Chương 2: Giải thoát
Phương Tiện Diện Quân
07/10/2023
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến tên nam nhân thấp bé ngây ngẩn cả người, lúc hắn nhận ra rằng ở đây còn có người thứ tư, trong đầu hắn liền có ý định muốn chạy trốn. Nhưng đôi chân của hắn lại không nhanh bằng chân của người vừa mới rơi xuống kia, đầu của hắn đã bị bóng đen màu xanh lá đá cho một cước quay thành vòng tròn, sau đó trong mắt hắn xuất hiện toàn ngôi sao lấp lánh, dần dần ý thức cũng bị chôn vùi trong màn đêm.
Khúc Thanh Giang cảm thấy chung quanh yên tĩnh, không biết qua bao lâu, sương mù đen kịt trước mắt dần tan biến, nàng nghe thấy nhịp tim của mình đang đập, cảm giác tay chân lạnh buốt đang dần được khôi phục lại bình thường.
Nàng ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống, liền bắt gặp đầu của nam nhân cao lớn bị nhấn xuống bùn đất với tư thế rất kì quái, không có nửa điểm là còn sống sót.
Nàng sợ tới mức chân tay luống cuống. Bất quá nghĩ đến vừa rồi nàng suýt bị hắn làm hại, bây giờ lại cảm thấy hắn chết cũng không đủ tội.
Lại nhìn tên nam nhân thấp bé, lồng ngực của hắn vẫn còn phập phồng, chẳng qua chỉ là đã bất tỉnh mà thôi.
Tìm thấy lưỡi hái vừa rồi bị ném đi cách đó không xa, Khúc Thanh Giang lảo đảo đi tới nhặt lên, tức giận lao đến gần nam nhân thấp bé còn đang bất tỉnh, nàng đưa lưỡi hái lên cao nghĩ rằng sẽ vung xuống một nhát.
Nàng chưa kịp hành động, trong nháy mắt cổ tay bị người nắm lại, bên cạnh truyền đến âm thanh mơ hồ: "Chờ một chút."
Vừa rồi Khúc Thanh Giang bị kích động, đột nhiên bên người xuất hiện thêm một người làm nàng giật mình hoảng sợ, vì vậy không ý thức được mà tấn công người kia. May mắn thay lưỡi hái đã bị khống chế, nàng chỉ còn có thể vung nắm đấm để tự vệ.
Lực đấm cũng không thể làm người kia bị thương, mà tay chân của đối phương còn nhanh nhẹn, trước khi mặt sắp bị ăn một quyền thì đã kịp thời chặn nắm đấm của Khúc Thanh Giang.
Chợt nhận ra bản thân vừa tấn công ân nhân cứu mạng mình, Khúc Thanh Giang như ong vỡ tổ liền rút tay về, thanh lưỡi hái rơi xuống đất, thân thể nàng lập tức không khống chế được mà run lên.
Thấy nàng không còn hành vi muốn tấn công nữa, thân ảnh màu xanh lá mới buông nàng ra, lạnh nhạt nói: "Để sau rồi giết hắn."
Ban nãy trong thời gian ngắn không hiểu vì sao đại não của Khúc Thanh Giang lại bị kích động, cơn mơ hồ và hỗn loạn trôi qua, rất nhanh nàng liền tỉnh táo ý thức được.
Nàng cẩn trọng nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn màu xanh lá, chợt phát hiện quần áo của người kia cực kỳ quái dị, người này ước chường cao tầm khoảng năm thước năm tấc (171cm) đến năm thước bảy tấc (177cm), đầu rối bời tóc ngắn đến vai, mặc áo cổ tròn có màu xanh lá giống với cành cây, tay áo thì chỉ đến khuỷu tay, liền để lộ ra một nửa cánh tay. Nửa người bên dưới lại là chiếc quần màu sắc rực rỡ, và đôi giày đen càng không phân biệt được lai lịch của người này.
Ánh mắt của Khúc Thanh Giang rơi vào ngực của đối phương sau đó dừng lại một chút, tuy rằng chỗ đó không quá đặc biệt rõ ràng, nhưng hình như chỉ có nữ tử mới có ngực mà? Cho nên đây là một nữ tử!
Khúc Thanh Giang hơi kinh ngạc, nàng còn tưởng đối phương là binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hay là cướp giết người không chớp mắt, nguyên lai là không phải sao?
....
Trong khi Khúc Thanh Giang đang suy nghĩ lung tung, Triệu Trường Hạ đã lạnh lùng cởi quần áo trên người hai tên nam nhân.
Quần áo của họ bị dính bẩn sớm đã biến thành màu đen, còn có một mùi thúi khó chịu, mũi của nàng bị mùi thúi này xông thẳng vào làm muốn buồn nôn chết đi được, nhưng trước mắt nàng cần quần áo để chống lại cái lạnh, đành chỉ có thể chấp nhận chút.
Sau khi lột sạch bọn họ chỉ còn lại cái quần, Triệu Trường Hạ nhặt lên lưỡi hái đưa cho Khúc Thanh Giang: "Có thể động thủ."
Khúc Thanh Giang hoàn hồn, ánh mắt có hơi mê mang nhìn nàng: "Hả...?"
"Không phải ngươi muốn giết hắn?" Triệu Trường Hạ hỏi.
Khúc Thanh Giang hết nhìn đối phương rồi lại đến thanh lưỡi hái, sau đó trầm tư.
Nếu như nàng hiểu không lầm, vừa rồi đối phương sở dĩ ngăn cản nàng giết người không phải vì nhân từ nương tay, mà là sợ nàng giết bọn họ xong sẽ làm quần áo bị dính máu?
Triệu Trường Hạ thấy nàng không nhận lưỡi hái, cũng biết nàng không hạ thủ được, vì vậy đã đem lưỡi hái xoay về hướng khác, quỳ một chân xuống đất, đồng thời túm lấy tóc của tên nam nhân kéo lên, trực tiếp giơ tay chém một nhát xuống đầu nam nhân thấp bé.
Khúc Thanh Giang trừng to hai mắt: "!!!"
Triệu Trường Hạ quay đầu liếc nhìn nàng, đem thanh lưỡi hái chà lau cho đến khi sạch sẽ vết máu rồi mới nhét vào tay Khúc Thanh Giang.
Khúc Thanh Giang lấy lại tinh thần. Nàng không còn cảm thấy tức giận khi nhìn thi thể của tên hai nam nhân đã chết nữa, nỗi sợ suýt bị xâm hại cũng dần lắng xuống, nàng không chỉ không sợ hãi khi nhìn cảnh giết người, mà ngược lại còn cảm thấy an tâm chưa từng có.
"Cảm ơn ngươi." Khúc Thanh Giang thấp thỏm nhìn Triệu Trường Hạ.
Triệu Trường Hạ đang bận rộn hủy bỏ dấu vết hiện trường, không rảnh đáp lại nàng.
Khúc Thanh Giang bắt gặp Triệu Trường Hạ đem xác nam nhân ném vào trong bụi cây, lại dùng đất lấp lên vết máu để che đậy thật kín đáo, động tác tiêu hủy xác chết điêu luyện đến mức dường như không phải lần đầu làm việc này, trong lòng nàng không thể không nghĩ như vậy.
Một lúc sau, Khúc Thanh Giang mới lấy hết dũng khí hỏi: "Những người này từ đâu đến vậy? Ta chưa từng gặp qua bọn họ ở trong thôn."
Triệu Trường Hạ nhìn nàng, trên mặt tuy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng bên trong lại vui. Rõ ràng ta cũng là nhân vật khả nghi, nhưng tiểu nha đầu này chỉ chỉa mũi nhọn về bọn hắn, lợi dụng điểm này để thu lại khoảng cách giữa ta và nàng ấy, đồng thời tiến thêm một bước để bảo vệ an toàn cho chính mình, lại có thể nói bóng nói gió để biết thêm về lai lịch thời đại này. Có chút thông minh.
Triệu Trường Hạ lời ít ý nhiều mà nói: "Hoài Nam*, dân chạy trốn."
*Hoài Nam là Miền Trung tỉnh An Huy.
Khúc Thanh Giang bỗng dưng hiểu rõ: "Khó trách giọng nói của bọn hắn khó hiểu như vậy." Dừng lại một chút, nàng nhìn Triệu Trường Hạ: "Giọng của ngươi không giống bọn họ, nhưng mà giống với nơi đây."
Có nghĩa là, nàng không phải dân chạy trốn trong suy nghĩ của Khúc Thanh Giang.
Động tác của Triệu Trường Hạ hơi dừng lại, trong nội tâm nghi hoặc mà tự hỏi: "Giọng nói? Không phải mọi người đều nói giống nhau sao? Chẳng lẽ đối với nàng ấy, giọng của mình giống với giọng địa phương ở chỗ nàng sống, nhưng không giống hai nam nhân tị nạn? Bản thân sử dụng tiếng phổ thông rất đúng, lúc trước còn trao đổi với dân Hoài Nam, nhưng không có trở ngại..."
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một điều, sờ sờ vào vị trí ngực mình, mơ hồ cảm nhận cừu vật tổ* đang ở đó có chút nóng lên.
*Cừu vật tổ: Trước tiên là từ "vật tổ" ( Theo tiếng VN là vật tổ và tô-tem còn theo tiếng Hán là đồ đằng thôi), đây là khái niệm dịch từ tiếng Pháp và tiếng Anh Totem. Nó có nghĩa là tổ của muôn loài, sự liên kết giữa sự tâm linh với loài đó, là sự thiêng liêng của bộ tộc. Nghĩa của nó theo mình rất trừu tượng, mình chỉ có thể hiểu như là một ấn kí của loài cừu đang trên người Triệu Trường Hạ.
Nàng không biết bắt đầu từ khi nào vật tổ này xuất hiện trên người mình, dù sao cũng không phải do ta tự khắc lên, kỉ luật quân đội không cho phép nàng xăm hình. Nàng chỉ biết, sau khi mình tỉnh lại, đến lúc đi tắm mới phát hiện cái thứ vật tổ này đã trên người mình.
Hơn hai tháng nay, nó không đau cũng không ngứa, thời gian trôi qua dần làm nàng quên sự tồn tại của nó. Nếu không phải tiểu nha đầu đề cập đến vấn đề giọng nói, nàng cũng không nhận ra có gì không ổn.
Thật kỳ quái, bất kể là nàng xuyên không hay là vật tổ này đi chăng nữa thì đều kỳ quái, chỗ nào cũng đều kỳ quái.
Mặc dù trong lòng Triệu Trường Hạ suy nghĩ không ngừng, nhưng đối với Khúc Thanh Giang, chính mình vẫn nên như cũ ngậm miệng không tiết lộ thân phận của nàng cho Khúc Thanh Giang biết thì tốt hơn.
Khúc Thanh Giang cũng lo lắng sẽ đụng chạm giới hạn của Triệu Trường Hạ, nên giả bộ nói sang chuyện khác: "Trên núi nguy hiểm, sao ngươi không xuống núi sống?"
Triệu Trường Hạ nhìn nàng, mơ hồ tự hỏi tại sao Khúc Thanh Giang có thể hỏi mình vấn đề ngây thơ như vậy được.
Cách đối xử với dân chạy trốn ở thời này đã thay đổi, khi nàng xuyên qua đã nghe được, chẳng lẽ tiểu nha đầu này chưa biết rõ? Nàng ấy giả thành dân bản địa à?
Khúc Thanh Giang cũng biết lời mình nói đã rước lấy hiểu lầm, nàng giải thích nói: "Quan phủ đã phát chiếu lệnh, chỉ cần các ngươi chịu trở về quê nhà, quan phủ liền cho tiền để đưa ngươi về, ruộng đất lúc trước của ngươi thì cũng sẽ trả lại cho ngươi. Nếu ngươi không muốn trở về, cũng thu xếp chỗ ở chu toàn cho ngươi ở đây, mỗi căn nhà đều có một gian phòng, nếu tham gia khai hoang có thể nhận được đất hoang. Quan phủ còn không bắt các ngươi nữa."
Triệu Trường Hạ nghĩ, trước khi quan phủ ban ra chiếu lệnh, dân chạy trốn nếu bị bắt đều đưa đi biên cương lưu đày, hoặc là phải lao động chân tay cực khổ. Nay đã có chiếu lệnh, dân chạy trốn xác thực không cần phải sợ bị bắt nữa.
Chỉ là dù dân chạy trốn có trốn đi bao xa, dù có tốt xấu gì cũng có quê quán và hộ khẩu, còn chính mình thì xuyên không đến đây không có hộ khẩu, cũng không có chỗ sinh sống.
Không có hộ khẩu mà bị bắt, hoặc là sẽ bị xử tử nghi làm gián điệp cho ngoại quốc, hoặc là đưa đi làm kỷ nữ cho quân đội và quan chức. Nếu không phải hiểu rõ nguy hiểm, nàng cần chi phải sống trên rừng sâu núi cao rồi trở thành dã nhân?!
Triệu Trường Hạ không muốn có quá nhiều liên quan đến dân bản địa, mặc dù nàng đã cứu đối phương, nhưng không thể dễ dàng tin tưởng đối phương được: "Ngươi nên đi đi."
Khúc Thanh Giang dừng lại chút, nàng nhìn bóng cây, nhận ra thời gian hẹn gặp Lý thị đã qua rồi, cũng không biết bà ấy không tìm thấy nàng sẽ lo lắng đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy nóng lòng muốn quay về, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình trốn trong núi nguy hiểm như vậy được.
Nàng nhìn Triệu Trường Hạ muốn nói rồi lại thôi.
Trong mắt Triệu Trường Hạ, Khúc Thanh Giang bị doạ sợ vẫn chưa hoàn hồn, bộ dạng của nàng giống như một bé thỏ trắng hoảng sợ, cấp bách cần người khác che chở vậy.
Triệu Trường Hạ không dám nói mình là người chính nghĩa, nhưng thân là người trong quân đội bảo vệ con em đất nước, mặc dù đã là quá khứ, nhưng nàng không có cách nào khoanh tay đứng nhìn, vì vậy liền hỏi: "Ngươi sợ còn nguy hiểm? Ta đưa ngươi xuống núi."
Sự tử tế của Triệu Trường Hạ làm cảm giác lo sợ của Khúc Thanh Giang chuyển thành cảm giác an toàn. Mà lời nàng nói đều xuất phát từ ý tốt, nếu Khúc Thanh Giang từ chối, đúng là không hiểu biết.
"Đa tạ tiểu nương tử." Khúc Thanh Giang chân thành nói.
Triệu Trường Hạ: "......"
Mặc dù biết cách gọi "tiểu nương tử" này phổ biến dành cho nữ tử trẻ tuổi, nhưng nàng vẫn không quen với cách gọi này, giống như bị trêu chọc.
_______
Tác giả: Thì ra Triệu Sói diệt thích đầu vịt văn nha!
Triệu Sói diệt:..... (Cút!)
Khúc Thanh Giang: Tại sao lại gọi nàng là Sói diệt vậy?
Phương Tiện Diện Quân (Tác giả): Bởi vì nàng hung ác hơn loài người rất nhiều.
Triệu Trường Hạ:.... (¥%...&&**@!)
Mấy chương đầu chủ yếu là góc nhìn của Khúc Thanh Giang, nhưng sau sẽ là của cả hai.
P/s: Chắc mọi người đọc vẫn còn thấy khó hiểu vài chỗ, tuy nhiên mình sẽ cố edit dễ hiểu và từ ngữ phổ biến ạ. Cảm ơn mn.
Khúc Thanh Giang cảm thấy chung quanh yên tĩnh, không biết qua bao lâu, sương mù đen kịt trước mắt dần tan biến, nàng nghe thấy nhịp tim của mình đang đập, cảm giác tay chân lạnh buốt đang dần được khôi phục lại bình thường.
Nàng ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống, liền bắt gặp đầu của nam nhân cao lớn bị nhấn xuống bùn đất với tư thế rất kì quái, không có nửa điểm là còn sống sót.
Nàng sợ tới mức chân tay luống cuống. Bất quá nghĩ đến vừa rồi nàng suýt bị hắn làm hại, bây giờ lại cảm thấy hắn chết cũng không đủ tội.
Lại nhìn tên nam nhân thấp bé, lồng ngực của hắn vẫn còn phập phồng, chẳng qua chỉ là đã bất tỉnh mà thôi.
Tìm thấy lưỡi hái vừa rồi bị ném đi cách đó không xa, Khúc Thanh Giang lảo đảo đi tới nhặt lên, tức giận lao đến gần nam nhân thấp bé còn đang bất tỉnh, nàng đưa lưỡi hái lên cao nghĩ rằng sẽ vung xuống một nhát.
Nàng chưa kịp hành động, trong nháy mắt cổ tay bị người nắm lại, bên cạnh truyền đến âm thanh mơ hồ: "Chờ một chút."
Vừa rồi Khúc Thanh Giang bị kích động, đột nhiên bên người xuất hiện thêm một người làm nàng giật mình hoảng sợ, vì vậy không ý thức được mà tấn công người kia. May mắn thay lưỡi hái đã bị khống chế, nàng chỉ còn có thể vung nắm đấm để tự vệ.
Lực đấm cũng không thể làm người kia bị thương, mà tay chân của đối phương còn nhanh nhẹn, trước khi mặt sắp bị ăn một quyền thì đã kịp thời chặn nắm đấm của Khúc Thanh Giang.
Chợt nhận ra bản thân vừa tấn công ân nhân cứu mạng mình, Khúc Thanh Giang như ong vỡ tổ liền rút tay về, thanh lưỡi hái rơi xuống đất, thân thể nàng lập tức không khống chế được mà run lên.
Thấy nàng không còn hành vi muốn tấn công nữa, thân ảnh màu xanh lá mới buông nàng ra, lạnh nhạt nói: "Để sau rồi giết hắn."
Ban nãy trong thời gian ngắn không hiểu vì sao đại não của Khúc Thanh Giang lại bị kích động, cơn mơ hồ và hỗn loạn trôi qua, rất nhanh nàng liền tỉnh táo ý thức được.
Nàng cẩn trọng nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn màu xanh lá, chợt phát hiện quần áo của người kia cực kỳ quái dị, người này ước chường cao tầm khoảng năm thước năm tấc (171cm) đến năm thước bảy tấc (177cm), đầu rối bời tóc ngắn đến vai, mặc áo cổ tròn có màu xanh lá giống với cành cây, tay áo thì chỉ đến khuỷu tay, liền để lộ ra một nửa cánh tay. Nửa người bên dưới lại là chiếc quần màu sắc rực rỡ, và đôi giày đen càng không phân biệt được lai lịch của người này.
Ánh mắt của Khúc Thanh Giang rơi vào ngực của đối phương sau đó dừng lại một chút, tuy rằng chỗ đó không quá đặc biệt rõ ràng, nhưng hình như chỉ có nữ tử mới có ngực mà? Cho nên đây là một nữ tử!
Khúc Thanh Giang hơi kinh ngạc, nàng còn tưởng đối phương là binh sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, hay là cướp giết người không chớp mắt, nguyên lai là không phải sao?
....
Trong khi Khúc Thanh Giang đang suy nghĩ lung tung, Triệu Trường Hạ đã lạnh lùng cởi quần áo trên người hai tên nam nhân.
Quần áo của họ bị dính bẩn sớm đã biến thành màu đen, còn có một mùi thúi khó chịu, mũi của nàng bị mùi thúi này xông thẳng vào làm muốn buồn nôn chết đi được, nhưng trước mắt nàng cần quần áo để chống lại cái lạnh, đành chỉ có thể chấp nhận chút.
Sau khi lột sạch bọn họ chỉ còn lại cái quần, Triệu Trường Hạ nhặt lên lưỡi hái đưa cho Khúc Thanh Giang: "Có thể động thủ."
Khúc Thanh Giang hoàn hồn, ánh mắt có hơi mê mang nhìn nàng: "Hả...?"
"Không phải ngươi muốn giết hắn?" Triệu Trường Hạ hỏi.
Khúc Thanh Giang hết nhìn đối phương rồi lại đến thanh lưỡi hái, sau đó trầm tư.
Nếu như nàng hiểu không lầm, vừa rồi đối phương sở dĩ ngăn cản nàng giết người không phải vì nhân từ nương tay, mà là sợ nàng giết bọn họ xong sẽ làm quần áo bị dính máu?
Triệu Trường Hạ thấy nàng không nhận lưỡi hái, cũng biết nàng không hạ thủ được, vì vậy đã đem lưỡi hái xoay về hướng khác, quỳ một chân xuống đất, đồng thời túm lấy tóc của tên nam nhân kéo lên, trực tiếp giơ tay chém một nhát xuống đầu nam nhân thấp bé.
Khúc Thanh Giang trừng to hai mắt: "!!!"
Triệu Trường Hạ quay đầu liếc nhìn nàng, đem thanh lưỡi hái chà lau cho đến khi sạch sẽ vết máu rồi mới nhét vào tay Khúc Thanh Giang.
Khúc Thanh Giang lấy lại tinh thần. Nàng không còn cảm thấy tức giận khi nhìn thi thể của tên hai nam nhân đã chết nữa, nỗi sợ suýt bị xâm hại cũng dần lắng xuống, nàng không chỉ không sợ hãi khi nhìn cảnh giết người, mà ngược lại còn cảm thấy an tâm chưa từng có.
"Cảm ơn ngươi." Khúc Thanh Giang thấp thỏm nhìn Triệu Trường Hạ.
Triệu Trường Hạ đang bận rộn hủy bỏ dấu vết hiện trường, không rảnh đáp lại nàng.
Khúc Thanh Giang bắt gặp Triệu Trường Hạ đem xác nam nhân ném vào trong bụi cây, lại dùng đất lấp lên vết máu để che đậy thật kín đáo, động tác tiêu hủy xác chết điêu luyện đến mức dường như không phải lần đầu làm việc này, trong lòng nàng không thể không nghĩ như vậy.
Một lúc sau, Khúc Thanh Giang mới lấy hết dũng khí hỏi: "Những người này từ đâu đến vậy? Ta chưa từng gặp qua bọn họ ở trong thôn."
Triệu Trường Hạ nhìn nàng, trên mặt tuy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng bên trong lại vui. Rõ ràng ta cũng là nhân vật khả nghi, nhưng tiểu nha đầu này chỉ chỉa mũi nhọn về bọn hắn, lợi dụng điểm này để thu lại khoảng cách giữa ta và nàng ấy, đồng thời tiến thêm một bước để bảo vệ an toàn cho chính mình, lại có thể nói bóng nói gió để biết thêm về lai lịch thời đại này. Có chút thông minh.
Triệu Trường Hạ lời ít ý nhiều mà nói: "Hoài Nam*, dân chạy trốn."
*Hoài Nam là Miền Trung tỉnh An Huy.
Khúc Thanh Giang bỗng dưng hiểu rõ: "Khó trách giọng nói của bọn hắn khó hiểu như vậy." Dừng lại một chút, nàng nhìn Triệu Trường Hạ: "Giọng của ngươi không giống bọn họ, nhưng mà giống với nơi đây."
Có nghĩa là, nàng không phải dân chạy trốn trong suy nghĩ của Khúc Thanh Giang.
Động tác của Triệu Trường Hạ hơi dừng lại, trong nội tâm nghi hoặc mà tự hỏi: "Giọng nói? Không phải mọi người đều nói giống nhau sao? Chẳng lẽ đối với nàng ấy, giọng của mình giống với giọng địa phương ở chỗ nàng sống, nhưng không giống hai nam nhân tị nạn? Bản thân sử dụng tiếng phổ thông rất đúng, lúc trước còn trao đổi với dân Hoài Nam, nhưng không có trở ngại..."
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến một điều, sờ sờ vào vị trí ngực mình, mơ hồ cảm nhận cừu vật tổ* đang ở đó có chút nóng lên.
*Cừu vật tổ: Trước tiên là từ "vật tổ" ( Theo tiếng VN là vật tổ và tô-tem còn theo tiếng Hán là đồ đằng thôi), đây là khái niệm dịch từ tiếng Pháp và tiếng Anh Totem. Nó có nghĩa là tổ của muôn loài, sự liên kết giữa sự tâm linh với loài đó, là sự thiêng liêng của bộ tộc. Nghĩa của nó theo mình rất trừu tượng, mình chỉ có thể hiểu như là một ấn kí của loài cừu đang trên người Triệu Trường Hạ.
Nàng không biết bắt đầu từ khi nào vật tổ này xuất hiện trên người mình, dù sao cũng không phải do ta tự khắc lên, kỉ luật quân đội không cho phép nàng xăm hình. Nàng chỉ biết, sau khi mình tỉnh lại, đến lúc đi tắm mới phát hiện cái thứ vật tổ này đã trên người mình.
Hơn hai tháng nay, nó không đau cũng không ngứa, thời gian trôi qua dần làm nàng quên sự tồn tại của nó. Nếu không phải tiểu nha đầu đề cập đến vấn đề giọng nói, nàng cũng không nhận ra có gì không ổn.
Thật kỳ quái, bất kể là nàng xuyên không hay là vật tổ này đi chăng nữa thì đều kỳ quái, chỗ nào cũng đều kỳ quái.
Mặc dù trong lòng Triệu Trường Hạ suy nghĩ không ngừng, nhưng đối với Khúc Thanh Giang, chính mình vẫn nên như cũ ngậm miệng không tiết lộ thân phận của nàng cho Khúc Thanh Giang biết thì tốt hơn.
Khúc Thanh Giang cũng lo lắng sẽ đụng chạm giới hạn của Triệu Trường Hạ, nên giả bộ nói sang chuyện khác: "Trên núi nguy hiểm, sao ngươi không xuống núi sống?"
Triệu Trường Hạ nhìn nàng, mơ hồ tự hỏi tại sao Khúc Thanh Giang có thể hỏi mình vấn đề ngây thơ như vậy được.
Cách đối xử với dân chạy trốn ở thời này đã thay đổi, khi nàng xuyên qua đã nghe được, chẳng lẽ tiểu nha đầu này chưa biết rõ? Nàng ấy giả thành dân bản địa à?
Khúc Thanh Giang cũng biết lời mình nói đã rước lấy hiểu lầm, nàng giải thích nói: "Quan phủ đã phát chiếu lệnh, chỉ cần các ngươi chịu trở về quê nhà, quan phủ liền cho tiền để đưa ngươi về, ruộng đất lúc trước của ngươi thì cũng sẽ trả lại cho ngươi. Nếu ngươi không muốn trở về, cũng thu xếp chỗ ở chu toàn cho ngươi ở đây, mỗi căn nhà đều có một gian phòng, nếu tham gia khai hoang có thể nhận được đất hoang. Quan phủ còn không bắt các ngươi nữa."
Triệu Trường Hạ nghĩ, trước khi quan phủ ban ra chiếu lệnh, dân chạy trốn nếu bị bắt đều đưa đi biên cương lưu đày, hoặc là phải lao động chân tay cực khổ. Nay đã có chiếu lệnh, dân chạy trốn xác thực không cần phải sợ bị bắt nữa.
Chỉ là dù dân chạy trốn có trốn đi bao xa, dù có tốt xấu gì cũng có quê quán và hộ khẩu, còn chính mình thì xuyên không đến đây không có hộ khẩu, cũng không có chỗ sinh sống.
Không có hộ khẩu mà bị bắt, hoặc là sẽ bị xử tử nghi làm gián điệp cho ngoại quốc, hoặc là đưa đi làm kỷ nữ cho quân đội và quan chức. Nếu không phải hiểu rõ nguy hiểm, nàng cần chi phải sống trên rừng sâu núi cao rồi trở thành dã nhân?!
Triệu Trường Hạ không muốn có quá nhiều liên quan đến dân bản địa, mặc dù nàng đã cứu đối phương, nhưng không thể dễ dàng tin tưởng đối phương được: "Ngươi nên đi đi."
Khúc Thanh Giang dừng lại chút, nàng nhìn bóng cây, nhận ra thời gian hẹn gặp Lý thị đã qua rồi, cũng không biết bà ấy không tìm thấy nàng sẽ lo lắng đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức đứng dậy nóng lòng muốn quay về, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình trốn trong núi nguy hiểm như vậy được.
Nàng nhìn Triệu Trường Hạ muốn nói rồi lại thôi.
Trong mắt Triệu Trường Hạ, Khúc Thanh Giang bị doạ sợ vẫn chưa hoàn hồn, bộ dạng của nàng giống như một bé thỏ trắng hoảng sợ, cấp bách cần người khác che chở vậy.
Triệu Trường Hạ không dám nói mình là người chính nghĩa, nhưng thân là người trong quân đội bảo vệ con em đất nước, mặc dù đã là quá khứ, nhưng nàng không có cách nào khoanh tay đứng nhìn, vì vậy liền hỏi: "Ngươi sợ còn nguy hiểm? Ta đưa ngươi xuống núi."
Sự tử tế của Triệu Trường Hạ làm cảm giác lo sợ của Khúc Thanh Giang chuyển thành cảm giác an toàn. Mà lời nàng nói đều xuất phát từ ý tốt, nếu Khúc Thanh Giang từ chối, đúng là không hiểu biết.
"Đa tạ tiểu nương tử." Khúc Thanh Giang chân thành nói.
Triệu Trường Hạ: "......"
Mặc dù biết cách gọi "tiểu nương tử" này phổ biến dành cho nữ tử trẻ tuổi, nhưng nàng vẫn không quen với cách gọi này, giống như bị trêu chọc.
_______
Tác giả: Thì ra Triệu Sói diệt thích đầu vịt văn nha!
Triệu Sói diệt:..... (Cút!)
Khúc Thanh Giang: Tại sao lại gọi nàng là Sói diệt vậy?
Phương Tiện Diện Quân (Tác giả): Bởi vì nàng hung ác hơn loài người rất nhiều.
Triệu Trường Hạ:.... (¥%...&&**@!)
Mấy chương đầu chủ yếu là góc nhìn của Khúc Thanh Giang, nhưng sau sẽ là của cả hai.
P/s: Chắc mọi người đọc vẫn còn thấy khó hiểu vài chỗ, tuy nhiên mình sẽ cố edit dễ hiểu và từ ngữ phổ biến ạ. Cảm ơn mn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.