Chương 47:
Khuynh Bích Du Nhiên
26/09/2024
Phùng Uyển Phù nói vô cùng thành khẩn, sắc mặt của người nọ cũng dễ nhìn hơn một chút, nhìn về phía mọi người đang đứng ở một bên nói: “Ta mặc kệ các ngươi vì lý do gì mà động thủ, việc này ta sẽ đúng sự thật báo cho Tề Mậu.
Kỷ Đào mơ hồ biết được thị trưởng của thị trấn họ Tề.
Nói xong, hắn lại lần nữa hướng Kỷ Đào nói lời cảm tạ, che lại cổ đi xuống lầu, chưởng quầy Kỳ Nguyên lâu vội đỡ ở một bên, Lâm Thiên Dược nhìn về phía Kỷ Đào, thấp giọng nói: “Hôm nay đa tạ muội.” ,,
Kỷ Đào nhìn Lâm Thiên Dược đuổi theo, tựa hồ đó là người đối với hắn vô cùng quan trọng.
Sắc mặt của Dương Đại Thành vô cùng khó coi, Phùng Uyển Phù nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Không liên quan đến ta, đều là do ngươi mang theo vũ khí sắc bén bên người, nhiều người như vậy nhìn thấy chính là ngươi đả thương người, ta căn bản là không sợ.” Lúc này, người mới vừa rồi làm bị thương người nọ nhìn công tử nhà giàu kia gào lên.
“Nếu không phải ngươi nói hươu nói vượn khi dễ người, ta như thế nào sẽ nghĩ đến đả thương người chứ?” Dương Đại Thành không để ý tới Phùng Uyển Phù không ngừng kéo cánh tay của hắn, không cam lòng yếu thế trả lời.
Kỷ Đào cẩn thận đánh giá Kỷ Duy một lượt, thấy hắn không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cha, chúng ta về nhà đi.”
Kỷ Duy lại xua xua tay, nhìn về phía vị công tử kia, nhàn nhạt nói: “Vô luận như thế nào, ngươi hôm nay đối với tiểu tức phụ của người ta trêu đùa là sự thật, người nam nhân dưới sự giận dữ rút đao cũng hiểu được, việc ngày hôm nay nếu vị công tử kia truy cứu, các ngươi đều là có trách nhiệm.
“Lão già chết tiệt, ông lại là ai, liên quan gì đến ông.” Công tử kia vẻ mặt khinh bỉ.
Kỷ Duy sắc mặt bất biến nói: “Bọn họ là người thôn Đào Nguyên, ta là thôn trưởng, muốn quản vẫn là quản được.”
Sắc mặt của Liễu thị rất khó coi, bất quá bà cũng đã quen cái tính luôn thích xen vào việc của người khác của Kỷ Duy, chỉ đứng ở một bên, trong tay gắt gao ôm chặt Kỷ Đào.
“Một thôn trưởng hèn mọn, cũng muốn quản ta hay sao?” Tay của công tử kia nhấc lên, thiếu chút nữa đánh tới người Kỷ Duy.
“Ngươi làm gì vậy?” Dương Đại Thành tiến lên một bước, ngăn trở trước mặt của Kỷ Duy.
Cả giận nói: “Có phải muốn đánh nhau hay không?”
Công tử kia cũng không sợ, cười lạnh nói: “Đánh thì đánh, ta sợ ngươi không thành công, ta nhưng thật ra muốn nhìn xem một mình ngươi có thể đánh được bao nhiêu cái đây?”
Hai người gia nô ở phía sau hắn luôn đứng sau bảo hộ, lúc này nghe vậy tiến lên hai bước, trong tay không biết khi nào đã cầm một cái chủy thủ, hiện ra sát ý lạnh lẽo, đưa ánh mắt âm ngoan nhìn Dương Đại Thành.
Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng ngưng trọng.
Kỷ Đào nhíu mày, Kỷ Duy sẽ ra mặt nói giúp, cái này đại khái cũng coi như là bệnh nghề nghiệp. Hơn nữa Kỷ Duy đối với Dương Đại Thành vô cùng coi trọng, dù sao cũng là người hắn muốn nhận làm cho rể. Vô luận là cảm tình cá nhân hay là chức trách của một thôn trưởng, hắn đều sẽ không đứng yên mặc kệ hông quản.
Nhưng mà như vậy sẽ rất dễ bị thương. Kỷ Đào nhìn thấy lông mày của Liễu thị đều đã nhíu chặt lại.
Nghĩ một lát, Kỷ Đào không muốn tiếp tục dây dưa nữa, hướng Dương ma ma nói: “Ma ma, ngươi đi nói với cha, để ông ấy đi báo quan.”
Kỷ Duy chỉ là thôn trưởng của thôn Đào Nguyên, xác thật không quản được nhiều chuyện như vậy, vô luận có thể quản hay không, Kỷ Đào đều không muốn Kỷ Duy bị thương, cho dù cuối cùng có thể lấy lại được công đạo nhưng vết thương trên người cũng vẫn sẽ đau.
Dương ma ma qua đi, Liễu thị cả giận: “Cha con đúng thật là, ai kêu ông ấy đi xen vào chuyện của người khác cơ chứ.”
Đôi mắt của Kỷ Đào một khắc cũng không thả lỏng, nàng vẫn luôn chăm chú nhìn phía trước, trong miệng khuyên nhủ: “Tính tình của cha nương cũng không phải không biết, cha là thôn trưởng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không nhìn thấy thì thôi, một khi nhìn thấy thì không thể mặc kệ được.”
Mắt thấy ma ma tiến lên phía trước, thấp giọng nói khẽ với Kỷ Duy cái gì đó, Kỷ Đào thấy Kỷ Duy xua xua tay, sau đó đứng ở phía sau Dương Đại Thành không chút nhúc nhích.
Nàng không khỏi thở dài, nếu là bị thương vậy thì phải làm thế nào đây?
Liễu thị cũng thấy được, ngay lập tức thấp giọng tức giận nói: “Liên quan đến hắn mới lạ đấy, luôn thích xen vào việc của người khác, ta thấy ông ấy vì người khác đều có thể đem mẹ con chúng ta bỏ ở một chỗ, những cái đó mới là người nhà của ông ấy.”
Kỷ Đào còn phải trấn an nói: “Nương, đừng nóng giận. Không bằng chúng ta về phòng trước, người ở đây nhiều như vậy, nếu như bị người khác ngộ thương thì thật là không tốt.”
Hành lang tuy rộng nhưng bởi vì có nhiều người cho nên phải chen chúc nhau một chút, vừa rồi người nọ có lẽ cũng bởi vì như thế này mà bị thương.
Đúng lúc này, một tiếng gầm lên vang lên, thanh âm cực lớn: “Làm gì vậy?”
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, mới nhìn thấy được chính là chưởng quầy đưa người vừa rồi mới bị thương đã trở về, lúc này khuôn mặt của hắn vô cùng nghiêm nghị, bộ dáng vô cùng tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy thanh đao trong tay của hai tùy tùng của công tử nhà giàu kia, cười lạnh nói: “Người đâu, đem người này quăng ra ngoài cho ta, sau này không được cho hắn vào cửa nữa.”
Vị công tử nhà giàu kia bị người đưa đi còn không quên kêu gào: “Buông ta ra, chỉ là một chưởng quầy nhỏ bé hèn mọn mà dám ném ta ra ngoài, ngươi có biết ta là ai không?”
Thanh âm dần dần nhỏ lại, sau đó liền không nghe thấy nữa.
Hai tên tùy tùng cầm đao cũng nhanh chóng chạy theo.
Kỷ Đào mơ hồ biết được thị trưởng của thị trấn họ Tề.
Nói xong, hắn lại lần nữa hướng Kỷ Đào nói lời cảm tạ, che lại cổ đi xuống lầu, chưởng quầy Kỳ Nguyên lâu vội đỡ ở một bên, Lâm Thiên Dược nhìn về phía Kỷ Đào, thấp giọng nói: “Hôm nay đa tạ muội.” ,,
Kỷ Đào nhìn Lâm Thiên Dược đuổi theo, tựa hồ đó là người đối với hắn vô cùng quan trọng.
Sắc mặt của Dương Đại Thành vô cùng khó coi, Phùng Uyển Phù nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Không liên quan đến ta, đều là do ngươi mang theo vũ khí sắc bén bên người, nhiều người như vậy nhìn thấy chính là ngươi đả thương người, ta căn bản là không sợ.” Lúc này, người mới vừa rồi làm bị thương người nọ nhìn công tử nhà giàu kia gào lên.
“Nếu không phải ngươi nói hươu nói vượn khi dễ người, ta như thế nào sẽ nghĩ đến đả thương người chứ?” Dương Đại Thành không để ý tới Phùng Uyển Phù không ngừng kéo cánh tay của hắn, không cam lòng yếu thế trả lời.
Kỷ Đào cẩn thận đánh giá Kỷ Duy một lượt, thấy hắn không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cha, chúng ta về nhà đi.”
Kỷ Duy lại xua xua tay, nhìn về phía vị công tử kia, nhàn nhạt nói: “Vô luận như thế nào, ngươi hôm nay đối với tiểu tức phụ của người ta trêu đùa là sự thật, người nam nhân dưới sự giận dữ rút đao cũng hiểu được, việc ngày hôm nay nếu vị công tử kia truy cứu, các ngươi đều là có trách nhiệm.
“Lão già chết tiệt, ông lại là ai, liên quan gì đến ông.” Công tử kia vẻ mặt khinh bỉ.
Kỷ Duy sắc mặt bất biến nói: “Bọn họ là người thôn Đào Nguyên, ta là thôn trưởng, muốn quản vẫn là quản được.”
Sắc mặt của Liễu thị rất khó coi, bất quá bà cũng đã quen cái tính luôn thích xen vào việc của người khác của Kỷ Duy, chỉ đứng ở một bên, trong tay gắt gao ôm chặt Kỷ Đào.
“Một thôn trưởng hèn mọn, cũng muốn quản ta hay sao?” Tay của công tử kia nhấc lên, thiếu chút nữa đánh tới người Kỷ Duy.
“Ngươi làm gì vậy?” Dương Đại Thành tiến lên một bước, ngăn trở trước mặt của Kỷ Duy.
Cả giận nói: “Có phải muốn đánh nhau hay không?”
Công tử kia cũng không sợ, cười lạnh nói: “Đánh thì đánh, ta sợ ngươi không thành công, ta nhưng thật ra muốn nhìn xem một mình ngươi có thể đánh được bao nhiêu cái đây?”
Hai người gia nô ở phía sau hắn luôn đứng sau bảo hộ, lúc này nghe vậy tiến lên hai bước, trong tay không biết khi nào đã cầm một cái chủy thủ, hiện ra sát ý lạnh lẽo, đưa ánh mắt âm ngoan nhìn Dương Đại Thành.
Hai bên giương cung bạt kiếm, không khí vô cùng ngưng trọng.
Kỷ Đào nhíu mày, Kỷ Duy sẽ ra mặt nói giúp, cái này đại khái cũng coi như là bệnh nghề nghiệp. Hơn nữa Kỷ Duy đối với Dương Đại Thành vô cùng coi trọng, dù sao cũng là người hắn muốn nhận làm cho rể. Vô luận là cảm tình cá nhân hay là chức trách của một thôn trưởng, hắn đều sẽ không đứng yên mặc kệ hông quản.
Nhưng mà như vậy sẽ rất dễ bị thương. Kỷ Đào nhìn thấy lông mày của Liễu thị đều đã nhíu chặt lại.
Nghĩ một lát, Kỷ Đào không muốn tiếp tục dây dưa nữa, hướng Dương ma ma nói: “Ma ma, ngươi đi nói với cha, để ông ấy đi báo quan.”
Kỷ Duy chỉ là thôn trưởng của thôn Đào Nguyên, xác thật không quản được nhiều chuyện như vậy, vô luận có thể quản hay không, Kỷ Đào đều không muốn Kỷ Duy bị thương, cho dù cuối cùng có thể lấy lại được công đạo nhưng vết thương trên người cũng vẫn sẽ đau.
Dương ma ma qua đi, Liễu thị cả giận: “Cha con đúng thật là, ai kêu ông ấy đi xen vào chuyện của người khác cơ chứ.”
Đôi mắt của Kỷ Đào một khắc cũng không thả lỏng, nàng vẫn luôn chăm chú nhìn phía trước, trong miệng khuyên nhủ: “Tính tình của cha nương cũng không phải không biết, cha là thôn trưởng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không nhìn thấy thì thôi, một khi nhìn thấy thì không thể mặc kệ được.”
Mắt thấy ma ma tiến lên phía trước, thấp giọng nói khẽ với Kỷ Duy cái gì đó, Kỷ Đào thấy Kỷ Duy xua xua tay, sau đó đứng ở phía sau Dương Đại Thành không chút nhúc nhích.
Nàng không khỏi thở dài, nếu là bị thương vậy thì phải làm thế nào đây?
Liễu thị cũng thấy được, ngay lập tức thấp giọng tức giận nói: “Liên quan đến hắn mới lạ đấy, luôn thích xen vào việc của người khác, ta thấy ông ấy vì người khác đều có thể đem mẹ con chúng ta bỏ ở một chỗ, những cái đó mới là người nhà của ông ấy.”
Kỷ Đào còn phải trấn an nói: “Nương, đừng nóng giận. Không bằng chúng ta về phòng trước, người ở đây nhiều như vậy, nếu như bị người khác ngộ thương thì thật là không tốt.”
Hành lang tuy rộng nhưng bởi vì có nhiều người cho nên phải chen chúc nhau một chút, vừa rồi người nọ có lẽ cũng bởi vì như thế này mà bị thương.
Đúng lúc này, một tiếng gầm lên vang lên, thanh âm cực lớn: “Làm gì vậy?”
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, mới nhìn thấy được chính là chưởng quầy đưa người vừa rồi mới bị thương đã trở về, lúc này khuôn mặt của hắn vô cùng nghiêm nghị, bộ dáng vô cùng tức giận, đặc biệt là khi nhìn thấy thanh đao trong tay của hai tùy tùng của công tử nhà giàu kia, cười lạnh nói: “Người đâu, đem người này quăng ra ngoài cho ta, sau này không được cho hắn vào cửa nữa.”
Vị công tử nhà giàu kia bị người đưa đi còn không quên kêu gào: “Buông ta ra, chỉ là một chưởng quầy nhỏ bé hèn mọn mà dám ném ta ra ngoài, ngươi có biết ta là ai không?”
Thanh âm dần dần nhỏ lại, sau đó liền không nghe thấy nữa.
Hai tên tùy tùng cầm đao cũng nhanh chóng chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.