Quyển 7 - Chương 4: Cường Thưởng
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
Đứng trên lan can có thể nhìn thấy phân nửa Hắc Ma thành ở xa xa.
“Khách sạn?”
Lý Dương đứng ở trên lan can lầu ba trong khách sạn, trên mặt xuất hiện nét tiếu ý.
“Không nghĩ đến có một ngày một người ở thời hiện đại như Lý Dương ta cũng được thưởng thức tư vị khách sạn cổ đại ” Lý Dương nhếch mép, giơ bình liệt tửu, uống một ngụm thật lớn.
Tại chỗ Lý Dương ở là đệ nhất khách sạn trong Hắc Ma thành, khách sạn này rất có khí phái, ngay trước mặt có mội khối siêu cấp cự thạch chạm khắc mà thành, phía sau khách sạn thì có một tửu lâu có thể ăn cơm ở chỗ đó.
Lầu ba, cũng là nơi thanh nhã nhất. Muốn tiến đến? Bình thường mà nói, ngay cả người có linh tinh cũng không thể tiến đến, còn phải xem vào thực lực của hắn nữa!
Hoàng Tuyền Chi Hải – thế giới của tu ma giả - là nơi tôn trọng thực lực!
Ở trên lầu ba, thấp nhất cũng phải là độ kiếp kì cao thủ. Lý Dương đến đây cũng không chứng tỏ là cao thủ, chỉ là đem hơi tức tu ma giả tán phát chút đỉnh để người khác cho rằng mình là Độ Kiếp Kỳ cao thủ. Dù sao thì việc này đối với hắn cũng không phải là chuyện khó.
“Còn có một tuần nữa thôi, tuần sau Âm Dương đao phách của ta sẽ thật sự dung hợp, không phân biệt lẫn nhau nữa!”
Lý Dương thầm nghĩ, khẽ nhấp một ngụm rượu, khoé miệng không khỏi lộ nét cười. Lý Dương có khoảng ba tuần tại Hắc Ma thành, Âm Dương đao phách trong thể nội có thể đại công cáo thành.
Hiện tại, điều Lý Dương mong chờ chính là ngày Thuỷ Tinh Cung mở cửa.
“Đông đông!”
Cầu thang lầu trên truyền đến tiếng bước chân, thanh âm chắc nịch, hơn nữa tiếng vang lại rất lớn, cơ hồ toàn bộ người trên lầu đều dừng lại lắng nghe.
Tiếng bước chân khiến Lý Dương khẽ chau mày. Nơi đây là lầu ba khách sạn. Người ở đây tất cả đều là cao thủ. Bình thường có người đi lên cũng không phát ra âm thanh, huống chi đối với tu ma giả mà nói, đi trên tuyết mà không để lại dấu vết là chuyện vô cùng dễ dàng chứ đừng nói bước lên lầu lại để phát ra âm thanh.
Nhưng mà người này bước lên lại phát ra âm thanh, Hơn nữa âm thanh lại không nhỏ.
“Ha ha, thì ra là Hàn Phong trưởng lão, có thể cuồng vọng như thế ở Hắc Ma thành thật sự không có mấy người”.
Một vị trung niên nhân ngồi dựa vào thang lầu bỗng đứng lên, quay về phía người vừa đi lên cười nói.
Người vừa đi lên lầu ba là một tu ma giả mang bộ dáng thanh niên. Mặc một thân hắc y. Trên đầu đeo trang sức bằng bạc.
Hàn Phong trưởng lão lạnh lùng phóng mắt khắp bốn phía. Linh thức hắn quét qua, cao thủ ở cả lầu ba, hắn đều cảm nhận được. Lập tức hắn liền mỉm cười. Cả lầu ba này không có ai xứng cho hắn để vào mắt. Cấp bậc cao nhất cũng chỉ là mới vượt qua một lần tán ma thiên kiếp.
Ngay cả hắn cũng chỉ mới vượt qua ba lần tán ma thiên kiếp. Nhưng điều quan trọng là: “hắn chính là trưởng lão của Tu La môn, một trong ma cung tam môn.”
Hàn Phong trưởng lão nhìn người trung niên trước mắt hướng đến mình chào hỏi, gật đầu nói: “À, ngươi là Âm Sát môn, Khiếu…” Hàn Phong trưởng lão nhất thời không thể nào nhớ được tên của trung niên nhân trước mặt.
Người trung niên liền lập tức đỡ lời:
“Trang Thiện, Âm Sát môn Trang Thiện”
“Ân, Trang Thiện, tốt lắm!”
Hàn Phong cười nhạt. Hắn đối với Trang Thiện, đệ tử Âm Sát môn này vô cùng vừa lòng. Đặc biệt là thái độ. Hắn thích người khác tôn kính hắn.
Hàn Phong trưởng lão bước ra. Phía sau xuất hiện hai gã đệ tử Ma Môn đi cùng.
“Sư thúc tổ, ở đây còn chỗ ngồi.” Một gã thanh niên gày gò đi tới chiếc bàn trống, xung quanh đấy chỉ có chiếc bàn nơi Lý Dương đang ngồi uống rượu là có người ngồi.
Một tiểu nhị tại lầu ba vội vàng bước tới.
“Chỗ này đã có người ngồi…”
Tiểu nhị vừa mới mở mồn xuất thoại nhưng Hàn Phong trưởng lão bỗng dưng vung tay ngăn lại, bỏ lời nói của tiểu nhị một bên. Hàn Phong trưởng lão lúc này chính là đang nhìn Lý Dương, nhãn tình sáng ngời, đích thị nhìn Hắc Linh Viêm Y trên người Lý Dương.
“Hắc Linh Viêm Y, khẳng định không sai. Hơn hai ngàn năm trước, trong cuộc Tiên Ma đại chiến, sư tổ Sở Xuyên mặc Hắc Linh Viêm y, Từ sau trận chiến ấy, Hắc Linh Viêm Y bỗng nhiên mất dạng, hôm nay lại xuất hiện trên người Độ Kiếp kì tiểu tử ngươi?”
Hàn Phong nheo nheo đuôi mắt, chậm rãi đứng lên.
Hắn đã vượt qua ba lần Tán Ma thiên kiếp. Khi còn Tiên Ma đại chiến, hắn không được tham gia do kinh nghiệm quá ít. Tiên Ma đại chiến, Ma giới thảm bại, trận chiến ấy khiến cao thủ Ma giới chết nhiều vô số. Sư tổ hắn năm đó – Huyết Sát chưởng môn – bị cao thủ Tiên giới giết chết.
Lúc này, Hắc Linh Viêm Y xuất hiện trước mắt, thử hỏi sao Hàn Phong lại không chấn kinh.
Mặc dù hắn biết rõ Lý Dương chỉ là tu ma giả ở Độ Kiếp kì. Lý Dương cũng dùng Liễm Tức thuật ẩn tàng đao phách mà chỉ phát xuất khí tức của tu ma giả. Thế nhưng Hàn Phong cũng không dám khinh tâm. Ai biết sau lưng Lý Dương là nhân vật nào?
“Không biết vị đạo hữu này có thể uống cùng ta mấy chén?” Hàn Phong trưởng lão hướng Lý Dương cười nói.
Lý Dương quay đầu lại,đảo mắt nhìn Hàn Phong trưởng lão, rồi vẫn như cũ tự mình uống rượu, Căn bản không để ý tới Hàn Phong trưởng lão. Thế nhưng Hàn Phong trưởng lão không một chút tức giận mà lại chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Dương.
“Vị đạo hữu này, tại hạ là trưởng lão Tu La môn – Hàn Phong.”
“Lý Dương”
Lý Dương thản nhiên hồi đáp tên mình, thái độ vẫn như trước, trước sau cũng không nhìn Hàn Phong một cái.
“Lý Dương, tên rất hay”
Hàn Phong trưởng lão cười cười, đồng thời trong đầu hắn không ngừng suy đoán. Trong Hoàng Tuyền Chi Hải có đại nhân vật nào tên Lý Dương hay không?
“Trong Hoàng Tuyền Chi Hải tựu cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua cái tên Lý Dương. Vậy hắn từ đâu tới?” Hàn Phong trưởng lão thầm nghĩ.
“Hàn Phong trưởng lão, ta không quen uống rượu khi có người bên cạnh” Lý Dương bình thản nói.
Hàn Phong mỉm cười, không một chút tức giận, liền đi tới một chiếc bàn gần đó rồi chậm rãi ngồi xuống. Trong đầu bắt đầu tính toán:
"Hơn hai ngàn năm trước, trong nhân gian đại chiến, cao thủ tử trận vô số. Hôm nay, Huyết Sát môn cùng với Âm sát môn có thể cùng so sánh với Tu La môn ta. Huyết Sát môn cùng với Âm Sát môn, tất cả những người trên Độ Kiếp kì, ta cũng đều biết. Dám chắc không có ai tên Lý Dương. Đã như vậy…”
Nhãn tình Hàn Phong bỗng xuất hiện một tia hung quang.
“Bất quá, không có gì đảm bảo rằng trong Hoàng Tuyền Chi Hải không có ẩn thế cao thủ. Chuyện này nên hỏi ý kiến sư tôn!” Hàn Phong làm việc rất điềm tĩnh. Mặc dù có bá đạo. Nhưng bá đạo chính là thiên tính của người tu ma, không thể tính là khuyết điểm. Có thực lực, có thể bá đạo, Điều đó là bình thường.
“Hắc Viêm Y xuất hiện, chủ nhân là Lý Dương, một tu ma giả cấp bậc Độ Kiếp kì” mang tin tức thâu nhập vào truyện tấn ngọc bội, Hàn Phong liền bóp nát để đưa tin.
Tu La môn tại Hắc Ma thành.
Trong một độc viện.
Chưởng môn Tu La Môn – Hắc Mộc Thượng Nhân đang ngồi ở trong đình, lẳng lặng phẩm trà, vô cùng yên tĩnh. Trong sân không một bóng người. Bởi vì Hắc Mộc Thượng Nhân không thích người hầu hạ, không thích bị quấy rầy. Hắn chính là thích sự yên tĩnh, cảm thụ sự tĩnh lặng mà lắng nghe tâm can mình.
“Ông!”
Hắc Mộc Thượng Nhân vừa xoay tay, một đạo ngọc bội xuất hiện trên tay. “Hàn Phong hài tử này quả nhiên truyền tấn cấp cho ta? Chẳng lẽ hắn gặp phải Xích Nhãn hay Thanh Phong ngụy quân tử kia?” Hắc Mộc Thượng Nhân mỉm cười thầm nghĩ. Hắn luôn xem trọng hai đồ đệ: Hàn Phong cùng Hàn Vũ.
Tâm thần nhập vào trong đó.
“Hắc Linh Viêm Y!” Hắc Mộc Thượng Nhân nhãn tình sáng ngời. Hắn vốn đang vây trong sự tĩnh lặng, đột nhiên khí thế cường đại bạo phát. Hiển nhiên tâm thần Hắc Mộc Thượng Nhân đã chấn kinh.
Tiên khí, ma khí, tại phàm nhân giới, vô luận là Côn Lôn tiên cảnh hay là Hoàng Tuyền Chi Hải đều không cách nào luyện chế được. Chỉ có thể luyện chế cao cấp pháp pháp khí. Đương nhiên, loại biến thái như Tiêu Diêu tán nhân là ngoại lệ.
Hắc Linh Viêm Y là pháp khí cao cấp nhất. Hơn nữa, luận về phòng ngự lại có thể thiên biến vạn hóa. Quan trọng hơn cả, Hắc Linh Viêm U chính là chien y đã thất lạc từ nghìn năm trước của Tu La môn cùng với cái chết của sư tôn hắn trong Tiên Ma đại chiến.
Nghĩ đến Tiên Ma đại chiến, Hắc Linh Viêm Y, tâm thần lại rung động.
Người chết vô số!
Tán ma cao thủ chết vô số. Năm đó tại Hoàng Tuyền Chi Hải, tán ma cao thủ vượt qua sáu lần Tán Ma Thiên Kiếp chí ít cũng có mười người, mạnh nhất là cao thủ đã vượt qua tám lần Tán Ma Thiên Kiếp.
Nhưng bây giờ, cả Hoàng Tuyền Chi Hải, thực lực mạnh nhất chỉ là Tán Ma vượt qua sáu lần thiên kiếp. Hơn nữa cũng chỉ có ba người, Trong đó có Hắc Mộc Thượng Nhân.
“hô”
Thần thức xạ ra trong nháy mắt tựa như sóng cuộn, liền dễ dàng phát hiện Hàn Phong cùng Lý Dương. Hơn nữa còn có Hắc Linh Viêm Y quen thuộc.
“Quả nhiên là Hắc Linh Viêm Y hừ, Hàn Phong hài tử này thật quá đa nghi. Bận tâm nhiều như vậy làm gì. Nguyên lai Hắc Linh Viêm Y này là của Tu La môn chúng ta, bất quá là vật qui chủ cũ. Hà huống chi, phóng mắt khắp Hoàng Tuyền Chi Hải có ai dám đến Tu La môn chúng ta chuốc lấy phiền phức” Hắc Mộc Thượng Nhân cười lạnh.
“Hàn Phong, giết Lý Dương đoạt lấy Hắc Linh Viêm Y. Nếu không giết thì sẽ khó có thể luyện hóa được Hắc Linh Viêm Y”
Hắc Mộc Thượng Nhân trực tiếp dùng thần thức truyền âm cho Hàn Phong.
Lý Dương nhất thời chấn động, hắn cảm thấy có một cỗ cượng đại thần thức trong nháy mắt quét ngang qua. Hơn nữa lại dừng lại ở trong khách sạn này. Dựa theo phán đoán của Lý Dương, lực lượng thần thức này ít nhất phải là La Thiên thượng tiên tiền kỳ, so với chính mình không hơn kém là bao.
Nhưng lực lượng này từ đâu tới?
“Đó là một tán ma cao thủ đã vượt qua đệ lục tán ma thiên kiếp. Lý Dương, ngươi gặp phải hắn hoàn toàn không có phần thắng” Hạng Vũ trực tiếp phán đoán.
Lý Dương cười lạnh.
“Hắn lợi hại cùng với ta cũng không có quan hệ, ta với hắn không oán không cửu, không liên quan đến nhau.” Trên mặt Lý Dương xuất hiện điểm bất mãn.
Đột nhiên
Thân hình Lý Dương đợt nhiên loáng lên, nhẹ nhàng tựa lá mùa thu, nhưng tốc độ cũng cực nhanh. Từ lầu ba nhảy xuống, thoáng một cái đã đứng ở ngã tư đường.
“Oanh!”
Hàn Phong hung hăng đá một phát cực mạnh vào lan can. Lan can đá nhất thời hóa thành đá vụn, ầm ầm bắn về phía đầu đường. đồng thời hắn cũng ngay lập tức nhảy xuống. Hai Tu La đệ tử cũng tùy thân nhảy theo sau.
Lý Dương đứng ở giữa ngã tư đường, lạnh lung nhìn Hàn Phong.
“Vì sao?” Lý Dương băng lãnh hỏi.
Lý Dương sầm nét mặt nói:
” Hắc Linh Viêm Y, Hắc Linh Viêm Y chính là Tu La môn truyện thừa trọng địa bảo. ta là Tu La môn trưởng lão, đương nhiên là muốn lấy lại.”
Lý Dương nhất thời nhíu mày, Hắc Linh Viêm Y này là do nghĩa phụ cấp cho, nói là từ một vị tán tiên không vượt qua thiên kiếp, như thế nào mà giờ lại biến thành Tu La môn đại địa trọng bảo vậy?
“Cho nên, ngươi muốn giết ta?”
Lý Dương đột nhiên cười lạnh.
Hàn Phong hơi gật đầu nói:
“Hắc Linh Viêm Y đã nhận ngươi làm chủ, không giết ngươi thì luyện hóa Hắc Linh Viêm Y sẽ thật phiền toái”
Vừa nói được một nửa, chân phải Hàn Phong đã mạnh mẽ xuất chiêu. “Vèo vèo”, gió từ cước của Hàn Phong điên cuồng xoay tròn. Tốc độ ra chân của Hàn Phong thật sự quá nhanh. Tu luyện thân thể chính là việc chính của người tu ma. Thân thể cường hãn nhường này, Địa Hạ quyền thủ khả dĩ không thể tưởng tượng được.
Một cước xuất ra, cả bầu không khí đều lay động, Lý Dương thậm chí còn có cảm giác mặt đất cũng chấn động.
Lực đạo không thể ngạnh đỡ! Lý Dương liền ra phán đoán, so sánh thực lực của mình. Nhưng hắn còn xa mới có thể theo kịp vị Hàn Phong này.
Chân phải Hàn Phong tựa như giao long xuất thủy, tực tiếp đá về phía đầu của Lý Dương.
“Vút”
Xuyên Vân Tỏa Vụ
Trong nháy mắt, thân thể Lý Dương tựa như phiêu hốt, bỗng chốc nhoáng lên, nhanh như tia chớp. Ngay cả Hàn Phong cũng không kịp có phản ứng. Lý Dương liền dễ dàng xuất hiện tại bên cạnh Hàn Phong, đồng thời chân phải cong lên, mấy ngàn vạn tinh năng lượng nhục thể hoàn toàn bạo phát.
Chân phải hung hăng đá về bụng dưới Hàn Phong.
“bồng”
Tử vong thối pháp – Tất Cái Thiết Chàng!
Lý Dương công kích mạnh mẽ vào bộ vị yếu nhất của của Hàn Phong là vùng bụng dưới. Thế nhưng Hàn Phong cũng không một chút động.
“Crack”
Lý Dương cảm thấy mình như vừa đá vào tảng đá tựa như kim cương thạch. Thật sự là quá cứng rắn. Một cỗ lực phản chấn cực đại truyền đến, Lý Dương nhất thời bị thương.
“Mẹ ơi, chênh lệch thật quá lớn a”. Lý Dương trong lòng thầm rủa. Chân phải bị thương, tốc độ của hắn cũng ảnh hưởng không ít.
“Công lực không bằng một thành của ta mà cũng muốn công kích ta” Hàn Phong cười lạnh một tiếng. Tay phải nhất thời chợt lóe, tựa như thiểm điện kích tới.
“Bụp”
Hữu chưởng Hàn Phong tựa như thiết chùy, hung hăng đánh về phía mặt Lý Dương. Bởi vì khoảng cách giữa hai người thật quá gần. Hơn nữa chân phải Lý Dương đã thụ thương, phản ứng tất nhiên không kịp với tốc độ của Hàn Phong, nhất thời, áp lực ngàn cân đè lên mặt Lý Dương.
“Oanh!”
Lý Dương chỉ cảm thấy oanh minh một trận, đầu óc mê muội. Thân thể không tự chủ được, lảo đảo bay ra. Đồng thời hai chân Hàn Phong liên tục kích tới. “Ba”. Chân phải Hàn Phong bỗng nhiên đổi hướng, từ vai hướng về cằm Lý Dương kích tới.
“Phụt”
Một ngụm tiên huyết phún xuất khỏi miệng.Lý Dương nhất thời quỵ xuống, bên mép chảy ròng máu tươi, đầu ngẩng lên, lạnh lùng nhìn Hàn Phong.
Một cái tát!
Hàn Phong tát cho Lý Dương một cái, cái tát mà làm cho Lý Dương ngây dại, đây là thực của kẻ vượt qua ba lần thiên kiếp tán ma- Hàn Phong. So với Lý Dương giờ phút này thì Hàn Phong hơn hẳn hai bực. Lý Dương căn bản không thể trở tay.
Nếu Lý Dương luyện thành Âm Dương Đao Phách, một đao xuất ra, hơn nữa còn có Phá Sơn Liệt Không, liền có thể giết chết Hàn Phong dễ như trở bàn tay.
" Bất quá chỉ là Độ Kiếp kì mà thôi, ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao? Chân phải bị thương, ta xem ngươi chạy thoát kiểu gì?”
Hàn Phong mỉm cười nói
“Kỳ thật, ta thích nhất là dụng tay tát vào mặt người khác, cảm giác thật sự sảng khoái a” Hàn Phong biểu tình như hưởng thụ.
Hai người đệ tử Hàn Phong từ đằng sau lao lên, tưởng có thể bắt được Lý Dương. Lý Dương cũng không ngăn trở. Lý Dương bất quá cũng chỉ ở độ kiếp kì, hai tên đệ tử này cũng là độ kiếp kì. Hắn còn lo lắng gì?
“Hưu!”
Tay Lý Dương vung lên, hai tên đệ tử Hàn Phong nhất thời bị thu vào Tiểu Càn Khôn. hai tên đệ tử này công lực so với Lý Dương không chênh lệch nhiều, có thể trực tiếp thu vào Tiểu Càn Khôn .
Hàn Phong nhất thời ngẩn người, không hiểu sao hai người độ kiếp kỳ đệ tử lại tự nhiên biến mất.
“Nỗi nhục hôm nay, ngày sau nhất định sẽ bồi hoàn!”
Lý Dương băng lãnh nói, đồng thời Thanh Vân đột nhiên xuất hiện dưới chân. “xoát!” một tiếng, Lý Dương hóa thành một đạo hắc quang chợt lóe rồi biến mất trong Hắc Ma thành
“Khách sạn?”
Lý Dương đứng ở trên lan can lầu ba trong khách sạn, trên mặt xuất hiện nét tiếu ý.
“Không nghĩ đến có một ngày một người ở thời hiện đại như Lý Dương ta cũng được thưởng thức tư vị khách sạn cổ đại ” Lý Dương nhếch mép, giơ bình liệt tửu, uống một ngụm thật lớn.
Tại chỗ Lý Dương ở là đệ nhất khách sạn trong Hắc Ma thành, khách sạn này rất có khí phái, ngay trước mặt có mội khối siêu cấp cự thạch chạm khắc mà thành, phía sau khách sạn thì có một tửu lâu có thể ăn cơm ở chỗ đó.
Lầu ba, cũng là nơi thanh nhã nhất. Muốn tiến đến? Bình thường mà nói, ngay cả người có linh tinh cũng không thể tiến đến, còn phải xem vào thực lực của hắn nữa!
Hoàng Tuyền Chi Hải – thế giới của tu ma giả - là nơi tôn trọng thực lực!
Ở trên lầu ba, thấp nhất cũng phải là độ kiếp kì cao thủ. Lý Dương đến đây cũng không chứng tỏ là cao thủ, chỉ là đem hơi tức tu ma giả tán phát chút đỉnh để người khác cho rằng mình là Độ Kiếp Kỳ cao thủ. Dù sao thì việc này đối với hắn cũng không phải là chuyện khó.
“Còn có một tuần nữa thôi, tuần sau Âm Dương đao phách của ta sẽ thật sự dung hợp, không phân biệt lẫn nhau nữa!”
Lý Dương thầm nghĩ, khẽ nhấp một ngụm rượu, khoé miệng không khỏi lộ nét cười. Lý Dương có khoảng ba tuần tại Hắc Ma thành, Âm Dương đao phách trong thể nội có thể đại công cáo thành.
Hiện tại, điều Lý Dương mong chờ chính là ngày Thuỷ Tinh Cung mở cửa.
“Đông đông!”
Cầu thang lầu trên truyền đến tiếng bước chân, thanh âm chắc nịch, hơn nữa tiếng vang lại rất lớn, cơ hồ toàn bộ người trên lầu đều dừng lại lắng nghe.
Tiếng bước chân khiến Lý Dương khẽ chau mày. Nơi đây là lầu ba khách sạn. Người ở đây tất cả đều là cao thủ. Bình thường có người đi lên cũng không phát ra âm thanh, huống chi đối với tu ma giả mà nói, đi trên tuyết mà không để lại dấu vết là chuyện vô cùng dễ dàng chứ đừng nói bước lên lầu lại để phát ra âm thanh.
Nhưng mà người này bước lên lại phát ra âm thanh, Hơn nữa âm thanh lại không nhỏ.
“Ha ha, thì ra là Hàn Phong trưởng lão, có thể cuồng vọng như thế ở Hắc Ma thành thật sự không có mấy người”.
Một vị trung niên nhân ngồi dựa vào thang lầu bỗng đứng lên, quay về phía người vừa đi lên cười nói.
Người vừa đi lên lầu ba là một tu ma giả mang bộ dáng thanh niên. Mặc một thân hắc y. Trên đầu đeo trang sức bằng bạc.
Hàn Phong trưởng lão lạnh lùng phóng mắt khắp bốn phía. Linh thức hắn quét qua, cao thủ ở cả lầu ba, hắn đều cảm nhận được. Lập tức hắn liền mỉm cười. Cả lầu ba này không có ai xứng cho hắn để vào mắt. Cấp bậc cao nhất cũng chỉ là mới vượt qua một lần tán ma thiên kiếp.
Ngay cả hắn cũng chỉ mới vượt qua ba lần tán ma thiên kiếp. Nhưng điều quan trọng là: “hắn chính là trưởng lão của Tu La môn, một trong ma cung tam môn.”
Hàn Phong trưởng lão nhìn người trung niên trước mắt hướng đến mình chào hỏi, gật đầu nói: “À, ngươi là Âm Sát môn, Khiếu…” Hàn Phong trưởng lão nhất thời không thể nào nhớ được tên của trung niên nhân trước mặt.
Người trung niên liền lập tức đỡ lời:
“Trang Thiện, Âm Sát môn Trang Thiện”
“Ân, Trang Thiện, tốt lắm!”
Hàn Phong cười nhạt. Hắn đối với Trang Thiện, đệ tử Âm Sát môn này vô cùng vừa lòng. Đặc biệt là thái độ. Hắn thích người khác tôn kính hắn.
Hàn Phong trưởng lão bước ra. Phía sau xuất hiện hai gã đệ tử Ma Môn đi cùng.
“Sư thúc tổ, ở đây còn chỗ ngồi.” Một gã thanh niên gày gò đi tới chiếc bàn trống, xung quanh đấy chỉ có chiếc bàn nơi Lý Dương đang ngồi uống rượu là có người ngồi.
Một tiểu nhị tại lầu ba vội vàng bước tới.
“Chỗ này đã có người ngồi…”
Tiểu nhị vừa mới mở mồn xuất thoại nhưng Hàn Phong trưởng lão bỗng dưng vung tay ngăn lại, bỏ lời nói của tiểu nhị một bên. Hàn Phong trưởng lão lúc này chính là đang nhìn Lý Dương, nhãn tình sáng ngời, đích thị nhìn Hắc Linh Viêm Y trên người Lý Dương.
“Hắc Linh Viêm Y, khẳng định không sai. Hơn hai ngàn năm trước, trong cuộc Tiên Ma đại chiến, sư tổ Sở Xuyên mặc Hắc Linh Viêm y, Từ sau trận chiến ấy, Hắc Linh Viêm Y bỗng nhiên mất dạng, hôm nay lại xuất hiện trên người Độ Kiếp kì tiểu tử ngươi?”
Hàn Phong nheo nheo đuôi mắt, chậm rãi đứng lên.
Hắn đã vượt qua ba lần Tán Ma thiên kiếp. Khi còn Tiên Ma đại chiến, hắn không được tham gia do kinh nghiệm quá ít. Tiên Ma đại chiến, Ma giới thảm bại, trận chiến ấy khiến cao thủ Ma giới chết nhiều vô số. Sư tổ hắn năm đó – Huyết Sát chưởng môn – bị cao thủ Tiên giới giết chết.
Lúc này, Hắc Linh Viêm Y xuất hiện trước mắt, thử hỏi sao Hàn Phong lại không chấn kinh.
Mặc dù hắn biết rõ Lý Dương chỉ là tu ma giả ở Độ Kiếp kì. Lý Dương cũng dùng Liễm Tức thuật ẩn tàng đao phách mà chỉ phát xuất khí tức của tu ma giả. Thế nhưng Hàn Phong cũng không dám khinh tâm. Ai biết sau lưng Lý Dương là nhân vật nào?
“Không biết vị đạo hữu này có thể uống cùng ta mấy chén?” Hàn Phong trưởng lão hướng Lý Dương cười nói.
Lý Dương quay đầu lại,đảo mắt nhìn Hàn Phong trưởng lão, rồi vẫn như cũ tự mình uống rượu, Căn bản không để ý tới Hàn Phong trưởng lão. Thế nhưng Hàn Phong trưởng lão không một chút tức giận mà lại chậm rãi đi tới bên cạnh Lý Dương.
“Vị đạo hữu này, tại hạ là trưởng lão Tu La môn – Hàn Phong.”
“Lý Dương”
Lý Dương thản nhiên hồi đáp tên mình, thái độ vẫn như trước, trước sau cũng không nhìn Hàn Phong một cái.
“Lý Dương, tên rất hay”
Hàn Phong trưởng lão cười cười, đồng thời trong đầu hắn không ngừng suy đoán. Trong Hoàng Tuyền Chi Hải có đại nhân vật nào tên Lý Dương hay không?
“Trong Hoàng Tuyền Chi Hải tựu cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua cái tên Lý Dương. Vậy hắn từ đâu tới?” Hàn Phong trưởng lão thầm nghĩ.
“Hàn Phong trưởng lão, ta không quen uống rượu khi có người bên cạnh” Lý Dương bình thản nói.
Hàn Phong mỉm cười, không một chút tức giận, liền đi tới một chiếc bàn gần đó rồi chậm rãi ngồi xuống. Trong đầu bắt đầu tính toán:
"Hơn hai ngàn năm trước, trong nhân gian đại chiến, cao thủ tử trận vô số. Hôm nay, Huyết Sát môn cùng với Âm sát môn có thể cùng so sánh với Tu La môn ta. Huyết Sát môn cùng với Âm Sát môn, tất cả những người trên Độ Kiếp kì, ta cũng đều biết. Dám chắc không có ai tên Lý Dương. Đã như vậy…”
Nhãn tình Hàn Phong bỗng xuất hiện một tia hung quang.
“Bất quá, không có gì đảm bảo rằng trong Hoàng Tuyền Chi Hải không có ẩn thế cao thủ. Chuyện này nên hỏi ý kiến sư tôn!” Hàn Phong làm việc rất điềm tĩnh. Mặc dù có bá đạo. Nhưng bá đạo chính là thiên tính của người tu ma, không thể tính là khuyết điểm. Có thực lực, có thể bá đạo, Điều đó là bình thường.
“Hắc Viêm Y xuất hiện, chủ nhân là Lý Dương, một tu ma giả cấp bậc Độ Kiếp kì” mang tin tức thâu nhập vào truyện tấn ngọc bội, Hàn Phong liền bóp nát để đưa tin.
Tu La môn tại Hắc Ma thành.
Trong một độc viện.
Chưởng môn Tu La Môn – Hắc Mộc Thượng Nhân đang ngồi ở trong đình, lẳng lặng phẩm trà, vô cùng yên tĩnh. Trong sân không một bóng người. Bởi vì Hắc Mộc Thượng Nhân không thích người hầu hạ, không thích bị quấy rầy. Hắn chính là thích sự yên tĩnh, cảm thụ sự tĩnh lặng mà lắng nghe tâm can mình.
“Ông!”
Hắc Mộc Thượng Nhân vừa xoay tay, một đạo ngọc bội xuất hiện trên tay. “Hàn Phong hài tử này quả nhiên truyền tấn cấp cho ta? Chẳng lẽ hắn gặp phải Xích Nhãn hay Thanh Phong ngụy quân tử kia?” Hắc Mộc Thượng Nhân mỉm cười thầm nghĩ. Hắn luôn xem trọng hai đồ đệ: Hàn Phong cùng Hàn Vũ.
Tâm thần nhập vào trong đó.
“Hắc Linh Viêm Y!” Hắc Mộc Thượng Nhân nhãn tình sáng ngời. Hắn vốn đang vây trong sự tĩnh lặng, đột nhiên khí thế cường đại bạo phát. Hiển nhiên tâm thần Hắc Mộc Thượng Nhân đã chấn kinh.
Tiên khí, ma khí, tại phàm nhân giới, vô luận là Côn Lôn tiên cảnh hay là Hoàng Tuyền Chi Hải đều không cách nào luyện chế được. Chỉ có thể luyện chế cao cấp pháp pháp khí. Đương nhiên, loại biến thái như Tiêu Diêu tán nhân là ngoại lệ.
Hắc Linh Viêm Y là pháp khí cao cấp nhất. Hơn nữa, luận về phòng ngự lại có thể thiên biến vạn hóa. Quan trọng hơn cả, Hắc Linh Viêm U chính là chien y đã thất lạc từ nghìn năm trước của Tu La môn cùng với cái chết của sư tôn hắn trong Tiên Ma đại chiến.
Nghĩ đến Tiên Ma đại chiến, Hắc Linh Viêm Y, tâm thần lại rung động.
Người chết vô số!
Tán ma cao thủ chết vô số. Năm đó tại Hoàng Tuyền Chi Hải, tán ma cao thủ vượt qua sáu lần Tán Ma Thiên Kiếp chí ít cũng có mười người, mạnh nhất là cao thủ đã vượt qua tám lần Tán Ma Thiên Kiếp.
Nhưng bây giờ, cả Hoàng Tuyền Chi Hải, thực lực mạnh nhất chỉ là Tán Ma vượt qua sáu lần thiên kiếp. Hơn nữa cũng chỉ có ba người, Trong đó có Hắc Mộc Thượng Nhân.
“hô”
Thần thức xạ ra trong nháy mắt tựa như sóng cuộn, liền dễ dàng phát hiện Hàn Phong cùng Lý Dương. Hơn nữa còn có Hắc Linh Viêm Y quen thuộc.
“Quả nhiên là Hắc Linh Viêm Y hừ, Hàn Phong hài tử này thật quá đa nghi. Bận tâm nhiều như vậy làm gì. Nguyên lai Hắc Linh Viêm Y này là của Tu La môn chúng ta, bất quá là vật qui chủ cũ. Hà huống chi, phóng mắt khắp Hoàng Tuyền Chi Hải có ai dám đến Tu La môn chúng ta chuốc lấy phiền phức” Hắc Mộc Thượng Nhân cười lạnh.
“Hàn Phong, giết Lý Dương đoạt lấy Hắc Linh Viêm Y. Nếu không giết thì sẽ khó có thể luyện hóa được Hắc Linh Viêm Y”
Hắc Mộc Thượng Nhân trực tiếp dùng thần thức truyền âm cho Hàn Phong.
Lý Dương nhất thời chấn động, hắn cảm thấy có một cỗ cượng đại thần thức trong nháy mắt quét ngang qua. Hơn nữa lại dừng lại ở trong khách sạn này. Dựa theo phán đoán của Lý Dương, lực lượng thần thức này ít nhất phải là La Thiên thượng tiên tiền kỳ, so với chính mình không hơn kém là bao.
Nhưng lực lượng này từ đâu tới?
“Đó là một tán ma cao thủ đã vượt qua đệ lục tán ma thiên kiếp. Lý Dương, ngươi gặp phải hắn hoàn toàn không có phần thắng” Hạng Vũ trực tiếp phán đoán.
Lý Dương cười lạnh.
“Hắn lợi hại cùng với ta cũng không có quan hệ, ta với hắn không oán không cửu, không liên quan đến nhau.” Trên mặt Lý Dương xuất hiện điểm bất mãn.
Đột nhiên
Thân hình Lý Dương đợt nhiên loáng lên, nhẹ nhàng tựa lá mùa thu, nhưng tốc độ cũng cực nhanh. Từ lầu ba nhảy xuống, thoáng một cái đã đứng ở ngã tư đường.
“Oanh!”
Hàn Phong hung hăng đá một phát cực mạnh vào lan can. Lan can đá nhất thời hóa thành đá vụn, ầm ầm bắn về phía đầu đường. đồng thời hắn cũng ngay lập tức nhảy xuống. Hai Tu La đệ tử cũng tùy thân nhảy theo sau.
Lý Dương đứng ở giữa ngã tư đường, lạnh lung nhìn Hàn Phong.
“Vì sao?” Lý Dương băng lãnh hỏi.
Lý Dương sầm nét mặt nói:
” Hắc Linh Viêm Y, Hắc Linh Viêm Y chính là Tu La môn truyện thừa trọng địa bảo. ta là Tu La môn trưởng lão, đương nhiên là muốn lấy lại.”
Lý Dương nhất thời nhíu mày, Hắc Linh Viêm Y này là do nghĩa phụ cấp cho, nói là từ một vị tán tiên không vượt qua thiên kiếp, như thế nào mà giờ lại biến thành Tu La môn đại địa trọng bảo vậy?
“Cho nên, ngươi muốn giết ta?”
Lý Dương đột nhiên cười lạnh.
Hàn Phong hơi gật đầu nói:
“Hắc Linh Viêm Y đã nhận ngươi làm chủ, không giết ngươi thì luyện hóa Hắc Linh Viêm Y sẽ thật phiền toái”
Vừa nói được một nửa, chân phải Hàn Phong đã mạnh mẽ xuất chiêu. “Vèo vèo”, gió từ cước của Hàn Phong điên cuồng xoay tròn. Tốc độ ra chân của Hàn Phong thật sự quá nhanh. Tu luyện thân thể chính là việc chính của người tu ma. Thân thể cường hãn nhường này, Địa Hạ quyền thủ khả dĩ không thể tưởng tượng được.
Một cước xuất ra, cả bầu không khí đều lay động, Lý Dương thậm chí còn có cảm giác mặt đất cũng chấn động.
Lực đạo không thể ngạnh đỡ! Lý Dương liền ra phán đoán, so sánh thực lực của mình. Nhưng hắn còn xa mới có thể theo kịp vị Hàn Phong này.
Chân phải Hàn Phong tựa như giao long xuất thủy, tực tiếp đá về phía đầu của Lý Dương.
“Vút”
Xuyên Vân Tỏa Vụ
Trong nháy mắt, thân thể Lý Dương tựa như phiêu hốt, bỗng chốc nhoáng lên, nhanh như tia chớp. Ngay cả Hàn Phong cũng không kịp có phản ứng. Lý Dương liền dễ dàng xuất hiện tại bên cạnh Hàn Phong, đồng thời chân phải cong lên, mấy ngàn vạn tinh năng lượng nhục thể hoàn toàn bạo phát.
Chân phải hung hăng đá về bụng dưới Hàn Phong.
“bồng”
Tử vong thối pháp – Tất Cái Thiết Chàng!
Lý Dương công kích mạnh mẽ vào bộ vị yếu nhất của của Hàn Phong là vùng bụng dưới. Thế nhưng Hàn Phong cũng không một chút động.
“Crack”
Lý Dương cảm thấy mình như vừa đá vào tảng đá tựa như kim cương thạch. Thật sự là quá cứng rắn. Một cỗ lực phản chấn cực đại truyền đến, Lý Dương nhất thời bị thương.
“Mẹ ơi, chênh lệch thật quá lớn a”. Lý Dương trong lòng thầm rủa. Chân phải bị thương, tốc độ của hắn cũng ảnh hưởng không ít.
“Công lực không bằng một thành của ta mà cũng muốn công kích ta” Hàn Phong cười lạnh một tiếng. Tay phải nhất thời chợt lóe, tựa như thiểm điện kích tới.
“Bụp”
Hữu chưởng Hàn Phong tựa như thiết chùy, hung hăng đánh về phía mặt Lý Dương. Bởi vì khoảng cách giữa hai người thật quá gần. Hơn nữa chân phải Lý Dương đã thụ thương, phản ứng tất nhiên không kịp với tốc độ của Hàn Phong, nhất thời, áp lực ngàn cân đè lên mặt Lý Dương.
“Oanh!”
Lý Dương chỉ cảm thấy oanh minh một trận, đầu óc mê muội. Thân thể không tự chủ được, lảo đảo bay ra. Đồng thời hai chân Hàn Phong liên tục kích tới. “Ba”. Chân phải Hàn Phong bỗng nhiên đổi hướng, từ vai hướng về cằm Lý Dương kích tới.
“Phụt”
Một ngụm tiên huyết phún xuất khỏi miệng.Lý Dương nhất thời quỵ xuống, bên mép chảy ròng máu tươi, đầu ngẩng lên, lạnh lùng nhìn Hàn Phong.
Một cái tát!
Hàn Phong tát cho Lý Dương một cái, cái tát mà làm cho Lý Dương ngây dại, đây là thực của kẻ vượt qua ba lần thiên kiếp tán ma- Hàn Phong. So với Lý Dương giờ phút này thì Hàn Phong hơn hẳn hai bực. Lý Dương căn bản không thể trở tay.
Nếu Lý Dương luyện thành Âm Dương Đao Phách, một đao xuất ra, hơn nữa còn có Phá Sơn Liệt Không, liền có thể giết chết Hàn Phong dễ như trở bàn tay.
" Bất quá chỉ là Độ Kiếp kì mà thôi, ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao? Chân phải bị thương, ta xem ngươi chạy thoát kiểu gì?”
Hàn Phong mỉm cười nói
“Kỳ thật, ta thích nhất là dụng tay tát vào mặt người khác, cảm giác thật sự sảng khoái a” Hàn Phong biểu tình như hưởng thụ.
Hai người đệ tử Hàn Phong từ đằng sau lao lên, tưởng có thể bắt được Lý Dương. Lý Dương cũng không ngăn trở. Lý Dương bất quá cũng chỉ ở độ kiếp kì, hai tên đệ tử này cũng là độ kiếp kì. Hắn còn lo lắng gì?
“Hưu!”
Tay Lý Dương vung lên, hai tên đệ tử Hàn Phong nhất thời bị thu vào Tiểu Càn Khôn. hai tên đệ tử này công lực so với Lý Dương không chênh lệch nhiều, có thể trực tiếp thu vào Tiểu Càn Khôn .
Hàn Phong nhất thời ngẩn người, không hiểu sao hai người độ kiếp kỳ đệ tử lại tự nhiên biến mất.
“Nỗi nhục hôm nay, ngày sau nhất định sẽ bồi hoàn!”
Lý Dương băng lãnh nói, đồng thời Thanh Vân đột nhiên xuất hiện dưới chân. “xoát!” một tiếng, Lý Dương hóa thành một đạo hắc quang chợt lóe rồi biến mất trong Hắc Ma thành
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.