Quyển 9 - Chương 14: Nhất nộ sát nhân
Ngã Cật Tây Hồng Thị
08/04/2013
- Tại sao!!!
Lý Dương trừng mắt đỏ rực, hai chữ này phát ra từ hàm răng khít chặt của hắn. Hắn không thể hiểu được, vì sao Li Kiệt vốn quan hệ rất tốt lại sử dụng độc thủ giết người này? Một trận tức giận từ đáy lòng dâng lên, mắt càng vằn đỏ lên, hắn rất muốn giết chết ngay Li Kiệt, nhưng từ đáy lòng hắn rất muốn biết rốt cuộc tại sao, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Li Kiệt đối xử với hắn như thế.
- Tại sao? Nói!
Sự tức giận của Lý Dương đã tràn ngập cả ý nghĩ, hắn thậm chí đã không nhịn được sự phẫn nộ trong lòng, vừa rồi nếu chậm một chút, hoặc là Điền Cương không báo động, hoặc là Liệt Thiên Ma Đế không ra tay, chỉ cần có một tình huống xảy ra, bản thân mình đã bị giết.
Bằng hữu kiểu gì vậy?
Hạ sát thủ chính mình!
Li Kiệt vẫn nụ cười trên mặt lộ vẻ thân thiết như trước, nhìn Lý Dương nói:
- Lý Dương huynh? Ngươi nói cái gì, ta làm sao, hai chúng ta đang tiến hành trận đấu, ta trá thua chẳng lẽ không được sao? Trận đầu tiên tựa hồ cũng có tình huống như thế này.
- Trá thua?
Lý Dương đồng tử co rút lại, ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười hàm chứa bi phẫn, nếu là người lạ, hoặc là cừu nhân giả thua Lý Dương, Lý Dương tuyệt đối không thèm để ý, có lẽ vẫn chú tâm vào trận đấu, thậm chí dùng thần thức cẩn thận quan sát đối phương.
Nhưng người trá thua chính là Li Kiệt, Lý Dương không có nghĩ đến, người mà mình cho là bằng hữu dùng chiêu này.
Không, không phải bằng hữu.
Lợi dụng tình bằng hữu, hạ độc thủ như vậy, làm Lý Dương càng thêm phẫn hận.
Vừa rồi, huynh đệ Điền Cương của mình thiếu chút nữa đã chết, chính mình cũng suýt chết, hết thảy đều bởi một tay của người đứng trước mắt mình, người luôn luôn nhiệt tình xưng hô “Lý Dương huynh Đệ”, Li Kiệt!
- Ngươi, vô sỉ!
Lý Dương thanh âm trầm xuống:
- Sư đệ ta tổn hao công lực rất nhiều, ngay cả dược hiệu Cửu Diệp Linh Chi cũng mất đi. May mắn là chưa bị hắc quang của ngươi giết chết. Li Kiệt, ta nói cho ngươi biết, muốn giết bằng hữu ta hoặc giết thân nhân ta, ta chỉ có một thái độ - giết!
Lý Dương vừa nói xong, nhất thời hóa thành một đạo lưu quang màu đen, tốc độ Xuyên Vân Toa Vụ đạt đến cực hạn.
- Hưu!
Đao Phách màu tím sẫm phá không, mang theo một tia lãnh quang, mang theo niềm phẫn hận của Lý Dương, như một mũi tên nhọn bắn về phía Li Kiệt. Lần này, Lý Dương không nương tay, mục tiêu chính là trái tim Li Kiệt, Lý Dương muốn một kích tất sát.
Phá Sơn Liệt Không!
Đao Phách đột nhiên lóe lên, thậm chí cả không gian cũng rung lên, tốc độ đạt đến cực hạn!
- Bồng!
Một trận chấn động, sắc mặt Lý Dương nhất thời trắng nhợt. Đao Phách gặp phải chấn động kịch liệt, Lý Dương lúc này phải thu vào trong cơ thể. Đao Phách công kích chịu ảnh hưởng, những chấn động của Đao Phách truyền đến đao mang.
Lúc này Duẫn Danh và ba gã cao thủ cấp bậc Ma Quân đứng trước mặt Li Kiệt.
- Lớn mật. Dám đả thương thiếu chủ của ta!
Duẫn Danh đột nhiên quát lớn một tiếng. Ba gã cao thủ cấp bậc Ma Quân, một gã là Ma Quân hậu kỳ, hai gã là Ma Quân trung kỳ. Li Lộc Ma Đế là người nào? Cao thủ Ma Đế hậu kỳ, tại Ma giới tung hoành hơn chín trăm triệu năm, tự nhiên quyền lực thật lớn, thủ hạ cao thủ cũng là vô số.
Duẫn Danh trên tay cầm một chiến đao thật lớn. Chính là hắn vừa rồi ngăn đòn công kích của Lý Dương, với thực lực Ma Quân hậu kỳ của Duẫn Danh, Lý Dương căn bản không có hy vọng đối phó được với hắn.
Lý Dương nhìn tam đại Ma Quân, nhíu mày lại, nhưng trong lòng sát ý trào dâng, Lý Dương lại hóa thành một đạo lưu quang màu đen, nhằm phía Li Kiệt, tốc độ cực nhanh, càng đạt tới cực hạn.
- Bồng!
Lý Dương như diều đứt dây, vô lực rơi xuống, trong miệng phun ra đầy máu tươi, máu tươi bay tán loạn trên không. Điền Cương lúc này phi thân ôm lấy Lý Dương.
Lý Dương chậm rãi đứng lên, miệng cười khổ, với thần thức của hắn, tự nhiên thấy rõ thực lực của tam đại Ma Quân trước mắt, Duẫn Danh chính là Ma Quân hậu kỳ cao thủ, mình không có hy vọng đối phó hắn, vừa rồi mình bộc phát tốc độ nhanh nhất, nhưng so với Ma Quân hậu kỳ Duẫn Danh thì vẫn chênh lệch quá lớn.
Ma Quân hậu kỳ, vô luận về tâm thần tu vi, cũng như công lực tu vi đều cao hơn Lý Dương nhiều, Lý Dương căn bản không thể so sánh với đối phương.
Điền Cương đã thấy Lý Dương trọng thương, nhất thời trong lòng nổi giận đứng dậy:
- Ngụy quân tử, âm hiểm, hỗn đản, khốn khiếp!
Điền Cương nổi giận mắng Li Kiệt.
Li Kiệt lạnh lùng nhìn Điền Cương liếc mắt nói:
- Nếu không phải tiểu tử nhà ngươi, Lý Dương sớm đã chết, người thắng trận đấu là ta.
Điền Cương cười lạnh:
- Ta sớm đã nhìn ngươi không vừa mắt, khi nhìn thấy ngươi nói ra mấy từ “ta nhận thua”, ta đã hoài nghi tiểu tử ngươi cũng sẽ giống như Kiến Nhân ở trận đầu giở chiêu hèn hạ lừa đảo. Quả nhiên, ngươi thò tay lấy ra ngọc giản, nhưng thực ra lại lấy ra ra ngọc giản màu đỏ, ta vừa thấy là biết không ổn, quả nhiên, ta không đoán sai!
Li Kiệt lúc trước trong khi nói “ta nhận thua”, Lý Dương cho rằng hai người là bạn tốt, không ngờ gặp phải loại sự tình quỷ trá này, cũng không có cẩn thận đề phòng, chính là vì trước nay Điền Cương vốn coi Li Kiệt không vừa mắt nên mới nhìn kỹ, phát hiện ngọc giản màu đỏ, hắn biết ngay có chuyện.
Li Kiệt vừa mới bóp nát ngọc giản màu đỏ, Điền Cương đã lên tiếng nhắc nhở ngay, đồng thời phi thân tới rồi đẩy ra Lý Dương, sự việc chỉ diến ra trong nháy mắt, Điền Cương không có thời gian chần chờ.
Khi Điền Cương đến bên người Lý Dương, cấm chế trên ngọc giản màu đỏ cũng đã khởi động, Li Lộc Ma Đế đưa cho Li Kiệt một bùa hộ mạng là ngọc giản màu đỏ, bên trong ẩn chứa năng lượng kinh khủng, một khi bộc phát, cũng chỉ có cao thủ cấp bậc Ma Đế mới có thể chống cự.
Tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết Lý Dương.
Lý Dương nghe Điền Cương nói xong, rốt cục hiểu được hết thảy, cũng biết được hắc quang kia rốt cuộc là từ nơi nào mà ra, cũng biết Li Kiệt này rốt cuộc công kích mình như thế nào?
- Sư đệ, ngươi chẳng lẽ không sợ chết sao? Không sợ sau này không thấy được Lily và Đồng Đồng sao?
Lý Dương nhìn Điền Cương, Điền Cương không quan tâm tánh mạng tới cứu chính mình, lúc này Lý Dương trong lòng cảm động.
Điền Cương không quan tâm, cười nói:
- Đương nhiên sợ, bất quá một mạng của Điền Cương ta là được sư huynh cứu, hơn nữa mạng của Lily cũng là ngươi cứu, vợ chồng chúng ta đều là ngươi cứu, nếu không có ngươi cứu, cũng không sinh ra Đồng Đồng, ngươi gặp nguy hiểm, ta mà không ra tay, ta còn xem là người không? Lily sau này mà biết chắc chắn nguyện ý với ta?
- Sư đệ, cám ơn!
Lý Dương chỉ có thể nói thế, Lý Dương vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện này.
Đột nhiên...
- Liệt Thiên Ma Đế tiền bối, chuyện này hy vọng ngươi có phán quyết công bằng.
Thanh âm Li Kiệt đột nhiên vang lên.
Giờ phút này, mọi người mới nhớ tới một việc, vừa rồi là đang thi đấu, sẽ quyết định danh ngạch cuối cùng, bây giờ lại xảy ra sự tình như thế, không biết danh ngạch cuối cùng sẽ thuộc về ai?
Li Kiệt trên mặt mỉm cười, hướng Liệt Thiên Ma Đế khom người nói:
- Vừa rồi trận đấu đang diễn ra, dựa theo quy củ trận đấu, trong khi hai người đang chiến đấu có thể dùng bất kỳ phương pháp gì, ta dùng “Hồng Thạch Phách Lệnh” tự nhiên cũng không tính là phạm qui. Chính là, vì sao Liệt Thiên Ma Đế lại ra tay cứu Lý Dương? Cái này có phải là vi phạm quy củ trận đấu không?
Sắc mặt Lý Dương, Điền Cương nhất thời biến đổi.
- Con bà nó, Li Kiệt này là nhi tử của rùa, dùng chiêu số âm hiểm như thế, thế mà còn tố cáo chúng ta. Thật sự là tiểu nhân âm hiểm.
Điền Cương nổi giận lớn tiếng mắng.
Hạng Vũ hắng giọng.
Liệt Thiên Ma Đế hơi xấu hổ, chính xác là Li Kiệt hữu lý hơn. Trong quy tắc trận đấu không giới hạn tuyển thủ dùng thủ đoạn công kích gì, chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Li Kiệt dụng “Hồng Thạch Phách Lệnh” (là cái ngọc giản màu đỏ mà Điền Cương nhìn thấy) đương nhiên không phạm qui.
Ai đã cho Li Kiệt bảo bối “Hồng Thạch Phách Lệnh” thế?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Liệt Thiên Ma Đế khi thấy hắc quang cũng rất do dự. Chỉ khi Hạng Vũ bắt buộc hắn, hắn mới ra tay.
- Li Kiệt, chuyện này là Lý Dương không đúng, trong khi diễn ra trận đấu, tự nhiên ngoại nhân không nên nhúng tay vào. Ngươi sử dụng “Hồng Thạch Phách Lệnh”, Lý Dương chết chắc, ngươi đương nhiên là thắng lợi. Ta mặc dù nhúng tay vào cứu tính mạng Lý Dương, bởi vì Lý Dương có quan hệ với sư đệ ta, ta tuyên bố, Li Kiệt thu được danh ngạch cuối cùng.
Liệt Thiên Ma Đế tuyên bố.
Sắc mặt bọn người Lý Dương, Điền Cương cùng với Hạng Vũ nhất thời trở nên rất khó coi.
Li Kiệt dùng thủ đoạn âm hiểm như thế, thế mà cuối cùng lại lấy được danh ngạch cuối cùng.
- Hỗn đản, khốn khiếp!
Hạng Vũ hung hăng mắng, nhưng hắn không ra tay, bởi vì hắn biết, quy củ trận đấu đúng là như thế, Li Kiệt có Hồng Thạch Phách lệnh, đương nhiên phải thắng lợi. Li Kiệt không truy cứu Điền Cương và Liệt Thiên Ma Đế tự tiện tiến vào sân đấu, đã là tốt lắm rồi.
Lạnh lùng nhìn Li Kiệt, hắn không phải kẻ ngu, trước đây bị vẻ bề ngoài thân thiết hữu hảo của Li Kiệt mê hoặc, trải qua sự tình này, tự nhiên hiểu rõ chân diện mục của Li Kiệt.
- Lý Dương!
Li Kiệt xoay người mỉm cười nhìn Lý Dương:
- Lý Dương huynh đệ, thật sự xin lỗi, ta lại lấy mất danh ngạch này, chà …
Li Kiệt đột nhiên thở dài đánh sượt:
- Lý Dương huynh đệ à, ngươi đó... ta nói cho ngươi nghe, ngươi thật quá sức tin người. Ta cũng biết, trải qua chuyện này, sau này chúng ta cũng không có cơ hội làm huynh đệ nữa, bất quá … ta cũng không quan tâm, chỉ là đáng tiếc, cho ngươi ăn biết bao đồ ăn trân quý như vậy. Thật là lãng phí a, cho ngươi ăn, còn không bằng để ta nuôi mấy con ma thú.
Li Kiệt lộ vẻ tiếc nuối.
- Ngươi…
Điền Cương nhất thời giận đến tái mặt, chỉ là hắn bây giờ công lực quá kém, bên cạnh Li Kiệt có ba gã Ma Quân cao thủ, hắn căn bản không có chút cơ hội nào.
- Được, muốn chết!
Hạng Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng, mắt tóe lửa, lúc này vọt tới muốn hảo hảo giáo huấn Li Kiệt một phen.
Hạng Vũ người nào?
Ma giới Bá Vương, tính tình hắn tuyệt đối cuồng bạo, lần này bởi vì theo quy củ trận đấu, cho nên Hạng Vũ nhẫn nại chịu đựng, nhưng Li Kiệt dám tại đây biểu hiện du côn, thậm chí sỉ nhục Lý Dương như thế, Hạng Vũ với tính tình như vậy làm sao chịu được.
- Dám đánh Thiếu chủ của ta!
Duẫn Danh hét lớn, tam đại Ma Quân lúc này cùng vọt tới. Hạng Vũ bất quá là Ma Quân tiền kì, thực lực căn bản không bằng ba người này, bất quá tâm thần tu vi Hạng Vũ rất cao, đồng thời (Ma Thần Lục Tuyệt) lĩnh ngộ thâm hậu, đối với loại công kích cực mạnh như (Khai Thiên Tích Địa) cũng lĩnh ngộ được rất nhiều, hơn nữa hắn còn có thần khí Chiến Đao Phá Không!
Thần khí Chiến Đao Phá Không, kết hợp với (Ma Thần Lục Tuyệt) làm cho lực chiến đấu Hạng Vũ tăng lên kinh khủng.
- Hát!
Lãnh quang từ Chiến Đao Phá Không lóe lên, ba gã Ma Quân sợ hãi tránh ra, căn bản không dám ngăn cản, thần khí mặc dù không phải là vạn năng, nhưng ba người bọn hắn cũng là cấp bậc Ma Quân như Hạng Vũ, Hạng Vũ dùng thần khí, bọn họ tự nhiên không thể chống cự, nếu chỉ là một gã Ma Soái hoặc là Ma Vương dùng thần khí, ba người bọn họ có thể ngăn chặn dễ dàng.
- Bày trận!
Tam đại Ma Quân không dám chính diện đối kháng với thần khí Chiến Đao Phá Không, chỉ có thể dùng công lực ba người vốn cao hơn Hạng Vũ rất nhiều để chống đỡ, ba người bố trí thành trận pháp, ba người hợp lực, cùng kiềm chế Hạng Vũ, rất hiểu ý nhau. Hạng Vũ điên cuồng công kích, Chiến Đao Phá Không vung lên, đánh mạnh ra. Nhưng công lực tam đại Ma Quân cao hơn Hạng Vũ quá nhiều, dễ dàng chế trụ hắn.
- Bá Vương, ngươi…
Li Kiệt sắc mặt biến đổi.
Bá Vương là đệ tử Xi Vưu Đại Tôn, thân phận tự nhiên bất đồng, Li Kiệt cũng không dám đắc tội Bá Vương, cho nên hắn trước tới giờ không dám nói năng với Hạng Vũ như thế. Không hiểu sao bây giờ mình mới hạ nhục Lý Dương, Hạng Vũ bỗng nổi giận, điều này làm hắn thấy bối rối.
Nghe Li Kiệt nói xong, Lý Dương trước giờ một mạch trầm mặc rốt cục có phản ứng.
- Ma giới người mạnh vi tôn, Bá Vương từng hỏi ta, nếu gặp một người mạnh hơn ta, ta sẽ làm nô tỳ, hay là chạy trốn. Lựa chọn của ta chính là chạy trốn! Bởi vì ta không cam lòng chịu nhục…
Thanh âm trầm thấp của Lý Dương vang lên.
Hạng Vũ rất quen thuộc với Lý Dương, cũng biết tính tình Lý Dương, biết là không xong rồi.
- Lý Dương, đừng xúc động, Li Lộc Ma Đế không dễ trêu đâu.
Hạng Vũ mặc dù phẫn nộ, cũng chỉ muốn giáo huấn Li Kiệt một phen mà thôi, không nghĩ tới việc giết chết Li Kiệt. Phải biết rằng Li Lộc Ma Đế trở thành Ma Đế mấy trăm vạn năm, gần mười ngàn năm gần đây mới có nhi tử, tương đương với việc “một ông lão gần miệng lỗ” mới có con trai trong cõi thế tục, đương nhiên rất sủng ái hắn.
- Bá Vương, chế trụ ba Ma Quân cho ta!
Lý Dương hét lớn một tiếng, hóa thành một đạo quang mang màu đen, trực tiếp nhằm phía Li Kiệt.
Li Kiệt nhất thời sắc mặt đại biến.
Cha hắn đưa cho hắn bùa Hồng Thạch Phách lệnh làm bảo bối hộ thân, vừa rồi vì muốn giết Lý Dương đã dùng rồi, hắn còn nhớ rõ công kích của Lý Dương kinh khủng như thế nào.
- Thiếu chủ!
Duẫn Danh ba người đồng thanh hét lớn, nhưng vẫn quá chậm, với tốc độ đao hồn của Lý Dương, căn bản ba người không có thời gian phản ứng, Đao Phách của Lý Dương quá nhanh.
- Đừng xúc động!
Thanh âm Hạng Vũ cũng đồng thời vang lên…
Lý Dương sắc mặt lạnh lùng, trong mắt toát ra quang mang lạnh như băng, Đao Phách đã ra tay - Đao Chi Bi Sát!
Phá Sơn Liệt Không!
- Oanh long long…
Tâm thần chấn động, Li Kiệt lại trải qua tình huống kinh khủng này, lúc này, trong mắt hắn toát ra nỗi tuyệt vọng:
- Không…
- Phốc!
Đao Phách dễ dàng bắn thủng ngực hắn, trái tim vỡ vụn, đao mang phun ra, nguyên thần lúc này bị giảo sát, Li Kiệt chết tại đương trường.
Tam đại Ma Quân ngây người, Hạng Vũ cũng ngẩn người ra, chỉ có Lý Dương sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Lý Dương trừng mắt đỏ rực, hai chữ này phát ra từ hàm răng khít chặt của hắn. Hắn không thể hiểu được, vì sao Li Kiệt vốn quan hệ rất tốt lại sử dụng độc thủ giết người này? Một trận tức giận từ đáy lòng dâng lên, mắt càng vằn đỏ lên, hắn rất muốn giết chết ngay Li Kiệt, nhưng từ đáy lòng hắn rất muốn biết rốt cuộc tại sao, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà Li Kiệt đối xử với hắn như thế.
- Tại sao? Nói!
Sự tức giận của Lý Dương đã tràn ngập cả ý nghĩ, hắn thậm chí đã không nhịn được sự phẫn nộ trong lòng, vừa rồi nếu chậm một chút, hoặc là Điền Cương không báo động, hoặc là Liệt Thiên Ma Đế không ra tay, chỉ cần có một tình huống xảy ra, bản thân mình đã bị giết.
Bằng hữu kiểu gì vậy?
Hạ sát thủ chính mình!
Li Kiệt vẫn nụ cười trên mặt lộ vẻ thân thiết như trước, nhìn Lý Dương nói:
- Lý Dương huynh? Ngươi nói cái gì, ta làm sao, hai chúng ta đang tiến hành trận đấu, ta trá thua chẳng lẽ không được sao? Trận đầu tiên tựa hồ cũng có tình huống như thế này.
- Trá thua?
Lý Dương đồng tử co rút lại, ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười hàm chứa bi phẫn, nếu là người lạ, hoặc là cừu nhân giả thua Lý Dương, Lý Dương tuyệt đối không thèm để ý, có lẽ vẫn chú tâm vào trận đấu, thậm chí dùng thần thức cẩn thận quan sát đối phương.
Nhưng người trá thua chính là Li Kiệt, Lý Dương không có nghĩ đến, người mà mình cho là bằng hữu dùng chiêu này.
Không, không phải bằng hữu.
Lợi dụng tình bằng hữu, hạ độc thủ như vậy, làm Lý Dương càng thêm phẫn hận.
Vừa rồi, huynh đệ Điền Cương của mình thiếu chút nữa đã chết, chính mình cũng suýt chết, hết thảy đều bởi một tay của người đứng trước mắt mình, người luôn luôn nhiệt tình xưng hô “Lý Dương huynh Đệ”, Li Kiệt!
- Ngươi, vô sỉ!
Lý Dương thanh âm trầm xuống:
- Sư đệ ta tổn hao công lực rất nhiều, ngay cả dược hiệu Cửu Diệp Linh Chi cũng mất đi. May mắn là chưa bị hắc quang của ngươi giết chết. Li Kiệt, ta nói cho ngươi biết, muốn giết bằng hữu ta hoặc giết thân nhân ta, ta chỉ có một thái độ - giết!
Lý Dương vừa nói xong, nhất thời hóa thành một đạo lưu quang màu đen, tốc độ Xuyên Vân Toa Vụ đạt đến cực hạn.
- Hưu!
Đao Phách màu tím sẫm phá không, mang theo một tia lãnh quang, mang theo niềm phẫn hận của Lý Dương, như một mũi tên nhọn bắn về phía Li Kiệt. Lần này, Lý Dương không nương tay, mục tiêu chính là trái tim Li Kiệt, Lý Dương muốn một kích tất sát.
Phá Sơn Liệt Không!
Đao Phách đột nhiên lóe lên, thậm chí cả không gian cũng rung lên, tốc độ đạt đến cực hạn!
- Bồng!
Một trận chấn động, sắc mặt Lý Dương nhất thời trắng nhợt. Đao Phách gặp phải chấn động kịch liệt, Lý Dương lúc này phải thu vào trong cơ thể. Đao Phách công kích chịu ảnh hưởng, những chấn động của Đao Phách truyền đến đao mang.
Lúc này Duẫn Danh và ba gã cao thủ cấp bậc Ma Quân đứng trước mặt Li Kiệt.
- Lớn mật. Dám đả thương thiếu chủ của ta!
Duẫn Danh đột nhiên quát lớn một tiếng. Ba gã cao thủ cấp bậc Ma Quân, một gã là Ma Quân hậu kỳ, hai gã là Ma Quân trung kỳ. Li Lộc Ma Đế là người nào? Cao thủ Ma Đế hậu kỳ, tại Ma giới tung hoành hơn chín trăm triệu năm, tự nhiên quyền lực thật lớn, thủ hạ cao thủ cũng là vô số.
Duẫn Danh trên tay cầm một chiến đao thật lớn. Chính là hắn vừa rồi ngăn đòn công kích của Lý Dương, với thực lực Ma Quân hậu kỳ của Duẫn Danh, Lý Dương căn bản không có hy vọng đối phó được với hắn.
Lý Dương nhìn tam đại Ma Quân, nhíu mày lại, nhưng trong lòng sát ý trào dâng, Lý Dương lại hóa thành một đạo lưu quang màu đen, nhằm phía Li Kiệt, tốc độ cực nhanh, càng đạt tới cực hạn.
- Bồng!
Lý Dương như diều đứt dây, vô lực rơi xuống, trong miệng phun ra đầy máu tươi, máu tươi bay tán loạn trên không. Điền Cương lúc này phi thân ôm lấy Lý Dương.
Lý Dương chậm rãi đứng lên, miệng cười khổ, với thần thức của hắn, tự nhiên thấy rõ thực lực của tam đại Ma Quân trước mắt, Duẫn Danh chính là Ma Quân hậu kỳ cao thủ, mình không có hy vọng đối phó hắn, vừa rồi mình bộc phát tốc độ nhanh nhất, nhưng so với Ma Quân hậu kỳ Duẫn Danh thì vẫn chênh lệch quá lớn.
Ma Quân hậu kỳ, vô luận về tâm thần tu vi, cũng như công lực tu vi đều cao hơn Lý Dương nhiều, Lý Dương căn bản không thể so sánh với đối phương.
Điền Cương đã thấy Lý Dương trọng thương, nhất thời trong lòng nổi giận đứng dậy:
- Ngụy quân tử, âm hiểm, hỗn đản, khốn khiếp!
Điền Cương nổi giận mắng Li Kiệt.
Li Kiệt lạnh lùng nhìn Điền Cương liếc mắt nói:
- Nếu không phải tiểu tử nhà ngươi, Lý Dương sớm đã chết, người thắng trận đấu là ta.
Điền Cương cười lạnh:
- Ta sớm đã nhìn ngươi không vừa mắt, khi nhìn thấy ngươi nói ra mấy từ “ta nhận thua”, ta đã hoài nghi tiểu tử ngươi cũng sẽ giống như Kiến Nhân ở trận đầu giở chiêu hèn hạ lừa đảo. Quả nhiên, ngươi thò tay lấy ra ngọc giản, nhưng thực ra lại lấy ra ra ngọc giản màu đỏ, ta vừa thấy là biết không ổn, quả nhiên, ta không đoán sai!
Li Kiệt lúc trước trong khi nói “ta nhận thua”, Lý Dương cho rằng hai người là bạn tốt, không ngờ gặp phải loại sự tình quỷ trá này, cũng không có cẩn thận đề phòng, chính là vì trước nay Điền Cương vốn coi Li Kiệt không vừa mắt nên mới nhìn kỹ, phát hiện ngọc giản màu đỏ, hắn biết ngay có chuyện.
Li Kiệt vừa mới bóp nát ngọc giản màu đỏ, Điền Cương đã lên tiếng nhắc nhở ngay, đồng thời phi thân tới rồi đẩy ra Lý Dương, sự việc chỉ diến ra trong nháy mắt, Điền Cương không có thời gian chần chờ.
Khi Điền Cương đến bên người Lý Dương, cấm chế trên ngọc giản màu đỏ cũng đã khởi động, Li Lộc Ma Đế đưa cho Li Kiệt một bùa hộ mạng là ngọc giản màu đỏ, bên trong ẩn chứa năng lượng kinh khủng, một khi bộc phát, cũng chỉ có cao thủ cấp bậc Ma Đế mới có thể chống cự.
Tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết Lý Dương.
Lý Dương nghe Điền Cương nói xong, rốt cục hiểu được hết thảy, cũng biết được hắc quang kia rốt cuộc là từ nơi nào mà ra, cũng biết Li Kiệt này rốt cuộc công kích mình như thế nào?
- Sư đệ, ngươi chẳng lẽ không sợ chết sao? Không sợ sau này không thấy được Lily và Đồng Đồng sao?
Lý Dương nhìn Điền Cương, Điền Cương không quan tâm tánh mạng tới cứu chính mình, lúc này Lý Dương trong lòng cảm động.
Điền Cương không quan tâm, cười nói:
- Đương nhiên sợ, bất quá một mạng của Điền Cương ta là được sư huynh cứu, hơn nữa mạng của Lily cũng là ngươi cứu, vợ chồng chúng ta đều là ngươi cứu, nếu không có ngươi cứu, cũng không sinh ra Đồng Đồng, ngươi gặp nguy hiểm, ta mà không ra tay, ta còn xem là người không? Lily sau này mà biết chắc chắn nguyện ý với ta?
- Sư đệ, cám ơn!
Lý Dương chỉ có thể nói thế, Lý Dương vĩnh viễn nhớ kỹ chuyện này.
Đột nhiên...
- Liệt Thiên Ma Đế tiền bối, chuyện này hy vọng ngươi có phán quyết công bằng.
Thanh âm Li Kiệt đột nhiên vang lên.
Giờ phút này, mọi người mới nhớ tới một việc, vừa rồi là đang thi đấu, sẽ quyết định danh ngạch cuối cùng, bây giờ lại xảy ra sự tình như thế, không biết danh ngạch cuối cùng sẽ thuộc về ai?
Li Kiệt trên mặt mỉm cười, hướng Liệt Thiên Ma Đế khom người nói:
- Vừa rồi trận đấu đang diễn ra, dựa theo quy củ trận đấu, trong khi hai người đang chiến đấu có thể dùng bất kỳ phương pháp gì, ta dùng “Hồng Thạch Phách Lệnh” tự nhiên cũng không tính là phạm qui. Chính là, vì sao Liệt Thiên Ma Đế lại ra tay cứu Lý Dương? Cái này có phải là vi phạm quy củ trận đấu không?
Sắc mặt Lý Dương, Điền Cương nhất thời biến đổi.
- Con bà nó, Li Kiệt này là nhi tử của rùa, dùng chiêu số âm hiểm như thế, thế mà còn tố cáo chúng ta. Thật sự là tiểu nhân âm hiểm.
Điền Cương nổi giận lớn tiếng mắng.
Hạng Vũ hắng giọng.
Liệt Thiên Ma Đế hơi xấu hổ, chính xác là Li Kiệt hữu lý hơn. Trong quy tắc trận đấu không giới hạn tuyển thủ dùng thủ đoạn công kích gì, chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng. Li Kiệt dụng “Hồng Thạch Phách Lệnh” (là cái ngọc giản màu đỏ mà Điền Cương nhìn thấy) đương nhiên không phạm qui.
Ai đã cho Li Kiệt bảo bối “Hồng Thạch Phách Lệnh” thế?
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Liệt Thiên Ma Đế khi thấy hắc quang cũng rất do dự. Chỉ khi Hạng Vũ bắt buộc hắn, hắn mới ra tay.
- Li Kiệt, chuyện này là Lý Dương không đúng, trong khi diễn ra trận đấu, tự nhiên ngoại nhân không nên nhúng tay vào. Ngươi sử dụng “Hồng Thạch Phách Lệnh”, Lý Dương chết chắc, ngươi đương nhiên là thắng lợi. Ta mặc dù nhúng tay vào cứu tính mạng Lý Dương, bởi vì Lý Dương có quan hệ với sư đệ ta, ta tuyên bố, Li Kiệt thu được danh ngạch cuối cùng.
Liệt Thiên Ma Đế tuyên bố.
Sắc mặt bọn người Lý Dương, Điền Cương cùng với Hạng Vũ nhất thời trở nên rất khó coi.
Li Kiệt dùng thủ đoạn âm hiểm như thế, thế mà cuối cùng lại lấy được danh ngạch cuối cùng.
- Hỗn đản, khốn khiếp!
Hạng Vũ hung hăng mắng, nhưng hắn không ra tay, bởi vì hắn biết, quy củ trận đấu đúng là như thế, Li Kiệt có Hồng Thạch Phách lệnh, đương nhiên phải thắng lợi. Li Kiệt không truy cứu Điền Cương và Liệt Thiên Ma Đế tự tiện tiến vào sân đấu, đã là tốt lắm rồi.
Lạnh lùng nhìn Li Kiệt, hắn không phải kẻ ngu, trước đây bị vẻ bề ngoài thân thiết hữu hảo của Li Kiệt mê hoặc, trải qua sự tình này, tự nhiên hiểu rõ chân diện mục của Li Kiệt.
- Lý Dương!
Li Kiệt xoay người mỉm cười nhìn Lý Dương:
- Lý Dương huynh đệ, thật sự xin lỗi, ta lại lấy mất danh ngạch này, chà …
Li Kiệt đột nhiên thở dài đánh sượt:
- Lý Dương huynh đệ à, ngươi đó... ta nói cho ngươi nghe, ngươi thật quá sức tin người. Ta cũng biết, trải qua chuyện này, sau này chúng ta cũng không có cơ hội làm huynh đệ nữa, bất quá … ta cũng không quan tâm, chỉ là đáng tiếc, cho ngươi ăn biết bao đồ ăn trân quý như vậy. Thật là lãng phí a, cho ngươi ăn, còn không bằng để ta nuôi mấy con ma thú.
Li Kiệt lộ vẻ tiếc nuối.
- Ngươi…
Điền Cương nhất thời giận đến tái mặt, chỉ là hắn bây giờ công lực quá kém, bên cạnh Li Kiệt có ba gã Ma Quân cao thủ, hắn căn bản không có chút cơ hội nào.
- Được, muốn chết!
Hạng Vũ đột nhiên hét lớn một tiếng, mắt tóe lửa, lúc này vọt tới muốn hảo hảo giáo huấn Li Kiệt một phen.
Hạng Vũ người nào?
Ma giới Bá Vương, tính tình hắn tuyệt đối cuồng bạo, lần này bởi vì theo quy củ trận đấu, cho nên Hạng Vũ nhẫn nại chịu đựng, nhưng Li Kiệt dám tại đây biểu hiện du côn, thậm chí sỉ nhục Lý Dương như thế, Hạng Vũ với tính tình như vậy làm sao chịu được.
- Dám đánh Thiếu chủ của ta!
Duẫn Danh hét lớn, tam đại Ma Quân lúc này cùng vọt tới. Hạng Vũ bất quá là Ma Quân tiền kì, thực lực căn bản không bằng ba người này, bất quá tâm thần tu vi Hạng Vũ rất cao, đồng thời (Ma Thần Lục Tuyệt) lĩnh ngộ thâm hậu, đối với loại công kích cực mạnh như (Khai Thiên Tích Địa) cũng lĩnh ngộ được rất nhiều, hơn nữa hắn còn có thần khí Chiến Đao Phá Không!
Thần khí Chiến Đao Phá Không, kết hợp với (Ma Thần Lục Tuyệt) làm cho lực chiến đấu Hạng Vũ tăng lên kinh khủng.
- Hát!
Lãnh quang từ Chiến Đao Phá Không lóe lên, ba gã Ma Quân sợ hãi tránh ra, căn bản không dám ngăn cản, thần khí mặc dù không phải là vạn năng, nhưng ba người bọn hắn cũng là cấp bậc Ma Quân như Hạng Vũ, Hạng Vũ dùng thần khí, bọn họ tự nhiên không thể chống cự, nếu chỉ là một gã Ma Soái hoặc là Ma Vương dùng thần khí, ba người bọn họ có thể ngăn chặn dễ dàng.
- Bày trận!
Tam đại Ma Quân không dám chính diện đối kháng với thần khí Chiến Đao Phá Không, chỉ có thể dùng công lực ba người vốn cao hơn Hạng Vũ rất nhiều để chống đỡ, ba người bố trí thành trận pháp, ba người hợp lực, cùng kiềm chế Hạng Vũ, rất hiểu ý nhau. Hạng Vũ điên cuồng công kích, Chiến Đao Phá Không vung lên, đánh mạnh ra. Nhưng công lực tam đại Ma Quân cao hơn Hạng Vũ quá nhiều, dễ dàng chế trụ hắn.
- Bá Vương, ngươi…
Li Kiệt sắc mặt biến đổi.
Bá Vương là đệ tử Xi Vưu Đại Tôn, thân phận tự nhiên bất đồng, Li Kiệt cũng không dám đắc tội Bá Vương, cho nên hắn trước tới giờ không dám nói năng với Hạng Vũ như thế. Không hiểu sao bây giờ mình mới hạ nhục Lý Dương, Hạng Vũ bỗng nổi giận, điều này làm hắn thấy bối rối.
Nghe Li Kiệt nói xong, Lý Dương trước giờ một mạch trầm mặc rốt cục có phản ứng.
- Ma giới người mạnh vi tôn, Bá Vương từng hỏi ta, nếu gặp một người mạnh hơn ta, ta sẽ làm nô tỳ, hay là chạy trốn. Lựa chọn của ta chính là chạy trốn! Bởi vì ta không cam lòng chịu nhục…
Thanh âm trầm thấp của Lý Dương vang lên.
Hạng Vũ rất quen thuộc với Lý Dương, cũng biết tính tình Lý Dương, biết là không xong rồi.
- Lý Dương, đừng xúc động, Li Lộc Ma Đế không dễ trêu đâu.
Hạng Vũ mặc dù phẫn nộ, cũng chỉ muốn giáo huấn Li Kiệt một phen mà thôi, không nghĩ tới việc giết chết Li Kiệt. Phải biết rằng Li Lộc Ma Đế trở thành Ma Đế mấy trăm vạn năm, gần mười ngàn năm gần đây mới có nhi tử, tương đương với việc “một ông lão gần miệng lỗ” mới có con trai trong cõi thế tục, đương nhiên rất sủng ái hắn.
- Bá Vương, chế trụ ba Ma Quân cho ta!
Lý Dương hét lớn một tiếng, hóa thành một đạo quang mang màu đen, trực tiếp nhằm phía Li Kiệt.
Li Kiệt nhất thời sắc mặt đại biến.
Cha hắn đưa cho hắn bùa Hồng Thạch Phách lệnh làm bảo bối hộ thân, vừa rồi vì muốn giết Lý Dương đã dùng rồi, hắn còn nhớ rõ công kích của Lý Dương kinh khủng như thế nào.
- Thiếu chủ!
Duẫn Danh ba người đồng thanh hét lớn, nhưng vẫn quá chậm, với tốc độ đao hồn của Lý Dương, căn bản ba người không có thời gian phản ứng, Đao Phách của Lý Dương quá nhanh.
- Đừng xúc động!
Thanh âm Hạng Vũ cũng đồng thời vang lên…
Lý Dương sắc mặt lạnh lùng, trong mắt toát ra quang mang lạnh như băng, Đao Phách đã ra tay - Đao Chi Bi Sát!
Phá Sơn Liệt Không!
- Oanh long long…
Tâm thần chấn động, Li Kiệt lại trải qua tình huống kinh khủng này, lúc này, trong mắt hắn toát ra nỗi tuyệt vọng:
- Không…
- Phốc!
Đao Phách dễ dàng bắn thủng ngực hắn, trái tim vỡ vụn, đao mang phun ra, nguyên thần lúc này bị giảo sát, Li Kiệt chết tại đương trường.
Tam đại Ma Quân ngây người, Hạng Vũ cũng ngẩn người ra, chỉ có Lý Dương sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.