Chương 27: Ăn Miếng Dưa Hấu Bù Lại Nước Dâm Động Thịt Mới Chảy Ra Nào
Xuân Bất Ngữ
20/02/2024
“Cốc, cốc, cốc!”Vào lúc Lâm Ngọc Nhiêu đang bị nùng tinh phun đầy mặt ngơ ngác nhìn Hướng Minh Vũ không biết làm sao, cửa sổ xe đột nhiên bị người nào gõ. Sắc mặt cô biến đổi ngay lập tức, theo bản năng nhào vào ngực Hướng Minh Vũ, gương mặt nhỏ vùi sâu vào trong lồng ngực anh.
Nỗi kinh hoàng quá mức làm Lâm Ngọc Nhiêu như chim sợ cành cong, cơ thể cứng còng, ngừng thở lắng nghe động tĩnh ngoài cửa. So sánh với vẻ kinh hoàng thất thố của Lâm Ngọc Nhiêu, Hướng Minh Vũ lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh với chiếc áo khoác sau lưng ghế trùm lên người Lâm Ngọc Nhiêu, sau đó mới từ từ hạ cửa kính xuống.
Anh thò đầu ra nhìn, có âm thanh vang lên từ phía đuôi xe: “Có thể di chuyển xe chút được không?” Rất rõ ràng, tiếng động mới rồi là do người này làm ra, hơn nữa người này cũng không gõ cửa xe. Chẳng qua mới rồi Lâm Ngọc Nhiêu ăn gậy thịt cho chú nhỏ quá mức căng thẳng mới sinh ra ảo giác.
“Đi ngay đây.” Hướng Minh Vũ gật đầu với người này, lại đóng cửa xe lại lần nữa.
Lâm Ngọc Nhiêu cũng hồi thần lại, lặng lẽ dò đầu ra hỏi: “Không bị người ta phát hiện chứ?”
Nhìn gương mặt đỏ bừng còn lưu dấu vết tinh dịch của mình, lông mi dày cũng vương nước mắt, lúc hỏi anh tình dục trong mắt còn chưa tan đi, mở to mắt như con thỏ nhỏ, đúng là vừa dâm đãng lại ngây thơ mà.
Gậy thịt Hướng Minh Vũ còn chưa nhét vào trong quần lại có xu thế biến to: “Chị dâu, em lau miệng cho chị.” Lời thì nói thế đấy nhưng anh lại hét ngón tay vào miệng cô, chơi xấu đảo đảo: “Em bắn ra có nuốt xuống không?”
Lâm Ngọc Nhiêu thấy dáng vẻ không hề sợ hãi của anh, gạt tay anh ra, phẫn nộ lên án: “Mới rồi cậu bắn ghì chặt đầu tôi suốt, đồ cậu bắn ra phần lớn chui hết vào cổ họng tôi rồi.” Sặc tới mức cô sắp nôn ra tới nơi.
Hướng Minh Vũ thích nhất là nhìn dáng vẻ hờn giận này của chị dâu, quyến rũ chết người. Anh ôm chị dâu đang tức giận lên, yêu thương hôn lên cái miệng nhỏ của cô, bàn tay to lặng lẽ sờ xuống hoa tâm, quần lót ướt sũng như được vớt ra từ trong nước vậy: “Ướt thế này cơ à!”
“Bụp” một tiếng, Lâm Ngọc Nhiêu xấu hổ giận dữ đánh vào bàn tay chú nhỏ: “Không phải người bên ngoài bảo cậu lái xe đi à? Chúng ta cũng phải về thôi?” Ăn cũng đã ăn rồi, anh sẽ không làm khó cô nữa đâu nhỉ?
Hướng Minh Vũ dùng áo khoác của mình lau sạch miệng và mặt cho cô, cuối cùng mới thu dọn gậy thịt bán cương của mình vào. Thật ra anh còn chưa tận hứng lắm, chẳng qua món khai vị như thế này cũng đủ để đè dục hỏa trong người anh xuống.
Anh để chị dâu nghỉ ngơi ở ghế sau, còn mình thì nhảy xuống xe vòng sang ghế lái, lái xe khỏi rạp hát đi mua gạo với bột mì, sau đó lại bổ nửa quả dưa hấu cắm cái muỗng nhỏ đưa cho cô: “Bù chút nước, không thì động dâm bên dưới của chị chảy khô bây giờ.”
Cái tên dâm tà này đúng là khiến Lâm Ngọc Nhiêu tức đến nghiến răng nghiến lợi mà. Cô chui ra ngoài cửa sổ xe muốn mắng người, kết quả lại bị chú nhỏ dúi trán đẩy vào. Anh còn vói đầu vào trong, hung hăng hôn cô một cái, cuối cùng còn sắc tình liếm láp môi cô: “Chờ em đi mua cho chị thêm mấy thùng sữa bò, vú dâm cũng phải bồi bổ.”
Lâm Ngọc Nhiêu sao có thể là đối thủ của gã lưu manh này, chỉ có thể ôm dưa hấu căm hờn xúc một miếng thật to nhét vào miệng, xem nó như Hướng Minh Vũ, dùng sức nhai nát. Mà sau khi chất lỏng ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, cô mới nhìn thấy Hướng Minh Vũ đang bước lại đây qua gương chiếu hậu, anh cười hỏi: “Tới kỳ chị có cần băng vệ sinh không?”
Lâm Ngọc Nhiêu sửng sốt vài giây, đuôi mắt nhìn thấy bên cạnh chỗ đậu xe là siêu thị, cô nghĩ nghĩ: “Tôi tự đi mua.”
Hướng Minh Vũ nhắm mắt theo đuôi, Lâm Ngọc Nhiêu vốn cảm thấy đây là một chuyện rất xấu hổ rồi, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc tìm hiểu thứ mới lạ của Hướng Minh Vũ, cô lại không biết nên khóc hay cười.
Cuối cùng 3 gói băng vệ sinh đều được Hướng Minh Vũ cầm trong tay, ấy thế mà anh lại chẳng hề xấu hổ chút nào.
Ăn miếng dưa hấu bù lại nước dâm động thịt mới chảy ra nào.
Nỗi kinh hoàng quá mức làm Lâm Ngọc Nhiêu như chim sợ cành cong, cơ thể cứng còng, ngừng thở lắng nghe động tĩnh ngoài cửa. So sánh với vẻ kinh hoàng thất thố của Lâm Ngọc Nhiêu, Hướng Minh Vũ lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh với chiếc áo khoác sau lưng ghế trùm lên người Lâm Ngọc Nhiêu, sau đó mới từ từ hạ cửa kính xuống.
Anh thò đầu ra nhìn, có âm thanh vang lên từ phía đuôi xe: “Có thể di chuyển xe chút được không?” Rất rõ ràng, tiếng động mới rồi là do người này làm ra, hơn nữa người này cũng không gõ cửa xe. Chẳng qua mới rồi Lâm Ngọc Nhiêu ăn gậy thịt cho chú nhỏ quá mức căng thẳng mới sinh ra ảo giác.
“Đi ngay đây.” Hướng Minh Vũ gật đầu với người này, lại đóng cửa xe lại lần nữa.
Lâm Ngọc Nhiêu cũng hồi thần lại, lặng lẽ dò đầu ra hỏi: “Không bị người ta phát hiện chứ?”
Nhìn gương mặt đỏ bừng còn lưu dấu vết tinh dịch của mình, lông mi dày cũng vương nước mắt, lúc hỏi anh tình dục trong mắt còn chưa tan đi, mở to mắt như con thỏ nhỏ, đúng là vừa dâm đãng lại ngây thơ mà.
Gậy thịt Hướng Minh Vũ còn chưa nhét vào trong quần lại có xu thế biến to: “Chị dâu, em lau miệng cho chị.” Lời thì nói thế đấy nhưng anh lại hét ngón tay vào miệng cô, chơi xấu đảo đảo: “Em bắn ra có nuốt xuống không?”
Lâm Ngọc Nhiêu thấy dáng vẻ không hề sợ hãi của anh, gạt tay anh ra, phẫn nộ lên án: “Mới rồi cậu bắn ghì chặt đầu tôi suốt, đồ cậu bắn ra phần lớn chui hết vào cổ họng tôi rồi.” Sặc tới mức cô sắp nôn ra tới nơi.
Hướng Minh Vũ thích nhất là nhìn dáng vẻ hờn giận này của chị dâu, quyến rũ chết người. Anh ôm chị dâu đang tức giận lên, yêu thương hôn lên cái miệng nhỏ của cô, bàn tay to lặng lẽ sờ xuống hoa tâm, quần lót ướt sũng như được vớt ra từ trong nước vậy: “Ướt thế này cơ à!”
“Bụp” một tiếng, Lâm Ngọc Nhiêu xấu hổ giận dữ đánh vào bàn tay chú nhỏ: “Không phải người bên ngoài bảo cậu lái xe đi à? Chúng ta cũng phải về thôi?” Ăn cũng đã ăn rồi, anh sẽ không làm khó cô nữa đâu nhỉ?
Hướng Minh Vũ dùng áo khoác của mình lau sạch miệng và mặt cho cô, cuối cùng mới thu dọn gậy thịt bán cương của mình vào. Thật ra anh còn chưa tận hứng lắm, chẳng qua món khai vị như thế này cũng đủ để đè dục hỏa trong người anh xuống.
Anh để chị dâu nghỉ ngơi ở ghế sau, còn mình thì nhảy xuống xe vòng sang ghế lái, lái xe khỏi rạp hát đi mua gạo với bột mì, sau đó lại bổ nửa quả dưa hấu cắm cái muỗng nhỏ đưa cho cô: “Bù chút nước, không thì động dâm bên dưới của chị chảy khô bây giờ.”
Cái tên dâm tà này đúng là khiến Lâm Ngọc Nhiêu tức đến nghiến răng nghiến lợi mà. Cô chui ra ngoài cửa sổ xe muốn mắng người, kết quả lại bị chú nhỏ dúi trán đẩy vào. Anh còn vói đầu vào trong, hung hăng hôn cô một cái, cuối cùng còn sắc tình liếm láp môi cô: “Chờ em đi mua cho chị thêm mấy thùng sữa bò, vú dâm cũng phải bồi bổ.”
Lâm Ngọc Nhiêu sao có thể là đối thủ của gã lưu manh này, chỉ có thể ôm dưa hấu căm hờn xúc một miếng thật to nhét vào miệng, xem nó như Hướng Minh Vũ, dùng sức nhai nát. Mà sau khi chất lỏng ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, cô mới nhìn thấy Hướng Minh Vũ đang bước lại đây qua gương chiếu hậu, anh cười hỏi: “Tới kỳ chị có cần băng vệ sinh không?”
Lâm Ngọc Nhiêu sửng sốt vài giây, đuôi mắt nhìn thấy bên cạnh chỗ đậu xe là siêu thị, cô nghĩ nghĩ: “Tôi tự đi mua.”
Hướng Minh Vũ nhắm mắt theo đuôi, Lâm Ngọc Nhiêu vốn cảm thấy đây là một chuyện rất xấu hổ rồi, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc tìm hiểu thứ mới lạ của Hướng Minh Vũ, cô lại không biết nên khóc hay cười.
Cuối cùng 3 gói băng vệ sinh đều được Hướng Minh Vũ cầm trong tay, ấy thế mà anh lại chẳng hề xấu hổ chút nào.
Ăn miếng dưa hấu bù lại nước dâm động thịt mới chảy ra nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.