Thốn Mang

Quyển 1 - Chương 15: Thuế biến

Ngã Cật Tây Hồng Thị

08/04/2013

Lý Dương những ngày này rất thoải mái, vô cùng thoải mái, hắn căn bản là không có chuyện gì làm, cả ngày chỉ lo tu luyện “Ma Dương Điển”, chuyện mà Bá Vương Hạng Vũ làm là giúp Lý Dương đề cao tốc độ hấp thu thiên địa linh khí.

Trong một căn phòng khóa kín của căn cứ Tinh La, Lý Dương đang bị tạm giam ở đây.

“Tuyết, chờ anh, anh sẽ nỗ lực tu luyện”. Lý Dương ngồi xếp bằng hấp thu thiên địa linh khí, nội lực trong thể nội một chút cũng không rối loạn, càng lúc càng tinh thuần, càng lúc càng thâm hậu. Khoé miệng Lý Dương xuất hiện một nụ cười nhè nhẹ, từ khi biết được bản thân còn có thể gặp lại Khương Tuyết, Lý Dương đối với sinh hoạt không còn kỳ vọng gì khác.

“Lý Dương, ngươi không thể quá vội vã được, còn đường tu luyện này vốn là nghịch thiên hành sự, cho dù có bổn Bá Vương bang trợ, không có trăm năm thì không thể độ kiếp thành công, phá toái hư không phi thăng ma giới !” Hạng Vũ đề tính, hắn cũng lo lắng Lý Dương tu luyện quá vội vã, cơ sở không vững, đến khi độ kiếp, ngược lại thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán thì thật là không hay.

Lý Dương đáp : “Đừng lo lắng, tôi không định lấy mạng mình ra làm trò đùa. Hà huống tôi hiện tại cũng không vội vàng, nhân vì còn có một chuyện đợi tôi làm”.

Để Lâm Thiên Vũ nếm “chút” trái đắng, đó chính là chuyện Lý Dương muốn làm.

“Bức tử Tuyết, hừm, Lâm Thiên Vũ, ta nhất định khiến ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết !”Cừu hận trong tim Lý Dương đối với Lâm Thiên Vũ không suy giảm lấy một phân.

Giết người mình yêu, mặc dù sau này Lý Dương có thể gặp lại Tuyết, nhưng tối thiểu hai người cũng phải phân li cả trăm năm, hơn nữa quá trình tu ma không phải tuyệt đối an toàn, ai mà biết được trong quá trình có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không ? Tất cả những chuyện này đều phải tính trên đầu Lâm Thiên Vũ.

Lý Dương đã thay đổi rồi, tâm tính thay đổi rồi ! hoặc có thể nói là hắn đã biến đổi rồi.

Nếu như nói đến Lý Dương trong quá khứ, thì tất cả mọi chuyện đều đại nghĩa quốc gia làm chuẩn mực, hiện tại với Lý Dương đã nhiễm ma tính thì mọi chuyện đều dựa trên sự yêu ghét của bản thân, ai đối với hắn có ơn thì hắn cảm ơn, đối với hắn có thù thì hắn báo thù.

Bất quá cho dù thế nào thì thực lực bản thân vẫn là trọng yếu nhất, do vậy Lý Dương yên tĩnh nhắm mắt nghiêm túc tu luyện… …

Sân bay quốc tế Pudong.

Lúc này Lý Thạc mới từ máy bay xuống.

“Lý tiên sinh, mời lên xe” một người đàn ông mặc đồ tây từ trên xe chạy đến bên Lý Thạc, thái độ cung kính nói.

Lý Thạc gật đầu, rồi theo người đàn ông vào xe.

Bên trong xe.

“Tút tút –“ lắng nghe thanh âm của chiếc điện thoại trong tay, Lý Thạc khẽ nhíu mày, “Ta đã gọi cả chục lần rồi, tại sao đại ca lại cứ không tiếp điện thoại vậy ?”

Lý Thạc liền quay qua người đàn ông bên cạnh nói : “Trực tiếp đến chỗ Tằng sư huynh”. Tằng Hồng Cương, thủ tịch đại đệ tử của Hồng Bang đại trưởng lão, chủ trì mọi chuyện của Hồng Bang tại Thượng Hải.

Trong một biệt thự tại Thượng Hải giao khu.

“Sư đệ vừa đến Thượng Hải đã chạy đến chỗ ta rồi, không phải là vì đại ca gì đó của đệ chứ ?” Tằng Hồng Cương nửa nằm nửa ngồi trên sofa cười nhìn Lý Thạc.

Lý Thạc gật đầu nói : “Đúng vậy, sư huynh, đại ca tôi có phải là xảy ra chuyện gì không ?”

Tằng Hồng Cương cười cười nói : “Xảy ra chuyện ? Nào phải chỉ là xảy ra chuyện bình thường đơn giản, đại ca của đệ cũng thật là lợi hại, không ngờ dám ám sát cả người kế thừa của Thánh Lâm tập đoàn Lâm Thiên Vũ”.

Lý Thạc nghe thấy tức thì trợn mắt : “Thánh Lâm tập đoàn ? Thánh Lâm tập đoàn của Anh quốc ?”

Tằng Hồng Cương trên chọc : “Ồ, đây chẳng phải là sư đệ vốn trầm tĩnh của ta sao ? Làm sao lại biến thành kinh ngạc đến vậy ?”

Lý Thạc hít lấy một hơi, bình tĩnh tâm tình lại rồi mới hỏi tiếp : “Sư huynh, đại ca tôi hiện tại thế nào rồi ? “ Sự tình có liên quan đến đại ca của mình, tâm cảnh lãnh tĩnh trong quá khứ của Lý Thạc giờ cũng khó mà bảo trì được.

Tằng Hồng Cương chầm chậm nói : “Còn phải nói nữa ? Đương nhiên là bị An toàn cục mang đi, bất quá đại ca của đệ cũng thật là lợi hại, không ngờ lại giết được 3 vị cao cấp vệ sĩ của Hắc Ma công ty, mà tất cả đều là tứ cấp cao thủ nữa chứ ! Bất quá Lâm Thiên Vũ kia nhất định không bỏ cuộc, do vậy… …”



“Tôi hiểu rồi, sư huynh, tôi xin phép đi trước !” Lý Thạc đã biết những gì mình muốn biết liền lập li khai.

Tằng Hồng Cương nhìn theo bóng Lý Thạc, khoé miệng xuất hiện nụ cười lạnh : “Tiểu Lý Phi Đao ? Lý Thạc, mặc dù ta trước giờ không thấy ngươi sử dụng phi đao, nhưng chắc là ngươi cũng biết Tiểu Lý Phi Đao, nếu quả thực là như vậy, thì kế sách ta dùng để đối phó ngươi cần phải thay đổi rồi”.

Trong một phòng của khách sạn.

“Vương tướng quân, sự tình đã rõ ràng rồi, người của các ông không ngờ lại dám ám sát tôi, ba vị vệ sĩ của tôi đều đã chết rồi, do vậy sát nhân thì phải thường mệnh, xử trí Lý Dương như thế nào đáng lẽ không cần phải đắn đo lâu như vậy !”Lâm Thiên Vũ ngồi trên ghế, thỏa mãn hít một hơi xì gà, liếc mắt nhìn Mông Điền ở đối diện.

Mông Điền lập tức đứng lên nói : “Vương tướng quân, Lâm công tử dựa vào thế lực bản thân bức tử Khương Tuyết, Lý Dương cũng là vì cái chết của người con gái hắn yêu, nên mới làm ra chuyện đó, chuyện này quy kết lại thì vấn đề là ở bản thân Lâm công tử. Chuyện của Lý Dương có thể thông cảm, hy vọng Vương tướng quân có thể cho hắn một lối thoát”.

Vương tướng quân, sĩ quan chỉ huy tối cao của quân đội trú tại Thượng Hải.

“Mông Điền, ngươi ngồi xuống trước đi, chuyện này ta báo lên nội bộ của An toàn cục 11 tổ, tin rằng rất sớm sẽ có quyết định, mặc dù các người do ta an bài, nhưng những chuyện thế này, thì vẫn là đề nội bộ An toàn cục quyết định là tốt hơn. Dù gì đồng chí Lý Dương cũng đã từng hoàn thành A cấp nhiệm vụ mà !” Vương tướng quân nói như vậy, nhưng rõ ràng là có ý muốn giúp đỡ Lý Dương.

Lâm Thiên Vũ nhè nhẹ cười, lập tức đứng lên, nhẹ nhàng dập tắt điếu xì gà trong tay đi, rồi nhìn qua Vương tướng quân đang ngồi : “Vương tướng quân, trước hết tôi cần thanh minh một điểm, Khương Tuyết đó không phải là do tôi bức tử, là ả ta tự sát. Nếu như các vị kiên trì muốn nói tôi bức tử ả ta thì chúng ta có thể ra pháp đình gặp nhau. Còn một điểm nữa, sát nhân thường mạng, hà huống người của các vị lại giết tới ba người, nếu như quyết định của tướng quân không khiến tôi thoả mãn, tôi cũng không phiền trên pháp đình công khai thẩm phán”.

“Phải rồi, Lâm Thiên Vũ tôi trên quốc tế cũng có chút địa vị, hiện tại chưa có kẻ nào có thể giết người của tôi mà còn sống yên lành cả !” Khoé môi Lâm Thiên Vũ xuất hiện một tia tà tiếu, lập tức quay người li khai dẫn theo đám người vẫn đứng sau lưng hắn là Đinh Ứ Dương, Phỉ Lý và Ai Nhĩ.

Vương tướng quân nhìn theo bóng dáng Lâm Thiên Vũ, hướng về Mông Điền bất lực nói : “Mông Điền à, mặc dù chúng ta quan hệ không tệ, nhưng trong chuyện này đối với chúng ta rất bất lợi à !”

Mông Điền cũng cười khổ, trong lòng thẩm than : ”Lý Dương, xem ra đội trưởng thực là không thể giúp ngươi rồi, tất cả đành phải xem quyết định của tổng bộ rồi”.

Trong phòng của An toàn cục Tổng tổ trưởng.

“Cái gì !” An toàn cục 11 tổ Tổng tổ trưởng lắng nghe thủ hạ thông báo chuyện có liên quan đến Lý Dương, trong lòng đại kinh, liền đó ông nhíu mày, phiền não phất tay cho thủ hạ lui ra.

Lý Dương trong lòng ông chính là đại biểu cho một thế lực, thế lực của một thượng môn phái trong Côn Lôn tiên cảnh ! Hiện tại không ngờ lại phát sinh chuyện này, làm sao lại không khiến ông phiền não !

“Phụ thân, Lý Dương này theo như lời người nói, thì đáng lẽ là truyền nhân của một môn phái trong Côn Lôn tiên cảnh, nhưng mà trong lòng con vẫn luôn cảm thấy nghi hoặc”. Trương Phồn nhìn phụ thân mình nói.

Tổng tổ trưởng nhìn con trai mình, gật đầu nói : “Nói đi, nghi hoặc cái gì ?”

Trương Phồn nói : “Về Côn Lôn tiên cảnh trong gia phổ của Trương gia chúng ta cũng có ghi chép, trong Côn Lôn tiên cảnh có một tông phái là do Lý Tầm Hoan khai sáng, nhưng phụ thân người nghĩ xem, Côn Lôn tiên cảnh vô luận là đệ tử của một thượng môn phái nào phái ra, có thể nào ngay cả tiên thiên cảnh giới cũng chưa đạt đến không ?”

Tổng tổ trưởng nghe thấy liền gật đầu nói : “Điểm này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng Tiểu Lý Phi Đao thì tuyệt đối không thể sai, phi đao giữa đường thoáng chốc biến hướng, trừ Tiểu Lý Phi Đao ta thực sự chưa nghe thấy thứ nào khác”.

Trương Phồn tức thì nói : “Nhưng chẳng lẽ thấy Tiểu Lý Phi Đao thì chắc đó là đệ tử của tông phái do Lý Tầm Hoan khai sáng tại Côn Lôn tiên cảnh sao ? Lẽ nào không có khả năng Lý Dương hắn ta ngẫu nhiên có được một phần bí tích của Tiểu Lý Phi Đao ? Bằng không làm sao có thể lại không tu luyện nội công ? Trong ghi chép của An toàn cục 9 tổ, thì Lý Dương là kinh mạch định hình, hắn không phải là thiên sinh kinh mạch bất thông. Trong Côn Lôn tiên cảnh có đệ tử nào không tu luyện từ nhỏ ? Đệ tử trong Côn Lôn tiên cảnh mà bị kinh mạch định hình sao ? Có khả năng không ?”

“Con nói là Lý Dương có khả năng chỉ là một kẻ may mắn có được tuyệt kỹ Tiểu Lý Phi Đao ?” Tổng tổ trưởng nghĩ đến điều này, trong lòng cũng có điểm không xác định.

Trương Phồn thấy thế liền nói tiếp : “Phụ thân, Lâm Thiên Vũ đó trên quốc tế cũng có địa vị, hơn nữa Thánh Lâm tập đoàn đối với quốc gia có cống hiến rất to lớn, nếu như Lâm Thiên Vũ làm cứng, triệt xuất toàn bộ vốn đầu tư, sau đó đem chuyện này công bố trên quốc tế, lúc đó thì sẽ rất tệ”.

Tổng tổ trưởng nghe thấy liền nghĩ đến hậu quả một khi Lâm Thiên Vũ làm như vậy, tức thì lông mày nhíu chặt lại.

Rất lâu rất lâu sau… …

“Trương Phồn, chuyện Lý Dương này có khả năng là người của Côn Lôn tiên cảnh ta mới chỉ nói với Chương Vu, kể từ ngày hôm nay, không cho phép nói ra chuyện Lý Dương có khả năng là người của Côn Lôn tiên cảnh, chúng ta phải làm như là không biết đến sự tồn tại của môn phái trong Côn Lôn tiên cảnh. Hà huống chuyện trong Côn Lôn tiên cảnh vốn thần bí, chúng ta không biết cũng là bình thường”. Tổng tổ trưởng trong lòng đã có quyết định, đó là bỏ đi Lý Dương.

Dù gì Lâm Thiên Vũ cũng không phải là người bình thường, không thể dùng vũ lực để bịt miệng, một khi Lâm Thiên Vũ đem chuyện này ra công khai, dẫn đến việc kiện tụng, khi đó thật là đại đại bất lợi ! Hà huống Lý Dương có phải là người của Côn Lôn tiên cảnh hay không, tổng tồ trưởng sau khi nghe con trai mình nói thì cũng không dám xác định. Nếu như Lý Dương căn bản không phải là người của Côn Lôn tiên cảnh, như thế thì không phải là mất cả chì lẫn chài sao ?

Côn Lôn tiên cảnh thần bí vô bỉ, trong gia phổ của Trương gia có đề cập đến một chút, do vậy tổng tổ trưởng mới biết, hiện tại có chuyện ông không biết cũng là hợp tình hợp lý.



Căn cứ Tinh La, trong phòng tạm giam Lý Dương.

“Lý Dương, đội trưởng giúp ngươi không được rồi !” Mông Điền mở cửa phòng, nhìn Lý Dương đang ngồi xếp bằng thở dài nói.

Lý Dương chầm chậm mở mắt ra, nhìn Mông Điền cười nói : “Không phải là quyết định tiến hàng bí mật thẩm phán đối với tôi sao ?” Lý Dương từ sớm đã biết kết quả này, bất quá hắn không chút khẩn trương, bởi vì hắn đã có Tây Sở Bá vương Hạng Vũ bang trợ.

Mặc dù Hạng Vũ đã mất đi nhục thể, chỉ còn nguyên thân lưu lại, nhưng hắn dù gì cũng là ma giới Ma vương cấp biệt đính cấp cao thủ, một chút độn thuật nho nhỏ hoàn toàn có thể thi triển.

“Đội trưởng, hiện tại người đến tôi đi thẩm phán à !” Lý Dương vẫn tiếp tục cười, hắn hiện tại muốn thưởng thức tư vị của thẩm phán bí mật.

Khi có thể đào thoát bất cứ lúc nào, thì còn vội vã làm gì ?

Mông Điền than một tiếng dài, nhìn Lý Dương , trong mắt cũng có chút ươn ướt, liền đó cười thất vọng, vỗ vai Lý Dương nói : “Lý Dương, là quốc gia có lỗi với ngươi”.

Nhóm Hắc Nham cũng từng người đi vào phòng.

“Lý Dương, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt của ta. Vĩnh viễn !” Hắc Nham đi đến bên Lý Dương, vỗ mạnh vào vai Lý Dương, đôi mắt tức thì đỏ lên. Nhưng Điền Lâm, Viêm tả, Đàm Kim ngũ huynh đệ mỗi người cũng đều khó tiếp thụ.

“Con mẹ nó chứ, chuyện như vậy cũng được sao, cái tên khốn kiếp đó bức tử bạn gái của Lý Dương, bây giờ ngược lại kẻ ác lại là người đi tố cáo !” Điền Lâm bất ngờ gầm lên, hắn thực sự là tức phát điên muốn đi giết Lâm Thiên Vũ.

“Điền Lâm, im mồm !” Mông Điền nhíu mày, trầm giọng mắng.

“Ha ha, mọi người đừng như vậy, cười đi, Điền Lâm, Hắc Nham các người bỏ bộ mặt đó đi, cười một tiếng đi, không phải là mới tiến hành bí mật thẩm phán thôi sao ? Ha ha, ai biết được kết quả thẩm phán chứ ?” Lý Dương vỗ vai những huynh đệ của mình cười nói, tự hồ đối với chuyện thẩm phán rất coi thường.

Nhưng Lý Dương bị thế này, trong lòng Hắc Nham bọn họ cũng khó tiếp thụ.

Nửa tiếng sau.

Lý Dương bị áp giải đến pháp đình, tiến hành bí mật thẩm phán.

Lâm Thiên Vũ dẫn theo đám thủ hạ và vệ sĩ đã sớm có mặt trong pháp đình, nhìn thấy Lý Dương bị áp giải đến, Lâm Thiên Vũ liền đứng lên, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn.

“Lý Dương, ngươi tên là Lý Dương à, ta cũng vừa mới biết tên của ngươi, ngươi cũng chính là “Tiểu Lý Phi Đao” trong địa hạ thế giới à, nói thật nhé, phi đao của ngươi đích xác rất lợi hại, đáng tiếc là ngươi lại gặp phải ta, bằng không với tiềm lực của người, thành cao thủ cấp truyền thuyết cũng không phải là chuyện khó. Ai bảo ngươi đắc tội với ta ?” Lâm Thiên Vũ tựa hồ hối tiếc.

Lý Dương dù bị áp giải đến vị trí bị cáo, nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười nhè nhẹ.

Lý Dương bất ngờ hướng mục quang về phía Lâm Thiên Vũ, khoé miệng nhấc lên, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, sáng lạn khiến Lâm Thiên vũ cảm thấy có chút quái dị.

“Lâm Thiên Vũ”. Lý Dương nhẹ nhàng thốt lên danh tự của Lâm Thiên Vũ, sau đó chỉ cười, cũng không nói lời nào, bộ dạng cười cười đó khiến Lâm Thiên Vũ tâm chiến, khiến tâm thần Lâm Thiên Vũ kinh hoảng.

Đến khi pháp quan nhập tọa, thẩm phán bắt đầu… …

“… …Lý Dương tội sát nhân thành lập, tuyên phán tử hình !”

Cho dù nghe thấy tuyên phán tối hậu nhưng trên mặt Lý Dương vẫn mang nụ cười nhẹ. Nhưng Mông Điền, Hắc Nham, Điền Lâm đều đỏ mắt nhìn Lý Dương, cuối cùng mỗi người đều trịnh trọng hàng lễ nhà binh !

Liền đó có hai vị đặc cảnh đến còng tay Lý Dương, áp giải hắn li khai pháp đình.

Khi li khai pháp đình, Lý Dương quay đầu cười nhìn Lâm Thiên Vũ, môi khẽ động đậy, Lâm Thiên Vũ nhìn thấy nụ cười khi đối diện tử vong của Lý Dương, tức thì tim run lên, hắn từ cử động đôi môi biết được lời Lý Dương muốn nói : “Ta sẽ trở lại !”

“Tại phút giây tuyên bố tử hình, còn người quá khứ của ta đã chết rồi, hiện tại Lý Dương đã biến đổi thành một Lý Dương mới ! Từ ngày hôm nay trở đi, ta không còn sống vì quốc gia nữa, ta sẽ sống vì ta, ta sống vì Tuyết của ta !” Tại phút giây bước chân ra khỏi cửa pháp đình, trong lòng Lý Dương đã vang lên tuyên ngôn tối kiên định của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thốn Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook