Chương 34: Nha đầu bị hưu
Dạ Tử Vũ
11/12/2013
Đậu đỏ có thể có ý gì? Nàng cực kỳ không muốn sự tình trở nên quá
phức tạp, không muốn lại xuất hiện một vị tiểu thiếp. Nếu như không phải là một người, sẽ là ba, bốn người, vậy thì trách đấu lại quá đặc sắc
rồi, đặc sắc khiến nàng đau lòng. Như vậy chẳng bằng…
“Thay vì khiến công tử khó xử, khó xử cả thiếp, không bằng để thiếp
rời đi, như vậy Đậu đỏ mới có thể tìm được nơi thích hợp để sinh sống.”
Nói xong mỉm cười.
Giang công tử khẩn trương nói: “Đậu đỏ tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng thương tâm.”
Đậu đỏ kiên quyết nói: “Công tử, xin chàng đừng để Đậu đỏ sống những ngày khỏ khăn.”
Giang công tử thấy nàng kiên quyết, liền bất đắc dĩ nói: “Được, ta đáp ứng. Thế nhưng, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Ngược lại Đậu đỏ cũng không hy vọng nhân được hưu thư, chính là thuận buồm xuôi gió thở thành thiếu phu nhân. Chỉ là sự tình không hề đơn giản như nàng nghĩ, bọn họ vừa về tới Giang gia mới phát hiện căn bản đến cái bóng của lão phu nhân cũng không thấy. Tất cả đại phu đều chen chúc ở hậu viện, toàn bộ đều loạn thành một đoàn.
Giang công tử vừa thấy liền vạn phần khẩn trương, bỏ rơi Đậu đỏ liền quỳ ở bên ngoài chỉ mong gặp được lão phu nhân. Cứ giày vò như vậy đến khuya, lão phu nhân mới gọi Giang công tử cùng Đậu đỏ vào.
Đậu đỏ cảm thấy kỳ quái lão phu nhân thế nào ngay cả nàng cũng gặp, nhất định là có âm mưu gì đây.
Giang công tử cực kỳ lo lắng mẫu thân, cũng không quan tâm Đậu đỏ liền tự mình vào trước, thấy lão phu nhân nửa nằm ở trên giường liền quỳ xuống, nói: “Hài nhi bất hiếu.”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, nhưng cũng quỳ xuống theo.
Lão phu nhân thở dài, nói: “Bỏ đi, ta nghe các nàng nói các con đã thành thân còn trình lên cả hôn thư? Ta đây cũng hết cách rồi!”
Giang công tử nghe xong hết sức vui vẻ, liền nói: “Mẫu thân có thể tiếp nhân phu nhân tiến vào Giang gia sao, vậy hài nhi đa tạ mẫu thân.”
Lão phu nhân nói: “Chờ một chút hẵng tạ ơn, ta còn có lời muốn nói.”
Đậu đỏ biết tiết mục chính đã tới, nàng vẫn quỳ để nghe. Chỉ nghe thấy lão phu nhân nói: “Con à, con hiện tại dù sao cũng làm quan, xuất thân của Đậu đỏ thực sự quá thấp chỉ sợ người ta nói ra nói vào. Nhưng con đã lấy con gái người ta thì cũng hết cách, thế nhưng ta đã dặn dò tất cả không được để chuyện này truyền ra ngoài, lại mời người đi đến nhà Lưu đại nhân cầu hôn. Hắn là nguyên lão Hộ Bộ, lại rất vừa lòng với con, Lưu gia tiểu thư mỹ danh lan xa…”
“Mẫu thân…” Giang công tử vừa nghe đã biết tâm tư của mẫu thân, hết sức phiền não.
Lão phu nhân lại nói tiếp: “Thật bất ngờ, lúc vừa đề thân Lưu lão gia liền đồng ý, thậm chí còn cho phép con có bình thê. Chỉ là Lưu gia tiểu thư sẽ là đại phu nhân, Đậu đỏ sẽ là nhị phu nhân. Con quyết định ra sao?”
Lần này Giang công tử hết sức kiên quyết, nói: “Không thể nương ơi, con đã đáp ứng Đậu đỏ đời này chỉ lấy một mình nàng, sao có thể bội ước lấy thêm người khác.”
Lão phu nhân lại quay sang nói với Đậu đỏ: “Ngươi cũng là nữ nhân, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, thân phận của người lại không thể hỗ trợ cho Thành nhi, Lưu tiểu thư kia mới có thể…”
Giang công tử nhíu mày, nói: “Mẫu thân, đừng nói nữa.”
Lão phu nhân nói: “Con câm miệng, Đậu đỏ nói đi, có đồng ý hay không?”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, cái gì mà nhị phu nhân, không phải chỉ là thân phận thiếp lộ vẻ cao quý sao. Lão phu nhân chẳng qua là nói với nàng, nàng chỉ là một thôn cô không thể hỗ trợ tiền đồ cho Giang công tử. Cho nên phải để vị trí đó cho nữ tử có khả năng giúp hắn, mà nàng lại trở thành một nữ nhân vĩ đại.
“Lão phu nhân, Đậu đỏ đã gả cho phu quân, đương nhiên phải nghe lời của chàng.” Nói xong liền nhìn sang Giang công tử đang cúi đầu.
Lão phu nhân thấy chiêu này không nghiệm liền khóc ròng, nói: “Số của ta sao lại khổ như vậy, cực nhọc nuôi nấng nhi tử khôn lớn, trong lòng lúc nào cũng đau đáu suy nghĩ vì sự nghiệp của hắn, thế nhưng hắn lại không biết quý trọng. Cha của hài tử ơi, sau này ta không còn mặt mũi gặp chàng rồi.”
Lại chiêu này, thật đúng là nhìn thấy nhiều. Nếu đã diễn thì nàng cũng diễn, xem ai chiếm thế thượng phong. Nàng cũng cúi đầu lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, xem hắn lựa chọn như thế nào. Kỳ thực nàng đang thử hắn, nếu thực hắn đang lưỡng lự, vậy thì chẳng bằng để nàng ly khai thì tốt hơn.
Giang công tử nhìn người này rồi lại nhìn người kia, liền nói: “Mẫu thân đừng nên như vậy, Đậu đỏ là một cô nương tốt, sau này nàng sẽ hầu hạ mẫu thân người như con gái ruột. Lưu tiểu thư kia xuất thân nhà giàu, chưa hẳn sẽ tôn kính người…”
“Ta chẳng qua nhìn trúng thân phận của Lưu tiểu thư kia, sao phải quan tâm nàng đối với ta tôn kính hay bất kính. Thành nhi con ơi, mẫu thân cũng chỉ vì tiền đồ của con mà lo lắng, con có biết được nỗi khổ thân của người làm mẹ không?” Nói xong liền khóc toáng lên.
Giang công tử nói: “Con đương nhiên biết, nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, con đã thành thân cùng Đậu đỏ liền sẽ không thành thân với nữ nhân khác nữa…”
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Quên đi, coi như không sinh ra một đứa con như ngươi.” Nói xong liền lấy ra một cái bình dưới giường định nuốt vào bụng.
Tú Mai đứng bên cạnh đột nhiên xông vào kéo lại, kêu lên: “Mau ngăn cản lão phu nhân, đây là thạch tín…”
Giang công tử vừa nghe thấy liền chạy tới kéo lão phu nhân, nói to: “Mẫu thân, đừng như vậy, mẫu thân nói gì hài nhi đều đồng ý, mau bỏ ra, bỏ ra…”
Đậu đỏ nghe xong liền giác ngộ, Giang công tử mặc dù si tình nhưng lại hiếu thuận. theo một câu hỏi từ rất xưa, nếu như mẹ già và lão bà cùng rơi xuống sông ngươi sẽ cứu ai trước. Đáp án của Giang công tử nhất định là… mẹ già!
Nàng không muốn tiếp tục nhìn cảnh này, yên lặng trở về tiểu viện của Giang công tử. Mễ Nhi thấy nàng trở về liên tươi cười đón tiếp, nói: “Phu nhân đã trở về.”
Đậu đỏ nói: “Để ta an tĩnh một lúc.” Nóng xong bản thân cũng đi vào trong phòng vừa thu dọn đồ đạc vừa khóc.
Vốn cho rằng công tử si tình kia sẽ cho nàng một gia đình yên ấm, kết quả tất cả đều uổng công, hắn từ đầu đến cuối không thể đấu lại lão phu nhân. Nàng ngược lại không phải chưa đấu đã buông tay, chỉ là nhìn vào tình huống lúc nãy đã nói rõ nàng đã không cần phải đấu nữa rồi. Không có chỗ dựa, có đấu nữa cũng chỉ gãy cánh mà thôi. Thế nhưng như vậy cũng tốt, có tiền trở về quê, một trăm lương bạc lại một thân toàn bích chưa bị hắn chạm qua sẽ tìm một nhà chồng thật tốt để gả vào, đồ khốn Thiên Thượng Khách cũng không thèm nhắc nhở một câu, lần sau nhất định sẽ mắng cho hắn máu chó rơi đầy đầu.
Thu dọn xong nàng yên lặng ngồi chờ, mãi đến nữa đêm mới có người đến gõ cửa. Nàng mở cửa. thấy Giang công tử mắt đỏ ngầu đứng ngoài cửa, hắn đi vào trong, nói: “Chưa ngủ sao?”
Đậu đỏ không nói gì, thấy trong tay hắn là một phong thư.
Giang công tử than nhẹ rồi đem phong thư nặng nề đặt lên bàn, rơi lệ nói: “Ta biết nàng sẽ không ở lại, cho nên đã viết hưu thư theo ước định, ở đây còn có ngân phiếu hai trăm lượng bạc, nàng cầm lấy mà tìm một nơi ổn định cuộc sống!” Nói xong liền đặt lên trên bàn.
Đậu đỏ hít một hơi, gật đầu, nói: “Đa tạ công tử, may là…”
Giang công tử nói: “May là hôm qua chúng ta không có… thành sự, trong hưu thư ta cũng viết rõ, ta và nàng chưa trở thành phu thê chân chính, nàng có thể tới nơi khác tìm một người trong sạch gả cho.” Nói đến đó lồng ngực Giang công tử thật đau đớn.
Hắn cùng đem giấy bán mình của Đậu đỏ ngày đó ra xé vụn, nói: “Sáng sớm mai nàng liền đi đi, ta sẽ phái người hộ tống nàng quay về…”
Đậu đỏ lắc đầu nói: “Không cần đâu, đa tạ công tử quan tâm. Công tử đi nghỉ ngơi đi, đã khuya quá rồi.” Tất cả điều kiện đã đạt được nàng hẳn nên vui vẻ mới phải, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại ngột ngạt, bứt rứt.
Giang công tử đột nhiên ôm lấy nàng, nói: “Xin lỗi, vốn tưởng rằng có thể nói cho mẫu thân hiểu rõ, nhưng mẫu thân lại dùng cái chết để ép nên ta không còn cách nào. Nhiều năm như vậy, mẫu thân nuôi ta dạy dỗ ta cũng không dễ dàng gì, cho nên chỉ đành có lỗi với nàng.” Hắn lại nói: “Ta đã biết Đậu đỏ nàng sẽ không chịu ủy khuất mà lưu lại, cho nên cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn đau để nàng ra đi. Sau này trời Nam biển Bắc không biết có thể gặp lại, nhưng cả đời này ta sẽ luôn nhớ nàng.”
Đậu đỏ cười lạnh, nói: “Không cần đâu, thực sự không cần nhớ. Đậu đỏ cũng sẽ không nhớ công tử, kiếp này vô duyên, kiếp sau cũng không nguyện gặp lại.”
Giang công tử nghe xong lui lại mấy bước, run giọng nói: “Nàng… nàng hận ta thế sao?”
Đậu đỏ lắc đầu, nói: “Không hận, chỉ là cảm thấy không có tác dụng.” Nếu không phải người trong mệnh thì nhớ thương có tác dụng gì? Nàng mở cửa ra, nói: “Công tử xin trở về đi, ngày mai Đậu đỏ phải rời đi, không cần đưa tiễn.”
Giang công tử thấy nàng như vậy chỉ biết hoảng hốt đi ra ngoài, dọc đường thỉnh thoảng quay đầu lại, trong lòng cực kỳ đau đớn!
Đậu đỏ tựa cửa thở dài một tiếng, đã ly hôn thì nói những lời đó có tác dụng gì. Nàng mở hưu thư ra, thấy bên trong quả nhiên viết nàng vẫn là tấm thân xử nữ, lại viết không phải do lỗi của nàng mà viết hưu thư. Thể diện là cho nàng, thế nhưng bị hưu cuối cùng vẫn là bị hưu, chỉ sợ sau này không thể gả đi nữa rồi.
Giang công tử khẩn trương nói: “Đậu đỏ tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng thương tâm.”
Đậu đỏ kiên quyết nói: “Công tử, xin chàng đừng để Đậu đỏ sống những ngày khỏ khăn.”
Giang công tử thấy nàng kiên quyết, liền bất đắc dĩ nói: “Được, ta đáp ứng. Thế nhưng, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”
Ngược lại Đậu đỏ cũng không hy vọng nhân được hưu thư, chính là thuận buồm xuôi gió thở thành thiếu phu nhân. Chỉ là sự tình không hề đơn giản như nàng nghĩ, bọn họ vừa về tới Giang gia mới phát hiện căn bản đến cái bóng của lão phu nhân cũng không thấy. Tất cả đại phu đều chen chúc ở hậu viện, toàn bộ đều loạn thành một đoàn.
Giang công tử vừa thấy liền vạn phần khẩn trương, bỏ rơi Đậu đỏ liền quỳ ở bên ngoài chỉ mong gặp được lão phu nhân. Cứ giày vò như vậy đến khuya, lão phu nhân mới gọi Giang công tử cùng Đậu đỏ vào.
Đậu đỏ cảm thấy kỳ quái lão phu nhân thế nào ngay cả nàng cũng gặp, nhất định là có âm mưu gì đây.
Giang công tử cực kỳ lo lắng mẫu thân, cũng không quan tâm Đậu đỏ liền tự mình vào trước, thấy lão phu nhân nửa nằm ở trên giường liền quỳ xuống, nói: “Hài nhi bất hiếu.”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, nhưng cũng quỳ xuống theo.
Lão phu nhân thở dài, nói: “Bỏ đi, ta nghe các nàng nói các con đã thành thân còn trình lên cả hôn thư? Ta đây cũng hết cách rồi!”
Giang công tử nghe xong hết sức vui vẻ, liền nói: “Mẫu thân có thể tiếp nhân phu nhân tiến vào Giang gia sao, vậy hài nhi đa tạ mẫu thân.”
Lão phu nhân nói: “Chờ một chút hẵng tạ ơn, ta còn có lời muốn nói.”
Đậu đỏ biết tiết mục chính đã tới, nàng vẫn quỳ để nghe. Chỉ nghe thấy lão phu nhân nói: “Con à, con hiện tại dù sao cũng làm quan, xuất thân của Đậu đỏ thực sự quá thấp chỉ sợ người ta nói ra nói vào. Nhưng con đã lấy con gái người ta thì cũng hết cách, thế nhưng ta đã dặn dò tất cả không được để chuyện này truyền ra ngoài, lại mời người đi đến nhà Lưu đại nhân cầu hôn. Hắn là nguyên lão Hộ Bộ, lại rất vừa lòng với con, Lưu gia tiểu thư mỹ danh lan xa…”
“Mẫu thân…” Giang công tử vừa nghe đã biết tâm tư của mẫu thân, hết sức phiền não.
Lão phu nhân lại nói tiếp: “Thật bất ngờ, lúc vừa đề thân Lưu lão gia liền đồng ý, thậm chí còn cho phép con có bình thê. Chỉ là Lưu gia tiểu thư sẽ là đại phu nhân, Đậu đỏ sẽ là nhị phu nhân. Con quyết định ra sao?”
Lần này Giang công tử hết sức kiên quyết, nói: “Không thể nương ơi, con đã đáp ứng Đậu đỏ đời này chỉ lấy một mình nàng, sao có thể bội ước lấy thêm người khác.”
Lão phu nhân lại quay sang nói với Đậu đỏ: “Ngươi cũng là nữ nhân, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, thân phận của người lại không thể hỗ trợ cho Thành nhi, Lưu tiểu thư kia mới có thể…”
Giang công tử nhíu mày, nói: “Mẫu thân, đừng nói nữa.”
Lão phu nhân nói: “Con câm miệng, Đậu đỏ nói đi, có đồng ý hay không?”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, cái gì mà nhị phu nhân, không phải chỉ là thân phận thiếp lộ vẻ cao quý sao. Lão phu nhân chẳng qua là nói với nàng, nàng chỉ là một thôn cô không thể hỗ trợ tiền đồ cho Giang công tử. Cho nên phải để vị trí đó cho nữ tử có khả năng giúp hắn, mà nàng lại trở thành một nữ nhân vĩ đại.
“Lão phu nhân, Đậu đỏ đã gả cho phu quân, đương nhiên phải nghe lời của chàng.” Nói xong liền nhìn sang Giang công tử đang cúi đầu.
Lão phu nhân thấy chiêu này không nghiệm liền khóc ròng, nói: “Số của ta sao lại khổ như vậy, cực nhọc nuôi nấng nhi tử khôn lớn, trong lòng lúc nào cũng đau đáu suy nghĩ vì sự nghiệp của hắn, thế nhưng hắn lại không biết quý trọng. Cha của hài tử ơi, sau này ta không còn mặt mũi gặp chàng rồi.”
Lại chiêu này, thật đúng là nhìn thấy nhiều. Nếu đã diễn thì nàng cũng diễn, xem ai chiếm thế thượng phong. Nàng cũng cúi đầu lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt, xem hắn lựa chọn như thế nào. Kỳ thực nàng đang thử hắn, nếu thực hắn đang lưỡng lự, vậy thì chẳng bằng để nàng ly khai thì tốt hơn.
Giang công tử nhìn người này rồi lại nhìn người kia, liền nói: “Mẫu thân đừng nên như vậy, Đậu đỏ là một cô nương tốt, sau này nàng sẽ hầu hạ mẫu thân người như con gái ruột. Lưu tiểu thư kia xuất thân nhà giàu, chưa hẳn sẽ tôn kính người…”
“Ta chẳng qua nhìn trúng thân phận của Lưu tiểu thư kia, sao phải quan tâm nàng đối với ta tôn kính hay bất kính. Thành nhi con ơi, mẫu thân cũng chỉ vì tiền đồ của con mà lo lắng, con có biết được nỗi khổ thân của người làm mẹ không?” Nói xong liền khóc toáng lên.
Giang công tử nói: “Con đương nhiên biết, nhưng hôn nhân đại sự không phải trò đùa, con đã thành thân cùng Đậu đỏ liền sẽ không thành thân với nữ nhân khác nữa…”
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Quên đi, coi như không sinh ra một đứa con như ngươi.” Nói xong liền lấy ra một cái bình dưới giường định nuốt vào bụng.
Tú Mai đứng bên cạnh đột nhiên xông vào kéo lại, kêu lên: “Mau ngăn cản lão phu nhân, đây là thạch tín…”
Giang công tử vừa nghe thấy liền chạy tới kéo lão phu nhân, nói to: “Mẫu thân, đừng như vậy, mẫu thân nói gì hài nhi đều đồng ý, mau bỏ ra, bỏ ra…”
Đậu đỏ nghe xong liền giác ngộ, Giang công tử mặc dù si tình nhưng lại hiếu thuận. theo một câu hỏi từ rất xưa, nếu như mẹ già và lão bà cùng rơi xuống sông ngươi sẽ cứu ai trước. Đáp án của Giang công tử nhất định là… mẹ già!
Nàng không muốn tiếp tục nhìn cảnh này, yên lặng trở về tiểu viện của Giang công tử. Mễ Nhi thấy nàng trở về liên tươi cười đón tiếp, nói: “Phu nhân đã trở về.”
Đậu đỏ nói: “Để ta an tĩnh một lúc.” Nóng xong bản thân cũng đi vào trong phòng vừa thu dọn đồ đạc vừa khóc.
Vốn cho rằng công tử si tình kia sẽ cho nàng một gia đình yên ấm, kết quả tất cả đều uổng công, hắn từ đầu đến cuối không thể đấu lại lão phu nhân. Nàng ngược lại không phải chưa đấu đã buông tay, chỉ là nhìn vào tình huống lúc nãy đã nói rõ nàng đã không cần phải đấu nữa rồi. Không có chỗ dựa, có đấu nữa cũng chỉ gãy cánh mà thôi. Thế nhưng như vậy cũng tốt, có tiền trở về quê, một trăm lương bạc lại một thân toàn bích chưa bị hắn chạm qua sẽ tìm một nhà chồng thật tốt để gả vào, đồ khốn Thiên Thượng Khách cũng không thèm nhắc nhở một câu, lần sau nhất định sẽ mắng cho hắn máu chó rơi đầy đầu.
Thu dọn xong nàng yên lặng ngồi chờ, mãi đến nữa đêm mới có người đến gõ cửa. Nàng mở cửa. thấy Giang công tử mắt đỏ ngầu đứng ngoài cửa, hắn đi vào trong, nói: “Chưa ngủ sao?”
Đậu đỏ không nói gì, thấy trong tay hắn là một phong thư.
Giang công tử than nhẹ rồi đem phong thư nặng nề đặt lên bàn, rơi lệ nói: “Ta biết nàng sẽ không ở lại, cho nên đã viết hưu thư theo ước định, ở đây còn có ngân phiếu hai trăm lượng bạc, nàng cầm lấy mà tìm một nơi ổn định cuộc sống!” Nói xong liền đặt lên trên bàn.
Đậu đỏ hít một hơi, gật đầu, nói: “Đa tạ công tử, may là…”
Giang công tử nói: “May là hôm qua chúng ta không có… thành sự, trong hưu thư ta cũng viết rõ, ta và nàng chưa trở thành phu thê chân chính, nàng có thể tới nơi khác tìm một người trong sạch gả cho.” Nói đến đó lồng ngực Giang công tử thật đau đớn.
Hắn cùng đem giấy bán mình của Đậu đỏ ngày đó ra xé vụn, nói: “Sáng sớm mai nàng liền đi đi, ta sẽ phái người hộ tống nàng quay về…”
Đậu đỏ lắc đầu nói: “Không cần đâu, đa tạ công tử quan tâm. Công tử đi nghỉ ngơi đi, đã khuya quá rồi.” Tất cả điều kiện đã đạt được nàng hẳn nên vui vẻ mới phải, thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại ngột ngạt, bứt rứt.
Giang công tử đột nhiên ôm lấy nàng, nói: “Xin lỗi, vốn tưởng rằng có thể nói cho mẫu thân hiểu rõ, nhưng mẫu thân lại dùng cái chết để ép nên ta không còn cách nào. Nhiều năm như vậy, mẫu thân nuôi ta dạy dỗ ta cũng không dễ dàng gì, cho nên chỉ đành có lỗi với nàng.” Hắn lại nói: “Ta đã biết Đậu đỏ nàng sẽ không chịu ủy khuất mà lưu lại, cho nên cũng không thể làm gì khác hơn là nhịn đau để nàng ra đi. Sau này trời Nam biển Bắc không biết có thể gặp lại, nhưng cả đời này ta sẽ luôn nhớ nàng.”
Đậu đỏ cười lạnh, nói: “Không cần đâu, thực sự không cần nhớ. Đậu đỏ cũng sẽ không nhớ công tử, kiếp này vô duyên, kiếp sau cũng không nguyện gặp lại.”
Giang công tử nghe xong lui lại mấy bước, run giọng nói: “Nàng… nàng hận ta thế sao?”
Đậu đỏ lắc đầu, nói: “Không hận, chỉ là cảm thấy không có tác dụng.” Nếu không phải người trong mệnh thì nhớ thương có tác dụng gì? Nàng mở cửa ra, nói: “Công tử xin trở về đi, ngày mai Đậu đỏ phải rời đi, không cần đưa tiễn.”
Giang công tử thấy nàng như vậy chỉ biết hoảng hốt đi ra ngoài, dọc đường thỉnh thoảng quay đầu lại, trong lòng cực kỳ đau đớn!
Đậu đỏ tựa cửa thở dài một tiếng, đã ly hôn thì nói những lời đó có tác dụng gì. Nàng mở hưu thư ra, thấy bên trong quả nhiên viết nàng vẫn là tấm thân xử nữ, lại viết không phải do lỗi của nàng mà viết hưu thư. Thể diện là cho nàng, thế nhưng bị hưu cuối cùng vẫn là bị hưu, chỉ sợ sau này không thể gả đi nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.