Thôn Phụ Trưởng Thành

Chương 32:

Xuân Bất Ngữ

20/02/2024

Chồng cô ngồi trong sân một lát rồi cũng đi ra, gã đứng dưới bóng đèn ngay cổng lớn, giọng nói to rõ vang dội, hỏi cô: “Em có muốn uống viên thuốc tiêu thực không?”

“Không cần đâu.” Trong lòng Lâm Ngọc Nhiêu đang buồn bực tới hoảng. Cô nghĩ, quay lại bên cạnh chồng mình, định trò chuyện với gã. Từ lúc hai người kết hôn tới giờ, thời gian hai người lén lút ở cạnh nhau không nhiều lắm. Tính cách chồng cô khá lạnh nhạt, trong lòng lại có tâm áy náy với cô, cũng ngại bỏ mặt mũi xuống. Dù sao chuyện tốt mà hai anh em bọn họ làm ra, bản thân gã cũng khó lòng mà đối mặt được. Cho nên, dù đêm xuống hai người bọn họ có ngủ trên cũng một chiếc giường cũng không giao tiếp với nhau nhiều bao nhiêu, càng đừng nói gì tới việc tâm sự chuyện thân mật.

“Dưa hấu sắp chín rồi nhỉ? Không biết giá cả thế nào? Em thấy mấy ngày nay người trong thôn kéo xe lớn một loạt không ít đâu!” Mùa bán dưa, trong thôn rất rộn ra, có điều phần lớn thời gian cô đều trốn trong nhà, cô có hơi sợ giao tiếp.

“Hai ngày tới có thể bán được rồi. Người mua dưa cũng liên lạc xong rồi.” Hướng Minh Hưng lại quan sát vợ cẩn thận một lát, ánh mắt đảo qua áo sơ mi tay dài cổ cao của cô, tò mò hỏi: “Áo em mới mua à?”

Gã không hỏi còn đỡ, vừa hỏi một cái Lâm Ngọc Nhiêu đã chột dạ ngay.

“Đâu có đâu, mua từ lâu rồi.” Trên cổ cô toàn là dấu vết Hướng Minh Vũ gặm ra, cô thực sự không có đủ dũng khí để lộ nó ra trước mặt chồng mình.

“Ồ.” Hướng Minh Hưng không còn hứng thú gì nữa, xoay người: “Anh đi tắm đây.”

Sau nửa đêm, Lâm Ngọc Nhiêu nửa tỉnh nửa mê, sau lưng đau tới mức cô trằn trọc khó ngủ. nhưng cô lại không dám làm ra động tĩnh gì lớn, sợ làm chồng thức giấc. Lúc có bóng người màu đen xuất hiện cạnh mép giường cô, cô vừa định hét lên thì đã bị người che lại, hơi thở quen thuộc làm cô im lặng. Cô bị Hướng Minh Vũ mạnh mẽ kéo ra khỏi phòng nhét vào phòng anh. Anh trở tay đóng cửa lại, cô kinh hãi thốt lên: “Cậu muốn làm gì?” Cô cũng không cảm thấy anh là tên cầm thú phải ngày ngày đêm đêm cô làm cô mới được. Hơn nữa động thịt của cô bị anh đâm tới sưng húp lên rồi, sau lưng còn đang đau đớn nóng rát đây.

“Bôi thuốc cho chị.” Hướng Minh Vũ để trần nửa thân trên, cơ ngực tráng kiện bày ra đó, các múi cơ bụng xếp thành hàng vô cũng bắt mắt. Trong miệng anh còn ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, trong tay cầm lọ thuốc đi tới bên cạnh cô.



“Chị lên giường đi.” Anh hết hất cằm với cô, Lâm Ngọc Nhiêu hơi chút do dự nhưng trên lưng cô đau lắm. Thế là cô ngoan ngoãn bò lên giường nằm sấp xuống. Hướng Minh Vũ vươn tay vạch áo ngủ của chị dâu lên, tấm lưng trắng bóc làm hô hấp của anh cứng lại. Anh dùng sức cắn chặt đầu thuốc lá, ánh mắt nhìn xuống sống lưng trầy da quá nửa của chị dâu.

Một mảnh đỏ bừng nhìn mà ghê người bỗng chốc dập tắt rụi chút dục vọng mới trào lên trong mắt anh. Trong lòng giống như có mảnh thủy tinh cứa vào, hô hấp cũng không khống chế được mà dừng lại.

Một lát sau……

“Có chỗ rỉ máu rồi.” Nghe giọng điệu của chú nhỏ không tốt lắm, giống như đang giận dỗi, Lâm Ngọc Nhiêu quay đầu nhìn anh. Gương mặt đoan chính dưới ánh đèn giờ đang nhíu chặt mày, biểu cảm ảo não nặng nề.

Phản ứng này của anh ngược lại khiến cô cảm thấy buồn cười, không khỏi muốn đùa với anh một chút: “Lúc cậu làm tôi dùng sức lớn như thế, thân cây lại thô ráp, đến cả cái áo cậu cũng không biết lót cho tôi.”

Hướng Minh Vũ im lặng không lên tiếng, chỉ cắn đầu thuốc càng ngày càng chặt, anh im lặng thoa thuốc xong cho cô: “Chắc là sẽ hơi đau, chị nhịn một chút nhé.” Thuốc mỡ mát lạnh tiếp xúc với làn da, đau đớn nhân lên gấp mấy lần ngay lập tức. Lâm Ngọc Nhiêu đau tới hít khí liên tục, cả người cô căng cứng, nắm tay cũng siết chặt lại.

Vành tai nóng lên, môi lưỡi Hướng Minh Vũ men tới: “Chị dâu…” Âm thanh rầu rĩ bật ra từ trong cổ họng anh, môi lưới lưu luyến dụ cô nghiêng miệng đưa tới trước mặt anh.

“Lần này là lỗi do em, sau này không bao giờ làm chị bị thương nữa.” Đầu lưỡi Hướng Minh Vũ nhẹ quét qua đôi môi chị dâu, thương tiếc trào ra. Trong lúc hốt hoảng, Lâm Ngọc Nhiêu nghĩ, nếu người lúc trước cô gả là Hướng Minh Vũ…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thôn Phụ Trưởng Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook