Thời Xưa Văn Nữ Chính , Ngươi Không Xứng Có Được
Chương 14:
Lâm Miên Miên
20/11/2024
"Tiểu thư, chỉ cần cô thả tôi ra, tôi sẽ cho cô... 500 triệu."
Anh nhíu mày, cảm thấy số tiền này có vẻ hơi ít. Nhìn thấy gương mặt không chút dao động của cô, anh vội vàng sửa lại:
"1 tỷ cũng được!"
Trần Tiên Bối: "..."
Cô nghe anh nói mà chẳng hiểu gì cả.
"Anh nghe tôi nói này." Trần Tiên Bối thở dài, cố gắng giải thích, "Tôi không phải chủ nhân của nơi này. Tôi cũng không biết tại sao mình lại vào được đây. Nhưng anh đừng lo..."
Cô nhớ ra đây chỉ là một giấc mơ, liền nhẹ nhàng trấn an:
"Chúng ta đang trong mơ thôi. Tôi cũng không biết tại sao mình lại mơ thấy anh, nhưng anh cứ tin tôi đi, tôi sẽ tỉnh lại sau thôi."
Nghe vậy, người đàn ông nhíu mày, rồi vẫy tay gọi cô lại:
"Qua đây."
Trần Tiên Bối lấy hết can đảm bước tới. Thú thật, cô trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn anh quá điển trai, lại mang khí chất đặc biệt, cô không nghĩ anh là người xấu.
“Cô nhìn mắt tôi xem, nó vẫn còn đang giật đây này.” Người đàn ông cố gắng kìm chế tính nóng nảy và sự bực bội, giọng nói đầy nén giận: “Tôi đã nhắm mắt, mở mắt đến hàng ngàn lần, nhưng vẫn không tỉnh lại. Tôi bị nhốt ở đây rồi!”
Trần Tiên Bối nhìn anh đầy ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Khi đang suy nghĩ, ánh mắt cô lại thoáng nhìn lên cây cột gần đó. Cô chỉ tay về phía đó:
“Trên cây cột kia lại có chữ viết.”
“???”
“Nó nói hôm nay tôi chỉ có thể ở đây thêm hai tiếng nữa.”
Anh nghe vậy, tức giận đến mức suýt kéo cả tóc mình ra. Anh nghiến răng, gằn giọng:
“Cô còn dám nói mình không phải chủ nhân của nơi này?!”
Rồi không kiềm được cơn giận, anh giơ chân đá mạnh vào cây cột. Nhưng vừa đá xong, chân anh đau điếng, phải ngồi thụp xuống, mặt nhăn nhó đầy vẻ khổ sở. Cơn giận chưa nguôi, giờ lại thêm cơn đau, trông anh vừa thảm hại vừa buồn cười.
Trần Tiên Bối nhìn cảnh đó mà liên tưởng đến con chó cưng hồi nhỏ của mình mỗi khi bị mắng. Thấy dáng vẻ đáng thương của anh, cô nhịn không được hỏi:
“À... anh không sao chứ?”
“Cô tránh xa tôi ra một chút.” Anh nói giọng khàn khàn, cố gắng kìm chế.
“Hả?”
“Tôi sợ mình sẽ đánh phụ nữ mất.” Anh nghiến răng, nắm chặt tay rồi đấm mạnh vào tường gần đó. Nhưng cú đấm chỉ khiến tay anh đau thêm. Đau đến mức muốn hét lên, nhưng vì có người ngoài đang nhìn nên anh phải nén lại, giữ cho mình chút thể diện.
Thấy vậy, Trần Tiên Bối ngồi xuống bên cạnh, không nói gì mà chỉ im lặng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cô khẽ nhắc:
“Tiên sinh, trên cột có nhắc nhở là tôi chỉ còn ở đây thêm năm phút nữa. Tôi có thể giúp gì được anh không?”
Nghe vậy, anh mới hoàn hồn, từ trạng thái tự thương cảm trở lại với thực tại.
Nhìn cây cột, anh thấy vẫn là những chữ viết kỳ lạ ban nãy. Anh lau mặt, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thế này, cô đi mua giúp tôi một cái cuốc. Nếu cô có thể quay lại đây lần nữa...”
Anh hít một hơi sâu, cố nén cơn giận trong lòng. Nếu cô có thể mang một cái cuốc vào đây, thì cô chắc chắn chính là chủ nhân của nơi này!
Mẹ kiếp...
Anh muốn mắng chửi, nhưng khi nhìn khuôn mặt trong sáng của Trần Tiên Bối, mọi lời thô tục đều bị nghẹn lại.
“À, sau đó thì sao?” Trần Tiên Bối nghiêm túc hỏi, vẻ mặt đầy tò mò.
Nhìn đôi mắt ngây thơ của cô, anh vô thức đưa tay lên ngực. Sau đó? Cô còn hỏi sau đó? Đương nhiên là mang cái cuốc vào và thả anh ra ngoài chứ!
Phong Nghiên tự nhủ, mày đúng là người tốt, thật là quý ông. Biết nhẫn nhịn, co được dãn được.
Anh cố gắng nở một nụ cười, mặc dù hơi gượng gạo:
“Sau đó thì cô chỉ cần giúp tôi. Thả tôi ra ngoài. Tôi đảm bảo, người tốt như cô sẽ cả đời bình an!”
Trần Tiên Bối định nói rằng cô thực sự không phải chủ nhân của nơi này, nhưng nhìn vào ánh mắt khẩn cầu đầy hy vọng của anh, cô nuốt lại lời định nói.
Cô muốn hỏi anh là ai, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã tỉnh dậy.
Anh nhíu mày, cảm thấy số tiền này có vẻ hơi ít. Nhìn thấy gương mặt không chút dao động của cô, anh vội vàng sửa lại:
"1 tỷ cũng được!"
Trần Tiên Bối: "..."
Cô nghe anh nói mà chẳng hiểu gì cả.
"Anh nghe tôi nói này." Trần Tiên Bối thở dài, cố gắng giải thích, "Tôi không phải chủ nhân của nơi này. Tôi cũng không biết tại sao mình lại vào được đây. Nhưng anh đừng lo..."
Cô nhớ ra đây chỉ là một giấc mơ, liền nhẹ nhàng trấn an:
"Chúng ta đang trong mơ thôi. Tôi cũng không biết tại sao mình lại mơ thấy anh, nhưng anh cứ tin tôi đi, tôi sẽ tỉnh lại sau thôi."
Nghe vậy, người đàn ông nhíu mày, rồi vẫy tay gọi cô lại:
"Qua đây."
Trần Tiên Bối lấy hết can đảm bước tới. Thú thật, cô trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn anh quá điển trai, lại mang khí chất đặc biệt, cô không nghĩ anh là người xấu.
“Cô nhìn mắt tôi xem, nó vẫn còn đang giật đây này.” Người đàn ông cố gắng kìm chế tính nóng nảy và sự bực bội, giọng nói đầy nén giận: “Tôi đã nhắm mắt, mở mắt đến hàng ngàn lần, nhưng vẫn không tỉnh lại. Tôi bị nhốt ở đây rồi!”
Trần Tiên Bối nhìn anh đầy ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Khi đang suy nghĩ, ánh mắt cô lại thoáng nhìn lên cây cột gần đó. Cô chỉ tay về phía đó:
“Trên cây cột kia lại có chữ viết.”
“???”
“Nó nói hôm nay tôi chỉ có thể ở đây thêm hai tiếng nữa.”
Anh nghe vậy, tức giận đến mức suýt kéo cả tóc mình ra. Anh nghiến răng, gằn giọng:
“Cô còn dám nói mình không phải chủ nhân của nơi này?!”
Rồi không kiềm được cơn giận, anh giơ chân đá mạnh vào cây cột. Nhưng vừa đá xong, chân anh đau điếng, phải ngồi thụp xuống, mặt nhăn nhó đầy vẻ khổ sở. Cơn giận chưa nguôi, giờ lại thêm cơn đau, trông anh vừa thảm hại vừa buồn cười.
Trần Tiên Bối nhìn cảnh đó mà liên tưởng đến con chó cưng hồi nhỏ của mình mỗi khi bị mắng. Thấy dáng vẻ đáng thương của anh, cô nhịn không được hỏi:
“À... anh không sao chứ?”
“Cô tránh xa tôi ra một chút.” Anh nói giọng khàn khàn, cố gắng kìm chế.
“Hả?”
“Tôi sợ mình sẽ đánh phụ nữ mất.” Anh nghiến răng, nắm chặt tay rồi đấm mạnh vào tường gần đó. Nhưng cú đấm chỉ khiến tay anh đau thêm. Đau đến mức muốn hét lên, nhưng vì có người ngoài đang nhìn nên anh phải nén lại, giữ cho mình chút thể diện.
Thấy vậy, Trần Tiên Bối ngồi xuống bên cạnh, không nói gì mà chỉ im lặng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cô khẽ nhắc:
“Tiên sinh, trên cột có nhắc nhở là tôi chỉ còn ở đây thêm năm phút nữa. Tôi có thể giúp gì được anh không?”
Nghe vậy, anh mới hoàn hồn, từ trạng thái tự thương cảm trở lại với thực tại.
Nhìn cây cột, anh thấy vẫn là những chữ viết kỳ lạ ban nãy. Anh lau mặt, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Thế này, cô đi mua giúp tôi một cái cuốc. Nếu cô có thể quay lại đây lần nữa...”
Anh hít một hơi sâu, cố nén cơn giận trong lòng. Nếu cô có thể mang một cái cuốc vào đây, thì cô chắc chắn chính là chủ nhân của nơi này!
Mẹ kiếp...
Anh muốn mắng chửi, nhưng khi nhìn khuôn mặt trong sáng của Trần Tiên Bối, mọi lời thô tục đều bị nghẹn lại.
“À, sau đó thì sao?” Trần Tiên Bối nghiêm túc hỏi, vẻ mặt đầy tò mò.
Nhìn đôi mắt ngây thơ của cô, anh vô thức đưa tay lên ngực. Sau đó? Cô còn hỏi sau đó? Đương nhiên là mang cái cuốc vào và thả anh ra ngoài chứ!
Phong Nghiên tự nhủ, mày đúng là người tốt, thật là quý ông. Biết nhẫn nhịn, co được dãn được.
Anh cố gắng nở một nụ cười, mặc dù hơi gượng gạo:
“Sau đó thì cô chỉ cần giúp tôi. Thả tôi ra ngoài. Tôi đảm bảo, người tốt như cô sẽ cả đời bình an!”
Trần Tiên Bối định nói rằng cô thực sự không phải chủ nhân của nơi này, nhưng nhìn vào ánh mắt khẩn cầu đầy hy vọng của anh, cô nuốt lại lời định nói.
Cô muốn hỏi anh là ai, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã tỉnh dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.