Chương 7:
Xuân Bất Ngữ
18/02/2024
“Chị nghĩ là anh trai em tới thì thứ đồ chơi này sẽ mềm đi à?” Nhìn dáng vẻ Lâm Ngọc Nhiêu khiếp sợ, gương mặt đỏ bừng bừng, tay Hướng Minh Vũ lại không khống chế được mò tới vú của cô.
Cả người Lâm Ngọc Nhiêu run rẩy, nhớ tới việc chồng mới đi ra ngoài không lâu, nhỡ chẳng may gã đột nhiên đi vào….
“Minh Vũ, chuyện hôm nay chị sẽ xem như chưa hề xảy ra.” Cô vội vàng đứng dậy, sợ chú nhỏ lại bắt được cô, nhanh chân chạy ra khỏi phòng bếp.
Về tới phòng, cô hấp tấp đóng chặt cửa lại, tâm lưng đơn bạc kề sát lên ván cửa, cơ thể vô lực trượt người ngã xuống đất.
Hạ thân ướt dính nhắc nhở cô, không lâu trước đó, xém tí nữa cô đã phạm phải sai lầm to lớn rồi. Lâm Ngọc Nhiêu bất lực hổ thẹn, con mắt đỏ rực, ấm ức cực kỳ. Không đợi cho cơ kịp thở dốc một hồi, trên hành lang liền vang lên tiếng bước chân. Cô nghĩ là Hướng Minh Vũ đuổi theo tới đây, sợ tới mức đứng bật dậy, kinh sợ bàng hoàng muốn tìm thứ gì đó đè chặt cửa lại.
Cửa ở nông thôn đều là kiểu hai cánh, trong ngoài đều có then cài nhưng lại không có khóa. Lâm Ngọc Nhiêu còn đang bận rộn dịch ghế thì cửa đã bị người ta đẩy mở ra, trong nháy mắt, trái tim cô như vọt lên cổ họng, không đợi cô quay đầu thì đã nghe thấy tiếng chồng nên hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hướng Minh Hưng cũng không đi vào mà ngạc nhiên nói với Lâm Ngọc Nhiêu: “Đưa cục sạc đây cho anh.”
Lâm Ngọc Nhiêu mơ màng đi về phía đầu giường rút cục sạc đưa cho gã, Hướng Minh Hưng nhận lấy rồi nhìn chằm chằm vào cô, đáng giá vài giây: “Em không thoải mái à?”
Lâm Ngọc Nhiêu lắc đầu: “Không có.”
“Sắc mặt của em không ồn lắm, nóng quá hả?”
Lâm Ngọc Nhiêu khó có thể mở miệng, sao cô có thể nói với chồng mình cô đang sợ cô với em trai gã sẽ làm ra chuyện không đứng đắn được.
“Nếu bị cảm thì uống thuốc đi, trong nhà không có thì bảo Minh Vũ đi mua cho.”
Cảm nhận được sự quan tâm của chồng, trong lòng Lâm Ngọc Nhiêu càng hụt hẫng, cô thề nhất định phải quản được thân thể mình, tuyệt đối không thể trở thành một người vợ dâm đãng dục cầu bất mãn được.
“Vâng, em biết rồi.”
Nhìn Hướng Minh Hưng đi vào phòng bếp, Lâm Ngọc Nhiêu đoán chắc gã đi dặn dò Hướng Minh Vũ đi mua thuốc cho cô. Cô trở lại phòng tìm quần áo lén đi nhà vệ sinh tắm rửa.
Vốn dĩ cô định tắm nhanh một tí nhưng mà khi ngón tay sờ vào động nhỏ phía dưới, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn kia lại trào dâng. Trong đầu lại hiện lên một màn chú nhỏ ngồi xổm trước thân dưới của cô để “húp lẩu", đầu lưỡi anh vừa nóng vừa linh hoạt, giống như con rắn nhỏ mặc sức cuồng hoan trong lồn của cô. Lúc đó cô vừa sợ vừa sướng, lý trí cũng hoàn toàn biến mất, chỉ mong chú nhỏ bú mút mạnh hơn, nhiều hơn nữa. Nếu không phải chồng cô đột nhiên trở về, sợ là lúc này cây gậy cứng rắn của anh đã đâm thẳng vào rồi.
“Ư…” Lâm Ngọc Nhiêu cắn môi chà loạn xạ phía dưới vài cái, cô không có chút kinh nghiệm gì, vừa ngại ngùng vừa lần mò, ngón tay cũng không dám chọc sâu vào trong, chỉ có thể dùng bàn tay không nặng không nhẹ xoa nắn hột le: “Khó chịu quá…” Cô sắp khóc tới nơi rồi, tự cô làm mãi không hết khó chịu, ngược lại càng khiến bản thân rơi vào tình trạng nửa vời, khó chịu vô cùng.
Cơ thể trắng nõn chẳng mấy chốc mà mướt mồ hôi, dần dàn cô không đứng thẳng được nữa, đặt mông ngồi lên ghế nhỏ, háng không ngừng mở rộng run rẩy, ngón tay cố gắng thủ dâm để thoả mãn bản thân.
“Sao không sướng gì hết vậy.” Lâm Ngọc Nhiêu bị dục vọng quá mức mãnh liệt của mình làm cho phát khóc, ngón tay của cô không tài nào làm cô thỏa mãn được. Dày vò cả nửa ngày, tay cũng đã tê rần, hai chân mở rộng vô lực ngã sang hai bên.
Dừng lại trong chốc lát, Lâm Ngọc Nhiêu quyết định từ bỏ, cô đứng dậy tắm lại lần nữa, cố nén cảm giác ngứa ngáy đang kêu gào trong cơ thể. Cô tắm xong ra ngoài mới biết mưa càng lúc càng lớn, cô phải đi dọn chén đũa trong phòng bếp.
Sau khi sấy tóc khô được bảy tám phần, lúc này tâm trạng cô vẫn còn phức tạp, đi về phòng bếp. Lúc cô tới cửa, không biết là Hướng Minh Vũ có còn bên trong không, cô đứng lại, nín thở nghe ngóng.
“Chị dâu sợ em tới vậy sao?” Cửa sau lưng đột nhiên mở ra, Hướng Minh Vũ bước vào cùng hơi nước lạnh. Lâm Ngọc Nhiêu hoảng sợ, trái tim nhảy dựng, cô quay đầu trợn tròn mắt nhìn anh.
“Tắm rồi à?” Tầm mắt Hướng Minh Vũ dừng trên người cô: “Mặc nhiều thế không thấy nóng hả?”
Cả người Lâm Ngọc Nhiêu run rẩy, nhớ tới việc chồng mới đi ra ngoài không lâu, nhỡ chẳng may gã đột nhiên đi vào….
“Minh Vũ, chuyện hôm nay chị sẽ xem như chưa hề xảy ra.” Cô vội vàng đứng dậy, sợ chú nhỏ lại bắt được cô, nhanh chân chạy ra khỏi phòng bếp.
Về tới phòng, cô hấp tấp đóng chặt cửa lại, tâm lưng đơn bạc kề sát lên ván cửa, cơ thể vô lực trượt người ngã xuống đất.
Hạ thân ướt dính nhắc nhở cô, không lâu trước đó, xém tí nữa cô đã phạm phải sai lầm to lớn rồi. Lâm Ngọc Nhiêu bất lực hổ thẹn, con mắt đỏ rực, ấm ức cực kỳ. Không đợi cho cơ kịp thở dốc một hồi, trên hành lang liền vang lên tiếng bước chân. Cô nghĩ là Hướng Minh Vũ đuổi theo tới đây, sợ tới mức đứng bật dậy, kinh sợ bàng hoàng muốn tìm thứ gì đó đè chặt cửa lại.
Cửa ở nông thôn đều là kiểu hai cánh, trong ngoài đều có then cài nhưng lại không có khóa. Lâm Ngọc Nhiêu còn đang bận rộn dịch ghế thì cửa đã bị người ta đẩy mở ra, trong nháy mắt, trái tim cô như vọt lên cổ họng, không đợi cô quay đầu thì đã nghe thấy tiếng chồng nên hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hướng Minh Hưng cũng không đi vào mà ngạc nhiên nói với Lâm Ngọc Nhiêu: “Đưa cục sạc đây cho anh.”
Lâm Ngọc Nhiêu mơ màng đi về phía đầu giường rút cục sạc đưa cho gã, Hướng Minh Hưng nhận lấy rồi nhìn chằm chằm vào cô, đáng giá vài giây: “Em không thoải mái à?”
Lâm Ngọc Nhiêu lắc đầu: “Không có.”
“Sắc mặt của em không ồn lắm, nóng quá hả?”
Lâm Ngọc Nhiêu khó có thể mở miệng, sao cô có thể nói với chồng mình cô đang sợ cô với em trai gã sẽ làm ra chuyện không đứng đắn được.
“Nếu bị cảm thì uống thuốc đi, trong nhà không có thì bảo Minh Vũ đi mua cho.”
Cảm nhận được sự quan tâm của chồng, trong lòng Lâm Ngọc Nhiêu càng hụt hẫng, cô thề nhất định phải quản được thân thể mình, tuyệt đối không thể trở thành một người vợ dâm đãng dục cầu bất mãn được.
“Vâng, em biết rồi.”
Nhìn Hướng Minh Hưng đi vào phòng bếp, Lâm Ngọc Nhiêu đoán chắc gã đi dặn dò Hướng Minh Vũ đi mua thuốc cho cô. Cô trở lại phòng tìm quần áo lén đi nhà vệ sinh tắm rửa.
Vốn dĩ cô định tắm nhanh một tí nhưng mà khi ngón tay sờ vào động nhỏ phía dưới, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn kia lại trào dâng. Trong đầu lại hiện lên một màn chú nhỏ ngồi xổm trước thân dưới của cô để “húp lẩu", đầu lưỡi anh vừa nóng vừa linh hoạt, giống như con rắn nhỏ mặc sức cuồng hoan trong lồn của cô. Lúc đó cô vừa sợ vừa sướng, lý trí cũng hoàn toàn biến mất, chỉ mong chú nhỏ bú mút mạnh hơn, nhiều hơn nữa. Nếu không phải chồng cô đột nhiên trở về, sợ là lúc này cây gậy cứng rắn của anh đã đâm thẳng vào rồi.
“Ư…” Lâm Ngọc Nhiêu cắn môi chà loạn xạ phía dưới vài cái, cô không có chút kinh nghiệm gì, vừa ngại ngùng vừa lần mò, ngón tay cũng không dám chọc sâu vào trong, chỉ có thể dùng bàn tay không nặng không nhẹ xoa nắn hột le: “Khó chịu quá…” Cô sắp khóc tới nơi rồi, tự cô làm mãi không hết khó chịu, ngược lại càng khiến bản thân rơi vào tình trạng nửa vời, khó chịu vô cùng.
Cơ thể trắng nõn chẳng mấy chốc mà mướt mồ hôi, dần dàn cô không đứng thẳng được nữa, đặt mông ngồi lên ghế nhỏ, háng không ngừng mở rộng run rẩy, ngón tay cố gắng thủ dâm để thoả mãn bản thân.
“Sao không sướng gì hết vậy.” Lâm Ngọc Nhiêu bị dục vọng quá mức mãnh liệt của mình làm cho phát khóc, ngón tay của cô không tài nào làm cô thỏa mãn được. Dày vò cả nửa ngày, tay cũng đã tê rần, hai chân mở rộng vô lực ngã sang hai bên.
Dừng lại trong chốc lát, Lâm Ngọc Nhiêu quyết định từ bỏ, cô đứng dậy tắm lại lần nữa, cố nén cảm giác ngứa ngáy đang kêu gào trong cơ thể. Cô tắm xong ra ngoài mới biết mưa càng lúc càng lớn, cô phải đi dọn chén đũa trong phòng bếp.
Sau khi sấy tóc khô được bảy tám phần, lúc này tâm trạng cô vẫn còn phức tạp, đi về phòng bếp. Lúc cô tới cửa, không biết là Hướng Minh Vũ có còn bên trong không, cô đứng lại, nín thở nghe ngóng.
“Chị dâu sợ em tới vậy sao?” Cửa sau lưng đột nhiên mở ra, Hướng Minh Vũ bước vào cùng hơi nước lạnh. Lâm Ngọc Nhiêu hoảng sợ, trái tim nhảy dựng, cô quay đầu trợn tròn mắt nhìn anh.
“Tắm rồi à?” Tầm mắt Hướng Minh Vũ dừng trên người cô: “Mặc nhiều thế không thấy nóng hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.