Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Chương 30: Nha đầu báo thù (2)

Dạ Tử Vũ

11/12/2013

Nghe được tin tức đó Đậu đỏ ngẩn người, Lý gia kia có lý do gì mà dám bắt người về? “Đây là có chuyện gì?” Đậu đỏ nhíu mày hỏi.

Đại Trụ không nói gì, chỉ quay mặt sang một bên nhưng thần sắc vừa uất hận vừa bất đắc dĩ.

Trương thị than thở: “Nửa tháng trước tẩu tử của con thấy trong nhà bận bịu liền đi lên núi làm việc, chẳng may không cẩn thận bị ngã nên đẻ non. Lý gia kia nghe được tin liền chạy qua đòi người, chính là dùng ván gỗ khiêng người đi.”

“Cái gì?” Đậu đỏ tức đến nhảy dựng lên, nói: “Hiện tại đã là người nhà chúng ta, bọn họ sao có thể nói muốn cướp người đi là cướp được?”

Trương thị rơi nước mắt, nói: “Cũng trách nương, ở nhà mải chăm sóc cha con nên không có thời gian lên núi làm việc. Sau khi bọn họ đòi người về liền nói con gái họ gả vào nhà ta để chịu tội, nếu không đưa thêm sính lễ liền không trả người về.”

“Thật quá vô lý.” Đậu đỏ nói.

Nhị Trụ nói: “Còn cách gì chứ, Hổ Tử kia…” Hắn liếc mắt nhìn chân của người cha vẫn đang nằm trên giường, cái gì cũng không nói.

Đậu đỏ cũng hiểu rồi, bọn họ sợ Hổ Tử kia đến gây chuyện với Lý Tam Căn nên mới nhường nhịn như vậy. Trong lòng nàng không hề thoải mái, nghĩ đến chính kẻ kia khiến cha mình tức giận thành ra thế này, có thù mà không báo không phải lần này trở về sẽ thành công cốc sao?

Nghĩ đến đó nàng cười với Lý Tam Căn, nói: “Cha cũng đừng tức giận, Đậu đỏ con nếu đã trở về nhất định có thể đòi người về. Cũng không tin Lý Hổ Tử đó có thể gây chuyện đến mức nào…”

Nàng nói với Mễ Nhi: “Muội đi gọi đám người bên ngoài đi theo đại ca của ta tới Lý gia, nếu như bọn dám ầm ĩ liền đánh cho ta, chỉ cần không chết người liền không sợ to chuyện.”

Mễ Nhi đáp ứng một tiếng liền chạy ra ngoài, mà Đại Trụ nhíu mày, nói: “Đây, sẽ không gặp phải rắc rối khác chứ?”

Đậu đỏ cười, nói: “Không có đâu, đại ca không cần lo lắng. Hổ Tử kia cũng chỉ dám hung ác, càn quấy trong thôn mà thôi, hắn chẳng dám đi tới chỗ quan phủ náo loạn đâu. Cho dù phải đi tới, lý do đòi người của chúng ta rất chính đáng.”

Đại Trụ nghĩ thấy cũng đúng, trông tam muội lần này trở về tiền nhiều khí lớn, hơn nữa công tử con bé hầu hạ chính là quan, quả thật không cần sợ Hổ Tử kia. Mấy ngày nay hắn cũng nhẫn nại đủ rồi, nương tử bị bọn họ nhốt đã lâu, cũng không biết thân thể có được điều dưỡng tốt hay không.

Đậu đỏ lại nói với Mễ Nhi: “Cử một người cùng nhị ca ta tới chỗ Lưu Hành Giác, hắn không tới thì nói sẽ gọi quan phủ tới, không nên nói rõ ràng mọi chuyện cho hắn.” Nàng muốn làm cho rõ ràng chuyện Chu thị đẻ non trước đây, bằng không Lý gia kia lúc nào cũng đem chuyện đó ra áp chế nhà mình không tha. Nếu nói với hắn là Chu thị bên kia hoảng sợ nói ra vậy thì Lưu Hành Giác kia nhất định kinh hãi mà chạy tới. Nếu hắn không đến ngược lại chứng mình hắn trong sạch, đây gọi là có tật giật mình.

Trương thị nhíu mày, nói: “Đậu đỏ muốn làm gì thế?”

Đậu đỏ thấy Mễ Nhi không có ở đây liền nhỏ giọng nói: “Nương à, trước mắt con muốn mượn thế lực của công tử đè ép Lý gia. Ngay cả chuyện trước đây cũng sẽ lôi ra để tất cả ba mặt một lời, xem bọn họ còn cái lý do gì để đến ức hiếp chúng ta.”

Trương thị nói: “Một cô nương như con thì đừng nên gây chuyện, miễn cho người ngoài lời ong tiếng ve.”



Lý Tam Căn cũng nói: “Con cứ yên tĩnh ở nhà vài ngày đi, việc khác đừng quản, cha con là ta còn chưa có chết, nếu hắn dám tới ta sẽ liều mạng với hắn.”

Đậu đỏ vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lý Tam Căn, nói: “Liều mạng cái gì, công tử mới tìm thái ý kê phương thuốc mới cho cha, cha uống hết thì bệnh tình sẽ thuyên giảm nhiều, sau này sẽ khỏe lên. Hà tất chấp nhặt với bọn họ.”

Nàng lại vẫy vẫy Tiểu Nha, lúc này trời đã về chiều người dân trong thôn đều rất nhàn hạ, chính là đang ngồi nói chuyện phiếm.

“Tiểu Nha, đi gọi đại bá phụ cùng người trong thôn tới đây, nói nhà chúng ta có việc muốn mời bọn họ tới phân xử.”

Tiểu Nha thấy tam tỷ nói tiếng Kinh thành thật lưu loát, nàng ngược lại có chút muốn học. Thế nhưng nghe thấy tam tỷ nói liền chạy đi gọi người, nàng ước gì tam tỷ dẫn người tới đánh cho Lý Hổ Tử kia lăn lê bò toài.”

Đều chuẩn bị xong xuôi, Đậu đỏ ngồi xuống giường đất. Mễ Nhi cùng Tề ba bà vừa mới sắc thuốc cho Lý Tam Căn xong lúc này đang đút hắn uống, hắn không quen người khác hầu hạ, liền nói: “Tự ta có thể uống được.”

Đang nói thì thấy đại bá Lý Đại Căn mở cửa tiến vào, đi theo hắn phía sau còn có đại bá mẫu cùng nữ nhi Tiểu Quang.

Bọn họ nhìn thấy bộ dáng của Đậu đỏ liền giật mình, Đậu đỏ thấy họ liền vỗ vỗ giường đất, nói: “Tiểu Quang qua đây ngồi.”

Tiểu Quang có chút xấu hổ, thế nhưng đại bá mẫu cười nói: “Đi qua đó đi, không phải tỷ của con sao, sợ cái gì?”

Tiểu Quang lúc này mới đi qua, Đậu đỏ bảo Mễ Nhi đưa kẹo cho nàng ăn. Nha đầu kia lần đâu tiên ăn kẹo, vừa ngậm vừa nói: “Thật ngọt!”

Đậu đỏ nói: “Đại bá, đại bá mẫu có khỏe không ạ?”

Đại bá mẫu nghĩ, nha đầu này mới đi xa nhà một tháng mà nói chuyện đã không giống xưa. Nàng cười nói: “Khỏe, cũng không tệ lắm.”

Đậu đỏ liên tục gật đầu, nói: “Mễ Nhi, mau mang ghế cho đại bá và đại bá mẫu ngồi.”

Mễ Nhi vội mang ghế lên, nàng nhìn ra tỷ tỷ nhà mình đối với hai vị này rất khác biệt, cho nên động tác cũng rất nhanh nhẹn. Cầm ghế ra còn lau mặt ghế, nói: “Mời ngồi.”

Hai vị kia cũng chưa bao giờ được một nha đầu xinh đẹp như vậy hầu hạ, nhất thời có chút khẩn trương.

Bọn họ vừa ngồi xuống thì nhị bá cũng đến, Đậu đỏ cũng mời hắn ngồi. Chỉ chốc lát sau đã có không ít người trong thôn đến xem náo nhiệt, căn phòng nhỏ phút chốc đã chật ních người.

Lúc này bên ngoài có tiếng cãi cọ ầm ĩ, Mễ Nhi đi ra ngoài xem rồi quay trở lại nói: “Tỷ tỷ, bọn họ là khiêng người về, thế nhưng còn có mấy người đi theo sau gây sự.”



Đậu đỏ gật đầu, xuống giường, nàng biết Lý gia kia tuyệt đối sẽ không để yên.

Lý Đại Căn nói: “Các ngươi đây là?”

Đậu đỏ nói: “Con cho người đi đón tẩu tử về, ai bảo bọn họ không thả người.” Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài, thấy Chu thị kia vừa khóc vừa nói: “Thật quá thể, nhà Lý Tam Căn đánh người, cướp người rồi.”

Mà một đôi vợ chồng già đi sau cũng nói: “Mau thả người, các ngươi dám đánh ta, cướp con gái ta đi, mọi người mau tới đây mà xem, bọn cướp tới…”

Lý thị bị khiêng về thì vừa tức vừa nóng ruột lại không được tẩm bổ đầy đủ, hôm nay lại gầy thêm. Nàng hiện tại thân thể đã suy yếu đến cử động cũng không được, chỉ là nằm trên tấm ván gỗ, nói: “Ta cho dù chết, cũng muốn chết ở chỗ này.”

Đại Trụ đau lòng vợ, hắn kéo tay Lý thị, nói: “Nương tử, ta xin lỗi!”

Đậu đỏ vừa nhìn thấy thì tức giận lại bùng nổ, nàng lớn tiếng nói: “Câm miệng.” Nàng lúc này ăn vận gọn gàng lại mang theo rất nhiều người tới, tác phong tất nhiên là cao quý hơn trước đây rất nhiều.

Chu thị cùng phụ mẫu của Lý Hổ Tử bị nàng quát quả nhiên ngừng khóc nháo, thế nhưng vẫn chính là Chu thị tỉnh lại trước, cả tiếng nói: “Ái chà chà, ta tưởng là ai? Chỉ là một con hầu đi phục dịch người ta mà ngông cuồng cái gì? Người là của nhà chúng ta, các ngươi cướp đi là ý làm sao?”

Đậu đỏ bước lên vài bước, nói: “Cái gì mà người nhà các ngươi, người này đã qua cửa nhà chúng ta thì là người nhà chúng ta, các ngươi mới là cướp đoạt.” Nói xong liền nhìn Lý thị đầy yêu thương, bọn người con gái tốt đẹp bị giày vò đến dạng này, nàng chỉ vào tẩu tử nói: “Người bị các ngươi chà đạp ra thế này ta còn phải hỏi tội các ngươi!”

Chu thị phì cười, nói: “Không nói lại bị nhà các ngươi làm hại lại còn đổ cho nhà chúng ta, là ai để một phụ nhân có thai lên núi làm việc để rồi bị té ngã, hả”

Chuyện này thì cả nhà Lý Tam Căn đều có chút thiếu sót, Đậu đỏ cũng không nói. Mà Lý thị nói: “Là chính ta muốn đi làm việc, cha mẹ và Đại Trụ không liên quan.”

Có những lời này của nàng Đậu đỏ liền có chuyện để nói, nàng cười lạnh nói: “Xem ra chính là các ngươi xen vào việc của người khác.”

Chu thị hừ một tiếng nói: “Cái gì mà việc không liên quan, mau đem người trả lại, bằng không thì đi gặp quan phủ.”

Đậu đỏ nói: “Ai sợ ai, gặp thì gặp.”

Mẫu thân của Lý thị lúc này đã tức đến thở gấp, lúc nãy những người kia vừa tới đã đánh con trai nàng, lúc này lại khiêng nữ nhi đi. Một tiểu nha đầu thôi có cái gì đáng sợ, nàng cậy già lên mặt chỉ vào Đậu đỏ, ra sức giậm chân, khóc lóc om sòm, nói: “Không phải chỉ là một con tiểu thiếp chuyên bò lên giường của nam nhân sao, hôm nay lão nương muốn nhìn xem ngươi lợi hại đến thế nào.” Nói xong liền muốn xông lên cào mặt Đậu đỏ.

Mà Tề bà bà đứng bên cạnh đã đánh ra đánh vào trong Giang phủ bao nhiêu năm, đấu pháp ẩu đả của nữ nhân thế nào bà rõ ràng nhất. Huống hồ lúc công tử cho bà đi theo đã từng nói, tuyệt đối không thể để Đậu đỏ bị thương. Bà chạy tới, đưa tay túm chặt tay mẫu thân của Lý thị, rồi tát cho hai cái thật mạnh.

“Cái đồ già mà không biết xấu hổ nhà ngươi, dám hủy đi danh dự của cô nương nhà ta. Hiện tại nàng là thân phận gì, một điêu phụ thôn dã như ngươi có thể tùy tiện nói ra, tùy tiện mắng chửi sao?” Vừa nói vừa động thủ, đánh cho mặt của mẫu thân Lý thị trong nháy mắt sưng thành hai cái bánh bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thôn Đấu Trạch Đấu Cung Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook