Thôn Phụ Trưởng Thành

Chương 5:

Xuân Bất Ngữ

17/02/2024

Giọng điệu của Hướng Minh Vũ giống như đang bàn bạc, nhưng miệng anh thì châm ngòi thổi gió khắp nơi. Liếm một mạch từ xương quai xanh tinh tế tới cặp vú sữa đang rung rinh kia.

“Chị dâu, núm vú chị cương lên cứng như cục đá này, dâm quá đi mất.”

Cảm nhận được môi lưỡi nóng bỏng đang không ngừng xoay quanh đầu ti, Lâm Ngọc Nhiêu cảm thấy mình sắp không xong rồi. Cô dùng sức đẩy ngón tay trong miệng mình ra, cơ thể run rẩy không ngừng, tưởng chừng như muốn ngã xuống.

Nhưng lúc này eo nhỏ của cô lại uốn éo, bàn tay to của Hướng Minh Vũ nắm lấy vú cô, không nặng không nhẹ kéo một cái: “Ư…” Cô thống khổ cong eo rúc người vào ngực anh.

“Chị muốn chạy đi đâu hả?” Hướng Minh Vũ miết lấy cằm cô, nhìn từ trên cao xuống. Hai mắt anh đỏ au, cả người tản ra hơi thở hung dữ của dã thú đuổi theo bạn đời muốn giao phối.

“Chị dâu, dùng cái miệng nhỏ kia ăn em một lần được không?”

Anh đẩy cu thịt cứng như sắt kia của mình vào cửa mình đang bị tách ra kia của cô. Cách một lớp quần đùi và qυần lót nhưng thứ đồ kia vẫn làm cô cảm thấy nóng rực, run rẩy không ngừng.

“Không được, ngàn lần không được.”

Lâm Ngọc Nhiêu cho rằng em chồng lại muốn đâm vào phía dưới của cô lần nữa, cô nghiêm khắc từ chối.

“Minh Vũ, chúng ta không thể làm thế được. Tôi là chị dâu của cậu đó, cậu không thể làm thế được.”

Đêm tân hôn đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Lúc đó cô cũng không biết người đè mình lại là em chồng. Nhưng lúc này cô vô cùng tỉnh táo, sao cô có thể thuận theo anh làm bậy được.

“Nhưng mà thằng em của em phải làm sao bây giờ? Nó sắp nổ tung rồi, chị dâu, chị sờ thử đi. Nếu chị không chịu ăn nó, nó không sống nổi qua hôm nay mất.”



Hướng Minh Vũ quyết tâm phải để Lâm Ngọc Nhiêu làm anh bắn ra. Dù sao anh cũng đã ăn cô rồi, có cố gắng xóa đi đêm triền miên đó thế nào thì cũng không có nghĩa là chuyện này chưa từng xảy ra.

Lâm Ngọc Nhiêu không chống lại được sức lực của em chồng, cô bị anh cứng rắn kéo tay chạm vào cây hàng kia. Độ nóng của nó như làm bỏng bàn tay cô khiến cô sợ hãi muốn buông ra ngay lập tức.

“Chị dâu đừng buông.”

Hướng Minh Vũ thở gấp từng cơn, cơ ngực trên người anh đều bị mồ hôi thấm ướt. Rõ ràng ngoài trời đang đổ mưa, nhiệt độ không khí cũng rất thấp nhưng trong phòng bếp lại nóng như thiêu đốt con người ta.

“Chị dâu, chị dùng sục cho em đi. Đừng sợ, nó muốn được chị sục đó. Chị dâu, nhanh lên, chị nhìn xem, nó sưng to tới mức sắp phun nước đến nơi rồi.”

Lâm Ngọc Nhiêu cảm nhận được lòng bàn tay đang dính nhớp, đó là chất lỏng được toát ra từ con cu khủng của em chồng cô. Cô không dám nhìn vào thứ đồ thô to kia, trong lòng thì đang hốt hoảng tự hỏi, sao đêm tân hôn đó anh có thể cắm nó vào trong người cô được thế, lớn quá mức rồi. Cô nhắm mắt vuốt vài cái nhưng Hướng Minh Vũ không thỏa mãn, anh nắm hai tay cô cùng nhau vuốt. Thứ đồ chơi kia quá mức kinh khủng, Lâm Ngọc Nhiêu sục một hồi lâu, tay cũng mỏi nhừ rồi, cô cắn môi thẹn thùng hỏi anh.

“Được chưa thế?”

Bên tai là tiếng thở dốc thô nặng của chú nhỏ làm tim cô nảy thình thích. Hô hấp nóng rực phả lên cổ cô, trong họng còn phát ra tiếng rên ɾỉ như đau đớn lại như sung sướng.

“Chị dâu, một lần thôi, để nó chui vào miệng nhỏ của chị, được không?”

Anh đang cầu xin cô, Lâm Ngọc Nhiêu run rẩy lắc lắc đầu.

“Không được.”



Cô định kẹp hai chân mình lại. Bím nhỏ phía dưới đã ướt dầm dề, trong cơ thể cô đang ngứa ngáy nhộn nhạo, làm cô đứng ngồi không yên.

“Không cần miệng dưới đâu, miệng nhỏ phía trên của chị là đủ rồi”

Con cu của Hướng Minh Vũ không thoải mái, lý trí bảo anh mau đè Lâm Ngọc Nhiêu xuống mà làm. Anh đè cô quỳ xuống đất, cây hàng thô to đỏ bừng nhắm thẳng miệng cô mà đâm vào.

“Cậu điên rồi!”

Sắc mặt Lâm Ngọc Nhiêu trắng bợt. Cô chưa bao giờ biết thứ này có thể dùng miệng để ngậm. Chóp mũi thoang thoảng vị tanh nồng làm cô khó chịu muốn lẩn tránh.

“Ghét bỏ em à?”

Hướng Minh Vũ nhìn Lâm Ngọc Nhiêu kháng cự mình. Chị dâu non non mềm mềm này, anh cũng không muốn ép buộc cô. Bàn tay to nhấc bổng cô lên đặt trên bàn bếp. Lần này anh không cho cô có cơ hội phản kháng, anh thô bạo kéo luôn quần đùi và qυần lót của cô xuống, há miệng bú núc lấy cái lồn dâm loàn vừa hồng vừa ướt kia của cô.

“Cậu làm gì thế!?”

Lâm Ngọc Nhiêu khiếp sợ trợn tròn mắt. Khi cửa mình được người ta núc cuồng nhiệt, sự ngứa ngáy trong cơ thể cô cũng lên cực điểm. Cô cong eo, như con cá nằm trên thớt, không còn sức mà vặn người. Nhưng môi lưỡi nóng hổi đang càn quét trong lồn nhỏ kia lại làm cô hôn phi phách tán.

“Minh Vũ…”

Cô sướng tới mức da đầu tê dại, bàn tay đặt trên đầu anh vừa muốn đẩy nó ra nhưng một giây sau lại ghì chặt nó xuống

“Minh Vũ….”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thôn Phụ Trưởng Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook