Thốn Mang

Quyển 2 - Chương 18: Hồng Y đại giáo chủ

Ngã Cật Tây Hồng Thị

08/04/2013

“Tiểu Jake, đây là sư bá của ta, những thứ của lão nhân gia tuyệt đối là đủ cho đệ học !” Lý Dương lập tức giúp sư bá của mình, dù gì sư bá muốn thu đệ tử, hắn có thể ngồi bên không quản sao ?

Tiểu Jake liền nghiêng đầu cẩn thận quan sát Vương Thông, nhíu nhíu mày, một lúc mới gật đầu nói : “Ừm, tựa hồ có phong phạm của đại sự, ông tuy là sư bá của Mộc Dịch đại ca, nhưng muốn dạy bổn thiên tài, thì tối thiểu phải thi triển chút thực lực mới được, ông hiện thời vẽ một bức tranh thuỷ mặc cho tôi xem coi !” Tiểu Jake ngữ khí đầy vẻ tự cao tự đại, chỉ là Vương Thông chẳng hề để tâm.

“Tốt !” Vương Thông gật đầu tự tin nói.

Tiểu Jake lập tức quay về phòng lấy công cụ vẽ tranh thuỷ mặc, xem ra tiểu Jake đã muốn học vẽ thuỷ mặc nên đã sớm chuẩn bị.

Vương Thông thân là một tu chân giả, năm xưa ở trong Côn Lôn tiên cảnh, khi rảnh rỗi thì tiện tay vẽ tranh thuỷ mặc, hơn nữa trong Côn Lôn tiên cảnh chỗ nào cũng có thể gặp vài lão quái vật sống trên cả trăm năm, trong đó có nhiều người là siêu cấp đại sư trong vẽ thuỷ mặc, hiện tại những đại sư trong nước ngay cả việc cởi giày cho họ cũng không có tư cách.

Vương Thông tay phải cầm bút, lập tức như lưu thuỷ hành vân, bút vẽ múa lên trên tấm vải trắng, còn tiểu Jake ở một bên nhìn đến ngây người.

“Thu bút !” Vương Thông mỉm cười đặt bút vẽ qua một bên, tự tin quay người nhìn thần tình tiểu Jake ở bên cạnh.

Tiểu Jake sững sờ nhìn bức tranh thuỷ mặc, Lý Dương cũng tò mò bước qua nhìn, vừa nhìn trong lòng liền không khỏi chấn động : “Sư bá quả nhiên là lợi hại !” Bức thuỷ mặc này vẽ một cây cổ tùng, cạnh bên cổ tùng là một quả núi, khiến người kinh dị nhất đích thị là khí thế của cổ tùng đó, một cỗ khí thế lãnh ngạo từ bức tranh thuỷ mặt bốc lên.

“Sư phó !” Tiểu Jake tỉnh ngộ, lập tức khom người cung kính bái Vương Thông.

Vương Thông mỉm cười tiếp thụ một bái của tiểu Jake, lập tức chuyện của Vương Thông làm khiến Lý Dương trợn mắt há mồm, Vương Thông tựa hồ thích thu đồ đệ, không ngờ chạy đến nói vài câu với Lily, đúng là Mao Toại tự tiến, Lily và tiểu Jake không giống nhau, tiểu Jake không thích vũ công, còn Lily lại thập phần thích đánh giết, nàng đã biết Vương Thông là sư bá của Lý Dương, Lý Dương đã lợi hại như vậy, sư bá của hắn đương nhiên là có thể tưởng tượng, Lily lập tức ngoan ngoãn bái Vương Thông làm sư.

Từ đó, tiểu Jake và Lily đã thành đồ đệ của Vương Thông.

“Các người sau này phải kêu là Mộc Dịch sư huynh, biết chưa hả ?” Vương Thông cũng bỏ luôn nghi lễ bái sư.

Lily và tiểu Jake cũng thích thú khi được ngang hàng với Lý Dương, lập tức ngọt ngào nói : “Sư huynh”.

Lý Dương chì có thể nói : “A a, sư muội, sư đệ”. Hắn không hiểu sao hôm nay sư bá của mình lại muốn thu đồ đệ đến như vậy.

Sau đó, Vương Thông vui vẻ nói chuyện với hai đồ đệ mới của mình, còn Lý Dương thì quẳng qua một bên, nguyên bổn nói muốn kiểm tra tiến độ tu luyện của Lý Dương cũng ném qua một bên.

“Ừm, trời cũng đã tối rồi, sư phó đi đây, hai đứa học tập cho tốt nha, qua vài ngày, sư phó sẽ qua kiểm tra tiến triển nhĩ môn”. Vương Thông nhìn sắc trời bên ngoài, tiện đó nói với tỷ đệ Lily, Lý Dương lập tức đứng lên đi tiễn.

Nhìn theo thân ảnh li khai của sư bá, Lý Dương mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu qua tò mò hỏi tiểu Jake và Lily : “Hơn nửa ngày sư bá ta đã dạy hai đứa được những gì ?”Vừa rồi Lý Dương hầu như là nhắm mắt nghỉ ngơi thư giãn.

Lily hưng phấn nói : “Sư phó dạy tôi một bộ Ưng Trảo công, sư phó nói công phu này không chính thống, tuy vậy tôi lại thấy công phu này rất lợi hại, chỉ nửa ngày, tôi cảm giác lực công kích của mình tăng lên gấp đôi !” Lily là lang nhân mới thức tỉnh không lâu, thân thể cường hãn, nhưng lại không biết sử dụng lực lượng một cách hữu hiệu, Ưng Trảo công thực đã khiến nàng biết cách lợi dụng lực lượng bản thân để công kích.

Lý Dương gật đầu, Ưng Trảo công cũng được tính là thủ pháp công kích không tệ, bất quá trong mắt tu chân giả thì thứ gì cũng không tính là cao. Cho dù hiện tại là Lý Dương cũng thấy chiêu thức công kích của Ưng Trảo công nhược điểm nhiều đến mức kinh người, hoặc là chỉ “Ma thần lục tuyệt” của Lý Dương mới chân chính là thủ pháp công kích ít nhược điểm nhất.

“Tiểu Jake, còn em ?” Lý Dương quay đầu nói với tiểu Jake.

Tiểu Jake nói : “Sư phó dạy em nhiều loại kỹ xảo trong vẽ tranh, và những cơ bản cần phải học. Căn bản là sư phó đã dạy tất cả những thứ liên quan đến vẽ thủy mặc!”

Lý Dương sửng sốt nhìn tiểu Jake, khó tin hỏi : “Đã dạy cả ? Trong nửa ngày ?”

Tiểu Jake vừa ngoáy mũi vừa kiêu ngạo nói : “Em là thiên tài mà !” Nói rồi quay về phòng của mình.



Lý Dương không có học qua vẽ thuỷ mặc đương nhiên là không biết, vẽ thuỷ mặc quan trọng là quan sát, luyện tập, về lý luận thì kỹ xảo không nhiều. Hơn nữa phương pháp dạy học của Vương Thông không giống với các đại sư tại quốc nội, ông dạy tiểu Jake lý luận và kỹ xảo, cùng một số thủ pháp đặc thù trong vẽ tranh, còn lại là để bản thân tiểu Jake từ từ tập luyện.

Sau bữa ăn tối, Lý Dương quay về phòng.

“Phải rồi, sát thủ “Bính” đó tiếp nhận nhiệm vụ 1 tỷ USD cũng đã được 1 tháng rồi, nên xem kết quả thôi !” Nghĩ đến đó, Lý Dương lập tức mở máy tính vào trang web của tổ chức trung gian sát thủ, mở phần “nhiệm vụ 1 tỷ USD”.

“Sát thủ “Bính” nhiệm vụ thất bại , bị giết !”

Lý Dương thấy kết quả này, liền thở ra một hơi dài, cười nói : “Lang vương à lang vương, ngươi thực là lợi hại, sát thủ “Bính” này là đệ nhất sát thủ trong các độc hành hiệp, không ngờ cũng bị ngươi giết, hiện tại e rằng chỉ có tam đại tổ chức sát thủ mới dám nhận nhiệm vụ này”.

Lúc này Lý Dương rất cao hứng, sát thủ “Bính” đó thất bại, chẳng phải là đại biểu cho việc hắn vẫn còn cơ hội sao ?

“Sát thủ “Bính” cũng đã thất bại rồi, xem ra các sát thủ khác cũng không dám tuỳ ý tiếp nhận, dù gì so với tiền thì mạng vẫn quan trọng hơn”. Lý Dương đã đưa phán đoán đó, nhưng… … màu sắc trang “1 tỷ USD” thoáng chốc biến đổi.

Có người nhận nhiệm vụ 1 tỷ USD rồi !

Lý Dương vừa mới phán đoán không có người dám nhận, không ngờ lập tức đã có người tiếp nhận, điều này khiến Lý Dương rất tò mò muốn biết rốt cục là thần thánh phương nào lại dám nhận nhiệm vụ này.

“Một trong thế giới tam đại tổ chức sát thủ --- Nhận Bản “Song Hoa” !”

Lý Dương khinh thường cười lạnh : “Hừm hừm, nhẫn giả của tiểu Nhật Bản cũng có chút ý vị, bất quá muốn giết thất cấp cao thủ chỉ e là chưa đủ, đám Nhật Bản tham tiền này chưa bị đả kích một lần thì chưa biết sợ !”

“Ừm, sáng ngày mai ta sẽ đi hoàn thành A cấp nhiệm vụ đã nhận, tranh thủ sớm ngày hoàn thành 10 cái A cấp nhiệm vụ, để có thể nhận được nhiệm vụ 1 tỷ USD này !” Lý Dương trong lòng thầm quyết định, hắn một chút cũng không lo lắng là Nhật Bản “Song Hoa” có thực lực giết được thất cấp đính phong lang vương.

“Lily, mua giúp tôi một tấm vé máy bay đi Dallas bang Texas vào ngày mai !” Lý Dương nhấc điện thoại đầu giường gọi cho Lily, Lily thân là quản gia của Lý Dương, những chuyện này nàng có thể giải quyết.

Luân Đôn.

“Làm phiền thông báo một tiếng, nói là Lâm Thiên Vũ tiên sinh đến bái kiến Đại giáo chủ Martin”. Trợ thủ của Lâm Thiên vũ cung kính nói với cấp dưới của Đại giáo chủ Martin.

Đại giáo chủ Martin, người phụ trách cao nhất của Giáo đình tại Anh quốc Luân Đôn. Vị Hồng Y đại giáo chủ này trong Giáo đình địa vị tôn sùng chỉ dưới Giáo hoàng, lần này Lâm Thiên Vũ chính là muốn nhờ ông ta giúp đỡ tra xem ai đã treo thưởng tính mạng toàn gia hắn.

“A Thiên, trại huấn luyện tại Phi Châu đã hoàn toàn chuẩn bị chưa ?” Lâm Thiên Vũ lúc này đang ngồi trong xe gọi điện thoại.

“Thiếu gia, trại huấn luyện hoàn toàn chuẩn bị xong rồi, chúng ta ở Châu Phi đã tìm kiếm những người có tiềm lực trên phạm vi lớn, thiếu gia, lần này người đã chuẩn bị nói với lão tổ tông thế nào rồi ?” A Thiên là người đã cùng lớn lên với Lâm Thiên Vũ, là thân tín của Lâm Thiên Vũ.

“Đừng có lo, phía gia gia, ta sẽ giải quyết. Hiện tại ngươi cứ an tâm tìm người cho ta, nhớ lấy, chất lượng mặc dù trọng yếu, nhưng số lượng tuyệt không thể ít. Tốt rồi, ngươi đi làm việc đi, ta phải ứng phó với tên quỷ hút máu Martin này”. Nghĩ đến Đại giáo chủ Martin, Lâm Thiên Vũ cũng nhướng mày ghê tởm, từ trong người lấy ra một chiếc hộp.

“Martin tiên sinh đang ở trong phòng khách đợi Lâm tiên sinh”. Người thông báo ngạo nghễ nói với trợ thủ của Lâm Thiên Vũ.

Liền đó Lâm Thiên Vũ rời xe, cùng trợ thủ của mình chuẩn bị tiến nhập vào biệt thự của Đại giáo chủ Martin.

“Thật xin lỗi, Martin tiên sinh nói chỉ tiếp đãi Lâm tiên sinh, còn vị tiên sinh này, xin chờ ở bên ngoài !” Người dưới của Đại giáo chủ Martin lạnh lùng nói.



Lâm Thiên Vũ nhất thời nhíu mày, nhưng lập tức khuôn mặt mỉm cười, nhẹ gật đầu với trợ thủ phía sau, rồi một mình đi vào trong biệt thự của Đại giáo chủ Martin, với thực lực của Lâm Thiên Vũ dễ dàng phát hiện trong biệt thự có cả tá cao thủ Giáo đình, đều là đính cấp cao thủ, kém nhất cũng là ngũ cấp cao thủ.

“Lực lượng của Giáo đình quả nhiên là mạnh đến khủng bố !” Lâm Thiên Vũ trong lòng sung mãn khát vọng với thế lực cường đại.

Bước vào trong một phòng khách sang trọng, thần tình Lâm Thiên Vũ nhất thời biến thành rất là lịch lãm, nhìn thấy trong phòng khách có một lão già tóc bạc mặc Tây phục màu đen đang đứng, Lâm Thiên Vũ lập tức nghiêng người nói : “Bái kiến Hồng Y đại giáo chủ Martin, đại giáo chủ tiên sinh lâu ngày không gặp, khí sắc thật tốt hơn nhiều !”

Đại giáo chủ Martin, thân hình cao gầy, mũi nhọn, tóc trắng xoá, khoé miệng luôn có nụ cười mỉm, thể hiện rõ là người bình dị dễ gần.

“Ô, đây đều là ân tứ của Chúa, Lâm, thực lực của ngươi cũng càng lúc càng tinh thâm, phải rồi, lần này người đến vì chuyện gì vậy ? Không phải là đến tán gẫu với lão già này chứ”. Đại giáo chủ Martin vẫy tay ra hiệu, hai người liền ngồi xuống.

“Đại giáo chủ tiên sinh, khoảng thời gian này có một số sát thủ hắc ám đối phó với chúng tôi, theo như tra xét, là có người tại địa hạ thế giới đã treo thưởng Lâm gia, nhưng ngài cũng biết, sau lưng tổ chức trung gian sát thủ là Thanh Bang và Mafia Mỹ, địa vị Lâm gia không đủ để bọn họ cáo tố thân phận của tên đáng ghét đó. Nhưng đại giáo chủ tiên sinh thì không như vậy, đại giáo chủ là Hồng Y đại giáo chủ của Giáo đình, địa vị tôn quý chỉ dưới Giáo Hoàng, nếu đại giáo chủ ra mặt, Thanh Bang và Mafia Mỹ nhất định phải nể mặt đại giáo chủ”. Lâm Thiên Vũ cung kính nói, trong lời nói ẩn hàm sự tâng bốc đối với Đại giáo chủ Martin.

Martin nghe vậy vẫn không động đậy, bình tĩnh nói : “Thế giới ngũ đại hắc đạo và Giáo đình ta nước sông không phạm nước giếng, chúng ta bình thường cũng không có giao tình gì, chuyện này rất khó giải quyết, rất khó giải quyết !”

Martin nói rất thành khẩn, nếu như là người ngoài, nhất định nghĩ là Martin khó mà giải quyết được, nhưng Lâm Thiên Vũ thì lại biết rõ bản tính của vị đại giáo chủ trước mắt, lập tức mỉm cười nói : “Đại giáo chủ khó giải quyết, tôi cũng biết, nhưng chuyện này đối với Lâm gia đích xác rất quan trọng, để Đại giáo chủ phải khó xử, tôi cũng cảm thấy có lỗi, đây là chiếc nhẫn của Giáo hoàng An Disi thời Trung cổ --- An Disi chi giới, là do tôi vừa thu thập được, đặc biệt hiến tặng cho Đại giáo chủ tiên sinh”.

Martin nhất thời trừng mắt : “Nhẫn của Giáo hoàng An Disi ?” Lập tức vui mừng, vội vàng nhận lấy, đi đến thánh bàn mở hộp ra.

Martin hít lấy một hơi sâu, đeo nhẫn vào, tức thì một cỗ bạch sắc quang mang bao phủ lấy toàn thân Martin, thánh lực cường đại khiến cho Lâm Thiên Vũ cũng phải kinh hãi một trận, hắn đã biết chiếc nhẫn này đặc biệt, nhưng hắn thực không cách gì phát huy được chỗ lợi hại của chiếc nhẫn này.

“Có An Disi chi giới này, thánh lực mà ta động dụng được sẽ tăng lên gấp đôi, hiện tại ta có thể tính là đạp chân vào cửa của thất cấp cao thủ rồi !” Martin trong lòng cười thầm, mục quang nhìn Lâm Thiên Vũ cũng trở nên thân thiện hơn nhiều.

“Lâm, đừng lo lắng, chuyện này ta sẽ hết sức giúp đỡ !” Cho dù đã đến bước này, Martin vẫn không chịu đảm bảo.

Sắc mặt Lâm Thiên Vũ tức thì vui lên, đứng lên nghiêng người nói : “Đã là như vậy, xin làm phiền đến đại giáo chủ, tại hạ xin cáo lui !” Đại giáo chủ Martin nhẹ gật đầu, dùng mắt tiễn Lâm Thiên Vũ đi.

“Uy, ta là Martin đây, Vương Thông tiên sinh thân ái, còn nhớ ta không vậy?” Martin trực tiếp gọi điện thoại với Thanh Bang thái thượng trưởng lão Vương Thông.

Vương Thông vừa nghe thấy thanh âm trong điện thoại, lập tức nhớ đến ngày trước lúc còn ở Luân Đôn, khoé miệng mỉm cười : “Nguyên lai là lão hỗn đản nhà ngươi, làm gì mà kiếm ta vậy ? Ngươi hiện tại làm Hồng Y đại giáo chủ không phải rất tốt sao ?”

Martin cười mắng : “Lão già nhà ngươi, chưa gì đã đùa giỡn ta rồi, ngươi làm Thái thượng trưởng lão không phải còn thoải mái hơn ta sao, lần này tìm ngươi là vì một chuyện nhỏ, có người treo thưởng giết người nhà của tập đoàn Thánh Lâm, hiện tại trưởng tử của tập đoàn Thánh Lâm đến tìm ta, nhờ ta điều tra xem thân phận của kẻ treo thưởng là ai, chuyện nhỏ này đối với ngươi mà nói vốn không có gì khó khăn mà”.

Vương Thông nhíu mày : “Tập đoàn Thánh Lâm ? Hừm, Martin, ta nói rõ ràng cho ngươi biết, người phát ra nhiệm vụ đó chính là sư điệt của ta, cái tập đoàn Thánh Lâm đó, ngươi sau này cũng đừng có quản đến, nói không chừng ngày nào đó nó cũng xong đó !” Thanh âm Vương Thông rõ ràng có chút băng lãnh, thân là Thái thượng trưởng lão của Thanh Bang, Vương Thông tại địa hạ thế giới cũng là một nhân vật đỉnh điểm.

Martin vừa nghe thấy, nhất thời dừng lại một chút, rồi mới nói : “Sư điệt của ngươi Sư huynh đệ của ngươi đều là tu tiên giả trong truyện thuyết đông phương, vậy sư điệt ngươi không phải là… …hiểu rồi, ta biết phải làm sao rồi. Phải rồi, ngươi khi nào đến Luân Đôn vậy ? Lần này ta nhất định có một trò hay cho ngươi xem”.

Vương Thông cười nói : “Ta vừa từ Paris về được một thời gian, khoảng thời gian này ta muốn dạy dỗ cho đồ đệ mới của ta, chờ một thời gian ta sẽ đến thăm ngươi”. Vươnh Thông trong lòng nghĩ đến tập đoàn Thánh Lâm, ông sau khi truyện cho Lý Dương “Thất diệu tinh cực”, ngay khi về đến đại bản doanh Thanh Bang liền phái người đi tra xét, với thế lực của Thanh Bang, rất dễ dàng tìm kiếm ra mọi chuyện có liên quan đến Lý Dương, bao quát cả sự tồn tại của Lý Thạc.

“Sư điệt nó muốn tự thân báo cừu, nên không nguyện ý để kẻ làm sư bá này biết đến chuyện tập đoàn Thánh Lâm, bất quá ta đối phó “một chút” với tập đoàn Thánh Lâm cũng không có ảnh hưởng gì !” Trong lòng Vương Thông tức thì có một kế sách liên hoàn.

Nhưng lúc này Lâm Thiên Vũ trong lòng tràn đầy hy vọng đang ở sân bay, hắn chuẩn bị tự thân đến Phi Châu thị sát,

“Uy, Lâm thân ái !” Nghe thấy thanh âm Martin trong điện thoại, Lâm Thiên Vũ nhất thời mừng lớn, “thật là xin lỗi, Thanh Bang và Mafia Mỹ kiên quyết nói quy tắc là không thể thay đổi, danh tự người phát nhiệm vụ không thể nào tiết lộ, ta cũng không còn cách nào. Ngươi nghĩ cách khác đi”. Nói xong Martin gác luôn điện thoại, Martin miệng nói xin lỗi nhưng trong lời nói của lão thì chẳng hề có chút ý xin lỗi nào cả.

Lâm Thiên Vũ tức thì sửng sốt, liến đó sắc mặt âm trầm như nước, một cỗ sát khí từ trên thân phát xuất ra “Martin !” Gân xanh trên cánh ta Lâm Thiên Vũ nổi lên, chiếc di động trong tay bị hắn bóp nát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thốn Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook