Chương 207: Thần Bí Văn Tự
Yêu Bạch Thái
27/03/2013
"Ta cảm giác những chữ này hình như sống vậy!" Dương Lăng giật mình mà nói.
Lúc này, một nghìn sợi Kim Quang ngưng tụ thành đại tự bỗng nhiên bắt đầu chạy tới chạy lui, cuối cùng kết thành một đoàn, thoạt nhìn giống như một cái kim sắc đại cầu, đại cầu thong thả mà xoay tròn, lộ ra khí tức tôn quý, uy nghiêm.
"Cô gia, những chữ này bởi vì quá tôn quý, quá thần thánh, cho nên con người, phàm vật không thể chịu đựng được chúng nó, thậm chí ngay cả dáng dấp của nó cũng không nhớ được." Vấn Thiên đồng tử giải thích.
Chữ này quá tôn quý, cho nên phàm vật không thể chịu được nó?
Dương Lăng ngẩn ra, thế nào lại có loại chuyện này?
Đồng thời một nghìn Kim Quang đại tự kết thành một đoàn, thì Thiên Bi bỗng nhiên bắt đầu rung động kịch liệt, trên Thiên Bi xuất hiện vô số vết rạn rậm rạp, hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặt. Khi trong ánh mắt mọi người đang bất khả tư nghị, Thiên Bi "Oanh" một tiếng, hóa thành vô số hạt bụi nhỏ, bay lên khắp bầu trời.
"Tại sao có thể như vậy!" Chúng Tiên Tôn, Đạo Tôn đều kinh hãi, trên một trăm đạo thần thức cường liệt tra xét chung quanh, đáng tiếc nhất vô sở hoạch (không có thu hoạch gì), Thiên Bi đã hóa thành bụi phấn.
Một hồi yên lặng quỷ dị, Thái Hoa Tiên Tôn trầm giọng hồn hậu thanh âm lần thứ hai vang lên: "Thiên Bi đã vỡ, luận đạo kết thúc."
Những Tiên Tôn, Đạo Tôn, lập tức xuất ra tiểu động thiên độn mất tiêu, mà mười người Dương Lăng thì cúi chào Thái Hoa Tiên Tôn, rồi leo lên hồng kiều ly khai.
Thái Hoa Tiên Tôn thủy chung không có lộ diện, tiễn mọi người xong, lập tức đóng cửa bế quan.
Khi mười người trở lại sát biên giới tiên đảo, bảy tên Đạo Quân đối với Dương Lăng ba người khẽ gật đầu, rồi giá khởi độn quan trốn chạy, ngay lập tức đi xa. Vô Cực công tử "Ha hả" cười: "Thiên Bi cư nhiên bể nát, chẳng biết vì sao mà vỡ."
Dương Lăng nghĩ thầm: "Lẽ nào cùng ta có quan hệ?" Dương Lăng nghĩ, việc này tất cùng việc mình vẽ nó có liên quan.
"Nhị vị không bằng theo tiểu đệ đi tới Vô Cực Cung ngồi chút a, để cho tiểu đệ được làm tròn bổ phận của chủ đối với khách a." Vô Cực công tử khởi xướng mời.
Dương Lăng cười nói: "Tại hạ còn có việc muốn làm, ngày sau có dịp, nhất định đi tới Vô Cực Cung bái phỏng."
Cô Tinh Nguyệt liếc mắt ngắm Vô Cực công tử, "Hắc hắc" cười: "Sớm nghe nói qua đại danh Vô Cực Cung, vừa lúc đi tới bái hội a."
Vô Cực công tử "Ha ha" cười: "Được, chúng ta trước cung tống Ngưu huynh, sau đó Cô huynh theo tiểu đệ quay về Vô Cực Cung."
Dương Lăng cười nói: "Nhị vị không cần tiễn, sau này còn gặp lại." Quang vựng chợt lóe, người đã không thấy.
Vô Cực công tử cùng Cô Tinh Nguyệt nhìn nhau, sóng vai độn quang, hướng lục địa bay đi.
"Vấn Thiên, những chữ này có lai lịch gì?" Dương Lăng một bên phi hành, một bên hỏi, Kim Quang đang kết thành quang cầu còn đang không ngừng cuộn lại.
Vấn Thiên đồng tử trầm ngâm chốc lát: "Tiểu nhân mơ hồ thôi trắc ra, trên một nghìn chữ này thập phần trọng đại, nó là trọng bảo!"
Dương Lăng lắc đầu, thẳng thắn không hề suy nghĩ nhiều: "Mặc kệ nó là cái gì, đối với ta hiện nay mà nói không hề bang trợ, không cần quản nó nữa."
Dương Lăng tâm tình hào hiệp, nói buông liền buông, nói không muốn liền không muốn, một bên hái thuốc, một bên hướng hải vực Đại Long Vương chưởng khống tiến lên. Thoáng qua vừa hơn tháng, ngày hôm nay, Vấn Thiên đồng tử đột nhiên nói: "Cô gia, tiểu nhân cảm giác được bản thể rung động, Thiên Cơ Cung có khả năng có chuyện gì phát sinh, tiểu nhân có nên trở lại nhìn một cái hay không?"
Dương Lăng trong lòng căng thẳng, lẽ nào Thái Huyền Môn phát động?
"Vấn Thiên, ngươi cùng Thái Cực cùng nhau phản hồi!"
"Thái Cực, ngươi đi tới phụ trợ Vấn Thiên, nghe lệnh Dịch Chân, nếu có chuyện gì, lập tức thông tri cùng ta! Nếu không có sự kiện gì, hai người ngươi ở lại Thiên Cơ Cung a."
Thái Cực đồng tử nóng nảy: "Chủ nhân, chúng ta đi, ai sẽ bảo hộ chủ nhân?"
Dương Lăng cười nói: "Ngươi cho ta là ngồi không sao? Có Thi Nô ở đây, gặp phải Đạo Tôn ta cũng chạy thoát được."
Hai đồng tử không dám kháng mệnh, từ biệt Dương Lăng, lóe ra rời khỏi Tây Hải, hướng Thiên Cơ Cung chạy đi.
Hai đồng tử vừa đi, Dương Lăng thầm nghĩ: "Đại kiếp nạn buông xuống, ta phải nhanh đề thăng tu vi mới được!" Kỳ thực Dương Lăng cũng minh bạch, chính bản thân tu hành tốc độ đã rất nhanh, viễn siêu so với tu sĩ phổ thông. Trong vòng trăm năm kết thành Kim Đan, đã thập phần khó có được. Dương Lăng cảm ứng, mình không được mười năm, nhất định có thể kết thành Kim Đan, tốc độ như vậy, rốt cuộc trong vạn người không có một tu sĩ kỳ tài như vậy.
"Con đường này phải từng bước một mà đi, không cấp bách được, trước phải tìm được Ngũ Lôi Hồ!" Dương Lăng nhận định rõ mục tiêu, không mấy ngày đã tiến nhập hải vực Đại Long Vương nắm giữ.
Trong hải vực Long Vương, đều có Thuỷ tộc tuần sát, Dương Lăng mới đến không lâu, đụng với người trong hỏa hải yêu vật tuần tra. Đội hải yêu này có sáu người, đều là Trúc Cơ Kỳ tu vi, thấy Dương Lăng, cả đám lớn tiếng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Dương Lăng tiến lên thi lễ, cười nói: "Tại hạ là tu sĩ đi ngang qua, xin hỏi mấy đạo hữu là môn đồ của ai?"
"Hanh! Chúng ta là thuộc hạ Tây Hải Đại Long Vương, phụ trách tuần sát hải vực, tu sĩ, ngươi nếu tiến nhập Đại Long Vương hải vực, sẽ không được đi loạn, thành thật một chút!" Chư yêu không ngừng hét lên.
Dương Lăng liên tục nói vâng, trong tay áo nhẹ nhàng hạ xuống vài đạo tế ti, tế ti này lặng yên không một tiếng động liền rót vào trong cơ thể sáu người, chính là "Thiệt Cổ" . Trong đó một người trúng Cổ, bỗng nhiên nói: "Các ngươi nói, Đại Long Vương đem Ngũ Lôi Hồ thả ở địa phương nào?"
"Đương nhiên đặt ở trong Tàng Bảo Động, Đại Long Vương còn thả ở nơi nào nữa." Một người trả lời.
"Tàng Bảo Động ở nơi nào?" Người nọ lại hỏi.
"Nghe nói Tàng Bảo Động được Đại Long Vương ẩn ở tại trong một cộng tóc."
"Cư nhiên là ở trên đầu rồi!" Dương Lăng thở dài một tiếng, nhớ tới Long Hổ Đạo Tôn lúc đầu cũng đem bảo bối đặt ở trong cộng tóc. Đạo Tôn cấp số tu sĩ, móng tay, tóc đều có thể dùng để luyện chế pháp khí, thậm chí có thể nói, Đạo Tôn thân thể là một kiện Đạo Khí uy lực cường đại.
Thôi động Cổ lực, người nọ lại hỏi: "Có thể hay không có người cướp đi cộng tóc đó của Đại Long Vương?"
"Trừ phi mỹ nhân, bằng không đừng mơ tưởng tới gần Đại Long Vương." Một người đáp.
Mỹ nhân?
Dương Lăng tâm niệm khẽ động, đối với Thi Nô trong Kim Quang quát lên: "Thi Nô, có chuyện giao cho ngươi đi làm. Ngươi thiện dụng yêu mị thuật, nay đi tới chỗ Đại Long Vương, nghĩ biện pháp lấy cho được tàng bảo giấu trên tóc trong người hắn."
Thi Nô nghe xong, cười khổ nói: "Chủ nhân, Long Vương tu vi còn trên tiểu nô, vạn nhất không thành công, tính mệnh tiểu nô coi như xong."
"Không sao, trước tiên ngươi có thể cố gắng bảo đảm tự thân an toàn, nếu như thực sự không thể thành công, ta cũng sẽ không trách ngươi." Dương Lăng nói xong, đem Thi Nô nhiếp ra khỏi Kim Quang, hóa thành một đạo hắc khí.
Hắc khí biến ảo, Thi Nô biến thành một nữ tử diễm lệ, thân thể thướt tha, thon thả phong đồn (mông vễnh !), thu thủy nhu ba hồn xiêu phách lạc, vài tên hải yêu trông thấy đều ngây cả người.
Dương Lăng lại âm thầm phóng xuất vài đạo cổ quang, để khống chế tâm niệm sáu người, một người nói: "Nữ nhân này là ai? Dung mạo đẹp như vậy, nếu đưa cho Đại Long Vương, Đại Long Vương nhất định rất vui mừng!" Nhóm người này bị Cổ mê lẫn tâm hồn, cũng không để ý tới Dương Lăng, tiến lên cầm Diễm Thi áp giải trở về.
Lúc này, một nghìn sợi Kim Quang ngưng tụ thành đại tự bỗng nhiên bắt đầu chạy tới chạy lui, cuối cùng kết thành một đoàn, thoạt nhìn giống như một cái kim sắc đại cầu, đại cầu thong thả mà xoay tròn, lộ ra khí tức tôn quý, uy nghiêm.
"Cô gia, những chữ này bởi vì quá tôn quý, quá thần thánh, cho nên con người, phàm vật không thể chịu đựng được chúng nó, thậm chí ngay cả dáng dấp của nó cũng không nhớ được." Vấn Thiên đồng tử giải thích.
Chữ này quá tôn quý, cho nên phàm vật không thể chịu được nó?
Dương Lăng ngẩn ra, thế nào lại có loại chuyện này?
Đồng thời một nghìn Kim Quang đại tự kết thành một đoàn, thì Thiên Bi bỗng nhiên bắt đầu rung động kịch liệt, trên Thiên Bi xuất hiện vô số vết rạn rậm rạp, hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặt. Khi trong ánh mắt mọi người đang bất khả tư nghị, Thiên Bi "Oanh" một tiếng, hóa thành vô số hạt bụi nhỏ, bay lên khắp bầu trời.
"Tại sao có thể như vậy!" Chúng Tiên Tôn, Đạo Tôn đều kinh hãi, trên một trăm đạo thần thức cường liệt tra xét chung quanh, đáng tiếc nhất vô sở hoạch (không có thu hoạch gì), Thiên Bi đã hóa thành bụi phấn.
Một hồi yên lặng quỷ dị, Thái Hoa Tiên Tôn trầm giọng hồn hậu thanh âm lần thứ hai vang lên: "Thiên Bi đã vỡ, luận đạo kết thúc."
Những Tiên Tôn, Đạo Tôn, lập tức xuất ra tiểu động thiên độn mất tiêu, mà mười người Dương Lăng thì cúi chào Thái Hoa Tiên Tôn, rồi leo lên hồng kiều ly khai.
Thái Hoa Tiên Tôn thủy chung không có lộ diện, tiễn mọi người xong, lập tức đóng cửa bế quan.
Khi mười người trở lại sát biên giới tiên đảo, bảy tên Đạo Quân đối với Dương Lăng ba người khẽ gật đầu, rồi giá khởi độn quan trốn chạy, ngay lập tức đi xa. Vô Cực công tử "Ha hả" cười: "Thiên Bi cư nhiên bể nát, chẳng biết vì sao mà vỡ."
Dương Lăng nghĩ thầm: "Lẽ nào cùng ta có quan hệ?" Dương Lăng nghĩ, việc này tất cùng việc mình vẽ nó có liên quan.
"Nhị vị không bằng theo tiểu đệ đi tới Vô Cực Cung ngồi chút a, để cho tiểu đệ được làm tròn bổ phận của chủ đối với khách a." Vô Cực công tử khởi xướng mời.
Dương Lăng cười nói: "Tại hạ còn có việc muốn làm, ngày sau có dịp, nhất định đi tới Vô Cực Cung bái phỏng."
Cô Tinh Nguyệt liếc mắt ngắm Vô Cực công tử, "Hắc hắc" cười: "Sớm nghe nói qua đại danh Vô Cực Cung, vừa lúc đi tới bái hội a."
Vô Cực công tử "Ha ha" cười: "Được, chúng ta trước cung tống Ngưu huynh, sau đó Cô huynh theo tiểu đệ quay về Vô Cực Cung."
Dương Lăng cười nói: "Nhị vị không cần tiễn, sau này còn gặp lại." Quang vựng chợt lóe, người đã không thấy.
Vô Cực công tử cùng Cô Tinh Nguyệt nhìn nhau, sóng vai độn quang, hướng lục địa bay đi.
"Vấn Thiên, những chữ này có lai lịch gì?" Dương Lăng một bên phi hành, một bên hỏi, Kim Quang đang kết thành quang cầu còn đang không ngừng cuộn lại.
Vấn Thiên đồng tử trầm ngâm chốc lát: "Tiểu nhân mơ hồ thôi trắc ra, trên một nghìn chữ này thập phần trọng đại, nó là trọng bảo!"
Dương Lăng lắc đầu, thẳng thắn không hề suy nghĩ nhiều: "Mặc kệ nó là cái gì, đối với ta hiện nay mà nói không hề bang trợ, không cần quản nó nữa."
Dương Lăng tâm tình hào hiệp, nói buông liền buông, nói không muốn liền không muốn, một bên hái thuốc, một bên hướng hải vực Đại Long Vương chưởng khống tiến lên. Thoáng qua vừa hơn tháng, ngày hôm nay, Vấn Thiên đồng tử đột nhiên nói: "Cô gia, tiểu nhân cảm giác được bản thể rung động, Thiên Cơ Cung có khả năng có chuyện gì phát sinh, tiểu nhân có nên trở lại nhìn một cái hay không?"
Dương Lăng trong lòng căng thẳng, lẽ nào Thái Huyền Môn phát động?
"Vấn Thiên, ngươi cùng Thái Cực cùng nhau phản hồi!"
"Thái Cực, ngươi đi tới phụ trợ Vấn Thiên, nghe lệnh Dịch Chân, nếu có chuyện gì, lập tức thông tri cùng ta! Nếu không có sự kiện gì, hai người ngươi ở lại Thiên Cơ Cung a."
Thái Cực đồng tử nóng nảy: "Chủ nhân, chúng ta đi, ai sẽ bảo hộ chủ nhân?"
Dương Lăng cười nói: "Ngươi cho ta là ngồi không sao? Có Thi Nô ở đây, gặp phải Đạo Tôn ta cũng chạy thoát được."
Hai đồng tử không dám kháng mệnh, từ biệt Dương Lăng, lóe ra rời khỏi Tây Hải, hướng Thiên Cơ Cung chạy đi.
Hai đồng tử vừa đi, Dương Lăng thầm nghĩ: "Đại kiếp nạn buông xuống, ta phải nhanh đề thăng tu vi mới được!" Kỳ thực Dương Lăng cũng minh bạch, chính bản thân tu hành tốc độ đã rất nhanh, viễn siêu so với tu sĩ phổ thông. Trong vòng trăm năm kết thành Kim Đan, đã thập phần khó có được. Dương Lăng cảm ứng, mình không được mười năm, nhất định có thể kết thành Kim Đan, tốc độ như vậy, rốt cuộc trong vạn người không có một tu sĩ kỳ tài như vậy.
"Con đường này phải từng bước một mà đi, không cấp bách được, trước phải tìm được Ngũ Lôi Hồ!" Dương Lăng nhận định rõ mục tiêu, không mấy ngày đã tiến nhập hải vực Đại Long Vương nắm giữ.
Trong hải vực Long Vương, đều có Thuỷ tộc tuần sát, Dương Lăng mới đến không lâu, đụng với người trong hỏa hải yêu vật tuần tra. Đội hải yêu này có sáu người, đều là Trúc Cơ Kỳ tu vi, thấy Dương Lăng, cả đám lớn tiếng hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Dương Lăng tiến lên thi lễ, cười nói: "Tại hạ là tu sĩ đi ngang qua, xin hỏi mấy đạo hữu là môn đồ của ai?"
"Hanh! Chúng ta là thuộc hạ Tây Hải Đại Long Vương, phụ trách tuần sát hải vực, tu sĩ, ngươi nếu tiến nhập Đại Long Vương hải vực, sẽ không được đi loạn, thành thật một chút!" Chư yêu không ngừng hét lên.
Dương Lăng liên tục nói vâng, trong tay áo nhẹ nhàng hạ xuống vài đạo tế ti, tế ti này lặng yên không một tiếng động liền rót vào trong cơ thể sáu người, chính là "Thiệt Cổ" . Trong đó một người trúng Cổ, bỗng nhiên nói: "Các ngươi nói, Đại Long Vương đem Ngũ Lôi Hồ thả ở địa phương nào?"
"Đương nhiên đặt ở trong Tàng Bảo Động, Đại Long Vương còn thả ở nơi nào nữa." Một người trả lời.
"Tàng Bảo Động ở nơi nào?" Người nọ lại hỏi.
"Nghe nói Tàng Bảo Động được Đại Long Vương ẩn ở tại trong một cộng tóc."
"Cư nhiên là ở trên đầu rồi!" Dương Lăng thở dài một tiếng, nhớ tới Long Hổ Đạo Tôn lúc đầu cũng đem bảo bối đặt ở trong cộng tóc. Đạo Tôn cấp số tu sĩ, móng tay, tóc đều có thể dùng để luyện chế pháp khí, thậm chí có thể nói, Đạo Tôn thân thể là một kiện Đạo Khí uy lực cường đại.
Thôi động Cổ lực, người nọ lại hỏi: "Có thể hay không có người cướp đi cộng tóc đó của Đại Long Vương?"
"Trừ phi mỹ nhân, bằng không đừng mơ tưởng tới gần Đại Long Vương." Một người đáp.
Mỹ nhân?
Dương Lăng tâm niệm khẽ động, đối với Thi Nô trong Kim Quang quát lên: "Thi Nô, có chuyện giao cho ngươi đi làm. Ngươi thiện dụng yêu mị thuật, nay đi tới chỗ Đại Long Vương, nghĩ biện pháp lấy cho được tàng bảo giấu trên tóc trong người hắn."
Thi Nô nghe xong, cười khổ nói: "Chủ nhân, Long Vương tu vi còn trên tiểu nô, vạn nhất không thành công, tính mệnh tiểu nô coi như xong."
"Không sao, trước tiên ngươi có thể cố gắng bảo đảm tự thân an toàn, nếu như thực sự không thể thành công, ta cũng sẽ không trách ngươi." Dương Lăng nói xong, đem Thi Nô nhiếp ra khỏi Kim Quang, hóa thành một đạo hắc khí.
Hắc khí biến ảo, Thi Nô biến thành một nữ tử diễm lệ, thân thể thướt tha, thon thả phong đồn (mông vễnh !), thu thủy nhu ba hồn xiêu phách lạc, vài tên hải yêu trông thấy đều ngây cả người.
Dương Lăng lại âm thầm phóng xuất vài đạo cổ quang, để khống chế tâm niệm sáu người, một người nói: "Nữ nhân này là ai? Dung mạo đẹp như vậy, nếu đưa cho Đại Long Vương, Đại Long Vương nhất định rất vui mừng!" Nhóm người này bị Cổ mê lẫn tâm hồn, cũng không để ý tới Dương Lăng, tiến lên cầm Diễm Thi áp giải trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.