Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch

Chương 8: Thu lưu

Phương Tiện Diện Quân

15/03/2024

Triệu Trường Hạ không trả lời Khúc Phong, Khúc Thanh Giang biết tính tình của nàng nên nhân tiện nói: “Cha, nàng ấy từng nói cứu ta chỉ là tình cờ giúp mà thôi, cũng không muốn báo đáp thứ gì. Nhưng cha đã dạy ta làm người là phải báo ân, nên ta chỉ có thể làm chút gì đó cho nàng, chứ không như cha nghĩ đâu.”

Tâm tình của Khúc Phong đã bớt giận, xét theo những gì đối phương nói lúc phục kích hắn ban nãy, có thể thấy đối phương xem hắn là kẻ xấu muốn làm hại con gái hắn. Nhìn từ góc độ này đúng là đối phương không có ác ý mà ngược lại còn là âm thầm bảo vệ con gái hắn.

Khúc Thanh Giang nhỏ giọng hỏi: “Cha, chúng ta có thể mang nàng về nhà rồi sắp xếp được không?”

Khúc Phong liếc nàng: Sao có thể đem người không rõ lai lịch về nhà được? Hơn nữa, lỡ như có người tố giác bọn họ, Khúc gia của chúng ta cũng sẽ bị liên luỵ aaa—-!

Khúc Thanh Giang: Ta biết mà, nhưng cũng không thể để nàng trốn ở trên núi cả đời? Lỡ như có người dân trong thôn lên núi bị nàng hù cũng không hay cho lắm đâu.

Triệu Trường Hạ nhìn Khúc Thanh Giang, rồi lại ngó Khúc Phong, chờ hai cha con trao đổi ánh mắt xong rồi mới nói: “Thu xếp thì không cần, các ngươi có thể cho ta đổi một chút vật liệu không?”

Khúc Phong nhẹ lòng thở ra: “Ngươi muốn đổi cái gì?”

Triệu Trường Hạ lấy thịt xông khói từ trên lưng xuống, nói: “Lấy thịt đổi muối.”

Khúc Thanh Giang nghĩ thầm, đem theo dầu và muối quả nhiên rất đúng.

Nàng nói: “Không cần đổi, hôm nay vừa vặn ta cũng có đem theo dầu và muối tới đây, nhưng mà không nhiều lắm, ngươi dùng trước đi!” Nàng lại hỏi, “Còn những vật khác thì sao? Ví dụ như nồi chén xoong chảo, chăn mền các thứ nữa.”

“Lúc trước nhặt được trên đường không ít rồi.”

Triệu Trường Hạ xuyên không đến thế giới này không phải ở Hộc Sơn, mà ở bên cạnh bờ sông, sau khi xuất ngũ nàng tham gia cứu trợ lũ lụt và phát áo phao cho các nạn nhân. Kết quả bị trận hồng thuỷ cuốn trôi đi, sau khi tỉnh dậy nàng đã bị trôi đến bên bờ sông của thời đại giống như trên phim ảnh.

Về sau nàng bắt gặp dân lưu lạc đi về phía nam, liền trà trộn vào trong nhóm của bọn họ, cứ như vậy xuôi về phía nam suốt chặn đường. Trên đường nhặt được nồi chén xoong chảo, sau đem lên núi dùng.

Khúc Thanh Giang: “.....”

Y phục của nàng là lấy từ của người chết, nồi chén xoong chảo đều là nhặt được, đồ ăn là tự làm, thời gian này ân nhân cứu mạng của mình đã sống cực khổ tới mức nào?

Khúc Phong vẫn đang suy nghĩ: Người này ra tay có chừng mực, hiểu được cái gì nên lấy, không có yêu cầu gì quá phận, cũng không có một mực dây dưa không buông, có thể thấy phẩm hạnh không xấu.

Hắn ngược lại có thể mạo hiểm giúp đỡ, chẳng qua là hành động hơi phức tạp, cần phải xem xét kỹ lưỡng.

Triệu Trường Hạ đem thịt xông khói bỏ vào giỏ tre của Khúc Thanh Giang, rồi lấy đi dầu và muối, trước khi chuẩn bị bỏ đi, nàng nhớ ra điều gì đó liền nói: “Hôm nay dân lưu lạc ở trên núi sẽ đáp lại lời của quan phủ. Các ngươi trở về sẽ bắt gặp bọn họ đi ngang qua.”

Khúc Phong chợt nghĩ ra sáng kiến, thuật lại nói: “Ngươi nói hôm nay dân lưu lạc trên núi sẽ trở về quê nhà à?”

“Ừ.” Triệu Trường Hạ không thích lặp lại hai lần.

Khúc Phong không thèm để ý thái độ lạnh lùng của nàng, cười hỏi: “Ngươi có muốn vào trong thôn sống không?”

Triệu Trường Hạ không biết hắn hỏi như vậy có ý gì, nhưng suy tư một lát, vẫn nhẹ gật đầu.

Nếu có thể quang minh chính đại sống bên ngoài, không bị đuổi bắt, ai lại nguyện ý trốn trên núi làm tặc giăng chứ?

Khúc Thanh Giang hỏi: “Cha, người có biện pháp gì sao?”

“Ngoại trừ chúng ta, người khác không biết hắn không có hộ khẩu phải không?”

Khúc Thanh Giang gật đầu.

“Chừng nào tin tức dân lưu lạc được quan phủ chiêu an trở về quê nhà lan ra khắp thôn. Chúng ta sẽ đem hắn về nhà, nếu có người hỏi thì nói thuê về làm hạ nhân. Phía trước đã có chiêu an, người khác cũng không dám hỏi nhiều.”

Quan phủ có nhiều cách để chiêu an dân lưu lạc, một là xuất tiền cho họ trở về quê nhà, chỉ cần họ trở về thì những thửa ruộng thuộc về họ trước đó sẽ được trả lại. Hai là thu xếp định cư cho họ tại đây, nếu có đất hoang cần khai phá sẽ mang họ đi, không có đất hoang thì sẽ làm việc cho nhà địa chủ và trở thành hạ nhân. Hoặc là an bài ở chỗ khác, làm cho họ có cơ hội tự lực cánh sinh.

Bình thường khi dân lưu lạc làm hạ nhân cho một địa chủ còn cần phải ký khế ước hợp pháp thân phận. Đây cũng là vì để đôi bên được đảm bảo lợi ích.

Trước mắt Triệu Trường Hạ không có hộ khẩu, chỉ cần Khúc gia không chèn ép nàng, nàng cũng không bị tổn hại gì, thì việc có ký khế ước hay không đều như nhau. Bởi vì có câu: “Dân không báo quan thì không bị truy hỏi”, chỉ cần bọn hắn không báo quan, vậy thì không có vấn đề gì.

Triệu Trường Hạ đã hiểu, cái này không khác gì là “Lao động bất hợp pháp“.

Mặc dù sẽ bị rủi ro cao trong trường hợp tranh chấp về lao động, nhưng không phải không thể thử. Chẳng qua nàng không biết có phải Khúc Phong đang lừa nàng xuống núi hay không, rồi tìm quan phủ bắt nàng.



Châm chước một lát, Triệu Trường Hạ bắt trước giọng điệu phim truyền hình, ra vẻ nho nhã nói: “Các ngươi có thể cho ta một chỗ dung thân, ta vô cùng cảm kích. Các ngươi không chê chân tay ta vụng về, ta có thể phụ giúp, chỉ cần cho ta phần cơm nước mỗi ngày, ta sẽ không phụ tín nhiệm của các ngươi.”

“....” Khúc Thanh Giang cười nói, “Nếu chân tay ngươi vụng về, thì chắc thế gian này đều tàn tật.”

Khúc Phong nói: “Ngươi nói vậy thì tốt rồi. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không để ngươi mãi làm hạ nhân của Khúc gia, nếu có thể gặp được đại xá, xử lý được hộ khẩu của ngươi, ngươi cũng không cần trốn tránh nữa.”

Hắn đối với Triệu Trường Hạ coi như là tôn trọng, không có xem nàng là dân lưu lạc hay loại thấp kém mà đối đãi.

Tất nhiên, hắn không làm điều này hoàn toàn vì là ân nhân cứu mạng của Khúc Thanh Giang, mà còn vì chuyện khác: Triệu Trường Hạ có thể lặng lẽ theo dõi hắn trong rừng cây lá khô khắp nơi, lại một chiêu liền khống chế được hắn, có thể thấy được thân thủ rất tốt, võ công cao.

Nàng hành động kỹ lưỡng khi đối phó với những tên cố mưu hại Khúc Thanh Giang, nếu Khúc Thanh Giang không tự mình nói ra thì sẽ không có người thứ ba biết chuyện này, điều này cho thấy nàng hành sự đáng tin cậy.

Tuy rằng dân lưu lạc đem lại mối nguy không hề nhỏ, nhưng hắn nguyện ý đánh cược nhân phẩm của đối phương. Đối phương có thể làm việc vì hắn, nhiều thứ có thể thuận lợi hơn rất nhiều.

Bọn họ ước định ngày mai gặp lại, Khúc Phong liền mang Khúc Thanh Giang rời đi.

Xuống núi, Khúc Phong thấy bốn bề vắng lặng, mới thấp giọng giáo huấn Khúc Thang Giang: “Nhạc nương, lòng dũng cảm hôm nay của con quả thật làm ta được một phen rửa mắt.”

Khúc Thanh Giang cúi đầu, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Khúc Phong thấy nàng nhận sai, cũng không đành lòng mắng tiếp, đành nhẹ nhàng nói: “Con luôn một mình đến tìm hắn, không sợ hắn có ý xấu với con?”

Nghĩ đến chuyện nàng suýt bị mất trong sạch, Khúc Phong liền một trận hoảng sợ. Nàng là hài tử duy nhất của hắn, là người thừa kế được hắn khẳng định lựa chọn trước gia tộc, lỡ như nàng xảy ra chuyện gì, hỏi hắn phải làm sao đây?

“Triệu Lục Nguyệt là nữ tử.” Lời này Khúc Thanh Giang vòng vo không nói ra, cuối cùng vẫn nuốt vào trong, nàng nói: “Nếu nàng có ác ý với ta, sẽ không giết hai người kia, cũng sẽ không để ta bình yên vô sự trở về.”

Khúc Phong nói: “Lời này của con cũng đúng, nhưng lòng người khó đoán, sao biết được hắn có phải đang chờ câu cá lớn?”

“Nàng không biết ta là ai, làm sao biết ta là cá lớn?”

“Cha chỉ sợ người khác phái người đến để tiếp cận con mà thôi!”

Khúc Thanh Giang nhất thời không nói nên lời. Cũng không thể bài trừ khả năng này, nhưng Triệu Lục Nguyệt là nữ tử, không thể làm nàng sinh yêu thích, cũng không làm bẩn thanh danh của nàng, vậy thì nàng ấy tiếp cận mình có làm sao đâu?

Giết mình? Tại sao không giết ở trên núi, mà ngược lại còn lãng phí thời gian cùng nàng trò chuyện, bồi dưỡng cảm tình?

“Cha, người quá lo lắng rồi, hôm đó ta lên núi chỉ là ngẫu hứng muốn đi, không có dấu vết gì. Cho dù có người muốn phái người đến tiếp cận ta, cũng không thể biết ta ở trên núi.”

“Có nhiều dân lưu lạc như vậy, tại sao mỗi hắn không có hộ khẩu?”

Khúc Thanh Giang nói: “Trên người nàng không có hình khắc chữ, có thể thấy nàng không phải lính đào ngũ, nô lệ hay tội nhân. Mặc kệ lý do gì nàng làm mất hộ khẩu, tóm lại nàng không phải người xấu.”

Khúc Phong đột nhiên chú ý đến vấn đề khác: “Cái gì? Con còn xem qua cơ thể hắn?”

Khúc Thanh Giang giải thích nói: “Ta không có xem qua cơ thể nàng, lúc nàng mặc y phục không có ống tay nên thấy cánh tay nàng không có khắc chữ hay bị đâm gì, ta mới yên tâm cùng nàng qua lại.”

“Con còn biết để mắt tới, thế thì tốt.” Khúc Phong đổi lời, “Thật ra cha cũng thấy hắn không xấu, nếu có thể đem người lôi kéo về phía mình, đối với Khúc gia có lợi nhiều hơn có hại nha!”

Khúc Thanh Giang: “.....”

Cha nàng lật mặt còn nhanh hơn sách!

Tới gần cửa chính, Khúc Phong lại dặn dò: “Sự việc hôm nay, kể cả chuyện trước kia con gặp nạn không được nói cho người khác biết.”

“Ta biết rồi.”

Khúc Phong chưa vào nhà, mà đi qua nhà Lý Chính. Sự tình đang nói dở dang được một nửa, có người báo cho Lý Chính rằng bên ngoài thôn nhìn thấy mười mấy bóng dáng của dân lưu lạc.

Lý Chính càng hoảng sợ, Khúc Phong nói với hắn: “Những dân lưu lạc kia chỉ là đi ngang qua, ngươi không cần kinh hoảng.”

Lý Chính nói: “Đi, chúng ta ra ngoài nhìn xem.”



Bọn hắn mang người ra ngoài, biết được những dân lưu lạc này đều được quan phủ chiêu an, chờ họ đi qua Lý Chính cũng không quan tâm nữa.

Khúc Phong và Lý Chính thảo luận quan phủ sẽ xử lý dân lưu lạc thế nào, sau đó chuyển dần chủ đề sang thu thế của Khúc gia, rồi lại giống như vô tình thở dài: “Mấy mẫu đất cần có người cày cuốc thuê nhưng không tìm được người phù hợp, chuyện này làm ta đau đầu!”

Lý Chính chỉ xem là hắn đang càu nhàu, liền không có xen vào. Nhưng thật ra, Khúc Phong đang để lại ấn tượng cho Lý Chính là: Khúc gia sẽ thuê dân lưu lạc từ quan phủ về làm ruộng. Cho dù Khúc Phong đem Triệu Trường Hạ về Khúc gia, Lý Chính dù biết chuyện cũng không để ý tới, bởi vì Lý Chính sẽ nghĩ rằng thân phận của dân lưu lạc đã được quan phủ thu xếp rồi thì thuê về để cày ruộng là không thành vấn đề, cũng không hỏi nhiều về hộ khẩu.

Hôm sau Khúc Phong một mình đến gặp Triệu Trường Hạ. Triệu Trường Hạ mặc áo ngắn vải thô trông rất lam lũ, quần áo còn lại gói thành một túi rồi vắt sang hông, trừ như vậy ra thì không đem theo thứ gì.

Khúc Phong không khỏi nghi ngờ: “Ngươi không đem theo tài sản gì khác?”

Triệu Trường Hạ nói: “Khúc gia cần, ta sẽ quay về lấy.”

Khúc Phong vội ngăn nàng lại: “Không cần, Khúc gia không thiếu những cái nồi chén xoong chảo kia, mang theo ngược lại làm người khác chú ý, đi thôi!”

“Người này rất thông minh.” Khúc Phong nghĩ thầm. Hắn biết rõ Triệu Trường Hạ cố ý không mang gì khác theo ngoài quần áo, để chừa đường lui cho mình, một ngày nào đó không ở lại được Khúc gia nữa, còn có thể trở về núi sống tiếp.

Hắn đi đằng trước, Triệu Trường Hạ im lặng đi phía sau quan sát bốn phía, mặc dù đêm qua nàng đã đến điều tra địa hình trong thôn, vị trí phân bố dân làng, nhưng hôm nay vẫn phải chú ý xem có ai đang mai phục không.

Tiến vào thôn, quả nhiên không có ai chú ý đến Triệu Trường Hạ, mặc dù vẫn có vài ánh mắt dò xét nàng, nhưng không có ai xen vào.

Trở về Khúc gia, con chó vàng ở cửa chính liền sủa vang hai tiếng, từ bên trong có một nam tử còn trẻ tuổi chạy ra, một bên cung kính gọi Khúc Phong là “lang quân”, một bên đang dò xét Triệu Trường Hạ phía sau.

“Ừ, đây là hạ nhân mới, ngươi sắp xếp cho một gian phòng, dẫn hắn đi xem đi.” Khúc Phong phân phó cho nam tử trẻ tuổi, lại quay đầu nói với Triệu Trường Hạ: “Chờ ngươi thu xếp xong, đến thư phòng của ta một lát.”

“.....” Triệu Trường Hạ nhập gia tuỳ tục, kính cẩn nghe lời đáp, “Được, lang quân.”

Khúc Phong rời đi, nam tử trẻ tuổi lập tức đi đến cạnh Triệu Trường Hạ, thân thuộc nói: “Ta là Kinh Khê, kinh châu đích kinh, nghĩa là dòng suối, còn ngươi?”

“Ngươi gọi ta Triệu Lục Nguyệt là được.”

“Triệu Lục Nguyệt, danh tự này ngược lại rất dễ nhớ, ngươi đi theo ta.”

Hai người một trước một sau tiến vào cửa, hai bên cửa là dãy phòng, cấu trúc giống như Tứ Hợp Viện.

Kinh Khê đi đến gian phòng ở phía tây gần chuồng ngựa, nói: “Ngươi ở bên này, ta ở phòng đầu tiên của phía đông, có chuyện gì cứ đến tìm ta.”

Dứt lời, hắn quay người ra ngoài, bắt gặp Khúc Thanh Giang đang đứng ở cửa thứ hai liền kêu, “Tiểu thư.”

Triệu Trường Hạ cũng đi ra ngoài nhìn xem. Khúc Thanh Giang đứng ở đằng kia, không nhúc nhích, chờ thấy Triệu Trường Hạ rồi mới mỉm cười rời đi.

Kinh Khê quay lại, thấy Triệu Trường Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Khúc Thanh Giang rời đi, lấy giọng tiền bối dạy dỗ: “Đó là tiểu thư của Khúc gia, ngươi không thể tuỳ tiện nhìn nàng, đó là bất kính với chủ nhân!”

“Ta không có tuỳ tiện nhìn.” Triệu Trường Hạ nói, nàng là nghiêm túc nhìn qua, sao có thể gọi là tuỳ tiện?

Nàng bổ sung, “Huống hồ, ngươi cũng nhìn.”

Kinh Khê nhất thời á khẩu không trả lời được, qua một lúc mới mở miệng nói: “Ta với ngươi không giống nhau, ta đã ở Khúc gia nhiều năm, rất được chủ nhân tin cậy, ngươi là người mới đến, cẩn thận làm chủ nhân mất hứng!”

“Ồ.” Triệu Trường Hạ không mặn không nhạt trả lời, quay đầu trở lại dọn dẹp gian phòng.

_____

Tác giả có điều muốn nói:

Khúc Thanh Giang (xác nhận): nàng không có hình xăm!

Sau đó...

Khúc Thanh Giang (không đủ tự tin): Trên người nàng ấy không có hình xăm mà....

P/s: 3 người này gặp nhau như 49 gặp 50, khum má nào chịu thua má nào về cái đầu

À mình giải thích thêm một chút, trong tiếng Trung từ chỉ “cô ấy-anh ấy” đều phát âm chung một từ là (tā), nên nói chuyện với nhau thì không nhận ra TTH là nữ đâu, có viết hán tự mới phân biệt được thôi nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thôn Biên Hạnh Hoa Bạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook