Chương 63: Trực chỉ U Minh Khê
Thê Phộn
29/04/2024
Ngón chân điểm nhẹ mặt nước, cô bay lên cao xoay tròn mấy vòng rồi biến mất.
Nhưng Từ Hiển vẫn không thu hồi Mê Vụ Trận. Hắn cảm nhận khí tức của cô gái vẫn còn ở đâu đó trong không gian.
Quả thật như hắn đoán, thời gian mấy lần thổ nạp qua đi, cô gái liền hiện thân trên đầu ngọn cây cổ thụ chỗ chủ tớ hắn đang ẩn nấp.
Cô nhìn nhìn ngó ngó một thôi một hồi nhưng chỉ thấy sương mù giăng phủ.
Hắn điều khiển sương mù lan rộng ra như kiểu tự nhiên để đánh lừa sự hoài nghi của cô gái.
Áng chừng một tức ngắm nhìn nhưng vẫn không nhìn ra cái gì, cô gái lại xoay tròn biến mất vào hư không.
Từ Hiển vẫn áng binh bất động, im lìm khoảng nửa canh giờ trôi qua. Cô gái lại xuất hiện lần nữa.
Lúc này Từ Hiển đã lặng lẽ đưa cả tập đoàn hòa vào màn sương di chuyển sang chỗ khác. Sương mù vẫn lãng đãng giăng giăng.
Cô gái nghĩ nghĩ gì đó rồi quyết định vung tay lên, một luồng kình phong bổ xuống cây cổ thụ:
- BÙM
Cả cây cổ thụ to lớn trong nháy mắt bị đập nát bấy. Màn sương bị chấn động dạt ra rồi lại phủ lấp không gian. Sương mù theo sự điều động của Từ Hiển lan rộng ra bao phủ lấy khoảng không mấy dặm.
Mặc dù nếu buộc phải đánh nhau, hắn tự tin có thể chiến thắng. Nhờ vào độc vụ vây khốn cô nàng trong vài tức, bách bộ xuyên tâm cung trong tay hắn và Thôn Phệ Đao với nhất kích tất sát thì chắc chắn 90% hắn có thể lấy mạng của nàng, nhưng hắn vì sao phải giết nàng cơ chứ? Xem đã rồi giết, hắn không làm được. Nhưng một khi đã đánh nhau, không giết nàng thì nàng sẽ giết hắn. Thôi thì trốn vậy. Trốn là biện pháp nhẹ nhàng nhất.
Giết nàng thì hắn có được một đống lớn điểm Exp và ĐTP, cùng những tài phú khác. Nàng là cao thủ võ quân đỉnh phong thì chắc là tài phú không ít. Nhưng khơi khơi mà giết người như vậy, lương tâm hắn không cho phép. Hắn niệm phật hiệu: “Thiện tai! Thiện tai!”, ánh mắt như cười, đồng thời di động thân thể thân – hóa mê vụ mang theo nhóm thuộc hạ lẫn vào mê vụ trốn về bờ bên kia – nơi có dòng thác đang đổ xuống.
Cô gái sau khi đánh nổ cây đại thụ nhưng vẫn không thấy gì thì an tâm mà cho rằng có lẽ linh cảm của mình sai lầm, vì vậy xoay người bay đi mất dạng.
Từ Hiển không thu Mê Vụ Trận Bàn mà điều khiển mê vụ bao phủ một khoảng không gian trên mặt hồ phía sau bờ thác, chia thành 3 vùng riêng biệt như 3 cái phòng tắm kín đáo cho hắn, Linh Nhi và 3 tên Liệt-Siểm-Hống. Mạnh ai nấy tắm trong khu vực của mình mà không ảnh hưởng gì tới người khác, cũng không bị người bên ngoài nhìn thấy.
Hắn không muốn rơi vào hoàn cảnh cười người lúc trước, lúc sau người cười, mới ngắm mỹ nữ tắm tiên, giờ mà không phòng sẽ bị người ta chiêm ngưỡng cảnh xuân nam thần soái ca tắm thác thì cái lợi không thấy mà bi kịch đến liền.
Một canh giờ sau
Tập đoàn Hiển – Linh – Liệt – Siểm – Hống lên đường đi về phía mục tiêu số là Nguyệt Hoa Tham.
- Chủ Nhân, thám báo của đồ tử đồ tôn Liệt Diễm Thử thông tin về thì gần đây không có khu vực nào có những thứ liên quan đến độc như độc khí, độc vật… mà chủ nhân muốn.
Nhưng ở gần khu vực Nguyệt Hoa Tham có một khe núi gọi là U Minh Khê, nơi đó nghe đồn rằng có một gốc U Minh Độc Thụ.
Truyền thuyết lưu lại rằng đã từng có rất nhiều độc sự, dược sư lập đoàn đi vào U Minh Khê để hòng tranh đoạt gốc U Minh Độc Thụ này.
Nhưng tất cả các lần đều là có đi không về, nên thông tin về thế giới bên trong U Minh Khê không được ghi chép lại một chút gì và tới giờ, nơi đó trở thành một cấm khu của tu sĩ và yêu thú.
- Tốt, vậy thì ngươi lên lịch trình đến U Minh Khê rồi đưa cho Tiểu Siểm. Chúng ta trực chỉ đến U Minh Khê lấy U Minh Độc Thụ sau đó mới tới Nguyệt Hoa Tham.
- Ca ca, U Minh lão độc vật ấy rất đáng ghét.
- Linh Nhi muội biết U Minh Độc Thụ à?
- Dạ, biết mà ca ca. Không chỉ biết, trong giới linh thụ (yêu thụ hoặc thảo mộc đã sinh trí) ở Thảo Mộc Lâm đều căm ghét lão độc thụ này.
Hắn không không chỉ xấu xí mà còn ác độc tàn nhẫn. Xú danh của hắn làm bẩn thanh danh Linh Dược tụi muội.
Cùng là linh thụ, nhưng hắn là ác thụ, nên bị Thảo Mộc Lâm Lâm chủ đuổi ra khỏi cộng đồng, hắn lẩn vào U Minh Khê chiếm cứ nơi đó làm địa bàn.
- Uh, vậy để ca ca thu phục hắn coi như trừ đi một ác thụ trả lại công đạo cho linh thụ giới các muội nha.
- Dạ, ca ca. Muội từng giao thủ với hắn 1 lần, muội tuy đạo hạnh không bằng hắn, nhưng muội không sợ. Uẩn Thần Tộc của muội là khắc tinh của độc khí U Minh Thụ bọn hắn.
Nhưng ca ca thì phải cẩn thận mới được, u minh độc khí của hắn là độc chất linh hồn đến từ U Minh Giới. Dính vào độc khí này nhẹ thì thành cương thi, nặng thì thành âm linh, đời đời kiếp kiếp thác bất siêu sinh, không vào luân hồi.
- Wao… độc chất này ta thích. U Minh Giới một ngày nào đó ta sẽ đến chơi, giờ thì tiểu Siểm trực chỉ U Minh Khê.
Nhưng Từ Hiển vẫn không thu hồi Mê Vụ Trận. Hắn cảm nhận khí tức của cô gái vẫn còn ở đâu đó trong không gian.
Quả thật như hắn đoán, thời gian mấy lần thổ nạp qua đi, cô gái liền hiện thân trên đầu ngọn cây cổ thụ chỗ chủ tớ hắn đang ẩn nấp.
Cô nhìn nhìn ngó ngó một thôi một hồi nhưng chỉ thấy sương mù giăng phủ.
Hắn điều khiển sương mù lan rộng ra như kiểu tự nhiên để đánh lừa sự hoài nghi của cô gái.
Áng chừng một tức ngắm nhìn nhưng vẫn không nhìn ra cái gì, cô gái lại xoay tròn biến mất vào hư không.
Từ Hiển vẫn áng binh bất động, im lìm khoảng nửa canh giờ trôi qua. Cô gái lại xuất hiện lần nữa.
Lúc này Từ Hiển đã lặng lẽ đưa cả tập đoàn hòa vào màn sương di chuyển sang chỗ khác. Sương mù vẫn lãng đãng giăng giăng.
Cô gái nghĩ nghĩ gì đó rồi quyết định vung tay lên, một luồng kình phong bổ xuống cây cổ thụ:
- BÙM
Cả cây cổ thụ to lớn trong nháy mắt bị đập nát bấy. Màn sương bị chấn động dạt ra rồi lại phủ lấp không gian. Sương mù theo sự điều động của Từ Hiển lan rộng ra bao phủ lấy khoảng không mấy dặm.
Mặc dù nếu buộc phải đánh nhau, hắn tự tin có thể chiến thắng. Nhờ vào độc vụ vây khốn cô nàng trong vài tức, bách bộ xuyên tâm cung trong tay hắn và Thôn Phệ Đao với nhất kích tất sát thì chắc chắn 90% hắn có thể lấy mạng của nàng, nhưng hắn vì sao phải giết nàng cơ chứ? Xem đã rồi giết, hắn không làm được. Nhưng một khi đã đánh nhau, không giết nàng thì nàng sẽ giết hắn. Thôi thì trốn vậy. Trốn là biện pháp nhẹ nhàng nhất.
Giết nàng thì hắn có được một đống lớn điểm Exp và ĐTP, cùng những tài phú khác. Nàng là cao thủ võ quân đỉnh phong thì chắc là tài phú không ít. Nhưng khơi khơi mà giết người như vậy, lương tâm hắn không cho phép. Hắn niệm phật hiệu: “Thiện tai! Thiện tai!”, ánh mắt như cười, đồng thời di động thân thể thân – hóa mê vụ mang theo nhóm thuộc hạ lẫn vào mê vụ trốn về bờ bên kia – nơi có dòng thác đang đổ xuống.
Cô gái sau khi đánh nổ cây đại thụ nhưng vẫn không thấy gì thì an tâm mà cho rằng có lẽ linh cảm của mình sai lầm, vì vậy xoay người bay đi mất dạng.
Từ Hiển không thu Mê Vụ Trận Bàn mà điều khiển mê vụ bao phủ một khoảng không gian trên mặt hồ phía sau bờ thác, chia thành 3 vùng riêng biệt như 3 cái phòng tắm kín đáo cho hắn, Linh Nhi và 3 tên Liệt-Siểm-Hống. Mạnh ai nấy tắm trong khu vực của mình mà không ảnh hưởng gì tới người khác, cũng không bị người bên ngoài nhìn thấy.
Hắn không muốn rơi vào hoàn cảnh cười người lúc trước, lúc sau người cười, mới ngắm mỹ nữ tắm tiên, giờ mà không phòng sẽ bị người ta chiêm ngưỡng cảnh xuân nam thần soái ca tắm thác thì cái lợi không thấy mà bi kịch đến liền.
Một canh giờ sau
Tập đoàn Hiển – Linh – Liệt – Siểm – Hống lên đường đi về phía mục tiêu số là Nguyệt Hoa Tham.
- Chủ Nhân, thám báo của đồ tử đồ tôn Liệt Diễm Thử thông tin về thì gần đây không có khu vực nào có những thứ liên quan đến độc như độc khí, độc vật… mà chủ nhân muốn.
Nhưng ở gần khu vực Nguyệt Hoa Tham có một khe núi gọi là U Minh Khê, nơi đó nghe đồn rằng có một gốc U Minh Độc Thụ.
Truyền thuyết lưu lại rằng đã từng có rất nhiều độc sự, dược sư lập đoàn đi vào U Minh Khê để hòng tranh đoạt gốc U Minh Độc Thụ này.
Nhưng tất cả các lần đều là có đi không về, nên thông tin về thế giới bên trong U Minh Khê không được ghi chép lại một chút gì và tới giờ, nơi đó trở thành một cấm khu của tu sĩ và yêu thú.
- Tốt, vậy thì ngươi lên lịch trình đến U Minh Khê rồi đưa cho Tiểu Siểm. Chúng ta trực chỉ đến U Minh Khê lấy U Minh Độc Thụ sau đó mới tới Nguyệt Hoa Tham.
- Ca ca, U Minh lão độc vật ấy rất đáng ghét.
- Linh Nhi muội biết U Minh Độc Thụ à?
- Dạ, biết mà ca ca. Không chỉ biết, trong giới linh thụ (yêu thụ hoặc thảo mộc đã sinh trí) ở Thảo Mộc Lâm đều căm ghét lão độc thụ này.
Hắn không không chỉ xấu xí mà còn ác độc tàn nhẫn. Xú danh của hắn làm bẩn thanh danh Linh Dược tụi muội.
Cùng là linh thụ, nhưng hắn là ác thụ, nên bị Thảo Mộc Lâm Lâm chủ đuổi ra khỏi cộng đồng, hắn lẩn vào U Minh Khê chiếm cứ nơi đó làm địa bàn.
- Uh, vậy để ca ca thu phục hắn coi như trừ đi một ác thụ trả lại công đạo cho linh thụ giới các muội nha.
- Dạ, ca ca. Muội từng giao thủ với hắn 1 lần, muội tuy đạo hạnh không bằng hắn, nhưng muội không sợ. Uẩn Thần Tộc của muội là khắc tinh của độc khí U Minh Thụ bọn hắn.
Nhưng ca ca thì phải cẩn thận mới được, u minh độc khí của hắn là độc chất linh hồn đến từ U Minh Giới. Dính vào độc khí này nhẹ thì thành cương thi, nặng thì thành âm linh, đời đời kiếp kiếp thác bất siêu sinh, không vào luân hồi.
- Wao… độc chất này ta thích. U Minh Giới một ngày nào đó ta sẽ đến chơi, giờ thì tiểu Siểm trực chỉ U Minh Khê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.