Chương 51: Thường ứng Ma Lạt
Dạ Tử Vũ
13/11/2014
Người trước mắt tuy là người cổ đại nhưng ngôn ngữ hay biểu tình lại
không câu nệ cứng nhắc, Đậu đỏ cảm thấy mình càng ngày càng nói chuyện
hợp với hắn.
“A…” Nàng kéo dài thanh âm rất lâu, Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Biết ngay là nàng sẽ nghĩ bậy mà, ngự y sắp tới rồi, ta không làm phiền nữa.” Nói xong hắn liền đứng lên.
Đậu đỏ ngồi trên ghế phất phất tay, còn cười rất mờ ám.
Công Tôn Lạc Nhật âm thầm lắc đầu, hắn sớm biết mấy cái chuyện của Hoàng đế và mình đã truyền xa bao nhiêu trong cung. Đương nhiên, Tiền Thường ứng này cũng không ngoại lệ, chỉ là không nghĩ nàng tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được ba cái chuyện này. Nếu hắn biết nàng còn biết nhiều thứ “đen tối” hơn về cái chuyện kia nhất định còn kinh ngạc hơn!
Công Tôn Lạc Nhật vừa đi thì vị Ngự y kia liền tới, hắn chỉ ở khám qua loa, kê đơn thuốc rồi cáo lui.
Đậu đỏ chỉ giả vờ uống thuốc, kỳ thực là đổ hết đống thuốc đó đi nuôi mấy cái cây trong phòng. Thuốc vào nên bệnh khỏi, chiều hôm đó nàng ăn được hai chén cơm.
Đêm đó lại vào trong không gian tìm công thức chế biến canh ma lạt, thế nhưng lại rất khó tìm, đợi tới mấy tiếng đồng hồ mới có người trả lời.
“Sao lâu thế, có phải là không biết công thức hay không?”
Thiên Thượng Khách trả lời: “Bạn cho rằng mấy cái bình luận trên diễn đàn này đều là tự nguyện sao? Được thưởng mà, cho nên hồi đáp rất chuẩn, được chấp nhận còn có thể tăng xu thưởng, tăng xu chính là tăng tiền đó.”
“Thì ra là thế, có thưởng thì mới có người chơi.” Đậu đỏ càng cảm thấy cái không gian này không tồi chút nào.
Viết công thức lên giấy rồi đem ra ngoài, nàng bắt đầu chuẩn bị canh xương, thế nhưng canh đó mùi vị ra sao? Không ngon thì sao thu hút người ta được?
Nàng mở toang cửa phòng bếp ra mà làm, khiến cho đủ mọi loại hương vị tràn ngập Phi Phượng cung. Đậu đỏ phái Đinh Nhi canh ở cửa sau không cho bất luận kẻ nào tiến vào, nàng lại tiếp tục sai Ninh Nhi và ma ma tiếp tục nỗ lực nấp súp. Xong xuôi đâu đấy thì đem đồ đã chuẩn bị cùng với mỳ ra, thời đại này không có mỳ sợi, cho nên mấy người kia không biết làm. Đậu đỏ cũng không biết, đây là lần đầu tiên nàng làm không nghĩ tới cũng khá ổn.
Ăn thử một bát mỳ, quá cay rồi, có thể là bỏ nhiều dầu ớt quá. Nàng thất bại rồi, tuy nói rằng những nguyên liệu này lấy từ Ngự Thiện phòng, nhưng phải có bạc mới lấy được. Tuy Đậu đỏ rất không nỡ nhưng nếu có thể xuất cung thì nàng tình nguyện táng gia bại sản. Tới buổi chiều cuối cùng cũng làm ra một bát mỳ hoàn chỉnh, Đậu đỏ rất vui. Mà mùi thơm cũng bay đi rất xa rồi, hy vọng cái vị Hoàng đế tham ăn kia có thể ngửi thấy được.
Chỉ là không ngờ được hắn giống hệt như Công Tôn Lạc Nhật nói, đối với đồ ăn ngon không có năng lực chống lại, buổi tối chạy ngay đến đây.
Đậu đỏ khóc thầm, quỳ trên mặt đất mà thanh âm run run: “Cung chúc Hoàng thượng thánh an…”
Ngự Thiên “Uh” một tiếng, đi vào bên trong ngồi xuống. Ngồi xuống hắn liếc liếc đám cung nữ, hắn gầy hơn so với trước kia.
“Bữa tối…” Hắn chính là thẳng thắn như vậy, hiện tại Đậu đỏ rất thích tính cách đó, ít nhất rất rõ ràng.
Lần này nàng không sai người đi làm mà tự mình xuống bếp làm một bát mỳ bưng tới trước mặt Ngự Thiên. Ngự Thiên có chút tò mò, hỏi: “Đây là món gì?” Mấy món trước đây còn có chút dấu hiệu để tìm ra, lần này ngoại trừ tráng tráng thái sợi với rau thì chẳng nhận ra gì cả.
“Mỳ ma lạt, mời Hoàng thượng dùng.” Đậu đỏ đưa đôi đũa cho hắn, hắn do dự một hồi rồi nhận lấy.
Hiện tại ở đây hắn đã bỏ qua nhiệm vụ của thái giám thử đồ ăn, cái gì cũng đều tự mình thử. Mùi vị của mỳ ma lạt này quả nhiên đủ kích thích, hắn ăn một hồi mà thấy nước mũi chảy ra, mồ hôi đổ như tắm. Hắn thích cái cảm giác kích thích này, rất thỏa mãn với bát mỳ đặc biệt này. Ăn xong bát thứ nhất, Đậu đỏ liền đưa lên bát thứ hai. Trước khi bưng lên bát thứ nhất nàng đã phân phó cung nữ luộc mỳ, canh thời gian vừa chuẩn.
Ngự Thiên lại ăn tiếp, hai chén nên rất no. Hắn tiếp nhận khăn mặt lau mồ hôi từ Đậu đỏ, cảm thấy cả người thư thái không gì sánh bằng.
Uống xong một tách trà lớn, hắn nói: “Đi ra ngoài dạo một chút.”
Đậu đỏ lập tức nói: “Dạ.”
Đậu đỏ đi phía sau Hoàng đế đi dạo trong Ngự hoa viên, đám ma ma và cung nữ chỉ dám đứng từ xa không dám lại gần, Đậu đỏ có một loại cảm giác… ngượng ngùng. Bởi vì ngoại trừ nàng không có dây thừng trên cổ, thì tất cả đám người kia đều giống như chó, mèo sủng vật của hắn.
Thế nhưng để ra được khỏi cung đừng nói hắn bây giờ chưa nói nàng là chó, cho dù nói rõ ra nàng là chó nàng cũng sẽ theo tới cùng. Ở hiện đại cho dù là học sinh hay bất cứ loại người nào trong xã hội, để đạt được thành công thì một chút nịnh hót là rất cần thiết.
“Tên của ngươi?” Hoàng đế đột nhiên hỏi
Tốt, muốn đặt tên cho sủng vật, Đây cũng là muốn nhận biết nàng, so với trước kia thì tốt hơn, sau này được xuất cung cũng sẽ không bị lầm. “Tiền Tiểu Đậu, Hoàng thượng có thể gọi nô tỳ là Đậu đỏ…”
“Đậu đỏ?” Cái tên này có chút kỳ quái, không phải nữ nhi của các đại thần đều lấy tên tự sao, thế nào đến nàng lại có thể gọi tùy tiện như vậy?
“Có ý nghĩa gì?”
“Bẩm Hoàng thượng, phụ thân nô tỳ làm việc ở Hộ Bộ, phụ trách việc đồng áng.” May mà bản thân chăm chỉ nghe Bạch tiểu thư giảng giải, nếu không thì không biết ứng phó như thế nào.
“Hả?” Hoàng đế đi nhanh quá làm Đậu đỏ phải đuổi theo.
“Năm nay mấy tuổi?” Hoàng đế lại hỏi.
Đậu đỏ nói: “Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ năm nay mười ba, qua năm mới là mười bốn rồi.”
Hoàng đế gật đầu một cái rồi không nói gì nữa, Đậu đỏ cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như gặp phải cán bộ quản lý hộ khẩu.
Hoàng đế đi thêm vài vòng rồi nói: “Trở về nghỉ thôi!”
Ý nghỉ ngơi là phải kêu sao, Đậu đỏ trước tiên uống mấy ngụm trà, sau đó ngồi xuống giường, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng đế đang nhìn nàng. Nàng lập tức ngậm miệng nuốt trọn thanh âm vừa mới định phát ra, bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy nàng kêu không được, giết nàng cũng kêu không được.
May mà Hoàng đế không nhìn nữa, nàng cảm thấy cũng không được tự nhiên, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, còn phải kêu không ah?”
Hoàng đế vốn đang cầm bút suy tư chuyện gì, nghe nàng nói vậy thì đánh rơi bút trong tay. Hắn nhặt lên, nói: “Uh”
Đậu đỏ tiếp tục động tác lúc nãy, cởi quần áo ngồi trên giường kêu. Trước đây còn nghĩ không được tự nhiên, thế nhưng chỉ cần Hoàng đế không nhìn thì nàng sợ gì, cứ coi đây là công việc, hoặc là đang hát cũng được.
Mà Ngự Thiên lại đăm chiêu cho đến lúc âm thanh nhỏ dần, quay ra liên biết nàng đã ngủ. Lúc này hắn mới đi đến bên giường, bỏ áo khoác ra, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại đứng lên tiếp tục đọc sách. Đọc một hồi liền đứng lên trong phòng đi đi lại lại, không phải chỉ ngủ sao? Sợ cái gì chứ!
Chờ Hoàng đế thực sự nằm xuống đã là chuyện của hai canh giờ sau, nằm xuống rồi lại ngủ không được nên chỉ đành nhằm mắt lại. Cảm giác khó chịu, cảm nhận thiếu nữ bên người động đậy, hắn mở mắt ra thì thấy nàng đang nhìn mình. Hai người sợ run, Đậu đỏ đỏ mặt liền nói: “Nô tỳ không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi ngài đồ ăn sáng mai muốn ăn nhạt hay cay?” Lần này chỉ là ngoài ý muốn trở mình, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên không ngủ.
Ngự Thiên nói: “Nhạt một chút”
“Dạ.” Đậu đỏ nói xong liền quay đi, thế nhưng nàng quên bản thân đang nằm ở mép giường, cho nên cả người liền ngã xuống,
May mà có một cánh tay vòng ra ôm lấy nàng đem lên, cánh tay đó rất có lực, đáng tiếc lại ôm sai vị trí, vừa vặn ôm phải bộ ngực đang dậy thì của nàng.
Chí ít lúc này Đậu đỏ hiểu rõ một điểm, đó là cái gì mà nam nhân không thể một tay mà kiểm soát được nữ nhân nhỏ bé. Tuy tay Hoàng đế rất lớn, đáng tiếc lại không khéo, năm ngon tay mãnh liệt đè ép nơi thập phần mê người kia.
Đến khi người bị kéo lên, Đậu đỏ thậm chí nghe được tiếng Hoàng đế thở dốc. Nàng lập tức quấn chặt chăn, nói: “Đa tạ Hoàng Thượng, ngủ… ngủ ngon!” Ngủ đi nào, ngủ đi nào!
May mà người phía sau không tiếp tục động đậy nữa, nàng đắn đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cho rằng Hoàng đế chắc không có cái cảm giác đó với nàng, lúc này mới yên tâm thoải mái đi ngủ.
Trong khi đó Ngự Thiên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn kia mà tay vẫn bấu chặt bắp đùi không dám thả lỏng, vừa rồi nếu không phải trong lúc nguy ngập hắn dùng tay kia bấu chặt đùi mình, dùng cảm giác đau đớn để thanh tỉnh bản thân, chỉ sợ kết quả sẽ không yên bình như hiện tại đâu. Hắn hít sâu, quả nhiên nàng vẫn luôn có âm mưu, chẳng qua thủ đoạn của nàng dường như cao hơn một bậc.
Ngày hôm sau Đậu đỏ vẫn tự mình đi chuẩn bị bữa sáng như trước, lại tự mình bưng lên cho Hoàng đế. Cứ một tháng là Hoàng đế có mười ngày không cần lên triều, đương nhiên nếu tâm tình hắn không tốt thì cả tháng hắn cũng chẳng thèm lên triều. Kỳ thực đây là một loại thủ đoạn thăm dò, cho nên hắn thường dùng tới mấy chiêu này.
Hôm nay hắn không lên triều, ăn xong liền nghĩ muốn cải trang xuất tuần kinh thành. Lúc đó nghe chuyện của bách tính mới là chân thực nhất, điều ấy hắn biết rõ.
Lúc đang chờ Công Tôn Lạc Nhật đến hắn đột nhiên vỗ bàn, nói: “Không biết lại chạy đi lêu lổng chỗ nào rồi!” Vừa vặn Đậu đỏ bưng nước nóng tiến vào, bị hắn dọa đến sợ đến nỗi hất toàn bộ lên đầu, lên người Mai ma ma.
Nàng lập tức nói: “Ai nha… ta xin lỗi, không phải ta cố ý đâu.” Nói xong liền rút khắn tay ra lau cho Mai ma ma, nữ nhân này đắc tội không nổi, nếu trước mặt Thái Hậu nói một câu thôi thì bản thân ngay đến chết như thế nào cũng không biết.
Mai ma ma lau mặt, cười nói: “Không sao đâu, nô tỳ ra ngoài thay quần áo.” Nói xong liền thi lễ đi ra ngoài. Đậu đỏ hối hận không nguôi, nhìn theo bóng lưng của nàng mà nói: “Mai ma ma, ta quả thật không cẩn thận, ngài nghìn vạn lần đừng để bụng nhé!”
Ngự Thiên cảm thấy thiếu nữ này rất rất kỳ quái, nàng rõ ràng là chủ tử sao lại phải xin lỗi một hạ nhân thấp kém.
“Ngươi sợ nàng ta?”
Đậu đỏ quay đầu lại, trưng vẻ mặt đau khổ ra nói: “Cuối cùng không phải bởi vì…”
“Bởi vì nàng ta là người của Thái Hậu sao?”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, ngài biết còn hỏi làm gì.
Đột nhiên Ngự Thiên đứng lên, đi tới bên cạnh Đậu đỏ nói: “Tuy Thái Hậu là mẫu thân của Trẫm nhưng bà cũng không dám đụng đến người của Trẫm, từ này về sau ngươi không cần sợ nàng ta.”
Đậu đỏ ngẩn ra, người của hắn? Có phải ý là cho dù chuyện gì xảy ra cũng có hắn đỡ, cho nàng căn bản không cần sợ Thái Hậu kia?
Loại lời nói này có thể tin à, trước đó nam nhân kia đã nói sẽ giải quyết mọi chuyện, kết quả cũng chỉ là một tờ hưu thư để bỏ nàng sao?
Đậu đỏ cúi đầu, nói: “Đa tạ Hoàng thượng, nô tỳ đã biết.”
Ngự Thiên gật đầu, mục đích của Thái Hậu hắn biết rõ. Tuy là là mẫu thân của hắn nhưng lại không ngừng ước thúc hắn, muốn hắn mau sinh ra một người thừa kế, đến lúc đó có thể phế một bạo quân như hắn. Trong triều dù đã thay máu, nhưng người của bà vẫn tồn tại rất nhiều.
“A…” Nàng kéo dài thanh âm rất lâu, Công Tôn Lạc Nhật cười, nói: “Biết ngay là nàng sẽ nghĩ bậy mà, ngự y sắp tới rồi, ta không làm phiền nữa.” Nói xong hắn liền đứng lên.
Đậu đỏ ngồi trên ghế phất phất tay, còn cười rất mờ ám.
Công Tôn Lạc Nhật âm thầm lắc đầu, hắn sớm biết mấy cái chuyện của Hoàng đế và mình đã truyền xa bao nhiêu trong cung. Đương nhiên, Tiền Thường ứng này cũng không ngoại lệ, chỉ là không nghĩ nàng tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được ba cái chuyện này. Nếu hắn biết nàng còn biết nhiều thứ “đen tối” hơn về cái chuyện kia nhất định còn kinh ngạc hơn!
Công Tôn Lạc Nhật vừa đi thì vị Ngự y kia liền tới, hắn chỉ ở khám qua loa, kê đơn thuốc rồi cáo lui.
Đậu đỏ chỉ giả vờ uống thuốc, kỳ thực là đổ hết đống thuốc đó đi nuôi mấy cái cây trong phòng. Thuốc vào nên bệnh khỏi, chiều hôm đó nàng ăn được hai chén cơm.
Đêm đó lại vào trong không gian tìm công thức chế biến canh ma lạt, thế nhưng lại rất khó tìm, đợi tới mấy tiếng đồng hồ mới có người trả lời.
“Sao lâu thế, có phải là không biết công thức hay không?”
Thiên Thượng Khách trả lời: “Bạn cho rằng mấy cái bình luận trên diễn đàn này đều là tự nguyện sao? Được thưởng mà, cho nên hồi đáp rất chuẩn, được chấp nhận còn có thể tăng xu thưởng, tăng xu chính là tăng tiền đó.”
“Thì ra là thế, có thưởng thì mới có người chơi.” Đậu đỏ càng cảm thấy cái không gian này không tồi chút nào.
Viết công thức lên giấy rồi đem ra ngoài, nàng bắt đầu chuẩn bị canh xương, thế nhưng canh đó mùi vị ra sao? Không ngon thì sao thu hút người ta được?
Nàng mở toang cửa phòng bếp ra mà làm, khiến cho đủ mọi loại hương vị tràn ngập Phi Phượng cung. Đậu đỏ phái Đinh Nhi canh ở cửa sau không cho bất luận kẻ nào tiến vào, nàng lại tiếp tục sai Ninh Nhi và ma ma tiếp tục nỗ lực nấp súp. Xong xuôi đâu đấy thì đem đồ đã chuẩn bị cùng với mỳ ra, thời đại này không có mỳ sợi, cho nên mấy người kia không biết làm. Đậu đỏ cũng không biết, đây là lần đầu tiên nàng làm không nghĩ tới cũng khá ổn.
Ăn thử một bát mỳ, quá cay rồi, có thể là bỏ nhiều dầu ớt quá. Nàng thất bại rồi, tuy nói rằng những nguyên liệu này lấy từ Ngự Thiện phòng, nhưng phải có bạc mới lấy được. Tuy Đậu đỏ rất không nỡ nhưng nếu có thể xuất cung thì nàng tình nguyện táng gia bại sản. Tới buổi chiều cuối cùng cũng làm ra một bát mỳ hoàn chỉnh, Đậu đỏ rất vui. Mà mùi thơm cũng bay đi rất xa rồi, hy vọng cái vị Hoàng đế tham ăn kia có thể ngửi thấy được.
Chỉ là không ngờ được hắn giống hệt như Công Tôn Lạc Nhật nói, đối với đồ ăn ngon không có năng lực chống lại, buổi tối chạy ngay đến đây.
Đậu đỏ khóc thầm, quỳ trên mặt đất mà thanh âm run run: “Cung chúc Hoàng thượng thánh an…”
Ngự Thiên “Uh” một tiếng, đi vào bên trong ngồi xuống. Ngồi xuống hắn liếc liếc đám cung nữ, hắn gầy hơn so với trước kia.
“Bữa tối…” Hắn chính là thẳng thắn như vậy, hiện tại Đậu đỏ rất thích tính cách đó, ít nhất rất rõ ràng.
Lần này nàng không sai người đi làm mà tự mình xuống bếp làm một bát mỳ bưng tới trước mặt Ngự Thiên. Ngự Thiên có chút tò mò, hỏi: “Đây là món gì?” Mấy món trước đây còn có chút dấu hiệu để tìm ra, lần này ngoại trừ tráng tráng thái sợi với rau thì chẳng nhận ra gì cả.
“Mỳ ma lạt, mời Hoàng thượng dùng.” Đậu đỏ đưa đôi đũa cho hắn, hắn do dự một hồi rồi nhận lấy.
Hiện tại ở đây hắn đã bỏ qua nhiệm vụ của thái giám thử đồ ăn, cái gì cũng đều tự mình thử. Mùi vị của mỳ ma lạt này quả nhiên đủ kích thích, hắn ăn một hồi mà thấy nước mũi chảy ra, mồ hôi đổ như tắm. Hắn thích cái cảm giác kích thích này, rất thỏa mãn với bát mỳ đặc biệt này. Ăn xong bát thứ nhất, Đậu đỏ liền đưa lên bát thứ hai. Trước khi bưng lên bát thứ nhất nàng đã phân phó cung nữ luộc mỳ, canh thời gian vừa chuẩn.
Ngự Thiên lại ăn tiếp, hai chén nên rất no. Hắn tiếp nhận khăn mặt lau mồ hôi từ Đậu đỏ, cảm thấy cả người thư thái không gì sánh bằng.
Uống xong một tách trà lớn, hắn nói: “Đi ra ngoài dạo một chút.”
Đậu đỏ lập tức nói: “Dạ.”
Đậu đỏ đi phía sau Hoàng đế đi dạo trong Ngự hoa viên, đám ma ma và cung nữ chỉ dám đứng từ xa không dám lại gần, Đậu đỏ có một loại cảm giác… ngượng ngùng. Bởi vì ngoại trừ nàng không có dây thừng trên cổ, thì tất cả đám người kia đều giống như chó, mèo sủng vật của hắn.
Thế nhưng để ra được khỏi cung đừng nói hắn bây giờ chưa nói nàng là chó, cho dù nói rõ ra nàng là chó nàng cũng sẽ theo tới cùng. Ở hiện đại cho dù là học sinh hay bất cứ loại người nào trong xã hội, để đạt được thành công thì một chút nịnh hót là rất cần thiết.
“Tên của ngươi?” Hoàng đế đột nhiên hỏi
Tốt, muốn đặt tên cho sủng vật, Đây cũng là muốn nhận biết nàng, so với trước kia thì tốt hơn, sau này được xuất cung cũng sẽ không bị lầm. “Tiền Tiểu Đậu, Hoàng thượng có thể gọi nô tỳ là Đậu đỏ…”
“Đậu đỏ?” Cái tên này có chút kỳ quái, không phải nữ nhi của các đại thần đều lấy tên tự sao, thế nào đến nàng lại có thể gọi tùy tiện như vậy?
“Có ý nghĩa gì?”
“Bẩm Hoàng thượng, phụ thân nô tỳ làm việc ở Hộ Bộ, phụ trách việc đồng áng.” May mà bản thân chăm chỉ nghe Bạch tiểu thư giảng giải, nếu không thì không biết ứng phó như thế nào.
“Hả?” Hoàng đế đi nhanh quá làm Đậu đỏ phải đuổi theo.
“Năm nay mấy tuổi?” Hoàng đế lại hỏi.
Đậu đỏ nói: “Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ năm nay mười ba, qua năm mới là mười bốn rồi.”
Hoàng đế gật đầu một cái rồi không nói gì nữa, Đậu đỏ cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như gặp phải cán bộ quản lý hộ khẩu.
Hoàng đế đi thêm vài vòng rồi nói: “Trở về nghỉ thôi!”
Ý nghỉ ngơi là phải kêu sao, Đậu đỏ trước tiên uống mấy ngụm trà, sau đó ngồi xuống giường, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hoàng đế đang nhìn nàng. Nàng lập tức ngậm miệng nuốt trọn thanh âm vừa mới định phát ra, bị một người đàn ông nhìn chằm chằm như vậy nàng kêu không được, giết nàng cũng kêu không được.
May mà Hoàng đế không nhìn nữa, nàng cảm thấy cũng không được tự nhiên, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, còn phải kêu không ah?”
Hoàng đế vốn đang cầm bút suy tư chuyện gì, nghe nàng nói vậy thì đánh rơi bút trong tay. Hắn nhặt lên, nói: “Uh”
Đậu đỏ tiếp tục động tác lúc nãy, cởi quần áo ngồi trên giường kêu. Trước đây còn nghĩ không được tự nhiên, thế nhưng chỉ cần Hoàng đế không nhìn thì nàng sợ gì, cứ coi đây là công việc, hoặc là đang hát cũng được.
Mà Ngự Thiên lại đăm chiêu cho đến lúc âm thanh nhỏ dần, quay ra liên biết nàng đã ngủ. Lúc này hắn mới đi đến bên giường, bỏ áo khoác ra, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại đứng lên tiếp tục đọc sách. Đọc một hồi liền đứng lên trong phòng đi đi lại lại, không phải chỉ ngủ sao? Sợ cái gì chứ!
Chờ Hoàng đế thực sự nằm xuống đã là chuyện của hai canh giờ sau, nằm xuống rồi lại ngủ không được nên chỉ đành nhằm mắt lại. Cảm giác khó chịu, cảm nhận thiếu nữ bên người động đậy, hắn mở mắt ra thì thấy nàng đang nhìn mình. Hai người sợ run, Đậu đỏ đỏ mặt liền nói: “Nô tỳ không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi ngài đồ ăn sáng mai muốn ăn nhạt hay cay?” Lần này chỉ là ngoài ý muốn trở mình, không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên không ngủ.
Ngự Thiên nói: “Nhạt một chút”
“Dạ.” Đậu đỏ nói xong liền quay đi, thế nhưng nàng quên bản thân đang nằm ở mép giường, cho nên cả người liền ngã xuống,
May mà có một cánh tay vòng ra ôm lấy nàng đem lên, cánh tay đó rất có lực, đáng tiếc lại ôm sai vị trí, vừa vặn ôm phải bộ ngực đang dậy thì của nàng.
Chí ít lúc này Đậu đỏ hiểu rõ một điểm, đó là cái gì mà nam nhân không thể một tay mà kiểm soát được nữ nhân nhỏ bé. Tuy tay Hoàng đế rất lớn, đáng tiếc lại không khéo, năm ngon tay mãnh liệt đè ép nơi thập phần mê người kia.
Đến khi người bị kéo lên, Đậu đỏ thậm chí nghe được tiếng Hoàng đế thở dốc. Nàng lập tức quấn chặt chăn, nói: “Đa tạ Hoàng Thượng, ngủ… ngủ ngon!” Ngủ đi nào, ngủ đi nào!
May mà người phía sau không tiếp tục động đậy nữa, nàng đắn đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cho rằng Hoàng đế chắc không có cái cảm giác đó với nàng, lúc này mới yên tâm thoải mái đi ngủ.
Trong khi đó Ngự Thiên nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn kia mà tay vẫn bấu chặt bắp đùi không dám thả lỏng, vừa rồi nếu không phải trong lúc nguy ngập hắn dùng tay kia bấu chặt đùi mình, dùng cảm giác đau đớn để thanh tỉnh bản thân, chỉ sợ kết quả sẽ không yên bình như hiện tại đâu. Hắn hít sâu, quả nhiên nàng vẫn luôn có âm mưu, chẳng qua thủ đoạn của nàng dường như cao hơn một bậc.
Ngày hôm sau Đậu đỏ vẫn tự mình đi chuẩn bị bữa sáng như trước, lại tự mình bưng lên cho Hoàng đế. Cứ một tháng là Hoàng đế có mười ngày không cần lên triều, đương nhiên nếu tâm tình hắn không tốt thì cả tháng hắn cũng chẳng thèm lên triều. Kỳ thực đây là một loại thủ đoạn thăm dò, cho nên hắn thường dùng tới mấy chiêu này.
Hôm nay hắn không lên triều, ăn xong liền nghĩ muốn cải trang xuất tuần kinh thành. Lúc đó nghe chuyện của bách tính mới là chân thực nhất, điều ấy hắn biết rõ.
Lúc đang chờ Công Tôn Lạc Nhật đến hắn đột nhiên vỗ bàn, nói: “Không biết lại chạy đi lêu lổng chỗ nào rồi!” Vừa vặn Đậu đỏ bưng nước nóng tiến vào, bị hắn dọa đến sợ đến nỗi hất toàn bộ lên đầu, lên người Mai ma ma.
Nàng lập tức nói: “Ai nha… ta xin lỗi, không phải ta cố ý đâu.” Nói xong liền rút khắn tay ra lau cho Mai ma ma, nữ nhân này đắc tội không nổi, nếu trước mặt Thái Hậu nói một câu thôi thì bản thân ngay đến chết như thế nào cũng không biết.
Mai ma ma lau mặt, cười nói: “Không sao đâu, nô tỳ ra ngoài thay quần áo.” Nói xong liền thi lễ đi ra ngoài. Đậu đỏ hối hận không nguôi, nhìn theo bóng lưng của nàng mà nói: “Mai ma ma, ta quả thật không cẩn thận, ngài nghìn vạn lần đừng để bụng nhé!”
Ngự Thiên cảm thấy thiếu nữ này rất rất kỳ quái, nàng rõ ràng là chủ tử sao lại phải xin lỗi một hạ nhân thấp kém.
“Ngươi sợ nàng ta?”
Đậu đỏ quay đầu lại, trưng vẻ mặt đau khổ ra nói: “Cuối cùng không phải bởi vì…”
“Bởi vì nàng ta là người của Thái Hậu sao?”
Đậu đỏ giật giật khóe miệng, ngài biết còn hỏi làm gì.
Đột nhiên Ngự Thiên đứng lên, đi tới bên cạnh Đậu đỏ nói: “Tuy Thái Hậu là mẫu thân của Trẫm nhưng bà cũng không dám đụng đến người của Trẫm, từ này về sau ngươi không cần sợ nàng ta.”
Đậu đỏ ngẩn ra, người của hắn? Có phải ý là cho dù chuyện gì xảy ra cũng có hắn đỡ, cho nàng căn bản không cần sợ Thái Hậu kia?
Loại lời nói này có thể tin à, trước đó nam nhân kia đã nói sẽ giải quyết mọi chuyện, kết quả cũng chỉ là một tờ hưu thư để bỏ nàng sao?
Đậu đỏ cúi đầu, nói: “Đa tạ Hoàng thượng, nô tỳ đã biết.”
Ngự Thiên gật đầu, mục đích của Thái Hậu hắn biết rõ. Tuy là là mẫu thân của hắn nhưng lại không ngừng ước thúc hắn, muốn hắn mau sinh ra một người thừa kế, đến lúc đó có thể phế một bạo quân như hắn. Trong triều dù đã thay máu, nhưng người của bà vẫn tồn tại rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.