Chương 8: Lên kế hoạch
Thê Phộn
14/03/2024
Á…đù, cái hệ thống… Chơi ác… Móa nó, sao cứ nhằm vào chỗ hiểm của ta thế không biết? Ép-u-xê-ka tổ tông ba đời nhà ngươi… Ngươi đừng có mà mơ thu hồi tờ-rứng của ta… Chỉ là làm lãnh tụ giới trẻ Băng Vũ Thành thôi mà. Có gì ghê gớm chứ? Để ta làm cho ngươi xem. Nhân gian đa sự, phân nhiệm vụ thì phân nhiệm vụ, cái hệ thống nhà ngươi đừng có mà nhẫn tâm lấy điểm yếu của người ta mà đem ra gây áp lực.
Hắn trừng mắt, giơ ngón tay thối lên trước mặt đầy giận dữ, tay trái thì để trong nước giữ chặt lấy tiểu đệ đệ. Đây là một phản ứng mang tính bản năng, đúng như ý nghĩa câu ngạn ngữ: “Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng”.
Nhưng mặc cho hắn lầm bầm chửi rủa thì hệ thống vẫn im thin thít. Không có bất kì phản hồi nào. Nghĩ tới việc bị thu hồi trứng, hắn chẳng còn hứng thú gì mà tắm với rửa nữa. Hắn đứng dậy bước ra ngoài lau người và mặc quần áo vào.
Kiếp trước hắn gầy trơ xương, thức đêm thức hôm, thuốc lá cafe quá độ khiến da hắn nhăn nheo như da cóc. Thân hình hôm hem như lão niên gần đất xa trời. Còn kiếp này thì trắng trẻo mịn màng, thân thể công tử bột. Tuy có chút mỡ, nhưng cũng không phải béo biếc gì, vẫn nhìn ra vẻ thanh niên thon gọn. Hắn có chút chưa thích ứng lắm với cái thân thể này, nhưng cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp.
Vừa bước ra, hắn đã thấy Thi Mai đứng ở ngoài cửa tư thế hơi cuối đầu cung kính chờ được sai bảo. Nàng thấy hắn ra khỏi phòng tắm nhanh như vậy, lòng đầy ngạc nhiên. Mọi hôm, tên Từ Tự Cung thường ngâm mình trong bồn tắm không đủ 1 canh giờ thì không ra. Nhưng hôm nay, chưa đến nửa canh giờ thì ra rồi. Thấy vậy, nàng tiến tới hỏi:
- Thiếu chủ, hôm nay cậu tắm nhanh thế ạ. Nước tắm Thi Mai chuẩn bị không tốt hay sao?
- Không, mọi thứ rất tốt. Ta rất hài lòng. Chỉ là ta có việc muốn làm nên hôm nay chỉ tắm thế thôi. Muội giúp ta thu dọn mọi thứ một chút rồi chúng ta đi ra phố ăn sáng. Ta về phòng đợi muội.
- Da, thiếu chủ.
Về tới phòng, hắn ngồi vào chiếc bàn trà đặt bên cửa sổ, nhìn ngắm mọi thứ. Nhìn cái này 1 chút, ngắm cái kia một chút. Trên bàn, bây giờ đã không còn cây Thanh Tâm Thảo, chỉ còn cái chậu nằm bơ vơ.
Hắn muốn lên kế hoạch chi tiết để thực hiện nhiệm vụ của hệ thống đã phát. Muốn vậy, hắn phải đi ra ngoài một chuyến. Phải nhìn ngắm cái thế giới Băng Vũ Thành này thế nào cái đã. Phải tìm hiểu nắm bắt thông tin và va chạm với giới trẻ của Băng Vũ Thành một chút để rồi từ đó mới định ra được những gì cần phải làm. Binh pháp Tôn Tử có câu: “Biết người biết ta, bách chiến bách thắng”.
Hắn ngồi lặng lẽ trước cửa sổ. Mắt dõi nhìn ra ngoài vườn ngắm nhìn không gian tịch liêu, lòng nặng trĩu suy tư.
- Ta bây giờ tuy là võ đồ ngũ tinh nhưng kiếp trước và kiếp này cũng chưa một lần cận thân đập nhau với ai nên kinh nghiệm chiến đấu của ta là bằng 0. Cái may mắn của ta là có hệ thống. Nhưng cũng không thể quá ỷ lại vào hệ thống được. Nếu không tự tạo ra cho mình một bản lĩnh thật sự thì cả đời này đừng nghĩ tới việc đăng đỉnh tự do đúng nghĩa.
- Đây là thế giới cường giả vi tôn, thế giới của nắm đấm. Nắm đấm của ai lớn thì người đó là trời. Cái ta thiếu nhất bây giờ là kinh nghiệm thực chiến. Ta cần phải âm thầm thăng cấp tu vi, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu trong thời gian nhanh nhất. Sau đó tham gia lôi đài thi đấu. Các tiểu thuyết tiên hiệp mà kiếp trước ta đọc và biên tập đều như thế cả. Chỉ cần ta đánh bại hết thiên kiêu của các gia tộc, môn phái ở đây thì với uy vọng của Thanh Lâu Viện Viện Chủ Từ Mộng Lan - vị mẫu thân tiện nghi này của ta thì còn lo gì việc hoàn thành nhiệm vụ “làm lãnh tụ của giới trẻ Băng Vũ Thành”. Nhưng hệ thống cho ta thời gian 1 năm, quả thật ngắn quá. Gấp đến tận hậu môn thế này thì không còn thời với gian mà du sơn ngoạn thủy thưởng thức “trà xanh”, “trà đỏ”… hic hic…
- Ẩn thân trong lớp vỏ phế vật này là một cơ hội tuyệt vời để ta bất ngờ nhất khiếu chấn thiên kinh. Tiền thân Từ Tự Cung của cái thân xác này dựng nên hình tượng một cái phế vật rất hoàn hảo trong mắt thiên hạ, hoàn hảo đến mức không ai có thể tìm ra nửa điểm nghi ngờ.
- Bộ giáp bảo vệ tốt nhất của ta bây giờ là thân phận thiếu chủ của ta. Có mẫu thân của ta che mưa đón gió. Từ đó, bớt cho ta bao nhiêu phiền toái. Bộ giáp thứ 2 đó là cái danh tiếng phế vật mà ta đang mang. Cái tuyệt vời của nó đem lại cũng không hề nhỏ hơn bất cứ trang bị phòng hộ nào. Các đối thủ trong tương lai của ta sẽ vì cái mác phế vật này mà khinh thị ta sẽ phải trả giá lớn, sẽ làm gạch lót đường cho ta đi.
- Kế hoạch của ta tạm thời sẽ là a…, b…, c… sau đó là 1…, 2…, 3…, x…, y…, z… Cứ thế cái đã. Tới bước nào thì tính tiếp bước tiếp theo. Tùy cơ ứng biến vốn là sở trường của ta, kiếp trước hay kiếp này đều tự tin sẽ dùng tốt.
Hắn trừng mắt, giơ ngón tay thối lên trước mặt đầy giận dữ, tay trái thì để trong nước giữ chặt lấy tiểu đệ đệ. Đây là một phản ứng mang tính bản năng, đúng như ý nghĩa câu ngạn ngữ: “Một lần bị rắn cắn, mười năm vẫn sợ sợi dây thừng”.
Nhưng mặc cho hắn lầm bầm chửi rủa thì hệ thống vẫn im thin thít. Không có bất kì phản hồi nào. Nghĩ tới việc bị thu hồi trứng, hắn chẳng còn hứng thú gì mà tắm với rửa nữa. Hắn đứng dậy bước ra ngoài lau người và mặc quần áo vào.
Kiếp trước hắn gầy trơ xương, thức đêm thức hôm, thuốc lá cafe quá độ khiến da hắn nhăn nheo như da cóc. Thân hình hôm hem như lão niên gần đất xa trời. Còn kiếp này thì trắng trẻo mịn màng, thân thể công tử bột. Tuy có chút mỡ, nhưng cũng không phải béo biếc gì, vẫn nhìn ra vẻ thanh niên thon gọn. Hắn có chút chưa thích ứng lắm với cái thân thể này, nhưng cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp.
Vừa bước ra, hắn đã thấy Thi Mai đứng ở ngoài cửa tư thế hơi cuối đầu cung kính chờ được sai bảo. Nàng thấy hắn ra khỏi phòng tắm nhanh như vậy, lòng đầy ngạc nhiên. Mọi hôm, tên Từ Tự Cung thường ngâm mình trong bồn tắm không đủ 1 canh giờ thì không ra. Nhưng hôm nay, chưa đến nửa canh giờ thì ra rồi. Thấy vậy, nàng tiến tới hỏi:
- Thiếu chủ, hôm nay cậu tắm nhanh thế ạ. Nước tắm Thi Mai chuẩn bị không tốt hay sao?
- Không, mọi thứ rất tốt. Ta rất hài lòng. Chỉ là ta có việc muốn làm nên hôm nay chỉ tắm thế thôi. Muội giúp ta thu dọn mọi thứ một chút rồi chúng ta đi ra phố ăn sáng. Ta về phòng đợi muội.
- Da, thiếu chủ.
Về tới phòng, hắn ngồi vào chiếc bàn trà đặt bên cửa sổ, nhìn ngắm mọi thứ. Nhìn cái này 1 chút, ngắm cái kia một chút. Trên bàn, bây giờ đã không còn cây Thanh Tâm Thảo, chỉ còn cái chậu nằm bơ vơ.
Hắn muốn lên kế hoạch chi tiết để thực hiện nhiệm vụ của hệ thống đã phát. Muốn vậy, hắn phải đi ra ngoài một chuyến. Phải nhìn ngắm cái thế giới Băng Vũ Thành này thế nào cái đã. Phải tìm hiểu nắm bắt thông tin và va chạm với giới trẻ của Băng Vũ Thành một chút để rồi từ đó mới định ra được những gì cần phải làm. Binh pháp Tôn Tử có câu: “Biết người biết ta, bách chiến bách thắng”.
Hắn ngồi lặng lẽ trước cửa sổ. Mắt dõi nhìn ra ngoài vườn ngắm nhìn không gian tịch liêu, lòng nặng trĩu suy tư.
- Ta bây giờ tuy là võ đồ ngũ tinh nhưng kiếp trước và kiếp này cũng chưa một lần cận thân đập nhau với ai nên kinh nghiệm chiến đấu của ta là bằng 0. Cái may mắn của ta là có hệ thống. Nhưng cũng không thể quá ỷ lại vào hệ thống được. Nếu không tự tạo ra cho mình một bản lĩnh thật sự thì cả đời này đừng nghĩ tới việc đăng đỉnh tự do đúng nghĩa.
- Đây là thế giới cường giả vi tôn, thế giới của nắm đấm. Nắm đấm của ai lớn thì người đó là trời. Cái ta thiếu nhất bây giờ là kinh nghiệm thực chiến. Ta cần phải âm thầm thăng cấp tu vi, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu trong thời gian nhanh nhất. Sau đó tham gia lôi đài thi đấu. Các tiểu thuyết tiên hiệp mà kiếp trước ta đọc và biên tập đều như thế cả. Chỉ cần ta đánh bại hết thiên kiêu của các gia tộc, môn phái ở đây thì với uy vọng của Thanh Lâu Viện Viện Chủ Từ Mộng Lan - vị mẫu thân tiện nghi này của ta thì còn lo gì việc hoàn thành nhiệm vụ “làm lãnh tụ của giới trẻ Băng Vũ Thành”. Nhưng hệ thống cho ta thời gian 1 năm, quả thật ngắn quá. Gấp đến tận hậu môn thế này thì không còn thời với gian mà du sơn ngoạn thủy thưởng thức “trà xanh”, “trà đỏ”… hic hic…
- Ẩn thân trong lớp vỏ phế vật này là một cơ hội tuyệt vời để ta bất ngờ nhất khiếu chấn thiên kinh. Tiền thân Từ Tự Cung của cái thân xác này dựng nên hình tượng một cái phế vật rất hoàn hảo trong mắt thiên hạ, hoàn hảo đến mức không ai có thể tìm ra nửa điểm nghi ngờ.
- Bộ giáp bảo vệ tốt nhất của ta bây giờ là thân phận thiếu chủ của ta. Có mẫu thân của ta che mưa đón gió. Từ đó, bớt cho ta bao nhiêu phiền toái. Bộ giáp thứ 2 đó là cái danh tiếng phế vật mà ta đang mang. Cái tuyệt vời của nó đem lại cũng không hề nhỏ hơn bất cứ trang bị phòng hộ nào. Các đối thủ trong tương lai của ta sẽ vì cái mác phế vật này mà khinh thị ta sẽ phải trả giá lớn, sẽ làm gạch lót đường cho ta đi.
- Kế hoạch của ta tạm thời sẽ là a…, b…, c… sau đó là 1…, 2…, 3…, x…, y…, z… Cứ thế cái đã. Tới bước nào thì tính tiếp bước tiếp theo. Tùy cơ ứng biến vốn là sở trường của ta, kiếp trước hay kiếp này đều tự tin sẽ dùng tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.