Chương 13: Muội ẩn nhẫn giúp ta
Thê Phộn
14/03/2024
Vừa vào tới tiền sảnh, có tiểu nhị đon đả chạy tới, mặt tươi cười, miệng nhanh nhảu:
- Khách quan, mời vào, mời vào….!
Đi được mấy bước thì một trung niên hoa bào tiến đến chấp tay thủ lễ:
- Hai vị khách quan, xin dừng bước. Tại hạ là Bạch Vạn Thiên, quản sự phụ trách tiếp khách Thanh Nguyệt Lâu, xin hỏi hai vị khách quan muốn lên lầu mấy ạ?
- Hở? Lên lầu mấy? Còn có thủ tục nhập đăng lâu sao? Quản sự mời nói rõ hơn chút đi.
- Dạ, bổn tiệm có tổng cộng 9 tầng lầu và một chủ trạch.
•Lầu 1 dành cho khách bình dân và tu sĩ cấp bậc Võ Đồ.
•Lầu 2 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Sĩ
•Lầu 3 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Sư
•Lầu 4 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Linh
•Lầu 5 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Tông
•Lầu 6 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Quân
•Lầu 7 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Vương
•Lầu 8 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Hoàng
•Lầu 9 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Đế
- Bạch quản sự, cho hỏi còn chủ trạch thì sao?
- Chủ trạch gồm có 2 không gian. Một không gian là nơi Lâu chủ tọa trấn - không tiếp khách. Không gian còn lại chuyên dùng tiếp đón các thượng khách cao tầng của Các tông môn.
Nghe xong, hắn nghĩ thầm trong lòng:
- Móa nó, nói vậy thì mình chỉ có thể ăn ở tầng thấp nhất này rồi còn gì. Haizzz… Thấp nhất thì thấp nhất. Ai bảo thực lực yếu. Võ Đồ ngũ tinh thì là cái chó gì. Xem ra phải nhanh chóng thăng cấp thực lực mới mong hưởng dụng sự đối đãi cao cấp ở thế giới này.
Tuy nghĩ vậy, nhưng thân là thiếu chủ của Thanh Lâu Viện, hắn ngoài mặt không biểu hiện một chút gì khác thường, khẽ nghiêng qua hỏi tiểu nha hoàn.
Phong thái hắn biểu hiện đúng chuẩn một nhân vật cao tầng quyền lực mà hắn học được từ các tiểu thuyết ở kiếp trước hắn làm biên tập.
Càng tỏ ra bí bí ẩn ẩn, lạnh lùng cao cao tại thường thì người ta mới không đoán được nội tình của bản thân. Hơn nữa như Thi Mai đã nói, ở Băng Vũ thành này, có tiệm nào dám thu tiền của hắn chứ?…
- Thi Mai, muội nói xem lầu mấy thì vừa?
Thi Mai cười cười, “Dạ” một tiếng thi lễ với hắn, rồi bước tới, lấy ra một thẻ bài màu xanh có chạm nổi hình một đóa hoa Lan và khắc chữ CUNG chính giữa đưa cho nam nhân trung niên và nói:
- Bạch quản sự, phiền ngài sắp xếp: Chủ Trạch, phòng chữ Thiên, view hướng Đông Nam.
- Bạch quản sự khúm núm nhận thẻ bài xem qua rồi trả lại. Hắn khom người tỏ vẻ kính cẩn nói:
- Thì ra là Thiếu chủ và Thi Mai cô nương. Xin nhị vị thứ lỗi cho tiểu nhân thân phận thấp kém, mắt mũi vụng về không nhận ra nhị vị. Tiếp đón không chu đáo, kính xin nhị vị thứ lỗi.
- Bạch quản sự khách khí rồi, Thi Mai đáp lời.
- Thiếu chủ và Thi Mai cô nương, mời lên lầu theo lối đi bên phải dành riêng các vị cao tầng khách quí ạ. Tiểu nhân sẽ cho người sắp xếp phòng ngay cho 2 vị.
Miệng vừa nói, Bạch quản sự đồng thời cũng khom người đưa tay về hướng cửa-thông-tầng làm động tác mời. Nơi đó có bố trí một truyền tống trận cự ly ngắn đi thẳng đến hành lang Chủ Trạch - Khu Khách Quý (VIP).
…
…
…
Rời khỏi không gian truyền tống, 2 người vừa bước vào hành lang vào phòng VIP, hắn cảm thấy choáng ngợp với sự xa hoa nơi này. Lối đi được lát Thạch Anh. Tường khảm Bích Tỷ. Trần đính Lưu Quang.
Bạch quản sự rất tinh tế hiểu được dụng ý của Thi Mai khi chọn phòng view hướng Đông Nam cho một bữa điểm tâm. Vì vậy khi 2 người bước vào phòng thì mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
Bốn thị nữ hầu phòng khom người cung kính chào đón hai người. Một người kéo ghế cho hắn. Một người kéo ghế cho Thi Mai. Một người đứng hầu chờ 2 người chọn món. Người còn lại - chắc là hộ pháp - tay bắt pháp quyết khởi động trận pháp. Thông qua hệ thống, hắn biết được ở đây có thiết lập trận pháp cách âm, trận pháp chống nhìn trộm và trận pháp bảo hộ, trận pháp báo động kẻ lạ xâm nhập. Trận pháp được mở, mọi hoạt động của khách bên trong được bảo mật và an toàn tuyệt đối.
Mọi việc xong xuôi, cả 4 nàng cúi đầu chào và xin phép lui ra ngoài cửa đứng hầu. Trước khi rời đi, nàng thứ 4 ( nàng mở trận pháp) không quên dặn kĩ cho 2 người biết rằng trên bàn có một nút bấm màu đỏ, khi cần việc gì chỉ cần để tay lên ấn nhẹ thì lập tức nàng sẽ xuất hiện.
Bọn họ đi rồi, còn lại hắn và tiểu nha hoàn Thi Mai, hương hoa và ánh bình minh. Đây là lần ngắm bình minh đầu tiên của hắn ở kiếp này, cũng là lần đầu tiên được ăn sáng ở không gian lãng mạn đến như vậy với một tiểu mỹ nhân xuất trần tuyệt thế. Ánh bình minh chiếu rọi vào phòng, rơi lên cánh Thiên Hương Thảo lấp lánh. Hương Thanh Tâm Thảo lan tỏa nhẹ nhàng tinh khiết.
Trong lòng hắn chợt dậy lên ý nghĩ: kiếp trước mà có không gian này tỏ tình thì, mẹ kiếp, không dính bồ mới là lạ. Đâu đến nỗi ế mốc ế meo mấy chục năm trời…
Đảo mắt qua một lượt khắp không gian phòng ăn, hắn nở nụ cười hài lòng.
- Thi Mai, muội có vẻ rất thông thuộc về nơi này. Muội đã đến đây nhiều lần rồi à?
- Bẩm thiếu chủ, Thi Mai chưa đến đây bao giờ. Chỉ là lúc nãy, trước khi đi, Thi Mai có bẩm báo Trạch quản gia rằng Thiếu chủ muốn ra ngoài tản bộ và dùng điểm tâm. Trạch Quản gia đã an bài tất cả và nói cho muội một số điểm cần biết. Vậy thôi ạ.
Thấy hắn im lặng, Thi Mai lập tức nói thêm:
- Thiếu chủ xin chớ phiền lòng. Đây là qui định do chủ mẫu ban ra, cũng là vì sự an toàn của Thiếu chủ.
- Ta biết. Tất cả cũng bởi vì bản thân ta trước giờ quá phế vật. Phế đến không thể phế hơn. Nhưng muội có biết một đạo lý rằng, trên đời này, cái gì cũng có cực hạn của nó: “Vật cùng tắc biến”, “Vật cực tất phản”, “Cực thịnh tất suy“. Sự việc nào cũng vậy khi đạt đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ xoay chuyển ngược lại. Lượng đủ thì chất biến. Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nghịch cảnh chính là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân. Không nếm trải cực điểm phế vật sao có thể trui rèn một thân tuyệt kĩ.
- Dạ, Thiếu chủ. Thi Mai thụ giáo.
- Thi Mai, những năm qua vất vả cho muội theo hầu hạ một tên phế vật như ta. Thật là ủy khuất cho muội. Nhưng muội yên tâm, sự ủy khuất này của muội không phải là vô nghĩa đâu. Từ nay, ta không muốn là phế vật nữa, nhưng tạm thời cái danh hào phế vật này ta cần phải mang thêm một thời gian nữa. Muội ẩn nhẫn giúp ta.
- Thiếu chủ khách khí với Thi Mai rồi. Từ ngày quyết định đi theo thiếu chủ, Thi Mai chưa bao giờ nghĩ cậu là phế vật. Linh cảm mách bảo cho muội biết thiếu chủ là nhân-trung-chi-long, nhưng chẳng qua vì một số lý do nào đó mà mãnh long chưa thức tỉnh thôi.
- Nếu người khác mà nói câu này, ta sẽ hoài nghi về tính chân thật. Nhưng với muội, ta tuyệt đối tin. Không biết có phải dụng ý của lão thiên hay không, nhưng ngày đông năm ấy, nhìn thấy muội co ro trong trời tuyết lạnh, tim ta đau thắt lại. Ta cảm giác có mối gắn kết kì lạ nào đó mà cho tới giờ ta vẫn không thể lý giải được.
- Khách quan, mời vào, mời vào….!
Đi được mấy bước thì một trung niên hoa bào tiến đến chấp tay thủ lễ:
- Hai vị khách quan, xin dừng bước. Tại hạ là Bạch Vạn Thiên, quản sự phụ trách tiếp khách Thanh Nguyệt Lâu, xin hỏi hai vị khách quan muốn lên lầu mấy ạ?
- Hở? Lên lầu mấy? Còn có thủ tục nhập đăng lâu sao? Quản sự mời nói rõ hơn chút đi.
- Dạ, bổn tiệm có tổng cộng 9 tầng lầu và một chủ trạch.
•Lầu 1 dành cho khách bình dân và tu sĩ cấp bậc Võ Đồ.
•Lầu 2 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Sĩ
•Lầu 3 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Sư
•Lầu 4 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Linh
•Lầu 5 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Tông
•Lầu 6 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Quân
•Lầu 7 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Vương
•Lầu 8 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Hoàng
•Lầu 9 dành cho tu sĩ cấp bậc Võ Đế
- Bạch quản sự, cho hỏi còn chủ trạch thì sao?
- Chủ trạch gồm có 2 không gian. Một không gian là nơi Lâu chủ tọa trấn - không tiếp khách. Không gian còn lại chuyên dùng tiếp đón các thượng khách cao tầng của Các tông môn.
Nghe xong, hắn nghĩ thầm trong lòng:
- Móa nó, nói vậy thì mình chỉ có thể ăn ở tầng thấp nhất này rồi còn gì. Haizzz… Thấp nhất thì thấp nhất. Ai bảo thực lực yếu. Võ Đồ ngũ tinh thì là cái chó gì. Xem ra phải nhanh chóng thăng cấp thực lực mới mong hưởng dụng sự đối đãi cao cấp ở thế giới này.
Tuy nghĩ vậy, nhưng thân là thiếu chủ của Thanh Lâu Viện, hắn ngoài mặt không biểu hiện một chút gì khác thường, khẽ nghiêng qua hỏi tiểu nha hoàn.
Phong thái hắn biểu hiện đúng chuẩn một nhân vật cao tầng quyền lực mà hắn học được từ các tiểu thuyết ở kiếp trước hắn làm biên tập.
Càng tỏ ra bí bí ẩn ẩn, lạnh lùng cao cao tại thường thì người ta mới không đoán được nội tình của bản thân. Hơn nữa như Thi Mai đã nói, ở Băng Vũ thành này, có tiệm nào dám thu tiền của hắn chứ?…
- Thi Mai, muội nói xem lầu mấy thì vừa?
Thi Mai cười cười, “Dạ” một tiếng thi lễ với hắn, rồi bước tới, lấy ra một thẻ bài màu xanh có chạm nổi hình một đóa hoa Lan và khắc chữ CUNG chính giữa đưa cho nam nhân trung niên và nói:
- Bạch quản sự, phiền ngài sắp xếp: Chủ Trạch, phòng chữ Thiên, view hướng Đông Nam.
- Bạch quản sự khúm núm nhận thẻ bài xem qua rồi trả lại. Hắn khom người tỏ vẻ kính cẩn nói:
- Thì ra là Thiếu chủ và Thi Mai cô nương. Xin nhị vị thứ lỗi cho tiểu nhân thân phận thấp kém, mắt mũi vụng về không nhận ra nhị vị. Tiếp đón không chu đáo, kính xin nhị vị thứ lỗi.
- Bạch quản sự khách khí rồi, Thi Mai đáp lời.
- Thiếu chủ và Thi Mai cô nương, mời lên lầu theo lối đi bên phải dành riêng các vị cao tầng khách quí ạ. Tiểu nhân sẽ cho người sắp xếp phòng ngay cho 2 vị.
Miệng vừa nói, Bạch quản sự đồng thời cũng khom người đưa tay về hướng cửa-thông-tầng làm động tác mời. Nơi đó có bố trí một truyền tống trận cự ly ngắn đi thẳng đến hành lang Chủ Trạch - Khu Khách Quý (VIP).
…
…
…
Rời khỏi không gian truyền tống, 2 người vừa bước vào hành lang vào phòng VIP, hắn cảm thấy choáng ngợp với sự xa hoa nơi này. Lối đi được lát Thạch Anh. Tường khảm Bích Tỷ. Trần đính Lưu Quang.
Bạch quản sự rất tinh tế hiểu được dụng ý của Thi Mai khi chọn phòng view hướng Đông Nam cho một bữa điểm tâm. Vì vậy khi 2 người bước vào phòng thì mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
Bốn thị nữ hầu phòng khom người cung kính chào đón hai người. Một người kéo ghế cho hắn. Một người kéo ghế cho Thi Mai. Một người đứng hầu chờ 2 người chọn món. Người còn lại - chắc là hộ pháp - tay bắt pháp quyết khởi động trận pháp. Thông qua hệ thống, hắn biết được ở đây có thiết lập trận pháp cách âm, trận pháp chống nhìn trộm và trận pháp bảo hộ, trận pháp báo động kẻ lạ xâm nhập. Trận pháp được mở, mọi hoạt động của khách bên trong được bảo mật và an toàn tuyệt đối.
Mọi việc xong xuôi, cả 4 nàng cúi đầu chào và xin phép lui ra ngoài cửa đứng hầu. Trước khi rời đi, nàng thứ 4 ( nàng mở trận pháp) không quên dặn kĩ cho 2 người biết rằng trên bàn có một nút bấm màu đỏ, khi cần việc gì chỉ cần để tay lên ấn nhẹ thì lập tức nàng sẽ xuất hiện.
Bọn họ đi rồi, còn lại hắn và tiểu nha hoàn Thi Mai, hương hoa và ánh bình minh. Đây là lần ngắm bình minh đầu tiên của hắn ở kiếp này, cũng là lần đầu tiên được ăn sáng ở không gian lãng mạn đến như vậy với một tiểu mỹ nhân xuất trần tuyệt thế. Ánh bình minh chiếu rọi vào phòng, rơi lên cánh Thiên Hương Thảo lấp lánh. Hương Thanh Tâm Thảo lan tỏa nhẹ nhàng tinh khiết.
Trong lòng hắn chợt dậy lên ý nghĩ: kiếp trước mà có không gian này tỏ tình thì, mẹ kiếp, không dính bồ mới là lạ. Đâu đến nỗi ế mốc ế meo mấy chục năm trời…
Đảo mắt qua một lượt khắp không gian phòng ăn, hắn nở nụ cười hài lòng.
- Thi Mai, muội có vẻ rất thông thuộc về nơi này. Muội đã đến đây nhiều lần rồi à?
- Bẩm thiếu chủ, Thi Mai chưa đến đây bao giờ. Chỉ là lúc nãy, trước khi đi, Thi Mai có bẩm báo Trạch quản gia rằng Thiếu chủ muốn ra ngoài tản bộ và dùng điểm tâm. Trạch Quản gia đã an bài tất cả và nói cho muội một số điểm cần biết. Vậy thôi ạ.
Thấy hắn im lặng, Thi Mai lập tức nói thêm:
- Thiếu chủ xin chớ phiền lòng. Đây là qui định do chủ mẫu ban ra, cũng là vì sự an toàn của Thiếu chủ.
- Ta biết. Tất cả cũng bởi vì bản thân ta trước giờ quá phế vật. Phế đến không thể phế hơn. Nhưng muội có biết một đạo lý rằng, trên đời này, cái gì cũng có cực hạn của nó: “Vật cùng tắc biến”, “Vật cực tất phản”, “Cực thịnh tất suy“. Sự việc nào cũng vậy khi đạt đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ xoay chuyển ngược lại. Lượng đủ thì chất biến. Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nghịch cảnh chính là cơ hội tốt để rèn luyện bản thân. Không nếm trải cực điểm phế vật sao có thể trui rèn một thân tuyệt kĩ.
- Dạ, Thiếu chủ. Thi Mai thụ giáo.
- Thi Mai, những năm qua vất vả cho muội theo hầu hạ một tên phế vật như ta. Thật là ủy khuất cho muội. Nhưng muội yên tâm, sự ủy khuất này của muội không phải là vô nghĩa đâu. Từ nay, ta không muốn là phế vật nữa, nhưng tạm thời cái danh hào phế vật này ta cần phải mang thêm một thời gian nữa. Muội ẩn nhẫn giúp ta.
- Thiếu chủ khách khí với Thi Mai rồi. Từ ngày quyết định đi theo thiếu chủ, Thi Mai chưa bao giờ nghĩ cậu là phế vật. Linh cảm mách bảo cho muội biết thiếu chủ là nhân-trung-chi-long, nhưng chẳng qua vì một số lý do nào đó mà mãnh long chưa thức tỉnh thôi.
- Nếu người khác mà nói câu này, ta sẽ hoài nghi về tính chân thật. Nhưng với muội, ta tuyệt đối tin. Không biết có phải dụng ý của lão thiên hay không, nhưng ngày đông năm ấy, nhìn thấy muội co ro trong trời tuyết lạnh, tim ta đau thắt lại. Ta cảm giác có mối gắn kết kì lạ nào đó mà cho tới giờ ta vẫn không thể lý giải được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.