Thốn Mang

Quyển 7 - Chương 26: Ngộ kiến Lâm Thiên Vũ

Ngã Cật Tây Hồng Thị

08/04/2013

Ánh trăng mênh mông, ánh trăng như bàn tay tình nhân vuốt ve khuôn mặt người yêu.

Đoàn người Lý Dương phi hành, vui vẻ cười đùa như đi du ngoạn, chỉ là tốc độ rất nhanh, thoáng cái đã ra ngoài ngàn dặm.

"Steven!" Lý Dương đã thấy Steven, dựa theo kế hoạch người lãnh đạo là Steven, nhưng người ra tay chính là bọn người Lý Dương.

"Chào Mộc Dịch huynh, đây là các vị trưởng lão gia tộc, vị này là Orgill cha của ta" Lần này có thể nói là toàn gia tộc xuất quân.

Lý Dương khẽ gật đầu.

Orgill tiến lên nói: "Mộc Dịch tiên sinh, lần này gia tộc ta hoàn toàn theo ngài, mọi vinh nhục hoàn toàn đều tùy thuộc vào trận chiến giữa tiên sinh và hắc ánh nghị trường".

Orgill hoàn toàn tán thành lựa chọn của Steven. Mộtlà, mười ba thị tộc Huyết tộc vốn có thực lực mạnh hơn hắc ám pháp sư, nhưng vì không có thánh khí, nên không thể địch lại hắc ánh nghị trường, do đó bị áp bức, hai là vụ nổ lần trước trên sông Hudson đã nói lên Lý Dương ít nhất là bát cấp cao thủ, ba là đêm đẫm máu ở Luân Đôn cũng nói lên thực lực của Lý Dương, quan trọng nhất là cái chết của Giáo Hoàng!

Mặc dù giáo đình giấu tin tức này, nhưng Giáo Hoàng phải đi Paris, sao lại đột nhiên hủy bỏ? Orgill cũng đã bắt đầu hoài nghi, hơn nữa dựa vào tổ chức tình báo của Mafia Ý, biết đựoc trong một ngày toàn bộ phi đội Mỹ hộ tống Giáo Hoàng chết sạch. Tổng hợp tin tức lại, hắn có thể phán đoán Giáo Hoàng đã chết.

Giáo Hoàng thực lực ra sao? Là cùng một đẳng cấp với hắc ánh nghị trường, đã ngay cả Giáo Hoàng cũng có thể giết chết, thì hắc ánh nghị trường cũng vậy.

“Yên tâm, qua tối nay, ngươi sẽ biết lựa chọn của mình là sáng suốt" Lý Dương không khiêm nhường, chẳng cần hắn, chỉ cần Ma Sách Tứ Lão là tán ma qua năm lần thiên kiếp, còn sợ cái gì chứ.

Orgill vội vàng nói: "Tất nhiên, ta hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của Mộc Dịch tiên sinh." Dù sao thì cũng đã tạo phản rồi, làm sao không thể tin Lý Dương cho được?

“Chúng ta đi thôi!" Lý Dương mỉm cười, dẫn theo mọi người trực tiếp phi hành, mấy người Lý Dương ngoại trừ Jack và Lily là lục cấp cao thủ, phải ngự kiếm phi hành, còn lại kể cả Lý Thạc đều có thể ngự không phi hành.

“Cha, bốn vị lão giả kia công lực rất khủng bố!" Steven cảm thấy bay gần Ma Sách Tứ Lão, trong lòng tự nhiên chấn động, giống như Ma Sách Tứ Lão là hồng hoang cự thú tiền sử, chỉ lộ ra một chút khí thế đã kinh người như vậy.

"Steven, bọn họ thực lực càng mạnh, lần này ta càng nắm chắc" Orgill cười nói. Hắn cảm thấy con mình năm đó bị thương được Lý Dương cứu, từ đó có quan hệ rất tốt với Lý Dương thật sự là may mắn.

"Vù vù..." Mười mấy người phá không mà đi, không lâu đã tới mục tiêu là Đại bản doanh của hắc ám hội, một pháo đài cổ kính có ngàn năm lịch sử.

“Mộc Dịch tiên sinh, các ngươi đinh ra tay ra sao? Hay là cứ tàn sát từ ngoài vào?" Orgill hỏi.

Steven cũng nói: "Mộc Dịch huynh đệ, tàn sát từ ngoài vào nhé, trong đại bản doanh này phần lớn là thuộc hạ của hắc ám nghị trường, giết sạch cũng không sao".

Lý Dương bó tay. Lần này hắn vốn chỉ định giết hắc ám nghị trường, không nghĩ sẽ đại khai sát giới, nhưng Steven và Orgill lại muốn như vậy.

“Mộc Dịch tiên sinh, ngươi không biết, trong hắc ám thế giới, vô luận là giáo hội, hay hắc ám hội, chỉ có thể hiện thực lực tuyệt đối, mới làm những người khác thần phục, nếu không làm sao bọn chúng thần phục được!" Orgill nói.

Lily lại không đồng ý: "Orgill nói có đạo lý, nhưng… giết hắc ám nghị trường, giết Giáo Hoàng, chứng minh thực lực vậy chưa đủ sao?"

Orgill nhất thời không phản bác được. Hắn đang muốn mượn tay Lý Dương, diệt trừ toàn bộ tay chân của hắc ám nghị trường, dù sao trong bản doanh phần lớn là hắc ám pháp sư cao thủ, ngoài ra còn có cao thủ của huyết tộc và lang tộc được huấn luyện chỉ biết thuần phục hắc ám nghị trường.

"Orgill tiên sinh, ta rất hiểu ý ngài, Trần Giáp trưởng lão người hãy đi cùng Orgill giáo huấn một chút, cũng không cần giết, kỳ thật việc không giết xem ra còn hiệu quả hơn là giết hết bọn chúng" Lý Dương nói.

Orgill sửng sốt, rồi cũng hiểu “Đúng, đúng, bây giờ chỉ cần giáo huấn chúng, để cho bọn chúng biết sự cường đại của người, sau đó thông qua bọn chúng đem sự cường đại của người truyền ra ngoài, việc này so với gia tộc chúng ta nói còn đáng tin hơn nhiều. Đúng! Mộc Dịch tiên sinh quả nhiên trí tuệ".



Đương nhiên, nếu để cho tay chân của hắc ám nghị trường truyền ra thực lực của bọn người Lý Dương, vậy đáng tin hơn nhiều. Một người nói còn có thể hoài nghi là bị mua chuộc, hai ba người nói còn hơi mơ hồ, nhưng bốn năm người nói thì đã khác, cả trăm người nói, chắc chắn mọi người sẽ tin.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, Trần Giáp trưởng lão, làm phiền người" Lý Dương mỉm cười nói.

Trần Giáp trưởng lão nói: "Tuân lệnh Thiếu chủ!"

Đám Orgill, Steven trợn tròn mắt. “Thiếu chủ?”

Bọn họ cũng biết Thiếu chủ nghĩa là gì, việc này nói lên sau lưng Lý Dương còn có thế lực chống lưng, có nghĩa là Ma Sách Tứ Lão bất quá chỉ là người hầu mà thôi.

Ngay cả người hầu mà đã lợi hại như thế, thực lực của Lý Dương rốt cuộc tới đâu? Hơn nữa chủ nhân của những người này còn mạnh đến thế nào nửa?

“Trần Bính trưởng lão, ngươi chiếu cố cho Lily và Jack" Lý Dương hơi lo lắng cho Lily và Jack nên đưa người chăm sóc cho họ.

"Tuân lệnh Thiếu chủ!" Trần Bính trưởng lão đáp.

Lý Dương gật đầu cười: "Động thủ thôi! Ta đã phát hiện nơi ở của hắc ám nghị trường rồi !" Nói rồi, liền hướng về tòa nhà vọt tới.

Orgill và Steven nhường đường cho Trần Giáp trưởng lão bay trước. Tòa lấu đài có ngàn năm lịch sử sắp gặp một màn đẫm máu.

Hắc ám nghị trường đang ở trong một căn phòng lớn. Trên bức tường có treo một màn hình nối với máy vi tính, cũng có thể làm nhiều việc.

"Chào. Lâm huynh đệ, ngươi chừng nào mới đi tìm thần điện trong truyền thuyết? Ta đã sốt ruột lắm rồi" Hắc ám nghị trường có vẻ thúc giục.

Hình của Lâm Thiên Vũ xuất hiện trên màn hình. Lúc này hắn đã khôi phục lại bộ mặt của Vu Minh. “Hắc ám nghị trường đại nhân, ngài phải biết rằng, việc tìm kiếm thần điện cũng không phải là đơn giản, ta đang nghiên cứu bản đồ tra ra, là phải bắt đầu từ sông Hudson ở New York" Lâm Thiên Vũ hơi khó chịu.

Hắc ám nghị trường hắc ám hội cứ vài ngày lại điện thoại hỏi thăm, bây giờ khi Lâm Thiên Vũ đã gần tìm được, Hắc ám nghị trường thậm chí có khi một ngày hai ba lần gọi điện thoại hỏi thăm. Bất quá Lâm Thiên Vũ cũng không dám tỏ thái độ khó chịu.

"Hắc ám nghị trường đại nhân, con của ta người có biết ở đâu không? Nó đã mất tích nên ta rất là lo lắng" Lâm Thiên Vũ tỏ vẻ bi thương.

“Sao, là đứa nhỏ đáng yêu đó à? Ta đã cho một huyết tộc công tước và một lang nhân lang vương bảo vệ nó rồi mà. Làm sao có bất trắc được? Chắc chắn là không thể" Hắc ám nghị trường có vẻ hơi khó tin.

“Đúng vậy, đúng là đã mất tích, thi thể của huyết tộc công tước và lang vương đã được tìm thấy, bọn họ đã bị chém làm hai mảnh" Nói đến đây Lâm Thiên Vũ cũng cảm thấy sợ run.

Hắc ám nghị trường cũng rùng mình. Một đao phân thành hai mảnh! Hắn biết rất rõ lang vương mạnh như thế nào, đến cả vũ khí laser cũng không thể thương tổn đến thân thể lang vương, thế mà lại bị chém thành hai mảnh.

“Đao này nhất định là vật bất phàm, nhất định là vật bất phàm!" Hắc ám nghị trường lẩm bẩm, bất quá hắn không biết là Ma Sách Tứ Lão chỉ dùng tay không, nếu so về độ cường hãn của thân thể thì lang vương tựa như đậu hủ mà thôi.

“Được rồi, nó mất tích hôm nào?"

“Là đêm Luân Đôn đẫm máu, Lâm gia cũng bị tàn sát" Lâm Thiên Vũ lắc đầu thở dài.

Hắc ám nghị trường nhất thời cau mày, đêm Luân Đôn đẫm máu, toàn bộ người của hắc ám hội ở Luân Đôn đều chết sạch, huyết tộc hay lang tộc hay hắc ám pháp sư không một ai còn sống, hơn nữa có một số người bị giết đã đạt đến cảnh giới ngang với hắc ám nghị trường, thực lực đối thủ quả là kinh người.



“Xem ra, đã xuất hiện một thế lực có thể so với hắc ám hội và giáo hội rồi" Hắc ám nghị trường thầm nghĩ, nhưng hắn sao biết được thực lực của Lý gia vượt xa giáo hội và hắc ám hội.

"Lâm, mau, mau tìm thần điện, lấy máu của thần, ta có dự cảm, có sự nguy hiểm đang tiến gần chúng taHắc ám nghị trường có một dự cảm khủng khiếp.

Lâm Thiên Vũ cũng gật đầu, hắn cũng có cảm giác như vậy, thậm chí hắn hoài nghi Lý Dương mất tích đã quay trở lại.

“Ta sẽ tăng tốc độ nghiên cứu, chỉ một vài ngày nữa là tìm được thôi!"

Đột nhiên…

"A!" "A!" "A!"… Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên khắp ngôi nhà, sắc mặt hắc ám nghị trường đại biến.

“Chẳng lẽ thế lực tắm máu ở Luân Đôn đã tìm tới đại bản doanh hắc ám hội?"

Ở đầu bên kia màn hình, Lâm Thiên Vũ cũng đang nhìn, hắn cũng muốn biết lực lượng này là ai?

“Hắc ám nghị trường, ta thấy ngươi ngồi ghế hắc ám nghị trường nhiều năm như vậy chắc cũng nhàm chán, ta đến giải thoát cho ngươi đây !" Thanh âm của Lý Dương vang lên, Lâm Thiên Vũ ở đầu kia điện thoại trong lòng chấn động, thanh âm kia thật quen thuộc với hắn.

"Bùng!" Cánh cửa bị vỡ tung, Lý Dương mỉm cười đi từ ngoài vào.

“Ngươi là ai? Tại sao đối phó với hắc ám hội?" Hắc ám nghị trường dò hỏi.

Còn ở đầu bên kia điện thoại, Lâm Thiên Vũ nhất thời ngây người, thông qua màn hình, hắn thấy rõ mọi việc trong phòng, tự nhiên cũng thấy Lý Dương đi vào phòng, bộ dáng quen thuộc đó, nụ cười quen thuộc đó, dường như vẫn không thay đổi như khi dụ dỗ cướp trắng một ngàn bốn trăm tỷ Mỹ kim.

“Ngươi có thể gọi ta là Mộc Dịch." Lý Dương cười nói. Đột nhiên, Lý Dương thấy màn hình trong phòng, màn hình lớn như vậy, Lý Dương đương nhiên phải thấy, người trên màn hình mặc dù không hề quen thuộc, nhưng thần thái đó, khí chất đó, luôn luôn ám ảnh hắn.

“Lâm Thiên Vũ !" Lý Dương khẳng định, mặc dù Lâm Thiên Vũ đã thay đổi bộ dạng, nhưng Lý Dương liếc mắt qua đã chắc chắn là Lâm Thiên Vũ.

“Hừ, ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra ngươi. Lâm Thiên Vũ !" Lý Dương vốn đang cười bỗng biến thành bộ mặt hung ác.

Lâm Thiên Vũ vừa thấy Lý Dương, đã sợ hãi muốn gác máy, nhưng nghe thấy Lý Dương thoáng cái đã gọi tên mình ra, hắn không gác điện thoại nữa, nếu đã nhận ra thì còn gác làm gì?

“Ngươi bây giờ đổi tên thành Vu Minh sao, ta vẫn tự hỏi, ai có thể trong vài chục năm đã lập nên một tập đoàn quy mô như thế, nguyên lai là ngươi, ta lại biết khi Lâm gia lâm vào tình trạng nguy ngập, ai đó đã xuất ra một ngàn tỷ mỹ kim, cũng chỉ có nhà ngươi mà thôi" Lý Dương cười lạnh nói.

Mặc dù hắn chưa thấy bộ dáng của Vu Minh, hắn vẫn tin rằng, Lâm Thiên Vũ đã cải trang thành Vu Minh.

“Thông minh!"

Lâm Thiên Vũ cười vỗ tay: "Nếu không phải năm đó ngươi điên cuồng chèn ép Lâm gia, làm cho Lâm gia cùng đường, dùng tam đại siêu cấp hắc bang liên thủ áp bức, hơn nữa còn cướp trắng của ta một ngàn bốn trăm tỷ mỹ kim, ép ta vào tình cảnh khốn khổ như thế, ta sao phải mai danh ẩn tính?"

Sắc mặt Lý Dương vẫn lạnh như băng “Còn nhớ gần hai mươi năm trước, đương nhiên, ta và ngươi đều khoảng hai mươi tuổi, ta khi đó là thành viên của tổ 9 An toàn Cục, ngươi lại dám ép người yêu ta uống thuốc độc tự sát. Thù này không báo, Lý Dương ta làm sao ăn nói với Tuyết, làm sao làm người?”

Lâm Thiên Vũ ngửa mặt lên trời thở dài: "Lý Dương, từ khi tổng giám đốc tập đoàn Tuyết Lan vào tay Lý Thạc, ta đã hoài nghi ngươi là Lý Dương rồi, nhưng làm sao có thể tưởng tượng được, năm đó ngươi chỉ là một cao thủ tam cấp, công lực sao lại có thể tiến bộ nhanh đến như vậy? Đã hai mươi năm qua, cho dù ngươi tiến bộ nhanh đến đâu, cũng không phải là đối thủ của Hắc ám nghị trường, người đã đạt bát cấp cao thủ lại có thánh khí?"

Lý Dương chỉ cười lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thốn Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook