Chương 18: Trả Tiền
Tây Tử Tình
19/08/2021
Tần Hoàn cảm thấy hắn thật sự xui xẻo tám kiếp, lúc đầu thai không lựa chọn nhà tốt, còn trong bụng mẹ đã bị bán cho Lăng Họa. Vậy nên cả đời này của hắn tàn rồi.
Hắn nhìn về phía Lăng Họa vừa mắng vừa rống vừa tức giận cả buổi, không tổn thương đến một sợi tóc của Lăng Họa không nó, còn bị chữ "ngu ngốc" rơi xuống đầu.
Ngược lại, ở trong mắt nữ nhân này, vị hôn phu chính là thứ đồ chơi của nàng, nàng ta vui vẻ là được, hắn đã nhận ra từ lâu, rằng hắn không đấu lại nàng.
Hắn đứng mệt mỏi, đẩy người đang đỡ ra, không chút hình tượng nào đặt mông ngồi xuống đất, hữu khí vô lực nói, "Lăng Họa, chi bằng ngươi giết ta đi, ta còn có thể cảm ơn ngươi."
Lăng Họa thật sự rất vui vẻ, vị hôn phu này của nàng, thật ra vẫn rất thú vị, nếu không phải nàng không thích hắn, cho dù cả phủ An Quốc Công nàng chẳng nhìn trúng ai, thì nàng vẫn có thể chấp nhận gả cho hắn, bản thân hắn chơi đùa rất vui vẻ, vậy thì cả đời nàng cũng chẳng thấy buồn chán rồi.
Nhưng bây giờ, gặp được Yến Khinh hiếm có khó tìm, hôn ước này cũng đã đến lúc hủy rồi.
Nàng ngừng suy nghĩ, chậm rãi nói, "Giết ngươi thì không phải ta không còn vị hôn phu sao?"
Tần Hoàn trợn mắt nhìn.
Lăng Họa cười cười, "Nghe nói hôm nay ban đầu ngươi không muốn gặp ta, nhưng vừa nghe đến việc từ hôn, liền vui vẻ muốn điên liền chạy đi gặp ta. Ngươi muốn từ hôn vậy à?"
Tần Hoàn nén giận, "Ngươi không muốn hối hôn sao?"
"Không muốn!"
Tần Hoàn lại muốn bốc hỏa, "Ngươi không muốn từ hôn thì tại sao hết lần này đến lần khác sai người nói với ta chuyện này? Ngươi đùa bỡn ta?"
"Đúng vậy, đùa giỡn ngươi thôi." Lăng Họa thờ ơ, giọng nói làm người khác tức chết, "Có vị hôn phu chơi vui như vậy, ta điên mới từ hôn."
Tần Hoàn suýt nữa tức giận nhào lên, đôi mắt bốc hỏa, "Đồ nữ nhân không ai dám cưới nhà ngươi! Ngươi biết bên ngoài nói ngươi thế nào không? Nói ngươi hư hỏng hư vậy, cả đời không ai thèm lấy."
"Ồ?" Lăng Họa bật cười, "Người bên ngoài nhiều năm như vậy còn không biết ta có vị hôn phu sao?"
Người nào không ai thèm lấy cũng chẳng phải là nàng, nàng vẫn có thể gả cho vị hôn phu kia mà.
Tần Hoàn bị nghẹn họng.
Người bên ngoài đương nhiên biết, thế nhưng vì Lăng Họa tài giỏi như vậy, hắn lại không có tiền đồ gì, ở trong vô số người ở Kinh thành, hắn có đứng bật cao cũng chẳng tạo nên tiếng vang gì, ném vào trong nước cũng chẳng khiến nước nổi sóng, khác với Lăng Họa, hắn chỉ có thể là vị hôn phu bị xem nhẹ chịu uất ức, không ai đặt trong mắt, cũng không có ai cảm thấy Lăng Họa sẽ gả cho hắn, vậy nên cũng không ai nhớ tên họ hắn cả.
Nếu phủ An Quốc Công không nương vào Lăng Họa để tìm cảm giác tồn tại, thì bây giờ địa vị phủ An Quốc Công trong Kinh thành cũng đã mất rồi. Đây cũng là lý do tổ mẫu hắn, lão phu nhân phủ An Quốc Công sống chết mong chờ Lăng Họa.
Lăng Họa nhìn thấy hắn không lên tiếng, hỏi, "Nghe nói ngươi thích uống rượu?"
"Ừ." Tần Hoàn tức giận gật đầu,
Lăng Họa tâm tư biến chuyển, dặn dò Lưu Ly, "Đem mười vạn lượng bạch đến đây, giao cho Tần tam công tử."
Lưu Ly chớp mắt, đáp ứng rời đi.
Tần Hoàn kinh ngạc, "Ngươi cho ta ngân lượng làm gì?"
Việc này với việc hắn thích uống rượu có liên quan gì với nhau? Nhưng mà... còn là mười vạn lượng! Hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng cầm nhiều ngân lượng như vậy.
"Lấy cho người đem trả Tiểu Hầu gia Yến Khinh." Lăng Họa nhìn hắn, "Ngươi là vị hôn phu của ta, đừng để thiếu nợ người khác, làm mất mặt ta, lúc trả phóng khoáng một chút, trả lãi gấp đôi."
Tần Hoàn càng khiếp sợ hơn, "Ngươi... ngươi giúp ta trả nợ?"
"Đúng vậy, ngươi không phải là vị hôn phu của ta sao?"
Tần Hoàn tức giận, "Ngươi đừng có mở miệng một tiếng vị hôn phu này nọ, ta không muốn có vị hôn thê như ngươi,"
Lăng Họa nheo mắt, "Ngươi lặp lại lần nữa."
Tần Hoàn nhất thời sợ hãi, hừ một tiếng, né tránh ánh mắt Lăng Họa, "Ngươi... ngươi cho ta trả bốn vạn lượng bạc?"
"Ừ."
Tần Hoàn muốn nói không đáng lắm, ngày hôm qua mới vừa mượn hai vạn lượng, vậy là đưa thêm hai vạn lượng tiền lãi? Đây cũng thua thiệt quá rồi. Thế nhưng ngẫm lại người thua thiệt không phải là hắn, là Lăng Họa, nên nhất thời bỏ ý suy nghĩ trong đầu, "Vì sao ngươi giúp ta trả tiền?"
"Ta không giúp ngươi, phủ An Quốc Công ngươi còn về được sao?" Lăng Họa nhíu mày, "Coi như về được, lão phu nhân trả giúp ngươi sao?"
Tần Hoàn cứng họng.
Lưu Ly trong chốc lát đã mang ngân lượng đến, mười vạn lượng ngân phiếu, đưa cho Tần Hoàn.
Tần Hoàn nhìn thoáng qua, có chút động tâm, nhưng vẫn cứng rắn nói, "Ta không muốn ngân lượng của ngươi."
Hắn không muốn vị hôn thê này một chút nào cả, sao có thể muốn ngân lượng của nàng ta được? Muốn rồi càng hối hận không kịp phải cưới nàng.
"Ngươi có cầm ngân lượng của ta hay không cũng không liên quan đến việc hối hận vì không từ hôn được, ta không muốn từ hôn, ngươi không cầm ngân lượng của ta thì cũng hối hận không kịp rồi. Không phải ngươi cảm thấy ta không phải là người sao? Luôn dằn vặt ức hiếp ngươi sao? Hôm nay lại đùa giỡn ngươi, bắt ngươi trở về cho ngươi chịu nhiều cực khổ như vậy, dùng ngân lượng của ta, không phải là chuyện đương nhiên sao?" Lăng Họa nhìn hắn,
Tần Hoàn đột nhiên cảm thấy rất có đạo lý, hắn vẫn bị nàng chơi đùa, chẳng có chút lợi ích gì, hắn quay đầu, nghi hoặc nhìn Lăng Họa, "Lương tâm ngươi trỗi dậy à?"
Lăng Họa giễu cợt, "Chỉ là không muốn ngươi làm mất mặt ta, ta không phải giàu có gì, nhưng là quản lý thủy vận Giang Nam, xui xẻo có ngươi là vị hôn phu, hai vạn lượng bạc còn phải ra ngoài mượn."
Tần Hoàn đỏ mặt, Lăng Họa không nói gì thì hắn vẫn không cảm thấy mất mặt, bây giờ nàng vừa nói, hình như hắn thật sự là người làm mất mặt nàng vậy.
Hắn bày ra vẻ mặt đỏ tím, cắn răng nói, "Bốn vạn lượng là đủ rồi, sao ngươi lại cho ta mười vạn lượng?"
Lăng Họa nhẹ nhàng nói, "Còn dư ngươi mời Tiểu Hầu gia mua rượu uống, cảm tạ hắn, ngươi ngu ngốc hiếm có như vậy lại có thể có một vị hảo huynh đệ nguyện ý phóng khoáng cho ngươi mượn tiền."
Tần Hoàn bị nàng mắng nhiều rồi, cũng không thèm để bụng, "Sáu vạn lượng đều mời uống rượu?"
Nhiêu đây đủ mời bao nhiêu bữa rượu rồi chứ.
"Ừ, mời hết."
Tần Hoàn nhìn nàng, "Chỗ ngân lượng này, phải mời hắn tận nửa năm đấy."
"Cũng không nhất thiết phải vậy, tiện thì có thể mời hắn nửa năm, đồ đắt thì cũng được mấy lần. Trước đây trong tay ngươi không có bạc, không phải vẫn luôn bám dính hắn sao? Bây giờ đều trả lại, vị hôn phu của Lăng Họa ta, sao có thể thiếu người ta mấy bữa rượu được?" Lăng Họa phất tay, "Được rồi, ngươi cầm ngân lượng rồi về đi,"
Nói xong, Lăng Họa không để ý hắn nữa, xoay người vào phòng.
Lưu Ly nhìn thoáng qua bộ dạng ngây ngốc của Tần Hoàn, rồi cũng theo vào phòng.
Mười vạn lượng ngân phiếu không quá nhẹ, vẫn là rất nặng tay, Tần Hoàn đứng ngây người trong chốc lát, không có ai để ý đến hắn nữa, hắn nghi hoặc đứng dậy, đi ra ngoài.
Mãi đến khi rời khỏi Lăng gia, cả người hắn vẫn như trong mộng.
Lăng Họa... cho hắn mười vạn lượng bạc?
Hắn nhìn về phía Lăng Họa vừa mắng vừa rống vừa tức giận cả buổi, không tổn thương đến một sợi tóc của Lăng Họa không nó, còn bị chữ "ngu ngốc" rơi xuống đầu.
Ngược lại, ở trong mắt nữ nhân này, vị hôn phu chính là thứ đồ chơi của nàng, nàng ta vui vẻ là được, hắn đã nhận ra từ lâu, rằng hắn không đấu lại nàng.
Hắn đứng mệt mỏi, đẩy người đang đỡ ra, không chút hình tượng nào đặt mông ngồi xuống đất, hữu khí vô lực nói, "Lăng Họa, chi bằng ngươi giết ta đi, ta còn có thể cảm ơn ngươi."
Lăng Họa thật sự rất vui vẻ, vị hôn phu này của nàng, thật ra vẫn rất thú vị, nếu không phải nàng không thích hắn, cho dù cả phủ An Quốc Công nàng chẳng nhìn trúng ai, thì nàng vẫn có thể chấp nhận gả cho hắn, bản thân hắn chơi đùa rất vui vẻ, vậy thì cả đời nàng cũng chẳng thấy buồn chán rồi.
Nhưng bây giờ, gặp được Yến Khinh hiếm có khó tìm, hôn ước này cũng đã đến lúc hủy rồi.
Nàng ngừng suy nghĩ, chậm rãi nói, "Giết ngươi thì không phải ta không còn vị hôn phu sao?"
Tần Hoàn trợn mắt nhìn.
Lăng Họa cười cười, "Nghe nói hôm nay ban đầu ngươi không muốn gặp ta, nhưng vừa nghe đến việc từ hôn, liền vui vẻ muốn điên liền chạy đi gặp ta. Ngươi muốn từ hôn vậy à?"
Tần Hoàn nén giận, "Ngươi không muốn hối hôn sao?"
"Không muốn!"
Tần Hoàn lại muốn bốc hỏa, "Ngươi không muốn từ hôn thì tại sao hết lần này đến lần khác sai người nói với ta chuyện này? Ngươi đùa bỡn ta?"
"Đúng vậy, đùa giỡn ngươi thôi." Lăng Họa thờ ơ, giọng nói làm người khác tức chết, "Có vị hôn phu chơi vui như vậy, ta điên mới từ hôn."
Tần Hoàn suýt nữa tức giận nhào lên, đôi mắt bốc hỏa, "Đồ nữ nhân không ai dám cưới nhà ngươi! Ngươi biết bên ngoài nói ngươi thế nào không? Nói ngươi hư hỏng hư vậy, cả đời không ai thèm lấy."
"Ồ?" Lăng Họa bật cười, "Người bên ngoài nhiều năm như vậy còn không biết ta có vị hôn phu sao?"
Người nào không ai thèm lấy cũng chẳng phải là nàng, nàng vẫn có thể gả cho vị hôn phu kia mà.
Tần Hoàn bị nghẹn họng.
Người bên ngoài đương nhiên biết, thế nhưng vì Lăng Họa tài giỏi như vậy, hắn lại không có tiền đồ gì, ở trong vô số người ở Kinh thành, hắn có đứng bật cao cũng chẳng tạo nên tiếng vang gì, ném vào trong nước cũng chẳng khiến nước nổi sóng, khác với Lăng Họa, hắn chỉ có thể là vị hôn phu bị xem nhẹ chịu uất ức, không ai đặt trong mắt, cũng không có ai cảm thấy Lăng Họa sẽ gả cho hắn, vậy nên cũng không ai nhớ tên họ hắn cả.
Nếu phủ An Quốc Công không nương vào Lăng Họa để tìm cảm giác tồn tại, thì bây giờ địa vị phủ An Quốc Công trong Kinh thành cũng đã mất rồi. Đây cũng là lý do tổ mẫu hắn, lão phu nhân phủ An Quốc Công sống chết mong chờ Lăng Họa.
Lăng Họa nhìn thấy hắn không lên tiếng, hỏi, "Nghe nói ngươi thích uống rượu?"
"Ừ." Tần Hoàn tức giận gật đầu,
Lăng Họa tâm tư biến chuyển, dặn dò Lưu Ly, "Đem mười vạn lượng bạch đến đây, giao cho Tần tam công tử."
Lưu Ly chớp mắt, đáp ứng rời đi.
Tần Hoàn kinh ngạc, "Ngươi cho ta ngân lượng làm gì?"
Việc này với việc hắn thích uống rượu có liên quan gì với nhau? Nhưng mà... còn là mười vạn lượng! Hắn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng cầm nhiều ngân lượng như vậy.
"Lấy cho người đem trả Tiểu Hầu gia Yến Khinh." Lăng Họa nhìn hắn, "Ngươi là vị hôn phu của ta, đừng để thiếu nợ người khác, làm mất mặt ta, lúc trả phóng khoáng một chút, trả lãi gấp đôi."
Tần Hoàn càng khiếp sợ hơn, "Ngươi... ngươi giúp ta trả nợ?"
"Đúng vậy, ngươi không phải là vị hôn phu của ta sao?"
Tần Hoàn tức giận, "Ngươi đừng có mở miệng một tiếng vị hôn phu này nọ, ta không muốn có vị hôn thê như ngươi,"
Lăng Họa nheo mắt, "Ngươi lặp lại lần nữa."
Tần Hoàn nhất thời sợ hãi, hừ một tiếng, né tránh ánh mắt Lăng Họa, "Ngươi... ngươi cho ta trả bốn vạn lượng bạc?"
"Ừ."
Tần Hoàn muốn nói không đáng lắm, ngày hôm qua mới vừa mượn hai vạn lượng, vậy là đưa thêm hai vạn lượng tiền lãi? Đây cũng thua thiệt quá rồi. Thế nhưng ngẫm lại người thua thiệt không phải là hắn, là Lăng Họa, nên nhất thời bỏ ý suy nghĩ trong đầu, "Vì sao ngươi giúp ta trả tiền?"
"Ta không giúp ngươi, phủ An Quốc Công ngươi còn về được sao?" Lăng Họa nhíu mày, "Coi như về được, lão phu nhân trả giúp ngươi sao?"
Tần Hoàn cứng họng.
Lưu Ly trong chốc lát đã mang ngân lượng đến, mười vạn lượng ngân phiếu, đưa cho Tần Hoàn.
Tần Hoàn nhìn thoáng qua, có chút động tâm, nhưng vẫn cứng rắn nói, "Ta không muốn ngân lượng của ngươi."
Hắn không muốn vị hôn thê này một chút nào cả, sao có thể muốn ngân lượng của nàng ta được? Muốn rồi càng hối hận không kịp phải cưới nàng.
"Ngươi có cầm ngân lượng của ta hay không cũng không liên quan đến việc hối hận vì không từ hôn được, ta không muốn từ hôn, ngươi không cầm ngân lượng của ta thì cũng hối hận không kịp rồi. Không phải ngươi cảm thấy ta không phải là người sao? Luôn dằn vặt ức hiếp ngươi sao? Hôm nay lại đùa giỡn ngươi, bắt ngươi trở về cho ngươi chịu nhiều cực khổ như vậy, dùng ngân lượng của ta, không phải là chuyện đương nhiên sao?" Lăng Họa nhìn hắn,
Tần Hoàn đột nhiên cảm thấy rất có đạo lý, hắn vẫn bị nàng chơi đùa, chẳng có chút lợi ích gì, hắn quay đầu, nghi hoặc nhìn Lăng Họa, "Lương tâm ngươi trỗi dậy à?"
Lăng Họa giễu cợt, "Chỉ là không muốn ngươi làm mất mặt ta, ta không phải giàu có gì, nhưng là quản lý thủy vận Giang Nam, xui xẻo có ngươi là vị hôn phu, hai vạn lượng bạc còn phải ra ngoài mượn."
Tần Hoàn đỏ mặt, Lăng Họa không nói gì thì hắn vẫn không cảm thấy mất mặt, bây giờ nàng vừa nói, hình như hắn thật sự là người làm mất mặt nàng vậy.
Hắn bày ra vẻ mặt đỏ tím, cắn răng nói, "Bốn vạn lượng là đủ rồi, sao ngươi lại cho ta mười vạn lượng?"
Lăng Họa nhẹ nhàng nói, "Còn dư ngươi mời Tiểu Hầu gia mua rượu uống, cảm tạ hắn, ngươi ngu ngốc hiếm có như vậy lại có thể có một vị hảo huynh đệ nguyện ý phóng khoáng cho ngươi mượn tiền."
Tần Hoàn bị nàng mắng nhiều rồi, cũng không thèm để bụng, "Sáu vạn lượng đều mời uống rượu?"
Nhiêu đây đủ mời bao nhiêu bữa rượu rồi chứ.
"Ừ, mời hết."
Tần Hoàn nhìn nàng, "Chỗ ngân lượng này, phải mời hắn tận nửa năm đấy."
"Cũng không nhất thiết phải vậy, tiện thì có thể mời hắn nửa năm, đồ đắt thì cũng được mấy lần. Trước đây trong tay ngươi không có bạc, không phải vẫn luôn bám dính hắn sao? Bây giờ đều trả lại, vị hôn phu của Lăng Họa ta, sao có thể thiếu người ta mấy bữa rượu được?" Lăng Họa phất tay, "Được rồi, ngươi cầm ngân lượng rồi về đi,"
Nói xong, Lăng Họa không để ý hắn nữa, xoay người vào phòng.
Lưu Ly nhìn thoáng qua bộ dạng ngây ngốc của Tần Hoàn, rồi cũng theo vào phòng.
Mười vạn lượng ngân phiếu không quá nhẹ, vẫn là rất nặng tay, Tần Hoàn đứng ngây người trong chốc lát, không có ai để ý đến hắn nữa, hắn nghi hoặc đứng dậy, đi ra ngoài.
Mãi đến khi rời khỏi Lăng gia, cả người hắn vẫn như trong mộng.
Lăng Họa... cho hắn mười vạn lượng bạc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.