Chương 48: Thường ứng không đoạt
Dạ Tử Vũ
22/01/2014
Trong Hoàng cung bao giờ cũng xử lý chuyện thông dâm hết sức nghiêm
khắc, nhẹ thì cung nữ đó bị phạt tội thất trinh, biếm vào lãnh cung hầu
hạ chủ tử nơi đó, nếu không có chủ tử cũng suốt đời không được đi ra. Kỳ thực là bị phán giam cầm chung thân, cả đời cũng không có cơ hội câu
dẫn Hoàng đế. Mà ma ma thì bị đóng tội ấn đuổi ra khỏi Hoàng cung, sự
trừng phạt này đương nhiên cũng là nặng nhất, ở bên ngoài nếu có người
thấy tội ấn này đương nhiên không dám thú, mà người trong nhà chỉ sợ
cũng sẽ không thu lưu nữ nhi thân không còn trong sạch. Còn nam nử, hơn
phân nửa sẽ bị đuổi đến hành cung, có kẻ ở đó làm phu khuân vác xây hành cung, có kẻ bị đánh vào đại lao chung thân không được phóng xuất.
Đậu đỏ đã học được trong pháp lệ trong cung (cung quy), nàng cảm thấy lo cho đôi nam nữ kia.
Chốc lát sau, bọn Trịnh Thái áp giải một đôi nam nữ quần áo không chỉnh tề đến. Đậu đỏ nhìn họ thì cảm thấy quá sức chịu đựng, trong đó nàng nhận ra một người.
Nam nhân chính là Đãi vệ trưởng trong cung, trách không được gan lớn như vậy, nửa đêm tiến nhập hậu cung tìm nữ nhân phát tiết. Chỉ là nữ nhân kia phải xử lý thế nào, trong cung quy không tồn tại tình huống này.
Nàng ta chính là một vị nương nương, chính là vị nương trong cung ngày đó. Trước khi tuyển tú thì gặp qua một lần, khi đó nàng đứng ở phía sau Nhu phi, dung mạo đoan trang, cao quý khiến người khác không thể xâm phạm. Phong hào là Hiền phi.
Phi so với Tần cao hơn một cấp, Tần so với Quý nhân cao hơn một cấp, mà Quý nhân so với Thường ứng lại cao hơn một cấp. Như vậy. Đậu đỏ thấy nàng phải quỳ lạy hành lễ.
Nhưng hiện tại nàng ta quỳ nơi đó, liên tục dập đầu với Hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, thiếp thân nhất thời hồ đồ, cầu người ta cho thiếp.”
“Không phải, Hoàng thượng, là nàng câu dẫn thần, cởi y phục câu dẫn, còn nói Hoàng đế ngài… bất lực, căn bản là không thèm liếc mắt đến nàng. Từ lúc tiến cung tới giờ, vẫn bảo trì tấm thân xử nữ.” Đãi vệ trưởng kia nói.
Hiền phi nghe hắn nói thế hết sức khiếp sợ, đó là nam tử đã nói yêu mình sao, đến lúc nãy cư nhiên đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu nàng.
Mà Đậu đỏ cũng lườm hắn, vị này dung mạo cũng khôi ngô tuấn tú, thế nhưng lại là một tên rác rưởi. Nàng hận không thể đá hắn một cước, thế nhưng chứng kiến bộ dáng dập đầu lia lịa của hắn, nàng vênh mặt đi qua giả bộ không nhìn thấy mà giẫm lên bàn tay hắn đang đặt trên mặt đất.
“A…” Đãi vệ trưởng kêu thảm một tiếng.
Đậu đỏ lập tức nói: “Ai gia! Xin lỗi!”
Đãi vệ trưởng đương nhiên không có quyền nói không sao, hắn tiếp tục dập đầu, nói: “Hoàng thượng, nàng còn nói ngài âm tình bất định…”
“Câm miệng! Hoàng thượng, là nô tỳ sai khi nói rất nhiều lời xấu xa về ngài. Nô tỳ sẽ lấy cái chết để chuộc tội, nhưng nô tỳ muốn nói, con mắt sinh sai rồi.” Hiền phi kia thật là một nữ tử can trường, đột nhiên đứng dậy hướng về cái cây phía bên trái đập đầu vào. Khoảng cách xa như vậy, dùng lực lớn như thế xông tới thực sự có thể chết người đó.
“Chờ một chút…” Đậu đỏ thương cảm nàng ta, thế nhưng cũng không cần tự tử.
Đúng lúc này Hiền phi kia vậy mà quỳ rạp xuống đất không nhúc nhích nữa, Hoàng đế nói: “Lôi tên nam tử này xuống giết chết!” Đám Đãi đồng lập tức chạy tới lôi hắn đi.
Đãi vệ trưởng không phục, nói: “Hoàng thượng, thật là nữ nhân kia câu dẫn thần…”
Ngự Thiên lạnh lùng nói: “Không cần, tự ta động thủ.”
Lúc Đậu đỏ còn đang sợ run thì thấy Hoàng đế đột nhiên rút đao trong tay của Đãi đồng đứng bên cạnh, tiêu sái vung lên.
Nàng chỉ nhìn thấy một dòng máu tươi bay qua trước mắt mình, Đãi vệ trưởng kia kêu cũng không kêu nổi liền ngã xuống đất. Hoàng đế trả lại đao cho Đãi đồng, lạnh lùng nói: “Rác rưởi…”
Thực sự đồng cảm sao! Đây là hai chữ mà Đậu đỏ nghe thấy hắn nói khi nhắm mắt lại, không nghĩ tới tuy hắn là Hoàng đế nhưng cũng coi như là một Hoàng đế có trách nhiệm. Chẳng qua, nàng có muốn mở mắt ra hay không thôi?
Bịch!
Bên cạnh hình như có một cung nữ ngã xuống, khong phải Đinh Nhi thì chính là Ninh Nhi. Nàng cứng ngắc xoay người, run run bước về phía trước vài bước rời xa xác chết kia. Mà lúc này lại nghe Hoàng đế nói: “Phế bỏ phong hào Hiền phi, đuổi ra khỏi cung.”
Đậu đỏ mở mắt, nàng thấy bóng lưng hết sức rộng lớn của người phía trước, đây là hắn cho Hiền phi một con đường sống sao? Tuy rằng mức xử phạt này người ngoài nhìn vào sẽ thấy quá nghiêm khắc, nhưng không nhất định là chuyện xấu. Đối với Hiền phi ngốc nghếch kia mà nói, nàng còn có tương lai.
“Về.” Hoàng đế cất bước đi phía trước, nữ tử theo kịp chỉ có một mình Đậu đỏ. Nàng dè dặt ngoái đầu lại nhìn, toàn bộ đám cung nữ ngã xuống ngất đi. Đương nhiên Hiền phi kia rất có thể bị hắn dùng thủ đoạn nào đó đánh ngất, nếu nàng tỉnh chỉ sợ cũng bị tình cảnh máu chảy đầm đìa kia hù dọa.
Đậu đỏ cũng không biết chính xác vì sao mình có thể không té xỉu, thế nhưng nàng xác thực đi theo sau Hoàng đế. Hắn đi một đoạn đột nhiên nói: “Ngươi không sợ lúc ta giết người sao?” Hắn đột nhiên dừng lại xoay người nhìn nữ nhân của hắn.
Con đường Vương vị đầy máu tươi hắn đã đi qua, hắn hiểu rõ bên gối mình có nữ nhân muốn mượn quyền lực của hắn để đạt được lợi ích, hoặc chỉ là một nữ nhân muốn mượn quyền lực của hắn để sinh tồn, thế nhưng có thể ở bên cạnh hắn cả khi người hắn nhuộm mái dường như chỉ có một người.
“Bẩm Hoàng thượng, ta không dám nhìn.” Đậu đỏ xấu hổ cúi đầu.
Hoàng đế không nói nữa, hắn xoay người tiếp tục đi.
Đậu đỏ lại đi theo, kỳ thực nàng rất tán thưởng cách làm lúc nãy của hắn, vừa là một Hoàng đế nhưng vẫn là một nam nhân.
Một đêm không nói chuyện, Hoàng đế vào triều sớm tức là không cần nàng hay người khác hầu hạ. Tự hắn mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, sau đó đi ra ngoài đánh một bài quyền rồi mới lên triều. Thế nhưng trong lúc hắn đánh quyền thì Đậu đỏ đã phải dậy thật sớm để chuẩn bị điểm tâm sang rồi bưng tới cho hắn dùng.
Tuy hắn rất kén ăn, thế nhưng chỉ cần hợp khẩu vị là nhoáng cái đã ăn xong, là nhoáng cái đó. Chẳng qua nếu đồ ăn ba ngày liền giống nhau, ăn sẽ cảm thấy phiền. Đến lúc đó mà không đổi món, hắn nhất định sẽ giận điên.
Đại khái vì sợ Hoàng thái hậu tiếp tục gây phiền toái cho hắn, Hoàng đế sẽ ở tại tẩm cung của Nhu phi một đêm nhưng sẽ quay lại để ăn bữa sáng, có lúc bữa tối cũng quay lại.
Ngày hôm đó Công Tôn Lạc Nhật đi lầm chỗ, quyền hạn trong chức vụ của hắn có thể tự do đi lại trong Hoàng cung, bao gồm cả hậu cung phi tử của Hoàng đế. Hắn tới đúng lúc Hoàng đế ở tại tẩm cung của Nhu phi, hắn thấy Đậu đỏ cư nhiên đứng ngẩn ra, nói: “Thần bái kiến Thường ứng nương nương.”
Đậu đỏ nói: “Công Tôn đại nhân đến không đúng lúc rồi, Hoàng thượng đã tới chỗ Nhu phi rồi.”
Công Tôn Lạc Nhật cười nói: “Vậy dường như thần phải đi rồi.” Hắn vừa muốn xoay người liền nghe thấy Mai ma ma nói: “Tiểu chủ, Hoàng thượng bên kia truyền khẩu dụ, nói tối nay muốn qua dùng bữa.”
Tối qua Đậu đỏ chỉ chuẩn bị một món rau cần xào cực kỳ giản đơn, chẳng qua nàng cố ý bỏ thêm một chút ớt, mà Hoàng đế thích nhất ăn cay, hắn hôm qua ăn không đủ, đêm nay mới có thể để Nhu phi “kêu” xong lại chạy tới đây. Nàng phất phất tay nói: “Đinh Nhi đi xào ra đi, dù sao ngươi làm cũng quen rồi. Sau đó bảo đầu bếp nấu một vài món có vị nồng.”
Công Tôn Lạc Nhật nói: “Xem ra Thường ứng rất hiểu khẩu vị của hắn, thế nhưng hiện tại dường như ta phải lưu lại quấy rầy rồi.”
Đậu đỏ tự nhiên mời hắn ngồi xuống, sai người pha trà. Mà Công Tôn Lạc Nhật quay lại nói với đám cung nữ: “Ở đây không có chuyện của các ngươi nữa, lui xuống đi!”
Đậu đỏ không nói gì, đây là địa bàn của tiểu lão bà của Hoàng đế là nàng, một đại thần như hắn có thể làm vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, người ta quản lý hậu cung quan lại mà nhưng người này lại thuộc thẩm quyền của hắn. Một mình ở đây nói chuyện với hắn hẳn là không có gì chứ!
Nàng khẽ ho một tiếng, nói: “Công Tôn đại nhân có chuyện gì sao?”
Công Tôn Lạc Nhật bật cười, hắn đứng lên, nheo nheo con mắt nhìn Đậu đỏ cả nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Có chút dáng điệu rồi, chỉ không ngờ hắn lại huấn luyện ra một người thế này, học kêu… đó, mấy ngày nay chắc chịu không ít khổ!”
Đậu đỏ nhướng mày, hóa ra hắn biết chuyện này. Đậu đỏ cười cười xấu hổ, không giấu diếm nói: “Ta sợ chịu đòn, cho nên…”
“Không nghĩ tới người còn rất thông minh, chẳng qua làm Thường ứng liền sẽ không dễ dàng ra khỏi cung, ngươi nguyện ý sao?” Công Tôn Lạc Nhật đột nhiên lại ngồi xuống.
Đậu đỏ thầm nghĩ quả nhiên là thiên sứ, dường như thực sự hiểu rõ tâm sự trong lòng nàng. Nàng cúi đầu cười khổ, nói: “Ta đây còn có cách khác sao?”
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Ngươi cũng đừng quá tuyệt vọng, đừng quên hắn là người đứng đầu một nước. Chỉ cần ngươi khiến hắn hài lòng, sau đó muốn cầu chuyện gì đều có thể.”
Đây ngược lại là một lời nhắc nhở với Đậu đỏ, nàng vốn đã tuyệt vọng, thầm nghĩ nếu đã không có cơ hội rời đi thì an phận sống qua ngày trong cung, chỉ cầu cả đời bình an là được. Ai biết lời hắn nói đã khiến Đậu đỏ nghĩ lại, nếu ngày nào đó thăm dò được tâm trạng của hắn biết hắn vui vẻ, chỉ cần nhắc tới không chừng hắn sẽ chuẩn thả nàng ra khỏi cung, giống Hiền phi ngày đó.
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Thế nhưng ngươi cũng rất biết cách, cư nhiên có thể cho hắn ăn no, khó có được một lần thấy tâm tình hắn tốt. Chuyện hai ngày trước phát sinh ở hậu cung nếu bình thường hắn sẽ không dùng phương pháp đơn giản đó để xử lý, không nghĩ tới cuối cùng chỉ chết một người lại thả một người, ta còn tưởng rằng hắn đổi tính rồi chứ!”
Khi đó tâm tình hắn tốt sao? Thực sự không thấy…
Đậu đỏ cười he he, thẩm thì: “Công Tôn đại nhân, kỳ thực ta đã nghĩ qua, Hoàng thượng mỗi lần ăn no thì tâm tình vô cùng tốt.”
Công Tôn Lạc Nhật nói: “Ngươi cũng khá nhạy bén, hắn đói bụng sẽ rất thích thấy máu, khi no rồi thì ngược lại rất ít giết người, tính tình cũng đỡ thô bạo. Cho nên ngày ấy chỉ giết Đãi vệ trưởng mà không liên lụy người khác, bằng không lại để cho ta ra mặt rồi.” Hắn vuốt cằm, tươi cười rất mê người.
Đậu đỏ có chút không rõ hai người một đen một trắng này, nếu như nói bọn họ thực sự đồng tính, nhưng vì sao lại chẳng xảy ra chuyện gì ngoài bàn công chuyện, lý giải sao đây? Hay là nam nhân ở đây lại thích thứ tình yêu kiểu Plato*?
Công Tôn Lạc Nhật thấy Đậu đỏ cứ nhìn nhìn liền đưa tay sờ sờ lên mặt, ho nhẹ một tiếng nói: “Tuy rằng vi thần được người ta coi là đệ nhất mỹ nam tử, thế nhưng Thường ứng cứ nhìn ta như vậy, có phải có chút…”
Đậu đỏ đỏ mặt quay đi, nàng thừa nhận đã có lúc nhìn thấy khuôn mặt hắn mà nảy sinh ra chút tham luyến, nhưng chỉ là một chút, thực sự chỉ chút chút thôi.
“Mới không có…” Nàng quay đầu không thừa nhận.
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Bất luận thế nào, nếu ngươi có chút tay nghề có thể lấp đầy bụng của hắn, đến lúc đó tự có lợi ích của ngươi. Có thể, ta sẽ đề cập với hắn chuyện ra cung của ngươi.”
Đậu đỏ nghe thấy hắn nói biết hắn đang thăm dò tâm tư của mình, liền hỏi: “Vì sao lại phải để tâm tình hắn tốt? Luôn có một thời hạn sao?”
Công Tôn Lạc Nhật lại cười, nói: “Không nghĩ tới bình thường ngươi luôn cúi đầu không nói, nhưng thật ra lại am hiểu nghệ thuật đàm phán!” Cảm thấy tiểu nha đầu này rất hợp khẩu vị của mình, không giống Nhu phi cứ giấu giấu diếm diếm hắn, lại không giống những nữ tử khác che giấu tâm tư rất sâu.
*Tình yêu kiểu Plato: Hay còn được gọi là “Tình yêu lý tưởng thuần khiết” (Platonic love), đó là loại tình yêu trong sạch và không có tình dục.
Chốc lát sau, bọn Trịnh Thái áp giải một đôi nam nữ quần áo không chỉnh tề đến. Đậu đỏ nhìn họ thì cảm thấy quá sức chịu đựng, trong đó nàng nhận ra một người.
Nam nhân chính là Đãi vệ trưởng trong cung, trách không được gan lớn như vậy, nửa đêm tiến nhập hậu cung tìm nữ nhân phát tiết. Chỉ là nữ nhân kia phải xử lý thế nào, trong cung quy không tồn tại tình huống này.
Nàng ta chính là một vị nương nương, chính là vị nương trong cung ngày đó. Trước khi tuyển tú thì gặp qua một lần, khi đó nàng đứng ở phía sau Nhu phi, dung mạo đoan trang, cao quý khiến người khác không thể xâm phạm. Phong hào là Hiền phi.
Phi so với Tần cao hơn một cấp, Tần so với Quý nhân cao hơn một cấp, mà Quý nhân so với Thường ứng lại cao hơn một cấp. Như vậy. Đậu đỏ thấy nàng phải quỳ lạy hành lễ.
Nhưng hiện tại nàng ta quỳ nơi đó, liên tục dập đầu với Hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, thiếp thân nhất thời hồ đồ, cầu người ta cho thiếp.”
“Không phải, Hoàng thượng, là nàng câu dẫn thần, cởi y phục câu dẫn, còn nói Hoàng đế ngài… bất lực, căn bản là không thèm liếc mắt đến nàng. Từ lúc tiến cung tới giờ, vẫn bảo trì tấm thân xử nữ.” Đãi vệ trưởng kia nói.
Hiền phi nghe hắn nói thế hết sức khiếp sợ, đó là nam tử đã nói yêu mình sao, đến lúc nãy cư nhiên đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu nàng.
Mà Đậu đỏ cũng lườm hắn, vị này dung mạo cũng khôi ngô tuấn tú, thế nhưng lại là một tên rác rưởi. Nàng hận không thể đá hắn một cước, thế nhưng chứng kiến bộ dáng dập đầu lia lịa của hắn, nàng vênh mặt đi qua giả bộ không nhìn thấy mà giẫm lên bàn tay hắn đang đặt trên mặt đất.
“A…” Đãi vệ trưởng kêu thảm một tiếng.
Đậu đỏ lập tức nói: “Ai gia! Xin lỗi!”
Đãi vệ trưởng đương nhiên không có quyền nói không sao, hắn tiếp tục dập đầu, nói: “Hoàng thượng, nàng còn nói ngài âm tình bất định…”
“Câm miệng! Hoàng thượng, là nô tỳ sai khi nói rất nhiều lời xấu xa về ngài. Nô tỳ sẽ lấy cái chết để chuộc tội, nhưng nô tỳ muốn nói, con mắt sinh sai rồi.” Hiền phi kia thật là một nữ tử can trường, đột nhiên đứng dậy hướng về cái cây phía bên trái đập đầu vào. Khoảng cách xa như vậy, dùng lực lớn như thế xông tới thực sự có thể chết người đó.
“Chờ một chút…” Đậu đỏ thương cảm nàng ta, thế nhưng cũng không cần tự tử.
Đúng lúc này Hiền phi kia vậy mà quỳ rạp xuống đất không nhúc nhích nữa, Hoàng đế nói: “Lôi tên nam tử này xuống giết chết!” Đám Đãi đồng lập tức chạy tới lôi hắn đi.
Đãi vệ trưởng không phục, nói: “Hoàng thượng, thật là nữ nhân kia câu dẫn thần…”
Ngự Thiên lạnh lùng nói: “Không cần, tự ta động thủ.”
Lúc Đậu đỏ còn đang sợ run thì thấy Hoàng đế đột nhiên rút đao trong tay của Đãi đồng đứng bên cạnh, tiêu sái vung lên.
Nàng chỉ nhìn thấy một dòng máu tươi bay qua trước mắt mình, Đãi vệ trưởng kia kêu cũng không kêu nổi liền ngã xuống đất. Hoàng đế trả lại đao cho Đãi đồng, lạnh lùng nói: “Rác rưởi…”
Thực sự đồng cảm sao! Đây là hai chữ mà Đậu đỏ nghe thấy hắn nói khi nhắm mắt lại, không nghĩ tới tuy hắn là Hoàng đế nhưng cũng coi như là một Hoàng đế có trách nhiệm. Chẳng qua, nàng có muốn mở mắt ra hay không thôi?
Bịch!
Bên cạnh hình như có một cung nữ ngã xuống, khong phải Đinh Nhi thì chính là Ninh Nhi. Nàng cứng ngắc xoay người, run run bước về phía trước vài bước rời xa xác chết kia. Mà lúc này lại nghe Hoàng đế nói: “Phế bỏ phong hào Hiền phi, đuổi ra khỏi cung.”
Đậu đỏ mở mắt, nàng thấy bóng lưng hết sức rộng lớn của người phía trước, đây là hắn cho Hiền phi một con đường sống sao? Tuy rằng mức xử phạt này người ngoài nhìn vào sẽ thấy quá nghiêm khắc, nhưng không nhất định là chuyện xấu. Đối với Hiền phi ngốc nghếch kia mà nói, nàng còn có tương lai.
“Về.” Hoàng đế cất bước đi phía trước, nữ tử theo kịp chỉ có một mình Đậu đỏ. Nàng dè dặt ngoái đầu lại nhìn, toàn bộ đám cung nữ ngã xuống ngất đi. Đương nhiên Hiền phi kia rất có thể bị hắn dùng thủ đoạn nào đó đánh ngất, nếu nàng tỉnh chỉ sợ cũng bị tình cảnh máu chảy đầm đìa kia hù dọa.
Đậu đỏ cũng không biết chính xác vì sao mình có thể không té xỉu, thế nhưng nàng xác thực đi theo sau Hoàng đế. Hắn đi một đoạn đột nhiên nói: “Ngươi không sợ lúc ta giết người sao?” Hắn đột nhiên dừng lại xoay người nhìn nữ nhân của hắn.
Con đường Vương vị đầy máu tươi hắn đã đi qua, hắn hiểu rõ bên gối mình có nữ nhân muốn mượn quyền lực của hắn để đạt được lợi ích, hoặc chỉ là một nữ nhân muốn mượn quyền lực của hắn để sinh tồn, thế nhưng có thể ở bên cạnh hắn cả khi người hắn nhuộm mái dường như chỉ có một người.
“Bẩm Hoàng thượng, ta không dám nhìn.” Đậu đỏ xấu hổ cúi đầu.
Hoàng đế không nói nữa, hắn xoay người tiếp tục đi.
Đậu đỏ lại đi theo, kỳ thực nàng rất tán thưởng cách làm lúc nãy của hắn, vừa là một Hoàng đế nhưng vẫn là một nam nhân.
Một đêm không nói chuyện, Hoàng đế vào triều sớm tức là không cần nàng hay người khác hầu hạ. Tự hắn mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, sau đó đi ra ngoài đánh một bài quyền rồi mới lên triều. Thế nhưng trong lúc hắn đánh quyền thì Đậu đỏ đã phải dậy thật sớm để chuẩn bị điểm tâm sang rồi bưng tới cho hắn dùng.
Tuy hắn rất kén ăn, thế nhưng chỉ cần hợp khẩu vị là nhoáng cái đã ăn xong, là nhoáng cái đó. Chẳng qua nếu đồ ăn ba ngày liền giống nhau, ăn sẽ cảm thấy phiền. Đến lúc đó mà không đổi món, hắn nhất định sẽ giận điên.
Đại khái vì sợ Hoàng thái hậu tiếp tục gây phiền toái cho hắn, Hoàng đế sẽ ở tại tẩm cung của Nhu phi một đêm nhưng sẽ quay lại để ăn bữa sáng, có lúc bữa tối cũng quay lại.
Ngày hôm đó Công Tôn Lạc Nhật đi lầm chỗ, quyền hạn trong chức vụ của hắn có thể tự do đi lại trong Hoàng cung, bao gồm cả hậu cung phi tử của Hoàng đế. Hắn tới đúng lúc Hoàng đế ở tại tẩm cung của Nhu phi, hắn thấy Đậu đỏ cư nhiên đứng ngẩn ra, nói: “Thần bái kiến Thường ứng nương nương.”
Đậu đỏ nói: “Công Tôn đại nhân đến không đúng lúc rồi, Hoàng thượng đã tới chỗ Nhu phi rồi.”
Công Tôn Lạc Nhật cười nói: “Vậy dường như thần phải đi rồi.” Hắn vừa muốn xoay người liền nghe thấy Mai ma ma nói: “Tiểu chủ, Hoàng thượng bên kia truyền khẩu dụ, nói tối nay muốn qua dùng bữa.”
Tối qua Đậu đỏ chỉ chuẩn bị một món rau cần xào cực kỳ giản đơn, chẳng qua nàng cố ý bỏ thêm một chút ớt, mà Hoàng đế thích nhất ăn cay, hắn hôm qua ăn không đủ, đêm nay mới có thể để Nhu phi “kêu” xong lại chạy tới đây. Nàng phất phất tay nói: “Đinh Nhi đi xào ra đi, dù sao ngươi làm cũng quen rồi. Sau đó bảo đầu bếp nấu một vài món có vị nồng.”
Công Tôn Lạc Nhật nói: “Xem ra Thường ứng rất hiểu khẩu vị của hắn, thế nhưng hiện tại dường như ta phải lưu lại quấy rầy rồi.”
Đậu đỏ tự nhiên mời hắn ngồi xuống, sai người pha trà. Mà Công Tôn Lạc Nhật quay lại nói với đám cung nữ: “Ở đây không có chuyện của các ngươi nữa, lui xuống đi!”
Đậu đỏ không nói gì, đây là địa bàn của tiểu lão bà của Hoàng đế là nàng, một đại thần như hắn có thể làm vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, người ta quản lý hậu cung quan lại mà nhưng người này lại thuộc thẩm quyền của hắn. Một mình ở đây nói chuyện với hắn hẳn là không có gì chứ!
Nàng khẽ ho một tiếng, nói: “Công Tôn đại nhân có chuyện gì sao?”
Công Tôn Lạc Nhật bật cười, hắn đứng lên, nheo nheo con mắt nhìn Đậu đỏ cả nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Có chút dáng điệu rồi, chỉ không ngờ hắn lại huấn luyện ra một người thế này, học kêu… đó, mấy ngày nay chắc chịu không ít khổ!”
Đậu đỏ nhướng mày, hóa ra hắn biết chuyện này. Đậu đỏ cười cười xấu hổ, không giấu diếm nói: “Ta sợ chịu đòn, cho nên…”
“Không nghĩ tới người còn rất thông minh, chẳng qua làm Thường ứng liền sẽ không dễ dàng ra khỏi cung, ngươi nguyện ý sao?” Công Tôn Lạc Nhật đột nhiên lại ngồi xuống.
Đậu đỏ thầm nghĩ quả nhiên là thiên sứ, dường như thực sự hiểu rõ tâm sự trong lòng nàng. Nàng cúi đầu cười khổ, nói: “Ta đây còn có cách khác sao?”
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Ngươi cũng đừng quá tuyệt vọng, đừng quên hắn là người đứng đầu một nước. Chỉ cần ngươi khiến hắn hài lòng, sau đó muốn cầu chuyện gì đều có thể.”
Đây ngược lại là một lời nhắc nhở với Đậu đỏ, nàng vốn đã tuyệt vọng, thầm nghĩ nếu đã không có cơ hội rời đi thì an phận sống qua ngày trong cung, chỉ cầu cả đời bình an là được. Ai biết lời hắn nói đã khiến Đậu đỏ nghĩ lại, nếu ngày nào đó thăm dò được tâm trạng của hắn biết hắn vui vẻ, chỉ cần nhắc tới không chừng hắn sẽ chuẩn thả nàng ra khỏi cung, giống Hiền phi ngày đó.
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Thế nhưng ngươi cũng rất biết cách, cư nhiên có thể cho hắn ăn no, khó có được một lần thấy tâm tình hắn tốt. Chuyện hai ngày trước phát sinh ở hậu cung nếu bình thường hắn sẽ không dùng phương pháp đơn giản đó để xử lý, không nghĩ tới cuối cùng chỉ chết một người lại thả một người, ta còn tưởng rằng hắn đổi tính rồi chứ!”
Khi đó tâm tình hắn tốt sao? Thực sự không thấy…
Đậu đỏ cười he he, thẩm thì: “Công Tôn đại nhân, kỳ thực ta đã nghĩ qua, Hoàng thượng mỗi lần ăn no thì tâm tình vô cùng tốt.”
Công Tôn Lạc Nhật nói: “Ngươi cũng khá nhạy bén, hắn đói bụng sẽ rất thích thấy máu, khi no rồi thì ngược lại rất ít giết người, tính tình cũng đỡ thô bạo. Cho nên ngày ấy chỉ giết Đãi vệ trưởng mà không liên lụy người khác, bằng không lại để cho ta ra mặt rồi.” Hắn vuốt cằm, tươi cười rất mê người.
Đậu đỏ có chút không rõ hai người một đen một trắng này, nếu như nói bọn họ thực sự đồng tính, nhưng vì sao lại chẳng xảy ra chuyện gì ngoài bàn công chuyện, lý giải sao đây? Hay là nam nhân ở đây lại thích thứ tình yêu kiểu Plato*?
Công Tôn Lạc Nhật thấy Đậu đỏ cứ nhìn nhìn liền đưa tay sờ sờ lên mặt, ho nhẹ một tiếng nói: “Tuy rằng vi thần được người ta coi là đệ nhất mỹ nam tử, thế nhưng Thường ứng cứ nhìn ta như vậy, có phải có chút…”
Đậu đỏ đỏ mặt quay đi, nàng thừa nhận đã có lúc nhìn thấy khuôn mặt hắn mà nảy sinh ra chút tham luyến, nhưng chỉ là một chút, thực sự chỉ chút chút thôi.
“Mới không có…” Nàng quay đầu không thừa nhận.
Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Bất luận thế nào, nếu ngươi có chút tay nghề có thể lấp đầy bụng của hắn, đến lúc đó tự có lợi ích của ngươi. Có thể, ta sẽ đề cập với hắn chuyện ra cung của ngươi.”
Đậu đỏ nghe thấy hắn nói biết hắn đang thăm dò tâm tư của mình, liền hỏi: “Vì sao lại phải để tâm tình hắn tốt? Luôn có một thời hạn sao?”
Công Tôn Lạc Nhật lại cười, nói: “Không nghĩ tới bình thường ngươi luôn cúi đầu không nói, nhưng thật ra lại am hiểu nghệ thuật đàm phán!” Cảm thấy tiểu nha đầu này rất hợp khẩu vị của mình, không giống Nhu phi cứ giấu giấu diếm diếm hắn, lại không giống những nữ tử khác che giấu tâm tư rất sâu.
*Tình yêu kiểu Plato: Hay còn được gọi là “Tình yêu lý tưởng thuần khiết” (Platonic love), đó là loại tình yêu trong sạch và không có tình dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.