Thời Xưa Văn Nữ Chính , Ngươi Không Xứng Có Được
Chương 38:
Lâm Miên Miên
20/11/2024
Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, chính anh cũng phải giật mình. Có phải khẩu vị của anh… hơi nặng rồi không?
Quay lại vấn đề chính, không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Nhưng lời nói vừa đến miệng, anh quyết định nuốt xuống. Thôi, tốt nhất đừng nhắc đến chuyện anh cũng là đàn ông, kẻo cô lại quy tội cả anh. Đối với cô, chỉ cần là đàn ông thì đã mang tội từ trong trứng. Bị nhốt vào đây chắc cũng vì tội đó. Giờ cô đang suy tư, anh tốt nhất không nên nhiều lời.
“Thằng đó đúng là chẳng ra gì!” Phong Nghiên buột miệng mắng một câu.
Trần Tiên Bối nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Tôi thấy câu mắng này… hơi nhẹ.”
Dường như cô đang ám chỉ rằng anh nên mắng dữ hơn, phải đạt đến trình độ khiến người ta cảm thấy tổn thương sâu sắc.
“Chỉ là chẳng ra gì thôi sao?” Trần Tiên Bối hỏi, ánh mắt dò xét.
Phong Nghiên rõ ràng không cùng suy nghĩ với cô. Anh chần chừ một chút rồi hỏi:
“Vậy… cô muốn tôi gọi hắn là gì? Súc sinh à?”
Trần Tiên Bối không trả lời, nhưng ánh mắt đầy thất vọng. Rõ ràng cô không hài lòng với trình độ mắng chửi của anh.
Phong Nghiên cạn lời.
Anh có thể cảm nhận được cô muốn nói gì đó với anh. Nhưng vì lý do nào đó, cô cứ nghẹn mãi, không nói ra.
Nghẹn chết cô đi. Nếu cô cứ như vậy, có khi cả đời cũng không thoát ra được.
Phong Nghiên cố gắng kiềm chế bản thân, xóa bỏ vẻ mặt bất cần thường ngày. Anh điều chỉnh giọng điệu nghiêm túc hơn, nói:
“Có gì thì nói ra đi, tiên nữ à. Nghe tôi này, ai làm cô không vui, thì cứ kể ra, cứ mắng đi. Nhớ kỹ một điều, bất kỳ ai làm cô khó chịu đều không phải người tử tế.”
“Oan có đầu, nợ có chủ. Cô nên tìm kẻ lừa dối, làm tổn thương cô mà tính sổ, đừng làm khổ chính mình.”
Phong Nghiên thề, đây là lần đầu tiên trong đời anh đóng vai một “tri tâm ca ca” (người anh trai tâm lý).
Sự kiên nhẫn và dịu dàng cả đời của anh dường như đã dành hết cho nữ yêu tinh này.
Nói ra được những lời này, ngay cả anh cũng cảm thấy cay đắng trong lòng.
“Oan có đầu, nợ có chủ,” anh nhắc lại một lần nữa. Thực ra, anh cũng không chắc câu này có hợp với tình huống này không, nhưng anh muốn nhắn nhủ cô rằng: nếu có gan, hãy đi tìm kẻ đã phản bội và tổn thương cô. Đừng hành hạ bản thân, cũng đừng kéo những người không liên quan như anh vào chuyện này.
Tất nhiên, lời cuối cùng này anh chỉ dám nghĩ trong đầu.
Có người, không, phải nói là có yêu, thoạt nhìn thì dịu dàng hơn bất kỳ ai anh từng gặp, nhưng thực ra, chỉ cần một giây là có thể lấy mạng người khác. Và rõ ràng, Trần Tiên Bối chính là kiểu yêu tinh như vậy.
Càng xinh đẹp càng nguy hiểm, đúng là danh ngôn chẳng bao giờ sai.
“Vậy… anh có thể giúp tôi mắng chửi người không?” Trần Tiên Bối vừa dứt lời, bản thân cô cũng ngẩn người.
Cô và anh vốn không quen biết, đưa ra yêu cầu như vậy liệu có phù hợp không?
Hơn nữa, đây có phải là lời mà cô nên nói ra không?
Ngay cả chính cô cũng không hiểu, tại sao lại muốn trút bầu tâm sự với một người xa lạ. Có lẽ vì trong tình cảnh này, cái không gian kỳ lạ này chỉ có hai người họ, không có ai khác?
Khi nhận ra bản thân đã nói điều không thích hợp, cô vội vàng chữa lại:
“À, không phải… ý tôi không phải như vậy…”
Phong Nghiên nhanh chóng hiểu ra. Hóa ra là do anh mắng không đủ “đã,” nên cô muốn tìm một người cùng mình mắng cho hả giận.
Điều này hoàn toàn dễ hiểu. Chẳng hạn như mẹ anh, mỗi lần cãi nhau với ba, đều sẽ kéo anh vào để mắng cùng. Nếu anh không phụ họa, bà sẽ nói rằng anh đứng về phe ba mình, rằng nuôi lớn anh đúng là lãng phí tình cảm.
Hoặc như chị dâu anh, trước khi cưới anh trai, cũng từng cãi nhau với anh ấy một trận rất lớn, suýt chút nữa chia tay. Khi đó, chị dâu còn lau nước mắt, kể lể đủ thứ tội trạng của anh trai với anh. Rút kinh nghiệm từ mẹ, anh cũng chỉ dám phụ họa vài câu. Kết quả là chỉ một câu đó, chị dâu anh đã “xả” thêm ba tiếng đồng hồ liền.
Quay lại vấn đề chính, không phải tất cả đàn ông đều như vậy. Nhưng lời nói vừa đến miệng, anh quyết định nuốt xuống. Thôi, tốt nhất đừng nhắc đến chuyện anh cũng là đàn ông, kẻo cô lại quy tội cả anh. Đối với cô, chỉ cần là đàn ông thì đã mang tội từ trong trứng. Bị nhốt vào đây chắc cũng vì tội đó. Giờ cô đang suy tư, anh tốt nhất không nên nhiều lời.
“Thằng đó đúng là chẳng ra gì!” Phong Nghiên buột miệng mắng một câu.
Trần Tiên Bối nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Tôi thấy câu mắng này… hơi nhẹ.”
Dường như cô đang ám chỉ rằng anh nên mắng dữ hơn, phải đạt đến trình độ khiến người ta cảm thấy tổn thương sâu sắc.
“Chỉ là chẳng ra gì thôi sao?” Trần Tiên Bối hỏi, ánh mắt dò xét.
Phong Nghiên rõ ràng không cùng suy nghĩ với cô. Anh chần chừ một chút rồi hỏi:
“Vậy… cô muốn tôi gọi hắn là gì? Súc sinh à?”
Trần Tiên Bối không trả lời, nhưng ánh mắt đầy thất vọng. Rõ ràng cô không hài lòng với trình độ mắng chửi của anh.
Phong Nghiên cạn lời.
Anh có thể cảm nhận được cô muốn nói gì đó với anh. Nhưng vì lý do nào đó, cô cứ nghẹn mãi, không nói ra.
Nghẹn chết cô đi. Nếu cô cứ như vậy, có khi cả đời cũng không thoát ra được.
Phong Nghiên cố gắng kiềm chế bản thân, xóa bỏ vẻ mặt bất cần thường ngày. Anh điều chỉnh giọng điệu nghiêm túc hơn, nói:
“Có gì thì nói ra đi, tiên nữ à. Nghe tôi này, ai làm cô không vui, thì cứ kể ra, cứ mắng đi. Nhớ kỹ một điều, bất kỳ ai làm cô khó chịu đều không phải người tử tế.”
“Oan có đầu, nợ có chủ. Cô nên tìm kẻ lừa dối, làm tổn thương cô mà tính sổ, đừng làm khổ chính mình.”
Phong Nghiên thề, đây là lần đầu tiên trong đời anh đóng vai một “tri tâm ca ca” (người anh trai tâm lý).
Sự kiên nhẫn và dịu dàng cả đời của anh dường như đã dành hết cho nữ yêu tinh này.
Nói ra được những lời này, ngay cả anh cũng cảm thấy cay đắng trong lòng.
“Oan có đầu, nợ có chủ,” anh nhắc lại một lần nữa. Thực ra, anh cũng không chắc câu này có hợp với tình huống này không, nhưng anh muốn nhắn nhủ cô rằng: nếu có gan, hãy đi tìm kẻ đã phản bội và tổn thương cô. Đừng hành hạ bản thân, cũng đừng kéo những người không liên quan như anh vào chuyện này.
Tất nhiên, lời cuối cùng này anh chỉ dám nghĩ trong đầu.
Có người, không, phải nói là có yêu, thoạt nhìn thì dịu dàng hơn bất kỳ ai anh từng gặp, nhưng thực ra, chỉ cần một giây là có thể lấy mạng người khác. Và rõ ràng, Trần Tiên Bối chính là kiểu yêu tinh như vậy.
Càng xinh đẹp càng nguy hiểm, đúng là danh ngôn chẳng bao giờ sai.
“Vậy… anh có thể giúp tôi mắng chửi người không?” Trần Tiên Bối vừa dứt lời, bản thân cô cũng ngẩn người.
Cô và anh vốn không quen biết, đưa ra yêu cầu như vậy liệu có phù hợp không?
Hơn nữa, đây có phải là lời mà cô nên nói ra không?
Ngay cả chính cô cũng không hiểu, tại sao lại muốn trút bầu tâm sự với một người xa lạ. Có lẽ vì trong tình cảnh này, cái không gian kỳ lạ này chỉ có hai người họ, không có ai khác?
Khi nhận ra bản thân đã nói điều không thích hợp, cô vội vàng chữa lại:
“À, không phải… ý tôi không phải như vậy…”
Phong Nghiên nhanh chóng hiểu ra. Hóa ra là do anh mắng không đủ “đã,” nên cô muốn tìm một người cùng mình mắng cho hả giận.
Điều này hoàn toàn dễ hiểu. Chẳng hạn như mẹ anh, mỗi lần cãi nhau với ba, đều sẽ kéo anh vào để mắng cùng. Nếu anh không phụ họa, bà sẽ nói rằng anh đứng về phe ba mình, rằng nuôi lớn anh đúng là lãng phí tình cảm.
Hoặc như chị dâu anh, trước khi cưới anh trai, cũng từng cãi nhau với anh ấy một trận rất lớn, suýt chút nữa chia tay. Khi đó, chị dâu còn lau nước mắt, kể lể đủ thứ tội trạng của anh trai với anh. Rút kinh nghiệm từ mẹ, anh cũng chỉ dám phụ họa vài câu. Kết quả là chỉ một câu đó, chị dâu anh đã “xả” thêm ba tiếng đồng hồ liền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.