một tập.”
Lăng Họa gật đầu, "Sắp xếp cho Thi cục chúng ta xuất bản tập thơ cho hắn, ngày mai bắt đầu mở cửa Nam Sơn, chỉ cần có mười vạn lượng bạc, có thể ngắm hoa ba ngày."
Lưu Ly ngay lập tức vui vẻ, "Tiểu Hầu gia Yến Khinh nếu biết hành động này của hắn đã thành toàn cho mục đích ngân sách của chúng ta, không biết là nên khóc hay nên cười nữa."
Lăng Họa cong khóe môi, "Mặc kệ hắn khóc hay cười."
Sau khi Trình Sơ quay về kinh thành, ngay cả nhà cũng chưa về, đi thẳng đến Hậu phủ Đoan Kính.
Yến Khinh suy xét không biết có phải hắn hối hận muốn tìm tới đòi bạc hay không, cẩn thận hỏi hắn, "Trình huynh, hoa hải đường đẹp không?"
Trình Sơ kích động gật đầu, "Đẹp, cực kỳ đẹp, cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nhìn thấy hoa hải đường nào đẹp đến như vậy, đa tạ Yến Khinh huynh, phước đức ba đời, đời này không còn gì hối tiếc."
Yến Khinh: "... Vậy là tốt rồi."
Trình Sơ lấy ra một sọt tập thơ, kéo tay Yến Khinh, tràn đầy phấn khởi, "Yến Khinh huynh, ta làm được rất nhiều thơ, lại đây xem, huynh nhường ta cơ hội, không ngắm được biển hải đường, ta đem tất cả nét đẹp của hải đường đưa vào thơ, huynh thưởng thức nó trong thơ đi nhé."
Yến Khinh: "...."
Hắn nhìn thấy Trình Sơ tràn đầy phấn khởi, cũng muốn nhìn thấy giá trị thu hoạch được của mười vạn lượng bạc, nên miễn cưỡng tiến lại xem thử.
"Ồ, Trình huynh văn chương nổi bật, tài trí hơn người."
Trình Sơ vô cùng vui vẻ, "Yến Khinh huynh quá khen rồi!"
Yến Khinh kiên nhẫn nhìn vào xấp thơ, ôm đầu, "Trình huynh à, không ổn rồi, đầu ta đau, đau quá."
Trình Sơ hiền lành đột nhiên nhớ ra, vội vã dời xấp thơ đi vẻ mặt áy náy, "Xin lỗi Yến Khinh huynh, ta quên mất huynh không xem được thơ."
Yến Khinh khẽ tránh xa xấp thơ một chút, ôm đầu khổ sở nói, "Trình huynh, huynh mang cho người khác xem đi!"
"Được được được, ta mang đi ngay đây." Trình Sơ không nói nhiều lời, thu thập tất cả xấp thơ, ngay lập tức cầm đi.
Sau khi hắn rời đi, Yến Khinh chậm rãi thả tay xuống.
Đoan Dương đi đến bên cạnh hắn, "Tiểu Hầu gia, người cần mời đại phu không?"
Yến Khinh phất tay, uể oải dựa vào bàn, sắc mặt không tốt lắm nói, "Không cần, nhiều nhất cũng chỉ đau ba ngày, ta vẫn chịu được, không cần uống thuốc đắng đâu."
Đoan Dương ngừng nói.
Yến Khinh nằm sấp một lúc, lẩm bẩm, "Hoa hải đường Tây Vân Sơn đẹp như vậy sao? Khiến cho Trình Sơ đần độn kia làm nhiều thơ như vậy.”
"Chắc là đẹp lắm!!"
"Lỗ rồi lỗ rồi, sớm biết vậy đã đòi hắn hai mươi vạn lượng rồi. Ta mất ba con hươu sao, còn bị liên lụy đau đầu ba ngày, không có lời rồi."
Đoan Dương: "..."
Trình Sơ mang tập thơ ra khỏi Hậu phủ Đoan Kính, định đi tìm các huynh đệ thưởng thức thơ của hắn, giữa đường bị người ngăn lại.
Người này hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh, chắp tay với Trình Sơ, "Trình công tử, tại hạ là chưởng quỹ Thi cục Tứ Hải, xấp thơ trong tay người, tại hạ nguyện ý cùng công tử hợp tác xuất bản tập thơ, không biết ý người thế nào?"
Trình Sơ sững sờ, "Ta... Ta còn chưa từng nghĩ sẽ xuất bản thành tập thơ."
Người kia mỉm cười, "Chẳng lẽ công tử không muốn thơ của người xuất bản được nhiều người đọc sao? Càng đặc biệt hơn nữa đây là ngòi bút của công tử ở hải đường Tây Vân Sơn, không thể để người đời chứng kiến được vẻ đẹp tuyệt vời này, rất đáng tiếc đấy."
"Đúng vậy, thật là đáng tiếc." Trình Sơ gật đầu.
"Công tử giao bản thảo thơ cho Thi cục Tứ Hải chúng tôi, chúng tôi xuất bản thành tập thơ, giúp cho những người hâm mộ Tây Vân Sơn đã lâu có thể tận mắt chứng kiến tài văn chương tuyệt vời như thế nào, cũng có thế nhìn thấy được hải đường ở Tây Vân Sơn đẹp đến mức nào, công tử còn có thể kiếm về một chút bạc, chẳng phải làm một được ba sao?"
"... Đúng vậy."
"Vậy công tử còn chần chờ gì nữa chứ? Chi bằng ngay bây giờ cùng tại hạ đi đến Thi cục Tứ Hải, Thi cục Tứ Hải của chúng tôi xuất bản rất nhanh, ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, sau ba ngày, công tử có thể đang cầm tập thơ đọc đấy, người còn có thể đưa cho tất cả bằng hữu nhân thủ mỗi người một tập thơ, để mọi người biết được rằng không có tập thơ nào đẳng cấp bằng. Cũng phù hợp với hải đường trân quý ở Tây Vân Sơn và tập thơ quý giá của công tử."
"Ngươi nói đúng." Trình Sơ bị thuyết phục, lại kích động, "Đi, chúng ta mau đi đến Thi cục Tứ Hải."
Người nọ gật đầu, dẫn Trình Sơ đến Thi cục Tứ Hải.
Bởi vì muốn làm ra tập thơ tuyệt phẩm, vậy nên trang giấy thành phẩm cũng cao cấp hơn so với giấy phổ thông, một tập thơ định giá ba lượng bạc, Trình Sơ ký thỏa thuận với Thi cục Tứ Hải, Thi cục Tứ Hải in ấn thành phẩm nhận một lượng bạc, hai lượng bạc còn lại sẽ chia 5-5 với Trình Sơ, Trình Sơ không có ý kiến gì, vui vẻ ký kết thỏa thuận với Thi cục Tứ Hải, song phương đóng dấu, ấn vân tay.
Sau ba ngày, Trình Sơ xuất bản năm vạn tập thơ. Trình Sơ thu được năm vạn lượng bạc, vừa có được sách thơ của bản thân, sách thơ tinh xảo như vậy, hắn chưa từng thấy bao giờ, trên thị trường cũng không hề có, hắn điên cuồng vui vẻ, lúc này tự mua một ngàn cuốn tập thơ, cho người dùng xe kéo đi, lần lượt gửi đến các phủ huynh đệ giao hảo, hiển nhiên cũng có cả Hậu phủ Đoan Kính.
Hắn vui vẻ trong lòng, dù Yến Khinh không thể đọc thơ, nhưng hắn cũng muốn biểu đạt cảm tạ của hắn, cho người khác một quyển, cho Yến Khinh mười quyển.
Lúc mười quyển thơ được quản gia đặt trên bàn Yến Khinh, bền ngoài tinh xảo hoa mỹ, vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.
Yến Khinh vừa mới kết thúc ba ngày đau đầu, nhìn lướt qua hỏi, "Tập thơ ở đâu ra vậy?"
Quản gia lập tức nói, "Trình công tử phái người đưa đến, sau hôm đem bản thảo thơ đến đây, Trình công tử đã xuất bản thành sách thơ, bây giờ đang gửi đến từng nhà thân bằng hảo hữu, để cảm tạ công tử người, gửi cho người mười bản, nói người không xem không sao cả, cứ nhận trước, ngày nào đó có thể xem thì xem.”
Yến Khinh: "..."
Ba ngày này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Hắn tò mò đi đến trước bàn, cầm lấy sách thơ, lật lật từng trang giấy, ném xuống, không nhìn thêm nữa, đưa ra đánh giá, "Chất lượng không tệ, Thi cục nhà ai xuất bản vậy?"
"Thi cục Tứ Hải."
Yến Khinh nhíu mày, "Lăng gia?"
"Đúng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.