Chương 12: Nha đầu được việc
Dạ Tử Vũ
11/12/2013
Đậu đỏ lớn đến từng này rồi mới nhìn thấy bảo kiếm, nhất là cái lưỡi
kiếm rét buốt đang đặt trên cổ nàng, thậm chí còn có những giọt máu chảy ra nhỏ xuống nước.
Nhìn theo lưỡi kiếm bóng loáng thì thấy được một bàn tay rất lớn,
đồng thời một thanh âm lạnh băng vang lên: “Ngươi là ai, muốn làm gì?”
Đậu đỏ vẫn cứng ngắc không dám động, run rẩy nói: “Vị… đại gia này, ta… ta… ta là nha đầu của Giang phủ Giang Chí Thành công tử, tới nơi này là muốn gặp ân công đã cứu thiếu gia nhà chúng ta mấy ngày trước.” Nàng cúi đầu nhìn xuống nói: “Lão phu nhân sai ta mang lễ vật sang tặng cho các vị, chẳng biết có thể… thể châm chước không?”
Thanh bảo kiếm kia vẫn gác trên cổ, hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Vì sao lại rớt từ trên núi xuống?”
“Đại gia, phía trước không cho vào mà!” Đậu đỏ bất đắc dĩ nói.
Thanh âm rét lạnh kia không vang lên nữa, thế nhưng bên cạnh lại có tiếng cười nói: “Đã bảo ngài không cần khẩn trương như vậy rồi, chẳng qua chỉ là một nha đầu mà thôi. Thế nhưng nàng thật lợi hại, cư nhiên từ trên núi lăn xuống đây để tạ ân, hiếm thấy, hiếm thấy!” Nói xong cười ha ha.
Đậu đỏ kiếm vẫn kề cổ, hai tay hướng lên trời làm tư thế đầu hàng, nhưng trong ngực lại thầm mắng: Cười cái quái gì, ngươi thấy ai thích bị ngã sao?
Thế nhưng đã giải thích rõ rồi, sao kiếm của vị gia này vẫn chưa thu hồi? Đang cúi đầu hoài nghi, lại nhìn thấy một hình bóng phản chiếu trên mặt nước một người da dẻ nâu đồng trần truồng đứng ở phía sau mình. Nàng đỏ mặt đang muốn nhìn kỹ xuống dưới, thì cảm thấy eo của mình bị cái gì túm lấy, còn chưa phản ứng liền bị quẳng lên.
“A…” Không muốn để người ta nhìn thấy những cũng không phải ném người ta bay đi chứ!
“Bịch!” Đậu đỏ ngã ra phía ngoài, cánh cửa bên trong cũng được đóng lại. Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền ra: “Gọi người tìm cho ngươi một bộ quần áo khô rồi hẵng đi gặp ta.”
Đậu đỏ vắt nước trên quần áo của mình, thật vất vả mặc đồ mới cũng chẳng dễ dàng gì, thoáng cái đã thủng lỗ chỗ rồi còn ướt nhẹp phải đổi bộ mới.
Chỉ là từ bên trong đi ra ngoài gặp người của Y Sơn Bàng Thủy này mới phát hiện, nơi này không đơn giản chỉ là một ôn tuyền.
Trông thấy một mỹ nữ đi ngang qua, nàng cười hỏi: “Xin hỏi tỷ tỷ có thể tìm cho ta một bộ quần áo, vừa rồi ngã vào ôn tuyền ướt hết. Công tử bảo ta ra ngoài tìm các tỷ hỗ trợ…” Dù sao cũng là vị công tử bên trong kia bảo nàng ra ngoài tìm y phục, đòi tiền thì cứ hướng bọn họ mà đòi.
Một cô nương trang điểm đến lộng lẫy nói: “Tiểu Xuân Nhi, đem y phục của ngươi cho cô nương này, vóc người vừa vặn. Chẳng qua vị cô nương này, cho dù thế nào cũng không thể ương ngạnh xông vào đây, hai vị gia kia đều mang theo vũ khí bên ngươi đó biết không?”
Quá nóng vội rồi, ai biết bọn họ đang ngâm ôn tuyền chứ.
Mặc quần áo của Tiểu Xuân Nhi, vuốt vuốt lại tóc rồi đi ra phía ngoài, thế nhưng không có ai! Chẳng qua là bị kinh ngạc chút, họ căn bản không muốn nhìn thấy nàng?
Đang nghĩ ngợi liền thấy một thủ vệ nói: “Ngươi có phải nha đầu ngã từ trên núi xuống không?”
“Đúng rồi.” Đậu đỏ cười khổ, người ta đều là trên trời rớt xuống một Lâm muội muội, nàng thì sao? Trên núi ngã xuống một dã nha đầu.
“Hai vị gia tại nhã các, đi theo ta.” Thủ vệ đi trước dẫn đường.
Đậu đỏ lúc này mới thả lỏng, hóa ra bọn họ đã tới rồi, nhưng mà đi đến gian phòng khác ngồi chờ. Nàng vui tươi hớn hở đi sau thị vệ, nghĩ chỉ cần nhìn thấy hai vị gia kia nhận lễ vật là có thể giữ được một “chiếc ghế” tại Giang gia rồi.
Mới vừa đi vào phòng liền nghe thấy tiếng nói chuyện, nam nhân từng chế giếu nàng nói: “Cầu ngài đừng trưng sắc mặt đó ra, cẩn thận hù dọa con nhà người ta. Nàng không phải nữ nhân của ngươi, cẩn thận kẻo dọa ngươi ta ngất xỉu.”
Thanh âm lạnh băng nói: “Ta cũng không nói muốn gặp nàng.”
Nam nhân chế giễu nàng nói: “Không phải ngài muốn học bình dị gần gũi sao, đây chính là một cơ hội, nghìn vạn lần nhớ phải cười… Việc này tuy đối với ngài hơi có chút miễn cưỡng… khụ… nhưng chỉ cần ngài đừng lớn tiếng nói chuyện là được rồi.”
Đậu đỏ không nói gì, một người có đáng sợ đến mức đem người khác hù dọa sao. Nàng từ nhỏ đến lớn nhìn rất nhiều ảnh ma quỷ, cũng không tin còn có cái gì có thể dọa nàng. Bản thân nhất định phải bình tĩnh, không thể để bọn họ coi thường. Nàng sờ sờ lên vết xước nhỏ trên cổ, vẫn là có chút sợ hãi.
Thủ vệ nói: “Hai vị gia, nha đầu kia đã dẫn tới rồi ạ!”
Nam nhân chế giếu nàng nói: “Để nàng vào đi!”
Đậu đỏ nghe xong liền đẩy cửa đi vào, vào rồi nàng thấy hơi run một chút. Trước mặt có hai nam nhân, một người ngồi ở chính vị, một người ngồi bên cạnh hắn.
Nam tử ngồi ở chính vị da dẻ khá đen, mày rậm mắt phượng, ánh mắt không giận mà uy khiến cho người khác tránh xa ba phần. Trên người khoác cẩm bào tím sậm, đai lưng gấm vàng. Do vừa mới tắm xong nên tóc chỉ cố định bằng một cây trâm Long Đầu, nhìn thấy cảm giác có một chút quỷ dị lại gợi cảm. Đậu đỏ cho rằng nơi đáng xem nhất trên người hắn là đôi môi, đó là cánh môi cong cong rất đẹp, lúc cười khiến người khác cảm thấy như bị gió xuân quất vào mặt, lúc mím chặt lại lãnh khí bức người. Hiện tại, rõ ràng là đang mím chặt lại, nàng cảm giác ngay cả hô hấp của bản thân cùng là hơi lạnh.
Nhìn sang người kia liền cảm thấy mùa xuân tới rồi, toàn thân giống như được tắm trong ánh mặt trời ấm áp thật dễ chịu. Vị nam tử này tuổi tác không lớn, màu da còn trắng hơn của Giang Chí Thành ba phần. Thế nhưng dung mạo của hắn rất đẹp, vô luận là mặt, mũi, miệng đều tìm không được một chút khuyết điểm. Nhìn hắn giống như thiên sứ trong tranh, mà Đậu đỏ lại một lần cho rằng bản thân đã tới được Thiên quốc.
Vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy một luồng hàn khí đập vào mặt, nàng lại từ Thiên quốc rơi xuống địa phủ.
“Hai vị công tử hảo!” Con mắt vẫn luôn chăm chú vào vị thiên sứ kia, một thiên hạ hoàn mỹ như vậy có thể thấy một lần thật không dễ dàng gì, không nhìn nhiều thêm vài lần thì thật đáng tiếc. Tướng mạo của sát thần lạnh băng kia cũng không bị bại bởi hắn, chỉ là quá mức nghiêm túc quá mức đáng sợ, nhìn hắn giống như đang sờ mũi tử thần, không chóng mày chóng mặt thật quá giỏi.
Sát thần ừ một tiếng nói: “Lễ vật đã nhận. Biết rồi liền đi đi.”
Đậu đỏ liền lui lại mấy bước nói: “Vậy… y phục.” Nàng chỉ chỉ y phục vủa bản thân.
Thiên sứ cười nói: “Cho ngươi, dù sao quần áo của ngươi cũng bị hỏng rồi.”
“Đa tạ hai vị gia.” Nàng lui ra ngoài đóng cửa lại, chờ sau khi cửa đóng hẳn mới cảm thấy bắp chân mình như bị chuột rút.
Thật vất vả bước được hai bước thì nghe thấy tiếng của thiên sứ truyền ra: “Thấy chưa, tiểu nha đầu kia không bị ngài dọa ngất, có tiến bộ.”
Đậu đỏ bịch một tiếng gục trên mặt đất, trong ngực co giật, hai vị gia này rốt cuộc là loại người nào!
Bên trong nghe thấy thanh âm, sát thần hừ lạnh nói: “Không phải bàn về vô dụng, đi gọi người đưa nàng trở về!”
Vì vậy Đậu đỏ được người của Y Sơn Bàng Thủy đưa về, đến lúc về tới thì trời đã tối đen. Lúc nàng đi vào thì vừa vặn nhìn thấy Tú Mai đi tới, không khỏi nhướng mày trêu tức rồi mới đi vào trong phòng gặp lão phu nhân.
Đậu đỏ vẫn cứng ngắc không dám động, run rẩy nói: “Vị… đại gia này, ta… ta… ta là nha đầu của Giang phủ Giang Chí Thành công tử, tới nơi này là muốn gặp ân công đã cứu thiếu gia nhà chúng ta mấy ngày trước.” Nàng cúi đầu nhìn xuống nói: “Lão phu nhân sai ta mang lễ vật sang tặng cho các vị, chẳng biết có thể… thể châm chước không?”
Thanh bảo kiếm kia vẫn gác trên cổ, hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Vì sao lại rớt từ trên núi xuống?”
“Đại gia, phía trước không cho vào mà!” Đậu đỏ bất đắc dĩ nói.
Thanh âm rét lạnh kia không vang lên nữa, thế nhưng bên cạnh lại có tiếng cười nói: “Đã bảo ngài không cần khẩn trương như vậy rồi, chẳng qua chỉ là một nha đầu mà thôi. Thế nhưng nàng thật lợi hại, cư nhiên từ trên núi lăn xuống đây để tạ ân, hiếm thấy, hiếm thấy!” Nói xong cười ha ha.
Đậu đỏ kiếm vẫn kề cổ, hai tay hướng lên trời làm tư thế đầu hàng, nhưng trong ngực lại thầm mắng: Cười cái quái gì, ngươi thấy ai thích bị ngã sao?
Thế nhưng đã giải thích rõ rồi, sao kiếm của vị gia này vẫn chưa thu hồi? Đang cúi đầu hoài nghi, lại nhìn thấy một hình bóng phản chiếu trên mặt nước một người da dẻ nâu đồng trần truồng đứng ở phía sau mình. Nàng đỏ mặt đang muốn nhìn kỹ xuống dưới, thì cảm thấy eo của mình bị cái gì túm lấy, còn chưa phản ứng liền bị quẳng lên.
“A…” Không muốn để người ta nhìn thấy những cũng không phải ném người ta bay đi chứ!
“Bịch!” Đậu đỏ ngã ra phía ngoài, cánh cửa bên trong cũng được đóng lại. Một tiếng nói nhẹ nhàng truyền ra: “Gọi người tìm cho ngươi một bộ quần áo khô rồi hẵng đi gặp ta.”
Đậu đỏ vắt nước trên quần áo của mình, thật vất vả mặc đồ mới cũng chẳng dễ dàng gì, thoáng cái đã thủng lỗ chỗ rồi còn ướt nhẹp phải đổi bộ mới.
Chỉ là từ bên trong đi ra ngoài gặp người của Y Sơn Bàng Thủy này mới phát hiện, nơi này không đơn giản chỉ là một ôn tuyền.
Trông thấy một mỹ nữ đi ngang qua, nàng cười hỏi: “Xin hỏi tỷ tỷ có thể tìm cho ta một bộ quần áo, vừa rồi ngã vào ôn tuyền ướt hết. Công tử bảo ta ra ngoài tìm các tỷ hỗ trợ…” Dù sao cũng là vị công tử bên trong kia bảo nàng ra ngoài tìm y phục, đòi tiền thì cứ hướng bọn họ mà đòi.
Một cô nương trang điểm đến lộng lẫy nói: “Tiểu Xuân Nhi, đem y phục của ngươi cho cô nương này, vóc người vừa vặn. Chẳng qua vị cô nương này, cho dù thế nào cũng không thể ương ngạnh xông vào đây, hai vị gia kia đều mang theo vũ khí bên ngươi đó biết không?”
Quá nóng vội rồi, ai biết bọn họ đang ngâm ôn tuyền chứ.
Mặc quần áo của Tiểu Xuân Nhi, vuốt vuốt lại tóc rồi đi ra phía ngoài, thế nhưng không có ai! Chẳng qua là bị kinh ngạc chút, họ căn bản không muốn nhìn thấy nàng?
Đang nghĩ ngợi liền thấy một thủ vệ nói: “Ngươi có phải nha đầu ngã từ trên núi xuống không?”
“Đúng rồi.” Đậu đỏ cười khổ, người ta đều là trên trời rớt xuống một Lâm muội muội, nàng thì sao? Trên núi ngã xuống một dã nha đầu.
“Hai vị gia tại nhã các, đi theo ta.” Thủ vệ đi trước dẫn đường.
Đậu đỏ lúc này mới thả lỏng, hóa ra bọn họ đã tới rồi, nhưng mà đi đến gian phòng khác ngồi chờ. Nàng vui tươi hớn hở đi sau thị vệ, nghĩ chỉ cần nhìn thấy hai vị gia kia nhận lễ vật là có thể giữ được một “chiếc ghế” tại Giang gia rồi.
Mới vừa đi vào phòng liền nghe thấy tiếng nói chuyện, nam nhân từng chế giếu nàng nói: “Cầu ngài đừng trưng sắc mặt đó ra, cẩn thận hù dọa con nhà người ta. Nàng không phải nữ nhân của ngươi, cẩn thận kẻo dọa ngươi ta ngất xỉu.”
Thanh âm lạnh băng nói: “Ta cũng không nói muốn gặp nàng.”
Nam nhân chế giễu nàng nói: “Không phải ngài muốn học bình dị gần gũi sao, đây chính là một cơ hội, nghìn vạn lần nhớ phải cười… Việc này tuy đối với ngài hơi có chút miễn cưỡng… khụ… nhưng chỉ cần ngài đừng lớn tiếng nói chuyện là được rồi.”
Đậu đỏ không nói gì, một người có đáng sợ đến mức đem người khác hù dọa sao. Nàng từ nhỏ đến lớn nhìn rất nhiều ảnh ma quỷ, cũng không tin còn có cái gì có thể dọa nàng. Bản thân nhất định phải bình tĩnh, không thể để bọn họ coi thường. Nàng sờ sờ lên vết xước nhỏ trên cổ, vẫn là có chút sợ hãi.
Thủ vệ nói: “Hai vị gia, nha đầu kia đã dẫn tới rồi ạ!”
Nam nhân chế giếu nàng nói: “Để nàng vào đi!”
Đậu đỏ nghe xong liền đẩy cửa đi vào, vào rồi nàng thấy hơi run một chút. Trước mặt có hai nam nhân, một người ngồi ở chính vị, một người ngồi bên cạnh hắn.
Nam tử ngồi ở chính vị da dẻ khá đen, mày rậm mắt phượng, ánh mắt không giận mà uy khiến cho người khác tránh xa ba phần. Trên người khoác cẩm bào tím sậm, đai lưng gấm vàng. Do vừa mới tắm xong nên tóc chỉ cố định bằng một cây trâm Long Đầu, nhìn thấy cảm giác có một chút quỷ dị lại gợi cảm. Đậu đỏ cho rằng nơi đáng xem nhất trên người hắn là đôi môi, đó là cánh môi cong cong rất đẹp, lúc cười khiến người khác cảm thấy như bị gió xuân quất vào mặt, lúc mím chặt lại lãnh khí bức người. Hiện tại, rõ ràng là đang mím chặt lại, nàng cảm giác ngay cả hô hấp của bản thân cùng là hơi lạnh.
Nhìn sang người kia liền cảm thấy mùa xuân tới rồi, toàn thân giống như được tắm trong ánh mặt trời ấm áp thật dễ chịu. Vị nam tử này tuổi tác không lớn, màu da còn trắng hơn của Giang Chí Thành ba phần. Thế nhưng dung mạo của hắn rất đẹp, vô luận là mặt, mũi, miệng đều tìm không được một chút khuyết điểm. Nhìn hắn giống như thiên sứ trong tranh, mà Đậu đỏ lại một lần cho rằng bản thân đã tới được Thiên quốc.
Vừa nghĩ đến đó liền cảm thấy một luồng hàn khí đập vào mặt, nàng lại từ Thiên quốc rơi xuống địa phủ.
“Hai vị công tử hảo!” Con mắt vẫn luôn chăm chú vào vị thiên sứ kia, một thiên hạ hoàn mỹ như vậy có thể thấy một lần thật không dễ dàng gì, không nhìn nhiều thêm vài lần thì thật đáng tiếc. Tướng mạo của sát thần lạnh băng kia cũng không bị bại bởi hắn, chỉ là quá mức nghiêm túc quá mức đáng sợ, nhìn hắn giống như đang sờ mũi tử thần, không chóng mày chóng mặt thật quá giỏi.
Sát thần ừ một tiếng nói: “Lễ vật đã nhận. Biết rồi liền đi đi.”
Đậu đỏ liền lui lại mấy bước nói: “Vậy… y phục.” Nàng chỉ chỉ y phục vủa bản thân.
Thiên sứ cười nói: “Cho ngươi, dù sao quần áo của ngươi cũng bị hỏng rồi.”
“Đa tạ hai vị gia.” Nàng lui ra ngoài đóng cửa lại, chờ sau khi cửa đóng hẳn mới cảm thấy bắp chân mình như bị chuột rút.
Thật vất vả bước được hai bước thì nghe thấy tiếng của thiên sứ truyền ra: “Thấy chưa, tiểu nha đầu kia không bị ngài dọa ngất, có tiến bộ.”
Đậu đỏ bịch một tiếng gục trên mặt đất, trong ngực co giật, hai vị gia này rốt cuộc là loại người nào!
Bên trong nghe thấy thanh âm, sát thần hừ lạnh nói: “Không phải bàn về vô dụng, đi gọi người đưa nàng trở về!”
Vì vậy Đậu đỏ được người của Y Sơn Bàng Thủy đưa về, đến lúc về tới thì trời đã tối đen. Lúc nàng đi vào thì vừa vặn nhìn thấy Tú Mai đi tới, không khỏi nhướng mày trêu tức rồi mới đi vào trong phòng gặp lão phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.