Chương 23: Nha đầu nhiều chuyện
Dạ Tử Vũ
11/12/2013
Đậu đỏ biết nàng đập không được, liền đứng một bên xem náo nhiệt.
Đột nhiên cửa mở, công tử nhà mình thở dài, hóa ra hắn vẫn đứng ngoài cửa không bỏ đi, xem ra đã biết biểu muội sẽ dùng đến chiêu này.
Đậu đỏ lấy làm kinh hãi, may mà nàng phản ứng kịp thời, vội vàng xong lên kéo biểu tiểu thư lại, nói: “Biểu tiểu thư, cô vạn lần đừng nghĩ quẩn, có việc gì cứ nói ra, nói ra…”
Không nghĩ tới biểu tiểu thư này ngày thường mảnh mai nhưng sức lực lại lớn thế, mới hai bước đã đẩy Đậu đỏ ngã xuống đất. Một bên cố sức đập đầu vào cột một bên khóc nói: “Buông ra, các ngươi kéo ta làm gì? Ta hôm nay là sống không bằng chết.” Nói xong câu ‘sống không bằng chết’ liền ngã ngồi xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Giang công tử nhăn mày, bất đắc dĩ nói: “Muội mau đứng lên, còn ra thể thống gì nữa. Nếu để dì biết được còn không bị muội làm tức chết sao, mau đứng lên… Mẫn Thư, muội cũng không còn nhỏ sao vẫn cứ để mọi người chạy theo lo lắng vậy?”
Biểu tiểu thư khuê danh Mẫn Thư kia lúc này đã khóc sưng cả hai mắt, nói: “Biểu ca, ca không giúp muội, di nương cũng không giúp muội, muội thực sự chết đi là tốt nhất.”
Giang công tử giậm chân nói: “Được, được, được, ta liền nói thật cho muội. Công tử nhà Thị lang kia đã nói rõ, hắn không hề có chút ý gì với muội, thậm chí đến dáng dấp muội như thế nào hắn cũng không nhớ nổi.”
Lời này thực quá đả kích người, Đậu đỏ thấy biểu tiểu thư đang khóc nháo đột nhiên ngơ ngác, kinh ngạc, giống như điên loạn mà nói: “Hắn vậy mà không nhận ra ta, vậy mà không nhận ra ta…” Hội hoa xuân năm trước chỉ gặp hắn một lần mà đã thầm thề không phải hắn không gả thế nhưng đối phương ngay cả hình dáng của mình thế nào cũng không nhớ rõ, đả kích như vậy mấy ai có thể chịu nổi?
Đậu đỏ vô ý thức nói: “Xong.”
Vốn muốn giả bộ đòi sống đòi chết để biểu ca đi thăm dò hộ, thế nhưng người ta lại đem tình hình thực tế bày ra trước mắt nàng. Đối với một nữ tử si tình mà nói, thật đúng là sống không bằng chết.
Mắt thấy biểu tiểu thư đột nhiên đứng lên cười to, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn lúc nãy gấp ba lần chạy tới dùng sức đập đầu vào cột.
Đậu đỏ đã nghĩ đến việc đó đương nhiên phản ứng nhanh nhất, nàng chạy tới gần, đưa tay kéo lại. Thế nhưng chất vải quần áo của biểu tiểu thư trơn trượt nên nàng không bắt được. Dưới tình thế cấp bách nàng liền nhảy chồm lên, cả người đè biểu tiểu thư xuống đất.
Biểu tiểu thư kia giống như điên rồi, tay khua chân đạp loạn cả lên, nói: “Buông, để ta chết, để ta chết…”
“Biểu tiểu thư… au ui…” Trên mặt của Đậu đỏ có một dấu móng tay.
“Tiểu thư… a… a… không nên cấu nô tỳ.” Nha đầu của biểu tiểu thư cũng đã trúng hai vuốt.
Giang công tử là nam nhân tự nhiên không thể tham gia vào hỗn chiến của đám nữ nhân, hắn hơi khom lưng xuống, nói: “Các ngươi làm ra cái bộ dạng gì đây, biểu muội thả tay ra rồi nói tiếp… a…” Hắn bị biểu tiểu thư điên cuồng đá trúng chân đau đến ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Đậu đỏ thấy công tử nhà mình bị đá trúng, nàng đã nóng nảy vì không giữ được, liền nghiêng người đè lên biểu tiểu thư rồi cho nàng hai cái tát vào mặt, quát lớn: “Không phải chỉ là một nam nhân, đáng giá cho cô làm vậy sao? Bộ dáng cô thế này muốn loại đàn ông nào mà không được, chỉ cần dùng chút thủ đoạn có thể khiến hắn gọi cô tỷ tỷ muội muội, ngay cả bưng nước rửa chân cho cô cũng sẵn sàng. Công tử kia không nhớ cô thì cô nghĩ cách để hắn nhớ ngươi, đến lúc đó tỷ tỷ ngươi vui thì để hắn yên ổn, chán thì đá hắn, như vậy hắn không chết cũng nghẹn luôn.”
Biểu tiểu thư từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ăn đòn, lần này bị hai cái tát liền tỉnh táo lại, lúc này nàng giật mình không lăn lộn hay náo loạn gì nữa. Mà tiểu nha đầu cùng Giang công tử cũng thế, bọn họ nhìn Đậu đỏ không chớp mắt, thở cũng không dám thở mạnh.
Đậu đỏ lúc này mới cảm thấy bản thân đã hơi quá mức, vừa đánh vừa mắng biểu tiểu thư. Vội vã trèo xuống khỏi người biểu tiểu thư, trong đầu thì nghĩ cách nên xử lý thế nào. Đang sầu não dồn ép bản thân nghĩ cách, thì biểu tiểu thư đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Dùng… cách gì?”
Đậu đỏ vừa nghe thấy có “cửa” liền thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ Giang công tử truy cứu liền nâng biểu tiểu thư dậy, phủi bụi trên mặt nàng ta, thương tiếc nói: “Nữ nhân chúng ta phải biết tự thương lấy mình, biểu tiểu thư cho dù hiện tại cô chết hắn cũng không nhớ cô, không bằng…” Nàng liếc mắt thấy Giang công tử vẫn kinh ngạc đứng một bên, nói: “Không bằng biểu tiểu thư hạ mình đến phòng ta, chúng ta cùng nhau từ từ nghĩ biện pháp.” Nàng lôi kéo biểu tiểu thư đang mơ màng đi mất, rất sợ Giang công tử tĩnh lại sẽ hỏi tội nàng.
Đầu óc biểu tiểu thư Mẫn Thư cũng đang choáng váng, nghe nàng nói vậy liền răm rắp đi theo nàng. Đậu đỏ bảo Mễ Nhi pha trà, sau đó nói: “Biểu tiểu thư còn ghi hận nô tỳ lúc nãy đánh cô?”
Mẫn Thư hiện tại chỉ nghĩ dùng cách gì để công tử kia nhớ kỹ mình còn để ý cái gì cừu oán nữa, vội nói: “Ngươi cũng chỉ nóng nảy, ta thật là không trách. Cách thì?”
Đậu đỏ cũng chưa biết cách gì? Thế nhưng nàng còn có không gian để hỏi. Vì vậy nhỏ giọng nói: “Chuyện này không thể nói rõ, nô tỳ sẽ viết ra, ngày mai sẽ đem bản hoàn chỉnh đưa cho cô, nhưng trước tiên cô phải nói cho ta biết công tử kia như thế nào mới được?”
Mẫn Thư nghe nàng hỏi người trong lòng mình mặt không khỏi đỏ lên, nói: “Trình công tử bác học đa tài, tai thính mắt tinh! Nho nhã lễ độ, xuất khẩu thành thơ. Bảy tuổi thành thơ, mười tuổi biết lễ. Trên hiếu phụ mẫu, dưới hộ huynh đệ…”
“Dừng…” Đậu đỏ chẳng biết nói gì, biểu tiểu thư chính là thiếu nữ đang điên cuồng trong tình yêu, ưu điểm của Trình công tử kia chỉ sợ đều bị nàng tìm ra hết rồi. Cứ bốn chữ lại bốn chữ, dường như ca ngợi người kia lên tận trời.
“Ta sẽ hỏi công tử, hắn có biết qua Trình công tử.” Lau mồ hôi.
Mẫn Thư cúi đầu nói: “Được.”
Đậu đỏ cười, nói: “Thế nhưng biểu tiểu thư muốn nam nhân ngày đêm mong nhớ thì bản thân nữ tử cũng phải tự làm đẹp cho mình nhiều hơn mới được.”
Mẫn Thư nói: “Như thế nào?”
Đậu đỏ nói: “Biểu tiểu thư vốn thiên sinh lệ chất chỉ là quá mức giản dị, ta nhớ Thanh Nhi tỷ tỷ nói cô có một bộ y phục lụa mỏng sao không mặc?”
Mẫn Thư lập tức đỏ mặt nói: “Y phục đó quá… quá… ta chưa từng mặc!”
Đậu đỏ kéo nàng đứng lên nói: “Khuôn mặt phải vừa đẹp vừa trắng, tay lại càng phải trơn nhẵn. Cổ hơi nhỏ, vén tóc lên sẽ tốt hơn.” Nàng khoa tay múa chân ăn không nói có, kỳ thực bỏi vì nghĩ nếu bản thân không tìm được phương pháp trong không gian liền dùng mỹ nhân kế kéo dài thời gian. Chỉ cần biểu tiểu thư này không bị kéo đi lập gia đình, nàng cũng sẽ không gây chuyện.
Biểu tiểu thư thấy cũng đúng, liền hỏi: “Phải làm thế nào để mặt vừa mịn vừa trắng, còn cả tay nữa. Mỗi ngày ta đều tắm bằng nước ướp cánh hoa mùa xuân, thế nhưng hình như cũng không có hiệu quả gì.”
Đậu đỏ nhỏ giọng nói: “Ta nói cho tiểu thư một cách, đổi cánh hoa thành sữa bò. Mỗi ngày sáng ngâm một lần, tối ngâm một làn, nhất định da thịt sẽ trắng mịn nõn nà, trơn bóng như tơ, nhẵn nhụi như trẻ con.” Xin lỗi vì đã mượn dùng một số câu quảng cáo sữa tắm.
Biểu tiểu thư không tin lắm, nói: “Thật không?”
Đậu đỏ than thở: “Cũng vẫn là ta không có tiền mua sữa bò, lúc đó trong thôn ta nổi tiếng xa gàn vì da dẻ mịn màng. Các tỷ tỷ, cô cô trong thôn ngày nào cũng đến tìm ta hỏi cách ta đều không nói, chỉ là cảm thấy mối tình si của biểu tiểu thư thật hiếm thấy nên mới len lén nói cho cô. Chẳng quá những lời này nói ra, nghìn vặn lần đừng để cho người khác biết được mà học theo.”
Biểu tiểu thư tâm tư đơn thuần, nghe nàng nói như vậy liền liên tục gật đầu xưng được.
Đậu đỏ thấy nàng rốt cuộc cũng tin trong lòng rất đắc ý, lại “soi” nàng từ đầu đến chân một lần, nói: “Biểu tiểu thư có thể để nô tỳ sờ… ngực của cô một chút không?”
Biểu tiểu thư lập tức đỏ mặt, lấy tay che ngực nói: “Không… không thể hồ đồ.”
Đậu đỏ cũng không định sờ thật, liền nói: “Nô tỳ là muốn hỏi tiểu thư có hài lòng với độ lớn của bộ ngực mình không?” Nàng dùng ngực của chính mình làm mẫu, biểu tiểu thư lập tức đỏ mặt, khẽ gật đầu, càng xấu hổ hỏi: “Cái này có vấn đề gì sao?”
Đậu đỏ giả bộ thông minh, lừa đảo nói: “Nam nhân đều thích chỗ đó ‘lớn’.” Nàng cố ý so sánh chút.
Mặt biểu tiểu thư lập tức nhăn thành cái bánh bao, bộ ngực của nàng còn chưa phát dục hoàn toàn nên không lớn. Thế nhưng nếu so sánh với người khác, đặc biệt là Đậu đỏ thì căn bản một chút cũng không thấy. Cho nên sau khi nhìn ngực của Đậu đỏ nàng lập tức quyết định, nói: “Cái này cũng có thể to nữa sao?”
Đậu đỏ gật đầu nói: “Có thể có thể, ngày mai ta cũng sẽ viết phương pháp lên giất, cứ theo cách đó mà làm nhất định biểu tiểu thư sẽ thành mỹ nhân vạn người mê. Đến lúc đó đừng nói Trình công tử, chính là một trăm tám mươi công tử cũng không rời mắt khỏi người được.”
Biểu tiểu thư rất chăm chú, nói: “Ta chỉ cần Trình công tử để ý đến ta là được rồi.” Nói xong mặt lại càng đỏ, vội vã lấy khăn che mặt.
Đậu đỏ thấy nàng quả nhiên mắc câu, liền nói: “Vậy biểu tiểu thư có thể về phòng vừa nghỉ ngơi vừa chờ đợi, ngày mai nô tỳ sẽ qua.”
Biểu tiểu thư ngượng ngùng gật đầu, kéo tay Đậu đỏ nói: “Ngươi nhất định phải tới nha… Ta sẽ ở chỗ di nương.”
Sao lại không trở về nhà của mình? Cái này thật khó khăn, vốn nghĩ rằng nàng trở về mình sẽ mượn cớ khó khăn đưa qua mà thoái thác, không nghĩ tới nha đầu kia lại ngủ lại đây. Vậy có tính là tự lấy đá đập vào chân mình không?
*Truyện ngoài lề:
Buổi tối khi tắm Mẫn Thư đều dùng sữa bò, ngoại trừ trắng mịn thật không còn cảm giác khác. Nàng nhớ lại bộ ngực của Đậu đỏ, lại sờ ngực của mình liền cảm thấy phiền muộn. Vì vậy hỏi tiểu nha đầu bên người: “Ngươi nói xem, chỗ này của nữ nhân đều… đều giống nhau sao?”
Tiểu nha đầu xoắn: “Giống… giống nhau!”
Mẫn Thư: “Cho ta xem của ngươi?”
Tiểu nha đầu che ngực: “Tiểu thư, đừng nha!”
Vì vậy Giang phủ truyền ra, biểu tiểu thư bị kích động đến thay đổi khuynh hướng giới tính, cảm thấy hết sức hứng thú với nữ nhân, nhất là bộ ngực. Nhất thời toàn bộ nữ nhân trong Giang phủ đều quấn thêm một lớp vải bông lên ngực mình, ngay cả lão phu nhân cũng làm vậy.
Dần dần, các nhà giàu trong thành đều đổ xô theo trào lưu quấn ngực, nói là vì ‘tiện đi lại’.
Đậu đỏ lấy làm kinh hãi, may mà nàng phản ứng kịp thời, vội vàng xong lên kéo biểu tiểu thư lại, nói: “Biểu tiểu thư, cô vạn lần đừng nghĩ quẩn, có việc gì cứ nói ra, nói ra…”
Không nghĩ tới biểu tiểu thư này ngày thường mảnh mai nhưng sức lực lại lớn thế, mới hai bước đã đẩy Đậu đỏ ngã xuống đất. Một bên cố sức đập đầu vào cột một bên khóc nói: “Buông ra, các ngươi kéo ta làm gì? Ta hôm nay là sống không bằng chết.” Nói xong câu ‘sống không bằng chết’ liền ngã ngồi xuống đất, gào khóc thảm thiết.
Giang công tử nhăn mày, bất đắc dĩ nói: “Muội mau đứng lên, còn ra thể thống gì nữa. Nếu để dì biết được còn không bị muội làm tức chết sao, mau đứng lên… Mẫn Thư, muội cũng không còn nhỏ sao vẫn cứ để mọi người chạy theo lo lắng vậy?”
Biểu tiểu thư khuê danh Mẫn Thư kia lúc này đã khóc sưng cả hai mắt, nói: “Biểu ca, ca không giúp muội, di nương cũng không giúp muội, muội thực sự chết đi là tốt nhất.”
Giang công tử giậm chân nói: “Được, được, được, ta liền nói thật cho muội. Công tử nhà Thị lang kia đã nói rõ, hắn không hề có chút ý gì với muội, thậm chí đến dáng dấp muội như thế nào hắn cũng không nhớ nổi.”
Lời này thực quá đả kích người, Đậu đỏ thấy biểu tiểu thư đang khóc nháo đột nhiên ngơ ngác, kinh ngạc, giống như điên loạn mà nói: “Hắn vậy mà không nhận ra ta, vậy mà không nhận ra ta…” Hội hoa xuân năm trước chỉ gặp hắn một lần mà đã thầm thề không phải hắn không gả thế nhưng đối phương ngay cả hình dáng của mình thế nào cũng không nhớ rõ, đả kích như vậy mấy ai có thể chịu nổi?
Đậu đỏ vô ý thức nói: “Xong.”
Vốn muốn giả bộ đòi sống đòi chết để biểu ca đi thăm dò hộ, thế nhưng người ta lại đem tình hình thực tế bày ra trước mắt nàng. Đối với một nữ tử si tình mà nói, thật đúng là sống không bằng chết.
Mắt thấy biểu tiểu thư đột nhiên đứng lên cười to, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn lúc nãy gấp ba lần chạy tới dùng sức đập đầu vào cột.
Đậu đỏ đã nghĩ đến việc đó đương nhiên phản ứng nhanh nhất, nàng chạy tới gần, đưa tay kéo lại. Thế nhưng chất vải quần áo của biểu tiểu thư trơn trượt nên nàng không bắt được. Dưới tình thế cấp bách nàng liền nhảy chồm lên, cả người đè biểu tiểu thư xuống đất.
Biểu tiểu thư kia giống như điên rồi, tay khua chân đạp loạn cả lên, nói: “Buông, để ta chết, để ta chết…”
“Biểu tiểu thư… au ui…” Trên mặt của Đậu đỏ có một dấu móng tay.
“Tiểu thư… a… a… không nên cấu nô tỳ.” Nha đầu của biểu tiểu thư cũng đã trúng hai vuốt.
Giang công tử là nam nhân tự nhiên không thể tham gia vào hỗn chiến của đám nữ nhân, hắn hơi khom lưng xuống, nói: “Các ngươi làm ra cái bộ dạng gì đây, biểu muội thả tay ra rồi nói tiếp… a…” Hắn bị biểu tiểu thư điên cuồng đá trúng chân đau đến ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
Đậu đỏ thấy công tử nhà mình bị đá trúng, nàng đã nóng nảy vì không giữ được, liền nghiêng người đè lên biểu tiểu thư rồi cho nàng hai cái tát vào mặt, quát lớn: “Không phải chỉ là một nam nhân, đáng giá cho cô làm vậy sao? Bộ dáng cô thế này muốn loại đàn ông nào mà không được, chỉ cần dùng chút thủ đoạn có thể khiến hắn gọi cô tỷ tỷ muội muội, ngay cả bưng nước rửa chân cho cô cũng sẵn sàng. Công tử kia không nhớ cô thì cô nghĩ cách để hắn nhớ ngươi, đến lúc đó tỷ tỷ ngươi vui thì để hắn yên ổn, chán thì đá hắn, như vậy hắn không chết cũng nghẹn luôn.”
Biểu tiểu thư từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ăn đòn, lần này bị hai cái tát liền tỉnh táo lại, lúc này nàng giật mình không lăn lộn hay náo loạn gì nữa. Mà tiểu nha đầu cùng Giang công tử cũng thế, bọn họ nhìn Đậu đỏ không chớp mắt, thở cũng không dám thở mạnh.
Đậu đỏ lúc này mới cảm thấy bản thân đã hơi quá mức, vừa đánh vừa mắng biểu tiểu thư. Vội vã trèo xuống khỏi người biểu tiểu thư, trong đầu thì nghĩ cách nên xử lý thế nào. Đang sầu não dồn ép bản thân nghĩ cách, thì biểu tiểu thư đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Dùng… cách gì?”
Đậu đỏ vừa nghe thấy có “cửa” liền thở phào nhẹ nhõm, nàng sợ Giang công tử truy cứu liền nâng biểu tiểu thư dậy, phủi bụi trên mặt nàng ta, thương tiếc nói: “Nữ nhân chúng ta phải biết tự thương lấy mình, biểu tiểu thư cho dù hiện tại cô chết hắn cũng không nhớ cô, không bằng…” Nàng liếc mắt thấy Giang công tử vẫn kinh ngạc đứng một bên, nói: “Không bằng biểu tiểu thư hạ mình đến phòng ta, chúng ta cùng nhau từ từ nghĩ biện pháp.” Nàng lôi kéo biểu tiểu thư đang mơ màng đi mất, rất sợ Giang công tử tĩnh lại sẽ hỏi tội nàng.
Đầu óc biểu tiểu thư Mẫn Thư cũng đang choáng váng, nghe nàng nói vậy liền răm rắp đi theo nàng. Đậu đỏ bảo Mễ Nhi pha trà, sau đó nói: “Biểu tiểu thư còn ghi hận nô tỳ lúc nãy đánh cô?”
Mẫn Thư hiện tại chỉ nghĩ dùng cách gì để công tử kia nhớ kỹ mình còn để ý cái gì cừu oán nữa, vội nói: “Ngươi cũng chỉ nóng nảy, ta thật là không trách. Cách thì?”
Đậu đỏ cũng chưa biết cách gì? Thế nhưng nàng còn có không gian để hỏi. Vì vậy nhỏ giọng nói: “Chuyện này không thể nói rõ, nô tỳ sẽ viết ra, ngày mai sẽ đem bản hoàn chỉnh đưa cho cô, nhưng trước tiên cô phải nói cho ta biết công tử kia như thế nào mới được?”
Mẫn Thư nghe nàng hỏi người trong lòng mình mặt không khỏi đỏ lên, nói: “Trình công tử bác học đa tài, tai thính mắt tinh! Nho nhã lễ độ, xuất khẩu thành thơ. Bảy tuổi thành thơ, mười tuổi biết lễ. Trên hiếu phụ mẫu, dưới hộ huynh đệ…”
“Dừng…” Đậu đỏ chẳng biết nói gì, biểu tiểu thư chính là thiếu nữ đang điên cuồng trong tình yêu, ưu điểm của Trình công tử kia chỉ sợ đều bị nàng tìm ra hết rồi. Cứ bốn chữ lại bốn chữ, dường như ca ngợi người kia lên tận trời.
“Ta sẽ hỏi công tử, hắn có biết qua Trình công tử.” Lau mồ hôi.
Mẫn Thư cúi đầu nói: “Được.”
Đậu đỏ cười, nói: “Thế nhưng biểu tiểu thư muốn nam nhân ngày đêm mong nhớ thì bản thân nữ tử cũng phải tự làm đẹp cho mình nhiều hơn mới được.”
Mẫn Thư nói: “Như thế nào?”
Đậu đỏ nói: “Biểu tiểu thư vốn thiên sinh lệ chất chỉ là quá mức giản dị, ta nhớ Thanh Nhi tỷ tỷ nói cô có một bộ y phục lụa mỏng sao không mặc?”
Mẫn Thư lập tức đỏ mặt nói: “Y phục đó quá… quá… ta chưa từng mặc!”
Đậu đỏ kéo nàng đứng lên nói: “Khuôn mặt phải vừa đẹp vừa trắng, tay lại càng phải trơn nhẵn. Cổ hơi nhỏ, vén tóc lên sẽ tốt hơn.” Nàng khoa tay múa chân ăn không nói có, kỳ thực bỏi vì nghĩ nếu bản thân không tìm được phương pháp trong không gian liền dùng mỹ nhân kế kéo dài thời gian. Chỉ cần biểu tiểu thư này không bị kéo đi lập gia đình, nàng cũng sẽ không gây chuyện.
Biểu tiểu thư thấy cũng đúng, liền hỏi: “Phải làm thế nào để mặt vừa mịn vừa trắng, còn cả tay nữa. Mỗi ngày ta đều tắm bằng nước ướp cánh hoa mùa xuân, thế nhưng hình như cũng không có hiệu quả gì.”
Đậu đỏ nhỏ giọng nói: “Ta nói cho tiểu thư một cách, đổi cánh hoa thành sữa bò. Mỗi ngày sáng ngâm một lần, tối ngâm một làn, nhất định da thịt sẽ trắng mịn nõn nà, trơn bóng như tơ, nhẵn nhụi như trẻ con.” Xin lỗi vì đã mượn dùng một số câu quảng cáo sữa tắm.
Biểu tiểu thư không tin lắm, nói: “Thật không?”
Đậu đỏ than thở: “Cũng vẫn là ta không có tiền mua sữa bò, lúc đó trong thôn ta nổi tiếng xa gàn vì da dẻ mịn màng. Các tỷ tỷ, cô cô trong thôn ngày nào cũng đến tìm ta hỏi cách ta đều không nói, chỉ là cảm thấy mối tình si của biểu tiểu thư thật hiếm thấy nên mới len lén nói cho cô. Chẳng quá những lời này nói ra, nghìn vặn lần đừng để cho người khác biết được mà học theo.”
Biểu tiểu thư tâm tư đơn thuần, nghe nàng nói như vậy liền liên tục gật đầu xưng được.
Đậu đỏ thấy nàng rốt cuộc cũng tin trong lòng rất đắc ý, lại “soi” nàng từ đầu đến chân một lần, nói: “Biểu tiểu thư có thể để nô tỳ sờ… ngực của cô một chút không?”
Biểu tiểu thư lập tức đỏ mặt, lấy tay che ngực nói: “Không… không thể hồ đồ.”
Đậu đỏ cũng không định sờ thật, liền nói: “Nô tỳ là muốn hỏi tiểu thư có hài lòng với độ lớn của bộ ngực mình không?” Nàng dùng ngực của chính mình làm mẫu, biểu tiểu thư lập tức đỏ mặt, khẽ gật đầu, càng xấu hổ hỏi: “Cái này có vấn đề gì sao?”
Đậu đỏ giả bộ thông minh, lừa đảo nói: “Nam nhân đều thích chỗ đó ‘lớn’.” Nàng cố ý so sánh chút.
Mặt biểu tiểu thư lập tức nhăn thành cái bánh bao, bộ ngực của nàng còn chưa phát dục hoàn toàn nên không lớn. Thế nhưng nếu so sánh với người khác, đặc biệt là Đậu đỏ thì căn bản một chút cũng không thấy. Cho nên sau khi nhìn ngực của Đậu đỏ nàng lập tức quyết định, nói: “Cái này cũng có thể to nữa sao?”
Đậu đỏ gật đầu nói: “Có thể có thể, ngày mai ta cũng sẽ viết phương pháp lên giất, cứ theo cách đó mà làm nhất định biểu tiểu thư sẽ thành mỹ nhân vạn người mê. Đến lúc đó đừng nói Trình công tử, chính là một trăm tám mươi công tử cũng không rời mắt khỏi người được.”
Biểu tiểu thư rất chăm chú, nói: “Ta chỉ cần Trình công tử để ý đến ta là được rồi.” Nói xong mặt lại càng đỏ, vội vã lấy khăn che mặt.
Đậu đỏ thấy nàng quả nhiên mắc câu, liền nói: “Vậy biểu tiểu thư có thể về phòng vừa nghỉ ngơi vừa chờ đợi, ngày mai nô tỳ sẽ qua.”
Biểu tiểu thư ngượng ngùng gật đầu, kéo tay Đậu đỏ nói: “Ngươi nhất định phải tới nha… Ta sẽ ở chỗ di nương.”
Sao lại không trở về nhà của mình? Cái này thật khó khăn, vốn nghĩ rằng nàng trở về mình sẽ mượn cớ khó khăn đưa qua mà thoái thác, không nghĩ tới nha đầu kia lại ngủ lại đây. Vậy có tính là tự lấy đá đập vào chân mình không?
*Truyện ngoài lề:
Buổi tối khi tắm Mẫn Thư đều dùng sữa bò, ngoại trừ trắng mịn thật không còn cảm giác khác. Nàng nhớ lại bộ ngực của Đậu đỏ, lại sờ ngực của mình liền cảm thấy phiền muộn. Vì vậy hỏi tiểu nha đầu bên người: “Ngươi nói xem, chỗ này của nữ nhân đều… đều giống nhau sao?”
Tiểu nha đầu xoắn: “Giống… giống nhau!”
Mẫn Thư: “Cho ta xem của ngươi?”
Tiểu nha đầu che ngực: “Tiểu thư, đừng nha!”
Vì vậy Giang phủ truyền ra, biểu tiểu thư bị kích động đến thay đổi khuynh hướng giới tính, cảm thấy hết sức hứng thú với nữ nhân, nhất là bộ ngực. Nhất thời toàn bộ nữ nhân trong Giang phủ đều quấn thêm một lớp vải bông lên ngực mình, ngay cả lão phu nhân cũng làm vậy.
Dần dần, các nhà giàu trong thành đều đổ xô theo trào lưu quấn ngực, nói là vì ‘tiện đi lại’.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.