Thời Xưa Văn Nữ Chính , Ngươi Không Xứng Có Được
Chương 44:
Lâm Miên Miên
20/11/2024
---
Mấy ngày qua, Trần Tiên Bối không chủ động liên lạc với bên Giang gia. Thời gian chỉ vài ngày, đủ ngắn để không ai phát hiện ra điều gì bất thường. Buồn cười thay, người đầu tiên nhận ra có chuyện không ổn lại chính là Giang Bách Nghiêu.
Chiều hôm đó, anh gạt bỏ những buổi xã giao không cần thiết để về nhà sớm. Mấy ngày nay trong nhà không khí u ám, nặng nề. Trong phòng ăn, gương mặt Giang phụ không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Giang phu nhân, dù lòng luôn xót con trai, cũng chỉ lặng lẽ quan sát. Khi thấy anh ngồi xuống, bà không kìm được mà thốt lên: “Bách Nghiêu gầy đi nhiều quá.”
Giang Bách Nghiêu chỉ khẽ nhếch môi, chẳng đáp lại lời nào.
Những ngày vừa qua, ngoài việc đối phó với công việc, anh còn phải nỗ lực trấn an Phong gia, nhưng thất bại. Đến trợ lý của Phong Từ anh cũng không thể liên lạc được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng Giang Bách Nghiêu lúc này tràn đầy bực bội. Anh từ khi nào lại rơi vào thế hạ phong như vậy? Tình huống hiện tại, bỏ qua thì không được, mà xử lý cũng khó khăn vô cùng. Đây là khủng hoảng lớn nhất anh từng đối mặt kể từ khi bắt đầu sự nghiệp.
“Uống chút canh đi.” Giang phu nhân, dù mối quan hệ giữa bà và con trai không quá thân thiết, vẫn muốn bày tỏ sự quan tâm. Nhưng bà hiểu rõ, có những lời muốn nói nhưng nếu nói ra sẽ chỉ nhận lại sự im lặng, nên bà dùng cách khác để thể hiện tình cảm. Bà ra hiệu cho người hầu: “Mang canh ra cho cậu ấy.”
Người hầu nhanh chóng bưng một bát canh đặt trước mặt Giang Bách Nghiêu. Hương thơm ngào ngạt từ bát canh gà sứ trắng lan tỏa.
Anh cầm lên, nhấp một ngụm. Hương vị ngọt thanh thấm dần vào đầu lưỡi, thơm ngọt tràn ngập khoang miệng.
Bất chợt, hình ảnh của Trần Tiên Bối hiện lên trong tâm trí anh, không chút phòng bị. Anh nhớ tới những lần cô đưa cho anh những bát canh như thế. Năm vừa rồi, anh bận rộn vô cùng, tăng ca đã trở thành chuyện thường ngày. Có đôi lần giữa đêm khuya, khi dạ dày anh đau âm ỉ, thứ duy nhất anh thấy trong tầm mắt chính là bình giữ nhiệt cô gửi đến. Nghĩ về những đêm làm việc muộn ấy, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí anh lại là bát canh cô nấu.
Giang Bách Nghiêu không thể phủ nhận rằng anh rất hài lòng về vị hôn thê của mình. Đây là người do chính anh chọn, từ gia thế, lý lịch đến tính cách, tất cả đều hoàn hảo. Trần Tiên Bối hoàn toàn xứng đáng với vị trí Giang phu nhân. Tính cách cô không hề phiền phức, cũng không đòi hỏi quá nhiều ở anh. Người như anh, thứ anh muốn chính là một người vợ có thể đứng bên cạnh mà không làm anh hao tâm tổn trí.
Dù sâu trong lòng anh, bóng dáng một người khác vẫn tồn tại, nhưng anh luôn rõ ràng một điều: vợ của Giang Bách Nghiêu chỉ có thể là Trần Tiên Bối.
Uống xong bát canh, Giang Bách Nghiêu đột nhiên nhận ra đã mấy ngày rồi anh không gặp Trần Tiên Bối. Hình như cô cũng không gọi điện cho anh.
Hoặc cũng có thể cô đã gọi, nhưng do anh quá bận, nên Chu trợ lý đã thay anh xử lý? Cũng có khả năng lắm. Trần Tiên Bối lúc nào cũng hiểu chuyện, có lẽ cô biết anh đang đau đầu với hàng loạt công việc và không muốn làm phiền.
Nghĩ đến đây, một chút cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng anh.
Cũng cùng lúc đó, Giang phu nhân dường như cũng đang nghĩ về Trần Tiên Bối. Bà thuận miệng nói: “Đã mấy ngày không thấy Tiên Bối đến chơi. Gần đây chắc con bé cũng bận. Lần trước, ta còn định dẫn nó đi may một bộ sườn xám nữa.”
Giang tiên sinh – cha của Giang Bách Nghiêu – cũng rất hài lòng với người con dâu tương lai này. Ông nhìn con trai một cái, hỏi: “Mấy ngày nay con có liên lạc với Tiên Bối không?”
“Hôm trước có gặp.” Giang Bách Nghiêu đáp gọn lỏn.
Câu trả lời này làm Giang tiên sinh yên tâm hơn. Là cha, ông không tiện can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của con trai, nhưng đối với Trần Tiên Bối thì lại khác – cô là con dâu tương lai của gia đình, là mối liên kết quan trọng.
Mấy ngày qua, Trần Tiên Bối không chủ động liên lạc với bên Giang gia. Thời gian chỉ vài ngày, đủ ngắn để không ai phát hiện ra điều gì bất thường. Buồn cười thay, người đầu tiên nhận ra có chuyện không ổn lại chính là Giang Bách Nghiêu.
Chiều hôm đó, anh gạt bỏ những buổi xã giao không cần thiết để về nhà sớm. Mấy ngày nay trong nhà không khí u ám, nặng nề. Trong phòng ăn, gương mặt Giang phụ không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Giang phu nhân, dù lòng luôn xót con trai, cũng chỉ lặng lẽ quan sát. Khi thấy anh ngồi xuống, bà không kìm được mà thốt lên: “Bách Nghiêu gầy đi nhiều quá.”
Giang Bách Nghiêu chỉ khẽ nhếch môi, chẳng đáp lại lời nào.
Những ngày vừa qua, ngoài việc đối phó với công việc, anh còn phải nỗ lực trấn an Phong gia, nhưng thất bại. Đến trợ lý của Phong Từ anh cũng không thể liên lạc được.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng Giang Bách Nghiêu lúc này tràn đầy bực bội. Anh từ khi nào lại rơi vào thế hạ phong như vậy? Tình huống hiện tại, bỏ qua thì không được, mà xử lý cũng khó khăn vô cùng. Đây là khủng hoảng lớn nhất anh từng đối mặt kể từ khi bắt đầu sự nghiệp.
“Uống chút canh đi.” Giang phu nhân, dù mối quan hệ giữa bà và con trai không quá thân thiết, vẫn muốn bày tỏ sự quan tâm. Nhưng bà hiểu rõ, có những lời muốn nói nhưng nếu nói ra sẽ chỉ nhận lại sự im lặng, nên bà dùng cách khác để thể hiện tình cảm. Bà ra hiệu cho người hầu: “Mang canh ra cho cậu ấy.”
Người hầu nhanh chóng bưng một bát canh đặt trước mặt Giang Bách Nghiêu. Hương thơm ngào ngạt từ bát canh gà sứ trắng lan tỏa.
Anh cầm lên, nhấp một ngụm. Hương vị ngọt thanh thấm dần vào đầu lưỡi, thơm ngọt tràn ngập khoang miệng.
Bất chợt, hình ảnh của Trần Tiên Bối hiện lên trong tâm trí anh, không chút phòng bị. Anh nhớ tới những lần cô đưa cho anh những bát canh như thế. Năm vừa rồi, anh bận rộn vô cùng, tăng ca đã trở thành chuyện thường ngày. Có đôi lần giữa đêm khuya, khi dạ dày anh đau âm ỉ, thứ duy nhất anh thấy trong tầm mắt chính là bình giữ nhiệt cô gửi đến. Nghĩ về những đêm làm việc muộn ấy, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí anh lại là bát canh cô nấu.
Giang Bách Nghiêu không thể phủ nhận rằng anh rất hài lòng về vị hôn thê của mình. Đây là người do chính anh chọn, từ gia thế, lý lịch đến tính cách, tất cả đều hoàn hảo. Trần Tiên Bối hoàn toàn xứng đáng với vị trí Giang phu nhân. Tính cách cô không hề phiền phức, cũng không đòi hỏi quá nhiều ở anh. Người như anh, thứ anh muốn chính là một người vợ có thể đứng bên cạnh mà không làm anh hao tâm tổn trí.
Dù sâu trong lòng anh, bóng dáng một người khác vẫn tồn tại, nhưng anh luôn rõ ràng một điều: vợ của Giang Bách Nghiêu chỉ có thể là Trần Tiên Bối.
Uống xong bát canh, Giang Bách Nghiêu đột nhiên nhận ra đã mấy ngày rồi anh không gặp Trần Tiên Bối. Hình như cô cũng không gọi điện cho anh.
Hoặc cũng có thể cô đã gọi, nhưng do anh quá bận, nên Chu trợ lý đã thay anh xử lý? Cũng có khả năng lắm. Trần Tiên Bối lúc nào cũng hiểu chuyện, có lẽ cô biết anh đang đau đầu với hàng loạt công việc và không muốn làm phiền.
Nghĩ đến đây, một chút cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng anh.
Cũng cùng lúc đó, Giang phu nhân dường như cũng đang nghĩ về Trần Tiên Bối. Bà thuận miệng nói: “Đã mấy ngày không thấy Tiên Bối đến chơi. Gần đây chắc con bé cũng bận. Lần trước, ta còn định dẫn nó đi may một bộ sườn xám nữa.”
Giang tiên sinh – cha của Giang Bách Nghiêu – cũng rất hài lòng với người con dâu tương lai này. Ông nhìn con trai một cái, hỏi: “Mấy ngày nay con có liên lạc với Tiên Bối không?”
“Hôm trước có gặp.” Giang Bách Nghiêu đáp gọn lỏn.
Câu trả lời này làm Giang tiên sinh yên tâm hơn. Là cha, ông không tiện can thiệp quá sâu vào chuyện riêng tư của con trai, nhưng đối với Trần Tiên Bối thì lại khác – cô là con dâu tương lai của gia đình, là mối liên kết quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.