Chương 11: Từ Bỏ Những Thứ Yêu Thích
Tây Tử Tình
31/07/2021
Sau khi Trình Sơ đến Thi cục Tứ Hải, tập thơ của hắn đã bán hết sạch.
Hắn nhất thời sợ ngây người, "Không... không thể nào chứ?"
Nhanh như vậy đã bán hết rồi?
Hắn cảm thấy thơ hắn viết tuy tốt, nhưng không có tốt đến mức như thế, ngoại trừ những bài thơ hắn cảm thấy vô cùng hay, thì những bài thơ còn lại chưa có được trau chuốt tỉ mỉ, vẫn cảm thấy chỉ tạm được mà thôi.
Còn đây năm vạn cuốn, hắn còn nghĩ sao thì cũng phải bán hơn nửa năm.
Chưởng quỹ Thi cục Tứ Hải bật cười, "Trình công tử, Thi cục Tứ Hải của chúng tôi xuất bản tâp thơ, trước đến nay luôn bán rất nhanh."
Trình Sơ không biết nên vui hay nên buồn, "Không còn dư một quyển luôn sao?"
"Hết rồi."
"Có thế in lại không?"
Chưởng quỹ lắc đầu, "Không được! Đây là của hiếm!"
Trình Sơ lúc này đã muốn khóc, "Ta muốn mua một quyển, bây giờ phải làm sao?"
"A!" Chưởng quỹ nhìn hắn, "Không phải ngày đã mua một ngàn bản rồi sao?"
"Ta đem tặng hết, quên để lại cho mình một bản."
Chưỡng quỹ: "..."
Hắn nghĩ cách cho Trình Sơ, "Chi bằng ngài tìm ai muốn trả sách về? Nếu có người không thích thơ, có giữ lại cũng vô dụng."
Trình Sơ như bừng tỉnh, "A, ta nhớ ra rồi, đa tạ, ta phải đi tìm Yến Khinh."
Hắn tặng cho Yến Khinh mười bản!
Trình Sơ vừa dứt lời, đã chạy nhanh ra khỏi Thi cục Tứ Hải, chạy về phía Hậu phủ Đoan Kính.
Yến Khinh nuôi một con vẹt đầu phượng, đang dạy nó ngâm khúc, là bài hát dân ca của Giang Nam, uyển chuyển uốn lượn, vẹt đầu phượng học rất kém, gục đầu ủ rũ.
Yến Khinh hừ nhẹ, dạy dỗ nó, "Mày nhìn mày xem, sao mà đần vậy chứ? Gia ta đã dạy mày nửa năm rồi, mày vẫn không học được bài hát này, giữ mày lại có ích gì đâu chứ?
Vẹt đầu phượng thoại nhìn đã xấu hổ, bị hắn quở trách xấu hổ vô cùng, hận không thể đào hầm chôn mình.
Đoan Dương đứng bên cạnh thật sự nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng nói, "Tiểu Hầu gia, bài này rất khó hát."
Yến Khinh liếc nhìn hắn, "Khó cái gì mà khó? Ta học nửa canh giờ là đã hát được rồi."
Đoan Dương không thể nhịn được nữa, "Đó là vì người thông minh."
Yến Khinh tiếp lời, "Vậy nên mới nói con chim này đần đấy!"
Đoan Dương quyết đoán im miệng.
Lúc Trình Sơ đến, Yến Khinh vẫn đang dạy dỗ con chim, hắn tựa như trận gió lớn quét đến, ôm chặt lấy Yến Khinh, "Yến Khinh huynh, huynh cứu mạng ta!"
Yến Khinh suýt nữa bị hắn bổ ngã, "Ai truy sát huynh?"
Chắc lẽ quyển tập thơ nát kia gây ra căm phẫn gì rồi?
Trình Sơ kích động đỏ mắt nói, "Không ai truy sát ta hết, tập thơ của ta bán hết rồi."
Ồ, bán hết rồi, quyển tập thơ nát kia bán hết rất nhanh.
Trình Sơ mếu máo, "Cũng nhanh quá."
Yến Khinh đẩy hắn ra, "Là điều đáng mừng, ngươi khóc cái gì?"
Trình Sơ lau mắt, "Các quyển tập thơ ta mua đều đem tặng, quên giữ lại cho mình một bản, hôm nay muốn đi mua, phát hiện đã bán hết, giờ ta không có lấy một quyển nữa."
Yến Khinh khinh thường nhìn hắn, hơi đoán ra được ý đồ của hắn rồi, "Vậy nên?"
Trình Sơ mong đợi nhìn hắn, thăm dò, "Yến Khinh huynh, ta tặng cho người khác chỉ có một quyển, tặng huynh mười quyển, vậy nên huynh... có thể giao lại ta ...năm quyển không?"
Yến Khinh liếc mắt nhìn hắn, "Đồ tặng cho người khách, còn có thể muốn đòi về?"
Khuôn mặt Trình Sơ trong nháy mắt đỏ ửng, "Chưởng quỹ Thi cục Tứ Hải nói à của hiếm, sau này cũng sẽ không xuất bản thêm nữa, ta cũng không có, cũng không có cách nào nữa. Người khác một quyển, huynh có mười quyển..."
Yến Khinh dường như ngộ ra, "Bởi vì ta có nhiều, nên huynh liền tới làm thịt đầu dê béo ta đây?"
Trình Sơ hắng giọng, "Yến Khinh huynh, huynh nói làm thịt sao khó nghe quá đi."
Yến Khinh khẽ hừ một tiếng, "Sự thật là như vậy."
Trình Sơ không phản bác lại được.
Yến Khinh coi thường nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Ta cảm thấy huynh làm như vậy không tốt lắm đâu, đồ tặng người khác, không thể có đạo lý đòi về được, ta không đồng ý huynh làm như vậy, huynh không cảm thấy rất lật lọng sao?"
Trình Sơ đã muốn khóc đến nơi rồi, "Yến Khinh huynh..."
Yến Khinh không nhìn hắn, dối lòng nói, "Ta cảm thấy tập thơ của huynh hay, rất có giá trị sưu tầm, huống chi mở bán đã bán hết sạch, đúng như chưởng quỹ Thi cục Tứ Hải nói, vật làm của hiếm, về sau đáng tiền đến mức nào. Huynh đòi về như vậy, chưa nói đến việc khác, nhưng xét về những giá trị trên không phải phi lý quá rồi sao?"
Trình Sơ ngay lập tức nói, "Ta cũng không nghĩ đến vấn đề này, là lỗi của ta, Yến Khinh huynh, nể tình huynh đệ bao năm, huynh từ bỏ thứ yêu thích một chút được không? Huynh đệ van xin huynh đó."
Yến Khinh rất đau đầu, "Lần trước huynh nói huynh đệ từ bỏ thứ yêu thích, ta từ bỏ thứ yêu thích đem cơ hội ngắm hoa hải đường Tây Vân Sơn cho huynh, lần này, huynh còn nói từ bỏ thứ yêu thích, tên tiểu tử nhà huynh sao cứ vơ vét chỗ ta vậy.
Trình Sơ xấu hổ không ngừng, cũng cảm thấy mình cư xử không phải phép, mặt càng đỏ hơn.
Yến Khinh còn nói, "Tập thơ quý giá như vậy, huynh ban nãy còn muốn tận năm bản, cũng tham lam quá đó."
Trình Sơ vội vàng đổi ý, "Không muốn năm bản nữa, chỉ... chỉ một bản thôi."
Yến Khinh nhướng mi, "Mười bản như mười huynh đệ, lúc đến nhà ta ngay ngắn chỉnh tề, đặt trong thư phòng ta, rất đep mắt, nếu bị huynh lấy đi một cuốn, sẽ thiếu một huynh đệ."
Trình Sơ đã cúi đầu thật thấp, trong nháy mắt lúng ta lúng túng, nhưng dù vậy vẫn không nói ra lời không cần nữa.
"Mà thôi mà thôi, ai bảo là huynh đệ cơ chứ." Yến Khinh tỏ vẽ đành vậy thở dài, phân phó người phía sau, "Đoan Dương, đi lấy một quyển tập thơ Hải Đường quý giá đưa cho Trình huynh."
Đoan Dương tuân lệnh, xoay người rời đi.
Trình Sơ cảm động gần chết, vui mừng chảy nước mắt, "Yến Khinh huynh, huynh là cha là mẹ của ta."
"Đừng, làm huynh đệ với huynh đã xui xẻo lắm rồi, còn làm phụ mẫu, huynh đừng có làm tổn thọ ta." Yến Khinh phất nhẹ tay.
Trình Sơ cảm động không chịu được, lúc này tỏ thái độ, "Yến Khinh huynh thật là tốt, ta nguyện ý mang năm vạn lượng bạc từ thơ tập xuất bản cho huynh hết."
Yến Khinh: "..."
Haizz, đây mới là một chú dê trắng nhỏ!
Hắn trừng mắt, tức giận nói, "Quân tử yêu thích tài năng, huynh lại vũ nhục ta à, một quyển tập thơ của huynh chỉ đáng giá năm vạn lượng sao? Trong mắt ta, đây là vô giá!"
Trình Sơ được tâng bốc càng như mở cờ trong bụng, "... Trong tay ta cũng không có vật vô giá nào đổi cho huynh."
Yến Khinh kẽ hừ một tiếng, hết sức rộng lượng nói, "Tóm lại ta không muốn vàng bạc thô tục của huynh, nếu huynh còn lương tâm, nhớ kỹ huynh đệ ngày hôm nay không so đo chuyện này với huynh, sau này lúc nhờ vả lại huynh, huynh cứ hiên ngang giúp đỡ, đừng làm con rùa đen rụt cổ là được."
Trình Sơ cảm động vô cùng, "Đại ân của Yến Khinh huynh, huynh đệ ta nhất định không quên, đa ta Yến Khinh huynh nhân nghĩa, không tính toán với huynh đệ. Sau nay Yến Khinh huynh có cần gì từ chỗ ta, dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng quyết không chốt từ."
Ngón tay chỉ thiên, không khác gì làm thề.
Yến Khinh rất hài lòng, lười biếng gật đầu, "Cái này còn tạm được."
Hắn nhất thời sợ ngây người, "Không... không thể nào chứ?"
Nhanh như vậy đã bán hết rồi?
Hắn cảm thấy thơ hắn viết tuy tốt, nhưng không có tốt đến mức như thế, ngoại trừ những bài thơ hắn cảm thấy vô cùng hay, thì những bài thơ còn lại chưa có được trau chuốt tỉ mỉ, vẫn cảm thấy chỉ tạm được mà thôi.
Còn đây năm vạn cuốn, hắn còn nghĩ sao thì cũng phải bán hơn nửa năm.
Chưởng quỹ Thi cục Tứ Hải bật cười, "Trình công tử, Thi cục Tứ Hải của chúng tôi xuất bản tâp thơ, trước đến nay luôn bán rất nhanh."
Trình Sơ không biết nên vui hay nên buồn, "Không còn dư một quyển luôn sao?"
"Hết rồi."
"Có thế in lại không?"
Chưởng quỹ lắc đầu, "Không được! Đây là của hiếm!"
Trình Sơ lúc này đã muốn khóc, "Ta muốn mua một quyển, bây giờ phải làm sao?"
"A!" Chưởng quỹ nhìn hắn, "Không phải ngày đã mua một ngàn bản rồi sao?"
"Ta đem tặng hết, quên để lại cho mình một bản."
Chưỡng quỹ: "..."
Hắn nghĩ cách cho Trình Sơ, "Chi bằng ngài tìm ai muốn trả sách về? Nếu có người không thích thơ, có giữ lại cũng vô dụng."
Trình Sơ như bừng tỉnh, "A, ta nhớ ra rồi, đa tạ, ta phải đi tìm Yến Khinh."
Hắn tặng cho Yến Khinh mười bản!
Trình Sơ vừa dứt lời, đã chạy nhanh ra khỏi Thi cục Tứ Hải, chạy về phía Hậu phủ Đoan Kính.
Yến Khinh nuôi một con vẹt đầu phượng, đang dạy nó ngâm khúc, là bài hát dân ca của Giang Nam, uyển chuyển uốn lượn, vẹt đầu phượng học rất kém, gục đầu ủ rũ.
Yến Khinh hừ nhẹ, dạy dỗ nó, "Mày nhìn mày xem, sao mà đần vậy chứ? Gia ta đã dạy mày nửa năm rồi, mày vẫn không học được bài hát này, giữ mày lại có ích gì đâu chứ?
Vẹt đầu phượng thoại nhìn đã xấu hổ, bị hắn quở trách xấu hổ vô cùng, hận không thể đào hầm chôn mình.
Đoan Dương đứng bên cạnh thật sự nhìn không nổi nữa, nhỏ giọng nói, "Tiểu Hầu gia, bài này rất khó hát."
Yến Khinh liếc nhìn hắn, "Khó cái gì mà khó? Ta học nửa canh giờ là đã hát được rồi."
Đoan Dương không thể nhịn được nữa, "Đó là vì người thông minh."
Yến Khinh tiếp lời, "Vậy nên mới nói con chim này đần đấy!"
Đoan Dương quyết đoán im miệng.
Lúc Trình Sơ đến, Yến Khinh vẫn đang dạy dỗ con chim, hắn tựa như trận gió lớn quét đến, ôm chặt lấy Yến Khinh, "Yến Khinh huynh, huynh cứu mạng ta!"
Yến Khinh suýt nữa bị hắn bổ ngã, "Ai truy sát huynh?"
Chắc lẽ quyển tập thơ nát kia gây ra căm phẫn gì rồi?
Trình Sơ kích động đỏ mắt nói, "Không ai truy sát ta hết, tập thơ của ta bán hết rồi."
Ồ, bán hết rồi, quyển tập thơ nát kia bán hết rất nhanh.
Trình Sơ mếu máo, "Cũng nhanh quá."
Yến Khinh đẩy hắn ra, "Là điều đáng mừng, ngươi khóc cái gì?"
Trình Sơ lau mắt, "Các quyển tập thơ ta mua đều đem tặng, quên giữ lại cho mình một bản, hôm nay muốn đi mua, phát hiện đã bán hết, giờ ta không có lấy một quyển nữa."
Yến Khinh khinh thường nhìn hắn, hơi đoán ra được ý đồ của hắn rồi, "Vậy nên?"
Trình Sơ mong đợi nhìn hắn, thăm dò, "Yến Khinh huynh, ta tặng cho người khác chỉ có một quyển, tặng huynh mười quyển, vậy nên huynh... có thể giao lại ta ...năm quyển không?"
Yến Khinh liếc mắt nhìn hắn, "Đồ tặng cho người khách, còn có thể muốn đòi về?"
Khuôn mặt Trình Sơ trong nháy mắt đỏ ửng, "Chưởng quỹ Thi cục Tứ Hải nói à của hiếm, sau này cũng sẽ không xuất bản thêm nữa, ta cũng không có, cũng không có cách nào nữa. Người khác một quyển, huynh có mười quyển..."
Yến Khinh dường như ngộ ra, "Bởi vì ta có nhiều, nên huynh liền tới làm thịt đầu dê béo ta đây?"
Trình Sơ hắng giọng, "Yến Khinh huynh, huynh nói làm thịt sao khó nghe quá đi."
Yến Khinh khẽ hừ một tiếng, "Sự thật là như vậy."
Trình Sơ không phản bác lại được.
Yến Khinh coi thường nhìn hắn, nghiêm túc nói, "Ta cảm thấy huynh làm như vậy không tốt lắm đâu, đồ tặng người khác, không thể có đạo lý đòi về được, ta không đồng ý huynh làm như vậy, huynh không cảm thấy rất lật lọng sao?"
Trình Sơ đã muốn khóc đến nơi rồi, "Yến Khinh huynh..."
Yến Khinh không nhìn hắn, dối lòng nói, "Ta cảm thấy tập thơ của huynh hay, rất có giá trị sưu tầm, huống chi mở bán đã bán hết sạch, đúng như chưởng quỹ Thi cục Tứ Hải nói, vật làm của hiếm, về sau đáng tiền đến mức nào. Huynh đòi về như vậy, chưa nói đến việc khác, nhưng xét về những giá trị trên không phải phi lý quá rồi sao?"
Trình Sơ ngay lập tức nói, "Ta cũng không nghĩ đến vấn đề này, là lỗi của ta, Yến Khinh huynh, nể tình huynh đệ bao năm, huynh từ bỏ thứ yêu thích một chút được không? Huynh đệ van xin huynh đó."
Yến Khinh rất đau đầu, "Lần trước huynh nói huynh đệ từ bỏ thứ yêu thích, ta từ bỏ thứ yêu thích đem cơ hội ngắm hoa hải đường Tây Vân Sơn cho huynh, lần này, huynh còn nói từ bỏ thứ yêu thích, tên tiểu tử nhà huynh sao cứ vơ vét chỗ ta vậy.
Trình Sơ xấu hổ không ngừng, cũng cảm thấy mình cư xử không phải phép, mặt càng đỏ hơn.
Yến Khinh còn nói, "Tập thơ quý giá như vậy, huynh ban nãy còn muốn tận năm bản, cũng tham lam quá đó."
Trình Sơ vội vàng đổi ý, "Không muốn năm bản nữa, chỉ... chỉ một bản thôi."
Yến Khinh nhướng mi, "Mười bản như mười huynh đệ, lúc đến nhà ta ngay ngắn chỉnh tề, đặt trong thư phòng ta, rất đep mắt, nếu bị huynh lấy đi một cuốn, sẽ thiếu một huynh đệ."
Trình Sơ đã cúi đầu thật thấp, trong nháy mắt lúng ta lúng túng, nhưng dù vậy vẫn không nói ra lời không cần nữa.
"Mà thôi mà thôi, ai bảo là huynh đệ cơ chứ." Yến Khinh tỏ vẽ đành vậy thở dài, phân phó người phía sau, "Đoan Dương, đi lấy một quyển tập thơ Hải Đường quý giá đưa cho Trình huynh."
Đoan Dương tuân lệnh, xoay người rời đi.
Trình Sơ cảm động gần chết, vui mừng chảy nước mắt, "Yến Khinh huynh, huynh là cha là mẹ của ta."
"Đừng, làm huynh đệ với huynh đã xui xẻo lắm rồi, còn làm phụ mẫu, huynh đừng có làm tổn thọ ta." Yến Khinh phất nhẹ tay.
Trình Sơ cảm động không chịu được, lúc này tỏ thái độ, "Yến Khinh huynh thật là tốt, ta nguyện ý mang năm vạn lượng bạc từ thơ tập xuất bản cho huynh hết."
Yến Khinh: "..."
Haizz, đây mới là một chú dê trắng nhỏ!
Hắn trừng mắt, tức giận nói, "Quân tử yêu thích tài năng, huynh lại vũ nhục ta à, một quyển tập thơ của huynh chỉ đáng giá năm vạn lượng sao? Trong mắt ta, đây là vô giá!"
Trình Sơ được tâng bốc càng như mở cờ trong bụng, "... Trong tay ta cũng không có vật vô giá nào đổi cho huynh."
Yến Khinh kẽ hừ một tiếng, hết sức rộng lượng nói, "Tóm lại ta không muốn vàng bạc thô tục của huynh, nếu huynh còn lương tâm, nhớ kỹ huynh đệ ngày hôm nay không so đo chuyện này với huynh, sau này lúc nhờ vả lại huynh, huynh cứ hiên ngang giúp đỡ, đừng làm con rùa đen rụt cổ là được."
Trình Sơ cảm động vô cùng, "Đại ân của Yến Khinh huynh, huynh đệ ta nhất định không quên, đa ta Yến Khinh huynh nhân nghĩa, không tính toán với huynh đệ. Sau nay Yến Khinh huynh có cần gì từ chỗ ta, dù phải vào nơi nước sôi lửa bỏng quyết không chốt từ."
Ngón tay chỉ thiên, không khác gì làm thề.
Yến Khinh rất hài lòng, lười biếng gật đầu, "Cái này còn tạm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.