Thốn Mang

Quyển 6 - Chương 29: Tử vong nguy ky

Ngã Cật Tây Hồng Thị

08/04/2013

“Oanh, điều này sao có thể?” Lý Dương mở to hai mắt nhìn về phía trước…

Cửa đá!

Trên một mặt tường của thạch thất này, trong ấn tượng của Lý Dương vốn là không có gì cả, nhưng bây giờ lại thấy một cửa đá. Lúc đầu, khi Lý Dương mới được truyền đến mật thất này thì đã đại khái nhìn hết thạch thất một lần. Hơn nữa khi Lý Dương tìm Tiểu Càn Khôn đại lại càng cẩn thận nhìn thêm lần nữa.

Cửa đá, một cái cửa đá thật cao, Lý Dương đã quan sát thạch thất hai lần, hắn cũng không phải kẻ mù, như thế nào ngay từ đầu cũng không phát hiện?

“Cửa đá này xuất hiện khi nào? Ta cam đoan khi ta đến thạch thất này chắc chắn là không có cửa đá!” Lý Dương dám chắc mười phần, hắn vẫn nhớ kĩ lúc mình đi tìm Tiểu Càn Khôn đại còn đặc biệt chú ý nhìn lên tường vài lần!

Lý Dương cũng không biết, cánh cửa đá này đã được Thiên Nhàn tiên đế bố trí cấm chế ẩn dấu ở vách tường đá, sau khi thu Tiểu Càn Khôn đại cùng các vật phẩm, cửa đá tự nhiên mở.

“Hô!”

Lý Dương vung tay lên, Thanh Vân đã biến thành cự kiếm trong nháy mắt biến mất, Thanh Vân đã thu vào trong cơ thể.

“Cửa đá này tựa hồ nối thẳng đến nham động, nghĩa phụ không thấy ta chắc sẽ rất lo lắng, ta phải nhanh chóng tiến vào nham động để nghĩa phụ an tâm!” Lý Dương trong nháy mắt xuyên qua cửa đá, trực tiếp hướng nham động.

Trong sơn động chứa Tử Điện thần kiếm.

Một mảnh yện tĩnh.

“Tí tách,tí tách!” Tiếng những giọt nước rơi trong sơn động, ở đây Đại la kim tiên, chí cường cao thủ của Côn Luân chi cảnh đều đang bên trong.

Điện xà màu tím vờn quanh thanh cổ phác trường kiếm đang cắm thẳng tắp trong cự thạch. Dưới sự bao phủ của hào quang, Tử Điện thần kiếm căn bản không thể thoát ly.

Mà bốn vi Đại la kim tiên ngồi trên cự thạch sắc mặt cũng thay đổi.

Sắc mặt Tiêu Diêu tán tiên có chút tái nhợt, lại càng thêm vẻ lanh lùng, trong mắt vân tỏa ra quang mang lãnh liệt như trước. Lý Dương đột nhiên mất tích làm cho Tiêu Diêu tán tiên bị đả kích rất lớn. Trong lòng Tiêu Diêu tán tiên, Lý Dương đã bị cấm chế nguy hiểm nào đó. Với thực lực của Lý Dương, một khi gặp phải cấm chế kinh khủng như ‘Ngũ Lôi Thiên Phạt’ đại trận thì kết quả không cần nói cũng biết.

Trong lòng Tiêu Diêu tán tiên thậm chí rất sợ hãi, sợ Lý Dương đã chết.

Hắn áy náy, đối với Lý Dương áy náy, đối với thân nhân Lý Dương áy náy!

Bất quá hắn cũng không phải loại người tinh thần yếu ớt, sẽ không vì vậy mà hỏng mất. Chỉ là Tiêu Diêu tán tiên càng thêm lạnh lùng, càng như một khối băng. Ngay cả ba Đại La kim tiên cũng không dám đến gần hắn.

Khí thế lạnh như băng phát ra, Tiêu Diêu tán tiên vừa mới liều mạng đánh phá cấm chế nên đã thụ thương, chỉ là hắn cũng không thèm để ý, thậm chí cũng không chữa thương.

Lúc này hắn giống như dã lang bị thương!

Càng thêm kinh khủng!

“Hừ!” Tiêu Diêu tán tiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Tằng Phong, hắn vẫn nhớ kĩ lần đầu tiên Tằng Phong thấy Lý Dương đã nổi sát ý.

Tằng Phong nhất thời trong lòng run lên.

“Khí thế Tiêu Diêu tán nhân này mạnh như thế sao, thậm chí có thể làm cho ta cảm thấy phát lạnh, thực lực hắn cuối cùng là bao nhiêu?” Tằng Phong âm thầm nghĩ, chỉ bằng một cái liếc mắt lạnh như băng, Tằng Phong có thể dám chắc, tu vị tinh thần của Tiêu Diêu tán tiên mạnh hơn hắn.

Theo hắn biết, tán tiên dù có tiên khí cũng không thể vượt qua thiên kiếp lần thứ chín. Có thể là người đầu tiên dựa vào thực lực của mình mà vượt qua lần thứ chín thiên kiếp, nhất định có thực lực kinh khủng.

“Tiêu Diêu tán nhân này là người đầu tiên vượt qua đệ cửu thiên kiếp, thực lực của hắn nhất định không phải là Đại la kim tiên tiền kì bình thường, nói không chừng càng cao hơn, là Đại la kim tiên trung kì, thậm chí là Đại la kim tiên hậu kì!” Tằng Phong phán đoán, đồng thời đối với Tiêu Diêu tán tiên cũng càng thêm cẩn thận. Trong lòng đã đem Tiêu Diêu tán tiên nâng lên thành cao thủ cùng cấp bậc với Nam Cung Lam.

Nam Cung Lam nhìn thoáng qua Tiêu Diêu tán tiên, cũng chỉ thở dài một hơi.

Nam Cung Lam từ Kim Kiếm tôn giả biết được tình cảm Lý Dương cùng Tiêu Diêu tán tiên tốt lắm. Trong lòng Tiêu Diêu tán tiên, ngoại trừ thê tử đã chết đi thì người hắn quan tâm nhất là nhi tử của mình. Hôm nay Lý Dương mất tích, Tiêu Diêu tán tiên nổi giận cũng là bình thường.

“Nam Cung, chúng ta làm cách nà để đối phó với bạch sắc hào quang này? Chẳng lẽ ngồi ở đây đợi? Biết đợi đến khi nào chứ. Cấm chế bạch sắc quang mang này nếu trăm năm vẫn chưa biến mất, vậy chúng ta phải ở đây trăm năm sao? Nam Cung, sư tôn Cửu thiên tiên đế của ngươi uy danh vang dội, đại danh ’Cửu Thiên Kiếm Điển’ càng được lưu truyền ở tiên giới, tin tưởng Nam Cung ngươi một khi xuất ra đệ ngũ thức kiếm điển có thể phá cấm chế này. Đến lúc tranh đoạt kiếm chúng ta dựa vào bản lĩnh chính mình, ngươi nói có đúng không?”

Tằng Phong vỗ mông ngựa Nam Cung, cổ vũ Nam Cung ra tay.

“Nằm mơ! Muốn động thủ thì mọi người cùng nhau động thủ. Nam Cung ta cũng không phải kẻ ngu, huống chi thần kiếm xuất thế, cho dù chúng ta không ra tay, thần kiếm Tử Điện cũng sẽ tự phá giải phong ấn này, chỉ cần đợi vài ngày là có thể” Nam Cung Lam cười lạnh nói.

Thiên địa dị triệu cũng đã sinh ra, thần kiếm xuất thế là điều chắc chắn, dù bọn hắn không ra tay, thần kiếm cũng sẽ tự phá vỡ cấm chế.

Nam Cung Lam tiếp tục nói: “Hừ, Tằng Phong, vợ chồng các ngươi chẳng lẽ không thấy bạch sắc quang mang đã nhạt đi một chút sao? Dưới công kích của Tử Điện thần kiếm, rất nhanh bạch sắc quang mang này sẽ tự động tiêu tán. Tóm lại, ta cũng không vội, nếu các ngươi vội thì tự mình ra tay đi”.



Nói xong Nam Cung Lam khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, đợi đến khi thần kiếm phá vỡ màn hào quang.

Ánh mắt Tằng Phong hướng về Tiêu Diêu tán tiên, nhưng vừa định nói chuyện lại bị ánh mắt như băng hàn của Tiêu Diêu tán tiên chấn nhiếp, liền ngậm miệng lại, không nói gì nữa.

Lúc này, thế cục của bốn vi đại la kim tiên rất vi diệu, lồng khí màu trắng chưa bị công phá, nhưng chẳng ai muốn dùng toàn bộ năng lượng để công kích, vì thế rơi vào cục diện cầm cự. Còn Kim Kiếm tôn giả, tứ đại yêu thú cùng bạch mi lão giả là ngồi một bên, không dám đến gần.

Vợ chồng Tằng Phong cùng một chỗ, Nam Cung Lam yên tĩnh ngồi, Tiêu Diêu tán tiên đứng thẳng ở một bên phảnh phất như băng hàn.

“Nghĩa phụ!”

Âm thanh Lý Dương đột nhiên vang lên.

Thân hình Tiêu Diêu tán tiên run mạnh, liền xoay mạnh cả người lại, chỉ thấy Lý Dương đang tươi cười đứng trong nham động. Lý Dương đang cười, tâm tình hắn đúng là rất tốt. Chính mình bị truyền tống một chút lại có thể lấy được một cái Tiểu Càn Khôn đại, một tiên khí Xích Tiêu, còn có Thanh Vân.

“Hô!”

Giống như thuấn di, thân hình Tiêu Diêu tán tiên nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện lại ở cửa của nham động trong lòng núi.

“Lý Dương, con…”

Lúc này Tiêu Diêu tán tiên chấn động, nhìn Lý Dương không một chút thương tổn, trong nhất thời cũng ngẩn người không nói gì.

Lúc này trên mặt Tiêu Diêu tán tiên rất phức tạp, tưởng rằng Lý Dương đã trúng trận pháp cấm chế kinh khủng nào đó, gặp phải nguy hiểm, Tiêu Diêu tán tiên vẫn còn đang thương tâm, nhưng… Lý Dương lúc ày lại đang xuất hiện trước mặt hắn.

Trên thực tế, Lý Dương đúng là đã trúng cấm chế, nhưng cũng không phải là cấm chế kinh khủng nguy hiểm gì mà lại là cấm chế may mắn!

“Nghĩa phụ, vừa rồi đã làm người lo lắng rồi!” Nhìn ánh mắt nghĩa phụ, Lý Dương biết vừa rồi nghĩa phụ nhất định rất lo lắng. Bất quá Lý Dương cũng không biết vừa rồi Tiêu Diêu tán tiên đã liều mạng đánh vào cấm chế này để mong thoát ra ngoài.

“Không có việc gì là tốt rồi,không có việc gì là tốt rồi!” Trên mặt Tiêu Diêu tán tiên hiện lên vẻ tươi cười, khí thế băng hàn kinh khủng vừa rồi cũng biến mất, Kim kiếm tôn giả cùng tứ đại yêu thú vẫn đang chịu đựng khí thế cường đại của Tiêu Diêu tán tiên thì bây giờ cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Vừa rồi ngươi chạy đi đâu vậy? Sao lại không nói một tiếng với nghĩa phụ?” Tiêu Diêu tán tiên sầm nét mặt lại hỏi.

Lý Dương cười thần bí: “Nghĩa phụ, đợi đến khi trở về ta sẽ nói cho người biết!” Lý Dương nghĩ đến Tiểu Càn Khôn đại, sáu thanh tiên kiếm cùng Thanh Vân thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

“Tiểu tử ngươi luôn có vẻ ma ma quỷ quỷ!” Tiêu Diêu tán tiên cười nói, tâm tình hắn cũng dễ dàng hơn nhiều.

Đột nhiên…

"Oành!" "Oành!" "Oành!" "Oành!"…

Âm thanh quen thuộc từ nham động phía sau Lý Dương vang đến, đúng là do vô số đạo lôi điện đang điên cuồng công kích của ‘Ngũ Lôi Thiên Phạt ‘ đại trận gây ra.

Trong nhất thời , âm thanh oanh kích không ngừng vang lên trong sơn động. Bốn vị Đại la kim tiên cùng sáu người Kim Kiếm tôn giả đều nhìn về phía cửa động, hiển nhiên họ cũng nghe được âm thanh đó.

“Ngũ Lôi Thiên Phạt đại trận, hừ hừ, phía sau có mấy người có thể vượt qua chứ?” Tằng Phong cười lạnh.

Tổn thất của Thượng Thanh cung trong ‘Ngũ Lôi Thiên Phạt’ đại trận là rất lớn, tán tiên cao thủ cũng chết rất nhiều, bất quá chỉ có Ngọc Minh chân chân vượt qua, nhưng cuối cũng cũng bị Tiêu Diêu tán tiên giết chết, lại còn bị đoạt mất Quy nguyên châu. Tằng Phong đương nhiên phẫn nộ bất bình. Hôm nay thấy người khác cũng gặp chuyện như vậy thì không khỏi cảm thấy vui sướng.

Sau thời gian một chen trà.

Tiếng thiên lôi oanh kích biến mất, một vị hoàng y nam tử cực kì gầy gò đi qua thông đạo, đi đến mật thất chỗ Lý Dương.

“Công Tôn Dương!” Thiết Oa chân nhân lên tiếng.

Công Tôn Dương này đúng là một cao thủ trong tu yêu giả, cùng với Thiết Oa chân nhân lại không giống nhau. Thiết Oa chân nhân cùng tứ đại yêu thú thiên phú dị bẩm, còn Công Tôn Dương bản thế chỉ là một lão hoàng dương (con dê già), mặc dù chỉ vượt qua bảy lần thiên kiếp nhưng căn cơ thì cực kì thâm hậu.

"Thiết oa, Chân Tất, Tuyết Cơ, còn có cả Sa, các ngươi quả nhiên đều đã đến, ha ha, huynh đệ ta như thế nào có thể không đến chứ? Đáng tiếc, ba huynh đệ Hắc Mạc vừa rồi đã bị thiên lôi trong đại trận đánh chết, sau này không có ai cùng ta đấu nữa rồi!” Công Tôn Dương sờ sờ râu mép của mình, có vẻ rất đắc ý.

Đột nhiên…

Hai mắt Công Tôn Dương trừng lên, nhìn thẳng về hướng thần kiếm Tử Điện.

Khí tức của thần kiếm Tử Điện Công Tôn Dương cũng nhận ra, nhất thời thân hình Công Tôn Dương chợt lóe, liền tiến vào sơn môn.

“Di? Vị đạo hữu này sao ngươi không vào?”

Công Tôn Dương đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Lý Dương, Lý Dương đối mặt với thần kiếm Tử Điện lại không đi vào sơn động, điều này không thể không khiến cho Công Tôn Dương cảm thấy hoài nghi.



“Nghĩa tử của ta công lực không đủ, chuyện cướp đoạt thần kiếm đành bỏ qua thôi. Tiểu tử, ngươi muốn cướp đoạt thần kiếm sao? Đáng tiếc, sơn môn này có muốn cũng không thể tiến vào được nữa!” Tiêu Diêu tán tiên nhẹ nhàng nói, nhưng hắn vẫn lo sợ Công Tôn Dương này ra tay với Lý Dương.

Công Tôn Dương sững sờ: “Vào không được, như thế nào có thể?”

Hắn rõ ràng thấy được sơn môn thật lớn, như thế nào có thể không vào được? Không phải chỉ cần bước một bước là được sao?

“Công Tôn Dương này, sơn môn này đã bị một cấm chế không nhìn thấy ngăn cản, bổn chân nhân khuyên ngươi, nếu không có việc gì thì hãy nên trở về đi!” Thân hình to lớn của Thiết Oa chân nhân đi tới, cười to nói.

“Cấm chế nhìn không thấy?”

Công Tôn Dương lúc này tiến lên một bước, bàn tay đưa vào sơn môn…

Tiêu Diêu tán tiên, Thiết Oa chân nhân, kể cả đám người Tằng Phong cũng đều nhìn Công Tôn Dương chê cười, bọn họ biết rõ sơn môn này có cấm chế.

Nhưng…

“Không có cấm chế? Các ngươi lừa ta?” Tay phải Công Tôn Dướng không gặp chút trở ngại xuyên qua xuất môn, một bước liền dễ dàng tiến vào sơn môn, đứng trong sơn động.

Đám người Tiêu Diêu tán tiên sửng sờ.

Thân hình Thiết Oa chân nhân chợt lóe, thân hình phì đại hóa thành nhục cầu phi đến sơn môn.

“Bùng!”

Phảng phất như đụng phải bức tường cực kì cứng rắn, Thiết Oa chân nhân ngã trên mặt đất, sau đó chống tay đứng lên, nghi hoặc nhìn sơn môn này, đột nhiên Thiết Oa chân nhân nhận ra: “Ta biết rồi, sơn môn này có thể vào nhưng không thể ra!”

Công Tôn Dương lập tức làm thử, quả nhiên cũng không ra được.

Đột nhiên…

Một tiếng kiếm ngân thanh thúy vang lên, trường kiếm màu tím cắm trên cự thạch không ngừng rung động, kiếm khí tung hoành, màn hào quang bạch sắc vốn đã rất nhạt đột nhiên…

"Bùng!"

Bạch sắc quang mang tiêu tán.

Tất cả mọi người sững sờ…

“Cướp!”

Cơ hồ trong nháy mắt, vô luận là Đại la kim tiên, hay tứ đại yêu thú hay ngay cả Công Tôn Dương vừa mới đến, tốc độ một đám người đều cực nhanh, nháy mắt đã đến chỗ Tử Điện thần kiếm.

"Xùy xùy…”

Điện xà vây quanh Tử Điện thần kiếm đột nhiên bắn ra, cùng với kiếm khí giao nhau, đồng thời từ bốn phương tám hướng bắn ra.

Một khi không có cái lồng khí, vậy kiếm khí kinh khủng của Tử Điện thần kiếm điên cuồng hướng bốn phía xạ ra!

“Cút!”

Tằng Phong quát lạnh một tiếng, một đạo lãnh quang chợt lóe, Huyền Thiết Kiếm Hùng ‘Sa’ nhất thời phảng phất như bao cát bị vỡ. Máu tươi bắt đầu tung tóe.

Thần kiếm Tử Điện xuất thế, tất cả mọi người đều bắt đầu hỗn chiến.

Tuy nhiên…

“A!”

Một đạo tử sắc điện xà kiếm khí xuyên qua phòng ngự của Công Tôn Dương, nháy mắt phá nát yêu hạch trong cơ thể, tia chớp màu tím lóe lên bay đến chỗ Công Tôn Dương thân thể Công Tôn Dương lập tức bị chém nát bét.

Tất cả mọi người sửng sốt!

Kiếm khí của thần kiếm Tử Điện lại kinh khủng như thế sao?

Mà lúc này vô số đạo kiếm khí cũng không bỏ qua chỗ nào bắn về phía mọi người…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thốn Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook