Chương 44: Cung nữ áp đảo
Dạ Tử Vũ
11/12/2013
Đậu đỏ cũng không biết bản thân bị người ta chơi xấu đến thảm như
vậy, nàng ngoan ngoãn quỳ trên mắt đất chờ Hoàng đế đáng sợ trở về trị
tội, vậy mà chờ đến hết cả một ngày, mãi tới lúc sẩm tối mới thấy Hoàng
đế bước vào thư phòng trong Bàn Long cung. Hắn dường như cực kỳ tức
giận, quay đầu nói với mọi người: “Đi ra ngoài.”
Ai cũng không dám nhiều lời liền lui ra ngoài bao gồm cả Trịnh Thái
đại quan nhân kia, lúc hắn gần đi còn vẫy vẫy tay với Đậu đỏ, nhưng nha
đầu kia cư nhiên quỳ mà còn ngủ quên, cho nên không thấy hắn đang ngoắc
tay.
Đậu đỏ hậu tri hậu giác* tỉnh dậy, thấy trong thư phòng chỉ còn hai cung nữ đang châm đèn, mà Hoàng đế thì cứ đi tới đi lui giống như đang có chuyện rất phiền lòng.
*Hậu tri hậu giác: Nghĩa là nói (thấy) rồi mới hiểu. Ngược lại với Tiên tri tiên giác có nghĩa là không cần nói (thấy) cũng đã hiểu.
Từ đầu đến cuối hắn chẳng thèm liếc nàng một cái, nàng trông bộ mặt tối xầm của hắn cũng không dám nói chuyện.
Lúc đang căng thẳng, Hoàng đế không biết đi đến phía sau nàng từ lúc nào, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi quỳ ở chỗ này làm cái gì?”
Đậu đỏ vội trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, sáng nay nô tỳ thu dọn không cẩn thận… không cẩn thận làm rách một góc tấu chương, cho nên mới quỳ tại đây thỉnh tội…”
“Đứng lên, ra ngoài!” Ngư Thiên không nhiều lời với nàng, gần đây biên cảnh bất ổn, trong cung lại quá nhiều sự vụ cần giải quyết, nhất là mẫu thân hiện nay của hắn là Thái hậu lại càng khó đối phó.
Đậu đỏ nghe thấy hắn không trách tội cho nên thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy, thế nhưng do quỳ đã lâu nên chân đã sớm tê rần. Vừa đứng lên chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, toàn thân mất thăng bằng ngã về phía sau. May mà không bị té trên mặt đất, nhưng phía sau chính là Hoàng đế bệ hạ mà nàng sợ nhất. Phải làm sao mới tốt? Đậu đỏ thất kinh đứng lên, không dám nghĩ tới bản thân đang đè ai đó xuống mặt đất. Tuy nói thân thể không phải của mình, thế nhưng đã dùng một thời gian chung quy cũng luôn có cảm tình.
Nàng càng run, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói: “Thái hậu giá lâm.”
Đậu đỏ vừa nghe trong lòng vui mừng, Thái hậu đến nàng liền có thể được cứu. Vừa mới dùng sức cố gắng đứng lên, đột nhiên nàng cảm thấy đầu choáng váng, hoa mắt chóng mặt không biết bản thân đang ở nơi nào!
Chờ tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đang nằm trên nhuyễn tháp bên cạnh án thư, nhuyễn tháp này là nơi Hoàng đế đọc sách mệt thì nghỉ ngơi. Mặc dù nhuyễn tháp rất lớn và mềm mại, thế nhưng có quan hệ gì với nàng, vì sao phải đem nàng đặt lên trên?
Ngẩn ra… chỉ thấy chân long Thiên tử đang đè nặng lên người nàng đột nhiên xé rách Long bào màu đen của hắn, lộ ra nội sam không chỉnh tề cùng cơ ngực cường tráng.
Đậu đỏ không dám động, nàng cho rằng vị Hoàng đế này thích dùng những loại phương pháp biến thái để trừng phạt đám nữ quan. Quả nhiên, hắn đã động thủ xé rách y phục của nàng.
Lúc đôi bán cầu trước ngực lộ ra, Đậu đỏ cuối cùng cũng thấy phản ứng của nam nhân khi nhìn thấy bộ ngực hùng vĩ của nàng, cư nhiên là ngẩn ra… chỉ là ngẩn ra, chỉ là ngẩn ra thôi a… Đậu đỏ có chút thất vọng, xem ra không phải nam nhân nào cũng thích nữ nhân ngực lớn. Thế nhưng, tình huống hiện tại chính là nên giãy dụa một chút, nhưng Hoàng đế đã cường ngạnh thì có giãy dụa cũng vô dụng. Từ đáy lòng của nàng lộ ra một chút tuyệt vọng, bản thân từ khi tới thế giới này vẫn xui xẻo như thế, hưu thư vẫn còn giữ trong người, vậy mà lại bị một nam nhân khác áp đảo…
Đúng lúc này, bên ngoài trở nên ầm ĩ, thanh âm của một nữ nhân vang lên: “Hoàng thượng, ngài muốn trốn Ai gia tới lúc nào… lúc nào…”
Người mặc trang phục vô cùng cao quý đang tiến vào chính là Thái hậu lão phật gia, thấy nhi tử của mình quần áo ngổn ngang đang đè lên một cung nữ, mà cung nữ kia cũng giống vậy, tình huống này không phải nói nhiều đến đứa ngốc còn đoán được bọn họ đang làm cái gì?
Thái hậu há hốc miệng không nói lên lời, mà lúc này Hoàng đế lại nói: “Mẫu hậu, có chuyện gì sao?” Thanh âm trầm ổn không chút cảm xúc.
Thái hậu liền nói: “Không có, Ai gia đi đây.” Lúc gần đi bà còn ngoái lại nhìn tiểu cung nữ đang nhằm trên nhuyễn tháp, tuổi còn nhỏ mà bộ ngực kia đã đủ khiến nam nhân kinh ngạc đến thán phục. Trách không được Hoàng nhi không động tình với nữ nhân lại nóng lòng với nàng như vậy, nhất định là do cơ thể kia. Chẳng qua bà cứ chạy ào như vậy thật đúng là quá mức, đây rõ ràng là không giữ thể diện cho nhi tử Hoàng đế mà.
Trên đường trở về Thái hậu càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị các đại thần chê cười sao? Sau khi về tới tẩm cung của mình liền có một quyết định, vội gọi ma ma thân cận đến bàn bạc.
Mà bên này, Ngự Thiên thấy Thái hậu đã đi liền xuống giường, hắn cũng không vội vàng mặc quần áo mà chỉ khép lại vạt áo nội sam rồi nói: “Đi ra ngoài.”
Đậu đỏ giờ mới biết hắn làm vậy là có dụng ý riêng, muốn giữ nàng lại để đuổi Thái hậu di. Nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, may mà Hoàng đế này không có tâm tư ba cái chuyện nam nữ.
Nàng vội đứng lên mặc lại y phục rồi lui ra, thế nhưng Hoàng đế lại nói: “Chờ một chút, đợi qua thời gian một chén trà rồi hẵng đi.” Chuyện nam nữ chi thân lại xong xuôi nhanh vậy sao, nếu như mẫu hậu sắp xếp người chờ ở bên ngoài rồi mà nàng ta đi ra như thế lập tức sẽ lộ hết.
Đậu đỏ chỉ có thể dừng bước, trong lòng nàng thực sự là vừa hận vừa tức lại vừa sợ vị Hoàng đế này. Nhưng lúc này hắn là chủ từ, cho nên nói không cho nàng đi nên đành phải lưu lại.
Thời gian qua đi, nàng vẫn đứng đó một câu cũng không nói mà Hoàng đế kia càng lạnh lùng tựa hồ đã hóa thành khối băng.
Thời giờ đã điểm, nàng rời đi vội vàng đến nỗi quên cả xin phép Hoàng đế cáo lui. Vừa ra khỏi Bàn Long cung nàng liền run rẩy liên tục, vừa đi vừa nghĩ: Sau này ít tới đây thôi, thật là đáng sợ.
Mà lúc này Trịnh Thái đi tới, nhỏ giọng nói: “Ngươi không sao chứ? Bị dọa thành như vậy thật là hiếm thấy, ta còn cho rằng lá gan của ngươi làm bằng sát, sẽ không sợ gì cả?”
Đậu đỏ đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, hét lớn: “Nếu ngươi muốn hại chết ta cứ việc nói thẳng…” Nàng hừ một tiếng rồi lướt qua hắn chạy về Phi Phượng cung.
Trịnh Thái phía sau sợ run một hồi, trái tim của hắn đập thật nhanh, chưa bao giờ có một cung nữ dám nói chuyện với hắn như vậy. Xuất thân từ gia định đại thần mà từ nhỏ đã là đãi đồng bên cạnh Hoàng đế, tương lai tiền đồ vô lương. Đám cung nữ từ trước đến nay chỉ có nịnh bờ hắn, cho dù bị ủy khuất cũng không dám nói lại hắn. Lần đầu tiên bị lên án như vậy, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy ủy khuất của nàng khiến tâm hắn dị thường hỗn loạn.
Đậu đỏ trở lại Phi Phượng cung, nàng giải thích với Bạch Vân Thử nàng chọc phải Hoàng đế nên phải chờ hắn tha thứ mới có thể trở về thành ra trễ giờ.
Bạch Vân Thư thấy sắc mặt nàng tái nhợt biết nàng sợ hãi quá độ, liền nói: “Lui xuống nghỉ ngơi đi!”
Đậu đỏ gật đầu quay về phòng của mình, Băng Hồng không có mặt nàng mới dám khóc. Lúc nàng khóc rất không muốn bị người khác nhìn thấy, đó chỉ là biểu hiện của sự mềm yếu.
Nàng tiến vào không gian, to tiếng mắng: “Tên trứng thối Hoàng đế kia không biết hắn có bao nhiêu đáng sợ sao? Một câu cũng không nói liền đè xuống, chẳng nhẽ hắn không biết với vóc dáng và thân thể đó sẽ dọa hỏng nữ hài tử à? Quả thực không hiểu thương hương tiếc ngọc, ta nguyền rủa hắn chơi nam nam bị đè xuống dưới, cả ngày kính dâng “hoa cúc” cho thiên sứ…” Lớn tiếng mắng một hồi tâm tình cũng khá hơn rất nhiều
Mà Thiên Thượng Khách đột nhiên lên tiếng: “Bạn iu, bạn không thể lớn tiếng mắng một Đế vương như vậy!”
“Cái gì, tôi đã bị ức hiếp đến thế rồi còn không thể mắng sao? Đậu đỏ giậm chân nói.
Thiên Thượng Khách nói: “Lúc này bạn mắng, có thể sau này…”
“Sau này thế nào?” Đậu đỏ hỏi.
Thiên Thượng Khách gửi đến một biểu tượng tạm biệt rồi đăng xuất luôn.
Đậu đỏ thiếu chút nữa lật bàn, thế nhưng bởi vì có ý định phá hư không gian nên Đậu đỏ đã bị đá ra khỏi đó N lần.
Nàng chỉ có thể đi ngủ, nhưng mãi mà không ngủ được. Trong mũi vẫn thoang thoảng mùi hương nam tính của đàn ông, trên người vẫn tồn tại nhiệt độ vô cùng nóng của một cơ thể khác phái, điểm đó là chấn động lớn nhất đối với nàng. Hoảng hốt phát giác… hóa là mình đang động xuân tâm, lại tư tưởng đến việc nam nữ. Không nghĩ nữa, ngủ vẫn quan trọng hơn.
Ngày hôm sau vừa mở mắt liền nghĩ tới việc mượn cớ để không tới Bàn Long cung, cứ nói vì đắc tội Hoàng đế cho nên không dám đi là được rồi. Ma ma kia chỉ đắc tội với một Trịnh Thái liền không thể tới Bàn Long cung, nàng đắc tội với Hoàng đế lại càng không thể đi, như vậy liền tốt rồi.
Nghĩ đến đó liền đứng dậy mặc quần áo, chải đầu rồi rời khỏi phòng, vừa tới trước cửa phòng của Bạch Vân Thư liền thấy một ma ma ăn mặc hết sức hoa lệ dẫn theo một đám cung nữ đi tới, có một ma ma của Phi Phượng cung nói: “Ý chỉ của Thái hậu đến, cung nữ Tiền Tiểu Đậu của Phi Phượng cung rửa tay tiếp chỉ.”
Toàn thân Đậu đỏ run lên, nhớ rõ hôm qua bị Hoàng đế áp đảo chính bởi vì trốn Thái hậu, sáng nay bà ta lại xuống chỉ cho mình đến tột cùng là vì sao? Sẽ không bởi vì câu dẫn Hoàng đế cho nên giết luôn hoặc đuổi ra khỏi cung chứ? Nếu như bị đuổi thì hay rồi.
Nàng nghĩ tới đó liền đi rửa tay, sau đó quay trở lại đại sảnh quỳ xuống tiếp chỉ. Mà Bạch Vân Thư cùng Băng Hồng đã chờ sẵn ở đó, các nàng đều quỳ xuống dập đầu không dám nói nhiều.
Ma ma tuyên chỉ nói: “Phụng ý chỉ của Thái hậu: Tiền Tiểu Đậu của Phi Phượng cung xuất thân quan gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu lại thiện lương …” Sau một tràng những lời lẽ khích lệ vô dụng thì mới đến phần quan trọng: “Cho nên phong làm Thường ứng, sẽ ở tại gian thứ chín của Phi Phượng cung, tiếp chỉ tạ ơn…”
Đậu đỏ giật mình, hai tay run run tiếp chỉ, nuốt nước mắt vào trong. Mà ma ma kia còn cười, nói: “Phải chúc mừng Tiền Thường ứng rồi.”
Đậu đỏ cười khúc khích, nói: “Đâu có… đâu có…” Đây quả thực là nỗi bi thảm từ trên trời rơi xuống, vì sao lại phát sinh chuyện này, vì sao lại phong nàng thành tiểu lão bà của Hoàng đế?
Cảm thấy bên cạnh có cái gì không đúng, nàng đứng lên, ngẩng đầu thì thấy Bạch Vân Thư đang nhìn nàng đầy căm tức, thế nhưng người của Thái hậu vẫn ở đây nên nàng không dám phát tác, liền nói: “Chúc mừng Tiền Thường ứng, thật đúng là một bước lên trời phải không?” Không nghĩ tới tiểu nha đầu này cư nhiên có bản lĩnh đến thế, trách không được ngày hôm qua không trở về hóa ra là nhân cơ hội Hoàng đế vui vẻ liền bò lên trên Long sàng mới có ngày hôm nay!
Ma ma của Thái hậu đích thân đưa đậu đỏ tới nơi ở của nàng, ở đây rất an tĩnh, so với nơi ở trước đây thì yên ắng hơn nhiều. Ma ma kia nói: “Thái hậu thưởng cho ngài một ma ma cùng hai cung nữ, còn có rất nhiều đồ khác nữa.”
Đậu đỏ tiếp tục thống khổ giả bộ, nàng cắn răng tạ ơn.
Có hai cung nữ dung mạo hết sức xinh đẹp cùng một ma ma ôm bao nhiêu đồ vào chất đầy cả căn phòng, sau đó quỳ xuống nói: “Nô ty bái kiến Tiền Thường ứng.”
Đậu đỏ phất tay, nói: “Đứng lên đi!” Hôm qua nàng quỳ người hôm nay được người quỳ, đây quả thực là một thế giới biến hóa siêu nhanh!
Ma ma kia lại dặn dò thêm vài câu, nàng cũng không có tiền để tạ ơn nên chỉ đành ngồi trên ghế khóe miệng hơi nhếch lên cười cười.
Hai cung nữ kia thấy chủ tử không hỏi tên các nàng thì cho rằng nàng bị vui sướng quá độ cho nên hỗn loạn, liền tiến lên nói: “Tiểu chủ, nô tỳ là Đinh Nhi.”
“Tiểu chủ, nô tỳ là Ninh Nhi.”
Ma ma kia cũng thi lễ, nói: “Tiểu chủ, nô tỳ họ Mai.”
Mai ma ma? Đậu đỏ cảm thấy bản thân lại rơi vào bi kịch, từ khi đến thế giới này nàng liền có thù oán với chữ ‘mai’, vị này không phải được cử đến để bới lông tìm vết chứ!
Đậu đỏ hậu tri hậu giác* tỉnh dậy, thấy trong thư phòng chỉ còn hai cung nữ đang châm đèn, mà Hoàng đế thì cứ đi tới đi lui giống như đang có chuyện rất phiền lòng.
*Hậu tri hậu giác: Nghĩa là nói (thấy) rồi mới hiểu. Ngược lại với Tiên tri tiên giác có nghĩa là không cần nói (thấy) cũng đã hiểu.
Từ đầu đến cuối hắn chẳng thèm liếc nàng một cái, nàng trông bộ mặt tối xầm của hắn cũng không dám nói chuyện.
Lúc đang căng thẳng, Hoàng đế không biết đi đến phía sau nàng từ lúc nào, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi quỳ ở chỗ này làm cái gì?”
Đậu đỏ vội trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, sáng nay nô tỳ thu dọn không cẩn thận… không cẩn thận làm rách một góc tấu chương, cho nên mới quỳ tại đây thỉnh tội…”
“Đứng lên, ra ngoài!” Ngư Thiên không nhiều lời với nàng, gần đây biên cảnh bất ổn, trong cung lại quá nhiều sự vụ cần giải quyết, nhất là mẫu thân hiện nay của hắn là Thái hậu lại càng khó đối phó.
Đậu đỏ nghe thấy hắn không trách tội cho nên thở phào nhẹ nhõm, vội đứng dậy, thế nhưng do quỳ đã lâu nên chân đã sớm tê rần. Vừa đứng lên chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, toàn thân mất thăng bằng ngã về phía sau. May mà không bị té trên mặt đất, nhưng phía sau chính là Hoàng đế bệ hạ mà nàng sợ nhất. Phải làm sao mới tốt? Đậu đỏ thất kinh đứng lên, không dám nghĩ tới bản thân đang đè ai đó xuống mặt đất. Tuy nói thân thể không phải của mình, thế nhưng đã dùng một thời gian chung quy cũng luôn có cảm tình.
Nàng càng run, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói: “Thái hậu giá lâm.”
Đậu đỏ vừa nghe trong lòng vui mừng, Thái hậu đến nàng liền có thể được cứu. Vừa mới dùng sức cố gắng đứng lên, đột nhiên nàng cảm thấy đầu choáng váng, hoa mắt chóng mặt không biết bản thân đang ở nơi nào!
Chờ tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đang nằm trên nhuyễn tháp bên cạnh án thư, nhuyễn tháp này là nơi Hoàng đế đọc sách mệt thì nghỉ ngơi. Mặc dù nhuyễn tháp rất lớn và mềm mại, thế nhưng có quan hệ gì với nàng, vì sao phải đem nàng đặt lên trên?
Ngẩn ra… chỉ thấy chân long Thiên tử đang đè nặng lên người nàng đột nhiên xé rách Long bào màu đen của hắn, lộ ra nội sam không chỉnh tề cùng cơ ngực cường tráng.
Đậu đỏ không dám động, nàng cho rằng vị Hoàng đế này thích dùng những loại phương pháp biến thái để trừng phạt đám nữ quan. Quả nhiên, hắn đã động thủ xé rách y phục của nàng.
Lúc đôi bán cầu trước ngực lộ ra, Đậu đỏ cuối cùng cũng thấy phản ứng của nam nhân khi nhìn thấy bộ ngực hùng vĩ của nàng, cư nhiên là ngẩn ra… chỉ là ngẩn ra, chỉ là ngẩn ra thôi a… Đậu đỏ có chút thất vọng, xem ra không phải nam nhân nào cũng thích nữ nhân ngực lớn. Thế nhưng, tình huống hiện tại chính là nên giãy dụa một chút, nhưng Hoàng đế đã cường ngạnh thì có giãy dụa cũng vô dụng. Từ đáy lòng của nàng lộ ra một chút tuyệt vọng, bản thân từ khi tới thế giới này vẫn xui xẻo như thế, hưu thư vẫn còn giữ trong người, vậy mà lại bị một nam nhân khác áp đảo…
Đúng lúc này, bên ngoài trở nên ầm ĩ, thanh âm của một nữ nhân vang lên: “Hoàng thượng, ngài muốn trốn Ai gia tới lúc nào… lúc nào…”
Người mặc trang phục vô cùng cao quý đang tiến vào chính là Thái hậu lão phật gia, thấy nhi tử của mình quần áo ngổn ngang đang đè lên một cung nữ, mà cung nữ kia cũng giống vậy, tình huống này không phải nói nhiều đến đứa ngốc còn đoán được bọn họ đang làm cái gì?
Thái hậu há hốc miệng không nói lên lời, mà lúc này Hoàng đế lại nói: “Mẫu hậu, có chuyện gì sao?” Thanh âm trầm ổn không chút cảm xúc.
Thái hậu liền nói: “Không có, Ai gia đi đây.” Lúc gần đi bà còn ngoái lại nhìn tiểu cung nữ đang nhằm trên nhuyễn tháp, tuổi còn nhỏ mà bộ ngực kia đã đủ khiến nam nhân kinh ngạc đến thán phục. Trách không được Hoàng nhi không động tình với nữ nhân lại nóng lòng với nàng như vậy, nhất định là do cơ thể kia. Chẳng qua bà cứ chạy ào như vậy thật đúng là quá mức, đây rõ ràng là không giữ thể diện cho nhi tử Hoàng đế mà.
Trên đường trở về Thái hậu càng nghĩ càng thấy không đúng, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ bị các đại thần chê cười sao? Sau khi về tới tẩm cung của mình liền có một quyết định, vội gọi ma ma thân cận đến bàn bạc.
Mà bên này, Ngự Thiên thấy Thái hậu đã đi liền xuống giường, hắn cũng không vội vàng mặc quần áo mà chỉ khép lại vạt áo nội sam rồi nói: “Đi ra ngoài.”
Đậu đỏ giờ mới biết hắn làm vậy là có dụng ý riêng, muốn giữ nàng lại để đuổi Thái hậu di. Nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm, may mà Hoàng đế này không có tâm tư ba cái chuyện nam nữ.
Nàng vội đứng lên mặc lại y phục rồi lui ra, thế nhưng Hoàng đế lại nói: “Chờ một chút, đợi qua thời gian một chén trà rồi hẵng đi.” Chuyện nam nữ chi thân lại xong xuôi nhanh vậy sao, nếu như mẫu hậu sắp xếp người chờ ở bên ngoài rồi mà nàng ta đi ra như thế lập tức sẽ lộ hết.
Đậu đỏ chỉ có thể dừng bước, trong lòng nàng thực sự là vừa hận vừa tức lại vừa sợ vị Hoàng đế này. Nhưng lúc này hắn là chủ từ, cho nên nói không cho nàng đi nên đành phải lưu lại.
Thời gian qua đi, nàng vẫn đứng đó một câu cũng không nói mà Hoàng đế kia càng lạnh lùng tựa hồ đã hóa thành khối băng.
Thời giờ đã điểm, nàng rời đi vội vàng đến nỗi quên cả xin phép Hoàng đế cáo lui. Vừa ra khỏi Bàn Long cung nàng liền run rẩy liên tục, vừa đi vừa nghĩ: Sau này ít tới đây thôi, thật là đáng sợ.
Mà lúc này Trịnh Thái đi tới, nhỏ giọng nói: “Ngươi không sao chứ? Bị dọa thành như vậy thật là hiếm thấy, ta còn cho rằng lá gan của ngươi làm bằng sát, sẽ không sợ gì cả?”
Đậu đỏ đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, hét lớn: “Nếu ngươi muốn hại chết ta cứ việc nói thẳng…” Nàng hừ một tiếng rồi lướt qua hắn chạy về Phi Phượng cung.
Trịnh Thái phía sau sợ run một hồi, trái tim của hắn đập thật nhanh, chưa bao giờ có một cung nữ dám nói chuyện với hắn như vậy. Xuất thân từ gia định đại thần mà từ nhỏ đã là đãi đồng bên cạnh Hoàng đế, tương lai tiền đồ vô lương. Đám cung nữ từ trước đến nay chỉ có nịnh bờ hắn, cho dù bị ủy khuất cũng không dám nói lại hắn. Lần đầu tiên bị lên án như vậy, đôi mắt ngấn lệ tràn đầy ủy khuất của nàng khiến tâm hắn dị thường hỗn loạn.
Đậu đỏ trở lại Phi Phượng cung, nàng giải thích với Bạch Vân Thử nàng chọc phải Hoàng đế nên phải chờ hắn tha thứ mới có thể trở về thành ra trễ giờ.
Bạch Vân Thư thấy sắc mặt nàng tái nhợt biết nàng sợ hãi quá độ, liền nói: “Lui xuống nghỉ ngơi đi!”
Đậu đỏ gật đầu quay về phòng của mình, Băng Hồng không có mặt nàng mới dám khóc. Lúc nàng khóc rất không muốn bị người khác nhìn thấy, đó chỉ là biểu hiện của sự mềm yếu.
Nàng tiến vào không gian, to tiếng mắng: “Tên trứng thối Hoàng đế kia không biết hắn có bao nhiêu đáng sợ sao? Một câu cũng không nói liền đè xuống, chẳng nhẽ hắn không biết với vóc dáng và thân thể đó sẽ dọa hỏng nữ hài tử à? Quả thực không hiểu thương hương tiếc ngọc, ta nguyền rủa hắn chơi nam nam bị đè xuống dưới, cả ngày kính dâng “hoa cúc” cho thiên sứ…” Lớn tiếng mắng một hồi tâm tình cũng khá hơn rất nhiều
Mà Thiên Thượng Khách đột nhiên lên tiếng: “Bạn iu, bạn không thể lớn tiếng mắng một Đế vương như vậy!”
“Cái gì, tôi đã bị ức hiếp đến thế rồi còn không thể mắng sao? Đậu đỏ giậm chân nói.
Thiên Thượng Khách nói: “Lúc này bạn mắng, có thể sau này…”
“Sau này thế nào?” Đậu đỏ hỏi.
Thiên Thượng Khách gửi đến một biểu tượng tạm biệt rồi đăng xuất luôn.
Đậu đỏ thiếu chút nữa lật bàn, thế nhưng bởi vì có ý định phá hư không gian nên Đậu đỏ đã bị đá ra khỏi đó N lần.
Nàng chỉ có thể đi ngủ, nhưng mãi mà không ngủ được. Trong mũi vẫn thoang thoảng mùi hương nam tính của đàn ông, trên người vẫn tồn tại nhiệt độ vô cùng nóng của một cơ thể khác phái, điểm đó là chấn động lớn nhất đối với nàng. Hoảng hốt phát giác… hóa là mình đang động xuân tâm, lại tư tưởng đến việc nam nữ. Không nghĩ nữa, ngủ vẫn quan trọng hơn.
Ngày hôm sau vừa mở mắt liền nghĩ tới việc mượn cớ để không tới Bàn Long cung, cứ nói vì đắc tội Hoàng đế cho nên không dám đi là được rồi. Ma ma kia chỉ đắc tội với một Trịnh Thái liền không thể tới Bàn Long cung, nàng đắc tội với Hoàng đế lại càng không thể đi, như vậy liền tốt rồi.
Nghĩ đến đó liền đứng dậy mặc quần áo, chải đầu rồi rời khỏi phòng, vừa tới trước cửa phòng của Bạch Vân Thư liền thấy một ma ma ăn mặc hết sức hoa lệ dẫn theo một đám cung nữ đi tới, có một ma ma của Phi Phượng cung nói: “Ý chỉ của Thái hậu đến, cung nữ Tiền Tiểu Đậu của Phi Phượng cung rửa tay tiếp chỉ.”
Toàn thân Đậu đỏ run lên, nhớ rõ hôm qua bị Hoàng đế áp đảo chính bởi vì trốn Thái hậu, sáng nay bà ta lại xuống chỉ cho mình đến tột cùng là vì sao? Sẽ không bởi vì câu dẫn Hoàng đế cho nên giết luôn hoặc đuổi ra khỏi cung chứ? Nếu như bị đuổi thì hay rồi.
Nàng nghĩ tới đó liền đi rửa tay, sau đó quay trở lại đại sảnh quỳ xuống tiếp chỉ. Mà Bạch Vân Thư cùng Băng Hồng đã chờ sẵn ở đó, các nàng đều quỳ xuống dập đầu không dám nói nhiều.
Ma ma tuyên chỉ nói: “Phụng ý chỉ của Thái hậu: Tiền Tiểu Đậu của Phi Phượng cung xuất thân quan gia, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu lại thiện lương …” Sau một tràng những lời lẽ khích lệ vô dụng thì mới đến phần quan trọng: “Cho nên phong làm Thường ứng, sẽ ở tại gian thứ chín của Phi Phượng cung, tiếp chỉ tạ ơn…”
Đậu đỏ giật mình, hai tay run run tiếp chỉ, nuốt nước mắt vào trong. Mà ma ma kia còn cười, nói: “Phải chúc mừng Tiền Thường ứng rồi.”
Đậu đỏ cười khúc khích, nói: “Đâu có… đâu có…” Đây quả thực là nỗi bi thảm từ trên trời rơi xuống, vì sao lại phát sinh chuyện này, vì sao lại phong nàng thành tiểu lão bà của Hoàng đế?
Cảm thấy bên cạnh có cái gì không đúng, nàng đứng lên, ngẩng đầu thì thấy Bạch Vân Thư đang nhìn nàng đầy căm tức, thế nhưng người của Thái hậu vẫn ở đây nên nàng không dám phát tác, liền nói: “Chúc mừng Tiền Thường ứng, thật đúng là một bước lên trời phải không?” Không nghĩ tới tiểu nha đầu này cư nhiên có bản lĩnh đến thế, trách không được ngày hôm qua không trở về hóa ra là nhân cơ hội Hoàng đế vui vẻ liền bò lên trên Long sàng mới có ngày hôm nay!
Ma ma của Thái hậu đích thân đưa đậu đỏ tới nơi ở của nàng, ở đây rất an tĩnh, so với nơi ở trước đây thì yên ắng hơn nhiều. Ma ma kia nói: “Thái hậu thưởng cho ngài một ma ma cùng hai cung nữ, còn có rất nhiều đồ khác nữa.”
Đậu đỏ tiếp tục thống khổ giả bộ, nàng cắn răng tạ ơn.
Có hai cung nữ dung mạo hết sức xinh đẹp cùng một ma ma ôm bao nhiêu đồ vào chất đầy cả căn phòng, sau đó quỳ xuống nói: “Nô ty bái kiến Tiền Thường ứng.”
Đậu đỏ phất tay, nói: “Đứng lên đi!” Hôm qua nàng quỳ người hôm nay được người quỳ, đây quả thực là một thế giới biến hóa siêu nhanh!
Ma ma kia lại dặn dò thêm vài câu, nàng cũng không có tiền để tạ ơn nên chỉ đành ngồi trên ghế khóe miệng hơi nhếch lên cười cười.
Hai cung nữ kia thấy chủ tử không hỏi tên các nàng thì cho rằng nàng bị vui sướng quá độ cho nên hỗn loạn, liền tiến lên nói: “Tiểu chủ, nô tỳ là Đinh Nhi.”
“Tiểu chủ, nô tỳ là Ninh Nhi.”
Ma ma kia cũng thi lễ, nói: “Tiểu chủ, nô tỳ họ Mai.”
Mai ma ma? Đậu đỏ cảm thấy bản thân lại rơi vào bi kịch, từ khi đến thế giới này nàng liền có thù oán với chữ ‘mai’, vị này không phải được cử đến để bới lông tìm vết chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.