Chương 37: Chia Tài Sản
Khuynh Bích Du Nhiên
14/01/2022
Kỷ Duy nhìn thẳng vào đôi mắt mong đợi của Tiền Tiến, ông ấy thản nhiên nói: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu nương của ngươi nhất quyết như vậy thì ngươi định làm thế nào?"
Ánh mắt của Tiền Tiến lóe lên, hắn ta đảo mắt một cái rồi nói: "Vậy để một đứa bé mang họ của con, không cho nó làm con thừa tự, kết quả cũng giống nhau."
Khóe miệng Kỷ Duy hơi cong lên, ông ấy không phản bác lại việc để cho một đứa bé có họ của Tiền Tiến mà lại hỏi: "Nương của ngươi yêu cầu Kỷ gia ta cho nhà các ngươi hai mươi hai lượng bạc rồi mới tiếp tục bàn chuyện kết hôn và bồi thường cho bà ta không chỉ có vậy. Sau này, tài sản của Kỷ gia ta, bao gồm ngôi nhà và ruộng đất, đều phải chia cho đứa bé kia một nửa. Chuyện này thì ngươi định làm như thế nào?"
“Ôi, Kỷ thúc, tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này được.” Lâm Thiên Dược lại nói, hắn liếc nhìn Tiền Tiến một cái, giọng điệu có chút khinh thường và mỉa mai.
Sắc mặt Tiền thị khó coi, Tiền Tiến lúc đầu rất kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu rõ và đột nhiên lao ra ngoài.
Tiền thị còn chưa kịp gọi lại thì trong nháy mắt liền không nhìn thấy bóng dáng của hắn ta nữa, bà ấy thở dài nói: "Ôi trời, đứa trẻ này, tại sao lại rời đi nhanh như vậy chứ?"
“Đại tẩu, tẩu trở về đi, về sau nếu không có chuyện gì thì tẩu không cần đến đây đâu.” Liễu thị nhàn nhạt nói.
Ý của lời nói này là muốn cắt đứt liên lạc. Tiền thị thay đổi sắc mặt.
Rồi lại nghe thấy Liễu thị tiếp tục nói: "Năm đó, sau khi chuyện kia xảy ra, chúng ta vốn dĩ đã không nên lui tới rồi."
Tiền thị lùi lại phía sau một bước, miễn cưỡng cười nói: "Tại sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?"
“Đại cữu mẫu, ngươi thật sự muốn tất cả người dân ở thôn Đào Nguyên đến đưa người về nhà như Lâm đại ca nói sao?” Ánh mắt Kỷ Đào lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc, khiến cho người ta nghe thấy thì không hề dám nghi ngờ cô thật sự sẽ làm như thế.
Sau khi nhìn thấy rõ sắc mặt của Kỷ Đào, Tiền thị miễn cường cười nói: "Hôm nay tất cả mọi người đều không bình tĩnh, có lẽ không thể nói chuyện được nữa. Mấy ngày nữa ta sẽ lại đến đây, mọi người đều là thân thích cả đời của nhau, không nên như thế…. không đến mức phải như vậy…”
Dưới ánh mắt sắc lạnh của Kỷ Duy, Tiền thị đi ra cửa, bước chân càng lúc càng nhanh, gần như là chạy bán sống bán chết.
“Cảm ơn ngươi vì chuyện hôm nay.” Kỷ Duy nhìn về phía Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa, giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý nói lời cảm ơn mà là muốn ra lệnh đuổi khách.
Nhưng Lâm Thiên Dược lại giống như không phát hiện ra sự lạnh nhạt của Kỷ Duy, hắn cười nói: "Chúng ta là hàng xóm, cho nên đây là chuyện tất nhiên."
Khóe miệng Kỷ Đào hơi co giật, cô thản nhiên nói: "Lâm đại ca, ta tiễn huynh đi ra ngoài."
Lúc này Lâm Thiên Dược gật đầu.
Dẫn đầu đi ra cửa, khi cách nhà chính có chút xa, hắn mới nói: "Đào nhi muội muội, có thể cho ta nói một câu không? Tên A Tiến kia vừa nhìn là thấy chính là một kẻ thô lỗ, không thể chọn người như vậy được. Nếu sau này hắn ta đánh muội thì muội phải làm sao bây giờ? Nếu hắn ta đánh Kỷ thúc thì không phải là đã chọn trúng một con sói vô ơn sao?”
“Hơn nữa.” Lúc này Lâm Thiên Dược đã đi tới dưới gốc cây lớn ở cửa, hơi cúi người tới gần Kỷ Đào và nói nhỏ vào tai của cô: “Đào nhi muội muội, ta nghĩ nhà bọn họ rõ ràng là cho rằng Kỷ thúc của chỉ có một mình muội, cho nên tất cả tài sản trong nhà…”
Kỷ Đào đương nhiên hiểu suy nghĩ của Tiền gia. Lâm Thiên Dược vẫn đang nói giảm nói tránh, nếu nói trắng ra thì đó chính là đổi con để lấy của cải.
“Ta biết.” Kỷ Đào thản nhiên nói.
Lâm Thiên Dược nói chuyện bên tai cô, hơi thở ấm áp hướng vào trong tai khiến cho cổ của Kỷ Đào không kìm được mà đỏ lên. Cô hơi bối rối lùi ra một chút, không hiểu sao dù khoảng cách giữa Lâm Thiên Dược và cô không tính là gần nhưng cô lại chỉ cảm thấy rất ám muội.
Nhìn thấy cô tránh ra, ánh mắt Lâm Thiên Dược hơi tối lại.
Hắn đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn những chồi non trên cành cây rồi nghiêm túc nói: "Chuyện hôn nhân liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội. Muội đã giúp đỡ mẫu tử chúng ta rất nhiều nên ta thật lòng hy vọng muội có thể sống hạnh phúc."
Kỷ Đào nhìn hắn chậm rãi đi ra cửa với sắc mặt thận trọng.
Vừa rồi, khi Kỷ Duy nói như vậy thì Kỷ Đào liền biết Tiền gia sẵn lòng để cho Tiền Tiến ở rể chính là bởi vì nhìn trúng của cải của Kỷ gia. Hơn nữa họ còn muốn hai mươi lượng bạc, đây là một số tiền mà rất ít nhà ở cả trấn Cổ Kỳ này có thể lấy ra được.
Phải biết rằng hai lượng bạc đã là quá đủ cho một gia đình đông người chi tiêu trong một năm và sống một cuộc sống thoải mái rồi.
Đây chắc là họ đang bán nhi tử nhỉ? Ồn ào yêu cầu muốn cho đứa bé làm con thừa tự của đại ca của Tiền Tiến, và còn muốn được chia tài sản của Kỷ gia. Đây không phải là muốn giúp đỡ đại ca Tiền Tiến trá hình sao? Tính toán thật là tốt nhưng đáng tiếc chỉ có thể nghĩ ở trong mơ mà thôi.
Kỷ Duy có thể lấy ra hai mươi lượng bạc, nhưng dựa vào cái gì chứ?
Kỷ Đào ngẩn người đứng ở dưới tàng cây, đột nhiên cô nhớ tới lời Lâm Thiên Dược vừa nói: "Muội đã giúp đỡ mẫu tử chúng ta rất nhiều nên ta thật lòng hy vọng muội có thể sống hạnh phúc."
Khóe miệng cô khẽ cong lên, vẻ thất vọng do Tiền Tiến mang lại đã bị xóa sạch.
Tiền Tiến đã thề thốt những lời tốt đẹp ở trước mặt cô, dù cô không muốn phu quân và bà bà tương lai đối đầu với nhau nhưng ít nhất cũng phải ra sức bảo vệ cô khi hai người xảy ra tranh cãi.
Vừa rồi ở trước mặt Hồ thị, Tiền Tiến không nói một câu nào và cũng không hề kiên trì.
Thôi quên đi, đây vốn dĩ là một người không liên quan và có lẽ sau này cũng sẽ không nhìn thấy hắn ta nữa.
Kỷ Đào nghĩ thông suốt và bỏ qua vấn đề này. Đúng lúc này, Liễu thị đứng ở cửa nhà chính gọi cô. Kỷ Đào vội vàng quay trở lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Liễu thị, cô cảm thấy có chút khó chịu: "Nương, người đừng tức giận nữa."
Ánh mắt của Tiền Tiến lóe lên, hắn ta đảo mắt một cái rồi nói: "Vậy để một đứa bé mang họ của con, không cho nó làm con thừa tự, kết quả cũng giống nhau."
Khóe miệng Kỷ Duy hơi cong lên, ông ấy không phản bác lại việc để cho một đứa bé có họ của Tiền Tiến mà lại hỏi: "Nương của ngươi yêu cầu Kỷ gia ta cho nhà các ngươi hai mươi hai lượng bạc rồi mới tiếp tục bàn chuyện kết hôn và bồi thường cho bà ta không chỉ có vậy. Sau này, tài sản của Kỷ gia ta, bao gồm ngôi nhà và ruộng đất, đều phải chia cho đứa bé kia một nửa. Chuyện này thì ngươi định làm như thế nào?"
“Ôi, Kỷ thúc, tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này được.” Lâm Thiên Dược lại nói, hắn liếc nhìn Tiền Tiến một cái, giọng điệu có chút khinh thường và mỉa mai.
Sắc mặt Tiền thị khó coi, Tiền Tiến lúc đầu rất kinh ngạc, sau đó lập tức hiểu rõ và đột nhiên lao ra ngoài.
Tiền thị còn chưa kịp gọi lại thì trong nháy mắt liền không nhìn thấy bóng dáng của hắn ta nữa, bà ấy thở dài nói: "Ôi trời, đứa trẻ này, tại sao lại rời đi nhanh như vậy chứ?"
“Đại tẩu, tẩu trở về đi, về sau nếu không có chuyện gì thì tẩu không cần đến đây đâu.” Liễu thị nhàn nhạt nói.
Ý của lời nói này là muốn cắt đứt liên lạc. Tiền thị thay đổi sắc mặt.
Rồi lại nghe thấy Liễu thị tiếp tục nói: "Năm đó, sau khi chuyện kia xảy ra, chúng ta vốn dĩ đã không nên lui tới rồi."
Tiền thị lùi lại phía sau một bước, miễn cưỡng cười nói: "Tại sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?"
“Đại cữu mẫu, ngươi thật sự muốn tất cả người dân ở thôn Đào Nguyên đến đưa người về nhà như Lâm đại ca nói sao?” Ánh mắt Kỷ Đào lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc, khiến cho người ta nghe thấy thì không hề dám nghi ngờ cô thật sự sẽ làm như thế.
Sau khi nhìn thấy rõ sắc mặt của Kỷ Đào, Tiền thị miễn cường cười nói: "Hôm nay tất cả mọi người đều không bình tĩnh, có lẽ không thể nói chuyện được nữa. Mấy ngày nữa ta sẽ lại đến đây, mọi người đều là thân thích cả đời của nhau, không nên như thế…. không đến mức phải như vậy…”
Dưới ánh mắt sắc lạnh của Kỷ Duy, Tiền thị đi ra cửa, bước chân càng lúc càng nhanh, gần như là chạy bán sống bán chết.
“Cảm ơn ngươi vì chuyện hôm nay.” Kỷ Duy nhìn về phía Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa, giọng điệu lạnh nhạt, hoàn toàn không có ý nói lời cảm ơn mà là muốn ra lệnh đuổi khách.
Nhưng Lâm Thiên Dược lại giống như không phát hiện ra sự lạnh nhạt của Kỷ Duy, hắn cười nói: "Chúng ta là hàng xóm, cho nên đây là chuyện tất nhiên."
Khóe miệng Kỷ Đào hơi co giật, cô thản nhiên nói: "Lâm đại ca, ta tiễn huynh đi ra ngoài."
Lúc này Lâm Thiên Dược gật đầu.
Dẫn đầu đi ra cửa, khi cách nhà chính có chút xa, hắn mới nói: "Đào nhi muội muội, có thể cho ta nói một câu không? Tên A Tiến kia vừa nhìn là thấy chính là một kẻ thô lỗ, không thể chọn người như vậy được. Nếu sau này hắn ta đánh muội thì muội phải làm sao bây giờ? Nếu hắn ta đánh Kỷ thúc thì không phải là đã chọn trúng một con sói vô ơn sao?”
“Hơn nữa.” Lúc này Lâm Thiên Dược đã đi tới dưới gốc cây lớn ở cửa, hơi cúi người tới gần Kỷ Đào và nói nhỏ vào tai của cô: “Đào nhi muội muội, ta nghĩ nhà bọn họ rõ ràng là cho rằng Kỷ thúc của chỉ có một mình muội, cho nên tất cả tài sản trong nhà…”
Kỷ Đào đương nhiên hiểu suy nghĩ của Tiền gia. Lâm Thiên Dược vẫn đang nói giảm nói tránh, nếu nói trắng ra thì đó chính là đổi con để lấy của cải.
“Ta biết.” Kỷ Đào thản nhiên nói.
Lâm Thiên Dược nói chuyện bên tai cô, hơi thở ấm áp hướng vào trong tai khiến cho cổ của Kỷ Đào không kìm được mà đỏ lên. Cô hơi bối rối lùi ra một chút, không hiểu sao dù khoảng cách giữa Lâm Thiên Dược và cô không tính là gần nhưng cô lại chỉ cảm thấy rất ám muội.
Nhìn thấy cô tránh ra, ánh mắt Lâm Thiên Dược hơi tối lại.
Hắn đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn những chồi non trên cành cây rồi nghiêm túc nói: "Chuyện hôn nhân liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội. Muội đã giúp đỡ mẫu tử chúng ta rất nhiều nên ta thật lòng hy vọng muội có thể sống hạnh phúc."
Kỷ Đào nhìn hắn chậm rãi đi ra cửa với sắc mặt thận trọng.
Vừa rồi, khi Kỷ Duy nói như vậy thì Kỷ Đào liền biết Tiền gia sẵn lòng để cho Tiền Tiến ở rể chính là bởi vì nhìn trúng của cải của Kỷ gia. Hơn nữa họ còn muốn hai mươi lượng bạc, đây là một số tiền mà rất ít nhà ở cả trấn Cổ Kỳ này có thể lấy ra được.
Phải biết rằng hai lượng bạc đã là quá đủ cho một gia đình đông người chi tiêu trong một năm và sống một cuộc sống thoải mái rồi.
Đây chắc là họ đang bán nhi tử nhỉ? Ồn ào yêu cầu muốn cho đứa bé làm con thừa tự của đại ca của Tiền Tiến, và còn muốn được chia tài sản của Kỷ gia. Đây không phải là muốn giúp đỡ đại ca Tiền Tiến trá hình sao? Tính toán thật là tốt nhưng đáng tiếc chỉ có thể nghĩ ở trong mơ mà thôi.
Kỷ Duy có thể lấy ra hai mươi lượng bạc, nhưng dựa vào cái gì chứ?
Kỷ Đào ngẩn người đứng ở dưới tàng cây, đột nhiên cô nhớ tới lời Lâm Thiên Dược vừa nói: "Muội đã giúp đỡ mẫu tử chúng ta rất nhiều nên ta thật lòng hy vọng muội có thể sống hạnh phúc."
Khóe miệng cô khẽ cong lên, vẻ thất vọng do Tiền Tiến mang lại đã bị xóa sạch.
Tiền Tiến đã thề thốt những lời tốt đẹp ở trước mặt cô, dù cô không muốn phu quân và bà bà tương lai đối đầu với nhau nhưng ít nhất cũng phải ra sức bảo vệ cô khi hai người xảy ra tranh cãi.
Vừa rồi ở trước mặt Hồ thị, Tiền Tiến không nói một câu nào và cũng không hề kiên trì.
Thôi quên đi, đây vốn dĩ là một người không liên quan và có lẽ sau này cũng sẽ không nhìn thấy hắn ta nữa.
Kỷ Đào nghĩ thông suốt và bỏ qua vấn đề này. Đúng lúc này, Liễu thị đứng ở cửa nhà chính gọi cô. Kỷ Đào vội vàng quay trở lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Liễu thị, cô cảm thấy có chút khó chịu: "Nương, người đừng tức giận nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.