Chương 5: Cô nương góp tiền.
Dạ Tử Vũ
11/12/2013
Màn treo vẫn làm chưa xong, nhưng nhân lúc rảnh rỗi Đậu đó liền tết
thêm mấy đồ trang trí treo tường. Những cái đó cũng đều học được từ trên mạng, nàng tết hai con búp bê nho nhỏ, dùng chỉ làm mắt, mũi và miệng,
lại đan mấy cái giỏ treo, dùng dây thừng treo lên trên tường để đựng đồ
vật bên trong. Tết xong còn chưa để vào phòng được, bởi vì chúng vẫn còn ẩm nên phải mang ra ngoài phơi nắng.
Hôm nay đúng lúc Điền đại nương đi ngang qua, nhìn thấy mấy cái giỏ
treo trông rất lạ mắt liền tiến vào xem, nàng chỉ chỉ vào mấy cái giỏ
treo rồi hỏi Đậu đỏ: “Đây là cái gì thế Đậu đỏ?”
Đậu đỏ nói: “Giỏ treo… treo… treo trên tường, có thể đựng… đựng đồ vật.”
Điền đại nương cầm lên ngắm trái ngắm phải tỏ vẻ rất thích, nói: “Cháu gái à, lúc nào rảnh đan cho đại nương một cái nhé, ta treo trong bếp đựng rau.”
Đậu đỏ nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Được, được ạ, thế nhưng… đan… đan mất nhiều công lắm, tay bị đứt nữa..” Nói liền chìa ngón tay nhỏ bé bị chi chit vết thương cho Điền đại nương xem.
“Đau đến vậy cơ à, thôi thì ta không cần nữa.” Mặc dù rất tiếc nhưng vẫn phải giữ sĩ diện.
Đậu đỏ vội nói: “Nhưng… đại nương đã… đã nói thế thì, một đồng tiền… một cái giỏ nhé!”
Điền đại nương nghe xong cũng thấy hợp lý, không nên lấy không của người khác cái gì, mà bản thân cam đoan làm mai giúp Đại Trụ chứ không phải là Đậu đỏ. Người ta đan cũng không dễ chút nào, một văn tiền cũng thấy đáng, chứ giỏ tre, giỏ cao lương bán trên trấn còn ba, bốn đồng tiền rồi, đây cái này lớn như vậy lại còn viền hoa văn ít nhất cũng phải năm đồng. Nàng cười đáp ứng: “Một đồng thì một đồng, tiền đây.” Nói xong liền mở hầu bao lấy ra một đồng đưa cho Đậu đỏ rồi xách giỏ đi luôn.
Đậu đỏ không ngờ mình lại sa chân vào tài lộ, tuy rằng chẳng được bao nhiêu nhưng tiếp tục đan rồi đem bán cũng coi như góp thêm chút tiền cho gia đình. Nghĩ đến đó nàng cũng không đan những cái khác nữa mà tập trung đan nốt màn treo và đan thêm giỏ treo, đan xong liền treo trên hàng rào nhà mình, ai thích thì hỏi mua, ko có thì để nhà dùng. Ngày hôm nay nàng đan được tổng cộng ba cái thì bán được hai cái, hơn nữa đều là bán cho Điền đại nương.
Trương thị sau khi về liền nhận được ba đồng tiền từ tay Đậu đỏ, còn được khuyến mại thêm cả một nụ cười thật tươi. Không nghĩ tới Trương Thị nghe nàng nói đan giỏ bán góp tiền cho gia đình liền khóc tu tu, khóc đến nỗi Đậu đỏ muốn hôn mê luôn, nàng nhìn Đậu đỏ nhẹ giọng nói: “Xin… xin lỗi con, nương sai rồi.” Nhưng sai cái gì nàng cũng không biết.
Lý Tam Căn ngược lại hiểu rõ tấm lòng của nương tử mình, hắn vươn tay ra xoa đầu Đậu đỏ cười nói: “Nương của con khóc vì vui đó, nàng không nghĩ tới Đậu đỏ nhà ta không những khỏi bệnh mà còn làm ra được tiền, tốt rồi, tốt rồi.” Hắn không khích lệ ai, nhưng lại nói cứ nói ‘tốt’ rất nhiều lần.
Tiểu Nha cũng nói: “Bán giỏ được tiền con cũng muốn đan giúp một tay.”
Nhị Trụ cười nói: “Vậy muội học đi, rồi dạy cả ta nữa, tối nào được về sớm ta sẽ phụ giúp.”
Đại Trụ nói: “Ta cũng giúp một tay.”
Lý Tam Căn vỗ đùi nói: “Được, ăn xong cơm cả nhà ta thay phiên nhau một người đan một người ngủ. Đậu đỏ chịu trách nhiệm chỉ dạy, con không cần vất vả một minh nữa.”
Trong nhà Đậu đỏ không phải đứa nhỏ nhất, thế nhưng lúc này nàng lại cảm giác như mình được thương yêu nhất nhà. Nàng không rõ tại sao mình xúc động, gật đầu đầy nhiệt huyết nói: “Vâng ạ!”
Tối nay cả nhà cùng quây quần trong sân đan giỏ, tuy nói một đồng tiền rất ít nhưng lại khiến mọi người đồng tâm hợp lực. Bọn họ nói nói cười cười thu hút sự chú ý của không ít người, khi nghe nói giỏ này là do Đậu đỏ làm ra thì đều thốt lên bệnh tình của nha đầu kia đã khá lên rất nhiều rồi.
Chẳng qua trong thôn thì bán được bao nhiêu chứ, Trương thị cảm thấy nên mang bán trên trấn, cho nên chiều hôm đó đợi sau khi mọi người đan xong nàng liền xách lấy ba cái giỏ đem lên trấn. Không nghĩ tới bởi vì kiểu dáng đặc biệt nên bán rất chạy, bán ba đồng tiền mà rất nhanh đã bát hết lại không còn hàng để bán. Nàng trở về nói mọi người tiếp tục đan, tuy rằng cực một chút lại mệt một chút nhưng trong lòng mọi người đều thấy rất hài lòng.
Mà mấy ngày nay Đậu đỏ cũng không đan giỏ nữa, nàng đặc biệt để lại một cái giỏ trong phòng Đại Trụ rồi tiếp tục hoàn thành nốt cái màn treo. Sau khi tết xong liền để Lý Tam Căn cùng hai con trai đem buộc lên trần nhà, bởi vì mặt trên đậu đỏ có thêu ít hình cánh hoa cho nên trông cực kỳ đặc biệt, chí ít so với trần nhà đen xì xì thì sáng sủa hơn nhiều, gian phòng cũng đẹp hơn nhiều. Ở đây thường không treo màn, cho nên đột nhiên trang trí một thứ như thế làm cho căn phòng trở nên khác biệt. Đậu đỏ một bên nói: “Nếu… nếu như kịp thời gian con còn có thể đan tiếp một cái thảm… thảm trải sàn.” Rải xuống đất vừa thoáng khí lại vừa không lạnh.
Đại Trụ vuốt đầu tam muội nói: “Thế này đã quá tốt rồi, muội cũng không nên đan nữa, cẩn thận không tay lại thành giò heo đấy.”
Đậu đỏ thần bí cười, nói: “Mới… mới… mới không phải, mỗi ngày có trứng gà của chị dâu bồi bổ, rất tốt.”
Đại Trụ mặt đỏ lên, xoay người đi treo hai con búp bê lên, nhưng hắn treo cái kiểu gì mà mặt lại đỏ lên thế? Đậu đỏ đứng bên cạnh cười ha ha. Nhị Trụ cũng rất thông minh, vừa nhìn một bên mặt đỏ một bên ha ha liền biết có chuyện gì xảy ra.
Đồ đạc trong phòng Nhị Trụ đã làm xong trước ngày thành thân năm ngày, mọi thứ chuyển vào trong phòng nhìn cũng không tồi.
Đậu đỏ vào bên trong nhìn một lượt cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cuối cùng nghĩ tới là vòng hoa treo tường. Kết hôn ở hiện đại không phải luôn thích vòng hoa giấy treo trên tường sao, thế nhưng ở đây lại không có. Nàng nghĩ muốn cắt một ít, thế nhưng lại không có giấy màu. Hơn nữa giấy ở thế giới này rất quý, vả lại chỉ có màu trắng thôi.
Lại lên diễn đàn hỏi một câu, nhiều người thêm sức mà.
Đến lúc tối vào lại trong không gian đã thấy có rất nhiều phản hồi, thế nhưng cơ bản đều bảo nàng hái hoa tết thành đồ trang trí, còn có một ý tưởng khác là bảo nàng tết dây màu thành nơ buộc vào những nút thắt ở dây thừng. Nàng cho rằng cách làm này rất hay nên đem tư liệu dạy làm mang ra ngoài, còn hỏi Trương thị về dây màu. Trương thị cười nói: “Làm gì có mấy cái dây màu đó, những thứ đó đều là gia đình phú quý mới dùng.”
Khóe miệng Đậu đỏ giật giật, sao lại có thể quên điểm ấy được nhỉ, nông gia dùng dây màu làm quái gì, y phục trên người đều không thuê hoa hoét gì. Nàng nghĩ một chút rồi nói: “Vậy có… có… có… hay không dây sợi màu?”
Trương thị nói: “Chỉ có dây buộc tóc màu đỏ.”
Đậu đỏ nghe thấy cười nói: “Cũng… cũng… cũng tốt, chỗ nào có?”
Trương thị nói: “Chỉ có một sợi dài thế này thôi.” Nàng ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nương định chờ lúc chị dâu còn vào cửa thì đưa cho nàng buộc tóc, màu rất tươi, nương buộc không được.”
Đậu đỏ thấy sợi dây dài hơn một thước thì tỏ ra vui vẻ, Trương thị thấy bộ dáng của nàng biết có việc bèn hỏi: “Con dùng vào việc gì thế?”
Đậu đỏ nói: “Thắt nút… nút, treo trong tân phòng.”
Trương thị cười nói: “Con thật có lòng, đại ca con nghe thấy chắc chắc rất vui.” Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Thắt nút thì dùng dây gai cũng được mà, ngày mai nương sẽ cầm đến phường nhuộm nhờ họ nhuộm rồi cầm về cho con, con xem có dùng được không?”
Đậu đỏ gật đầu liên tục: “Dạ… Nương tốt… tốt nhất!” Nói xong còn ôm lấy Trương thị hôn nàng một cái thật kêu.
Trương thị bị nàng hôn đến ngẩn ra, Đậu đỏ ngày trước uy rằng thông minh lanh lợi nhưng đều đặt lên việc trang điểm này nọ, hiện tại tuy rằng hơi ngốc thế nhưng lại rất quan tâm tới người nhà, tính tình cũng hăng hái sôi nổi hơn. Nàng nhíu mày sờ sờ mặt mình, đây không phải quá khích sao?
Đậu đỏ lại không biết nương mình nghĩ như vậy, vui vẻ cầm sợi đi luyện kết.
Buổi tối Trương thị trở về quả nhiên cầm về cho nàng một đống dây gai màu đỏ, nàng vui vẻ lôi kéo Tiểu Nha đi ra ngoài tìm những viên đá nhỏ hình tròn làm thành hình quả hồ lô, sau đó không đợi kịp mà ngồi ngay dưới ánh trăng bắt đầu kết dây.
Tiểu Nha tử thấy là lạ cũng đi qua xem thử, hai tay của tỷ nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã làm xong mười cái hồ lô đỏ rực kết chữ ‘Hỷ’ bên trên. Chờ đến khi làm xong đem treo lên thì lại càng khiến không khí trở nên ấm cúng cùng vui tươi hơn.
Cả tháng nay cả nhà cùng nhau hợp sức gom góp đủ hai lượng bạc, nhà Lý lão bản mãn nguyện rồi liền vui vẻ gả con gái sang.
Ngày đón dâu, Đậu đỏ nhìn thấy Đại Trụ một thân đỏ rực dắt con lừa đi đón dâu, cảnh tượng thú vị đó chắc chỉ trên TV mới thấy được. Đặc biệt trên đầu con lừa đi mượn còn buộc hoa hồng, bước một bước cánh hoa lại bay theo gió khiến nàng cười thiếu chút ngất xỉu. May mắn Trương thị chọt chọt nàng vài cái để kiềm chế nàng lại rồi mới đi chuẩn bị tiệc rượu.
Tiệc rượu này được Lý Nhị Căn hỗ trợ, trước đây hắn từng làm công ở tửu lâu vài ngày cho nên biết nấu mấy món, hơn nữa đại bá mẫu, nhị bá mẫu cùng mấy đường tỷ cũng xúm vào hỗ trợ một tay nên rất nhanh tiệc rượu đã chuẩn bị xong.
Đậu đỏ tới bây giờ mới gặp được đại bá mẫu, nàng vốn họ Lý cũng là người trong thôn, nàng tướng tá mập mạp, tiếng nói lại rất to. Thế nhưng làm người lại rất chân thành, rất được lòng người.
Nhị bá mẫu là gả từ thôn Lân sang, ăn nói cũng không câu nệ, thế nhưng làm việc rất nhanh nhẹn lại không ác ý. Đậu đỏ còn nhìn thấy nàng len lén cầm chút thức ăn đút cho tiểu nhi tử, đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tất cả là tấm lòng người mẹ mà thôi. Vì thời gian ở chung quá ngắn cho nên nàng cũng không nhìn ra cái gì khác.
Chỉ chốc lát sau mọi người đã đến đông đủ liền nhập tiệc, Đậu đỏ cũng phụ bưng thức ăn lên, nhưng phạm vi chỉ giới hạn trong nhà bếp. Cô nương chưa xuất giá không được xuất đầu lộ diện, cho nên ở bên ngoài đều là nàng dâu mới và nàng dâu cũ. Thế nhưng sau khi đưa tân nương tử vào tân phòng, bạn bè hàng xom đều nhìn đến kinh ngạc, nhất là con dâu cả của nhà Lý lão bản cứ liên tục hỏi tới cùng những thứ kia làm như thế nào.
Trương thị tốt bụng nói: “Là khuê nữ Đậu đỏ của ta làm đấy, con bé tốn nhiều thời gian lắm.”
Đại tẩu Chu thị không tin nói: “Một cô nương ngốc cũng làm ra được sao, cô đừng có đùa chúng cháu.”
Trương thị nghe thấy mặt tối xầm lại, Điền đại nương bên cạnh vội nói: “Chính là Đậu đỏ cô nương làm đấy, rất khéo tay, nhà ta còn có giỏ treo con bé đan đó!”
Chị dâu Chu thị của Đại Muội lúc này mới tin, lại ngồi xuống tân giường đột nhiên cảm thấy chiếu phía dưới rất mềm mại lại ấm áp, mùa đông mà rải thảm lót lên trên giường cũng đâu được thoải mái thế này. Nàng đưa tay vuốt lên mấy cái hình trái tim thêu trên đó rồi thầm nảy ra một ý định, chẳng qua hôm nay là ngày tốt của em chồng, lúc ra ngoài mẹ chồng còn dặn nàng nên im lặng một chút, bằng không trở về sẽ biết tay bà. Chu thị cái khác không sợ lại sợ mỗi mẹ chồng mình, bà ta là một người rất lợi hại, nàng đấu vài năm cũng chưa đấu lại được.
Vì là nhà nông nghèo nên tiệc rượu cũng chẳng cao sang gì nhưng hai bên thông gia vẫn cố gắng vui vẻ, đợi sau khi nhà thông gia đi về, cả gia đình Lý Tam Căn mới ăn bữa cơm đoàn viên. Tân nương tử trên bàn cơm rất phải phép, nàng tự mình bưng thức ăn lên rồi lại tự mình rót rượu cho cha chồng. Nhà Lý Tam Căn cũng đã sớm biết Đại Muội là một cô nương tốt nên hết sức hài lòng, hôm nay thấy nàng biết hiếu thuận với cha mẹ chồng lại càng thêm vui mừng.
Đậu đỏ cũng bị chuốc rượu, cha mẹ nàng không cho uống nhưng nàng vẫn nhấp một ngụm, nói: “Rượu… rượu này phải uống, là chị dâu… rót cho mà!”
Một câu nói đã khiến cho chị dâu Lý thị đỏ bừng mặt, nàng lặng lẽ ngồi xuống cạnh Đại Trụ nói: “Chàng muốn uống thêm một chén không?”
Đại Trụ ra sức lắc đầu, lúc đãi tiệc hắn đã uống không ít rồi, uống tiếp làm sao mà động phòng được. Tuy nói hai người tháng trước đã hoàn thành xong việc này dưới gốc cây cao lương đầu thôn, thế nhưng đã một tháng rồi không được chạm vào cơ thể nàng. Nếu như trước đó không ăn vụng còn đỡ, chứ được rồi mà lại mất đi tư vị thật khó chịu.
Tân lang tân lương đối với chuyện này nghĩ thế nào không ai biết, thế nhưng Trương thị lại thúc giục Tiểu Nha cùng Đậu đỏ: “Các con còn không mau ăn, ăn xong rồi đi ngủ đi. Nhanh lên một chút, nhìn cái gì mà nhìn.”
Đậu đỏ tự nhiên biết chuyện gì, thế nhưng Tiểu Nha đã rất lâu không được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy nên vẫn chút thèm thuồng, nhưng nương đã thúc giục nên không thể làm gì khác hơn là gắp ít đồ ăn vào bát ôm vào trong phòng ăn.
Đậu đỏ nói: “Giỏ treo… treo… treo trên tường, có thể đựng… đựng đồ vật.”
Điền đại nương cầm lên ngắm trái ngắm phải tỏ vẻ rất thích, nói: “Cháu gái à, lúc nào rảnh đan cho đại nương một cái nhé, ta treo trong bếp đựng rau.”
Đậu đỏ nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Được, được ạ, thế nhưng… đan… đan mất nhiều công lắm, tay bị đứt nữa..” Nói liền chìa ngón tay nhỏ bé bị chi chit vết thương cho Điền đại nương xem.
“Đau đến vậy cơ à, thôi thì ta không cần nữa.” Mặc dù rất tiếc nhưng vẫn phải giữ sĩ diện.
Đậu đỏ vội nói: “Nhưng… đại nương đã… đã nói thế thì, một đồng tiền… một cái giỏ nhé!”
Điền đại nương nghe xong cũng thấy hợp lý, không nên lấy không của người khác cái gì, mà bản thân cam đoan làm mai giúp Đại Trụ chứ không phải là Đậu đỏ. Người ta đan cũng không dễ chút nào, một văn tiền cũng thấy đáng, chứ giỏ tre, giỏ cao lương bán trên trấn còn ba, bốn đồng tiền rồi, đây cái này lớn như vậy lại còn viền hoa văn ít nhất cũng phải năm đồng. Nàng cười đáp ứng: “Một đồng thì một đồng, tiền đây.” Nói xong liền mở hầu bao lấy ra một đồng đưa cho Đậu đỏ rồi xách giỏ đi luôn.
Đậu đỏ không ngờ mình lại sa chân vào tài lộ, tuy rằng chẳng được bao nhiêu nhưng tiếp tục đan rồi đem bán cũng coi như góp thêm chút tiền cho gia đình. Nghĩ đến đó nàng cũng không đan những cái khác nữa mà tập trung đan nốt màn treo và đan thêm giỏ treo, đan xong liền treo trên hàng rào nhà mình, ai thích thì hỏi mua, ko có thì để nhà dùng. Ngày hôm nay nàng đan được tổng cộng ba cái thì bán được hai cái, hơn nữa đều là bán cho Điền đại nương.
Trương thị sau khi về liền nhận được ba đồng tiền từ tay Đậu đỏ, còn được khuyến mại thêm cả một nụ cười thật tươi. Không nghĩ tới Trương Thị nghe nàng nói đan giỏ bán góp tiền cho gia đình liền khóc tu tu, khóc đến nỗi Đậu đỏ muốn hôn mê luôn, nàng nhìn Đậu đỏ nhẹ giọng nói: “Xin… xin lỗi con, nương sai rồi.” Nhưng sai cái gì nàng cũng không biết.
Lý Tam Căn ngược lại hiểu rõ tấm lòng của nương tử mình, hắn vươn tay ra xoa đầu Đậu đỏ cười nói: “Nương của con khóc vì vui đó, nàng không nghĩ tới Đậu đỏ nhà ta không những khỏi bệnh mà còn làm ra được tiền, tốt rồi, tốt rồi.” Hắn không khích lệ ai, nhưng lại nói cứ nói ‘tốt’ rất nhiều lần.
Tiểu Nha cũng nói: “Bán giỏ được tiền con cũng muốn đan giúp một tay.”
Nhị Trụ cười nói: “Vậy muội học đi, rồi dạy cả ta nữa, tối nào được về sớm ta sẽ phụ giúp.”
Đại Trụ nói: “Ta cũng giúp một tay.”
Lý Tam Căn vỗ đùi nói: “Được, ăn xong cơm cả nhà ta thay phiên nhau một người đan một người ngủ. Đậu đỏ chịu trách nhiệm chỉ dạy, con không cần vất vả một minh nữa.”
Trong nhà Đậu đỏ không phải đứa nhỏ nhất, thế nhưng lúc này nàng lại cảm giác như mình được thương yêu nhất nhà. Nàng không rõ tại sao mình xúc động, gật đầu đầy nhiệt huyết nói: “Vâng ạ!”
Tối nay cả nhà cùng quây quần trong sân đan giỏ, tuy nói một đồng tiền rất ít nhưng lại khiến mọi người đồng tâm hợp lực. Bọn họ nói nói cười cười thu hút sự chú ý của không ít người, khi nghe nói giỏ này là do Đậu đỏ làm ra thì đều thốt lên bệnh tình của nha đầu kia đã khá lên rất nhiều rồi.
Chẳng qua trong thôn thì bán được bao nhiêu chứ, Trương thị cảm thấy nên mang bán trên trấn, cho nên chiều hôm đó đợi sau khi mọi người đan xong nàng liền xách lấy ba cái giỏ đem lên trấn. Không nghĩ tới bởi vì kiểu dáng đặc biệt nên bán rất chạy, bán ba đồng tiền mà rất nhanh đã bát hết lại không còn hàng để bán. Nàng trở về nói mọi người tiếp tục đan, tuy rằng cực một chút lại mệt một chút nhưng trong lòng mọi người đều thấy rất hài lòng.
Mà mấy ngày nay Đậu đỏ cũng không đan giỏ nữa, nàng đặc biệt để lại một cái giỏ trong phòng Đại Trụ rồi tiếp tục hoàn thành nốt cái màn treo. Sau khi tết xong liền để Lý Tam Căn cùng hai con trai đem buộc lên trần nhà, bởi vì mặt trên đậu đỏ có thêu ít hình cánh hoa cho nên trông cực kỳ đặc biệt, chí ít so với trần nhà đen xì xì thì sáng sủa hơn nhiều, gian phòng cũng đẹp hơn nhiều. Ở đây thường không treo màn, cho nên đột nhiên trang trí một thứ như thế làm cho căn phòng trở nên khác biệt. Đậu đỏ một bên nói: “Nếu… nếu như kịp thời gian con còn có thể đan tiếp một cái thảm… thảm trải sàn.” Rải xuống đất vừa thoáng khí lại vừa không lạnh.
Đại Trụ vuốt đầu tam muội nói: “Thế này đã quá tốt rồi, muội cũng không nên đan nữa, cẩn thận không tay lại thành giò heo đấy.”
Đậu đỏ thần bí cười, nói: “Mới… mới… mới không phải, mỗi ngày có trứng gà của chị dâu bồi bổ, rất tốt.”
Đại Trụ mặt đỏ lên, xoay người đi treo hai con búp bê lên, nhưng hắn treo cái kiểu gì mà mặt lại đỏ lên thế? Đậu đỏ đứng bên cạnh cười ha ha. Nhị Trụ cũng rất thông minh, vừa nhìn một bên mặt đỏ một bên ha ha liền biết có chuyện gì xảy ra.
Đồ đạc trong phòng Nhị Trụ đã làm xong trước ngày thành thân năm ngày, mọi thứ chuyển vào trong phòng nhìn cũng không tồi.
Đậu đỏ vào bên trong nhìn một lượt cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cuối cùng nghĩ tới là vòng hoa treo tường. Kết hôn ở hiện đại không phải luôn thích vòng hoa giấy treo trên tường sao, thế nhưng ở đây lại không có. Nàng nghĩ muốn cắt một ít, thế nhưng lại không có giấy màu. Hơn nữa giấy ở thế giới này rất quý, vả lại chỉ có màu trắng thôi.
Lại lên diễn đàn hỏi một câu, nhiều người thêm sức mà.
Đến lúc tối vào lại trong không gian đã thấy có rất nhiều phản hồi, thế nhưng cơ bản đều bảo nàng hái hoa tết thành đồ trang trí, còn có một ý tưởng khác là bảo nàng tết dây màu thành nơ buộc vào những nút thắt ở dây thừng. Nàng cho rằng cách làm này rất hay nên đem tư liệu dạy làm mang ra ngoài, còn hỏi Trương thị về dây màu. Trương thị cười nói: “Làm gì có mấy cái dây màu đó, những thứ đó đều là gia đình phú quý mới dùng.”
Khóe miệng Đậu đỏ giật giật, sao lại có thể quên điểm ấy được nhỉ, nông gia dùng dây màu làm quái gì, y phục trên người đều không thuê hoa hoét gì. Nàng nghĩ một chút rồi nói: “Vậy có… có… có… hay không dây sợi màu?”
Trương thị nói: “Chỉ có dây buộc tóc màu đỏ.”
Đậu đỏ nghe thấy cười nói: “Cũng… cũng… cũng tốt, chỗ nào có?”
Trương thị nói: “Chỉ có một sợi dài thế này thôi.” Nàng ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nương định chờ lúc chị dâu còn vào cửa thì đưa cho nàng buộc tóc, màu rất tươi, nương buộc không được.”
Đậu đỏ thấy sợi dây dài hơn một thước thì tỏ ra vui vẻ, Trương thị thấy bộ dáng của nàng biết có việc bèn hỏi: “Con dùng vào việc gì thế?”
Đậu đỏ nói: “Thắt nút… nút, treo trong tân phòng.”
Trương thị cười nói: “Con thật có lòng, đại ca con nghe thấy chắc chắc rất vui.” Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Thắt nút thì dùng dây gai cũng được mà, ngày mai nương sẽ cầm đến phường nhuộm nhờ họ nhuộm rồi cầm về cho con, con xem có dùng được không?”
Đậu đỏ gật đầu liên tục: “Dạ… Nương tốt… tốt nhất!” Nói xong còn ôm lấy Trương thị hôn nàng một cái thật kêu.
Trương thị bị nàng hôn đến ngẩn ra, Đậu đỏ ngày trước uy rằng thông minh lanh lợi nhưng đều đặt lên việc trang điểm này nọ, hiện tại tuy rằng hơi ngốc thế nhưng lại rất quan tâm tới người nhà, tính tình cũng hăng hái sôi nổi hơn. Nàng nhíu mày sờ sờ mặt mình, đây không phải quá khích sao?
Đậu đỏ lại không biết nương mình nghĩ như vậy, vui vẻ cầm sợi đi luyện kết.
Buổi tối Trương thị trở về quả nhiên cầm về cho nàng một đống dây gai màu đỏ, nàng vui vẻ lôi kéo Tiểu Nha đi ra ngoài tìm những viên đá nhỏ hình tròn làm thành hình quả hồ lô, sau đó không đợi kịp mà ngồi ngay dưới ánh trăng bắt đầu kết dây.
Tiểu Nha tử thấy là lạ cũng đi qua xem thử, hai tay của tỷ nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã làm xong mười cái hồ lô đỏ rực kết chữ ‘Hỷ’ bên trên. Chờ đến khi làm xong đem treo lên thì lại càng khiến không khí trở nên ấm cúng cùng vui tươi hơn.
Cả tháng nay cả nhà cùng nhau hợp sức gom góp đủ hai lượng bạc, nhà Lý lão bản mãn nguyện rồi liền vui vẻ gả con gái sang.
Ngày đón dâu, Đậu đỏ nhìn thấy Đại Trụ một thân đỏ rực dắt con lừa đi đón dâu, cảnh tượng thú vị đó chắc chỉ trên TV mới thấy được. Đặc biệt trên đầu con lừa đi mượn còn buộc hoa hồng, bước một bước cánh hoa lại bay theo gió khiến nàng cười thiếu chút ngất xỉu. May mắn Trương thị chọt chọt nàng vài cái để kiềm chế nàng lại rồi mới đi chuẩn bị tiệc rượu.
Tiệc rượu này được Lý Nhị Căn hỗ trợ, trước đây hắn từng làm công ở tửu lâu vài ngày cho nên biết nấu mấy món, hơn nữa đại bá mẫu, nhị bá mẫu cùng mấy đường tỷ cũng xúm vào hỗ trợ một tay nên rất nhanh tiệc rượu đã chuẩn bị xong.
Đậu đỏ tới bây giờ mới gặp được đại bá mẫu, nàng vốn họ Lý cũng là người trong thôn, nàng tướng tá mập mạp, tiếng nói lại rất to. Thế nhưng làm người lại rất chân thành, rất được lòng người.
Nhị bá mẫu là gả từ thôn Lân sang, ăn nói cũng không câu nệ, thế nhưng làm việc rất nhanh nhẹn lại không ác ý. Đậu đỏ còn nhìn thấy nàng len lén cầm chút thức ăn đút cho tiểu nhi tử, đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tất cả là tấm lòng người mẹ mà thôi. Vì thời gian ở chung quá ngắn cho nên nàng cũng không nhìn ra cái gì khác.
Chỉ chốc lát sau mọi người đã đến đông đủ liền nhập tiệc, Đậu đỏ cũng phụ bưng thức ăn lên, nhưng phạm vi chỉ giới hạn trong nhà bếp. Cô nương chưa xuất giá không được xuất đầu lộ diện, cho nên ở bên ngoài đều là nàng dâu mới và nàng dâu cũ. Thế nhưng sau khi đưa tân nương tử vào tân phòng, bạn bè hàng xom đều nhìn đến kinh ngạc, nhất là con dâu cả của nhà Lý lão bản cứ liên tục hỏi tới cùng những thứ kia làm như thế nào.
Trương thị tốt bụng nói: “Là khuê nữ Đậu đỏ của ta làm đấy, con bé tốn nhiều thời gian lắm.”
Đại tẩu Chu thị không tin nói: “Một cô nương ngốc cũng làm ra được sao, cô đừng có đùa chúng cháu.”
Trương thị nghe thấy mặt tối xầm lại, Điền đại nương bên cạnh vội nói: “Chính là Đậu đỏ cô nương làm đấy, rất khéo tay, nhà ta còn có giỏ treo con bé đan đó!”
Chị dâu Chu thị của Đại Muội lúc này mới tin, lại ngồi xuống tân giường đột nhiên cảm thấy chiếu phía dưới rất mềm mại lại ấm áp, mùa đông mà rải thảm lót lên trên giường cũng đâu được thoải mái thế này. Nàng đưa tay vuốt lên mấy cái hình trái tim thêu trên đó rồi thầm nảy ra một ý định, chẳng qua hôm nay là ngày tốt của em chồng, lúc ra ngoài mẹ chồng còn dặn nàng nên im lặng một chút, bằng không trở về sẽ biết tay bà. Chu thị cái khác không sợ lại sợ mỗi mẹ chồng mình, bà ta là một người rất lợi hại, nàng đấu vài năm cũng chưa đấu lại được.
Vì là nhà nông nghèo nên tiệc rượu cũng chẳng cao sang gì nhưng hai bên thông gia vẫn cố gắng vui vẻ, đợi sau khi nhà thông gia đi về, cả gia đình Lý Tam Căn mới ăn bữa cơm đoàn viên. Tân nương tử trên bàn cơm rất phải phép, nàng tự mình bưng thức ăn lên rồi lại tự mình rót rượu cho cha chồng. Nhà Lý Tam Căn cũng đã sớm biết Đại Muội là một cô nương tốt nên hết sức hài lòng, hôm nay thấy nàng biết hiếu thuận với cha mẹ chồng lại càng thêm vui mừng.
Đậu đỏ cũng bị chuốc rượu, cha mẹ nàng không cho uống nhưng nàng vẫn nhấp một ngụm, nói: “Rượu… rượu này phải uống, là chị dâu… rót cho mà!”
Một câu nói đã khiến cho chị dâu Lý thị đỏ bừng mặt, nàng lặng lẽ ngồi xuống cạnh Đại Trụ nói: “Chàng muốn uống thêm một chén không?”
Đại Trụ ra sức lắc đầu, lúc đãi tiệc hắn đã uống không ít rồi, uống tiếp làm sao mà động phòng được. Tuy nói hai người tháng trước đã hoàn thành xong việc này dưới gốc cây cao lương đầu thôn, thế nhưng đã một tháng rồi không được chạm vào cơ thể nàng. Nếu như trước đó không ăn vụng còn đỡ, chứ được rồi mà lại mất đi tư vị thật khó chịu.
Tân lang tân lương đối với chuyện này nghĩ thế nào không ai biết, thế nhưng Trương thị lại thúc giục Tiểu Nha cùng Đậu đỏ: “Các con còn không mau ăn, ăn xong rồi đi ngủ đi. Nhanh lên một chút, nhìn cái gì mà nhìn.”
Đậu đỏ tự nhiên biết chuyện gì, thế nhưng Tiểu Nha đã rất lâu không được ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy nên vẫn chút thèm thuồng, nhưng nương đã thúc giục nên không thể làm gì khác hơn là gắp ít đồ ăn vào bát ôm vào trong phòng ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.